Chương 31: Thoả hiệp với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà lớn Lee gia có một tầng hầm không ở trong nhà chính mà là ở bên dưới gian nhà phụ. Ngày thường đều dùng để mấy đồ linh tinh không dùng đến, chẳng những hỗn độn hơn nữa còn tối tăm ẩm ướt.

Cậu vừa mở cửa, một mùi mốc liền xông vào mũi. Tầng hầm ngầm đến đèn chiếu sáng cũng không có, người hầu chỉ lưu lại một cái đèn cầm tay rồi đi mất. Hyeonjoon biết ở Lee gia cậu không được sủng ái, sẽ không có ai đến giúp cậu những lúc như thế này.

Hyeonjoon mở đèn lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt bắt đầu sửa sang lại đống đồ linh tinh kia. Ở trong đống đồ phát hiện thảm lông cùng chăn đệm cùng gối đầu, tuy rằng tất cả đều cũ kỹ, nhưng vẫn còn khá sạch, có thể dùng tạm.

Hyeonjoon đến một góc nhỏ, đem đồ chải ra, cậu ngồi ở trên thảm nhắm mắt trầm tư, cố gắng suy nghĩ để tìm cách chạy khỏi Lee gia.

Lee Minhyeong đã phát hiện cậu uống thuốc tránh thai, gần đây không quản ngày đêm đều quấn lấy cậu còn không dùng , khẳng định chẳng bao lâu cậu chắc chắn sẽ mang thai. Đến lúc đó, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Vẫn là phải nhanh một chút từ tầng hầm ngầm đi ra ngoài mới được, cho dù chưa thế chạy được ngay, cũng muốn lợi dụng trong khoảng thời gian này làm cái gì đó.

Hyeonjoon đang vì chính mình tính toán, thì cửa tầng hầm ngầm bỗng mở ra ...Cậu quay đầu lại xem ai đến , thì thấy một tia sáng chiếu vào.

Đắm chìm trong bóng đêm thời gian quá dài, đột nhiên nhìn đến ánh sáng làm Hyeonjoon nheo nheo mắt.

Cùng với tia sáng kia một thân hình cao lớn đi tới.


Tầng hầm ngầm tuy rằng đủ rộng, nhưng chất đầy đồ vật linh tinh, Lee Minhyeong người cao chân dài, sau khi bước vào cảm giác xung quanh trở nên chật hẹp.

Trong tay tay anh cầm theo một cái đèn điện, chiếu sáng chung quanh, nhìn đến hoàn cảnh hỗn độn, mày liền nhíu lại. Bất quá thật mau lại giãn ra, đáy mắt thậm chí mang theo một chút đắc ý.

Việc ngày hôm nay  cũng coi như dạy cho Hyeonjoon một bài học, dạy cậu về sau nên biết điều mà ngoan ngoãn một chút. 

Nhìn thấy Lee Minhyeong, ánh mắt Hyeonjoon bỗng trùng xuống, lười biến mà liếc một cái.

Hyeonjoon rất hận chính mình, lúc trước mắt mù mới thích được loại người này?

Lee Minhyeong đem đèn tùy ý để một bên, ngồi xổm xuống trước mặt Hyeonjoon. Thân ảnh cao lớn che hoàn toàn ánh đèn nhỏ, tầng hầm ngầm lập tức trở lại với dáng vẻ tối tăm.


Trong bóng đêm, Lee Minhyeong duỗi tay, nắm lấy cằm Hyeonjoon quơ quơ: "Em nói em xem, thành thành thật thật không tốt hơn sao? Ryu Minseok đang mang thai, thân thể cũng không tốt, về sau em bớt đi trêu chọc cậu ta lại."

Hyeonjoon nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay Lee Minhyeong, nhấp môi không nói lời nào.

"Em đang tỏ thái độ gì?" Lee Minhyeong nhăn mày, ánh mắt không vui. Hyeonjoon đã lưu lạc đến nơi như thế này mà vẫn không biết cách ngoan ngoãn. Lời chất vấn nói được một lúc, cả căn hầm trở nên yên tĩnh.

Hyeonjoon vẫn không có trả lời Lee Minhyeong, cái này làm cho Lee Minhyeong rất là tức giận, tăng thêm ngữ khí nói: "Em mau nói chuyện cho tôi!"

Hyeonjoon quay đầu lại, mặt vô biểu tình mà liếc mắt nhìn anh: "Lee thiếu muốn tôi nói cái gì?"

Cậu có nói cái gì cũng đều là sai, nói cái gì cũng không làm người ta tin tưởng, vậy còn muốn cậu nói cái gì bây giờ?

Lee Minhyeong ghét nhất Hyeonjoon như vậy, không cãi không nháo, làm anh có cảm giác Hyeonjoon căn bản là không thèm để ý mình.

"Em như thế nào cũng không biết tỉnh lại? Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, thành thật một chút, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Tôi hao tổn tâm cơ cùng em kết hôn, em làm ra chuyện như vậy báo đáp lại tôi?"

Hyeonjoon bỗng dưng cười ra tiếng, cậu có cảm giác Lee Minhyeong tự coi mình là người tốt nhẩt trên thế giới này, còn cậu thì chỉ có thể đối anh biết ơn vô cùng. Hyeonjoon cười đến chảy cả nước mắt.

"Em cười cái gì?" Lee Minhyeong bị Hyeonjoon cười đến cả người bốc hỏa, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.

"Tôi cũng không biết bản thân lại có mệnh tốt như vậy! Mệnh tốt đến mức làm đường đường Lee thiếu vì tôi mà hao tổn tâm cơ!"

Nghe ra trong lời nói của Hyeonjoon có ý trào phúng, trong lòng Lee Minhyeong liền sinh hỏa khí, một phen nắm lấy vạt áo trước của cậu, đem Hyeonjoon kéo tới trước mặt.

Vết thương cũ chưa lành nay lại thêm vết thương mới, thân thể còn chưa bình phục tốt, căn bản chịu không nổi một túm này của Lee Minhyeong.

Cậu ngã cả vào lòng anh, trán đâm thẳng vào ngực của nam nhân, vì để giữ cân bằng, tay của cậu đáp ở trên người Lee Minhyeong.

Một mùi hương nhàn nhạt kết hợp với mùi vị pheromone trên người xộc vào mũi làm Lee Minhyeong hô hấp cứng lại. Cúi đầu, nhìn nương theo sườn mặt của người trong lòng. Hyeonjoon thật sự rất đẹp, ngũ quan như là được thượng đế tỉ mỉ tạo hình, hoàn mỹ vô cùng. Cho dù đã ngủ cùng nhau bốn năm, Lee Minhyeong vẫn là sẽ vì gương mặt này mê muội, cổ họng anh chuyển động lên xuống, bụng dưới nóng lên.

Hyeonjoon chính là có loại này bản lĩnh, một giây trước sẽ làm anh nổi trận lôi đình, một giây sau là có thể khơi mào dục vọng của anh. Lee Minhyeong cũng không biết chính mình làm sao, giống như là trúng độc của Hyeonjoon vậy. Rõ ràng có thể có rất nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng chính là muốn ở cùng một chỗ với cậu không rời.

Cơ thể này, gương mặt này, chơi như thế nào cũng không thấy chán.

Lee Minhyeong nắm cằm dưới Hyeonjoon , cắn lên môi cậu, đem cậu đè xuống thảm lông vừa mới trải, tùy ý hôn môi.

Tay Hyeonjoon vẫn chống trước ngực, không cho Lee Minhyeong tới gần, dùng sức đem anh đẩy ra.

Hyeonjoon ghê tởm Lee Minhyeong, đặc biệt ghê tởm.

Trước kia Lee Minhyeong hôn cậu, cậu sẽ cảm thấy ngọt ngào đến động tâm, hiện tại chỉ có chán ghét.

Hyeonjoon sử dụng tay chân liên tục vùng vẫy làm Lee Minhyeong thực bực bội.

"Nháo cái gì? Tôi cưới em trở về chính là dùng để thao."


Lee Minhyeong không thích Hyeonjoon cự tuyệt anh, mà gần đây Hyeonjoon vẫn luôn cự tuyệt. Cái này làm cho trong lòng anh đặc biệt khó chịu!

Áo của Hyeonjoon bị Lee Minhyeong thô bạo xé mở, quần cũng một đường kéo xuống tuỳ ý ném qua một bên.

Hyeonjoon bị Lee Minhyeong thoát y đến trần như nhộng, mà Lee Minhyeong chỉ mở mỗi khoá quần. Anh nửa quỳ trên mặt đất, đem Hyeonjoon đè ở góc tường chật chội, một lần rồi thêm một lần muốn cậu......

Hyeonjoon gắt gao cắn môi dưới không phát ra một tia thanh âm cố gắng chịu đựng mọi va chạm từ phía sau truyền đến, yên lặng mà đem tất cả nhục nhã đều nuốt xuống.

Cuối cùng, dưới đáy lòng hóa thành hận thù nồng đậm.


Lee Minhyeong làm xong một lần, liền ghé sát vào người Hyeonjoon, nhẹ nhàng rải từng nụ hôn từ vai cho đến cổ.

Hyeonjoon vẫn không nhúc nhích, như một con búp bê vải không có linh hồn mặc anh đùa nghịch.

Có lẽ là vừa phát tiết xong, tâm tình Lee Minhyeong cực tốt, ngậm lấy vành tai của Hyeonjoon, cười khẽ nói: "Ngoan một chút, tôi liền đưa em ra khỏi chỗ này."

Thời điểm Lee Minhyeong cho rằng Hyeonjoon vẫn sẽ không đáp lại lời anh thì Hyeonjoon đột nhiên mở miệng nói: "Tôi muốn ... về trường đi học, sau đó tham gia kỳ thi tốt nghiệp."

Hyeonjoon năm nay học năm 4, phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp, giao luận văn, khảo chức danh...... Rất nhiều việc yêu cầu cậu xử lý, nhưng bởi vì bị Lee Minhyeong can thiệp làm hỏng hết kế hoạch ban đầu của cậu.

"Em không cần đi học, về sau tôi nuôi em là được."

Lee Minhyeong muốn đem Hyeonjoon nắm chặt ở trong lòng bàn tay, làm cậu cả đời không có cách nào rời đi chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên anh.

Để Hyeonjoon đi học, anh không yên tâm, rất sợ Hyeonjoon lại chạy.

"Tôi muốn tham gia kỳ thi tốt nghiệp." Hyeonjoon ngữ khí rất cường ngạnh.

Lee Minhyeong nhíu mày khó chịu, muốn đem Hyeonjoon dạy dỗ thêm lần nữa, nhưng nghĩ lại cũng không thể đem người ép  quá mức được.

Hyeonjoon tính tình không tốt, nếu làm quá có thể sẽ phản tác dụng, không tốt.


Lee Minhyeong vươn ngón tay qua vuốt ve dọc theo mặt Hyeonjoon, dùng ngữ khí rất là ngả ngớn nói: "Đi học cũng được! Hôm nay hầu hạ tôi thật tốt nếu tôi thoải mái, có lẽ sẽ suy xét cho phép em đi học."

Hyeonjoon cơ hồ không có do dự, xoay người liền ôm cổ anh tự dâng môi mình lên. Cậu muốn rời khỏi Lee gia, không chỉ vì muốn đi học mà con muốn tìm cơ hội báo thù.

Hyeonjoon chủ động, làm máu huyết trong người Lee Minhyeong đều ở sôi trào, anh đem Hyeonjoon ở trong lòng ngực xoay người liền đè ở trên mặt đất.

Vì có thể đạt được mục đích, Hyeonjoon mặc Lee Minhyeong bài bố, hơn nữa đặc biệt phối hợp. Lee Minhyeong làm cậu thế nào, cậu liền theo như thế, một chút cũng không phản kháng.

Lee Minhyeong yêu chết đi sống lại một Moon Hyeonjoon như vậy, quấn lấy cậu làm hai lần mới xem như cảm thấy mỹ mãn buông tha cho cậu.

Đêm nay, Lee Minhyeong không đi, anh cùng Hyeonjoon nằm ngủ ở tầng hầm ngầm nhỏ hẹp, cùng nhau đắp chung một cái chăn cũ. Hoàn cảnh thực không tốt, nhưng trong lòng Lee Minhyeong đặc biệt thoải mái.

Hyeonjoon cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời!


Thời điểm Hyeonjoon tỉnh lại bên cạnh đã không còn người. Tầng hầm ngầm không có cửa sổ chỉ có một cái lỗ thông gió nhỏ..

Hyeonjoon cảm giác chung quanh đều là mùi hương của Lee Minhyeong lưu lại, nhớ tới hình ảnh hỗn loạn tối hôm qua, cậu dùng sức nắm chặt nắm tay.

Trong lòng không có khoái cảm kiều diễm gì tất cả chỉ là cảm giác nhục nhã vây quanh.

Cậu rời cái nơi được coi như giường của mình, nhặt quần áo rơi đầy đất lên, vừa mới chuẩn bị mặc vào, thì cửa sắt của tầng hầm gõ vang.

Thanh âm người hầu cách một cánh cửa truyền tới: "Moon thiếu, cậu tỉnh rồi sao?"

Moon thiếu? Hyeonjoon đã rất lâu rồi không nghe được cách xưng hô này từ người hầu nhà họ Lee, cậu có chút kinh ngạc, thanh âm của người hầu lại lần nữa vang lên: "Thiếu gia căn dặn tôi đưa quần áo qua cho cậu, còn nói cậu thay xong thì lên nhà trên ăn cơm."

Xem ra tối qua cậu nhiệt tình phối hợp đã có tác dụng, tâm tình Lee Minhyeong rất tốt liền đem cậu thả ra.

Hyeonjoon thấy vậy rất vui mừng, cao giọng nói: "Vào đi!"

Người hầu đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo đèn điện. Hắn đem đèn đặt ở cửa, cầm quần áo đi đến bên người Hyeonjoon, tự mình hầu hạ cậu thay.

Hyeonjoon trở lại nhà chính, trước tiên lên trên lầu tắm rửa một cái, lúc xuống lầu lần nữa, phát hiện nhà ăn chỉ có một mình Lee Minhyeong.

Nghe được tiếng bước chân, Lee Minhyeong quay đầu lại nhìn qua, lúc nhìn thấy Hyeonjoon, đôi mắt anh liền sáng lên.

Hyeonjoon mặc một chiếc áo hoodie đen có mũ, phía dưới là quần cùng màu với áo. Độc màu đen, quá lạnh lẽo, nhưng khi mặc ở trên người cậu lại có một loại cảm giác tươi mới cùng thời thượng.

Làn da Hyeonjoon cực trắng, phản chiếu với đồ màu đen càng làm nổi bật màu trắng như tuyết.

Lee Minhyeong nhớ tới bộ dáng tối hôm qua cậu ở dưới thân anh lấy lòng như thế nào, máu trong người như muốn nổ tung đến nơi. 

Tiểu yêu tinh, quả thực quá câu nhân đi!


Hyeonjoon cũng không thèm liếc mắt nhìn Lee Minhyeong lấy một cái, cậu chỉ để ý đến bàn cơm sáng.

Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu tập trung cầm dao dĩa lên ăn cơm, toàn bộ quá trình cũng chưa để ý tới Lee Minhyeong.

Một thân hắc y cộng thêm khuôn mặt trầm của Hyeonjoon, càng nhìn càng thấy đẹp. Lee Minhyeong bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tiến đến bên người dán vào tai cậu nói: "Hyeonjoon, Em hôm nay thật đep! Nhìn em thôi anh cũng có phản ứng rồi!"

Hyeonjoon đến lông mày cũng không thèm động lấy một chút, tiếp tục ăn cơm.

Nhìn cậu không nói lời nào, thoạt nhìn lãnh diễm vô cùng, chọc Lee Minhyeong trong lòng ngứa ngáy một phen.

Cổ áo Hyeonjoon rộng mở ẩn hiện dấu hôn trên cổ, là tối hôm qua anh lưu lại, Lee Minhyeong thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy đặc biệt có thành tựu.

Người đẹp như vậy là vợ của anh!


Lee Minhyeong đưa tay qua ôm lấy eo Hyeonjoon, đem cậu cường ngạnh kéo vào trong lồng ngực: "Tôi đâu có cấm em nói chuyện đâu! Sao em không đáp lại tôi. Tối hôm qua lúc em cầu tôi đã biểu hiện như thế nào? Hyeonjoon, em là kiểu kéo quần lên liền không nhận người thân đúng không?"

Hyeonjoon nói: "Tôi đói bụng! Tôi muốn ăn cơm."

"Em đói bụng?" Lee Minhyeong nghe cậu nói như vậy lập tức hưng phấn lên: "Hyeonjoon, em có phải đang mang thai rồi hay không?"

Thanh âm của Lee Minhyeong khó có thể che dấu sự hưng phấn, đôi mắt âm trầm lúc nãy giờ lại tràn ngập mong chờ.

Hyeonjoon mặt vô biểu tình mà nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Không có! Chỉ là đói bụng nên muốn ăn cơm mà thôi."

Nghĩ lại gần đây đúng là Hyeonjoon chưa từng ăn một bữa cơm nào bình thường, thời điểm bị Lee Minhyeong nhốt ở trong phòng quấn lấy cậu cả ngày lẫn đêm ép cậu thụ thai cũng đều là Lee Minhyeong cho cậu ăn cái gì thì cậu mới có thể ăn cái đấy, quyền lựa chọn cũng không cho cậu.

Ngày hôm qua bị nhốt ở tầng hầm, cậu cái gì cũng chưa ăn. Hiện tại không muốn ăn cơm mới không bình thường. Nghe được câu trả lời của Hyeonjoon, Lee Minhyeong thật thất vọng, anh thầm đánh giá Hyeonjoon, ánh mắt dừng lại ở trên eo cậu.

Hyeonjoon mặc quần áo thật sự rộng, đường eo cong như ẩn như hiện không rõ. Lee Minhyeong lại nhớ tới tối hôm qua, cậu ngồi trên người anh vặn vẹo eo nuốt chửng dục vọng của mình, thân thể lập tức nóng lên.

Anh tiến lại gần, dán lên tai Hyeonjoon nói: "Xem ra, tôi phải nỗ lực hơn nữa rồi"

Hyeonjoon nghiêng đầu, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.

Cánh tay Lee Minhyeong câu lấy eo cậu, đem Hyeojoon cố định trong lồng ngực: "Em trốn cái gì? Tôi còn có thể ăn thịt em sao?"

Hyeonjoon một câu đều không muốn cùng anh nói, chỉ lo ăn cơm.

Khoảng cách hai người rất gần, mùi hương pheromone trên người Hyeonjoon bay thoang thoảng bên người anh.

Lee Minhyeong tâm ý viên mã, chui đầu vào  hõm cổ Hyeonjoon hết gặm lại cắn: "Bảo bối, Người em thật thơm!"

Hyeonjoon không thể nhịn được nữa, đẩy anh ra: "Tôi muốn ăn cơm!"

Lee Minhyeong bị cậu đẩy một cái đến lảo đảo, lưng đập vào thành ghế rất đau.

Anh vừa định phát hoả, liền nghe Hyeonjoon nhàn nhạt nói: "Anh còn muốn tôi mang thai thì đừng có quấy rầy tôi ăn cơm nữa."

Vừa rồi thời điểm ôm Hyeonjoon, Lee Minhyeong rõ ràng cảm giác được cậu rất gầy. Thân thể yếu ớt như vậy thì làm sao anh thụ thai cho cậu được?

Lee Minhyeong sắc mặt hòa hoãn không ít: "Vậy em ăn đi!"

Nói xong, còn đặc biệt săn sóc vì Hyeonjoon gắp một miếng trứng chiên.

Hyeonjoon ăn liền hai chén cháo, còn ăn thêm một khối sandwich cùng vài miếng thịt xông khói. Nhưng miếng trứng kia vẫn là không thèm đụng.

Lee Minhyeong thấy Hyeonjoon ăn không ít cơm, đáy lòng thoải mái rất nhiều.

Vẫn là trước kia Hyeonjoon có da có thịt bế lên mới thoải mái, anh muốn đem Hyeonjoon dưỡng béo một chút, như vậy mới có thể dễ dàng sinh con. Anh còn muốn sinh liền mấy đứa, trai gái phải đủ cả.

Lee Minhyeong bắt đầu tính toán ngày tháng, nếu anh đủ nỗ lực, tháng này là có thể làm Hyeonjoon mang thai.

"Tôi no rồi!"

Hyeonjoon tính rời đi, vừa mới chuẩn bị nâng bước, cánh tay lại bị nắm lấy.

Lee Minhyeong dùng sức đem cậu túm trở về: "Tôi gắp trứng cho em vì cái gì em lại không ăn?"

Trước kia Hyeonjoon thích nhất ăn chiên trứng, nhưng hôm nay, câụ nhìn đến miếng trứng gà kia liền cảm thấy buồn nôn.

Hyeonjoon liếc Lee Minhyeong một cái: "không có khẩu vị, không muốn ăn!"

Lee Minhyeong nhăn mày, thần sắc không vui.

"Em thay đổi khẩu vì từ bao giờ?"

"Chỉ là không thích trứng nữa, tanh ...!" Hyeonjoon muốn đi, phát hiện có làm gì cũng không thoát được khỏi tay.

Cậu quay đầu lại, nhìn về nam nhân đang gẳt gao nắm lấy cổ tay mình: "Tôi còn muốn đi đi học!"

Lee Minhyeong dùng sức, đem cậu kéo vào trong lòng ngực, gắp miếng trứng kia lên đưa đến miệng Hyeonjoon ép cậu phải ăn.

Trước kia Lee Minhyeong cũng từng đút cho cậu ăn như vậy nhưng đó là khi đó hai người là còn yêu nhau nồng nhiệt, xem hành động đó là thể hiện tình yêu dành cho nhau.

Hiện tại Hyeonjoon chỉ cần cùng Lee Minhyeong làm hành động thân mật, trong lòng liền khó chịu.

Cậu liền tránh mặt qua một bên, chính muốn truyền đạt cho Lee Minhyeong rằng mình không muốn ăn.

Lee Minhyeong bị cậu chọc giận, nắm cằm Hyeonjoon đem mặt cậu quay lại đối diện với chính mình, miếng trứng bị đẩy vào trong miệng cậu, ngay sau đó môi của anh cũng tiến đến chặn môi cậu lại.

"ưm ...

Hyeonjoon lắc đầu, phát ra âm thanh bất mãn, nhưng đều bị Lee Minhyeong nuốt vào trong miệng.

Lee Minhyeong đè nặng Hyeonjoon, chính là dùng phương thức này ép cậu ăn xong miếng trứng kia mới chịu buông ra.

Khuôn mặt Hyeonjoon trầm xuống, biểu tình phẫn nộ vô cùng.

Nhưng sắc mặt cậu phiếm hồng, cánh môi còn lưu lại một mảnh thủy quang, biểu tình tức giận cũng trở nên không rõ ràng.

Lee Minhyeong cảm thấy Hyeonjoon lãnh diễm như vậy thật sự quá mê người, cười gian tà nói: "Đừng giả vờ nữa! Tôi biết em thích tôi làm như vậy. Tối hôm qua, chẳng phải em cũng thực hưởng thụ đó sao! Thân thể của em căn bản không thể rời xa tôi được!"

Hyeonjoon như là bị chọc vào chỗ đau, chỉ cảm thấy lại là nhục nhã cùng phẫn nộ.

"Nói em có hai câu đã giận? Thật là không thú vị!"


Lee Minhyeong từ trên ghế đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người mình, đối với Hyeonjoon vươn tay: "Đưa di động cho tôi!"

Hyeonjoon đem điện thoại đưa qua.

Lee Minhyeong ở ngay trước mặt cậu, cài phần mềm định vị cùng nghe lén vào điện thoại: "Thành thành thật thật đi học, đừng để tôi biết em giở trò gì sau lưng tôi."

Hyeonjoon biết Lee Minhyeong sẽ làm như vậy, cậu cũng không nói thêm gì, yên lặng mà nhận lại di động từ tay anh.

Tài xế đưa Hyeonjoon đến trường xong liền rời đi, nhưng vẫn luôn có bảo vệ ở lại giám sát cậu.


Buổi sáng, Hyeonjoon đi học bình thường.

Buổi trưa thì ăn cơm tại nhà ăn.

Bưng đĩa cơm, Hyeonjoon đi đến ngồi đối diện Son Siwoo.

Son Siwoo nhìn đến câụ, rất kinh ngạc: "Hyeonjoon, cậu đi học lại rồi?"

"Hôm nay vừa mới tới để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp!" Hyeonjoon đưa điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn.

"Tôi có xem tin tức, cậu thật sự cùng Lee Minhyeong kết hôn?"

"Phải!" Hyeonjoon không có phủ nhận.

"Sao cậu có thể kết hôn với anh ta? Không phải anh ta đính hôn với Ryu Minseok rồi à? Cái loại tra nam khốn nạn này, nên để anh ta sống cô độc đến già."

Son Siwoo là  một trong số ít bạn bè của Hyeonjoon.

Y biết Lee Minhyeong đối xử với Hyeonjoon không tốt, cho nên sau khi biết được hai người đã kết hôn, Son Siwoo rất bất bình cho bạn mình.

Hyeonjoon kéo khóe miệng, không nói gì.

Nhưng cậu từ trong túi lấy ra một tờ giấy cùng một cái bút, cậu viết xuống một câu: [Giúp tôi điều tra Ryu Minseok]

Son Siwoo là hacker máy tính chuyên nghiệp giỏi nhất mà cậu biết, ý có thể xâm nhập hệ thống có bảo mật cao từ đó lấy được rất nhiều thông tin mà người khác không muốn lộ ra ngoài.

Hyeonjoon ngước mắt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Siwoon

Son Siwoo nhìn vào mắt Hyeonjoon, lại nhìn nhìn điện thoại di động đặt trên bàn liền hiểu ra vấn đề.

Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Son Siwoo tốc độ cực nhanh, trước buổi học chiều, đã tìm ra thứ mà Hyeonjoon muốn.

Hyeonjoon nhìn kết quả điều tra trên giấy, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro