Chương 19: Hyeonjoon, đã lâu không gặp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Taehoon tuy rằng lớn lên ở nông thôn, nhưng hoàn cảnh sống gần như không hể ảnh hưởng đến cậu bé.. Nó sở hữu một làn da trắng nõn, ngũ quan rất đẹp, lớn lên chắc chắn rất đáng yêu.

Đặc biệt là đôi mắt đen láy, giống y như đúc mắt của Han Wangho, có chút đơn thuần, trong trẻo, nhìn rất là mê người.

Đứa nhỏ này cùng Han Wangho lớn lên rất giống nhau, ngay từ đầu, Hyeonjoon vốn còn tưởng rằng Han Taehoon là con trai của Han Wangho, sau này hỏi lại mới biết rằng, Han Wangho có một người anh trai hơn y một tuổi, dung mạo hai người tương tự nhau.

Han Taehoon là con của anh trai Han Wangho,  mới sinh con ra thì anh Han Wangho liền qua đời, chị dâu cứ như vậy bỏ lại con cho y để đi tái giá.

Không ai chịu chăm sóc Han Taehoon, Han Wangho liền nhận nuôi đứa cháu trai đáng thương này, một lần nuôi dưỡng chính là ba năm rưỡi. Nhưng trải qua mấy ngày  quan sát, Hyeonjoon phát hiện từ Han Taehoon còn khiến cậu gợi nhớ đến một bóng nguời hơn nữa còn lại là một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, tựa hồ, cậu đã từng gặp qua người kia.

Hôm nay nhìn thấy Han Taehoon tươi cười, Hyeonjoon bỗng nhiên nhớ tới Jeong Jihoon, nét cười này....  Han Taehoon cùng Jeong Jihoon có ba phần tương tự, chỉ là nó rất giống Han Wangho, làm cậu trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Phát hiện được điều này, làm ánh mắt của Hyeonjoon nhìn Han Taehoon dần trở nên phức tạp. Chẳng lẽ anh của Han Wangho cùng Jeong Jihoon có một đoạn tình cảm? Hai người họ từng quen biết nhau sao?

Nhưng Han Wangho nói, Han Taehoon là con của anh trai cùng chị dâu vậy thì theo lý thuyết sẽ không có loại khả năng này xảy ra.

Nhất định là do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!

Rốt cuộc việc người giống ngường cũng là bình thường, cái này bất quá là trùng hợp thôi.

Trấn áp tia nghi ngờ xuống đáy lòng , Hyeonjoon lấy lại tinh thần, phát hiện Han Taehoon đã không còn bám theo Han Wangho mà đang ở trong sân cùng cún con chơi đùa.


"Khoai tây, nhặt bóng lại đây!" Han Taehoon chỉ huy khoai tây, bắt nó đi nhặt bóng.

Nhìn trong sân hình bóng một người một chó, Hyeonjoon đột nhiên cảm thấy, việc có một đứa con cũng không tồi.

Han Wangho bưng thức ăn ra tới nơi, thấy Hyeonjoon không chớp mắt nhìn chằm chằm Han Taehoon, đáy mắt tràn ngập yêu thương.

"Hyeonjoon, cậu về sau tính toán như thế nào bây giờ? Tiếp tục cùng Lee Minhyeong ở bên nhau sao?"

"Không bao giờ có chuyện ấy!" Hyeonjoon lắc đầu, nhìn cảnh vật phía xa xăm.

Thế gian này có quá nhiều điều tốt đẹp, vì cái gì mà phải đem thời gian lãng phí cho thứ gọi là tinh yêu đó.

"Nhưng mà, Lee Minhyeong sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Tuy rằng Han Wangho sống ở thủ đô chưa lâu, nhưng  thông qua người đó y cũng hiểu khá rõ tác phong làm việc của Lee Minhyeong.

Vị thiếu gia này cao cao tại thượng, bá đạo ngang ngược, chắc chắn không có khả năng buông tha Hyeonjoon. Nếu có thể buông tha, cũng sẽ không đem Hyeonjoon bức đến hoàn cảnh như vậy.

"Chẳng qua là ham muốn chinh phục nên nhất thời mới cố chấp như vậy mà thôi, bên cạnh anh ta đã có giai nhân bầu bạn chỉ cần tôi trốn thêm một thời gian nữa thì anh ta cũng sẽ nhanh chóng quên mà thôi."


Hyeonjoon nhớ tới ngày đó cậu phát tình khi Ryu Minseok trợ giúp cậu rời đi, vị thiếu gia này luôn được mọi người khen ngợi là người tốt, Hyeonjoon cũng là không muốn ở lại bên cạnh Lee Minhyeong nữa, nghĩ lại hai người vô cùng xứng đôi.

Như vậy là tốt nhất, đời này cậu không nghĩ mình muốn gặp lại Lee Minhyeong.


Thời gian từng ngày qua đi, phía bên kia đột nhiên không có tin tức. Xem ra, Lee Minhyeong đã mất đi hứng thú với cậu rồi

Sự căng thẳng trong lòng Hyeonjoon cuối cùng cũng được thả lỏng. Trong thôn sinh hoạt thực an nhàn, mỗi ngày hái trà, xao trà, làm xong rồi thì chính là ở trong sân uống trà nói chuyện phiếm.

Hyeonjoon sờ sờ có vòng eo có chút đầy đặn, cảm giác chính mình ăn nhiều đến béo lên rồi.

"Hyeonjoon, ăn cơm!" Han Wangho bưng mâm cơm lại gần, đặt ở bàn trong sân.

Bát thịt gà hầm cùng một vài món rau, đều là những món ăn đơn giản mà quen thuộc trong mỗi bữa cơm gia đình, nhưng dưới bàn tay tài tình của Han Wangho thì quả thực so khách sạn 5 sao có khi còn ngon hơn.

Hyeonjoon nghe mùi hương đi tới, đối Wangho cười cười: "Lại muốn phiền toái cậu nấu cho tôi ăn rồi."

"Chúng ta là bạn học, cậu cũng đừng khách sáo với tôi." Han Wangho cười rộ lên.

Hyeonjoon đi rửa tay ngay, Han Wangho thì đi ra ngoài cửa kêu Han Taehoon về ăn cơm.

Một người một chó vui sướng chạy vào sân, Han Taehoon chạy tới rửa tay rửa mặt, khoai tây liền ngồi xổm bên người chờ.

Chờ đến khi Han Taehoon rửa sạch tay, khoai tây mới đi theo nó cùng nhau đến trước bàn ăn.

Lúc ăn cơm, Han Taehoon như thường lệ chính mình ăn một miếng lại ném cho khoai tây một miếng.

"Khoai tây, mày ăn chậm một chút thôi chứ!"

Han Taehoon trong miệng cắn bánh bao, nói chuyện mơ hồ không rõ. Hai bên má phúng phính, cực kỳ giống mấy con sóc nhỏ đáng yêu giấu đồ ăn trong miệng.

Hyeonjoon bất giác mỉm cười, ngón tay trêu trọc chóp mũi của đứa nhỏ: "Con cũng ăn từ từ, coi chừng nghẹn!"

Han Taehoon cong lên khóe mắt đối với Hyeonjoon cười cười, bộ dáng đặc biệt đáng yêu.

Ăn cơm xong sau, Hyeonjoon giúp Han Wangho rửa chén đũa, Han Taehoon ở trong sân cùng khoai tây chơi đùa.


Mặt trời lặn ánh chiều tà nhuộm đỏ ngôi nhà nhỏ tạo nên không khí hết sức ấm áp hòa thuận,

Nơi xa dãy núi kéo dài, trong sân nhà chỉ còn tiếng cười ríu rít của đứa nhỏ.

"Khoai tây, khoai tây, mau nhặt bóng lại cho tao nào!"

Han Taehoon vươn tay nhỏ, chuẩn bị đi nhận lấy quả bóng từ khoai tây.

Nhưng còn chưa cầm chắc, khoai tây đã nhả ra, bóng cao su lăn tròn hướng ngoài cửa. Han Taehoon nhấc đôi chân ngắn mũm mĩm của mình đuổi theo ra bên ngoài,

Bóng cao su lăn, lăn, cho tới khi đụng phải một đôi giày da đen bóng thì dừng lại ——Người kia cong lưng, bàn tay với những khớp xương hoàn mĩ nhặt lấy quả bóng lên.

Han Taehoon ngẩng đầu lên, trước mặt là một nam nhân cao lớn khí thế bức người đang nhìn nó.

Người kia bóp quả bóng trên tay, miệng nở một nụ cười đầy ý vị, con ngươi màu đen toả ra một tầng lạnh lẽo

Han Taehoon về phía sau lui một bước, thật cẩn thận mà nói: "Chú, đó là bóng của cháu!"

Lee Minhyeong đầu tiên là liếc mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt một cái, sau đó mở rộng tầm nhìn vào trong sân, khoé môi cong lên một nụ cười: "Bạn nhỏ, Moon Hyeonjoon là ở nơi này sao?"

"Đúng rồi!" Han Tehoon không rành thế sự chớp chớp đôi mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Chú là bạn của chú Hyeonjoon sao ạ?"

Lee Minhyeong cười mà không nói, khom lưng đem nó bế lên bước thẳng vào trong sân nhà.


Hyeonjoon đang ở thu lá trà, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Ngay sau đó, một mùi tinh tố tức quen thuộc ập đến.

Hương vị kia cực có tính xâm lược lại quen thuộc như vậy, làm da đầu cậu trở nên tê dại.

Phanh!

Sọt tre rơi trên mặt đất, lá trà rơi khắp nơi. Hyeonjoon chậm rãi xoay người qua, đối cậu là ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo của Lee Minhyeong.

Mặt trời đã biến mất hoàn toàn sau dãy núi, trong sân nhà chỉ còn một tầng bóng tối.

Lee Minhyeong liền đứng ở đó vòng tay ôm Han Taehoon đang vô cùng hồn nhiên cười cười, đứa bé ngốc vẫn chưa phát hiện ra có nguy hiểm cận kể.


"Hyeonjoon, đã lâu không gặp!"

Thanh âm của Lee Minhyeong từng câu từng chữ truyền vào đến tai Hyeonjoon, trong nháy mắt làm cậu sinh ra hơi lạnh thấu xương.

Han Wangho nghe được động tĩnh từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy sân nhà bị bao vây bởi một đám người áo đen. Y gần như hoá đá tại chỗ, dù có thế nào cũng không nghĩ tới Lee Minhyeong nhanh như vậy đã tìm tới nơi đây rồi.

Hyeonjoon cũng không nghĩ tới! Cậu cho rằng chính mình đã đào thoát. Nhưng trên thực tế mặc ho cậu có quay cuồng khổ sở trốn chạy như thế nào, cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Lee Minhyeong.

"Tại sao không nói lời nào? Hay gặp lại anh nên em vui đến mức không nói lên lời?"

Lee Minhyeong từng bước tới gần.

Hyeonjoon nắm chặt nắm tay, cả người đều ở vào trạng thái đề phòng.

Không khí quá mức khẩn trương, Han Taehoon ở trong lòng ngực Lee Minhyeong bất an giãy giụa: "Chú Hyeonjoon ..."



Nghe được giọng của Han Taehoon, Han Wangho lập tức xông tới: "Đem con trả lại cho tôi!"

Lee Minhyeong cùng Jeong Jihoon là bạn từ nhỏ, năm đó thời điểm y cùng Jeong Jihoon ở bên nhau đã từng gặp qua Lee Minhyeong. Lần này Lee Minhyeong lại đây, hắn có thể hay không là tới đoạt con của y?

Han Wangho trong đầu hoàn toàn rối loạn, y tiến lên muốn đoạt lại Han Taehoon lại bị người của Lee Minhyeong một chân đá văng.

"Wangho!" Hyeonjoon khóe mắt muốn nứt ra, một đấm lên thẳng mặt tên kia.

Không phải trong thời kỳ phát tình, Hyeonjoon vẫn có sức mạnh chiến đấu của Alpha, đánh người trước nay đều không hàm hồ. Tên kia ăn đấm lảo đảo lùi ra sau, Hyeonjoon đi qua đi nâng Han Wangho dậy.

"Lee Minhyeong, anh mau thả Taehoon! Chuyện của tôi và anh không cần liên lụy đến những người khác."

Ánh mắt Lee Minhyeong dừng ở cánh tay Hyeonjoon đỡ Han Wangho, anh nhếch lên một bên khóe môi, cười lạnh: "Là Omega! Hyeonjoon à, nhân duyên của em còn khá tốt nhỉ! Một Alpha rồi lại một Beta, hiện tại lại thêm một Omega, tôi lại không biết em có sức hấp dẫn người khác đến vậy đó!"

Một chữ cuối cùng kia từ miệng hắn phát ra , ngữ khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Không khí chung quanh đều bởi lời nói của Lee Minhyeong trở nên  ngưng trọng.


"Tôi cùng Wangho chỉ là bạn bè."

Hyeonjoon buông tay Wangho ra, nhìn về phía Lee Minhyeong: "Không cần làm khó bọn họ."

"Hyeonjoon, em đang cầu xin tôi?" Lee Minhyeong hàm dưới nhẹ nâng, biểu tình lộ ra khí chất cao ngạo không ai bì được.

Trong viện đen chật kín người, một đám như hổ rình mồi nhìn bọn họ. Hyeonjoon hiểu rất rõ ràng, Lee Minhyeong có thể tìm tới nơi này, nhất định là có chuẩn bị mà đến.

Cậu căn bản trốn không thoát! Không muốn liên lụy đến Wangho cùng Taehoon, Hyeonjoon cúi đầu: "Tôi cầu xin anh!"


"Hyeonjoon! Đừng cầu xin hắn!"

Không quen nhìn cách lũ nhà giàu làm việc, đặc biệt là Lee Minhyeong cùng Jeong Jihoon, hai người đều không phải thứ tốt.

Han Wangho chỉ vào mặt Lee Minhyeong chửi ầm lên: "Anh đã cùng Ryu thiếu gia đính hôn thì đừng tới quấn lấy Hyeonjoon. Loại người như anh có cái gì tư cách cùng Hyeonjoon ở bên nhau? Anh cho rằng anh làm những việc hỗn đản sẽ không ai biết? Lee Minhyeong, anh đúng là thằng khốn, anh sớm muộn gì cũng có ngày hối hận!"

Lee Minhyeong có thể chấp nhận Hyeonjoon mắng mình, chứ không phải kẻ nào đều có thể tới mắng chửi anh vài câu.

Ánh mắt  kết ra hàn băng, biểu tình làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Hyeonjoon biết, Lee Minhyeong đã tức giận. Cậu lập tức kéo Han Wangho ra phía sau.

Hành động này hoàn toàn chọc giận Lee Minhyeong, anh đưa mắt cho đám người phía sau ra lệnh bao vây lấy Moon Hyeonjoon và Han Wangho.


Sơn thôn làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, trên cơ bản tới khoảng 8 giờ tối, trong thôn liền rất ít có người đi lại. Từng nhà sáng lên đèn, màn đêm bao phủ thôn nhỏ dưới chân núi dần dần chìm im lặng.

Chỉ có một nơi sân nhỏ, đang ở trình diễn một màn bắt người.

Lee Minhyeong ngồi trên ghế đá, Hyeonjoon ngồi bên bàn đá ngay bên cạnh anh. Cả tay và chân của Hyeonjoon đều bị trói chặt, trên cổ buộc một cái vòng cổ.

Vòng cổ có một cái móc nhỏ nằm ở trong tay Lee Minhyeong, Ngón tay thon dài dùng sức một chút, cổ Hyeonjoon đột nhiên bị kéo, cả người lảo đảo hướng về phía Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nắm chặt hàm dưới của cậu,: "Hyeonjoon, thích như vậy sao? Em thích chạy trốn như vậy, nhưng lại chạy không thoát rồi!"

Tay Lee Minhyeong rất lớn, nhìn như chạm nhẹ nhưng thực chất là bóp chặt cằm cậu như muốn bẻ gãy xương cốt của Hyeonjoon vậy?

Cậu thống khổ nhíu mày, nhưng đáy mắt vẫn là một mảnh quật cường.


Nhìn bạn tốt bị đối xử giống sủng vật, Han Wangho siết chặt nắm tay : "Lee Minhyeong, anh đúng là không bằng cả cầm thú."

"Wangho, cậu đừng nói nữa!"

Hyeonjoon dùng ánh mắt nhắc nhở Han Wangho không cần chọc giận Lee Minhyeong.

Hiện tại Lee Minhyeong quả thực giống một tên biến thái.

"Em là đang đau lòng cho cậu ta?" Lee Minhyeong ghét nhất việc Hyeonjoon quan tâm người khác.

Moon Hyeonjoon là của anh, chỉ có thể quan tâm một mình anh mà thôi.

"Hyeonjoon, em rất coi trọng cậu ta? Hai người một Alpha và một Omega sống chung lâu như vậy, không phát sinh ra chuyện gì sao?"

Lòng đố kị ở Lee Minhyeong lập tức bùng lên, anh nhìn chằm chằm vào mặt Han Wangho. Phát hiện người này lớn lên cũng không tệ lắm, đặc biệt là cặp mắt kia.

Lee Minhyeong cong môi, cười lạnh ra tiếng: "Không một ai được phép động đển người của tôi!"

Nhìn đám vệ sĩ xung quang, anh hất hàm về phía Han Wangho.

"Người này thưởng các ngươi, tùy ý chơi!"

"Lee Minhyeong!" Hyeonjoon rống giận ra tiếng, cậu dùng sức nâng tay hướng về phía anh muốn đánh nhưng tay bị trói làm cậu ngã lên bàn đá.

Lee Minhyeong nắm chặt xích sắt trong tay, gai nhọn trên vòng cổ đâm vào da của Hyeonjoon, thuốc tê rót vào máu, làm cậu nháy mắt mất hết sức lực. Thân là Alpha thì thế nào? Vẫn là trốn không thành bị Lee Minhyeong trói buộc.


Han Wangho nháy mắt bị vệ sĩ vây quanh, bọn chúng đều là Alpha, thiên tính chính là chinh phục Omega. Ở trong mắt alpha , Han Wangho chính là một con mồi béo bở đi lạc vào bầy sói.

Một đám mắt sáng lên, giống như chó sói cùng nhau tới gần.

Alpha trên người khí thế cường đại, làm Han Wangho sợ hãi.

"Không cho các người làm hại chú nhỏ !"

Han Taehoon vọt tới chắn trước người Han Wangho, vươn cánh tay nhỏ che ở trước mặt y.

Bé con giống thú nhỏ tức giận, nhặt trên mặt đất bóng cao su lên liền ném về phía tên  cầm đầu: "Người xấu mau tránh ra!"

Bóng cao su ném lên bờ ngực cứng ngắn của tên kia rồi văng ra. Chọc đến một trận cười vang.

Ở trước mặt  đám vệ sĩ này, Han Taehoon tựa như một con kiến nhỏ có thể dùng một chân dẫm chết.

Tên vệ sĩ  nắm  áo Han Taehoon xách nó lên, muốn ném nó sang một bên. Han Wangho nhào qua, tay đấm chân đá lên người gã. Nhưng thân là Omega  thể lực không được tốt, đánh vào người gã cũng chỉ giống như gãi ngứa.

Uông!

Một trận chó sủa vang lên, khoai tây xông tới, nhào lên người trên đó.

Nó cắn lên cánh tay gã vệ sĩ, nhưng bị gã một chân đá văng ra.

Ngao ——

Khoai tây ngã trên mặt đất, như thế nào cũng bò không đứng dậy nổi.


"Khoai tây!" Han Taehoon đáy mắt ngập nước, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng bị một tên vệ sĩ túm chặt sau cổ, căn bản thoát ra không được.

"Các người là một lũ khốn!" Han Wangho dùng hết sức nhào qua tiếp tục đánh, nhưng bị mấy gã vệ sĩ dễ dàng chế trụ.

Y bị ném xuống đất, một đám alpha vây quanh, đáy mắt đều lộ ra hưng phấn mà tham luyến.


Nhìn một màn này, Hyeonjoon siết chặt nắm tay, cậu nhìn về phía Lee Minhyeong, trong ánh mắt toàn là hận ý thấu xương: "Chuyện này không liên quan gì đến Han Wangho. Xin anh buông tha cho bọn họ!"

Lee Minhyeong rũ mắt, nhìn trước mặt Hyeonjoon.

Trong viện ánh đèn không đủ, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng phẫn nộ cùng quật cường trên mặt Hyeonjoon đều hiện lên hết sức rõ ràng. Sống lưng cậu thẳng tắp, rõ ràng bộ dạng rất chật vật nhưng, vẫn là kiểu thà gãy chứ không chịu uốn người.

Lee Minhyeong muốn bẻ gãy nó, giống như Alpha muốn chinh phục con mồi. Anh muốn cho Moon Hyeonjoon phủ phục ở dưới chân anh, đối anh cúi đầu xưng thần.

Nhưng mà, Hyeonjoon vẫn luôn phản kháng thậm chí muốn thoát ly khỏi khống chế của anh.

Cái này làm cho Lee Minhyeong thực khó chịu!

"Đây là thái độ cầu xin của em?"

Lee Minhyeong cầm xích sắt trong tay, như là ở nhắc nhở Moon Hyeonjoon, hiện tại quyền lên tiếng ở trong tay anh. Cậu không tư cách cùng anh nói điều kiện!

Không có mệnh lệnh Lee Minhyeong, đám kia Alpha đã bắt đầu xé rách quần áo của Wangho .

"Cút ngay!"

"Đừng chạm vào tôi!"

"Một lũ khốn nạn, đều cút cho tôi!"

"Người xấu! Không cho chạm vào chú nhỏ!"

"Đồ xấu xa! Đánh chết các người!"

Âm thanh nức nở của Han Wangho cùng Han Taehoon thay phiên nhau truyền vào tai của Hyeonjoon.

Hyeonjoon nắm tay đến run rẩy, móng tay đều đâm vào da thịt nhưng cậu nào có tâm chí để ý đến nó.

Hận ý trong lồng ngực quả thực muốn vỡ tung, cậu trừng lớn hai mắt đỏ ngầu, giây tiếp theo, uốn gối quỳ xuống.

Hai đầu gối của Hyeonjoon chạm tới mặt đất phát ra một tiếng trầm đục.

Bàn tay siết chặt lộ ra từng khớp xương, dùng sức từ cổ họng  nghẹn ngào nói ra một câu: "Tôi cầu xin anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro