Chương 21: Cha mẹ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay Ryu Minseok phát tinh , con phải đánh dấu nó!" Lee Seongwoong ngữ khí không cho phép thoả hiệp, ra lệnh cho con trai.

Lee Minhyeong nhíu mày: "Con đối với câu ta không có hứng thú!"

"Cha không phải ở cùng con thương lượng, cha là là đang ra lệnh cho con phải làm."

Lee Seongwoong chỉ vào trên lầu: "Hiện tại lập tức đi lên lầu, đánh dấu Ryu Minseok ngay cho cha."

"Chỉ cần con đánh dấu Ryu Minseok, cha liền không can thiệp chuyện của con cùng Hyeonjoon đúng không?"

"Con có thể cùng Moon Hyeonjoon chơi đùa như thế nào thì tuỳ, nhưng không được phép mang nó về nhà. Nó là cái loại không bằng ai cả, căn bản không tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Lee."

Lee Seongwoong có quan niệm về dòng dõi rất cứng ngắt, ông ta coi trọng nhất là môn đăng hộ đối.

Gia đình Moon Hyeonjoon vốn không ra gì, cha mẹ thì nghiện cờ bạc không chịu làm ăn, em trai cũng chẳng khác gì phế vật, một gia đình hèn mọn như bùn lầy, đến người hầu xách giày cho Lee gia còn không xứng. Nếu thật sự muốn là đem loại người này cưới vào cửa, vậy thì thể diện của Lee gia biết đặt ở đâu?

"Con không tính toán sẽ cưới em ấy! Chẳng qua muốn cùng chơi chút thôi."

Lee Minhyeong cong môi, cười đến bất cần đời: "Con muốn chinh phục cái loại cứng đầu như Hyeonjoon, làm em ấy đói với con liền cúi đầu xưng thần. Còn về sau này...... Chờ em ấy sinh con thì lại nói tiếp."

"Chơi thì có thể, con thì không thể sinh."

Lee Seongwoong ngữ khí thực kiên quyết: "Chỉ có Ryu Minseok, mới xứng làm mẹ của người thừa kế Lee gia. Nếu con để Moon Hyeonjoon sinh con, Lee gia cũng sẽ không thừa nhận đứa cháu này."

"Được rồi, con tự biết đúng mực."

Nghe ngữ khí của Lee Minhyeong, tựa hồ đối Moon Hyeonjoon cũng không  để ý lắm. Nhưng lần gần nhất nó mới làm mấy điều điên cuồng sự, từng việc từng việc đều như công bố với cả thiên hạ, thái tử Lee gia đối với Moon Hyeonjoon có dục vọng điên cuồng chiếm cao đến mức nào.

Lee Seongwoong thực lo lắng, ông sợ một ngày nào đó dục vọng chiếm hữu sẽ biến thành loại tình cảm yêu đến tận xương tuỷ không thể dứt ra được.

Nhìn Lee Minhyeong đi đến trên lầu, Lee Seongwoong mới xem như thoáng yên tâm. Hiện tại xem ra, Lee Minhyeong đối Hyeonjoon cũng không có tình yêu, còn về sau...... Đi một bước xem một bước, nếu có ngày vô pháp không thể khống chế được đứa con trai duy nhất này, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn huỷ hoại Moon Hyeonjoon.


Mỗi tuần kỳ phát tình đều đúng hạn tới, trên người tin tức tố của Omega hương vị nhè nhẹ toả ra từng đợt từng đợt từ cơ thể Ryu Minseok theo khe cửa bay ra.

Cậu ta sở hữu tin tức tố là mùi hoa nhài, thực thanh nhã, cũng giống như bản thân omega, cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh mê người.

Lee Minhyeong đứng ở ngoài cửa,  ngửi được rất rõ ràng mùi hương thơm này.

Tin tức tố Omega khi phát dục sẽ ảnh hưởng Alpha, Lee Minhyeong có chút tâm thần nhộn nhạo. Trước mắt hiện ra khuôn mặt tinh xảo thập phần xinh đẹp của Ryu Minseok, ánh mắt dần dần trở nên cực nóng.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Ryu Minseok đỏ mặt ngồi ở trên sô pha.

Kỳ phát tình nếu không có alpha ở bên sẽ rất khó chịu, cả người nóng rực làm Ryu Minseok trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, phát ra sự mê hoặc. Một màn này, cũng đủ hấp dẫn bất kỳ alpha nào.

Nhìn thấy Lee Minhyeong, Ryu Minseok trong ánh mắt hiện ra ánh nhìn mê man, gương mặt hồng nhuận, vì  gương mặt vốn đã đẹp nay lại tăng thêm vài phần mị hoặc, cậu ta khẽ liếm lên đôi môi đỏ, nhỏ giọng lên tiếng: "Lee thiếu, Lee tiên sinh không cho tôi dùng thuốc ức chế."

Âm thanh mềm mại giống như là một mũi tên, nháy mắt đánh trúng trái tim Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong càm nhận bản thânrun lên, tiến lên một bước, nâng nhẹ hàm dưới Ryu Minseok lên.

"Có muốn tôi đánh dấu cậu không?"

Ryu Minseok mặt càng đỏ hơn, ánh mắt e lệ ngượng ngùng: "Muốn!"

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm ánh mắt ngập chờ mong thậm chí là lấy lòng anh của omega, trước mắt bỗng hiện ra gương mặt quật cường của Moon Hyeonjoon.

So sánh hai người, anh phát hiện, Ryu Minseok cũng không tồi. Ít nhất đủ ngoan ngoãn đủ đáng yêu!

"Lee thiếu, tôi rất khó chịu!" Ryu Minseok dùng ngón tay trườn dần lên ngực Lee Minhyeong: "Anh giúp giúp tôi đi!"

Bị ánh mắt khẩn cầu Ryu Minseok nhìn, Lee Minhyeong cúi đầu, môi hướng tới môi Ryu Minseok ...

Lee Minhyeong nguyện ý đánh dấu làm Ryu Minseok vui mừng trong lòng, cánh tay như không xương quấn lấy cổ anh. Cậu ta ngẩng đầu lên, muốn chạm vào môi anh.

Tin tức tố trên người Alpha hương vị như là xuân dược, làm ánh mắt Ryu Minseok càng ngày càng mê ly ——Vào thời điểm hai cánh môi sắp chạm vào nhau, Ryu Minseok đột nhiên bị Lee Minhyeong đẩy ra.

Ryu Minseok bị đẩy một cái lảo đảo, ngã trên sô pha. Cậu ta trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của nam nhân trước mặt.

Lee Minhyeong sửa sang lại quần áo trên người, không chút để ý mà nói: "Hôm nay không có hứng!"

"Lee thiếu!" Ryu Minseok bị kỳ phát tình tra tấn cả người khó chịu, cậu ta nhào qua bắt lấy quần áo Lee Minhyeong: "Lee thiếu, tôi thật sự rất khó chịu! Cầu anh đánh dấu! Tôi bảo đảm, tôi nhất định ngoan ngoãn."

"Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng cho là mình thông minh mà giở trò trước mặt tôi nữa."

Lee Minhyeong vỗ nhẹ lên mặt Ryu Minseok : "Hôm này là ngày cậu đến kỳ phát tình sao?"

Ryu Minseok ánh mắt chấn động, theo bản năng mà né tránh khỏi tầm mắt của anh.

Câu ta chột dạ nói: "Là Lee tiên sinh làm, ông ấy tiêm thuốc kích thích cho tôi. Lee thiểu, tôi là không có biện pháp nào khác! Tôi chỉ có thể nghe Lee tiên sinh!"

Lee Minhyeong từ túi áo tây trang móc ra một lọ thuốc ức chế dạng viên, ném cho Ryu Minseok, "Uống thuốc đi!"

"Lee thiếu, anh hôm nay không đánh dấu tôi, tôi không biết đối mặt với Lee tiên sinh  như thế nào."

Ryu Minseok nắm chặt lọ thuốc, đáy mắt toàn là không cam lòng. Vốn tưởng rằng hôm nay có thể làm Lee Minhyeong đánh dấu mình, thuận lợi một đường mang thai người thừa kế Lee gia. Không nghĩ tới, Lee Minhyeong thế nhưng không thượng cậu.

"Mang thai hộ!" Lee Minhyeong xoay người ngồi ở trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo. Tuy rằng là dáng ngồi thực nhàn hạ, nhưng vẫn là lộ ra một cổ khí thế cường đại chỉ thuộc về Alpha.

"Tôi vẫn nhớ uớc định của hai chúng ta, tôi có thể cho mang thai hộ anh."

Mục đích cuối cùng của Ryu Minseok là gả vào Lee gia, trở thành Lee thiếu phu nhân. Lee Minhyeong có đánh dấu cậu ta hay không cũng không quan trọng.

Ryu Minseok ngoan ngoãn làm Lee Minhyeong thực vừa lòng, ngón tay tiến tới vuốt khuôn mặt phiếm hồng của omegat: "Vấn đề đánh dấu, có lẽ tôi sẽ suy xét."

Thân là Alpha lần đầu đánh giấu omega thật sự rất quan trong, Lee Minhyeong muốn đem lần đầu của mình dành cho Moon Hyeonjoon.

Chờ hắn đánh dấu Hyeonjoon xong đến lúc sau nếu Ryu Minseok đủ ngoan đủ nghe lời, lại đánh dấu cậu ta cũng không muộn.


Cả một đêm, Lee Minhyeong không có về biệt thự. Hyeonjoon nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng không thể nói là tư vị gì. Cậu nghe người hầu ở biệt thự nói, hôm nay là ngày Ryu Minseok phát tình. Lee Minhyeong ngủ lại Lee gia, khẳng định là vì giúp cậu ta trải qua kỳ mà không phải chịu đau đớn.

Lee Minhyeong có người mới, rõ ràng nên vui vẻ mới đúng, vì cái gì trong lòng  chua xót như vậy?

Hyeonjoon đột nhiên không biết, chính mình đối Lee Minhyeong rốt cuộc là loại nào cảm tình? Muốn chạy thoát khoải anh, rồi lại sẽ vì anh sẽ đánh dấu người khác mà thương tâm. Tưởng quên mất đoạn cảm tình này rồi nhưng vẫn lại vì nó mà đau lòng.

Hyeonjoon nâng lên tay, tát thật mạnh cho chính mình một cái.

Moon Hyeonjoon, mày hãy tỉnh lại đi!

Rốt cuộc còn phải bị thương bao nhiêu lần, mới có thể tiếp thu hiện thực!

Cả một đêm, Hyeonjoon không có chợp mắt.


Sáng sớm, cậu chịu đựng không nổi mơ mơ màng màng muốn đi vào giấc ngủ, thình lình một bàn tay đột nhiên xuất hiện, nắm vạt  áo của Hyeonjoon đem cậu từ trên giường ném xuống sàn.

Hyeonjoon còn chưa kịp định thần, bàn tay đó liền tát một cái lên mặt cậu.

Bang ——

Tiếng vang vọng cả căn phòng.

Hyeonjoon trừng lớn đôi mắt, thấy rõ ràng trước mặt người đánh mình.

Moon Dongho nâng lên tay, lại một cái tát chuẩn bị dáng xuống.

Hyeonjoon nghiêng đầu tránh thoát, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bộ mặt dữ tợn nam nhân.

Moon Dongho chỉ vào mặt cậu, chửi ầm lên: "Mày đúng là cái đồ không biết tốt xấu! Lee thiếu đối với mày tốt như vậy, thế mà mày còn dám chạy! Tao đánh chết mày! Xem mày về sau còn chạy được không !"

Shin Sihyeon đem gậy cầm trong tay đưa cho chồng, ở một bên châm ngòi thổi gió: "Nên trừng trị nó cho tốt, cái đồ không biết trời cao đất rộng. Lee thiếu nguyện ý giữ mày ở lại, đó là ân sủng mày. Mày thế nhưng còn dám chạy! Mày thì là cái thứ gì chứ! Có thể leo lên giường của Lee thiếu là phúc khí của mày rồi."

Phúc khí? Bị coi như sủng vật giam cầm tại căn biệt thự này, đây là gọi là phúc khí sao?

Mắt Hyeonjoon lạnh lẽo nhìn trước hai người trước mặt, này thật là cha mẹ cậu sao?

"Tao nói cho mày biết! Đừng có cắt ngang con đường tài lộc của bọn tao, hảo hảo hầu hạ Lee thiếu. Lee thiếu bảo mày làm cái gì thì mày làm cái đó!"

Moon Dongho cảnh cáo Hyeonjoon: "Còn dám chạy, tao đánh gãy chân của mày."

"Đánh gãy chân của mày rồi để tao xem mày chạy thế nào." Shin Sihyeon chỉ vào Hyeonjoon, "Đừng không biết tốt xấu! Lee thiếu nguyện ý muốn mày, mày nên mang ơn đội nghĩa."

"500 triệu đã cho hai ngườii, tôi và hai người đã đoạn tuyệt quan hệ."

Hyeonjoon đối Moon Dongho cùng Shin Sihyeon sớm đã thất vọng,có cha mẹ như vậy, cậu tình nguyện không có.

"Mày là đồ nghiệt tử!" Moon Dongho sắc mặt xanh mét,: "Tao sinh ra mày, nuôi dưỡng mày, mày cho đến chết vẫn là con của tao. Đoạn tuyệt quan hệ, mày đừng có mơ."

Lee Minhyeong nói, chỉ cần làm cho Moon Hyeonjoon ngoan ngoãn nghe lời ở bên anh, liền cấp cho Moon gia một khoảng tiền lớn.

Moon Dongho cùng Shin Sihyeon lập tức tới làm thuyết khách, họ sợ Moon Hyeonjoon chặt đứt đường tài lộ của bọn họ.

Hyeonjoon siết chặt nắm tay, hàm răng cắn nghiến chặt rung động: "Thoả thuận đã ký, tôi và hai người không còn quan hệ. Bây giờ hai người ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi !"

"Ai u! Ông trời ơi! Người mở mắt ra mà nhìn xem, nhìn xem cái thứ nghiệt tử! Nó thế nhưng không nhận cha nhận mẹ!"

Shin Sihyeon một mông ngồi dưới đất, vỗ chân khóc lớn.

Nhìn bà bộ dạng đanh đá không chịu nói lý, Hyeonjoon tức giận đến cả người phát run.

Cậu xoay người hướng tới ngoài cửa đi ra, không đi để ý tới Moon Dongho cùng Shin Sihyeon vô cớ gây rối trong phòng ngủ.

Thấy cậu phải đi, Moon Dongho cùng Shin Sihyeon lập tức nhào qua muốn kéo lại. Hyeonjoon dễ dàng né bọn họ, đi nhanh xuống lầu.

Mới vừa đi đến dưới lầu,lại thấy  Lee Minhyeong ung dung đang đi vào. "Hyeonjoon, em muốn đi đâu nhỉ?"

Tuy rằng trên người Lee Minhyeong Omega có mùi tin tức tố nhạt, nhưng Hyeonjoon vẫn là ngửi thấy được. Cậu nhăn mày lại, đáy mắt hiện ra tia đố kỵ đến chính cậu cũng không phát hiện ra.

"Đừng chạm vào tôi!"

Lee Minhyeong duỗi tay muốn chạm vào vết thương trên mặt cậu, Hyeonjoon không lưu tình chút nào chụp bay hắn tay: "Tránh ra! Tôi chê anh bẩn!"

Lee Minhyeong biểu tình cứng đờ, hóa thành hàn băng lạnh lẽo.

Moon Dongho cùng Shin Sihyeon từ trên lầu đuổi xuống dưới, nghe được những lời này của Hyeonjoon.

Moon Dongho một chân đá qua, đem Hyeonjoon ngã quỳ gối trước mặt Lee Minhyeong.

"Hỗn trướng! Mau nhận lỗi với Lee thiếu mau!"

Hai đầu gối Hyeonjoon cắn trên mặt đất rất đau, nhưng cũng không đau bằng sự khuất nhục này

"Tôi sẽ không xin lỗi." Hyeonjoon không cảm thấy chính mình có gì sai.

Nếu Lee Minhyeong thật sự thích cậu, nguyện ý toàn tâm toàn ý yêu thương cậu, Hyeonjoon tự nhiên sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Lee Minhyeong. Nhưng hiện tại Lee Minhyeong đã thay lòng đổi dạ, hai người tốt nhất nên hoà bình chia tay, từ đây không liên quan gì tới nhau nữa.

Thế mà Lee Minhyeong cố tình muốn một chân đạp hai chiếc thuyền, lộ rõ bản chất khốn nạn.

Đối mặt tra nam, dựa vào cái gì muốn cậu chịu thua?

Moon Dongho thấy Hyeonjoon không muốn nghe lời, duỗi tay liền đè đầu Hyeonjoon lại, làm cậu giống như đối Lee Minhyeong cúi đầu xưng thần.

Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon phủ phục ở bên chân, đáy lòng đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Đối với chuyện Moon Hyeonjoon không ngoan không nghe lời, anh có rất nhiều biện pháp làm cậu đi vào khuôn khổ!


Yêu nhau bốn năm, Lee Minhyeong quá hiểu Moon Hyeonjoon.

Hyeonjoon thực trọng cảm tình, luôn dễ dàng bị người bên cạnh ảnh hưởng. Chỉ cần đe dọa đến những thứ cậu để ý nhất, Hyeonjoon nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.

Lee Minhyeong cúi đầu, con ngươi âm u loé lên một tia sáng nhỏ, bàn tay thon dài đưa ra nắm lấy cánh tay Hyeonjoon, đem cậu từ trên mặt đất kéo dậy.

"Nói chuyện thì nói bình thường, đừng động thủ!"

Lee Minhyeong những lời này là nói cho Moon Dongho nghe.

Moon Dongho lập khắc cúi đầu khom lưng nhận lỗi: "Lee thiếu, tôi sai rồi!"

"Nhưng nó quá không biết tốt xấu! Có thể được đến ngài ân sủng, vinh quang lớn lao của nó. Thế mà nó không biết cảm ơn còn dám chạy! Lee thiếu ngài yên tâm, tôi nhất định đem nó dạy dỗ cho ngaon ngoãn hơn."

Moon Dongho hận chết Moon Hyeonjoon, có thể leo lên giường của Lee Minhyeong mà còn không biết quý trọng. Lee Minhyeong đem Hyeonjoon kéo dậy, cường ngạnh đem cậu ấn ở trong lòng ngực.

Động tác trái với gương mặt ôn nhu cười cười của anh: "Hôm nay mời Moon tiên sinh ở lại đây cùng nhau ăn một bữa cơm."

Lee Minhyeong nói làm Moon Dongho một nhà cảm động muốn chết, thiếu điều quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Cơm chiều thực phong phú, các món Âu trên bàn cơm là thứ mà hai người kia căn bản chưa thấy qua mỹ thực.

Nhìn dao nĩa tinh xảo rườm rà trước mặt, Moon Dongho cùng Shin Sihyeon không dám tùy tiện động thủ, nhưng Moon Sonho – đứa en trai phế vật của Hyeonjoon đã gấp không chờ nổi dùng nĩa bắt đầu chọn đồ ăn.

Hắn có tướng ăn rất khó xem, Shin Sihyeon dùng chân đạp hắn một cái Moon Sonho lúc này mới có điều thu liễm.

Lee Minhyeong như là không thấy được một màn xấu hổ bên cạnh, anh cắt một miếng gan ngỗng sau đó đem miếng gan ngỗng đưa lên miệng Hyeonjoon.

"Hyeonjoon, anh nhớ rõ em thích ăn nhất là gan ngỗng."

Hyeonjoon ngồi ở vị trí bên cạnh Lee Minhyeong, trên cổ mang theo vòng cổ còn xích sắt vẫn ở trong tầm tay của Lee Minhyeong.

Cúi đầu, nhìn đến đĩa gan ngỗng, Hyeonjoon cảm thấy chính mình giống như chó cưng bị chủ nhân trêu đùa.

Thời điểm chủ nhân vui vẻ sẽ cho cậu một miếng ăn ngon, nếu không vui liền sẽ đối với cậu tay đấm chân đá.

"Như thế nào không ăn?"

Lee Minhyeong đem gan ngỗng cường ngạnh nhét vào trong miệng Hyeonjoon: "Ăn nhiều một chút! Em ăn nhiều tôi mới vui vẻ!"

Hương vị yêu thích trong quá khứ, nhưng tại khoảng khắc này lại làm Hyeonjoon có cảm giác vô cùng ghê tởm. Cậu đem gan ngỗng nhổ ra, lạnh lùng nói: "Không ăn!"

Lee Minhyeong sắc mặt nháy mắt lãnh xuống dưới, không khí nhà ăn  cũng đi theo trở nên khẩn trương ngưng trọng.

"Hyeonjoon, đừng không biết tốt xấu! Lee thiếu đối với mày tốt như vậy, mày còn có cái gì không biết đủ?"

Moon Dongho tức giận đến cả người phát run, hắn cảm thấy Hyeonjoon chính là ở cố ý cùng bọn họ đối nghịch.

"Nhanh lên đem gan ngỗng ăn đi! Không cần chọc Lee thiếu tức giận!" Shin Sihyeon ngồi một bên đưa mắt ra hiệu cho Hyeonjoon , hận không thể ấn đầu cậu xuống bắt ăn.

"Hyeonjoon không thích gan ngỗng, hay ăn một chút điểm tâm nhé."

Lee Minhyeong hơi hơi mỉm cười, đối người hầu vẫy tay.

Người hầu hiểu ý của chủ nhân đi mở một màn hình lớn ở nhà ăn.

Lee Minhyeong kéo xích sắt , đem Hyeonjoon kéo lên đùi mình, cường ngạnh ôm chặt mặc cho cậu có phản kháng hay không.

Biểu tình của Hyeonjooon phẫn nộ vô cùng, Lee Minhyeong nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt cậu, cười đến ôn nhu đến cực điểm: "Thân ái, tôi cố ý cho người chuẩn bị điểm tâm cho em. Tôi biết, em nhất định sẽ đặc biệt thích nó."

Lee Minhyeong dứt lời, màn hình lớn trên vách tường sáng lên

Hình ảnh một gian phòng rất lớn phòng hiện lên, chính giữa đặt một cái lồng sắt. Bên trong nhốt mấy mãnh hổ, đang ở nhàn nhã đi tới đi lui. Tuy là cách màn hình, bộ dạng hung dữ đều có thể làm người sởn tóc gáy.

Moon Dongho cùng Shin Sihyeon hai mặt nhìn nhau, bàn tay cầm dao nĩa cũng đã quên động. Tuy tính tình tham ăn song Moon Sonho lúc này cũng dừng lại động tác, lo sợ bất an nhìn màn hình TV .

Lee Minhyeong tiến đến bên taiHyeonjoon , thấp giọng hỏi: "Em không thích mấy tiểu khả ái này sao?"

Hyeonjoon trong lòng tràn ngập bất an: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Tôi thấy em không vui liền giúp em tạo niềm vui"

Lee Minhyeong phất tay, người hầu lập tức đem đến một cái giống điều khiển từ xa .

Tùy tay ấn xuống phím, màn hình lập tức phát ra một tiếng ngắn ngủi "Tích". Theo thanh âm rơi xuống, có bóng người ở màn hình xuất hiện.

Một một người áo đen trong tay còn cầm theo hai khối thịt tươi đi đến, ngửi được mùi máu tươi, lũ hổ trong chuồng liền lộ bản tính hoang dã.

Chúng nó hướng tới lồng sắt  công kích tính mà bước tới, cái đuôi cao cao mà dựng thẳng lên, vẫn duy trì tư thế muốn nhào lên bất cứ lúc naog.

Người đàn ông áo đen cầm theo thịt tươi đi quay lồng sắt một vòng khiêu kích mấy con hổ .

Trong lồng mãnh hổ bị mùi máu tươi nhi kích thích trong ánh mắt toát ra sát khi, trong cổ họng càng  phát ra mấy âm thanh gầm gừ, chúng nó đang trong trạng thái đói khát , theo bản năng muốn săn mồi. Hiện giờ, có thể phát huy bản tính máu lạnh đến cùng cực.

"Hyeonjoon, điểm tâm tôi chuẩn bị cho em."

Lee Minhyeong lại ấn xuống một phím, âm thanh lại phát ra "Tích" một tiếng.

Trên màn hình người đàn ông áo đen đem thịt ném ra xa. Ngay sau đó, một người bị đẩy  vào bên trong căn phòng.

Thấy rõ ràng người tới, Hyeonjoon đôi mắt đều trợn tròn.

"Lee Minhyeong "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro