Chương 39: Anh còn là con người sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe hơi lao như bay trên đường quốc lộ, Hyeonjoon ngồi ghế phụ đã hôn mê bất tỉnh.

Lee Minhyeong lo lắng nhìn sang, nhìn thấy cậu mặt không còn chút huyết sắc nào vì đau đớn mà nhíu chặt mày. Trái tim như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt, đau đến khó thở.

Trong đau đớn còn có nỗi bất an  một đợt rồi một đợt đánh úp lại. Lee Minhyeong đạp  chân gas, tăng tốc độ xe nhanh hơn, xe hơi giống như mũi tên rời cung một đường lao thẳng.

Hyeonjoon được đưa đến bệnh viện gần đây.

Lee Minhyeong nhìn cậu bị đưa và phòng cấp cứu, chỉ có thể bực bội ở ngoài cửa  đi đi lại lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lee Minhyeong càng ngày càng nôn nóng. Anh vài lần muốn đi phá cửa, đều bị hộ sĩ ngăn lại.

Nửa giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu ra ngoài.

Lee Minhyeong bước nhanh đón trước, nôn nóng hỏi: "Em ấy thế nào?"

"Cái này ..." Bác sĩ muốn nói lại thôi.

"Mẹ nó ông nói đi! Em ấy rốt cuộc làm sao vậy?" Lee Minhyeong nhịn không được chửi một câu.

"Lee thiếu, Moon tiên sinh, cậu ấy ... cậu ấy mang thai!"

Bác sĩ nói làm Lee Minhyeong đột nhiên ngẩn ra, "Mang thai?"

Hyeonjoon không thể sinh con tại sao lại mang thai?

Ánh mắt Lee Minhyeong trầm một chút, một phen túm chặt áo bác sĩ, đem ông túm đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Lần trước ông nói em ấy không có túi đựng thai nhi, không thể sinh con? Hôm nay lại nói với tôi em ấy mang thai? Chơi tôi đúng không?"

Bác sĩ kêu khổ không ngừng. Lúc trước ông bị người ta chỉ thị không thể đưa ra chẩn bệnh chính xác. Nhưng hiện tại việc Hyeonjoon mang thai đã giấu không được.

Bác sĩ gọi điện cho Kim gia để nói về chuyện này. Ý của Kim Junsik là ăn ngay nói thật, trước tiên phải tiến hành trị liệu. Còn về phía Lee Minhyeong, ông ta tự có biện pháp cứu Hyeonjoon ra.

Bác sĩ sắp xếp lại ngôn ngữ, lo sợ bất an mà nói: "Lee thiếu, Moon tiên sinh tình hình đặc thù. Cậu ấy không phải Omega chân chính, thân thể kết cấu cũng cùng Omega không giống nhau. Ngay từ đầu chẩn bệnh, thai nhi còn quá bé, túi đựng căn bản là không có xuất hiện. Theo thai nhi dần lớn lên, nó mới có thể xuất hiện. Nếu không phải lần này xuất huyết, chúng tôi cũng kiểm tra không ra."


Hyeonjoon mang thai!

Lee Minhyeong trong lòng như là dàn pháo hoa nổ tưng bừng, mãnh liệt vui sướng ở trong lòng xoay quanh. Nhưng anh chưa  cao hứng được lâu , mặt mày liền lạnh xuống , anh trầm giọng hỏi: "Đứa bé thế nào?"

Bác sĩ sắc mặt ngưng trọng: "Chỉ sợ là giữ không nổi!"

Lee Minhyeong nắm tay niết thực khẩn, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì nhất định phải giữ được đứa bé cho tôi."

"Lee thiếu! Lúc đầu mang thai tình hình thai nhi đã không ổn định, Moon tiên sinh té ngã một cái, đã xuất hiện dấu hiệu sảy thai. Đứa nhỏ này là thật sự ... "

Bác sĩ nói còn chưa dứt lời, đã bị Lee Minhyeong thô bạo nhấn mạnh: "Tôi lại nói cho ông nghe thêm một lần nữa, giữ lại đứa bé! Nếu không giữ nổi con cho tôi, tôi cho tất cả mấy người bồi táng theo nó."

Khuôn mặt Lee Minhyeong dữ tợn làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu kia khiến bác sĩ trong lòng  phải run sợ.

Ông ta run run rẩy rẩy từ trên mặt đất bò dậy, run run nói: "Lee thiếu, tôi sẽ cố hết sức, Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực."


Cửa phòng cấp cứu lại lần nữa bị đóng lại, thần kinh căng thẳng của Lee Minhyeong lại một lần nữa treo lên lơ lửng. Anh ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, rũ đầu,  mặt đầy hoảng loạn cùng lo lắng.

Hành lang dài thật yên tĩnh, nhưng trong lòng anh sông cuộn biển gầm, rất khó có thể bình tĩnh. Nhớ tới gần đây thân thể có Hyeonjoon thay đổi, Lee Minhyeong cảm thấy chính mình thật là quá hồ đồ.

Hyeonjoon ăn rất nhiều, lại hay nôn mửa, mùi hương trên người cũng không giống với trước kia ... Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cậu mang thai. Tại sao anh lại mơ hồ cho rằng Hyeonjoon không thể sinh con?

Lee Minhyeong tâm  không yên, căn bản ngồi không được. Anh từ trên ghế đứng lên, bực bội đi qua đi lại. Không biết ở hành lang chờ bao lâu, cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra.

Lee Minhyeong bước nhanh tiến lên: "Thế nào?"

Bác sĩ nói: "Đứa bé tạm thời bảo vệ!"

"Cái gì là tạm thời?" Lee Minhyeong mặt mày lạnh xuống: "Ông mau  nói rõ ràng cho tôi."

"Còn cần quan sát một thời gian nữa. Trong lúc này yêu cầu nằm trên giường nghỉ ngơi. Không thể làm vận động mạnh, cũng không thể có mấy hành vi thân mật." Bác sĩ nói: "Qua ba tháng, cơ bản liền không có gì vấn đề."

Lee Minhyeong nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng một chút.

"Hyeonjoon thế nào?"

"Moon thiếu thân thể vẫn luôn không tốt lắm,  yêu cầu tĩnh dưỡng cho tốt."

Khi bác sĩ  nói chuyện, Hyeonjoon đã được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

Anh bước nhanh tới, nhìn thấy Hyeonjoon nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lee Minhyeong muốn chạm vào mặt cậu nhưng ngón tay lại ở giữa không trung khựng lại, Hyeonjoon yếu ớt như vậy, dường như giống một loại đồ sứ chỉ cần một chạm liền vỡ.

Trong ngực sinh ra cảm giác đau đớn vô cùng, anh nhắm mắt lại, ngón tay  lặng lẽ thu hồi, dừng ở bên người nắm chặt vạt áo.


Hyeonjoon được đưa đến phòng bệnh VIP, nhưng chưa tỉnh lại. Lee Minhyeong vẫn luôn canh giữ ở trong phòng bệnh.

Nhà chính Lee gia gọi tới rất nhiều cuộc điện thoại đều bị Lee Minhyeong thẳng tay tắt hết. Liên lạc không được với anh, Lee Seongwoong đem điện thoại gọi tới số của trợ lý Lee Minhyeong - Seo Jinhyeok ra lệnh cưỡng chế bắt Lee Minhyeong về.

Seo Jinhyeok tìm hiểu biết được Lee Minhyeong đang ở bệnh viện, lập tức đánh xe tới.

"Lee thiếu, Lee tiên sinh kêu ngài trở về." Seo Jinhyeok lo lắng sốt ruột: "Hẳn là có việc quan trọng, ngài vẫn nên trở về một chuyến."

"Xác thật nên trở về!" Lee Minhyeong từ trên ghế đứng lên, cúi người hôn lên môi Hyeonjoon một cái.

Đối Seo Jinhyeok nói: "Tìm mấy người tâm phúc lại đây canh giữ ở bệnh viện, cự tuyệt thăm hỏi. Mỗi một người tiến vào phòng bệnh, bao gồm nhân viên y tế đều phải kiểm tra kỹ mới cho vào. Trong lúc tôi không có ở đây bảo vệ an toàn cho em ấy."

"Lee thiếu, tôi đã hiểu!" Seo Jinhyeok làm việc năng lực rất tốy, dựa theo Lee Minhyeong mệnh lệnh của Lee Minhyeong đi tìm người chăm nom Hyeonjoon.

Trước khi đi, Lee Minhyeong hỏi Seo Jinhyeok: "Việc tôi giao cho cậu điều tra, làm đến đâu rồi?"

"Lee thiếu, đám cháy ngày hôm đó, Moon tiên sinh xác thật bị người ta trói lại. Theo camera an ninh ghi lại cậu ấy bị kéo lên Minibus trước sảnh chung cư, trên đường đi bọn bắt cóc còn thay đổi xe, trói Moon tiên sinh vứt vào kho hàng thì liền đi. Lửa cũng là do bọn họ đốt. Sau đó có hai người dân đi qua đã cứu Moon tiên sinh rồi đưa đến bệnh viện , cũng không có lưu lại bất kỳ thông tin liên lạc nào, sau khi đem Moon tiên sinh đến bệnh viện, còn tra hết tiền thuốc men điều trị mới rời đi."

Seo Jinhyeok nói: "Bọn bắt cóc Moon tiên sinh tôi có điều tra qua, tạm thời không thể tra được thân phận của chúng."

Sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!

Đội cứu hoả đã tra ra là có người đổ một lượng lớn xăng quanh kho hàng mới dẫn ra vụ cháy lớn. Xăng ngộ hỏa nhanh chóng thiêu đốt, một khi bốc cháy, rất nhanh là có thể đem toàn bộ kho hàng thiêu rụi.

Dưới loại tình huống này, hai người kia lại không cần đợi nhân viên cứu hoả mà có thể chạy vào đám cháy cứu người ra, cái này rõ ràng không bình thường.

Lee Minhyeong mày nhíu chặt, trầm giọng nói: "Tiếp tục tra, nhất định phải bắt được đám người đó cho tôi! Còn có, tra một chút về hai người đã cứu Hyeonjoon."

Seo Jinhyeok đáp: "Tôi sẽ đi làm ngay."


Lee Minhyeong trở lại nhà chính Lee gia, vừa vào cửa Lee Seongwoong sắc mặt xanh mét chất vấn anh: "Tại sao mày lại cùng Moon Hyeonjoon ở bên nhau nữa? Đã ly hôn rồi tại sao vẫn còn dây dưa? Mày coi Minseok thành cái gì? Coi người nhà họ Ryu là cái gì?"

"Hyeonjoon mang thai!"

Lời Lee Minhyeong nói giống như đất sét đánh ngang tai, đánh Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Tại sao Moon Hyeonjoon lại mang thai? Rõ ràng kết quả kiểm tra vốn không thể sinh con?

Shim Suryeon nhìn về phía Lee Minhyeong: "Minhyeong, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải trước kia chính còn nói nó không thể sinh con sao? Tại sao lại đột nhiêu có thai được?"

"Lúc trước là do đứa bé quá nhỏ, kiểm tra không ra. Lần này bác sĩ đã kiểm tra chính xác, đứa bé đã gần một tháng."

Chỉ cần tưởng tượng đến Hyeonjoon trong bụng đang mang con của mình, trong lòng Lee Minhyeong liền mềm thành một đoàn.

Nhưng Lee Seongwoong cùng Shim Suryeon lại không thấy vui vẻ như vậy.

Hai người tương đối trầm mặc, sắc mặt đều rất khó coi.


Người đầu tiên lên tiếng là Lee Seongwoong: "Đã sắp đến ngày kết hôn của mày với Minseok rồi, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngoan ngoãn một chút. Còn Moon Hyeonjoon, trước tiên đưa nó về biệt thự dưỡng thai, chờ nó sinh con xong cho một khoản tiền giữ đứa bé lại rồi đuổi cổ nó đi."

Lee Minhyeong không phản bác. Anh xác thật có nghĩ như vậy, tạm thời đem Hyeonjoon lưu tại biệt thự, đợi sinh con xong sẽ tính tiếp.

"Đứa nhỏ này tới thật bất ngờ, có khi không phải con của con đâu, Minhyeong à!"

Shim Suryeon đối Hyeonjoon thành kiến rất sâu, nghe được tin cậu mang thai, trong lòng liền không thoải mái, bà ta mắt trợn trắng: "Theo mẹ thấy vẫn là chờ đứa bé lớn hơn một chút rồi tiếng hành lấy nước ối để xét nghiệm, kiểm tra xem đứa bé này có phải là con của con hay không. Nhà chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ nuôi con cho người khác được."

Lee Seongwoong cũng có ý này, ông ta đối Lee Minhyeong nói: "Mẹ mày nói rất đúng! Việc Moon Hyeonjoon mang thai vẫn cần điều tra lại mới được!"

Lee Minhyeong nâng lên mí mắt, nhìn về phía Shim Suryeon: "Mẹ! Tại sao ngày hôm nay mẹ lại đến chung cư?"

Shim Suryeon biểu tình lập tức trở nên cứng đờ, bà ta ậm ừ nói: "Mẹ ... Mẹ chính là đi nhìn xem!"

"Nhìn xem?" Lee Minhyeong nở nụ cười, nhưng ánh mắt đặc biệt u lãnh, làm người sởn tóc gáy: "Nhưng con thấy mẹ vừa đến đã đánh em ấy, còn hại em ấy suýt xảy thai?"

Shim Suryeon bất an nắm chặt tà váy, cãi chày cãi cối nói: "Ai bảo nó câu dẫn con! Mẹ chính là đi giáo huấn nó! Làm cho nó biết điều, đừng tưởng rằng có con là có thể bay lên cành cao biến phượng hoàng. Nó cho dù có nghĩ trăm phương ngàn kế, cũng không có khả năng tiến vào cửa Lee gia."

"Mẹ! Con thấy gần đây mẹ tương đối thanh nhàn, ngày mai lên máy bay, đi đảo Jeju ở một thời gian đi."

Thanh âm Lee Minhyeong truyền đến vững vàng, như là đang trần thuật một việc thực bình thường sự.

Nhưng những lời này vừa nói xong, Shim Suryeon liền hét lên: "Lee Minhyeong, con đây là có ý gì? Cầm tù mẹ?"

"Bác sĩ nói Hyeonjoon thân thể không tốt, đứa bé còn trong thời gian nguy hiểm. Ba tháng phía trước, vẫn là phải tịnh dưỡng cho tốt."

Lee Minhyeong không nhanh không chậm mà nói: "Mẹ còn ở nhà, trong lòng em ấy sẽ không thoải mái. Đối với em ấy cùng đứa bé đều không tốt!"

"Mày ... mày ... " Shim Suryeon tức giận đến cả người phát run, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra một câu.

Bà ta biết Lee Minhyeong đưa bà đi đảo Jeju, chính là vì muốn Moon Hyeonjoon hết giận.

Quay đầu nhìn về phía Lee Seongwoong bên cạnh, Shim Suryeon khóc ròng nói: "Ông nghe một chút! Ông nghe xem thằng con này nó nói chính là tiếng người sao? Đây là con trai của tôi, nó vì một nam nhân mà muốn đuổi tôi đi."

Lee Seongwoong cũng không nghĩ tới Lee Minhyeong có thể làm ra loại sự tình này, ông ta trầm mặt, cảnh cáo nói: "Mày mau xin lỗi mẹ mày đi!"

Lee Minhyeong ngữ khí càng thêm lãnh đạm, ánh mắt cũng càng thêm âm trầm: "Mẹ, thu dọn hành lý cho tốt! Đêm nay hảo hảo ngủ một giấc. Sáng mai sẽ có chuyên cơ riêng ở sân bay đợi mẹ. Nếu không muốn mang hành lý cũng không sao, đảo Jeju bên kia cái gì cũng có. Chờ Hyeonjoon sinh con xong, con liền đón mẹ trở về thăm cháu."

Shim Suryeon cả người đều ngây ngẩn, bà ta trừng lớn đôi mắt, nhìn Lee Minhyeong trước mặt. Bà ta bỗng phát hiện, bản thân không hiểu hết được đứa con mình đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm này.

"Mày ... Minhyeong tại sao mày lại biến thành người như vậy? Moon Hyeonjoon mang thai thì làm sao? Nó đến đứa con cũng không biết đường giữ lấy? Thế mà mày lại về trút giận lên mẹ sao? Người có thể sinh con cho mày có rất nhiều, tại sao không phải nó sinh thì đều không được?"

Lee Minhyeong chậm rãi nói: "Nhưng con chỉ muốn em ấy sinh con cho con."

Nỗ lực lâu như vậy, không tiếc đem Hyeonjoon từ Alpha biến thành Omega, còn không phải là vì muốn cậu sinh con cho mình sao?

Hiện tại đã có thai, nhưng thiếu chút nữa bị mẹ làm cho xảy mất. Nếu Shim Suryeon không phải mẹ anh mà đổi thành một người khác, dám làm như vậy với Hyeonjoon thì không có chuyện chỉ đi đảo Jeju dễ dàng như vậy?

Lee Seongwoong thấy Lee Minhyeong chấp mê bất ngộ, giận tím mặt: "Mày là thằng nghiệt tử, mau xin lỗi mẹ mày ngay lập tức.:

"Cha tuổi cũng lớn rồi. Ngày mai cùng mẹ đi đến đảo Jeju luôn đi."

Lee Minhyeong từ trên ghế đứng lên, sắc mặt thong dong.

Lee Seongwoong lại từ thái độ của anh nhìn ra, đứa con này của ông đã trưởng thành rồi, ông ta cuối cùng cũng không thể khống chế nổi nó nữa.

"Lee gia còn không phải mày nói là làm!" Lee Seongwoong rống ra những lời này, thanh âm rất lớn, nhưng tự tin rõ ràng không đủ.

Lee Minhyeong hơi hơi mỉm cười: "Phải hay không?"

Lưu lại những chữ này, Lee Minhyeong nâng bước hướng lên lầu. 

Lee Seongwoong nhìn chằm chằm thân ảnh anh rời đi, tức đến cả người phát run. Nhưng ông ta biết, Lee Minhyeong nói được thì sẽ làm được. 


Lúc này đây, vì Moon Hyeonjoon, anh thật sự nhẫn tâm đem cha mẹ mình tống ra đảo.

Lee Minhyeong tàn nhẫn, đối với ai cũng đều tàn nhẫn!

Ryu Minseok đứng ở  trên lầu nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra bên dưới. Bàn tay siết chặt, trong lòng lại càng hoảng loạn. Với thân phận chủ nhân Lee gia của anh thì việc Lee Minhyeong muốn có con dễ như trở bàn tay, người muốn sinh con cho anh lại càng đếm không xuể. Nhưng anh lại chỉ muốn làm cho Moon Hyeonjoon sinh con cho mình.

Đến cuối cùng vì cái gì đây?

Còn  không phải là bởi vì yêu thích Moon Hyeonjoon, thích đến mức muốn có một đứa con của riêng hai người.


Thời điểm Hyeonjoon tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Ánh mặt trời thật tốt,  chỉ có vài tia nắng chiếu xuyên qua tấm rèm  vào trong, nhưng đã có thể cảm giác được hơi thở ấm áp.

Cậu khẽ cử động cơ thể, cảm giác miệng lưỡi khô rát muốn uống nước. Cơ thể chỉ mới nâng lên một chút đã có một bàn tay đè lại, đem cậu một lần nữa ấn trở về.

"Thân thể không thoải mái thì nằm yên đi đừng lộn xộn."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hyeonjoon trong lòng căng thẳng, quay đầu lại, đối diện trực tiếp với đôi mắt thâm trầm của Lee Minhyeong. Cậu theo bản năng mà nắm chặt khăn trải giường, ép buộc chính mình bình tĩnh lại.

Lee Minhyeong có biết hay không chuyện cậu mang thai?

Hyeonjoon tâm loạn như ma, lúc còn đang hoang mang lo sợ thì Lee Minhyeong đã mang đến một cốc nước.

Hyeonjoon được anh nâng dậy, còn giúp cậu uống hết ly nước. Sau khi uống xong cảm giác dễ chịu rất nhiều, một lần nữa nằm trở về, rũ mắt không nói chuyện.

Lee Minhyeong ngồi trở lại đến trên ghế, ánh mắt thâm thúy đánh giá sắc mặt còn có chút tái nhợt Hyeonjoon.

Một lát sau, anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Em đang mang thai, em có biết hay không?"

Hyeonjoon trong đầu ong một tiếng, một khuôn mặt trắng bệch.

Lee Minhyeong đã biết! Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Câu hỏi quá bất ngờ của Lee Minhyeong làm Hyeonjoon trở tay không kịp. Cậu căn bản chưa kịp khống chế biểu cảm của mình, cũng chưa kịp tìm cách ứng phó với vấn đề này, ngơ ngẩn mà sững sờ ở nơi đó, vẫn luôn không có ý đáp lại.

Lee Minhyeong đem biểu tình của cậu thu hết vào mắt, ánh mắt dần dần lạnh lẽo hơn. Vừa rồi anh chỉ là thử một chút, không nghĩ tới việc mang thai, Hyeonjoon đã biết từ lâu.

Lee Minhyeong siết chặt nắm tay, cố gắng mới không phát hoả mà hỏi tội cậu.

Anh cúi người dựa qua, một tay chống ở mép giường, một tay nắm hàm dưới Hyeonjoon, đem mặt cậu nâng lên: "Thành thành thật thật ở bên tôi đến khi sinh con , đừng cố giở trò gì nữa. Nếu không, tôi thật sự sẽ đánh gãy hai chân của em, cầm tù em cả đời."

"Lee Minhyeong, anh không cần đứa bé này!" Hyeonjoon ngước mắt nhìn anh, kích động nói: "Ryu Minseok đang mang thai, rất nhanh thôi cậu ta sẽ sinh con cho anh. Anh làm ơn buông tha cho tôi, để đứa bé này lại cho tôi có được không?"

Cậu cũng chỉ còn lại đứa bé này, nó là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này rồi.

Thời gian quen nhau dài như vậy, đây là lần đầu tiên Hyeonjoon cúi đầu chịu thua Lee Minhyeong. Trước kia cậu lẻ loi một mình không có vướng bận, thật sự cùng lắm là đi tìm cái chết là xong chuyện.

Nhưng hiện tại đã không giống như trước nữa, cậu còn một đứa con đang thành hình trong bụng, vốn không thể tranh đua cùng Lee Minhyeong nữa. Có lẽ giây phút cậu mang thai đứa con này, cậu liền thua, triệt triệt để để.

Nhưng mặc dù là thua, cậu cũng không đành lòng đem con để lại cho Lee Minhyeong, cậu muốn tranh thủ một chút.

Hyeonjoon hiểu rất rõ , thân phận cùng gia thế của cậu căn bản không thể cùng Lee Minhyeong đánh đồng, sau khi sinh con ra, nhất định con của cậu sẽ bị ôm về Lee gia nuôi nấng, cậu chỉ sợ đến cơ hội gặp lại con cũng không có.

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm mặt Hyeonjoon, đem biểu tình khẩn cầu trên mặt cậu xem đến rõ ràng. Anh rất vừa lòng với thái độ này của Hyeonjoon, cũng thật may đứa bé này tới kịp lúc.

Có đứa con này,  là anh có thể đem Moon Hyeonjoon buộc tại bên cạnh cả đời. Lee Minhyeong cong cong khóe môi, chậm rãi phun ra một câu: "Đứa bé này không thể cho em!"

Hyeonjoon  lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, rơi đến huyết nhục mơ hồ. Cậu nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy, nhưng khi nghe anh nói thẳng  vẫn là nhịn không được hốc mắt đỏ hoe.

Cậu siết chặt nắm tay cắn răng nói: "Anh còn muốn thế nào? Vì cái gì muốn đuổi tận giết tuyệt? Đứa nhỏ này đối với anh quan trọng như vậy hay sao? Ở trong mắt anh nó chỉ là một đứa trẻ có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng đối với tôi nó là duy nhất."

Lee Minhyeong nắm lấy tay Hyeonjoon, đem từng ngón từng ngón tay đang bấu chặt vào áo sơ mi của mình bẻ ra rồi buộc cậu cùng mình mười ngón giao triền.

Hyeonjoon nhướn cổ lên, đôi mắt hồng hồng nhìn anh, ánh mắt thực hung, như là giây tiếp theo là có thể nhào tới cắn người.

Lee Minhyeong thậm chí còn nghe được cậu cực lực nhẫn nại nghiến răng, giơ tay vỗ vỗ mặt cậu, hơi hơi mỉm cười: "Em thân thể không tốt, bác sĩ nói không thể tức giận. Em ổn định cảm xúc của mình một chút, tĩnh dưỡng cho tốt! Còn việc của con còn phải xem biểu hiện của em. Nếu em ngoan ngoãn một chút, về sau tự nhiên sẽ có cơ hội gặp con."

"Lee Minhyeong, anh vẫn là con người sao?"

Tiếng Hyeonjoon rít gào vang lên, trên cổ gân xanh hiện rõ: "Mẹ nó anh vẫn còn là con người sao?"

Đối mặt với chất vấn của cậu, Lee Minhyeong thực bình tĩnh đứng thẳng, sửa sang lại quần áo trên người, nhàn nhạt nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt! Ngày mai tôi lại đến thăm em!"

Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Hyeonjoon suy sụp ngã trên giường.

Cậu nhìn ánh mặt trời lộng lẫy ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy chính mình tựa hồ cả đời đều không thể chạm đến hai từ 'tự do'.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro