Chương 42: Em là muốn tôi giúp em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Minhyeong xem vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu, trong lòng bực bội muốn chết.

Bao nhiêu người muốn được ở bệnh cạnh anh, anh đều khinh thường đến một cái liếc cũng không thèm. Anh thích Hyeonjoon như vậy, mà cậu lại không biết điều.

Lee Minhyeong nhéo nhéo nắm tay, trầm giọng nói: "Hyeonjoon, đừng nghĩ lại chạy trốn khỏi tôi nữa! Những người bạn đó của em đừng mong chạy thoát, tôi sẽ không tha cho tên nào hết. Về sau em cùng ai thân cận, thì người đó liền sẽ xui xẻo. Không tin, em có thể thử xem!"

Anh thẳng tay chặt đứt đường lui của Hyeonjoon , làm cậu không còn khả năng chạy trốn.

Lee Minhyeong thủ đoạn thực độc ác, ở đại lục A này một tay che trời, Hyeonjoon thực lo lắng Kim Junsik. Cũng không biết  bọn họ có an toàn thoát thân không? Lúc Hyeonjoon đang lo lắng thì di động của Lee Minhyeong vang lên.

Anh liền nhấc điện thoại lên nghe, cũng không biết đối phương nói gì đó, Hyeonjoon liền thấy Lee Minhyeong dùng sức đem điện thoại ném xuống đất.

Điện thoại vỡ tan tành.

 Lee Minhyeong đi đến trước mặt Hyeonjoon, một phen nắm cánh tay cậu đem cậu từ trên sô pha nhấc lên.

Lee Minhyeong bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của Hyeonjoon, hung tợn chất vấn nói: "Những người đi cùng em rốt cuộc là ai?"

"Tôi ... Tôi không biết." Hyeonjoon hô hấp không thuận, mấy chữ này nói đặc biệt lao lực. Nhưng lại kiên định dị thường.

"Đừng nghĩ gạt được tôi!" Lee Minhyeong quả thực bị chọc giận điên rồi. Mấy người kia thế nhưng ở phía dưới mí mắt anh chạy trốn.

"Tôi không biết bọn họ là ai!" Hyeonjoon vẫn là câu nói kia, cắn chết không thay đổi.

Lee Minhyeong gắt gao nhìn thẳng đôi mắt cậu, nhìn thật lâu, mới cười lạnh gật gật đầu: "Tốt, tốt lắm! Moon Hyeonjoon, em cũng thật giỏi."

Anh đột nhiên buông ra tay, Hyeonjoon che cổ lại, ho khan.


Lee Minhyeong đối vệ sĩ cách đó không xa nói: "Tiêm thuốc DHX cho em ấy."

Nghe thấy tên loại thuốc này, Hyeonjoon đột nhiên trừng lớn đôi mắt.

Cảm xúc từ không thể tin được biến thành cực độ phẫn nộ, cậu kích động xông tới, một quyền đánh lên trên người Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong nắm lấy cổ tay của cậu, "Tôi nói rồi, nếu em lại trốn, tôi đánh gãy chân của em!"

Hyeonjoon biết Lee Minhyeong có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh có thể tàn nhẫn đến loại trình độ này. Luôn miệng nói thích cậu, rồi lại dùng những cách nhất tàn nhẫn đối xử với cậu.

Hai  vệ sĩ đi lên trước, nắm lấy cánh tay Hyeonjoon, đem cậu ấn ở trên sô pha.

Hyeonjoon môi nhấp thực khẩn,  đôi mắt tràn đầy uất hận trừng lên với Lee Minhyeong. giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, muốn giết chết kẻ đã lấy mạng mình.

Hyeonjoon ở trong lòng âm thầm thề: Rồi có một ngày, sẽ đem khổ sở cùng khuất nhục phải chịu tất cả đòi lại.

Ống tiêm đâm vào đầu gối cậu khiến xương cốt rất đau, đau đến mức Hyeonjoon siết chặt nắm tay, cổ hiện rõ từng đường gân xanh.

DHX là một loại thuốc kiểu mới, nếu tiêm vào vào đầu gối, có thể làm hai chi chết lặng.

Lee Minhyeong nói đánh gãy chân cậu, là thật sự đã làm cậu không còn khả năng đi lại nữa.

Sau khi  đau đớn mãnh liệt rút đi, Hyeonjoon cảm giác hai chân rất lạ, cậu cố cử động, mới phát hiện chân không thể động. Cậu thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng.

Lee Minhyeong ngồi xổm trước mặt cậu, vuốt ve khuôn mặt nhuộm đầy phẫn nộ của cậu, "Hyeonjoon, em phải ngoan! Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi liền cho người tiêm thuốc giải độc cho em. Đến lúc đó, em có thể khôi phục khả năng đi lại!"

Hyeonjoon giơ tay, dùng sức tát một cái lên mặt anh.

Mặt Lee Minhyeong  bị đánh nghiêng sang một bên, trên mặt còn ẩn hiện mấy dấu tay.

Anh dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng hàm , nhấc khóe môi lên cười cười: "Biết em trong lòng không thoải mái! Nhưng ai bắt em ......"

Lee Minhyeong nói còn chưa dứt lời, Hyeonjoon lại bồi thêm một cái tát nữa, đánh gãy anh nói.

"Em đủ chưa? Muốn nháo tới khi nào?"

Lee Minhyeong sắc mặt xanh mét, nắm lấy cánh tay vừa rồi Hyeonjoon dùng để đánh mình siết chặt.

Hyeonjoon lại vung cách tay còn lại tiếp tục đánh lên mặt anh.

"Moon Hyeonjoon ..."

Lee Minhyeong nặng nề mà gọi tên Hyeonjoon, mỗi chữ đều lộ ra tia tàn nhẫn.

Hyeonjoon nghiến chặt răng, cặp mắt kia bây giờ chỉ còn nỗi hận thấu xương. Cậu giơ tay, lại thêm một cái tát nữa.

Hyeonjoon không có ngừng lại chút nào, một cái tát lại thêm một cái tát nữa đánh lên mặt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong là thái tử kiêu ngạo từ nhỏ đã được người người cúi mình ngưỡng mộ. Đến cha anh Lee Seongwoong cũng chưa từng đánh anh bao giờ, thế mà hiện giờ Hyeonjoon lại đánh đến không ngừng.

Sắc mặt anh khó coi muốn chết, giơ tay muốn đánh lại Hyeonjoon.

Hyeonjoon liền ngẩng mặt, lạnh lùng mà nhìn anh, cặp mắt kia có khiêu khích cũng có trào phúng.

Tay Lee Minhyeong  giơ ở giữa không trung phát run.

"Em ... mẹ nó chính là ỷ vào tôi thích em!"

Lee Minhyeong nói còn chưa dứt lời, hai tay đã giữ chặt mặt Hyeonjoon, hôn xuống thật mạnh.

---------/////---------------------

Sương mù dày đặc, hơi nước mông lung.

Trời lại mưa.

Ngoài cửa sổ cảnh vật bị bao phủ bởi mưa bụi mông lung. Hình ảnh sắc trời âm u được thu vào đáy mắt làm ánh mắt vốn đã lạnh lại càng thêm lạnh lẽo hơn.

 Ở phía trước cửa sổ ngồi thật lâu, Hyeonjoon đã uống hai cốc nước, lúc này rất muốn đi đến phòng vệ sinh. Nhưng suy nghĩ và hành động không giống, cậu hiện tại đều làm không được.

Sau khi bị tiêm thuốc DHX, hai chân từ đầu gối trở xuống liền không có còn cảm giác gì. Mỗi ngày đi ra ngoài đều phải dựa vào xe lăn. Cậu hiện tại có khác gì một phế nhân.

Cơn giận của Hyeonjoon từ tâm mà ra, một phen đẩy tất cả đồ trên bàn xuống. Đồ ăn cùng bát đũa rơi đầy xuống đất phát ra một tiếng vang. Nếu không phải trên sàn trải thảm lông dê dày thì đống đồ sứ kia sợ rằng đã vỡ thành năm sáu mảnh rồi.

Người hầu bị doạ cho sợ hãi, cuống quýt tiến lên khuyên nhủ: "Cậu Moon, cậu bình tĩnh một chút! Cậu có nơi nào không thoải mái sao?"

Hyeonjoon từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ngón tay nắm chặt thảm lông trên đùi. Cậu đang âm thầm cùng chính mình phân cao thấp, cậu muốn từ trên xe lăn đứng lên. Nhưng sau khi tiêm thuốc DHX , hai chân đã không có cảm giác. Mặc kệ cậu có dùng sức như thế nào, cũng chỉ là đem thân thể nâng lên một chút, căn bản là vô pháp đứng thẳng.

Dùng sức lực quá lớn, trên trán Hyeonjoon bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi, bụng nhỏ cũng truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ. Cậu sợ hãi, lập tức đem toàn bộ sức lực đều thu hồi về. Vừa rồi xúc động quá mức làm cậu không có suy xét đến đứa bé trong bụng.

Bàn tay đè lại vị trí bụng nhỏ, nghĩ chỉ cần thả lỏng lại bụng liền sẽ không đau. Nhưng cảm giác đau đớn càng ngày càng lớn, làm Hyeonjoon thực bất an.

"Tìm bác sĩ lại đây! Tôi ... Bụng tôi có điểm không thoải mái."

Nghe được cậu nói, người hầu sợ hãi, cuống quýt gọi điện cho bác sĩ, nhân tiện cũng gọi cho Lee Minhyeong một cuộc điện thoại.


Bác sĩ rất nhanh đã tới, thời điểm đang làm kiểm tra cho Hyeonjoon thì Lee Minhyeong cũng đã trở lại.

Lee Minhyeong xanh mặt bước vào biệt thự, nhìn thấy người hầu đang dọn dẹp đĩa bát cùng thức ăn vương vãi trên sàn nhà, liền nhăn mặt hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Người hầu nơm nớp lo sợ nói: "Lee thiếu, cậu Moon hôm nay tâm tình không tốt."

Hyeonjoon không chỉ là hôm nay tâm tình không tốt, từ sau khi bị bắt về tới bây giờ chưa từng một lần lộ ra chút tươi cười nào. Lee Minhyeong đã nhẫn nại  chăm sóc cậu tốt nhất có thể, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

"Quả thực là không có tiếp thu!"

Lee Minhyeong nổi trận lôi đình, đi nhanh lên lầu. Anh cảm thấy chính mình quá mức dung túng Hyeonjoon, mới làm cậu không biết trời cao đất dày như thế. Không hung hăng trị trị cậu, còn không biết muốn nháo tới khi nào?

Lee Minhyeong lửa giận đầy người, dùng sức đẩy cửa phòng ngủ ra.

Anh đã nghĩ ra nên trừng phạt Hyeonjoon như thế nào cho tốt, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt cậu tái nhợt  thì những lửa giận đó đều lui vào lại trong bụng, tự mình tiêu hoá hết.

Hyeonjoon sắc mặt là thật sự rất khó coi, trắng bệch y như tờ giấy. Ánh mắt cậu trống rống không có ánh sáng, không có nổi một tia thần thái. Lee Minhyeong cảm thấy, ở trước mặt anh không phải một con người đang sống sờ sờ, mà là một cái vỏ rỗng. Linh hồn sớm đã tiêu tan gần như không còn chỉ dư lại cái xác . Trong lòng anh đột nhiên vắng vẻ, cảm giác thực bất an tràn về.


Bác sĩ nghe được tiếng mở cửa, phát hiện là Lee Minhyeong, lập tức từ trên ghế đứng lên, thấp giọng nói: "Lee thiếu, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"

Lee Minhyeong rời khỏi phòng, cùng bác sĩ đến thư phòng nói chuyện.

Sau khi bác sĩ đứng yên,  có phần nghiêm trọng mở miệng nói: "Lee thiếu, tình hình của cậu Moon hiện tại, không được tốt!"

"Không được tốt là có ý gì?" Lee Minhyeong sắc mặt âm u, cặp kia con ngươi chứa áp lực sóng to gió lớn, như là giây tiếp theo nếu bác sĩ dám nói ra kết quả khám bệnh không tốt là anh có thể ngay tại đây giết người đoạt mệnh.

Bác sĩ sợ tới mức rụt cổ lại, bạo gan nói: "Cậu Moon thể chất vẫn luôn không tốt, sau khi mang thai, trong cơ thể kích thích tố tăng cao, nội tiết thay đổi, hơn nữa phản ứng có thai với thân thể tạo thành gánh nặng, đều sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc. Bao gồm hoàn cảnh cùng sự vật tiếp xúc, cũng đều sẽ đối cậu ấy sinh ra ảnh hưởng. Cảm xúc của cậu ấy không được thoải mái dẫn đến trạng thái tiêu cực sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Như vậy sẽ tạo thành một tuần hoàn ác tính. Nếu cảm xúc tiếp tục chuyển biến xấu đi, rất có thể sẽ tạo thành bệnh trầm cảm trước khi sinh."

Bệnh trầm cảm trước khi sinh là cái gì, có bao nhiêu nghiêm trọng, Lee Minhyeong đều rõ ràng. Anh không nghĩ tới tình hình của Hyeonjoon đã xấu đến như vậy.

Lee Minhyeong khống chế được cảm xúc bực bội nơi đáy lòng, hỏi: "Tôi hiện tại nên làm như thế nào?"

Bác sĩ nói: "Tốt nhất làm tâm tình cậu Moon nhẹ nhàng một ít, có thể cho cậu ấy nghe một chút âm nhạc thích hợp, đưa cậu ấy đi ra ngoài dạo một chút, không cần giới hạn cậu ấy trong không gian chật hẹp. Kỳ thật, nói đơn giản một chút, chính là làm ậu ấy vui vẻ."

Muốn Hyeonjoon vui vẻ! Lee Minhyeong mặt mày đều nhíu chặt. Việc này anh làm không được. Anh đối Hyeonjoon đã đủ tốt, còn muốn tốt như thế nào nữa?  Quả thực không biết đủ!

Ngón tay Lee Minhyeong ở trên mặt bàn bực bội gõ nhẹ, nói cho có lệ: "Tôi đã biết!"

Bác sĩ rời khỏi thư phòng, cầm theo hòm thuốc rời đi.


Lee Minhyeong từ thư phòng đi vào phòng ngủ. Hyeonjoon còn nằm ở trên giường, duy trì tư thế vừa rồi khi anh vào cửa. Gương mặt tinh xảo mà tuấn mĩ, trừ bỏ biểu tình cái gì đều không có. Hyeonjoon của trước kia, sinh động mà mỹ lệ, đó là một loại cảm giác tràn ngập sức sống như tiếng lòng mỹ nhân.

Nhưng hiện tại cả người cậu đều tản ra hơi thở của sự tuyệt vọng , làm người cảm thấy hít thở không thông.

Lee Minhyeong nắm chặt nắm tay, đi lên trước, ở mép giường ngồi xuống. Lúc mở miệng nói chuyện, ngữ khí cùng suy nghĩ của anh hoàn toàn tương phản. Thanh âm thực ôn nhu, nhu tới mức cơ hồ có thể tích ra nước: "Hyeonjoon, có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Ở trong thư phòng, anh quyết định phải dạy cho Hyeonjoon một bài học, thái độ ngay lúc đó thập phần kiên quyết. Nhưng mà khi anh nhìn thấy Hyeonjoon lại nhịn không được muốn quan tâm đến cậu.

Lee Minhyeong nghĩ thầm: Mình đây chỉ là làm theo lời căn dặn của bác sĩ, chờ Hyeonjoon sinh con xong lại tới dạy dỗ em ấy sau cũng không muộn.

Thời điểm mở miệng nói chuyện, thanh âm lại là lại ôn nhu cùng kiên nhẫn: "Hyeonjoon, buổi tối em muốn ăn cái gì? Em muốn ăn ở nhà hay ra nhà hàng ăn? Bên ngoài trời mưa, em có muốn ngắm mưa rơi không?"

Đôi mắt Hyeonjoon còn nhìn chằm chằm trần nhà, mặt vô biểu tình nhưng ngữ khí hùng hổ doạ người: "Lee Minhyeong, anh giả thành cái bộ dáng thâm tình này, thật là làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Lee Minhyeong đã có khi nào chịu phải chịu loại vũ nhục này, lập tức  muốn phát hỏa. Nhưng anh lại nghĩ đến lời bác sĩ nói, đem cổ hỏa khí kia cố đè xuống.

"Tôi làm vậy không phải muốn làm em vui hay sao?"

Hyeonjoon cười lạnh ra tiếng: "Vậy anh đúng thật là lo lắng quá rồi! Bồi tôi diễn kịch rất mệt đi?"

"Tại sao em lại nói như vậy? Tôi có thích em hay không, em chẳng lẽ còn không hiểu?"

Lee Minhyeong xoay người lên giường, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, vuốt ve tóc Hyeonjoon, ôn nhu nói: "Tôi biết em bị hạn chế hành động nên tức giận. Nhưng tôi đây cũng là không có biện pháp, ai bảo em muốn rời xa tôi. Đừng nóng giận! Cười một cái!"

Hyeonjoon không cười, anh cũng cười không nổi. Nào có ai từ một người lành lặn sau một đêm bị biến thành người tàn phế lại không tức giận.

"Được rồi, đừng có suốt ngày chưng ra bộ dạng rầu rĩ đó nữa."

Lee Minhyeong hôn lên môi cậu nói: "Em nói cho tôi nghe, em đang nghĩ cái gì hoặc là muốn làm cái gì? Tôi đều thỏa mãn em! Chỉ cần em vui vẻ, muốn tôi làm thế nào cũng được!"

Hyeonjoon đem anh đẩy ra: "Không cần!"

"Tại sao lại không cần? Em là vợ của tôi, trong bụng còn có con của tôi. Tôi đương nhiên phải đối đãi với em thật tốt."

Chỉ cần Hyeonjoon không chạy trốn nữa mà có thể vui vẻ lên, Lee Minhyeong cảm thấy, cậu muốn thứ gì thì anh đều có thể thỏa mãn cậu.

Hyeonjoon nói: "Nếu tôi nói, tôi muốn anh từ hôn, anh có thể làm hay sao?"

Lee Minhyeong mày hơi nhăn, môi mỏng nhấp thành một đường.

"Anh luyến tiếc Ryu Minseok?" Hyeonjoon thanh âm thực lãnh.

"Không phải. Em biết đấy, tôi chỉ thích em. Việc lấy Ryu Minseok bất quá là vì ứng phó người trong nhà, tôi kết hôn với cậu ta cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta. Hyeonjoon, em là để ý chuyện này, là ghen sao?"

Lee Minhyeong trong lòng rất vui vẻ, Hyeonjoon ngoài miệng nói không thích anh, một hai nháo phải rời khỏi anh, kỳ thật đều là ở đang giận dỗi anh mà thôi. Chắc chắn trong lòng rất muốn anh để ý đến mình.

Xem đi, đây không phải vì anh sắp phải kết hôn với người khác nên ghen à!

"Tôi không phải ghen. Tôi chỉ không muốn Ryu Minseok kia sống quá tốt mà thôi."

Hyeonjoon nâng tay lên, nắm lấy cổ áo Lee Minhyeong, "Trước khi chúng ta ly hôn, người đem tin tức anh và tôi kết hôn để lộ ra ngoài chính là cậu ta, phóng hỏa thiêu kho hàng cũng là cậu ta. Cậu ta muốn tôi chết!"

Lee Minhyeong nắm lấy tay Hyeonjoon: "Em đây là muốn tôi giúp em sao?"

Hyeonjoon nói: "Vậy anh sẽ giúp tôi sao?"

Lee Minhyeong không cần nghĩ ngợi mà nói: "Đương nhiên giúp em! Em là người của tôi, ai cũng không thể khi dễ em!"

Hyeonjoon rũ đôi mắt, đáy mắt là băng hàn lạnh thấu xương.

Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, Hyeonjoon dần dần hiểu ra, bên cạnh mình có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, bao gồm cảm tình. Bị bắt nhốt ở bên cạnh Lee Minhyeong, thống khổ là một ngày, thống khoái cũng là một ngày.

Vì cái gì không cho chính mình một cuộc sống như ý muốn?

Vì cái gì không lợi dụng Lee Minhyeong vì chính mình báo thù?


"Tôi thấy hơi đói." Hyeonjoon thanh âm thực mềm, giống y như kẹo bông gòn, mềm như bông ngọt như mật.

Nghe được những lời này của cậu, tâm tình Lee Minhyeong liền vui đến muốn nhảy múa.

Thời gian dài như vậy, Hyeonjoon cũng chưa đối với anh tốt như vậy.

Hôm nay thật là khó được!

Lee Minhyeong tâm tình nở hoa: "Em đói bụng? Chúng ta hiện tại liền đi ăn cơm."

Đem Hyeonjoon bế lên đưa đến phòng thay đồ để giúp cậu và bản thân mình thay quần áo. Sau khi đã thay xong, Lee Minhyeong đem Hyeonjoon ôm đến cửa biệt thự.

Người hầu đem xe lăn đẩy lại đây.

Lee Minhyeong xua xua tay: "Đẩy đi! Không cần cái này! Tôi ôm em ấy!"

Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon, người hầu cẩn thận che ô đưa hai người ra xe.


Trên đường đi đến nhà hàng, Lee Minhyeong vẫn luôn nắm tay Hyeonjoon, thỉnh thoảng cùng cậu nói nói mấy câu.

"Hyeonjoon, cuối tuần tôi đưa em ra ngoài chơi? Em thấy thế nào?"

Hyeonjoon nói: "Anh quyết định đi!"

Những lời này quả thực làm Lee Minhyeong cả người sảng khoái. Đã rất lâu rồi không có nghe được lời nói mềm mại đó. Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ suốt ngày chỉ có cãi nhau, đã sớm không còn ngồi cùng nhau tâm tình nữa.   

Lee Minhyeong như là đã chịu đồng ý giúp cậu, thao thao bất tuyệt cùng Hyeonjoon nói về mấy việc phát sinh gần nhất trong giới thương gia.

Hyeonjoon ngẫu nhiên sẽ nói lại vài câu miệng, hỏi anh một ít vấn đề, Lee Minhyeong đều thực kiên nhẫn giải đáp.

Trên đường đến nhà hàng không khí cực tốt.


Nhà hàng bị Lee Minhyeong đặt bao hết, đặc biệt an tĩnh không có một ai có thể quấy rầy.

Trong phòng pha lê trong suốt ấm áp, ngoài cửu số là mưa bụi mênh mông. Có người kéo dương cầm cách đó không xa tấu lên khúc nhạc du dương, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Lee Minhyeong tâm tình tốt đến không tả được, anh cảm thấy hiện tại so với khi anh mới theo đuổi rồi cùng Hyeonjoon yêu đương đều ngọt ngào như nhau.

Một bữa cơm, hai người ăn thực tận hứng.

Lee Minhyeong phát hiện, Hyeonjoon ăn nhiều hơn so với ngày thường , chỉ điều nhỏ này thôi cũng đủ làm anh vui vẻ.

Trở lại biệt thự, Lee Minhyeong đem Hyeonjoon ôm lên phòng ngủ, đè ở trên người cậu hôn môi: "Hyeonjoon, em nghĩ thông suốt muốn cùng tôi ở bên nhau rồi đúng không?"

Hyeonjoon nói: "Nghĩ thông suốt rồi!"

Lee Minhyeong hôn thật sâu, môi dán lên môi cậu hỏi: "Em còn yêu tôi đúng không?"

Hyeonjoon không nói chuyện nữa.

Lee Minhyeong thấy không được đáp lại, cố chấp hỏi: "Em còn yêu tôi đúng không?"

Hyeonjoon vẫn là không nói chuyện.

Lee Minhyeong có điểm nóng nảy, nhéo hàm dưới của cậu, nhìn chằm chằm mắt cậu hỏi: "Em nói, Em yêu tôi!"

Hyeonjoon không nói một lời, như là hạ quyết tâm không trả lời anh.

Lee Minhyeong trong lòng thực không thoải mái, anh nghẹn một hơi, lại luyến tiếc không muốn đối với Hyeonjoon phát giận. Đơn giản đem tất cả buồn bực đều phát tiết bên trong nụ hôn.

Anh dùng sức hôn Hyeonjoon, nghĩ thầm: Tôi có thể làm em yêu tôi một lần, hoàn toàn có thể làm em yêu tôi lần thứ hai.

Từ chap sau đến lượt Ryu Minseok lên thớt với Moon Hyeonjoon nhé !!!! Ảnh đã thay đổi không còn hiền lành chịu đựng người đã hại mình nữa ???? :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro