39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông báo nha, fic chỉ còn 1 chap nữa là end ( 40 chap ) _ Mong các VIP ủng hộ đến cuối cùng ^^ _ D sẽ tranh thủ up chap cuối trước dịp lễ tặng các VIP đã theo D đến hết fic này nha ^^

___________ Chap 39 ________

Động luyện thuốc của Daesung.

Seung Ri ngồi bó gối trong 1 góc phòng. Khuôn mặt đầy suy tư và buồn bã. Cậu lo lắng cho Yong, cho hắn và cho cả chính bản thân cậu. Thế giới bên ngoai hiện tại đã rất hỗn loan, chẳng còn nơi cho cậu an toàn cũng như chẳng còn nơi cho Yong. Mọi thứ đều lâm vào bế tắc, ngay cả hắn, mạnh đến vậy vẫn chẳng thế cứu được Yong thi cậu có thể làm gì. Cảm giác lạc lõng, tuyệt vong đeo bám khiến SeungRi dường như cũng sắp phát điên lên. Chờ đợi, chờ đợi trong tuyệt vọng, chờ đợi cơn thịnh nộ điên cuồng của hắn sẽ phá tan và hủy diệt tất cả, đó chính là việc duy nhất cậu có thể làm trong giờ phút này.

Khẽ thở dài, SeungRi đưa mắt nhìn ra cửa phòng, nơi Daesung cũng đang ngồi im lìm với bầu không khí nặng nề chẳng khác gì cậu.

_'' Phù Thủy, người Sói, Đọa Thiên Sứ.. một lũ vô dụng.'' _ SeungRi lầm bầm.

Bỗng 1 làn khói bay vào phòng, phút chốc hiện nguyên hình thành Taeyang. Nhoẻn miệng cười với SeungRi, anh ngồi xuống cạnh cậu, và lôi trong túi áo ra 1 đống đồ hộp bằng cánh tay còn lai duy nhất của mình.

_'' Cậu ăn đi, hôm nay tôi tìm được mấy món mới cho cậu '' _ Anh diu dàng, ánh mắt khẽ nheo lại theo nụ cười trên môi.

_ '' Huyn rảnh thật.'' _ SeungRi sẳn giọng. _'' Đến lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đổi món cho tôi? Huyn điên à?''

_'' Biết sao được, tôi nghĩ cậu đã ngán mấy món kinh dị ở đây rồi, nên đi tìm 1 ít về'' _ Taeyang vẫn diềm nhiên.

_'' Ăn gì mà ăn, không biết hiện tại Yong ra sao rồi, tự nhiên các huyn lôi tôi về đây, bỏ mặc Yong.'' _ SeungRi khẽ gằn giọng, ra ý trách móc khó chịu _'' Còn gã điên si tình kia thì cứ như khúc củi, chẳng biết làm gì mà cứ ngơ ngơ ra, giỏi nhất là làm tên nhóc ấy khổ thêm thôi, đúng là điên với lũ quái vật các ngươi mà.''

Taeyang lại mỉm cười, ánh mắt anh thoáng nét buồn bã.

_'' Chúng tôi đã giúp Yong hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cậu ấy rồi'' Taeyang nhẹ giọng _'' Giở chỉ còn chờ đợi mọi thứ biến mất thôi''

_'' Huyn nói vậy là ý gì'' _ Seung ngạc nhiên trân trối nhìn Taeyang.

_ ''Đừng lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến thôi ''

Taeyang vừa dứt lời, SeungRi gần như ngay lập tức nổi giận, chẳng cần suy nghĩ, cậu đã nhỏm dậy đấm thẳng vào mặt anh 1 cú cực mạnh, dù cậu biết, đối với anh cú đánh cũng chỉ như đuổi ruồi.

_'' Huyn đã làm gì? Hả? tôi hỏi huyn đã làm gì Yong?'' _ SeungRI nổi đóa.

Xoa xoa gò má vẫn còn đỏ ửng, Taeyang phì cười. Vẫn bình thản, anh quay người, ngồi đối diện với SeungRi, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy giận dữ của SeungRi.

_'' Sắp kết thúc rồi, tất cả chúng ta.'' _ Anh nói rành rọt chậm rãi.

_'' Yong... thật sự không còn cách nào sao?''_ SeungRi thoáng lạc giong, cậu chùn hẳn xuống, cơn giận vừa bùng lên trong tích tắt đã biến mất.

_'' Không còn cách nào cả.'' _ Taeyang nói chắc nịch _'' Chúng ta đã cố hết sức rồi'' _ Nắm ấy bàn tay hơi run của SeungRi, giọng anh dịu dàng._ '' cậu sợ không?''

SeungRi im lặng, ánh mắt buồn bã nhìn sâu vào đôi mắt Taeyang, như vẫn chưa tin vào điều anh nói. Nhưng rồi cậu khẽ thở dài, ngồi thup xuống.

_'' Còn gì mà sợ, chỉ là thấy buồn cho Yong và tên khốn Huyết Phụ ấy thôi '' _ Giọng cậu đều đều, bình tĩnh đến kỳ lạ _'' Vốn dĩ lẽ ra giờ này tôi còn đang phải trốn chạy khỏi đám thây ma ngoài kia, hoặc có lẽ cũng đã thành như chúng. Nhưng giờ vẫn còn ngồi đây, yên lành, bên những nhân vật ... kỳ lạ , thì đã là tốt phước rồi. Dù gì cũng đã biết là tuyệt vọng, đến sớm chút cũng tốt '' _ Bất giác SeungRi khẽ mỉm cười, nụ cười chua chát.

_ '' Tôi sẽ bên cậu đến phút cuối cùng'' _ Giọng Taeyang chắc nịch.

Thoáng ngạc nhiên, SeungRi quay sang nhìn anh, bắt gặp ánh nhìn đầy quyết tâm của anh, cậu thoáng bối rối, rút vội bàn tay mình lại, cậu lắp bắp.

_'' Gì chứ? Ai cần tên sói đói huyn ở bên cạnh đến cuối cùng.''

_ '' SeungRi, dù sao cũng sắp kết thúc rồi, tôi muốn cậu biết, hình như... ừm ... tôi hình như... yêu cậu rồi. Tôi nhất định sẽ bên cậu đến giây phút cuối cùng. '' _ Vừa nói, Taeyang vừa từ từ cúi gầm mặt xuống thoang ngại ngùng, dù sao cũng là lần tỏ tình đầu tiên của anh.

Im lặng.
...

...

Taeyang lo lắng, anh bối rối ngẩn mặt lên. Và trong tich tắc, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, SeungRi ngay lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt cậu nóng bừng và đỏ ửng như cà chua.

_ '' Tôi, tôi... tôi... ra ngoài ăn đây.'' _ Cậu lắp bắp, đôi chận bước vội vã ra ngoài.

Taeyang thoáng ngơ ngác, chợt nhận ra đống đồ hộp vẫn còn nằm lăn lốc trong phòng, anh vội gọi với theo.

_'' Seung... SeungRi.. cậu chưa mang đồ ăn theo mà...''

SeungRi vẫn bước thẳng, chẳng hề chậm lái xíu nào, nhìn theo bóng cậu, Taeyang thoáng mỉm cười dịu dàng, anh vừa thấy 2 vành tai đỏ au vì mắc cỡ của cậu.

Kết thúc thì kết thúc. Một giây vẫn quý giá như cả một cuộc đời.

*******************

Trên bầu trời thành phố. Lẫn trong ánh nắng chiều vàng nhạt là đôi cánh to lớn đỏ rực của hắn. Vừa lơ lửng giữa không trung, vừa bế gọn Yong trong vòng tay, hắn lưỡng lự nhìn xuống thành phố dưới chân mình. Khói vẫn còn bốc lên, anh lửa loáng thoáng đây đó, thỉnh thoảng lại có tiếng la thét ré lên từ sâu trong những ngôi nhà, nơi 1 ai đó vừa bị đám thây ma bát được. Anh nắng chiều yếu ớt trải trên những con đường lớn vắng vẻ, nhưng trong những con hẻm đã khuất nắng, bóng dáng những thây ma khát máu đã ló ra, chực chờ giờ đi săn sắp điểm.

_'' Thật sự không an toàn đâu nhóc'' _ Hắn thở dài nói với Yong vẫn còn đang ngoan ngoãn rúc đầu vào vai hắn.

_'' Mặc kệ, đêm nay Yong muốn mặc thật đẹp'' _ Cậu bướng bỉnh, khẽ vùng vẫy trong vòng tay hắn.

Thoáng lo lắng, hắn vội siết chặt cậu hơn, vội vã trấn an.

_'' Được rồi được rồi, ngươi yên đi, ta đáp xuống đây... thật là..''

Nói đoạn, hắn chậm rãi đáp xuống trước 1 khu trung tâm thương mại lớn. Cẩn thận để cậu đứng xuống, hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc lẻm màu khói dần dần biến thành đỏ rực, tỏa thứ sát khí trấn áp xung quanh, và ngay lập tức, những đôi mắt khát máu đang chằm chăm về Yong trong bóng tối ngay lập tức cụp xuống và lùi dần. Nét hài lòng thoáng hiện trên khuôn mặt lạnh băng của hắn, đến lúc này hắn mới buông tay Yong ra, để cậu thoải mái đi vào.

Yong bước từng bước, ngơ ngác nhìn quanh. Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ trong vòng 1 tháng, từ 1 trung tâm mua sắm sang trong vào bật nhất, hào nhoáng với ánh đèn rực rỡ cả ngày lẫn đêm, giờ nơi đây chỉ còn la 1 nơi u ám, thứ ánh sáng chiều nhạt chiếu qua những khung cửa kính lớn, chỉ đủ soi sáng những dãy hành lang trống hoác, loang lỗ đầy những vệt máu tanh lợm. Máu ở khắp nơi, vươn vãi, dính đầy trên những mảnh kính, in hằn những dấu tay, khuôn mặt đầy sợ hãi. Tất cả những thứ còn sót lại chỉ là bầu không khí ma quái đầy ghê sợ sau những cuộc săn máu của thây ma và của cả thợ săn.

Nhắm nghiền mắt, cố hít 1 hơi thật sâu thứ không khí tanh nồng, Yong từ từ nở nụ cười, cậu không muốn để lộ ra sự sợ hãi trên khuôn mặt mình. Vì cậu biết, tất cả nhưng việc này đều do những thây ma do hắn tao ra gây nên. Quay lại nhìn hắn với khuôn mặt tươi tắn, Yong liến thoắng.

_'' Top Top, chúng ta vào trong đi, nơi bán quần áo, Yong muốn tìm bộ đẹp nhất '' _ Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng cậu vẫn khẽ lạc đi.

Lướt nhẹ đến bên cậu, hắn ôm lấy cậu vào lòng, khuôn mặt thoáng nét buồn bã.

_'' Ta xin lỗi, đã biến thế giới của ngươi ra thế này.'' _ Vừa xoa nhẹ mái tóc cậu hắn vừa khẽ thì thầm.

_'' Không sao''_ Yong đẩy nhẹ hắn ra, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn chẳng có chút trách móc. _'' Chúng ta đi thôi ''

Nói đoạn, cậu nắm lấy bàn tay to lớn lạnh băng của hắn, kéo hắn theo nhịp chân nhanh của cậu, tiến sâu vào phía trong, nơi bóng tối đã bao trùm.

Sải những bước chân dài đi theo cậu, lòng hắn nặng trĩu, bàn tay nhỏ cua cậu đang run rẩy. Hắn dễ dàng nhận ra cậu vẫn nhắm mắt, mím môi dẫm bừa lên những vũng máu ố màu trên nền gạch, cậu sợ, hắn biết, và hắn cũng biết sự cố gắng của cậu là vì hắn. Và hắn đứng lại, kéo nhẹ Yong vào lòng, hắn nhấc bỗng cậu lên, mỉm cười nhìn cậu dịu dàng.

_'' Dơ lắm, để ta bế ngươi vậy.'' _ Giọng hắn chùn xuống, nặng nề.

Thoáng ngạc nhiên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hắn, nhìn thấy ánh nhìn lo lắng dịu dàng ấy, cậu hiểu, mỉm cười, cậu vòng tay ôm cổ hắn ngoan ngoãn. Hắn bước nhanh, từng bước chân dài vững chắc, càng vào sâu bên trong, bóng tối càng dày đặc, mùi máu tanh cũng rõ và nồng hơn hẳn. Yong thoáng sợ hãi, đôi tay cậu níu chặt cổ áo hắn, ánh mắt lo lắng nhìn quanh. Hắn vội dừng bước, thấy rõ nét mặt Yong trong bóng tối, hắn khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu.

_'' Đừng sợ, có ta rồi.''

Yong nhoẻn miệng cười, nụ cười gượng gạo, trong bóng tối nơi đay, cậu gần như không thấy rõ được mặt hắn, diều đó càng làm cậu thêm lo lắng.

_ '' Tối quá.'' _ Yong lý nhí trong vòng tay hắn.

Hắn nhìn quanh, nhận ra cả hai đang đứng ngay cửa vào 1 tiệm dụng cụ. hắn bồng theo Yong bước vội vào đó. CHỉ 1 ú phất nhẹ tay, mọi thứ trước mắt hắn đều bị hất lung lên cao, trong tích tắc, hắn nhìn thấy 1 cây đèn pin lớn bay lẫn trong ấy, và dĩ nhiên, cái hất tay tiếp theo của hắn, cây đèn pin đã ngoan ngoãn nằm yên trong bàn tay hắn. Giây tiếp theo, ánh sáng từ cây đèn pin được bật lên trước khuôn mặt mừng rỡ của Yong. Dúi cây đèn vào tay cậu, hắn nhoẻn miệng cười hài long và quay lưng tiếp tục tiến về khu vực thời trang của khu trung tâm, để mặt sau lưng hắn là 1 bãi ngổn ngang của cửa hàng dụng cụ.

Có ánh sáng, Yong đỡ lo hơn hẳn, cậu liên tục lia đèn xung quanh, ánh sáng quét nhanh qua những vùng tối, nơi thấp thoáng những đôi mắt thèm khát vẫn đang quỳ phục chẳng dam tấn công của đám thây ma. Rúc nhẹ đầu vào vòm ngực rộng của hắn, Yong bất giác mỉm cười, trong 1 chốc, cái ký ức của 10 năm đằng đẵng làm kiếp trò chơi cho những gã hám tiền lại quay về trong cậu, cái suy nghĩ có lẽ những gã ấy cũng đã chết hoặc đang phải trốn chui trốn nhủi ở 1 nơi nào đó trong cái thế giới tận cùng này khiến cậu có đôi chút hả dạ. Đối với cậu, thế giới có thay đổi đến thề nào, có biến thành địa ngục thì cũng chẳng khác đi là bao với khoảng thời gian kinh khủng cậu từng trai qua. Lúc ấy, thế giới cậu sống cũng đã là 1 địa ngục, khác chăng chỉ là khi ấy nó được bao phủ bên ngoài bằng lớp vỏ hào nhoáng chứ không trần trụi và hiện nguyên hình như bây giờ.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã tiến vào khu vực thời trang, cậu nhanh chóng tuột xuống khỏi tay hắn, chạy vội về phía những dãy quần áo đã xiêu vẹo với cây đèn trên tay. Hắn cũng bước vội theo cậu, vừa cẩnthận quan sat xung quanh, vừa một mực để ý đến từng biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt cậu. Hắn hài lòng khi thấy khuôn mặt cậu rạng rỡ hẳn lên khi tìm thấy những chiếc áo còn nguyên vẹn chưa dính máu. Ôm lấy 1 đống quần áo to, Yong khệ nệ ôm đến trước mặt hắn.

_'' Top, Top, Yong mặc cái nào đẹp?'' _ Vừa liến thoáng, cậu vừa không ngừng ướm thử những thứ tìm được lên cơ thể.

_'' Ngươi mặc gì cũng đẹp cả'' _ Hắn mỉm cười, ánh mắt sâu hút như lấp lánh, hắn chẳng liêc đến những cái áo cậu đang ướm, ánh mắt hắn bị hút trọn bởi nu cười vui vẻ của cậu.

_'' Thật không?'' _ Yong cười tươi rói, đôi má ửng hồng khẽ ngước lên nhìn hắn.

_'' Ừm, ngươi đẹp lắm'' _ Hắn mỉm cười và lại cuí người hôn lên mái tóc cậu, nụ hôn thứ mấy mươi trong ngày hôm nay của hắn.

Khẽ rụt cổ, hanh phúc đón nhận nụ hôn của hắn, Yong khúc khích cười.

_ '' Vậy Yong đi thay ra đã, Top đợi ở đây nha.''

_'' Không được, nơi đây không an toàn, ta đi với người'' _ Hắn nhíu mày lo lắng, giọng trầm hẳn xuống. _ '' Hay ngươi thay ở đây luôn đi.''

_ '' Không được'' _ Yong khẽ bĩu môi _'' Yong muốn xuất hiện với bộ đẹp nhất, Top đợi ở đây đi.''

Khẽ thở dài, hắn đưa mắt lo lắng nhìn quanh, đôi mắt sáng rực đầy sát khí chăm chú kiểm tra từng khoảng tối trong cửa hàng, từ cơ thể hắn, ma khí nhẹ nhàng thoát ra, bao trùm 1 khỏang không rộng lớn. Ngay lập tức, từ những góc khuất tối tăm, những dáng người khẽ lắc lư, khúm núm, vội vã xuất hiện, những đôi mắt đỏ au sợ hãi nhìn về hắn. Bị bất ngờ, Yong sợ hãi, co rùm người nép sát vào hắn, hắn dịu dàng choàng tay ôm lấy bờ vai cậu như trấn an.

_'' Cút'' _ Giọng hắn lạnh băng, khàn đặc chẳng chút cảm xúc.

CHỉ một câu nói của hắn, những thây ma vừa xuất hiện vội vã chạy vội ra phía cửa và mất hút vào bóng tối.

Xoa xoa mái tóc Yong, hắn khẽ đẩy nhẹ cậu ra, mỉm cười nhìn khuôn mặt vẫn còn đang thất thần của cậu.

_'' Được rồi, ngươi vào thay đi, ta sẽ ở đây canh cho, yên tâm.'' _ Lay nhẹ đôi vai nhỏ của Yong, hắn thì thầm.

Như sực tỉnh, Yong bối rối ngước lên, mỉm cười gượng gạo, đoạn ôm đống quần áo tiến về phía dãy phòng thay đồ nơi cuối cửa hàng, bước chân cậu thoáng ngập ngừng, lo lắng, cậu thật sự không hề nghĩ từ nãy đến giờ, xung quanh cậu và hắn có nhiều thây ma đến vậy, đến lúc này, cậu mới nhận ra sự thật rằng nơi đây dường như chẳng còn chỗ cho con người, con người chỉ còn là những con mồi yếu ớt trong cuộc chiến không cân sức này.

_'' Ngươi không sao chứ?'' Hắn lo lắng nói với theo, khi thấy dáng đi có phàn hơi khiêng cưỡng của Yong.

Yong giật mình quay lai. Trong cái bóng tối mờ ảo, dáng vẻ to lớn trong chiếc áo choàng của hắn vẫn sừng sững, đôi mắt đỏ au sáng rực của hắn vẫn hướng về phía cậu không rời. bất giác cậu lại mìm cười, đối với bất kỳ 1 ai, nếu như nhìn thấy hắn như vậy vào lúc này, chắc sẽ sợ hãi đến kinh hồn, nhưng với cậu, điều đó lại có gì đó rất thân quen và khiến cậu yên tâm vô cùng.

_'' Yong không sao, Yong đi thay đồ đây.''

Lắc nhẹ mái đầu, cố trấn tĩnh lại, Yong bước nhanh hơn về phía phòng thử đồ, ánh đèn pin lấp loáng sáng rực. Nhưng khi cánh cửa buồng thử đồ vừa mở ra, Yong đã sững lại.

Trước mặt cậu, trong ánh sáng chói lòa của ngọn đèn pin, một đôi trai gái đang ngồi mọp dưới sàn, nép sát vào góc tường, nhìn cậu đầy sợ hãi. Chàng trai trẻ lăm lăm trong tay con dao nhỏ chỉa thẳng về phía Yong, cơ thể anh khẽ căng ra, che chắn cho cô gái nhỏ bé đang run rẩy núp phía sau. Cơ thể, quần áo cả hai người dính đầy máu và những vết xướt chằng chịt. Mím chặt đôi môi trắng xác khô khan đến bông tróc của mình, chàng trai nhìn thẳng vào Yong với ánh mắt kiên quyết đầy cảnh giác và thận trọng, bàn tay nắm chặt cán dao cứ run lên bần bật. Còn cô gái, đôi mắt đầy sợ hãi cứ nhìn xoáy vào Yong, nước mắt ràn rụa nhưng chẳng cất nổi lên tiếng khóc, đôi bàn tay nhỏ cứ níu chặt lấy vạt áo chàng thanh niên không rời. Sự sợ hãi đến cùng cực hiện rõ trên nét mặt cả hai.

Khẽ bước lùi lại, Yong vội xoay người, và tắt vội ánh đèn pin. Hành động ấy của cậu bất giác khiến hắn giật mình khi thấy ánh sáng từ chỗ cậu bất ngờ biến mất.

_'' YONG''

_'' Dừng lại'' _ Yong la lớn, cậu bối rối _ '' Yong không sao, chỉ là... cây đèn hết pin thôi '' _ Cố trấn tĩnh hắn trong bóng tối, Yong căng mắt nhìn về phía đôi mắt đang sáng rực của hắn, đảm bảo hắn vẫn ở xa nơi cậu đứng _'' Huyn... huyn đi tìm cho Yong cây đèn và pin mới đi.. cả thức ăn và nước, Yong đói rồi'' _ Giọng cậu khẽ lạc đi, nhỏ dần _'' Huyn... mang nhiều nhiều vào... Yong... đói ...lắm...''

_'' Bây .. bây giờ hả?'' _ Hắn ngơ ngác hỏi lại. '' Vậy ngươi đến đây, đi với ta.''

_'' Không được... Yong... còn thử đồ, huyn đi nhanh rồi về '' _ cậu nói cứng_'' Ở đây an toàn rồi mà, đám thây ma không dám làm gì Yong đâu.''

Hắn thoáng lưỡng lự, đưa mắt nhìn về phía Yong lo lắng.

_ '' Được rồi, ngươi ở yên đây đi, ta đi sẽ về nhanh thôi''

Nói đoạn hắn quay lưng và lao vút đi như 1 trận gió, kéo theo ma khí vần vũ sau lớp áo choàng dày. Yong vội vã quay trở lại buồng thử đồ ban nãy, ánh đèn lại được bật lên.

_'' Hai người không sao chứ?''

Nhưng đáp lại cậu chỉ là ánh mắt cảnh giác và đầy sợ hãi của đôi thanh niên trẻ.

_ '' Được rồi, chúng tối rất nhanh sẽ rời khỏi nơi đây, tôi sẽ để thức ăn và nước bên ngoài, hai người cứ lấy dùng nha. Bây giờ tôi tát đèn, đợi chúng tôi đi khỏi hẳng bật lên nhé''

Vừa nói nhanh, cậu vừa vội vã tắt đi ánh sáng, dúi vội cây đèn pin vào tay người thanh niên, cậu nhanh chóng khép cánh cửa buồng.

_'' Tôi xin lỗi'' _ Yong khẽ thở dài, thì thầm như nói với chính bản thân mình.

Tích tắc tiếp theo, từ đâu một làn gió ào đến và hắn hiện ra ngay trước mặt cậu với một túi lớn đầy thức ăn trên tay. Yong giật bắn mình, khẽ lùi lại vì bất ngờ. Thoáng ngạc nhiên, hắn bật sáng ngọn đèn pin vưa mang đến và đưa cho cậu, khuôn mặt bối rối và ánh mắt lo lắng của Yong không qua được ánh nhìn sắc lẻm của hắn. Khẽ nhíu mày khó chịu, hắn nhìn hăm chăm vào cánh cửa buồng ngay sau lưng Yong, chẳng chút khó khăn hắn nhận ra hai hơi thở gấp gáp với nhịp tim loạn nhịp đang hiện hữu.

_'' Ngươi không sao chứ?'' _ Giọng hắn bất giác sắc lạnh đầy cảnh giác.

_'' Yong không sao'' _ Cậu vội vã trả lời, vưa nói cậu vừa nhanh chóng nắm lấy chiếc túi thức ăn trong tay hắn và để xuống đất_'' Thôi chúng ta về thôi, Yong chọn được đồ rồi, vè nhà thay về nhà thay'' _ Cậu nắm tay hắn cố sức kéo đi rời xa khỏi cánh cửa .

Hắn im lặng chẳng lên tiếng phản đối hay dò hỏi, đôi chân chậm rãi bước theo Yong. Nhưng ngay khi thân hình to lớn của hắn vừa che khuất tầm nhìn của Yong về phia cánh cửa, hắn khẽ ngoái đầu nhìn lại, trong tích tắc đôi mắt sâu hút đỏ rực của hắn sáng lóe lên. Ngay tức khắc, cánh cửa buồng thay đồ đang đóng kín bật mở ra, hắn đưa ánh nhìn lạnh lẻo về phía hai kẻ đang sợ hãi đến đông cứng người trong góc buồng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười mỉm lạnh toát như đe dọa, như một lời cảnh báo '' Hãy tránh xa Yong ra'', và sau đó ánh mắt hắn khẽ dịu lai, cành cửa chậm rãi khép lại phía sau. Hắn bước nhanh hơn về phía cậu, và nhanh như cắt, hắn nhấc bỗng cơ thể nhỏ bé của cậu lên và ôm gọn vào lòng.

_'' Ta bế ngươi sẽ rời khỏi dđây nhanh hơn '' _ Giọng hắn trầm ấm, vừa nói , hắn vừa đưa tay cốc nhẹ vào vầng trán ương bướng của cậu.

Nói đoạn hắn bước nhanh, những sải chân dài như lướt đi trên nền gạch nhơ nhớp máu. Yong mỉm cười hài lòng, cậu co người rúc sâu vào vòng tay hán, với cậu vậy là đủ.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã rời khỏi dãy hành lang dài sâu hút, tiến về phía cửa khu trung tâm, nơi tràn ngập thứ ánh sáng màu cam đỏ của buổi hoàng hôn_ Mạt trời sắp lặn.

_'' Aaaaaaaaaaa... Cứu tôi với....''

Bỗng từ phía xa, nơi sâu hút của dãy hành lang tối đen, vọng đến tiếng hét thất thanh cầu cứu. Yong thoáng sững người khi nghĩ đến hai người còn đang núp ở buồng thay đồ. Trong tích tắc chẳng kịp suy nghĩ, cậu tuột xuống, rời khỏi vòng tay hắn và lao vút trở lại vào bóng tối sâu thẳm của dãy hành lang. Hắn lặng người, đôi mắt trân trối nhìn theo dáng người nhỏ bé của Yong đang lao vút đi, khuôn mặt thoáng chốc biến sắc khi hắn nhận ra từ người cậu, thứ ma khí lạnh toát của hắn bắt đầu tuôn ra, và quấn chặt lấy chúng là thứ ánh sáng đỏ rực của RB. Đôi chân hắn trong tich tắc như hóa đá, và rồi khi sực tỉnh, hắn hốt hoảng vội vã đuổi theo cậu trong sợ hãi. Hắn lao như bay, quay trở lại cửa hàng quần áo ban nãy.

_'' YONG... KHOAN ĐÃ... DỪNG LẠI, NGUY HIỂM LẮM..''_ Hắn hốt hoảng gào lên, phá tan cái không khí im lìm ma quái đang bủa vây khắp nơi.

Khi hắn đến nơi, 4, 5 tên thây ma đã tụ lại, đứng lố nhố ngay phòng thử đồ, chúng liên tục gầm gừ đe dọa. Nhanh như cắt hắn lao đến, trong cái ánh sáng nhập nhoạng của cây đèn pin đang nằm lăn tròn dưới nền đất, hắn thấy cậu. Cậu đứng ngay cửa phòng, đôi bàn tay bấu chặt vào mép tường hai bên bằng những chiếc móng sắc nhọn trắng hếu, thân hình nhỏ bé vẫn còn run rẩy đứng che chắn cho đôi trai gái đã bị thương bê bết máu ở phía sau. Khuôn mặt cậu tái xanh vẫn in hằn nét sợ hãi, đôi mắt đỏ au đầy đe dọa nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra, lăn xuống ướt đẫm cả đôi môi đang mím chặt của cậu _ Sợ hãi, cậu đang rất sợ, khi trước mặt cậu, đám thây ma không ngừng gâm gừ, vươn những cánh tay gớm ghiếc quờ quạng như chực chờ tấn công, thứ ma khí thoát ra từ người cậu lạnh buốt, khiến chúng chùn bước nhưng chính thứ âm khí đó cũng khiến cậu đau đớn, từng thớ cơ trong người cậu căng ra, lúc nóng lúc lạnh, không ngừng thay đổi dưới sức mạnh quá lớn của hắn và cả sự kìm hãm điên cuồng của RB.

Hắn sững sờ, từ đôi mắt đỏ au sáng rực, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống lăn dài trên khuôn mặt bất động như hóa đá của hắn. Giây phút ấy, hắn biết rằng, cậu đã uống máu hắn, cũng như gã chủ tịch hiệp hội thợ săn nhờ vậy cậu khỏe lại 1 cách bất ngờ và kỳ lạ, và hắn cũng biết, với sức mạnh của hắn và RB cùng lúc trong người, cơ thể Yong tuyệt đối không thể cầm cự được lâu. Cũng có nghĩa, thời khác hắn lo sợ nhất, thời khắc Yong sẽ biến mất trước mặt hắn đang tiến đến rất gần, rất gần rồi.

_'' Cút đi'' _ Giọng hắn nghẹn lại, nặng trịch.

Ngay lập tức, những tên thây ma giật mình quay lai, và khi thấy hắn, chúng vội vả chạy biến đi. Yong nhìn hắn trân trối, cậu từ từ gục xuống, vẫn ngước nhìn hắn bằng đôi mắt ướt nhòa, trái tim cậu đau như cắt khi nhìn thấy khuôn mặt như hóa đá và dòng nước mắt của hắn, đau đớn, cậu hiểu, cậu hiểu và cậu biết hắn đau đớn đến dường nào. Nhưng cậu chẳng thể làm gì, cậu chỉ biết ngồi đó, và khóc, dùng đôi bàn tay đầy những chiếc móng nhọn lểu trắng hếu như xương che mặt khóc. Đau đớn, cậu biết mình đã biến thành thế nào, kinh tởm trước mắt hắn và cậu đến cuối cùng cũng chỉ khiến hắn đau đớn và khổ sở.

Lê từng bước chân nặng nề như chẳng thể nhấc lên nổi, hắn tiến về phía cậu. Lặng lẽ, hắn cúi xuống, dùng đôi bàn tay run rẩy của mình ôm cậu vào lòng, siết chặt cơ thể nhỏ bé củua cậu, hắn hôn lên tóc cậu, nụ hôn cũng run rẩy, đầy lo sợ.

_'' Không sao... không sao rồi'' _ Hắn thì thầm vào tai cậu, giọng nói như nghẹn lại.

Yong òa khóc, như một đứa trẻ, cậu rướn người ôm ghì lấy hắn, mà không hề nhận ra, những chiếc mong nhọn lễu của cậu đã vô tình cắm sâu vào vai hắn, sâu hoắm. Hắn khẽ nhăn mặt, chịu đựng, vẫn rất mực dịu dàng, hắn bế bổng cậu lên, ôm siết vào lòng, âu yếm, không ngừng hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu.

_'' Chúng ta về nhà thôi, về nhà thôi '' _ Hắn khẽ thì thầm, chất giọng trầm ấm, dịu dàng, cố trấn an cậu.

Và rồi từng bước, từng bước, hắn mang cậu rời khỏi nơi ấy, theo sau hắn, dòng máu đen ngòm đắng chát của hắn nhỏ giọt xuống nền gạch, khẽ bốc khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro