19/11. Buổi tối mùa đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn mưa bất chợt, từng giọt rơi xuyên qua kẽ áo, ngấm vào da thịt lạnh buốt. Hồn anh có lẽ đang lang thang đâu đó nhờ cơn mưa làm tỉnh giấc. Mắt nhìn quanh, phía trước người đi đường tranh thủ tấp vào lề trống để mặc áo mưa. Còn anh vẫn cứ chạy khơi khơi, mặc cho những giọt mưa bắt đầu làm ướt chiếc áo sơ mi trắng đang mặc và dần dính sát vào da.

Anh đấu tranh: "Dừng lại mặc áo mưa không thích mặc áo mưa". Thế rồi, anh lại khẽ nhếch mép cười như con mèo con với gương mặt ướt sũng. Bỗng chợt nhớ đến lời nói của một người bạn, một người bạn với thói quen "quên áo mưa để còn biết hy vọng có ai đó quan tâm" đến mình.

Lý trí an bảo rằng dừng lại và phải mặc áo mưa, vì anh nhận thức được rằng "phải yêu thương chính bản thân mình trước khi nhận yêu thương từ người khác", vì anh hiểu cái cảm giác bệnh không có ai bên cạnh chăm sóc, biết cảm giác cô độc khi mệt mà phải lết đi tự nấu cháo, tự mua thuốc cho mình.

Đường phố đã lên đèn, quang cảnh trước mặt trở nên lung linh huyền ảo, những ngọn đèn trải theo con đường dài tạo thành một vệt sáng. Ông trời tô vẽ thêm cho bức tranh những giọt mưa lất phất. Thi thoảng, vài cơn gió khẽ lướt qua làm anh rùng mình,nhớ cảm giác se lạnh, nhớ không khí gần Giáng Sinh. Anh nhớ gia đình, nhớ bữa cơm ấm áp, đầy đủ các thành viên trong nhà.

Đối với kẻ lâu ngày bị gò bó "thiên đường là đây, giữa phố đông một mình, tự do tự tại, không gò bó". Còn anh đứng đây với một chút hoài niệm, một chút nhớ nhung cho lòng thêm ấm áp. Trên chiếc cầu, nhìn xa xăm với ánh đèn mờ lấp lánh thay cho những ngôi sao đêm mưa tỏa sáng.

Anh cười một mình, chắc chỉ anh mới biết chính mình đang nghĩ gì. Niềm vui của bản thân là thích ngắm mưa, nghe nhạc và hoài niệm. Cảm giác bình yên! Hoặc đơn giản ngồi ở một nơi nào đó, không gian tĩnh lặng, anh thích nhắm mắt hít thở và cảm nhận vạn vật xung quanh mình.. một thể giới cách biệt mà thú vị!

Rồi anh tấp vào một quán café bên lề đường, yên vị một chỗ bên cạnh cửa sổ ngắm những giọt mưa rơi. Một tách café sữa nóng, hớp từng ngụm café đắng có vị ngọt của sữa, tâm anh đã lạc đâu đó giữa những dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng. Cố nén chúng lại..

Bên cửa sổ kia, những giọt mưa lả chã đùa vào kính rồi từ từ chảy xuống. Anh thấy cay cay sống mũi. Rồi anh nhìn thấy một cô gái ngồi bên cửa sổ với ánh mắt đượm buồn, tâm trạng nặng như những giọt mưa chầm chậm chảy xuống bên ngoài cửa sổ nơi cô ấy ngồi. Không gian như trầm xuống với những điệu nhạc nhè nhẹ lan tỏa trong một không gian nhỏ đủ để anh cảm nhận được nỗi buồn trong đó. Ngụm chút café sữa, mùi vị vẫn như mọi ngày nhưng sao anb thấy đăng đắng, cay cay. Nhìn cô gái kia, anh chợt thấy hình ảnh của mình trước đây.

Còn nhớ, lúc đó trái tim anh tan nát như thế nào, những giọt nước mắt giường như cũng thương lấy bản thân anh, ôm trọn khuôn mặt gầy gò, hóp lại với những đêm mất ngủ, vì nhớ...nỗi nhớ quặng thắt trái tim anh mỗi đêm, nỗi nhớ làm tan nát trái tim kể từ cái ngày "tình cờ" không nên có đó. Và rồi giờ đây, cô ấy ngồi đây và "Buồn vì ai, anh biết không? Người biết không?"

Ai nói đàn ông không biết khóc? Họ biết, nhưng chỉ khóc trong lòng.. nhưng những giọt nước mắt của họ chỉ tuôn rơi vì người mình yêu..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro