Chapter 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác nhức nhối lan khắp thân thể, từng cơ bắp như bị xé nát, những dây thần kinh căng cứng như đang phát ra tiếng thét trong im lặng. Mí mắt Joon Goo nặng trĩu như bị chèn ép bởi một tảng đá nặng, và phải gắng gượng hết sức anh mới có thể mở ra một chút, để thấy ánh sáng mờ ảo lẫn trong bóng tối đen ngòm. Anh khẽ nhúc nhích, nhưng ngay lập tức, một cơn đau nhức nhối lạnh buốt thấm thẳng vào xương tủy, làm tê liệt từng tế bào. Thân thể anh bê bết, thứ chất lỏng nhầy nhụa pha lẫn máu khô và một mùi tanh tưởi kinh tởm bám chặt lấy da thịt, ngấm vào từng lỗ chân lông. Cảm giác ghê tởm ấy như đang trườn bò trên da, bám riết lấy anh không rời. Những sợi xích đã được tách ra khỏi cơ thể, bây giờ chỉ còn lại những vết hằn sâu đang chuyển dần từ màu đỏ sang màu tím bầm.

Dòng tinh dịch vẫn đang rỉ ra từ bên trong, từng giọt từng giọt, như những chứng tích không thể xóa nhòa của sự bạo hành mà hắn đã tàn nhẫn nhồi nhét vào. Joon Goo không còn nhớ hắn đã bắn bao nhiêu lần. Chỉ còn lại cảm giác nhơ nhớp, sự bẩn thỉu thấm sâu từ trong ra ngoài, lạnh lẽo đến rợn người. Đôi chân anh, hai mép đùi dính chặt vào nhau bởi hỗn hợp tinh dịch của cả hai. Mỗi khi chúng chạm vào nhau, âm thanh lép nhép ghê tởm phát ra, khiến dạ dày anh cuộn lên, đẩy cơn buồn nôn dâng trào.

Joon Goo nhăn mặt, sự căm phẫn và tủi nhục trào lên, thiêu đốt lý trí anh. Tên khốn ấy chẳng còn một chút nhân tính nào. Hắn cưỡng bức anh, chà đạp lên anh như một con thú, thỏa mãn những ham muốn bản năng đồi bại rồi bỏ lại anh trong cái hố sâu đầy nhơ bẩn này.

Anh lê lết, gắng sức kéo thân hình mệt mỏi và đau đớn đến mép giường. Cơn run rẩy không ngừng làm mỗi bước đi của anh trở thành cuộc chiến khắc nghiệt. Đôi chân tê liệt, không còn chút sức lực hay cảm giác nào. Joon Goo đảo mắt nhìn quanh, căn phòng rộng nhưng kín như một cái hầm tù, chẳng có lấy một ô cửa sổ, không một tia sáng tự nhiên len vào. Mọi thứ im lìm, ngột ngạt. Nội thất đơn sơ chỉ có vài món cơ bản. Màu trắng xám chủ đạo như nhuốm đậm bầu không khí chết chóc, khiến căn phòng không khác gì một cái quan tài.

Joon Goo cố gắng hít một hơi sâu, nhưng cảm giác ngột ngạt càng thêm đè nén. Anh liếc mắt về phía cánh cửa gần giường, có lẽ đó là cửa phòng vệ sinh. Một tiếng thở dài trĩu nặng thoát ra từ lồng ngực, chất chứa tất cả mệt mỏi và tuyệt vọng. Mọi thứ xung quanh vẫn còn đó, hỗn độn, dơ bẩn và tanh tưởi, như một cơn ác mộng không hồi kết. Trước tiên, phải làm sạch bản thân cái đã, thoát khỏi cái lớp nhầy nhụa kinh tởm này, thoát khỏi sự đê hèn và tuyệt vọng đang nuốt chửng từng phần cơ thể.

Cạch.

"Ồ, mày khỏe hơn tao tưởng đấy?"

Jong Gun đứng dựa lưng vào cửa, nụ cười khinh bỉ lạnh lẽo phớt qua đôi môi mỏng, đầy vẻ thách thức. Hắn đã thay một bộ đồ mới, chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu, quần tây trắng không tì vết. Mái tóc được vuốt keo bóng mượt, gọn gàng đến mức làm người khác khó chịu. Còn Joon Goo thì lại chìm sâu trong đống nhơ nhớp mà hắn đã cố tình tạo ra đêm qua. Tên khốn.

Joon Goo cau mày, ánh mắt sắc như dao nhìn thoáng qua hắn, nhưng rồi lập tức quay đi, không thèm bận tâm thêm dù chỉ một giây. Sự im lặng đầy oán hận tràn ngập trong không gian ngột ngạt. Cơ thể anh run rẩy, đôi tay gắng gượng bám vào đầu giường để tự đứng lên. Mỗi cử động là một đợt sóng đau đớn và nhục nhã quét qua từng tế bào. Anh chưa từng trải qua sự sỉ nhục tột cùng như thế này. Chết tiệt. Thân thể yếu ớt này, cái cảm giác bị bẻ gãy hoàn toàn này, thật không thể nào chấp nhận được. Joon Goo lê bước nặng nề, từng cử động như bị hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua. Tay anh mò mẫm bám vào bờ tường, cố gắng di chuyển từng chút một về phía cửa phòng vệ sinh. Đôi chân như muốn lìa khỏi thân, run rẩy đến mức anh chỉ còn biết bám vào bức tường để chống đỡ.

Jong Gun nhìn cảnh tượng đó, bật ra một tràng cười, giọng hắn đục ngầu, đầy sự chế nhạo. Âm thanh ấy vang lên như những nhát búa tàn bạo, từng nhát đập thẳng vào chút lòng tự trọng còn sót lại của Joon Goo, nghiền nát mọi thứ thành cát bụi. Nhìn kẻ từng kề vai sát cánh bên hắn, kẻ từng dẫm đạp bao người giờ đây lê lết, chẳng còn chút sức lực, chẳng còn chút tôn nghiêm nào, đúng là một sự khoái trá không thể nào diễn tả nổi. Hắn chậm rãi bước tới, bàn tay lạnh lẽo vô cảm của hắn đặt lên mông Joon Goo, bóp mạnh vài cái, thô bạo và đầy khinh miệt.

"Sao nào? Đau lắm hả? Cần tao giúp không?" Giọng hắn chứa đầy sự giễu cợt, mỗi từ phát ra đều làm Joon Goo muốn nổi điên. Anh liếc mắt nhìn hắn, hất mạnh bàn tay đó ra khỏi cơ thể mình, giọng nói cứng rắn phát ra chỉ một từ duy nhất: "Đéo." Nhưng rõ ràng, đâu có lí do gì để hắn dễ dàng tha cho anh đến vậy. Trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đâm thẳng một ngón tay vào bên trong anh. Cơn đau như sét đánh xuyên qua cơ thể, làm Joon Goo khựng lại, đôi chân bủn rủn, hoàn toàn chết lặng.

Ngón tay của hắn xoáy sâu bên trong, mỗi cử động như đốt cháy mọi cảm giác, biến chúng thành nỗi tê dại. Sự nhục nhã trào dâng không ngừng, dồn nén từng hơi thở của Joon Goo, ép anh vào bờ vực của tuyệt vọng. Khuôn mặt đểu giả của Jong Gun ghé sát vào vai anh, hơi thở của hắn phả vào gáy anh, khiến từng thớ thịt co rút lại trong sự căm phẫn. Tay còn lại của hắn nắm chặt lấy bờ ngực phập phồng của Joon Goo, xoáy mạnh từng ngón tay, như muốn xé toạc bất kỳ chút tự tôn nào còn sót lại. "Để tao giúp mày lấy đống tinh đó ra, đừng có ồn." Hắn cười, tiếng cười mỉa mai như xé nát không gian. Ngón tay hắn tiếp tục đâm sâu hơn, xoáy mạnh hơn, mỗi cú xoáy như vắt kiệt sự nhục nhã và nỗi đau. Dòng tinh dịch đặc sệt trào ra từ cơ thể Joon Goo, bám theo vách đùi chảy xuống sàn nhà, nhỏ thành tiếng trong sự im lặng đáng sợ.

Jong Gun cúi đầu, hơi thở phả vào gáy Joon Goo, tiếng thì thầm bẩn thỉu và dâm dục vọng lại bên tai anh như những lưỡi dao ngọt sắc, tàn nhẫn đâm sâu vào ý thức đã rã rời. "Cái lỗ này giờ rộng nhỉ, lấy ra đâm vào dễ như bỡn đây này." Lời hắn văng vẳng, từng chữ như lưỡi rắn độc, len lỏi vào từng dây thần kinh của Joon Goo, khiến cơ thể anh không ngừng run rẩy, lạc mất kiểm soát. Những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ cổ họng, yếu ớt và nhục nhã, chẳng khác gì một kẻ bị đày đọa cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng ngay cả trong cơn mê mị, Joon Goo vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận thức được tình cảnh của mình. Sự tuyệt vọng bủa vây, nhưng không còn đường lùi.

"Gun... xin mày... tao không chịu nổi nữa... tha tao đi..." Joon Goo rên rỉ, giọng khàn đục, đôi tay anh vô thức vươn ra phía sau, nắm chặt lấy tay Jong Gun, như thể hành động yếu ớt đó có thể ngăn chặn được cơn tra tấn không hồi kết. Nhưng tất cả đều vô ích. Hắn chỉ cười, một nụ cười khinh bỉ chứa đầy sự tàn nhẫn.

"Được thôi." Câu trả lời của Jong Gun phát ra như một lời tuyên án, ngắn gọn nhưng sắc lạnh. Joon Goo khẽ rùng mình, cảm giác bất an len lỏi vào từng thớ thịt. Tiếng cười đó, âm vang như một điềm báo chết chóc. Mỗi lần hắn cười, chắc chắn không lành.

Không đợi thêm một giây, hắn bế thốc Joon Goo lên, cơ bắp rắn rỏi và mạnh mẽ. Chẳng tốn mấy sức, hắn bước vào nhà vệ sinh, đóng sầm cánh cửa sau lưng. Joon Goo bị quẳng xuống, nằm sấp trên thành bồn tắm, đầu chúi xuống đáy, mông chổng lên cao, như một sự sắp đặt tàn ác. Hắn thô bạo tách hai cánh mông của anh ra, rồi bật vòi nước, dòng nước lạnh buốt xối vào, từng giọt tinh dịch trôi theo làn nước, rửa trôi cái nhục nhã còn dính đầy trên thân thể Joon Goo. Hai ngón tay của hắn banh rộng cái lỗ nhỏ, nước chảy len lỏi vào từng nếp gấp thịt, rồi như một gã thợ mỏ điên cuồng, hắn đâm mạnh một ngón tay vào bên trong, bới móc thô bạo.

Joon Goo thở dốc, từng cơn đau nhói cắt qua từng thớ thịt, bàn tay anh vô thức bám chặt lấy thành bồn tắm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và nước. Cảm giác nhức nhối từ thành bồn tắm đè vào bụng, tư thế chúi đầu này khiến anh quay cuồng, hơi thở dần trở nên khó khăn, mỗi nhịp thở là một trận chiến. Nhưng Jong Gun không quan tâm, hắn chăm chú rửa sạch từng ngóc ngách cơ thể Joon Goo, như thể đang lau chùi một món đồ chơi bị bẩn. Khi hoàn tất, hắn nhìn xuống thân thể run rẩy dưới tay mình và mỉm cười đầy mãn nguyện. Bờ mông căng tròn của Joon Goo trở thành trò tiêu khiển của hắn, bàn tay hắn xoa nắn đầy sở hữu, rồi cúi người xuống cắn mạnh vào làn da mịn màng.

Joon Goo giật thót, cơ thể phản xạ muốn vùng vẫy, nhưng chỉ trong tích tắc, Jong Gun tóm chặt lấy đôi chân của anh, giữ chặt. Hắn không để sót một chỗ nào, cặp môi hắn tham lam liếm láp từng phần của bờ mông trần. "Chết tiệt, ha..." Hắn thở hắt ra, giọng trầm khàn, rồi lại bế thốc Joon Goo lên lần nữa, không chút nhân từ.

Xoay mặt anh đối diện với mình, Jong Gun đứng thẳng dậy, hắn ấn mạnh đầu Joon Goo xuống, một tay nắm chặt tóc anh, ép sát khuôn mặt anh vào thứ đang cương cứng bên dưới, căng chật đến mức gần như xé toạc lớp vải quần tây đắt tiền. "Lấy ra rồi bú đi." Giọng hắn trầm đục, đầy mệnh lệnh, không để lại chút khoảng trống nào cho sự phản kháng.

Joon Goo đứng khựng lại, mắt mở to sững sờ. Gì cơ? Hắn vừa bắt anh làm gì? Một luồng máu nóng phừng phừng dồn lên não, sự phẫn nộ trào dâng liên hồi. Không một chút do dự, anh định quay đầu cắn vào thứ trước mặt, nhưng bị Jong Gun túm lấy đầu, giật mạnh ra. Sắc mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt đầy đe dọa chiếu thẳng vào anh, tàn nhẫn và lạnh lẽo. "Nếu mày có ý định làm chuyện dư thừa, mày chết chắc."

Joon Goo bật cười, một tiếng cười đầy ương ngạnh, đôi mắt anh rực lên sự thách thức. "Làm sao? Mày nghĩ tao sợ chết à? Mày ngon thì giết tao đi."

Jong Gun im lặng, ánh mắt chết chóc không hề rời khỏi Joon Goo, từng mạch máu trên khuôn mặt hắn bắt đầu nổi lên, căng phồng như sắp nổ tung. Bầu không khí nặng nề đột ngột bao trùm, như thể cả căn phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Sự im lặng của hắn là dấu hiệu của cơn cuồng nộ âm ỉ. Joon Goo nuốt khan, cảm giác hối hận dần dần tràn vào, một cơn lạnh sống lưng xuyên suốt qua từng đốt sống. Khí thế của Jong Gun qua bao năm tháng chỉ càng trở nên hung bạo hơn, mỗi bước đi của hắn như kéo theo cả một cơn bão chết chóc.

Không một lời nói, Jong Gun quay người, bước ra khỏi nhà vệ sinh, bàn tay hắn túm chặt lấy tóc Joon Goo, kéo lê cơ thể anh trên sàn nhà lạnh lẽo và ướt sũng. Tiếng lê lết của thân thể yếu ớt va vào nền gạch vang lên lạnh lùng và tàn nhẫn, từng sợi tóc bị giật mạnh như muốn xé toạc da đầu anh. Cả thế giới dường như quay cuồng trước mắt, Joon Goo cảm nhận rõ sự tàn bạo của kẻ trước mặt mình. Anh không còn là người có thể chống trả hay phản kháng.

Hắn ném mạnh Joon Goo lên giường, sự tàn độc ẩn hiện trong từng cử chỉ, không chút nhân nhượng. Cả cơ thể anh nẩy lên như một con búp bê rẻ tiền bị vứt bỏ, và lúc này, một sự sợ hãi lạnh giá mới thực sự ngấm vào tận xương tủy. Joon Goo nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn, rất lớn. Anh chắc chắn vừa quay vào ô ăn l.ồ.n.

"Khoan... khoan đã, nãy tao giỡn... tao giỡn thôi... hiểu lầm, hiểu lầm..." Tiếng nói của Joon Goo lạc đi, giọng run rẩy như cố nắm lấy chút hy vọng mong manh. Nhưng chưa kịp dứt lời, cơn đau bất ngờ ập đến.

"AAAAA! KHÔNG... ĐỪNG...!"

Tiếng hét của anh vang vọng khắp căn phòng, Jong Gun bất ngờ và tàn bạo tách mạnh hai chân của Joon Goo ra. Nỗi đau kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể, anh cố vùng vẫy, nhưng không còn sức lực để chống cự. Đôi chân đạp loạn xạ vô ích trong không gian, nhưng càng vùng vẫy bao nhiêu, sự kìm hãm của Jong Gun càng trở nên mạnh mẽ bấy nhiêu. Hắn dễ dàng nắm chặt lấy cổ chân của Joon Goo, ép hai đầu gối anh sang hai bên, đẩy ngang bằng với khuôn mặt anh, tư thế này khiến lỗ nhỏ mấp máy phơi bày trần trụi ra trước mặt hắn, không chút che đậy.

Jong Gun nằm đè lên, ép chặt đũng quần cứng ngắc của hắn lên điểm nhạy cảm của Joon Goo, cọ sát từng nhịp đầy ám ảnh. Cảm giác tăm tối bao phủ, Joon Goo hoảng loạn tột độ. Như thể hắn chỉ cần kéo quần xuống là có thể đâm vào ngay lập tức, không chút do dự, không chút trì hoãn. Hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra khắp người anh.

"Gun... tao còn đau lắm... Tao bú, tao bú là được chứ gì ?... tao sẽ bú... Thả ra, tao sẽ bú mà, tên khốn này..." Giọng anh nghẹn lại, như một tiếng nấc trong tuyệt vọng. Đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn trong sự khẩn cầu, nhưng cái nhìn của Jong Gun chỉ phản chiếu lại sự tàn nhẫn đến vô tận.

"Tao sẽ làm... thả tao ra... khốn nạn..."
Joon Goo nghẹn ngào, nước mắt không thể ngừng chảy, từng giọt như thiêu đốt cả niềm kiêu hãnh vốn dĩ của anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã và ê chề đến vậy, cơ thể rã rời, yếu ớt không còn chút sức lực phản kháng.

"Tao cho mày một cơ hội cuối cùng."
Jong Gun nói, giọng hắn trầm thấp, như tiếng sấm vọng xuống từ địa ngục. Lời nói không chứa chút cảm xúc, làm tê liệt mọi sự chống cự bên trong anh. Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt lãnh đạm, không một tia thương xót hay suy nghĩ gì khác ngoài sự thống trị lạnh lùng.

Joon Goo, thân thể run rẩy, tê liệt, cố gắng bò dậy. Đôi mắt anh đỏ hoe, đẫm nước nhưng vẫn ánh lên sự phẫn uất âm ỉ. Không còn cách nào khác, anh chậm rãi bò đến bên cạnh hắn, như một con mồi vô lực bị kéo vào nanh vuốt của thú dữ. Bàn tay run rẩy cố gắng đưa lên, nắm lấy khóa quần hắn, nhưng sức lực như bị rút cạn.

"Mở bằng miệng," giọng hắn vang lên, lạnh lùng như tiếng gió đông cắt vào da thịt.

Joon Goo sững lại, cả thân thể đóng băng, tâm trí chao đảo giữa nỗi nhục và sự tuyệt vọng. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng như băng giá ngấm vào từng thớ thịt. Anh cúi đầu, ánh mắt mờ đi trong lớp sương của sự nhục nhã không gì tả nổi. Cổ họng nghẹn cứng, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn. Bằng sự miễn cưỡng đau đớn, anh từ từ dùng hàm răng kéo khóa quần hắn xuống, động tác chậm rãi, mỗi giây kéo dài như cả thế kỷ. Khi chiếc boxer cuối cùng cũng bị lột xuống bằng những nỗ lực tuyệt vọng, vật cương cứng của hắn bật ra, nóng rẫy, nhức nhối và sự thống trị tuyệt đối.

Joon Goo dừng lại, đôi mắt vô hồn, thân thể như hóa đá. Mỗi tế bào trong cơ thể anh đang gào thét chống lại hành động này, nhưng tất cả những tiếng thét ấy chỉ vang vọng trong khoảng không tuyệt vọng. Không có sự lựa chọn nào nữa.

"Nhanh ?" Hắn đanh giọng, cắt ngang mọi suy nghĩ, thúc ép sự khuất phục.

Joon Goo nhắm chặt mắt. Anh từ từ cúi đầu, ngậm lấy đầu khấc của hắn, đôi môi run rẩy, lưỡi như bị thiêu đốt khi chạm vào sự áp bức thô bạo ấy. Từng chút một, anh liếm dọc theo thân dương vật, động tác chậm chạp, vụng về. Hắn nhíu mày, khuôn mặt hiện lên rõ sự mất kiên nhẫn.

Trong một tích tắc, hắn thẳng tay ấn mạnh cự vật vào sâu trong cổ họng Joon Goo. Không một lời cảnh báo, không một sự chần chừ. Cơn buồn nôn dữ dội lập tức ập đến, từng đợt sóng của sự đau đớn và ngột ngạt nhấn chìm anh. Không khí như bị hút cạn khỏi phổi, anh cảm thấy như đang chìm sâu xuống vực thẳm không đáy, nơi mà không có lối thoát. Cổ họng phát ra những âm thanh khàn đặc, yếu ớt, như những tiếng kêu cứu lạc lõng. Nước dãi trào ra khỏi miệng, không thể kiểm soát, thấm ướt cả cổ và ngực. Cảm giác tê liệt lan ra khắp người, sự nhục nhã bủa vây, cuốn lấy tâm trí anh.

Jong Gun vẫn không dừng lại, giữ chặt lấy đầu Joon Goo, ép anh tiếp tục chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn này. Đôi mắt hắn không hề có sự khoan dung, chỉ còn lại sự lạnh lùng đáng sợ. Những giây phút ấy kéo dài như vĩnh cửu, từng nhịp tim của Joon Goo như bị siết chặt, như thể sự sống đang dần rời khỏi cơ thể anh.

Rồi, như một chút khoan hồng độc ác, hắn kéo ngược đầu anh ra, cho anh một nhịp thở ngắn ngủi. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc yên bình trước cơn bão lớn. Hắn không cho anh thời gian để hồi phục, ngay lập tức lại nhấn mạnh đầu anh xuống lần nữa, bắt đầu nhịp điệu tra tấn lên xuống, nhịp nhịp, không ngừng. Cổ họng Joon Goo bị xô đẩy theo từng cơn hãm hiếp của cự vật đó, không có lối thoát, không có sự thương xót.

Cho đến khi dòng tinh dịch ấm nóng xộc thẳng xuống tận đáy cổ họng, Jong Gun mới nhả ra một hơi thỏa mãn. Hắn rút dương vật khỏi miệng Joon Goo, nhanh chóng dùng tay siết chặt quai hàm anh lại, như thể muốn chắc chắn không một giọt nào sẽ tràn ra ngoài. Khuôn mặt Joon Goo đỏ bừng, ướt đẫm nước mắt, nước bọt nhòe nhoẹt. Trong mắt kẻ quan sát, cảnh tượng này chẳng khác gì một bức tranh đầy sự kích thích.

"Nuốt hết đi," Jong Gun nhếch môi nói, giọng điệu lạnh lùng. Ngón tay hắn thô bạo gạt đi những hàng nước mắt lăn dài trên má Joon Goo, rồi cúi xuống, đầu lưỡi trượt dài, liếm sạch những vệt nước bọt từ khóe miệng đến cổ. Hắn không bỏ lỡ cơ hội để lại những vết hôn đỏ bầm trên làn da trắng bệch của Joon Goo, từ cổ xuống đến xương quai xanh, như thể đánh dấu lãnh thổ.

Kéo anh lại gần, hắn ép chặt cơ thể run rẩy của Joon Goo vào ngực mình, trong khi lưng hắn tựa hờ hững vào thành giường. Cả hai trông giống như một đôi tình nhân méo mó, với sự tương phản đầy bạo lực và tăm tối. Jong Gun khẽ vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, những nụ hôn vội vã rơi xuống trên khuôn mặt nhòa nước mắt. Giọng hắn vang lên, trêu đùa mà đầy vẻ tàn nhẫn:

"Mày chỉ ngoan khi mấy cái lỗ của mày bị đổ đầy tinh dịch thôi đúng không? Hay là tao nên cho mày uống tinh thay vì uống nước luôn nhỉ ?"

Joon Goo sững người. Bất kỳ ai khác nói những lời này, anh có thể không tin, nhưng với tên điên này, có khi lại làm thế thật. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào Jong Gun, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười thỏa mãn của hắn. Siết chặt anh hơn nữa, Jong Gun nhắm mắt, ngửa đầu ra sau thư giãn, giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng đầy sự rùng rợn:

"Haha, yên tâm. Tao còn phải để mày sống để đụ mày nữa chứ."

________________________________________________________________________________

Đôi lời của tác giả : Toi chưa bao giờ nghĩ toi sẽ viết H+ 2 chap liên tục :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro