Chương 33: Hyeonjoon có mang thai hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyeonjoon ở trong phòng vệ sinh rất lâu, thẳng đến Son Siwoo lo cho cậu chạy đến hỏi, cậu mới từ bên trong đi ra.

Son Siwoo nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, tóc trên trán ướt nhẹp, lập tức tiến lên dò hỏi: "Hyeonjoon, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

Hyeonjoon lắc đầu. Cậu nhấp môi không nói chuyện, ánh mắt càng trở nên tối tăm hơn.

Son Siwoo xem biểu tình của cậu có khác thường, trực giác y mách bảo có chuyện không hay đã xảy ra. Đợi đên khi đuổi kịp cậu rồi vẫn là không hỏi thêm được gì.


Hai người trở lại chỗ ngồi, phần cơm của Hyeonjoon đã nguội lạnh từ lâu. Son Siwoo lại lấy cho cậu một phần cơm mới, nhưng Hyeonjoon một chút cũng không muốn ăn.

Ngón tay cậu vẫn luôn giữ cổ tay áo, đem kết ấn màu đỏ thẫm kia giấu kín. Không ai có thể nhìn đến, trong lòng Hyeonjoon đã sớm bị nó doạ cho sợ rồi nhưng cậu mang thai con của Lee Minhyeong.

Thân là một Alpha thế mà cậu lại mang thai như một omega. Hơn nữa còn là con của Lee Minhyeong.

Hyeonjoon một chút cũng không muốn sinh con cho anh ta, cậu muốn bỏ đứa con này. Hyeonjoon nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt dường như đã hạ quyết tâm.


Sau khi ăn xong cơm, Hyeonjoon lại cùng Son Siwoo dùng giấy bút để trao đổi, cậu muốn Son Siwoo giúp mình liên lạc với Park Jaehyuk.

Lần trước bởi vì Hyeonjoon cầu xin, Lee Minhyeong đem Park Jaehyuk thả ra. Vì không muốn chọc giận Lee Minhyeong nên cậu cũng không dám liên lạc với Park Jaehyuk nữa.

Nhưng lần này cậu đột nhiên mang thai, Lee Minhyeong lại luôn ở bên cạnh dõi theo, nếu không kịp thời xử lý bỏ đứa nhỏ này, chỉ sợ cậu cả đời cũng không có biện pháp nào thoát khỏi Lee Minhyeong.

Son Siwoo liên lạc với Park Jaehyuk trước, đem tình huống của Hyeonjoon bên này thuật lại cho hắn. Hai người liền hẹn gặp nhau, sau khi về y mang  cho Hyeonjoon một hộp thuốc, nói là Park Jaehyuk dặn loại thuốc này có thể giúp cậu xử lý đứa con trong bụng.

Hyeonjoon cầm lọ thuốc đọc rõ  từng dòng công dụng ghi bên trên. Chỉ cần uống thuốc vào, sau 6 tiếng có thể bỏ được đứa nhỏ.

Bàn tay cậu siết chặt chai nước khoáng, do dự thật lâu, nhưng lại không thể đem thuốc bỏ vào miệng. Rõ ràng chỉ cần uống nó, là có thể kết thúc sinh mệnh nhỏ trong bụng, cũng có thể giải quyết cho cậu một phiền phức lớn. Nhưng Hyeonjoon chính là làm không được.

Hyeonjoon biết rất rõ, nếu cậu vẫn không thể mang thai, Lee Minhyeong chắc chắn sẽ không dây dưa với cậu nữa. Bỏ đứa bé chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cuối cùng, Hyeonjoon vẫn đem viên thuốc đập nát rồi ném vào bụi cây bên đường.

Cái thai chỉ mới được 10 ngày tuổi, nhưng đây là một sinh mệnh vô tội. Hyeonjoon ngồi ở trên thảm cỏ, nhìn không trung tâm tình vô cùng phức tạp. Từ nhỏ cha mẹ đều không thích cậu, khi còn nhỏ cảm thấy cậu thật dư thừa, lớn lên trăm phương nghìn kế từ trên người cậu đòi tiền.

Hyeonjoon cảm thấy, nếu con cái có thể lựa chọn cha mẹ, thì cha mẹ cậu không xứng có một đứa nào.

Hyeonjoon không ngừng tưởng tượng, chờ sau khi cậu kết hôn rồi có con,cậu tuyệt đối phải  đối đãi với con mình thật tốt, sẽ không để con chịu bất cứ thương tổn nào.

Hiện tại cậu có con rồi nhưng lại muốn bỏ nó đi.

Ngón tay Hyeonjoon nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ có chút điên cuồng: Rời xa Lee Minhyeong, mang theo con tự mình chăm sóc.


Lee Minhyeong nhìn thấy Hyeonjoon, chuyện đầu tiên anh lamg chính là kéo cổ tay áo cậu lên, xem nhìn. Kết ấn trên cổ tay Hyeonjoon vẫn là màu lam, không có một tia biến hóa.

Lee Minhyeong thực thất vọng, anh nhăn mặt nói: "Tại sao em còn chưa mang thai?"

Hyeonjoon cười lạnh, "Tôi là Alpha, sẽ không mang thai."

"Là Alpha thì sao chứ, không phải cũng bị tôi đánh dấu rồi đó thôi!"

Lee Minhyeong vuốt ve kết ấn trên cổ tay Hyeonjoon: "Em hiện tại đã là Omega, có khả năng sinh con cho tôi."

Hyeonjoon rút về cổ tay về lấy áo che đi.

Cậu càng là phản kháng, Lee Minhyeong lại càng muốn làm cậu vì mình mà sinh con.

"Xem ra là tôi không đủ nỗ lực, đêm nay em ngoan ngoãn một chút để tôi làm tốt việc thụ thai của mình. Tôi cảm thấy lần này nhất định sẽ thành công."

Lee Minhyeong ở trên mặt cậu sờ soạng một phen: "Sớm muộn gì tôi cũng làm em sinh cho tôi một đứa con trai."

Hyeonjoon lạnh lùng cười, không thèm nhìn anh nữa. Cậu tuy rằng biểu tình không thay đổi, nhưng ngón tay bên cạnh người đã siết chặt vạt áo.

May mà cậu còn bảo Park Jaehyuk chuẩn bị cả thuốc sửa đổi màu của kết ấn, lúc ở trường học đã lén uống rồi mới qua mắt được Lee Minhyeong trong chốc lát. Nghe Park Jaehyuk nói, thuốc này chỉ có hiệu quả trong một tháng/

Sau một tháng, màu của kết ấn dù dùng cách nào cũng không thể che dấu được nữa.

Hyeonjoon biết thời gian của mình không nhiều, cậu nhất định trong một tháng này phải thành công làm cho Lee Minhyeong đồng ý ly hôn với mình.

Hyeonjoon còn đang suy tư nên làm như thế nào mới khiến Lee Minhyeong ly hôn thì một bàn tay đột nhiên đem cậu túm qua đi.

Lee Minhyeong ôm eo Hyeonjoon, ghé đầu vào cổ cậu bắt đầu ngửi ngửi: "Tại sao tôi lại cảm thấy trên người em có điểm gì đó đã thay đổi?"

Trái tim Hyeonjoon liền run rẩy, làm bộ dường như không có việc gì nói: "Có sao?"

Lee Minhyeong hôn cổ cậu, hàm hồ nói: "So trước kia càng thơm."

Hyeonjoon không thể ngửi được, nhưng Lee Minhyeong alpha đã đánh dấu cậu thì có thể ngửi được.

Mùi hương pheromone trên người Hyeonjoon xác thật so trước kia nồng đậm hơn rất nhiều. Nghe nói, sau khi Omega mang thai, pheromone liền sẽ trở nên thực nồng đậm.

Chẳng lẽ Hyeonjoon mang thai?

Lee Minhyeong nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm người trong lồng ngực.

Hyeonjoon bị hắn nhìn chằm chằm cả người khó chịu, cảm thấy Lee Minhyeong đã phát hiện ra điều gì đó. Cậu liền đẩy tay anh ra: "Tôi lên lầu thay quần áo."

Lee Minhyeong cũng theo sát sau đó.


Hyeonjoon đã dọn khỏi tầng hầm hiện tại đang ngủ trong phòng dành cho khách

Lee Minhyeong chen vào trong, đem Hyeonjoon đè ở trên tường, hôn môi với cậu.

"Bảo bối, cho tôi hôn em một cái. Một ngày không được em làm tôi nhớ em chết đi được!"

Hyeonjoon tránh không được, chỉ có thể từ bỏ chống cự, để anh công thành chiếm đất.

"Mùi hương trên người của em thật thơm, rất dễ ngửi!"

Lee Minhyeong cũng không biết chính mình làm sao vậy, cứ nhìn thấy Hyeonjoon là chịu không nổi. Cảm thấy cậu hiện tại chỗ nào cũng đẹp, còn đặc biệt quyến rũ động lòng người.

Liền tính là mỗi ngày quấn lấy nhau, mỗi ngày đều lên giường, nhưng Lee Minhyeong vẫn là cảm thấy không đủ.

Nhất là trong khoảng thời gian này, trong đầu anh toàn là thân ảnh của Hyeonjoon làm anh muốn thoát cũng thoát không nổi.

Hôm nay ở công ty mở họp, vậy mà trong đầu anh lại luôn suy nghĩ về Hyeonjoon, nghĩ xem hôm nay ở trường Hyeonjoon học cái gì, làm cái gì rồi buổi trưa ăn uống như thế nào.

Giải quyết xong công việc Lee Minhyeong cơ hồ là nhìn chằm chằm chấm đỏ báo hiệu vị trí định vị của Hyeonjoon n cả một buổi trưa.

Trong lúc bất tri bất giác, sự ảnh hưởng của Hyeonjoon đối với anh càng lúc càng lớn.


Anh gần như là  dùng phương thức xé rách để cởi quần áo của Hyeonjoon, cúi đầu hôn lên thân thể cậu, ở trên người Hyeonjoon lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về mình.

Lee Minhyeong đem Hyeonjoon bế lên đặt cậu ngồi trên đùi , dùng xâm nhập vào nơi sâu nhất: "Bảo bối, có thích tôi làm như vậy với em không?"

Lee Minhyeong ở trên giường đặc biệt mạnh, thể lực của anh lại tốt, mỗi lần làm thời gian đều đặc biệt dài, hơn nữa mỗi lần đâm vào đặc biệt tàn nhẫn.

Hyeonjoon sợ anh làm bị thương đến bảo bảo, ôm cổ anh nhẹ giọng nói: "Anh nhẹ thôi! Tôi đau!"

Lee Minhyeong nghe thanh âm mềm như bông của cậu, liền mềm lòng. Lúc này Hyeonjoon nói cái gì anh đều sẽ nghe, ngay sau đó tốc độ đâm vào đã giảm đi đáng kể.

"Đừng làm quá lâu được không?" Hyeonjoon đem đầu gác lên vai Lee Minhyeong, "Tôi hôm nay không thoải mái, tôi muốn ngủ."

Lời nói của Hyeonjoon mềm mại dễ nghe, Lee Minhyeong liền chịu không nổi. Anh cảm giác xương cốt toàn thân mềm xuống, ngữ điệu đều so trước kia là nhu hòa hơn rất nhiều.

"Được! Ngủ! Tôi đây liền bồi em ngủ."

Lee Minhyeong rất khó mới được hưởng thụ một lần làm nũng như vậy của Hyeonjoon , trong lòng đặc biệt vui vẻ.

Sau khi xong việc liền ôm Hyeonjoon đi tắm rửa.

Hyeonjoon được ôm ra phòng ngủ, đặt ở trên giường mềm mại,  nhẹ nhàng kéo  chăn qua đắp lên người cậu.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Hyeonjoon thật lâu, Lee Minhyeong cúi người ở trên môi cậu hôn hôn một cái: "Bảo bối, ngủ ngon!"

Hôm nay Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon bày ra ra mười phần kiên nhẫn. Anh chờ Hyeonjoon ngủ rồi mới rời khỏi phòng, khi đi còn đặc biệt lưu luyến không muốn rời.


Thời điểm ăn cơm chiều, Lee Minhyeong thấy Hyeonjoon không xuống dưới, cố ý dặn dò người hầu đem cơm đưa lên phòng. Buổi trưa Hyeonjoon vốn không ăn được chút nào, nhìn thấy thức ăn hôm nay rất vừa ý nên đặc biệt ăn rất nhiều..

Thấy người hầu bưng mâm cơm trống không xuống,

Lee Minhyeong cảm thấy được khả năng ăn cơm của Hyeonjoon có biến hóa, lại nghĩ tới trên người cậu nồng đậm tin mùi hương pheromone, liền quyết định ngày hôm sau mang Hyeonjoon đi bệnh viện làm kiểm tra.


Hôm sau, Lee Minhyeong không đưa Hyeonjoon đi học mà đích thân lái xe dẫn cậu đi bệnh viện. Viện trưởng đã được thông báo trước, dẫn theo chủ nhiệm các phòng ban ra cửa bệnh viện nghênh đón.

Hyeonjoon nhìn thấy bệnh viện, cả người đều phát ngốc. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là muốn chạy trốn. Nhưng Lee Minhyeong ở sát bên người, gắt gao nắm lấy cậu không buông. Cho nên cậu vốn không có cơ hội này.

"Anh dẫn tôi tới bệnh viện làm gì?" Hyeonjoon làm bộ không rõ nội tình.

Lee Minhyeong nói: "Em không phải nói thân thể không thoải mái sao? Đưa em tới làm kiểm tra."

"Tôi không có bệnh! Tôi còn muốn đi đi học!" Hyeonjoon xoay người muốn đi khỏi bệnh viện. Cậu không thể đi làm kiểm tra, tuyệt đối không thể!

Lee Minhyeong khống chế hai cổ tay cậu kéo lại: "Gấp cái gì? Tới cũng tới rồi, kiểm tra một chút. Kiểm tra xong, tôi liền đưa em đến trường học."

"Tôi không cần kiểm tra thân thể." Hyeonjoon thái độ thực kiên quyết.

Nếu kiểm tra thân thể, Lee Minhyeong chắc chắn sẽ biết cậu đang mang thai. Còn chuyện uống thuốc che giấu kết ấn có khi cũng giấu không được.

Hyeonjoon giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của Lee Minhyeong.

"Thái độ này của em là sao? Chẳng lẽ em đang mang thai?"

Lee Minhyeong gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hyeonjoon, ánh mắt âm trầm của anh làm trong lòng cậu phát run.

"Anh ... anh quả thực đang nằm mơ! Tôi căn bản không mang thai!"

Hyeonjoon cố gắng thả lỏng, làm biểu tình của chính mình có vẻ bình thường hơn một chút.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, sau đó lôi kéo cậu vào phòng kiểm tra. Anh vẫn là không tin lời Hyeonjoon nói, chỉ có kết quả kiểm tra mới làm anh tin được.


Hyeonjoon bị bắt làm một loạt kiểm tra, một lúc lâu mới xong, viện trưởng mời hai người vào văn phòng ngồi đợi.

"Lee thiếu, kết quả kiểm tra  còn cần đợi hai giờ mới có thể xong."

Viện trưởng nói: "Bằng không hai vị ở bệnh viện dùng cơm, sau khi ăn cơm xong, khoa kiểm nghiệm bên kia hẳn là đã cho ra kết quả."

Lee Minhyeong vui vẻ đồng ý.

Có hộ lý đưa tới cơm trưa.

Viện trưởng cố ý dặn dò, cơm trưa chuẩn bị thực đầy đủ.

Hyeonjoon sáng sớm tới giờ cũng chưa ăn cái gì lại còn phải làm một loạt kiểm tra, lúc này thật sự đói đến mức ngực sắp dán luôn vào sau lưng rồi.

Ngửi được mùi cơm cậu rốt cuộc kìm nén không được, tiếp nhận đĩa cơm từ tay hộ lý, bắt đầu ăn . Nhưng cậu lại không ngờ bộ dáng gấp không chờ nổi này lại càng gia tăng thêm nghi ngờ trong lòng Lee Minhyeong .

Hyeonjoon chỉ lo ăn cơm, căn bản không chú ý tới Lee Minhyeong đã quan sát cậu rất lâu rồi.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm mặt Hyeonjoon, trong đầu lại thầm tính toán: Lượng cơm ăn tăng lên như vậy khẳng định là mang thai.

Ăn cơm xong sau không bao lâu, viện trưởng liền mang theo báo cáo kết quả kiểm tra trở về.


Lee Minhyeong lập tức hỏi: "Viện trưởng thế nào? Hyeonjoon có phải hay không mang thai?"

Nghe được Lee Minhyeong hỏi vấn đề này, Hyeonjoon hốt hoảng không thôi. Cậu theo bản năng đem tầm mắt dán lên trên người viện trưởng, ngón tay dừng ở bên cạnh người bởi vì khẩn trương mà cuộn lại.

Viện trưởng đem kiểm tra báo cáo đưa cho Lee Minhyeong: "Lee thiếu, ngài xem một chút!"

Lee Minhyeong tiếp nhận báo cáo, lật vài tờ, lông mày đặc biết nhíu chặt. Anh liếc mắt nhìn về phía Hyeonjoon.

Hyeonjoon lập tức hoảng loạn né tránh, không dám cùng anh đối diện.

"Báo cáo này là như thế nào? Chẳng lẽ em ấy không mang thai?"

Lee Minhyeong nói làm Hyeonjoon đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đáy mắt toàn là kinh ngạc. Kết ấn trên cổ tay đã biến thành màu đỏ thẫm, cậu chắc chắn đã mang thai? Vì cái gì mà bệnh viện không có kiểm tra ra?

Chẳng lẽ thuốc của Park Jaehyuk còn có thể che giấu chuyện mang thai?

Hyeonjoon trong đầu kêu loạn, Lee Minhyeong trong lòng lộn xộn, hai người biểu tình đều rất khó xem.

Hyeonjoon bên này còn chưa có hoàn toàn lấy lại tinh thần, viện trưởng bên kia lại ném một câu như sét đánh ngang tai, làm cậu trợn mắt há hốc mồm.

"Lee thiếu, có chuyện tôi cần phải nói cho cậu cùng Moon thiếu biết. Moon thiếu không thể giống với các omega khác, cậu ấy không thể sinh con được."

Hyeonjoon trong đầu ong một tiếng, cả người đều ngốc.

"Không thể sinh con?" Lee Minhyeong mặt mày lãnh xuống, biểu tình làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

"Đúng vậy! Không thể sinh con được." Viện trưởng ngữ khí thực trịnh trọng: "Moon thiếu không hẳn là Omega, chỉ là thông qua thuốc đã thay đổi thể chất thôi. Cấu tạo cơ thể của cậu ấy vốn là một alpha không có túi thai nhi, đương nhiên không có khả năng sinh con."

"Không thể nào!" Lee Minhyeong gầm lên.

Khuôn mặt anh xanh mét, một phen túm chặt vạt áo trước viện trưởng, đem ông ta kéo tới trước mặt: "Cho em ấy kiểm tra lại một lần."

"Lee thiếu, nơi này của chúng tôi là bệnh viện chuyên nghiệp. Tuyệt đối sẽ không khám sai! Hơn nữa loại kiểm tra bình thường này, cũng không có khả năng khám sai."

Lee Minhyeong kỳ thật rất rõ ràng, bệnh viện không có khả năng khám sai. Nhưng anh chính là không muốn tiếp thu sự thật này. Anh vẫn luôn muốn Hyeonjoon sinh con cho anh nên mới không tiếc hết thảy  đem cậu biến thành Omega.

Hiện tại Hyeonjoon đã biến thành Omega, nhưng lại không thể mang thai.

Lee Minhyeong siêt chặt nắm tay, các khớp xương theo đó kêu răng rắc, anh cảm thấy tất cả nhưng gì mình cố gắng làm suốt thời gian qua chẳng khác nào một trò cười.


Không khí trong văn phòng trở nên thập phần áp lực. Đi ra khỏi bệnh viện rồi, Lee Minhyeong vẫn luôn không nói chuyện.

Hyeonjoon tâm loạn như ma, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói kia của viện trưởng "Không thể sinh con".

Nếu cậu không thể sinh con, vì cái gì mà kết ấn lại biến thành màu đỏ thẫm?

Không phải do Hyeonjoon nghĩ nhiều, Lee Minhyeong đã đem cậu ôm vào trong lòng ngực: "Hyeonjoon, em đừng sợ! Em nhất định có thể mang thai! Bệnh viện trong nước không được thì chúng ta sang nước ngoài trị liệu, tôi liền không tin, em không thể biến thành một omega chân chính."

Lee Minhyeong ngữ khí thực hoảng loạn, nhưng Hyeonjoon biết, sựhoảng loạn này không phải vì cậu.

Lee Minhyeong bất quá chính là muốn làm cho cậu sinh con cho anh , không phải quan hệ tình yêu, chỉ là tính chiếm hữu cùng ích kỷ không muốn chịu thua của anh mà thôi.

Hyeonjoon mặt vô biểu tình tuỳ  ý để Lee Minhyeong ôm. Xe hơi hoà vào dòng người tấp nập, càng đi càng xa......


Sau khi tiễn Lee Minhyeong đi, viện trưởng liền đẩy cửa đi vào một gian văn phòng, Bên trong cánh cửa có một nam nhân đang ngồi, thoạt nhìn có tầm bốn năm chục tuổi, mái tóc đã có sợi bạc.

Viện trưởng đi đến trước mặt nam nhân cung kính mà gật đầu nói: "Kim tiên sinh, hết thảy đều làm thỏa đáng."

Kim Junsik hỏi: "Việc này Lee Minhyeong có hoài nghi hay không?"

"Tạm thời không có!" Viện trưởng nói: "Nhưng cậu ta rất có thể sẽ mang theo Moon thiếu đến bệnh viện khác để kiểm tra lại"

"Mặc kệ cậu ta tra như thế nào, như thế nào tra, kết quả đều sẽ giống nhau."

Kim Junsik ngữ khí chắc chắn: "Cậu ta căn bản cái gì cũng đều tra không ra."

"Kim tiên sinh, tuy rằng Lee Minhyeong hiện tại tra không ra, nhưng việc này lừa không được bao lâu." Viện trưởng có chút lo lắng mà nói: "Chờ hai ba tháng sau, bụng của Moon thiếu sẽ to lên một chút thì việc mang thai thật sự là giấu không được."

"Không cần đến hai ba tháng, tôi sẽ đưa thiếu gia về Kim gia."

Kim Junsik nói: "Liên hệ các bệnh viện lớn, khiến cho bọn họ không được phép để tin tức Moon thiếu đang mang thai tiết lộ ra bên ngoài."

Viện trưởng đáp: "Tôi đây liền đi làm!"

Sau khi nói xong, ông lại có chút lo lắng hỏi: "Kim tiên sinh, hiện tại trong nhà đang loạn. Nếu để Moon thiếu trở về ngay lúc này, chỉ sợ không quá thỏa đáng. Hơn nữa thiếu gia đang mang thai! Trở về đối mặt những với sự tranh đấu hỗn loạn đó, rất có thể sẽ ảnh hưởng thân thể cậu ấy."

'Việc trong nhà tôi sẽ nhanh chóng xử lý, đại khái hai ba tháng là có thể đem những người đó toàn bộ xử lý sạch sẽ."

Kim Junsik trầm giọng nói: "Sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến thiếu gia nữa."

Viện trưởng yên tâm đôi chút: "Kim tiên sinh, Moon thiếu bên này sự tôi sẽ  chú ý chặt chẽ."

"Ông an bài một ít người đáng tin bảo vệ cậu ấy. Nhưng nhất định phải tiến hành trong âm thầm."

Kim Junsik nhéo nhéo nắm tay: "Không cần kinh động đến đám người chi thứ kia, nếu không, thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro