Chương 36: Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Lee Minhyeong liền trở lại phòng ngủ.

Ryu Minseok vừa tắm xong đang ngồi ở trên giường đọc sách. Nhìn thấy Lee Minhyeong lại gần, cậu ta buông sách xuống, ngước mắt thẹn thùng nhìn nam nhân trước mặt.

Ryu Minseok đem chán ghét cùng hận ý giấu xuống tận đáy lòng, biểu tình không có lộ ra mảy may.

Vì trong đứa nhỏ trong bụng, cậu ta chỉ có thể cùng Lee Minhyeong làm một vài chuyện thân mật.

Lee Minhyeong vốn muốn tới ở phòng ngủ trước kia của Hyeonjoon, lại bị Shim Suryeon kéo ra một đường khoá cửa lại. Anh cũng suy nghĩ cẩn thận, còn không phải là cùng Ryu Minseok lên giường thôi sao? Này cũng không có gì! Thế gia hào môn công tử không phải đều là tình nhân khắp nơi. Loại giữ mình trong sạch như anh cũng làm gì có ai.

Lee Minhyeong lớn như vậy cũng cũng chỉ thượng một mình Hyeonjoon, không hề chạm qua những người khác. Vì loại người như Hyeonjoon mà thủ thân như ngọc, thật là không cần thiết.

Lee Minhyeong đi đến mép giường, cởi ra áo khoác, cúi đầu nhìn Ryu Minseok trên giường.

Trong phòng ngủ ánh đèn khá dịu, chỉ mở hai ngọn đầu giường đèn. Ánh sáng ấm áp phủ lên gương mặt xinh đẹp của Ryu Minseok nhìn hết sức câu nhân, Lee Minhyeong tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của cậu ta, cảm thấy cậu ta so với Hyeonjoon cũng không thua kém, ở trên giường hẳn là cũng rất thú vị.

Lee Minhyeong cong cong khóe môi: "Tôi đi tắm, chờ tôi!"

Ryu Minseok sắc mặt ửng đỏ, hướng anh ngượng ngùng cười cười.

 Đến nụ cười cũng đẹp.

Lee Minhyeong đi tắm rồi ra tới, xốc chăn lên giường.

Ryu Minseok thật sự là không thoải mái, thời điểm Lee Minhyeong dựa lại đây, mùi pheromone của alpha trên người anh làm Ryu Minseok cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Mùi hương này có điểm quen thuộc, rất giống với mùi người cậu ta yêu.

Ryu Minseok cọ vào người anh, vòng tay chủ động ôm eo Lee Minhyeong, ngón tay sờ lên cúc áo ngủ của anh không nhanh không chậm cởi từng cái. Nếu không làm chuyện thân mật này thì cậu ta liền giữ không nổi đứa nhỏ, Ryu Minseok chỉ có thể ép dạ cầu toàn.

Bàn tay mềm mại của cậu ta dừng ở trên cơ bụng một chút rồi hướng lên trên , Lee Minhyeong cả người run lên, cảm giác thật khó hiểu.

Mùi hương pheromone trên người Ryu Minseok toả ra, thực xa lạ.

Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon yêu nhau đã bốn năm, hai người ở bên nhau ngủ qua vô số đêm, anh sớm đã quen với mùi hương trên người Hyeonjoon. Bây giờ đột nhiên thay đổi thành người khác, làm Lee Minhyeong thập phần khó chịu.

Tuy rằng Ryu Minseok thân mình cũng thực mềm, cũng đủ ngoan ngoãn, mùi hương pheromone cũng thực ngọt, nhưng chính là không có cách nào gợi lên một tia dục vọng trong anh.

Tay Ryu Minseok bắt đầu thăm dò bên trong quần áo Lee Minhyeong, còn chưa có sờ lên ngực anh, một bàn tay đột nhiên bắt được, dùng sức đem cậu ta đẩy ra.

Cũng may giường đủ mềm, nếu không lần này Ryu Minseok bị quăng như vậy sợ ngã không nhẹ.

Cậu ta ngã  ở trên giường, kinh ngạc nhìn nam nhân đã rời giường: "Lee thiếu, anh muốn đi đâu?"

Lee Minhyeong cài lại cúc áo: "Công ty có việc, tôi đi xử lý một chút."

Ryu Minseok nhìn đồng hồ treo tường, vừa điểm 10 giờ. Lee Minhyeong lúc này nói có việc, còn không phải là vì trốn cậu ta sao?

Vành mắt Ryu Minseok ửng hồng, đáng thương vô cùng nhìn anh: "Lee thiếu, thân thể tôi không thoải mái, anh không thể ở lại giúp tôi sao?"

"Không thể!" Lee Minhyeong thực tuyệt tình ném xuống hai chữ này, quần áo cũng không thèm chỉnh lại, kéo cửa ra liền đi luôn.

Ryu Minseok cứng đờ ở trên giường, nhìn chằm chằm theo hướng anh rời đi, nắm tay nắm chặt thực khẩn.


Lee Minhyeong ra phòng ngủ, thẳng đến ngoài cửa lớn. Anh quần áo cũng chưa đổi, mặc áo ngủ lái xe ra khỏi khu biệt thự.

Ở trên đường, Lee Minhyeong gọi điện thoại cho trợ lý, yêu cầu tìm ra chỗ ở của Hyeonjoon ngay.

Một giờ sau, trợ lý đem địa chỉ gửi lại đây.

Lúc Lee Minhyeong lái xe đi vào tiểu khu nơi Hyeonjoon đang ở đã là rạng sáng 1 giờ.

Thời gian này, từng nhà đều nghỉ ngơi. Trong tiểu khu an tĩnh dị thường, những toàn nhà san sát nhau không có mấy cái đèn sáng lên.

Lee Minhyeong kéo ra cửa xe muốn lên lầu, nghĩ lại giờ này Hyeonjoon khẳng định đã ngủ, lúc này mà lên sẽ đánh thức cậu.

Anh dựa vào phía trước xe, lấy ra một gói thuốc lá và bật lửa, chậm rãi hút.

Lee Minhyeong chưa bao giờ là sẽ để ý cảm nhận của bất cứ ai, từ trước đến nay luôn tự ấy mình làm trung tâm. Nhưng hôm nay, anh chính là khống chế được bản thân không lên lầu, ở bên dưới chờ đến sáng sớm.


Hyeonjoon có thói quen tập thể dục buổi sáng, từ sau khi mang thai thói quen này vẫn được duy trì.

Đúng sáu giờ cậu từ trên lầu xuống dưới, ở trong tiểu khu đi bộ vài vòng, sau đó lại đến phòng tập thể thao trong chốc lát, không có lựa chọn loại vận động kịch liệt, mà là làm mấy bài điều tiết hơi thở.

Xong xuôi hết tất cả mới chậm rì rì mà đi mua bữa sáng.

Hyeonjoon cầm theo bữa sáng lên lầu, mới ra đến thang máy, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng trước cửa nhà.

Nhìn thấy Lee Minhyeong, biểu tình Hyeonjoon cứng đờ, túi đựng bữa sáng trong tay   suýt rơi xuống đất

Ngày hôm qua Lee Minhyeong từng tuyên bố, chờ cậu chủ động tới cửa xin tha. Như thế nào mới qua một đêm, người này liền tìm tới cửa?

Hyeonjoon mờ mịt lại hoảng sợ mà nhìn nam nhân trước mặt, nắm tay bên người siết chặt.

Lee Minhyeong một tay cho vào trong túi, nghiêng người dựa vào cửa nhà Hyeonjoon.

Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Hyeonjoon vẻ mặt cảnh giác nhìn mình, như là một con mèo nhỏ rình rình chuẩn bị cào hai móng vuốt tới kẻ đang chuẩn bị xâm nhập lãnh thổ của nó vậy.

Lee Minhyeong cong cong môi, cảm thấy bộ dáng này của cậu  quá đáng yêu!

Nhìn thấy trong tay Hyeonjoon cầm bữa sáng, anh nhướng mày nói: "Vừa đúng lúc, tôi cũng chưa ăn gì."

Hyeonjoon lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn anh.

Ngay sau đó, ngơ ngẩn!

Vừa rồi lúc vừa nhìn thấy Lee Minhyeong vì quá khiếp sợ, căn bản không nhìn kỹ. Hiện tại cẩn thận đánh giá, phát hiện Lee Minhyeong đang mặc đồ ngủ ở nhà.

Nhưng mà Lee Minhyeong bây giờ có mặc loại quần áo gì thì cậu cũng không quan tâm. Sáng sớm đã tới làm phiền cậu còn không phải lại phát bệnh.

Hyeonjoon lạnh lùng mà liếc mắt nhìn anh: "Tôi không có chuẩn bị anh."

Đều đã ly hôn, còn tới dây dưa không thôi, thật mẹ nó giống nam trà xanh vô cùng!

"Em mua nhiều như vậy chắc chắn ăn không hết, hai ta cùng nhau ăn."

Lee Minhyeong một chút tự giác đều không có, đứng ở một bên chờ Hyeonjoon mở cửa.

Hyeonjoon không nghĩ ra, cậu một chút cũng muốn để Lee Minhyeong bước vào cửa.

"Mở cửa đi chứ! Thất thần làm gì?"

Lee Minhyeong thấy cậu bất động, lôi kéo tay cậu đi đến cạnh cửa.

Cửa nhà Hyeonjoon là khóa vân tay, Lee Minhyeong hỏi: "Cái tay kia?"

Hyeonjoon dùng sức đem chính tay mình cướp về, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt u lãnh: "Chúng ta đã ly hôn, anh còn muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, chính là cảm thấy ngủ cùng em vẫn chưa thoả mãn."

Lee Minhyeong thật thản nhiên, ánh mắt trần trụi tùy ý đánh giá Hyeonjoon. Anh lại phát hiện, mấy ngày không gặp Hyeonjoon so với trước kia còn xinh đẹp hơn.

Moon Hyeonjoon thật câu nhân! Làm người ta vừa nhìn liền muốn thượng.

Nghe được lời Lee Minhyeong nói, Hyeonjoon ghê tởm muốn chết, không thể nhịn được nữa gầm nhẹ nói: "Chúng ta không còn quan hệ, anh hiện tại liền cút cho tôi!"

Lee Minhyeong mặt mày đều lạnh xuống, đáy mắt kết một tầng băng: "Em nói cái gì?"

Anh ở dưới lầu đợi cả đêm, cũng không phải là chờ Hyeonjoon mắng anh.

"Tôi nói, chúng ta đã không còn quan hệ ... ưm... "

Hyeonjoon nói còn chưa dứt lời, đã bị Lee Minhyeong ôm chầm lấy cắn lên môi cậu.

Bị anh cắn đau trong lòng liền bừng lên lửa giận, Hyeonjoon cũng không khách khí mà há mồm cắn trả.

Lee Minhyeong hít hà một hơi, cảm giác miệng lưỡi sắc bén của con mèo hoang nhỏ này bằng bất cứ giá nào cũng muốn đối nghịch với mình.

Lee Minhyeong cũng không né, để Hyeonjoon cắn, thừa dịp Hyeonjoon đang chăm chú cắn anh, đem người ấn ở trên cửa, dùng sức ôm chặt.

Hyeonjoon dùng lực rất lớn, đem miệng Lee Minhyeong cắn chảy máu. Nhưng Lee Minhyeong vẫn là không chịu buông cậu ra, tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất, chính là đem Hyeonjoon khi dễ mặc kệ môi mình bị Hyeonjoon cắn muốn rớt cả thịt ra.


Hôn cắn một lúc mới chịu tha cho cậu, anh duỗi tay sờ sờ chỗ máu ở khóe môi, thật đau a! Mèo  nhỏ này cũng ra tay đủ tàn nhẫn.

Lee Minhyeong nhéo hàm dưới Hyeonjoon, dùng sức quơ quơ: "Em là muốn cắn chết tôi?"

Hyeonjoon cười lạnh: "Tôi còn muốn cầm dao đâm chết anh hơn!"

Đáy mắt Hyeonjoon thật sự có chút tàn nhẫn, làm Lee Minhyeong hiểu rằng Hyeonjoon thật sự muốn giết chết anh.

Ngực anh có chút nhói đau, lại vừa bực bội cùng phẫn nộ, anh cắn răng nói: "Đừng không biết tốt xấu!"

Hyeonjoon liền dùng ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn anh làm Lee Minhyeong cả người không thoải mái.

"Thái độ của em như vậy là sao?"

Ánh mắt Lee Minhyeong trầm xuống, con ngươi ám ảnh phập phồng không chừng, như là tùy thời đều có thể tạo nên sóng to gió lớn.

Nhìn Hyeonjoon  quật cường, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, trong lòng anh liền tức giận.

Tại sao vẫn ngang ngạnh như vậy, một chút chịu thua đều không có?

Nếu có thể ngoan ngoãn một chút, biết làm nũng một chút, thì cũng không đến mức ly hôn!

Hyeonjoon ruốt cuộc vẫn không chịu nhún nhường, sẽ tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước anh.

Cậu giơ tay chỉ vào vị trí thang máy: "Nơi này là nhà của tôi, mời danh rời đi cho. Nếu không, tôi báo cánh sát bắt anh tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

Lee Minhyeong khó chịu nói: "Mới mấy ngày không gặp em mà bản lĩnh lại lớn như vậy."

Anh ở dưới lầu đợi cả đêm chỉ vì không muốn đánh thức cậu, một mình chịu  gió lạnh trong xe. Vậy mà Hyeonjoon không những không cảm kích anh mà còn tỏ thái độ khó chịu muốn đuổi người.

Lee Minhyeong cảm giác chính mình giống thằng ngốc.

Một phen nắm lấy cổ tay Hyeonjoon đem cậu kéo tới trước mặt: "Xem ra là tôi gần đây đối với em quá tốt đúng không nên mới khiến em vô pháp vô thiên như vậy."

Hyeonjoon đâm thẳng vào trong lòng ngực vững chắc đó, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Lee Minhyeong lúc mới đến có hút mấy điếu thuốc, ngồi chờ cả đêm tuy rằng mùi đã tan đi rất nhiều, nhưng vẫn còn có một ít dính ở trên quần áo.

Hyeonjoon đến gần anh, ngửi được mùi này, dạ dày lại một đợt sông cuộn biển gầm. Cậu thật sự nhịn không được mà nôn vào người Lee Minhyeong.

Cũng may là chưa có ăn cơm sáng, cậu cũng chỉ nôn ra một ít nước trong, nhưng vẫn đủ làm sắc mặt Lee Minhyeong xanh mét.

Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn trực tiếp bóp chết Hyeonjoon. Đây là có bao nhiêu chán ghét anh, mới có thể ghê tởm đến nôn thẳng vô anh như vậy?

Hyeonjoon lùi về sau, vẫn là cảm giác không thoải mái, đặc biệt là mùi trên người Lee Minhyeong  làm cậu buồn nôn.

Cậu dùng sức đẩy nam nhân trước mặt ra xa : "Anh đừng có tới gần tôi! Hôi quá!"

Hyeonjoon che mũi lui về phía sau, liên tiếp lui lại mấy bước mới chịu dừng.

Lee Minhyeong nhìn khoảng cách giữa hai người, lại nhìn quần áo của mình bị cậu làm dơ, hàm răng nghiến đến khanh khách rung động.

"Hyeonjoon! Em thật giỏi!"

Lee Minhyeong chỉ vào Hyeonjoon, hung hăng nói: "Mẹ nó tôi mà còn đến tìm em nữa thì tôi cùng họ với em luôn."

Hyeonjoon cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, trên mặt hiện lên biểu tình chán ghét hết sức rõ ràng.


Lee Minhyeong xoay người đi  không dừng lại một chút nào. Nhìn Lee Minhyeong tiến vào thang máy, Hyeonjoon nhanh chóng xoay người mở cửa phòng, vừa vao liền khoá trái cửa lại. Cậu dựa lưng vào cửa , thở nhẹ một hơi.

Hyeonjoon vẫn cảm thấy không yên tâm, cậu liền lấy ra di động ra gọi điện thoại cho Choi Wooje.

"Wooje, Lee Minhyeong tìm được nhà tôi rồi! Việc ra nước ngoài, phiền cậu mau chóng giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn tuần sau đi luôn được chứ?."

Hyeonjoon thực sợ hãi, Lee Minhyeong có thể tìm tới một lần là có thể tìm tới lần thứ hai. Nếu để anh ta phát hiện cậu mang thai vậy thì cả đời cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát.

Đầu dây bên kia Choi Wooje cũng thực khẩn trương: "Đàn anh, anh đừng vội! Em sẽ đi làm ngay, thủ tục sẽ hoàn thành nhanh thôi."

"Chuyện này phiền cậu rồi! Nhớ phải chú ý an toàn."

Hyeonjoon lên tiếng dặn dò.

Không đến vạn bất đắc dĩ, cậu thật sự không nghĩ sẽ làm phiền đến Choi Wooje.

"Đàn anh, không cần khách khí! Chúng ta là bạn bè."

Thanh âm Choi Wooje ôn hòa làm Hyeonjoon cảm thấy được chút ấm áp. Trên mặt cậu rốt cuộc cũng có một nụ cười.


Sau khi quyết định ra nước ngoài sớm, Hyeonjoon thức liền mấy đêm đem bản thảo thiết kế gấp gáp hoàn thành. Rồi lại đem cho khách hàng xem qua, sửa lại theo ý khách cho đến khi bản thiết kế đã hoàn thành thì cũng trôi qua được một khoảng thời gian.

Choi Wooje đã sắp xếp thoả đáng, định ba ngày sau sẽ đưa Hyeonjoon ra nước ngoài.

Hyeonjoon đi ngân hàng làm thẻ thanh toán quốc tế, đem tiền chuyển vào trong thẻ rồi về nhà thu thập hành lý.

Thủ đô này, cậu một khắc cũng không muốn ở lại thêm.


Trước khi ra nước ngoài, Hyeonjoon còn một lần kiểm tra thai sản. Cậu sáng sớm đã chuẩn bị xuất phát, tính toán sau khi làm kiểm tra xong sẽ đi mua một ít nhu yếu phẩm để mang ra nước ngoài.

Mới vừa đi ra đến cửa chung cư, Hyeonjoon liền cảm giác có người ở đang theo dõi cậu. Chẳng lẽ là Lee Minhyeong phái người người đến giám sát?

Hyeonjoon trong xuất hiện bất an, cậu thay đổi phương hướng chuẩn bị về nhà. Vừa bước được mấy bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc Minibus. Cửa xe rầm một cái mở ra, bên trong vụt ra hai cái đầu đeo mặt nạ màu đen.

Hai người kia là Alpha rất cao rất cường tráng, một người che miệng Hyeonjoon lại, một người khác kéo cánh tay trực tiếp đem cậu bắt lên xe.

Hyeonjoon sau khi mang thai, năng lực phản ứng  cùng sức lực đều giảm xuống rất nhiều. Cậu căn bản tránh không thoát trực tiếp bị hai alpha khống chế ném vào trong xe.. Điện thoại trong tay Hyeonjoon cũng rơi trên mặt đất, màn hình vỡ tan.

Một người lạ liền tiến tới nhặt di động của cậu lên nhét vào túi, rồi sau đó liền biến mất không rõ đi đâu.


Quá trình Hyeonjoon bị túm lên xe tải rất nhanh, người chung quanh căn bản là không phản ứng kịp, thậm chí còn không có chú ý tới loại xe cùng biển số.

Minibus nhanh chóng biến mất ở đầu đường, thực mau liền không thấy bóng dáng.

Bên trong xe thực tối tăm, Hyeonjoon căn bản phân biệt không ra trong xe có bao nhiêu người. Vừa rồi có người dùng khăn bịt miệng cậu lại, trong khăn có tẩm thuốc, ngay sau đó trước mắt Hyeonjoon mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

Hyeonjoon ý thức được không đúng, cậu dùng sức cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn đến đôi lại chút tỉnh táo nhất thời. Trên khăn tay là thuốc mê, bọn bắt cóc cho rằng Hyeonjoon đã bất tỉnh nhân sự, liền không có quản cậu nữa, cũng không có trói cậu.

Hyeonjoon nhắm mắt lại, trong đầu choáng váng, nhưng trước sau vẫn còn một tia thanh tỉnh.

Chiếc xe xóc nảy rất lợi hại, Hyeonjoon cảm giác trên đường đi bọn bắt cóc còn thay đổi xe.

Xe chạy thời gian rất lâu, không biết chạy đến nơi nào đó thì đột nhiên dừng lại, bọn bắt cóc khiêng cậu một đường đi về phía trước.

Hyeonjoon lặng lẽ nâng mí mắt lên, nhìn đến đường  ổ gà gập ghềnh, toàn là đá vụn gạch ngói. Bọn bắt cóc đem cậu đến một nhà kho bỏ hoang, đem Hyeonjoon đột nhiên đẩy mạnh vào.

Cũng may trên người Hyeonjoon còn có một chút sức lực, ngay lúc bị đẩy ngã dùng tay chống xuống mặt đất. Nếu không bảo bảo của cậu chắc đã không giữ được rồi.

Bọn bắt cóc đem cậu ném vào kho hàng rồi đóng cửa lại. Hyeonjoon nghe được thanh âm ổ khoá vang lên, ý thức được có gì đó không đúng, liền bò từ trên mặt đất dậy.

Nhưng công dụng củathuốc mê hoàn toàn phát huy, trước mắt cậu mọi thứ liền biến thành màu đen, nỗ lực rất nhiều lần cũng không thành công thanh tỉnh lại được.


Một lúc sau ....

Có thứ gì được đổ trên mặt đất, đồng thời Hyeonjoon cũng ngửi được mùi xăng nồng nặc. Cậu hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, dùng hết sức lực có được bổ nhào đến trước cửa kho hàng. Nhưng cửa đã bị khoá từ bên ngoài, cậu căn bản mở không được.

Xăng theo khe cửa chảy vào, thật nhanh liền chảy tới bên chân. Hyeonjoon ý thức được bọn họ muốn phóng hỏa thiêu chết cậu, nhanh chóng lui lại sau. Nhưng thân thể cậu không có sức lực, bước chân lảo đảo căn bản là đi không xong. Hyeonjoon che chở bụng nhỏ, từng bước một gian nan mà đi về khoảng trống duy nhất trong kho hàng.

Phía sau ánh lửa tràn ngập.

Sau khi tiếp xúc với xăng, nhanh chóng lan ra tạo thành một con rồng lửa khổng lồ. Hyeonjoon quay đầu lại, nhìn thấy lửa lớn hừng hực bao phủ cả kho hàng . Con của cậu phải làm sao?


Ngày đó Lee Minhyeong khoác lác, nói là không bao giờ tìm Hyeonjoon. Nhưng  ngay ngày hôm sau anh liền hối hận! Không thấy Hyeonjoon, tim anh liền cồn cào, cả người khó chịu vô cùng.

Anh không về nhà mà gọi vài tên công tử thế gia ở thủ đổ đến bồi anh uống rượu.

Buổi tối ngày đầu tiên, uống say mèm, về nhà liền ngã lăn ra ngủ cũng coi như là chịu đựng được một hôm.

Nhưng ngày hôm sau, anh liền chịu không nổi nữa. Anh nhớ đến hương vị trên người Hyeonjoon, nhớ tới thân thể mềm mại của cậu, thậm chí còn tưởng tượng bộ dáng quật cường ương ngạnh của cậu khi đối đầu với mình nữa.

Lee Minhyeong còn bận suy nghĩ xem làm cách nào có thể tạo ra một tình huống ngẫu nhiên để có thể gặp  Hyeonjoon, như vậy thì anh mới bớt xấu hổ. Anh cố ý sai người đi điều tra nơi ở của Hyeonjoon, phát hiện Hyeonjoon thế nhưng không ở nhà.

Lee Minhyeong lại sai thuộc hạ đi tra, lúc này mới phát hiện, Hyeonjoon đã mua vé máy bay chuẩn bị ra nước ngoài.

Trong văn phòng, Lee Minhyeong nổi trận lôi đình: "Tìm em ấy về đây cho tôi, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm được Moon Hyeonjoon."

Thuộc hạ thấy anh phát hỏa, nào dám chậm trễ, cuống quít đi ra ngoài tìm kiếm Hyeonjoon.

Lee Minhyeong bực bội đi đi lại lại không yên, nắm tay siết chặt. Hyeonjoon,  em cũng thật có bản lĩnh. Còn dám giấu tôi trốn ra nước ngoài.

Lee Minhyeong một chân đá vào ghế, làm sô pha nhỏ ở trên thảm không ngừng quay cuồng.

Không bao lâu, thuộc hạ vội vã đi vào tới: "Lee thiếu, đã cho người đến chung cư tìm Moon tiên sinh, phát hiện cậu ấy...."

"Ở đâu?" Lee Minhyeong cầm chìa khóa xe, đi nhanh ra ngoài cửa.

Thuộc hạ đi theo anh phía sau, nhanh chóng nói: "Moon tiên sinh bị người bắt cóc!"

Bước chân Lee Minhyeong đột nhiên dừng lại, quay đầu lại gương mặt giận dưa nhìn tên thủ hạ phía sau : "Cậu nói cái gì?"

"Moon tiên sinh bị người bắt cóc."

Lee Minhyeong một phen nắm lấy quần áo hắn, hung tợn hỏi: "Ai dám đụng đến người của tôi?"

"Lee thiếu, ngài trước đừng kích động, chúng tôi đang điều tra. Nhất định có thể tra được nơi bọn chúng đưa Moon tiên sinh đến."

Lee Minhyeong dùng sức đẩy ra hắn ra: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, mau chóng tra xem em ấy đang ở đâu."

Hyeonjoon bị bắt cóc, trực tiếp kinh động bộ công an. Camerra dám sát trên con đường mà chúng di chuyển tất cả được chuyển đến cho người của anh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lee Minhyeong càng ngày càng bực bội.

"Rốt cuộc chưa tra được sao?"

Lee Minhyeong cả người đều tản ra hàn khí, giống ngọn pháo chỉ cần chạm vào một chút liền nổ tung.

Phòng điều khiển lặng ngắt như tờ, không ai dám phát ra âm thanh, sợ sẽ thành nơi trút giận cho vị thái tử này.

"Lee thiếu, đã tra được Moon tiên sinh đang ở đâu."

Thuộc hạ mồ hôi đầy đầu chạy vào báo cáo.

"Em ấy ở đâu?" Lee Minhyeong nôn nóng hỏi.

"Kho hàng vùng ngoại thành." Nghe thuộc hạ nói xong, Lee Minhyeong đã đi nhanh chạy đi.

Khi anh lái xe đuổi tới kho hàng, từ phía xa đã thấy lửa ngọn lửa bốc lên nghi ngút, trong đầu ong một tiếng, cả người đều phát ngốc.

"Hyeonjoon  .... "

Lee Minhyeong cảm giác hai bàn chân lạnh toát, theo sống lưng hướng lên đầu.

Anh ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lao thẳng vào biển lửa kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro