50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc giày da dính bùn đất bị kéo lê qua thảm cỏ ướt. Máu chảy ra từ mép búa khi Taehyung bước ra ngoài. Áo khoác của cậu bị rách, áo sơ mi dính đầy máu của Kyungsoo.

Taehyung vẫn giữ nguyên vị trí của mình. Cậu không di chuyển một inch nào. Ngay cả khi trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, omega vẫn không hề cử động.

Sức nặng của chiếc búa cuối cùng cũng đã ghi nhận trong não Taehyung. Cậu đánh rơi vũ khí, ngã nhào xuống đất.

Mưa rơi lớn hơn; nó giống như nó đang cố gắng rửa sạch tội lỗi của Taehyung và những thứ rác rưởi mà cậu đã tích tụ trên tay mình.

Taehyung hất cằm vô hồn nhìn bầu trời xám xịt.

Một đôi giày khác bước qua đám cỏ bẩn thỉu.

Âm thanh khiến Taehyung từ từ quay đầu lại xem nguồn gốc phát ra từ đâu.

Ngoài kia trong rừng, chỉ cách cậu vài khoảng là Jeongguk. Cơn mưa rả rích đổ ập xuống khiến hai người yêu nhau bị dày vò, không ai trong số họ nói bất cứ điều gì.

Người phản ứng đầu tiên là Jeongguk. Anh lao về phía Taehyung và kéo cậu thẳng vào vòng tay của mình.

Taehyung đang bị thất thần. Cậu gần như đã quên mất cơ thể của alpha ấm áp như thế nào. Từng nụ hôn rơi vương vãi trên khuôn mặt, má, trán, môi và cằm của cậu được alpha khẽ hôn lên. Giống như Jeongguk đang cố gắng kiểm tra xem có vết thương nào trên cơ thể cậu hay không. Khuôn mặt của cậu được giữ bởi đôi bàn tay to ấm áp ấy. Taehyung luôn yêu quý những cái âu yếm của chồng mình. Ánh mắt thâm thúy, chất chứa sự quan tâm thoáng qua khiến Taehyung thấy rằng Jeongguk sợ ​​mất cậu đến nhường nào.

"Người của anh sẽ đến đây sớm thôi Taehyung. Họ sẽ dọn dẹp mọi thứ."

Omega chỉ nhìn chằm chằm vào Jeongguk. Tội lỗi thứ sáu mà cậu đã liệt kê: Tham lam. Lòng tham của Taehyung đối với tình yêu của alpha.

"Jeongguk." cậu thì thào.

Jeongguk hôn lên đôi môi lạnh giá của Taehyung và kéo cánh tay cậu. Jeongguk đưa cậu đến nơi trú ẩn. Seokjin và Namjoon đi cùng một đội nhỏ để dọn dẹp hiện trường. Họ đã xử lí thi thể của Hoseok một cách kín đáo. Bao gồm cả Kyungsoo đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà. Seokjin bước vào căn phòng nhỏ phía trên bàn mổ và tìm thấy một chiếc lồng ấp nhỏ có gắn máy đo tim. Khi anh đến gần, có một đứa trẻ sơ sinh đang say giấc bên trong đó.

***

Mọi thứ đã được lo liệu và Taehyung được đưa đến một căn hộ nhỏ thuộc sở hữu của Jeon gia. Khi Taehyung hỏi tại sao họ không đến biệt thự chính, Jeongguk nói rằng anh sẽ giải thích sau.

Bồn tắm thật ấm và Taehyung đang được alpha tắm rửa cho. Jeongguk không thể quỳ lâu do chấn thương. Vì vậy, anh ngồi trên ghế và chà nhẹ chiếc khăn ướt lên da của Taehyung, làn da không tì vết bây giờ đã có một vài vết thương mới. Được nửa chặng đường, Jeongguk ngừng rửa mặt cho Taehyung. Những ngón tay chai sần của Jeongguk lần theo một vết sẹo mỏng kéo dài từ lưng Taehyung đến hông của cậu.

Taehyung đặt tay lên cổ tay Jeongguk. Anh nhìn chằm chằm vào tay cậu; rồi từ từ bị đẩy ra khỏi người omega. Jeongguk nắm lấy tay Taehyung và gom chúng lên môi. Anh hôn các khớp ngón tay của cậu và ấn lòng bàn tay ẩm ướt của cậu lên môi mình. Khẽ thở dài, Jeongguk hiểu rằng Taehyung đã phải chịu đựng rất nhiều sau khi ở bên anh.

"Chó con." Jeongguk cẩn thận gọi omega.

Taehyung từ từ quay lại nhìn anh. Ánh mắt không có cảm xúc, không có sự ghét bỏ, không có sự coi thường, cũng không có sự phiền muộn.

Alpha cong môi. Anh cố gắng làm nhẹ bầu không khí. "Còn đau ở chỗ nào không?"

Taehyung cúi đầu xuống; cậu nhìn chằm chằm vào lồng ngực của chính mình.

Lúc đầu Jeongguk nghĩ rằng bụng Taehyung lại bị đau. Nhưng rồi cậu lại chỉ vào ngực mình trong khi nhìn nó một cách thờ ơ.

"Chỗ này." Taehyung thì thào nói nhỏ.

Trái tim Jeongguk như vỡ ra.

"Nó đau lắm." Taehyung ngước lên nhìn vào mắt Jeongguk khi cậu nói như thở không ra hơi.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chúng ta sẽ rời đi và bắt đầu lại từ đầu. Anh đã hoàn thành phần lớn công việc. Tiền và tài sản đều đã được chuyển hết. Chỉ còn hai bước nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây, Taehyung."

"Gukie."

"Anh nghe?"

Taehyung từ từ đưa tay lên. Những ngón tay ướt át của cậu chạm vào mặt alpha, Jeongguk nhắm mắt lại. Những ngón tay bắt đầu lần theo các đặc điểm trên mặt anh.

"Em là tất cả của anh đúng không Gukie? Sẽ không ai mang em ra khỏi anh hết?"

Jeongguk mở mắt. "Không bao giờ."

"Em sẽ không ... Chúng ta sẽ không làm điều gì tổn thương nhau nữa đúng không?"

Taehyung không thể quên về những gì Hoseok đã tiết lộ với cậu. Jeongguk hẳn đã làm nhiều chuyện hơn sau lưng cậu với Janna.

"Chó con. Một khi chúng ta ra khỏi đây, anh hứa rằng cơn ác mộng này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Taehyung gặp khó khăn khi tin tưởng điều đó. "Guk ... Anh đã ngủ với Janna sau lưng em sao? Anh đã làm gì mà em lại không biết ..."

"Anh chỉ hôn cô ta. Anh làm vậy để cô ta tin tưởng và khai ra mọi thứ."

Chỉ những lời nói đó thôi cũng đủ khiến Taehyung đau lòng. Cậu đã tin lời Hoseok và nghĩ rằng Jeongguk có khả năng làm được những chuyện hơn như vậy. Thế nên trong cơn thịnh nộ, Taehyung đã hôn Kyungsoo để trả đũa Jeongguk.

"Taehyung, anh chỉ yêu một mình em. Anh không yêu Janna. Anh chỉ muốn cô ta nói ra sự thật, không có gì xảy ra cả. Hãy tin tưởng anh. Anh không bất chấp đến nỗi lên giường với cô ta."

Taehyung nuốt khan, cậu không được khóc. Cậu biết rằng Jeongguk cũng đau khổ như cậu, cả hai đều có lỗi. Tuy nhiên, Taehyung vẫn muốn làm rõ một vài điều với Jeongguk.

"Bạn đời... Không nên nói dối." Taehyung nuốt khan. Có những giọt nước mắt đọng sau mắt. "Nhưng bởi vì chúng ta là bạn đời của nhau, chúng ta buộc phải nói dối ..."

Họ nói dối để bảo vệ nhau?

Hay để sự thật không làm tổn hại đến cuộc hôn nhân của họ?

"Em muốn chúng ta thành thật, Jeongguk... Nhưng ..."

Họ không thể. Cũng giống như mối quan hệ loạn luân của Hoseok và Jihan. Taehyung không thể nói cho Jeongguk biết sự thật.

Dối trá và sự thật.

Cho dù đó là gì, cả hai đều sẽ đau khổ.

"Taehyung."

Omega nhìn lên.

Jeongguk thở dài. "Anh tin tưởng em, bất cứ điều gì em nói và cả những điều em không muốn nói ra."

Nước trên vòi hoa sen lại nhỏ giọt.

Hơi thở của họ đồng bộ.

"Nếu em muốn biết sự thật, Taehyung. Từ giờ anh sẽ nói cho em biết."

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Giọt nước chảy xuống trên khuôn mặt thờ thẫn của omega.

Liệu Taehyung có còn muốn biết về sự thật nữa hay không?

'Mày không biết gì cả, Jeon Taehyung!' Giọng nói của Hoseok như một câu thần chú trong đầu cậu.

Nếu biết được sự thật có khiến cậu trở thành một người bạn đời tốt hơn không? Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không bị bỏ rơi nữa?

Taehyung thẳng lưng dậy và nói. "Được, anh nói đi."

Jeongguk thở phào. "Được rồi. Anh sẽ bắt đầu. Anh đã đốt cháy ngôi biệt thự chính của Jeon gia. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây."

Taehyung tròn mắt. "Gì…?"

"Anh làm vậy là có lý do. Anh đã đến biệt thự, cha anh đã đưa cho anh một chiếc vòng tay của mẹ kế. Khi anh hỏi ông ta về chuyện của Jihan, ông ta đã tự kết liễu đời mình để anh không thể hỏi gì thêm. Điều cuối cùng cha nói với anh là 'Jihan ở trên gác mái.' Vì vậy, anh lần theo manh mối mà ông ta đã để lại. Anh tìm thấy biểu tượng của bà anh được khắc ở bên trong vòng đeo tay của Sooyeon. Anh nhớ rằng tất cả những gì thuộc về bà đều để trên gác mái, anh không hiểu bằng cách nào và tại sao Sooyeon lại lấy được chiếc vòng đó. Khi anh lên lầu, anh thấy... xác của mẹ anh, được để trong một chiếc quan tài... "

Thật khó cho Jeongguk để giải thích những gì anh đã thấy. Cổ họng anh như thắt lại và anh đang đấu tranh để hiểu tại sao họ lại làm như vậy với mẹ mình. Taehyung đặt tay qua khớp ngón tay của Jeongguk để trấn an anh.

"Taehyung ... Em biết đấy ... Nó đôi khi khiến anh bối rối ... Với những gì họ đã làm cách đây hai mươi sáu năm ... Những gì bà anh đã làm ... Anh đang dần hiểu ra nó. Và khi đang hiểu nó, anh không thể hiểu thêm được nữa. Bức tường đó trông như được tân trang lại, có nghĩa là cha anh cũng biết... Vì vậy, tất cả bọn họ đều biết rằng mẹ anh được chôn cất tại căn biệt thự chết tiệt mà anh đã sống bao năm qua sao? Họ vẫn ngủ yên giấc khi biết rằng mẹ anh vẫn đang ở trên lầu sao? " Jeongguk kiềm nén cảm xúc, anh đã hết hy vọng vào gia đình của mình từ lâu. Nhưng chuyện này vượt xa mức chịu đựng của anh. "Họ sống như thế nào mỗi ngày ... Biết rằng bà ấy ở trên gác mái ...?"

Taehyung bặm môi. "Gukie..."

Jeongguk hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại bản thân. "Taehyung. Em biết gì đó đúng không?"

Taehyung cúi đầu. "Em xin lỗi Guk. Em không biết rõ lắm. Hoseok đã tự sát trước khi em có thể hỏi thêm." Taehyung không thể nói cho alpha biết sự thật.

Một tiếng cười khúc khích vỡ òa phát ra từ lồng ngực của Jeongguk. Anh biết rằng Taehyung đang nói dối. Nhưng điều đó vẫn ổn. Bởi vì nếu omega nói dối, thì sự thật chắc chắn phải rất kinh hoàng. Những bí mật bủa vây, Jeongguk không muốn hiểu nữa.

"Anh đã đốt căn biệt thự ... Bởi vì đó là điều mà mẹ kế của anh muốn. Bà ấy muốn ở với mẹ anh, Jihan ... Vì vậy, anh đã đốt hết những ký ức xấu xa ... Những tội lỗi ... Mọi thứ."

"Tại sao anh không nói với em, Guk ...?"

Jeongguk đang nhìn chằm chằm về phía xa xăm. Có sự trống rỗng, buồn bã và một cái gì đó không thể giải thích được trong ánh nhìn của anh. "Anh không muốn nhìn thấy một người khác chết vì anh một lần nữa."

Nước mắt lướt trên gương mặt Taehyung. Cậu cứng họng hít một hơi rồi nghiêng người ôm lấy cánh tay của alpha.

"Nếu sự thật khủng khiếp đến mức mẹ kế và cha của anh đã tự sát ngay trước mặt... Vậy thì có lẽ ... Anh cũng không muốn biết, Taehyung."

Giọng Jeongguk có chút đau đớn.

Taehyung khóc trên vai anh.

Cậu đang khóc cho cả hai.

Đang khóc cho chính mình.

Và đang khóc vì Jeongguk.

Jeongguk khẽ ngăn cậu lại. Anh ôm Taehyung vào lòng và xin lỗi rối rít. Taehyung khóc dữ dội hơn. Omega chưa một lần muốn Jeongguk xin lỗi mình. Cậu chỉ muốn Jeongguk ở lại. Cậu chỉ muốn họ hạnh phúc bên nhau.

Có phải cậu đòi hỏi quá nhiều không?

***

Sau khi Taehyung khóc cạn nước mắt, nước tắm trong bồn cũng trở nên lạnh như băng. Jeongguk lau khô người cho Taehyung cẩn thận trước khi mặc cho cậu chiếc áo sơ mi của mình. Khi alpha đang tập trung vào việc băng bó tay cho Taehyung, Taehyung nhớ rằng đã đến lượt mình.

"Anh có muốn nghe chuyện này không Guk?

"Chuyện gì?"

"Seojoon"

Jeongguk ậm ừ cho qua.

Taehyung nhìn xuống trước khi bắt đầu. "Kết cục của Seojoon."

Những ngón tay của Jeongguk ngừng băng bó tay cậu.

Taehyung cười toe toét.

***

Phòng giam nứt toác ra.

Chàng trai trẻ bước vào, đôi giày dính chặt vào sàn lát gạch ẩm ướt; từng chút một, từ từ tiếp cận tù nhân.

"Seojoon."

Seojoon cố gắng nhấc đầu lên. Mắt phải của hắn sưng húp và nhắm nghiền lại, miệng bầm tím. Taehyung có thể nói rằng Seojoon đã phải chịu đựng nhiều hơn một tù nhân bình thường. Chắc đó là cơn thịnh nộ của Jeongguk, anh ấy đã khiến Seojoon sống không bằng chết như vậy. Taehyung cúi người xuống ngang với người bạn đời cũ.

Trên tay Taehyung có một chiếc cốc pha lê nhỏ. Tầm nhìn của Seojoon mờ mịt, nhưng hắn có thể biết rằng Taehyung ở đây để tiễn hắn vào chỗ chết.

"Seojoon. Anh có nhớ thỏa thuận của chúng ta không?"

"T-Tae... hy ... ung..."

"Đừng lo, Seojoon. Tôi sẽ giữ lời hứa và trả lại tự do cho anh," chiếc cốc xuất hiện trước mặt Seojoon, "phần thưởng của anh đây." Taehyung cười toe toét.

Seojoon biết rằng omega đã lừa dối mình một lần nữa. Cậu đã hứa cho hắn sự tự do. Và ở đây Taehyung đã…. đưa hắn vào cái chết.

"Chuyện này ... Không phải là những gì chúng ta đã thỏa thuận" Seojoon gầm gừ.

"Không. Đây chính xác là những gì chúng ta đã thỏa thuận." Taehyung trở nên nham hiểm.

Omega sau đó nắm lấy cằm Seojoon. Chiếc cốc đầy chất độc nằm ngay sát miệng hắn. Alpha cố gắng hết sức để tránh né cậu. "Kyungsoo đang chờ anh." Taehyung siết chặt hơn. Chất lỏng màu đỏ đang trượt xuống cằm hắn.

Seojoon hét lên và hất đầu về phía sau để tránh chất độc rót vào miệng. Jeongguk bước vào hiện trường và tiến về phía trước để nắm lấy đầu em trai cùng cha khác mẹ của mình. Iu buộc phải mở miệng. Chất lỏng màu đỏ chảy xuống cổ họng hắn. Toàn thân Seojoon co giật, nôn ra một đống máu lớn và ngã quỵ về phía trước.

Cả hai đều thả Seojoon đi.

***


Tiếng nước bắn tung tóe vang vọng suốt đêm đen. Người bảo vệ đang hút thuốc khi chuyển nòng súng sang một người đàn ông tóc nâu ở phía bên kia. Người đàn ông đưa cho người bảo vệ một túi đầy tiền sau khi hoàn thành giao dịch.

Seokjin quay lại phía sau xe tải. Khi đã xong việc, anh ném một chiếc túi đen mà Taehyung đã hướng dẫn cho anh. Cửa đóng sầm lại. Seokjin giơ ngón tay cái cho người tài xế.

Động cơ gầm rú trong bóng tối. Đèn đỏ phía sau xe tải nhấp nháy. Seokjin lùi lại để nhìn chiếc xe tải đang chuyển bánh. Một nơi nào đó rất xa. Ở một nơi nào đó Taehyung sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

***

Cú giật rất mạnh. Cái rùng mình và tiếng hét chói tai trong đầu Seojoon. Hắn hét lên khi ngồi dậy. Chàng trai nhỏ nhắn ngồi bên cạnh co rúm người lại vì sợ hãi. Seojoon đang điên cuồng quét phòng trong khi thở khò khè. Khi mắt alpha đáp xuống một khuôn mặt quen thuộc, hắn sững người.

"K-Kyungsoo?" Có sự hoài nghi trong giọng nói của Seojoon.

Mình đang chờ đợi điều gì chứ?

Mình chết rồi à? Đây có phải là thiên đường không?

Kyungsoo có vẻ sợ hãi hắn. Trên đầu omega được quấn một dải băng trắng.

"N-ngươi tỉnh rồi à?"

Seojoon bối rối.

Kyungsoo không nhớ mình sao?

Con của họ đã ở đâu?

Chuyện gì đã xảy ra?

Đôi mắt của Kyungsoo hướng về chiếc túi đen trên ghế. Cậu từ từ chỉ vào nó. "Cái đó được mang theo với ngươi tới đây..."

Seojoon nghiêng người và hình theo hướng cậu chỉ. Hắn mở nó ra và tìm thấy nhiều thứ. ID giả, thẻ ngân hàng, quần áo, tài liệu, thực phẩm và một phong bì lớn màu vàng.

Seojoon mở nó ra một cách nhanh chóng. Hắn lướt qua các giấy tờ và các bức ảnh được chụp lén. Đó là hình ảnh của Kyungsoo với người đàn ông khác. Không chỉ một, mà rất nhiều. Một số thậm chí còn là bạn thân của hắn... Một số thậm chí là đồng nghiệp cũ của hắn ...

[KIỂM TRA DNA ]

[ Kết quả kiểm tra. 23%]

Đó là bằng chứng chắc chắn rằng đứa bé không phải là con của Seojoon. Taehyung đã chắc chắn rằng hắn hiểu điều đó. Khẩu súng bạc là món đồ cuối cùng rơi ra khỏi túi. Seojoon nhìn nó với đôi mắt to tròn.

Hắn nhớ lại những gì Taehyung đã nói với mình trước đám cưới của cậu với Jeongguk.

'Seojoon. Mối quan hệ của anh với Kyungsoo có vẻ không được tốt lắm. '

Seojoon nhìn xuống. Taehyung đã đúng. 'Tôi không nghĩ em ấy hài lòng với tôi.'

Taehyung ậm ừ. 'Anh cần phải khởi động lại nó. Anh biết đấy, không phải lúc nào anh cũng là một kẻ yếu đuối. " Omega đã nhìn qua vai mình. " Một khi anh hoàn thành được thỏa thuận, tôi sẽ mang lại cho anh một Kyungsoo hoàn toàn mới. Đến lúc đó, anh có thể thử lại mối quan hệ của mình. "

'Tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra đâu Taehyung ... Kyungsoo đã kiên quyết rời bỏ tôi. Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi không biết liệu điều này có ổn không. '

'Đừng lo lắng. Tôi sẽ khiến cậu ta quên đi mọi thứ. '

'Là sao Taehyung?'

'Anh không phải lo lắng. Tôi có cách riêng của mình. '

***

"Này, ngươi có sao không? Có chỗ nào khó chịu hả." Kyungsoo cắt ngang dòng suy nghĩ của Seojoon.

Seojoon thoát ra khỏi trạng thái xuất thần. Hắn nhìn chằm chằm vào omega này, người đang nhìn hắn như thể hắn là một người lạ. Seojoon không biết phải nói gì hay cảm thấy thế nào.

Tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ căn phòng khác. Kyungsoo nhanh như chớp chạy đến phòng trẻ sơ sinh. Khi trở lại, cậu đang ôm 'đứa con trai ' của họ trong tay.

Đứa trẻ đó….

Đứa trẻ đó với một người đàn ông khác ...

"Suỵt ... Con yêu ... Cha của con sẽ về sớm thôi." Kyungsoo thì thầm với đứa trẻ với một nụ cười nhỏ.

"Này ... Em không nhận ra đứa bé đó sao?" Seojoon bối rối hỏi.

"Hả? Đứa bé này là do bác tôi đưa đến. Ông ấy bảo tôi chăm sóc nó mấy ngày." Kyungsoo cau mày.

Bác của Kyungsoo là cha của Taehyung. Ông ấy đã rời thành phố này từ lâu. Chuyện này chắc là do Taehyung sắp đặt. Cậu ấy đang cho hắn 'cơ hội' để bắt đầu lại với Kyungsoo.

Nếu đứa trẻ đó biến mất ...

Nếu hắn bắt đầu lại với Kyungsoo thì có lẽ mọi thứ sẽ khác. Có lẽ hắn sẽ không bị mọi người coi thường, kể cả Kyungsoo.

Seojoon cẩn thận giấu khẩu súng bạc vào trong túi để không làm Kyungsoo giật mình. "Xin lỗi, tôi đã không giới thiệu bản thân mình sớm hơn ... Tên tôi là ..." hắn nhìn vào ID giả.

"Seojung." hắn nói.

"Kim Seojung."

Kyungsoo chậm rãi cúi đầu. Cậu quay sang hướng khác; đứa bé đang được bảo vệ trong vòng tay của mình. "Tên tôi là Dooyoung ..."

Seojung cúi đầu và liếm đôi môi nứt nẻ của mình.

Một đời sống trong sự dối trá.

Đó là hình phạt của Taehyung.

Một khởi đầu mới với người yêu của mình. Những sai lầm trong quá khứ của họ sẽ bị lãng quên.

Đó là quà cưới của Taehyung.

"Cảm ơn em đã cứu anh Dooyoung. Anh mãi mãi mang ơn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro