Chương 46: Quan hệ huyết thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong đi rồi, hôn lễ cũng tàn.

Jeong Jihoon cùng đám bạn lục tục rời khỏi khách sạn. Thời điểm Jeong Jihoon ra gara lấy xe lại phát hiện phía sau cốp xe có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm. Bóng nhỏ trốn sau xe, có lẽ nghe được tiếng bước chân, lặng lẽ di chuyển.

Jeong Jihoon nghĩ có người mai phục tại nơi này muốn ám toán hắn, không khỏi lưu tâm hơn, hắn hướng tới bóng dáng bên kia đi qua, một phen túm chặt cổ áo người nọ. Rất nhẹ nhàng người nọ đã bị hắn nhấc lên.

Jeong Jihoon đối diện với một đôi mắt đen như mực, chủ nhân của đôi mắt đen đó đang nghiêng đầu đánh giá hắn, sau vài giây, cặp mắt kia nheo lại rồi khóe miệng nở một nụ cười lớn, "Chào chú ạ!"

Jeong Jihoon: " ... "

Người bị hắn túm được là một đứa bé rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ tầm ba bốn tuổi, nói chuyện còn không rõ chữ nữa.

Câu nói "Cháu chào chú ạ", nghe thành là " táu chào tú ạ".

Jeong Jihoon nhịn không được cười thành tiếng. Hắn đem đứa bé đặt xuống mặt đất hỏi, hỏi: "Tại sao cháu lại ở đây một mình?"

"Chú! Cứu mạng!"

Đứa bé bổ nhào tới ôm chặt lấy chân Jeong Jihoon, khuôn mặt đang mỉm cười mặt lập tức trở nên thấp thỏm lo âu: "Có người muốn bán cháu!"

Lừa bán trẻ con? Jeong Jihoon quay đầu nhìn chung quanh, nơi này là khu đỗ xe cho khách VIP, người tới lấy xe cũng không nhiều lắm, căn bản là không thấy có người nào khả nghi. Mà người hắn thấy khả nghi nhất chính là đứa bé trước mặt này. Nó làm sao lại chạy tới được nơi này?

"Cháu nói có người muốn bán cháu? Vậy người đâu?"Jeong Jihoon ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ.

"Bọn họ ở bên ngoài, cháu không dám đi ra ."

Đứa bé bẹp miệng nói: "Cháu bị bọn họ  ôm từ trong nhà đến đây, bọn họ nói muốn đem bán cháu! Cháu thừa dịp bọn họ không chú ý, liền trèo cửa sổ chạy."

Jeong Jihoon thầm đánh giá đứa trẻ này, thấy trên người nó quần áo khá bẩn cả . Tuy rằng bộ dạng có điểm chật vật lôi thôi, nhưng không ảnh hưởng đến độ đáng yêu của nó chút nào.

Xem diện mạo này của nó, còn có tuổi tác còn nhỏ, xác thật là loại hình bọn buôn người thích nhất

Jeong Jihoon tính toán dẫn nó đến cục cảnh sát, kiên nhẫn dò hỏi: "Bé con, cháu tên là gì?"

"Cháu tên là Han Taehoon!"

Đứa bé này đúng là con của Han Wangho - Han Taehoon.

Ba ngày trước, Han Taehoon trên đường tan học về nhà bị hai người lái buôn bắt cóc. Bọn buôn người một đường đem nó đưa tới thủ đô, nói là tìm được người mua, chuẩn bị bán nó.

Han Taehoon nhân cơ hội chạy trốn, không biết như thế nào liền chạy tới bãi đỗ xe, ở chỗ này gặp được Jeong Jihoon.

Nhìn đứa nhỏ một thân một mình lưu lạc bên ngoài, Jeong Jihoon rất đau lòng. Hắn đem Han Taehoon bế lên, "Cháu có nhớ số điện thoại của người thân nào không?"

Han Taehoon nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nhớ rõ số của chú nhỏ ạ!"

Jeong Jihoon lấy di động ra: "Cháu đọc cho chú số điện thoại của chú cháu, để chú gọi người đến đây đón cháu về nhà."

Han Taehoon đọc ra một dãy số, Jeong Jihoon liền liên lạc ngay. Liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại, vẫn không có ai nhấc máy.

Jeong Jihoon có điểm hơi sầu, trong lúc nhất thời cũng không biết làm gì với Han Taehoon?

Ục ục ...

Bụng nhỏ của Han Taehoon vang lên. Nó thẹn thùng ôm lấy bụng nhỏ, đem mặt vùi vào cổ tay áo, vỗ cái lên bụng, thẹn thùng nói: "Sao mày luôn kêu to vậy?"

Jeong Jihoon bị bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ chọc cười, "Đói bụng sao?"

Han Taehoon gật gật đầu: "Đói ạ!"

Nó bị bọn buôn người lừa bán đến thủ đô, ở trên đường đi cũng chỉ mới ăn một bữa cơm. Hơn nữa còn là bánh bao khô cằn, đến nước uống cũng phải dùng nước máy.

"Chú đưa cháu đi ăn cơm." Jeong Jihoon ôm Han Taehoon, trực tiếp đi vào thang máy VIP.

Một đường dài bôn ba, Han Taehoon đói rất lợi hại, nghe được Jeong Jihoon nói muốn dẫn nó đi ăn cơm, liền không có cự tuyệt.


Jeong Jihoon lại quay về khách sạn tổ chức hôn lễ, ở lầu một thuê phòng gọi lên rất nhiều đồ ăn.

Han Taehoon lần đầu tiên nhìn những thứ cao cấp như vậy, đôi mắt đều sáng lên. Nó tuy rằng bụng đã rất đói, nhưng không có cầm lấy đũa ăn cơm. Cũng chỉ là nhìn thoáng qua đồ ăn sau đó liền cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lặng im.

Jeong Jihoon cho rằng đứa nhỏ này không biết dùng đũa, cố ý kêu phục vụ mang lên một bộ nĩa cùng muỗng lên.

Đem bộ đồ ăn đặt lên đĩa của Han Taehoon, Jeong Jihoon dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Không phải đói bụng sao? Ăn đi!"

Han Taehoon nhìn Jeong Jihoon, nhỏ giọng nói: "Chú, chú ăn trước!"

Jeong Jihoon ở vừa rồi hôn lễ đã ăn một chút, tạm thời không đói bụng, hắn cười nói: "Chú không đói bụng, cháu ăn đi!"

Han Taehoon lắc đầu: "Không được! Chú nhỏ của cháu từng dạy, cùng người khác ăn cơm, phải đợi cho đối phương ăn trước, như vậy mình mới có thể ăn."

Jeong Jihoon âm thầm kinh ngạc, xem đứa nhỏ này ăn mặc không giống như là nhà có tiền, không nghĩ tới gia giáo còn khá tốt.

Vì để Han Taehoon mau chóng ăn cơm, Jeong Jihoon động chiếc đũa, tùy ý gắp một ít đồ ăn.

"Được rồi! Chú đã ăn cơm xong, cháu nhanh ăn đi!"

Han Taehoon lúc này mới cầm lấy đũa, bắt đầu gắp đồ ăn ăn cơm. Nó rất đói, nhưng lúc ăn vẫn tương đối nhã nhặn. Miệng nhỏ động vừa đủ, nhưng là một chút thanh âm cũng chưa phát ra.

Thời điểm uống canh cũng y như vậy, thìa canh cũng không múc quá đầy vừa đủ, cũng không đem đồ ăn dính ở trên miệng.

Jeong Jihoon nhìn  đứa nhỏ ăn cơm thật đáng yêu, cảm thấy việc nuôi một đứa con cũng không tồi.

Han Taehoon dùng đũa thực nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống mấy đứa trẻ khác gặp khó khăn gì.

Jeong Jihoon lại nhớ tới con trai của chị gái hắn, tuổi so với Han Taehoon còn lớn hơn, mỗi ngày ăn cơm đều phải đuổi theo uy, căn bản không có ngoan ngoãn như Han Taehoon vậy mới bớt lo!

Cũng không biết là gia đình như thế nào mà có thể dưỡng ra một đứa con tốt như vậy?

Jeong Jihoon nhịn không được hỏi: "Taehoon, nhà cháu có bao nhiêu người?"

Han Taehoon đem đồ ăn trong miệng ăn xong, mới mở miệng nói: "Chú, chú nhỏ của cháu từng nói lúc ăn cơm không thể nói chuyện."

Jeong Jihoon cười cười: "Được! Chúng ta không nói nữa."


Thời điểm ăn cơm được một nửa, di động của Jeong Jihoon vang lên.

Hắn để Han Taehoon ăn cơm trước, chính mình cầm di động ra ban công phòng thuê mới ấn nút nghe.

Người gọi cho hắn chính là chị hai – Jeong Jiwon.

"Jihoon, em ở đâu?"

"Em còn ở khách sạn nơi Lee Minhyeong tổ chức hôn lễ. Chị hai, có việc sao?"

"Buổi tối chị có sắp xếp cho em đi xem mắt. Là nhị tiểu thư nhà họ Kang, người này chắc em biết rồi, là một omega rất xinh đẹp lại có tri thức. Giờ hẹn là 8 giờ tối."

Jeong Jihoon mày nhăn lại: "Em không có hứng thú đi xem mắt. Còn có, em có việc quan trong cần xử lý không rảnh về nhà xem mắt. Chị hai huỷ buổi hẹn giúp em."

"Lần xem mắt trước, em nói có việc. Lần trước nữa, em lại chê người ta kém cỏi. Hôm nay em lại nói không có hứng thú. Chị mặc kệ, thời gian đã xắp sếp xong em nhất định phải đi."

Jeong Jiwon ngữ khí không cho Jeong Jihoon phản bác.

Trong nhà mỗi ngày lại an bài cho hắn đi xem mắt, làm Jeong Jihoon đặc biệt phiền, hắn thuận miệng nói: "Chị hai, em có người yêu rồi."

"Thật không? Ở đâu?"

Thanh âm Jeong Jiwon trong nháy mắt trở nên kích động , bất quá ngay sau đó, liền rất bình tĩnh nói: "Hiện tại em còn không mang người yêu về thì liền thành thành thật thật tiếp thu an bài của người trong nhà."

Jeong Jihoon không biết phản bác thế nào, hắn vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói bừa. Hiện tại đến chỗ nào tìm người yêu mà mang về?

Tóm lại là đã lừa dối quá nhiều, xem tình hình lúc này chị hắn chắn chắn không bị lừa nữa.

"Chị hai, lúc này em đang rất bận!"

"Em bận cái gì?"

"Bồi người ta ăn cơm!" Jeong Jihoon nói: "Em đang vội. Cứ chốt như vậy nhé!"

"Từ từ! Mở video! Chỉ muốn xem em đang bận cái gì?"

Jeong Jiwon cảm thấy Jeong Jihoon chính đang qua loa lấy lệ, người này khẳng định là cố ý đùn đẩy.

Jeong Jihoon biết tính tình chị mình, nếu không cho cô nhìn xem hoàn cảnh hiện tại của mình, khẳng định sẽ không chịu buông tha cho hắn một cách dễ dàng.

Hắn bật video lên, đem  cảnh vật chung quanh quay cho Jeong Jiwon xem: "Chị hai, em đúng là đang ở bên ngoài ăn cơm."

"Cùng ai ăn cơm? Công ty nhà nào phụ trách? Em đem điện thoại cho người đó, chị muốn nói chuyện."

Jeong Jiwon là nữ cường doanh nhân, ở thủ đô có bao nhiêu doanh nhân cô cơ bản đều biết.

Jeong Jihoon trong lòng âm thầm kêu khổ, trướng đau giữa mày, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Han Taehoon nằm trên ghế ngủ ngon lành. Đầu nhỏ từng từng chút nghiêng về phía sau, như là một giây tiếp theo sẽ từ trên ghế lăn xuống đất/

Jeong Jihoon không rảnh lo giải thích với Jeong Jiwon, bước nhanh đi đến bên cạnh Han Taehoon, duỗi tay ôm cả người đứa nhỏ, để nó dựa vào người mình.

Han Taehoon bị động mở to mắt nhìn xem, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của Jeong Jihoon lại nhắm hai mắt lại. Miệng nhỏ lẩm bẩm kêu một tiếng: "Ba ba!"

Jeong Jihoon ôm Han Taehoon dùng chính tay cầm di động, camera mặt trước vừa lúc đối diện vơi mặt Han Taehoon.

Jeong Jiwon nhìn thấy màn hình điên đảo vài cái, bên trong xuất hiện một đứa bé đáng yêu vô cùng. Đứa nhỏ này hẳn là mệt nhọc, đôi mắt nhắm, lông mi run run. Thời điểm Jeong Jihoon ôm nó, đứa bé mở to đôi mắt một chút, ngẩng đầu lên nhìn nhìn.

Tựa như nửa tỉnh nửa mơ, bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu làm tâm tình Jeong Jiwon mềm nhũn . Đây là con nhà ai? Sao lại có thể đáng yêu như vậy!

A a a! Nếu bế trộm trẻ con mà không phạm pháp, cô sẽ lập tức trộm đứa nhỏ này về nhà hảo hảo nuôi dưỡng.

Jeong Jiwon đối ngoại vẫn luôn là hình tượng nữ cường nhân, sấm rền gió cuốn, lãnh diễm cao ngạo, nhìn thấy đứa nhỏ trong video lại kích phát ra tình mẫu tử.

Cô đang thưởng thức vẻ mặt đáng yêu của Han Taehoon, đột nhiên nghe được nó hô một tiếng "Ba ba".

Jeong Jiwon rất ít khi mất khống chế nhưng lần này là hoàn toàn vô pháp quản lý biểu tình của chính mình. Cô đem điện thoại giơ lên trước mắt, tỉ mỉ xem xét gương mặt của đứa nhỏ, càng xem càng cảm thấy mặt mày của đứa nhỏ này cùng Jeong Jihoon lớn lên có điểm giống.

Không phải là con của Jeong Jihoon đấy chứ?

Jeong Jiwon thử dò hỏi: "Jihoon, đây là con của ai? Tại sao nó lại đi cùng với em?"

"Chị hai, đứa nhỏ này ... "

Jeong Jihoon lời còn chưa nói xong, Han Taehoon trong lòng ngực đột nhiên ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, lại kêu một tiếng "Ba ba".

Jeong Jihoon: " ... "

Tại sao đứa nhỏ này lại có tật xấu nhận ba lung tung như vậy?

Jeong Jiwon kích động: "Jihoon, chị cũng thật không nghĩ tới em lại chơi lớn như vậy. Em hoặc là không hành động, mà một khi đã làm là cả nhà họ Jeong đều đại loạn. Xem đứa nhỏ này chắc mới ba bốn tuổi đi! Quá đột ngột! Bất quá khá tốt! Đứa nhỏ này lớn lên không tồi, đáng yêu, hiểu chuyện. Ăn cơm xong liền chạy nhanh mang cháu chị về nhà!"

"Chị hai, chị đang hiểu lầm cái gì vậy? Đứa nhỏ này nó ... "

"Được rồi! Quyết định như vậy đi!"

Jeong Jiwon lập tức tắt điện thoại.

Một giây trước khi màn hình bị tắt ngúp, Jeong Jihoon nghe được thanh âm hưng phấn khó có thể kiềm chế của chị mình vang lên: "Mẹ ơi, con trai của mẹ, Jeong Jihoon có một đứa con trai ... "

Mặt sau còn nói cái gì, Jeong Jihoon không nghe được, nhưng cũng có thể đoán được.

Giọng nói của chị hắn, phỏng chừng bây giờ trên dưới Jeong gia không một ai không biết, không một ai không hiểu.

Hắn đây tự nhiên lên chức ba sao?

Jeong Jihoon nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực ngủ đến không biết trời đất trăng sao, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn nhéo nhẹ lên mũi nhỏ một cái.: "Đều là cháu hại chú."

Han Taehoon ngủ thật say, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Jeong Jihoon nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm. Nếu chị hai đã nhận định đứa nhỏ này là con của hắn, tại sao không thể lợi dụng chuyện này một chút?

Như vậy trong nhà cũng sẽ không bắt hắn ra ngoài xem mắt nữa. Jeong Jihoon không theo chủ nghĩa hôn nhân, đời này chỉ muốn làm người độc thân, tiêu dao tự tại. Nhưng hắn là Alpha duy nhất trong nhà, nhất định phải chịu tránh nhiệm sinh ra một người thừa kế ưu tú.

Trong nhà liên tục thúc giục thực hắn vẫn luôn muốn hắn nhanh chóng kết hôn sinh con.

Thúc giục suốt hai ba năm, người trong nhà liền chuyển qua ép buộc. Thời điểm mấu chốt như vậy, Han Taehoon lại xuất hiện, có thể nói giúp hắn giải quyết một vẫn đề lớn.

Dù sao tạm thời không có liên lạc được với người nhà của Han Taehoon , trước mắt cứ mang về nhà đã, lừa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Chờ người trong nhà yên ổn, Jeong Jihoon liền tính toán ra nước ngoài thuê người mang thai hộ sinh một đứa con sau vậy.

Người trong nhà có thể tiếp thu Han Taehoon, khẳng định cũng có thể tiếp thu đứa con được sinh ra bằng phương pháp mang thai hộ kia, có người thừa kế, hắn liền có thể tiếp tục tiêu sái sinh hoạt.

Jeong Jihoon càng tính càng đúng ý hắn, tính toán chờ người nhà Han Taehoon trả lời điện thoại, đem việc này nói qua một chút. Hắn sẽ chi tiền thuê Han Taehoon làm diễn viên diễn vai con trai của hắn, đối phương hẳn là sẽ đồng ý.

Jeong Jihoon đem kế hoạch ở trong đầu nhìn lại một lần, không có điểm gì khả nghi, hắn liền bế Han Taehoon lên, rời khỏi khách sạn.

-------//////-----

Quay lại hôn lễ của Lee Minhyeong.

Lúc Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon rời đi, Lee Seongwoong cũng không có ngăn cản. Ông ta không phải chấp nhận Hyeonjoon, mà là cho Ryu gia một hồi chuông cảnh báo, nói cho bọn họ, vị trí Lee thiếu phu nhân không phải Ryu Minseok thì sẽ là người khác.

Cùng ngày, ảnh chụp đã được cầm đi làm giám định, kết quả là ảnh ghép.

Nhưng việc này, vẫn là đối Ryu Minseok có ảnh hưởng rất lớn, cậu ta đã đăng bài giải thích, nhưng không có bao nhiêu người tin tưởng.

Lee Seongwoong thái độ thực kiên quyết, nhất định phải làm xét nghiệm ADN, chứng thực đứa bé trong bụng cậu ta có phải con của Lee Minhyeong hay không.


Ryu Minseok bất đắc dĩ bị bắt đến bệnh viện,

Kết quả kiểm tra nước ối được chuyển trực tiếp từ bệnh viện về Lee gia, kết quả  đứa con trong bụng Ryu Minseok có cùng quan hệ huyết thống với Lee Minhyeong.

Lúc này sắc mặt của Lee Seongwoong mới hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng cũng không có chủ động cùng người nhà họ Ryu gặp mặt. Ảnh chụp là thật hay giả đã không quan trọng, Ryu Minseok đã thật sự làm ảnh hưởng đến danh dự của Lee gia.

Hôn lễ không thể thuận lợi cử hành, Ryu Minseok liền không phải Lee thiếu phu nhân, Lee Seongwoong cảm thấy, nên giúp Lee Minhyeong tìm một đối tượng kết hôn mới thích hợp hơn. Còn đứa con trong bụng Ryu Minseok, đợi cậu ta sinh ra thì đem về Lee gia. Lee gia gia tài khổng lồ, nuôi dưỡng thêm một đứa nhỏ căn bản là không thành vấn đề.

Sau khi Lee Seongwoong hạ quyết liền gọi điện thoại cho Lee Minhyeong.

Từ sau hôn lễ, Lee Minhyeong liền không về lại nhà chính Lee gia nữa.Lee Seongwoong không hỏi cũng biết, anh lại cùng Hyeonjoon quấn lấy nhau.

Thật ra Lee Seongwoong đúng là không đoán sai, Lee Minhyeong đang ở biệt thự bồi Hyeonjoon.

Hyeonjoon đọc sách, anh liền ngồi ngắm Hyeonjoon.

Nghe tiếng điện thoại vang lên, Lee Minhyeong cũng không có đem ánh mắt thu hồi về.

Anh nhấc máy lên nói: "Cha!"

Có lẽ là ngồi không thoải mái, Hyeonjoon động đậy thân thể, cậu một tay chống cằm, đầu hơi hơi nghiêng ra một đường vòng cung. Từ chỗ Lee Minhyeong ngồi nhìn được khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của cậu.

Hyeonjoon sau khi mang thai so với trước kia béo lên một ít, đường cong cũng trở nên nhu hòa, càng thêm hấp dẫn.

Lee Minhyeong nhìn đến không chớp mắt, mặc kệ Lee Seongwoong đang nói cái gì anh cũng không nghe được. Anh hướng tới chỗ Hyeonjoon, ôm lấy người cậu, cúi đầu hôn môi

"ưm ..."

Hyeonjoon kêu lên một tiếng, nhưng âm cuối toàn bộ đã bị Lee Minhyeong nuốt ngược vào trong.

Lee Minhyeong hai ngày này quấn Hyeonjoon rất lợi hại, cơ hồ mỗi ngày đều dính ở bên người cậu, không phải ôm thì chính là hôn.

Nếu không phải còn kiên kỵ Hyeonjoon đang mang thai thì chỉ sợ đến cơ hội xuống giường Hyeonjoon cũng không có.

Lee Minhyeong hôn rất cường thế bá đạo, Hyeonjoon muốn trốn, anh liền đưa tay giữ chặt sau gáy cậu, cố định đầu Hyeonjoon không cho cậu cử động.

Hyeonjoon không thể chạy được, bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập.

Lee Minhyeong buông cậu ra, nhìn đôi môi còn dính nước bọt của cậu, dục vọng trong lòng ngo ngoe rục rịch.

"Hyeonjoon ..."

Lee Minhyeong lại đến gần, hôn môi Hyeonjoon.

Hyeonjoon dùng dư quang nhìn thấy điện thoại của anh vẫn nổi giao diện trò chuyện, thực hảo tâm nhắc nhở nói: "Điện thoại của anh!"

"Kệ nó!" Lee Minhyeong đã bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, đã sớm đã quên đầu dây bên kia là Lee Seongwoong.

"Hyeonjoon , để anh hảo thân thân em."

Thanh âm của Lee Minhyeong vô cùng rõ ràng truyền đến tai của Lee Seongwoong, trong giọng nói tâm ý lấy lòng quả thực làm Lee Seongwoong phát điên.

Đây vẫn là đứa con lạnh lùng tuyệt tình của ôngsao? Tại sao lại biến thành bộ dạng hạ tiện như vậy?

"Em lên đây! Ngồi lên người anh."

Hyeonjoon đẩy nam nhân đanh dính vào người cậu ra, đầy mặt ghét bỏ: "Trên người của của anh có mùi rất kỳ quái, anh mau tránh xa em ra."

"Anh sáng nay đã tắm rửa rất kỹ rồi mà! Biết em không thích ngửi mùi nước hoa mới, sau này anh liền không dùng nước hoa nữa. Đây mùi sữa tắm còn lưu lại mà, nếu em không thích, anh liền đổi loại khác. Lát nữa anh kêu người mang đến mấy loại, em ngửi thử xem, em thích loại nào, anh liền dùng loại đó. Hyeonjoon , em có thể xem thử chứ?"

Lee Minhyeong hoàn toàn dùng ngữ khí thương lượng, dĩ vãng cường ngạnh một trời một vực nay đã chẳng còn chút bóng dáng nào. Chính anh cũng chưa phát hiện ra hiện tại khi cùng Hyeonjoon nói chuyện, đã  nhún nhường đến mức nào hoàn toàn bất đồng với ngày trước.

Đường đường thế gia quý thái tử nhưng vì một người gia thế bình thường khom lưng uốn gối, quả thực là không tiền đồ.

Lee Seongwoong tức giận đến cả người phát run, quát chói tai ra tiếng: "Lee Minhyeong!"

Lee Minhyeong lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới vừa rồi còn chưa nghe xong điện thoại.

Anh không có buông ra Hyeonjoon, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, đối với di động nói: "Cha! Có việc gì?"

"Kết quả kiểm tra DNA đã có, trong bụng Ryu Minseok chính là con của con. Hôm nay con đi đón Ryu Minseok về lại Lee gia."


Lee Seongwoong vốn không tính toán đón Ryu Minseok trở về, nhưng thấy thái độ của Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon liền cảm thấy không thể để hai người tiếp tục ở bên nhau.

Nếu tiếp tục mặc kệ hai người kết giao, Lee Minhyeong sớm muộn gì cũng sẽ thua thảm hại trong tay Moon Hyeonjoon.

"Cha, hai ngày này con muốn ở biệt thự bồi Hyeonjoon , không có thời gian trở về. Còn Ryu Minseok cứ để cậu ta ở lại Ryu gia đi. Phát sinh loại chuyện này, cậu ta còn mặt mũi để trở về sao?"

Nhớ tới sự việc phát sinh ở hôn lễ, Lee Minhyeong tức giận khó bình. So với Ryu Minseok dối trá, Hyeonjoon chân thật hơn rất nhiều.

Mặc kệ trước kia có bao nhiêu quật cường đều là bởi vì yêu anh, nếu không yêu chỉ sợ đã không không thèm để ý anh rồi. Ai cũng không có tốt bằng Hyeonjoon, trên thế giới này người yêu anh nhất cũng chỉ có Hyeonjoon.

Lee Minhyeong hiện tại trong mắt chỉ có Hyeonjoon, nhìn ai đều không vừa mắt, nhìn ai đều không thích.

"Lee Minhyeong, tao cảnh cáo mày, ngày mai nhất định phải trở về! Tao còn chưa có chết đâu mà mày đã không để ai vào mắt rồi. Cái này là mệnh lệnh!"

Lee Seongwoong dứt khoát cúp điện thoại.

Sắc mặt Lee Minhyeong rất khó coi, đem điện thoại ném sang một bên, dựa vào sô pha không nói lời nào.

Hyeonjoon  nhìn gương mặt căng thẳng của anh, đáy lòng âm thầm cười lạnh.

Nhưng mặt ngoài lại không lộ mảy may, cậu vẻ mặt quan tâm mà nói: "Minhyeong, anh trở về đi!"

Hyeonjoon cùng Lee Minhyeong ngồi tương đối gần nhau nên cậu đã nghe rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của Lee Seongwoong cùng Lee Minhyeong."

Cậu rất là hiểu chuyện nói: "Những tấm ảnh ở hôn lễ chắc chắn là bịa đặt hãm hại, phát sinh loại sự tình này Ryu thiếu là người chịu uỷ khuất lớn nhất. Anh trở về bồi cậu ấy đi!"

"Hyeonjoon , em chính là quá đơn thuần quá thiện lương nên mới có thể bị cậu ta liên tục hãm hại vu oan em như vậy. Em có không biết cậu ta vu oan cho em như thế nào sao? Cậu ta nói những tấm ảnh đó là do em làm, là em muốn cho cậu ta thân bại danh liệt. Cậu ta còn nói, sở dĩ em chịu ở lại bên cạnh anh chính là để trả thù, em muốn trả thù anh."

Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong hỏi: "Nếu em thật sự là vì trả thù anh thì sao?"

"Sẽ không! Anh tin tưởng em!"

Lee Minhyeong ôm lấy Hyeonjoon hôn lên môi cậu.

Hyeonjoon trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt nam nhân phóng đại trước mắt.

Lee Minhyeong biểu tình thực say mê, nhưng bộ dáng thâm tình như này đối với Hyeonjoon, chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

Lúc trước cậu yêu người này như vậy, nhưng Lee Minhyeong đối với cậu chỉ có khinh thường nhìn lại. Hiện tại lại giả bộ thâm tình thì có ích lợi gì?

Hyeonjoon mở to đôi mắt trào phúng, lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt đầy thâm tình của Lee Minhyeong

Lee Minhyeong hôn thật lâu mới chịu buông cậu ra.

Dùng lòng bàn tay lau đi chất lỏng trong suốt trên khoé môi Hyeonjoon, Lee Minhyeong vuốt ve mặt cậu: "Việc của Ryu Minseok anh sẽ nhanh chóng xử lý tốt. Chờ cậu ta sinh con xong liền đuổi cậu ta đi."

"Như vậy không thích hợp! Anh đã đánh dấu Ryu thiếu, anh đuổi cậu ấy đi thì về sau cậu phải làm sao bây giờ? Nghe nói tẩy đi vết đánh dấu rất thống khổ."

Lee Minhyeong gõ lên mũi của Hyeonjoon một cái: "Anh làm như vậy còn không đều là vì em! Chỉ cần em vui vẻ, người khác chết sống anh mới mặc kệ. Với lại, anh cũng chưa đánh dấu cậu ta!"

Hyeonjoon kinh ngạc: "Anh không đánh dấu cậu ấy, vậy cậu ấy mang thai như thế nào?"

"Anh không có chạm vào cậu ta, bất quá là cậu ta mang thai hộ."

Lee Minhyeong đem ước định của mình cùng Ryu Minseok nói cho Hyeonjoon nghe.

Hyeonjoon liền cảm thấy sự việc có điểm không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro