Chương 47: Cái thai của Ryu Minseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong ngoài miệng nói mặc kệ Ryu Minseok sống chết , nhưng không muốn trở mặt với Lee Seongwoong, chỉ có thể trở lại Lee gia.

Trước khi đi còn cố ý căn dặn người hầu chăm sóc Hyeonjoon cho tốt. Vừa trở lại Lee gia, mới  mới vào đến cửa liền gọi video cho Hyeonjoon.

Hyeonjoon lười  cùng anh nói chuyện, dùng cái giá đem điện thoại để lên, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đọc sách thì đọc sách.

Ngay từ đầu, Lee Minhyeong quấn lấy Hyeonjoon nói chuyện, thấy cậu không để ý mình, trong lòng có điểm không thoải mái. Nhưng lại  không muốn tức giận với Hyeonjoon, chỉ có thể chạy tới thư phòng đâm đầu vào xử lý công việc tồn đọng.

Thời điểm đang làm, Hyeonjoon lại nói qua video vẫn được bật từ nãy đến giờ.: "Em muốn gọi điện thoại, tắt video đi."

"Em muốn gọi điện thoại cho ai?" Lee Minhyeong trầm giọng hỏi lại, cảnh giác nhìn cậu.

"Cuối tháng em có lịch đi làm kiểm tra thai sản, nhưng trường học  yêu cầu đến một chuyến. Em muốn nhờ Son Siwoo đi thay em, nên muốn gọi nói với cậu ấy một tiếng."

Hyeonjoon nói: "Nếu anh không yên tâm, em gọi người hầu đến nhờ họ gọi video cho anh để anh nghe em nói chuyện."

Lee Minhyeong xác thật không yên tâm, nhưng anh lại khó mà nói thành lời.

Lúc trước là anh đã hứa với Hyeonjoon về sau sẽ tin tưởng cậu, tuyệt đối không hoài nghi cậu, làm nhục cậu nữa. Lời này mới nói xong không bao lâu đã bị vả mặt, thật sự là đau.

"Hyeonjoon , anh đối với em đương nhiên yên tâm. Em gọi điện thoại đi! Lát anh lại gọi video với em sau."

Lee Minhyeong chủ động tắt điện thoại, nhưng ngoài miệng anh nói tin tưởng Hyeonjoon, tay vẫn mở ra hệ thống trên máy tính. Ở biệt thự anh đã cho lắm rất nhiều camera ẩn có thể quan sát mọi ngóc ngách.

Chuyển đến phòng ngủ, Lee Minhyeong nhìn chằm chằm Hyeonjoon.

Hyeonjoon đang cầm di động trong tay, thanh âm rõ ràng truyền vào đến tai Lee Minhyeong.

Nội dung cuộc điện thoại với nội dung Hyeonjoon nói với anh hoàn toàn giống nhau, chính là nhờ Son Siwoo đến trường làm giúp mình một vài thủ tục đơn giản. Cuộc nói chuyện cũng rất gắn gọn chỉ vẻn vẹn 3 phút.

Lee Minhyeong nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần Hyeonjoon không chạy, thế nào đều được. Lee Minhyeong đem máy tính chuyển đến hệ thống quản lý của công ty, bắt đầu xử lý công vụ.

Hyeonjoon ngẩng đầu lên, nhìn một chút đến vị trí camera mini, ánh mắt tối tăm không rõ.


Không bao lâu, Son Siwoo tin nhắn tới rồi: [ Hyeonjoon, nhắn tin đi! Tôi đã kiểm tra di động của cậu, không có phần mềm nghe trộm. Nhưng vẫn nên cảnh giác với đống camera kia. ]

Hyeonjoon lúc này mới hồi phục tinh thần nói: [ Điều tra Ryu Minseok một chút, tôi cảm thấy việc cậu ta mang thai có điểm đáng nghi. ]

Son Siwoo: [OK. ]

Nửa giờ sau, Son Siwoo trả lời lại: [ Tôi đã xâm nhập hệ thống của bệnh viện tra ra được hồ sơ bệnh án của cậu ta. Trên bệnh án viết ngày X tháng Y Ryu Minseok tới giải phẫu cấy phôi. Đem phôi thai trong ống nghiệm cấy vào túi đựng thai của mình. ]

Hyeonjoon: [Tinh trùng được dùng để thụ thai là của ai? ]

Son Siwoo: [ Bên trên viết tên của Lee Minhyeong. Nhưng tôi kiểm tra qua máy tính của vị bác sĩ phụ trách chính, phát hiện ở một tệp tin có mã khoá. Bên trong nội dung có chút thực phức tạp tôi xem không hiểu! Phải tìm một người chuyên nghiệp tiến hành phân tích thì mới biết được nó là gì. ]

Hyeonjoon: [ Phiền cậu gửi qua cho tôi! ]

Một phút sau, tệp tin đó gửi đi đến di động của Hyeonjoon.

Hyeonjoon click mở ra nhìn, xác thật đều là những số liệu mang tính chuyên môn, cậu cũng xem không hiểu.

Nhưng vì muốn biết chân tường của cái thai trong bụng Ryu Minseok, Hyeonjoon liên lạc Kim Junsik, đem têp tin đó gửi qua.

Mấy ngày trước, Kim Junsik đã liên lạc với cậu, hai người vẫn luôn vẫn duy trì liên hệ.

Hyeonjoon: [ chú Kim, phiền chú tìm người giúp tôi xem qua hồ sơ trị liệu này một chút.]

Kim Junsik bên trả lời rất nhanh, đồng thời gửi cho Hyeonjoon một tin tức rất quan trọng.

Hyeonjoon nhìn kết quả điều tra, đáy lòng âm thầm khiếp sợ: đứa bé trong bụng  Ryu Minseok không phải con của Lee Minhyeong!

-----------------------------------

Trong máy tính của vị bác sĩ chủ trị của Ryu Minseok có một phần hồ sơ bí mật lưu lại thân thế của đứa con trong bụng cậu ta.

Lúc ấy, Lee Minhyeong đưa Ryu Minseok làm thụ tinh trong ống nghiệm, dùng tinh trùng của anh và trứng của cậu ta thụ thai. Nhưng sau lại bị Ryu Minseok đổi thành thành tinh trùng của người khác, sau khi phôi thai được thụ tinh thành công trong ống nghiệm đem cấy vào túi thai của Ryu Minseok, đứa con là của Ryu Minseok cùng một nam nhân khác, cùng Lee Minhyeong không có quan hệ huyết thống.

Hyeonjoon phải kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định chuyện này là thật sự. Thật không nghĩ tới, Ryu Minseok đến Lee Minhyeong cũng dám chơi!

Hyeonjoon cong khóe môi, cười lạnh. Ngón tay thon dài chống dưới cằm, đáy mắt liền hiện lên một mạt tối tăm không rõ.


Thời điểm Lee Minhyeong trở lại Lee gia , tin tức được truyền đến Ryu gia, ông bà Ryu lập tức đem Ryu Minseok đến tận cửa.

Lee Seongwoong nghĩ muốn làm Lee Minhyeong phân tán lực chú ý, làm anh không cần quá quan tâm đến Hyeonjoon, còn về phần Ryu Minseok không cần phải ngăn cản.

Ryu Minseok ngồi ở trên sô pha khổ sở chờ một giờ thì Lee Minhyeong mới từ trên lầu xuống dưới. Không chút để ý mà đi đến sô pha ngồi xuống, Lee Minhyeong cũng thèm liếc Ryu Minseok một cái, ở trong mắt anh chỉ có Hyeonjoon là đáng yêu nhất.

"Lee thiếu, tôi thật ra là bị oan."

Dù có vạn phần không cam lòng, Ryu Minseok cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua. Huyết hải thâm thù còn chưa báo được, không thể cứ để   thất bại như thế được.

"ừm!" Lee Minhyeong nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng, cúi đầu chơi di động.

Biểu tình trên mặt Ryu Minseok đều cứng đờ, ước chừng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại đây.

Không ngờ Lee Minhyeong đã không thèm để ý đến cậu ta đến mức này rồi. Ryu Minseok nắm chặt nắm tay, mới không làm sắc mặt mình đại biến.

Cậu ta hít sâu một hơi, ép ra được vài giọt nước mắt: "Lee thiếu, nước ối đã được đem đi làm xét nghiệm DNA, đứa bé xác định là con của anh."

Ryu Minseok sớm đã mua chuộc được bác sĩ sửa đổi kết quả kiểm tra DNA, người Lee gia căn bản tra không ra.

Nghe đến đứa con, sự chú ý của Lee Minhyeong mới miễn cưỡng trở lại trên người Ryu Minseok.

Ryu Minseok bụng rất lớn, tuy là ăn mặc quần áo rộng thùng thình, cũng khó có thể che giấu  độ lớn của bụng.

Bởi vì sau khi mang thai, không có được pheromone của cha đứa bé trấn an nên sắc mặt của cậu ta cực tái nhợt, giữa mày còn ẩn u buồn, đôi mắt đã ngập nước, thoạt nhìn khiến người ta đặc biệt thương tiếc.

Alpha có dục vọng chinh phục Omega, tự nhiên cũng sẽ bị Omega kích thích ý muốn bảo hộ. Nhìn thấy Ryu Minseok như vậy, Lee Minhyeong cảm thấy chính mình tựa hồ có điểm nhẫn tâm. Rốt cuộc thì trong bụng cậu ta còn đang mang thai con của mình, đúng là nên quan tâm chăm sóc cậu ta nhiều hơn.

Lee Minhyeong có chút mềm lòng, ngữ điệu cũng ôn nhu vài phần: "Tôi đã thấy kết quả kiểm tra rồi! Tôi cũng biết đứa bé là con tôi. Bây giờ cậu cứ ở lại Lee gia chờ sinh con."

"Lee thiếu, thân thể tôi thật sự không thoải mái, bác sĩ nói yêu cầu cha dứa bé ở bên làm bạn. Bởi vì sau khi lấy nước ối, đứa bé đã bị ảnh hưởng, anh không thể ở lại chăm sóc tôi một chút sao?"

Ngữ khí Ryu Minseok gần như là hèn mọn cầu xin, nghe xong đáy lòng Lee Minhyeong liền mềm thành một vũng .

Anh đã sớm quên, lúc gọi video với Hyeonjoon đã nói ra lời thề son sắt bảo đảm tuyệt đối không cùng Ryu Minseok thân cận.

"Được, đêm nay tôi bồi cậu!" Lee Minhyeong đánh giá Ryu Minseok, cảm thấy cậu ta lớn lên cũng khá xinh đẹp. Mềm mại tinh tế, tinh xảo xinh đẹp, cùng Hyeonjoon so sánh với có điểm khác biệt, nhưng cũng đủ mê người.

Xã hội thượng lưu alpha nào mà không có vài omega bên cạnh , các đại gia tộc chú trọng chính là con nối dõi , để mấy tiểu tình nhân sinh thêm vài đứa, đây là sự thật đã được ngầm thừa nhận.

Lee Minhyeong cảm thấy chính mình chỉ có một người yêu là Hyeonjoon, quả thực  đã khác với người ta lắm rồi.


Ryu Minseok đi vào phòng ngủ của Lee Minhyeong, buổi tối Lee Minhyeong vẫn luôn bồi cậu ta không rời.

Lee Minhyeong gửi tin cho Hyeonjoon, thông báo rằng buổi tối muốn tăng ca xử lý việc công ty không thể gọi video bồi cậu, nhặn Hyeonjoon nghỉ ngơi sớm một chút.

Sau khi nói chuyện xong với Lee Minhyeong, Kim Junsik bên kia truyền đến tin tức, Lee Minhyeong ở Lee gia, Ryu Minseok cũng ở đó.

Ánh mắt Hyeonjoon  từng điểm từng điểm lạnh dần, cậu cúi đầu nở nụ cười. Những lời âu yếm của Lee Minhyeong còn văng vẳng ở bên tai, thâm tình ấm áp như vậy. Hiện tại lại đang nhắc nhở cậu, người nam nhân này có bao nhiêu khốn nạn. Cũng may, tâm đã chết, sẽ không lại có cái gì gọi là chờ mong nữa.


Phòng ngủ của Lee Minhyeong trang hoàng xa hoa, giường rất lớn, ngủ hai người quá dư dả. Nhưng đêm nay, Lee Minhyeong lại ngủ sát ra ngoài, cơ hồ là dựa gần mép giường, dường như phía sau có mãnh thú hồng thủy vậy.

Ryu Minseok nhìn khoảng cách của hai người đến gần 1 mét, mày gắt gao nhăn lại. Không có pheromone của Lee Minhyeong trấn an, gần đây cậu ta vô cùng thống khổ. Bác sĩ đã căn dặn nếu tình trạng vẫn còn tiếp tục xấu đi như vậy, đứa bé trong bụng không thể giữ lại.

Tinh trùng của Lee Kyukkyu lưu lại, đã để qua nhiều năm, chất lượng đã giảm xuống làm phôi thai phát triển không tốt, lúc mang thai phải vô cùng cẩn thận mới qua được ba tháng đầu.

Ryu Minseok nhìn chằm chằm bóng dáng Lee Minhyeong trong chốc lát, nắm chặt nắm tay, cắn răng duỗi tay chạm lên lưng anh.

"Lee thiếu, tôi thân thể không thoải mái! Anh không thể lại gần tôi chút sao?"

Ryu Minseok thanh âm đặc biệt mềm, còn mang theo nồng đậm khẩn cầu, làm Lee Minhyeong vô pháp cự tuyệt.Anh xoay người, đối diện hai đôi mắt mê người của Ryu Minseok, đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch.

Chinh phục Omega là bản năng dục vọng của Alpha, Lee Minhyeong động đậy thân thể, hướng tới gần Ryu Minseok.

Ryu Minseok đáy lòng vui vẻ, đem thân thể dựa vào trong lòng ngực anh. Mùi pheromone trên người cậu ta tuy rằng cũng thực ngọt nhưng đối với Lee Minhyeong lại thập thần xa lạ/

Ở trong nhận thức của Lee Minhyeong, chỉ chấp nhận mùi pheromone của một mình Hyeonjoon, tựa hồ đã quen vơi hương vị cũ, đột nhiên ngửi được một loại pheromone khác, làm anh có cảm giác ghét bỏ. Pheromone của omega đang dẫn dụ khơi dậy dục vọng của alpha nhưng hôm nay đối với Lee Minhyeong lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Chẳng những không lên được, còn làm anh cả người khó chịu. Lee Minhyeong nhịn không được đem Ryu Minseok đẩy ra: "Đừng dựa gần như vậy, tôi không quen."

Ryu Minseok trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn anh: "Lee thiếu, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

"Muốn cái gì?" Lee Minhyeong thuận miệng hỏi, có chút thất thần.

"Hôn lễ tuy rằng không được thuận lợi cử hành, nhưng chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp."

Ánh mắt Ryu Minseok tràn ngập ám chỉ nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong: "Chúng ta không phải nên làm mấy việc thân mật của vợ chồng hay sao?"

Ryu Minseok lớn lên rất đẹp, cũng là một omega ưu tú ở thủ đô, các phương diện điều kiện đều không tồi.

Bị ánh mắt ôn nhu của cậu ta nhìn chăm chú vào, một chút do dự lúc trước của Lee Minhyeong cũng biến mất hoàn toàn. Anh cảm thấy chính mình đối với Ryu Minseok tựa hồ quá hà khắc rồi.

Lee Minhyeong nắm lấy tay Ryu Minseok, đem cậu ta kéo đến bên người, nghiêng đầu muốn hôn lên môi cậu ta. Ryu Minseok ngoan ngoãn nhắm mắt lại, kiểu lông mi dài giống cánh bướm, nhẹ nhàng mà rung động. Hình ảnh như vậy thực mỹ, nhưng Lee Minhyeong lại đột nhiên hôn không nổi nữa. Trong đầu anh nháy mắt lại hiện lên mặt Hyeonjoon, thì ra tình cảm của anh đối với cậu đã sâu đậm như vậy.

Lee Seongwoong cũng đã nói qua vấn đề của Hyeonjoon, Lee Minhyeong cũng ý thức được, chính mình đối với Hyeonjoon tựa hồ quá mức để ý. Anh muốn lợi dụng Ryu Minseok để thay đổi thái độ của mình với Hyeonjoon, ý đồ muốn giảm sự tồn tại của Hyeonjoon trong đầu. Nhưng mà mặc kệ nỗ lực như thế nào, đều không có bất kỳ hiệu quả nào.

Lee Minhyeong tới gần môi Ryu Minseok, nhưng chính là không hạ xuống được. Chờ mãi không thấy gì, Ryu Minseok mở to mắt liền thấy Lee Minhyeong xoay người xuống giường.

"Lee thiếu ... " Ryu Minseok nhào qua, duỗi tay muốn túm cánh tay Lee Minhyeong lại nhưng bị anh né tránh.

Ryu Minseok nắm vào khoảng không, không cam lòng nhíu mày: "Lee thiếu, anh lại đi đâu?"

"Cậu ngủ đi! Tôi có việc muốn đi ra ngoài."

Lee Minhyeong nói xong, quần áo cũng chưa đổi, một thân áo ngủ liền đi mất.

Đây không phải lần đầu tiên  Lee Minhyeong cự tuyệt cậu ta, Ryu Minseok tức giận đến cả người phát run.


Lee Minhyeong đi thực mau, anh lái xe trở lại biệt thự, đẩy cửa phòng ngủ ra liền đem Hyeonjoon ôm vào trong lòng ngực. Cảm tình của anh đối với Hyeonjoon bất tri bất giác còn sâu đậm hơn so với những gì anh tưởng rất nhiều.

"Hyeonjoon ... "

Lee Minhyeong đem Hyeonjoon hung hăng ôm vào trong lòng ngực, ngửi được mùi hương pheromone trên người cậu mới cảm giác tâm tình tốt một chút.

Không có chờ Hyeonjoon đáp lại, Lee Minhyeong liền nâng mặt cậu lên, hôn sâu lên môi cậu.

Sau khi kết thúc nụ hôn vừa dài vừa lâu, Lee Minhyeong nhìn chăm chú vào đôi mắt Hyeonjoon nói: "Hyeonjoon , đừng rời xa anh! Nếu không, anh thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Hyeonjoon hỏi: "Anh yêu em sao?"

Nếu là trước đây, Lee Minhyeong khả năng sẽ suy xét một chút mới có thể trả lời cậu.

Nhưng hôm nay, anh không chút do dự nói: "Hyeonjoon , anh yêu em! Ngoại trừ việc không thể cho em danh phận chính thức ra, những thứ khác anh đều cho em."

Hyeonjoon rũ mắt, ánh mắt thâm trầm: "Vậy là tốt rồi!"

Anh yêu tôi là tốt!

Như vậy thời điểm không còn tôi bên cạnh nữa, anh nhất định sẽ rất đau, rất rất đau.

Giống như tôi lúc trước, đau muốn chết!

Chúng ta đều phải trải qua, như vậy mới công bằng.


Việc Lee Minhyeong trong đêm chạy về biệt thự bồi Hyeonjoon bị Lee Seongwoong biết, không thể thiếu một phen quở trách.

Lee Seongwoong ra lệnh cưỡng chế bắt anh về, bồi Ryu Minseok đi làm kiểm tra thai sản. Lee Minhyeong bất đắc dĩ không thể không theo, ngày hôm sau chỉ có thể ngoan ngoãn sáng sớm lái xe đi vào bệnh viện.

Anh vừa đến bệnh viện không bao lâu liền nhận được điện thoại của trợ lý, nói là Ryu Minseok trên đường đến bệnh viện gặp tai nạn giao thông.

Lee Minhyeong vội vàng chạy tới bệnh viện nơi Ryu Minseok được đưa vào, cũng may cậu ta chỉ bị trầy da trên trán.

"Sao lại thế này?"

Lee Minhyeong hỏi người hầu đi theo.

Người hầu kinh sợ mà nói: "Chiếc xe kia đột nhiên mất khống chế lao tới, nếu không phải tài xế phản ứng nhanh chóng, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn rồi."

"Kết quả kiểm tra thế nào? Đứa bé có bị làm sao không?"

Điều Lee Minhyeong quan tâm nhất bây giờ chỉ là đứa bé trong bụng Ryu Minseok, đối với cậu ta không có một câu hỏi han.

Người hầu nói: "Bác sĩ nói kết quả kiểm tra nửa giờ sau mới có."

Lee Minhyeong nhìn về phía Ryu Minseok: "Cậu có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?"

Ryu Minseok lắc đầu: "Không có! Chỉ trên trán bị trầy chút da, đứa bé không có việc gì."

Lee Minhyeong lúc này mới thả lỏng.


Ở biệt thự, Hyeonjoon nhận được tin tức của Kim Junsik: [Thiếu gia, đã an bài thoả đáng. Ryu Minseok đã bị đưa đến bệnh viện chỉ định.]

Hyeonjoon: [ chú Kim, phiền chú rồi! ]

Kim Junsik: [ không  lâu nữa, Lee Minhyeong liền có thể tự biết chân tướng sự việc. ]

Kim Junsik: [ thiếu gia, khi nào tôi mới có thể đón cậu về nhà? ]

Hyeonjoon: [ cho tôi một chút thời gian nữa! tôi còn một vài việc cần phải làm xong mới đi được.]

Kim Junsik: [ thiếu gia, ngài thật sự quyết định? ]

Hyeonjoon: [ quyết định rồi! Tôi muốn đường đường chính chính mà trở lại Kim gia. ]


Nửa giờ sau bác sĩ cầm kết quả kiểm tra đi ra phòng khám bệnh, nhìn về phía Ryu Minseok hỏi: "Chồng của cậu đâu?"

Ryu Minseok nhìn về phía Lee Minhyeong: "Vị này chính chồng của tôi!"

Bác sĩ đối Lee Minhyeong nói: "Yêu cầu cậu đây đi lấy mẫu máu."

Lee Minhyeong hồ nghi nói: "Cậu ta bị thương chứ có phải tôi đâu! Vì cái gì mà đi lấy máu của tôi?"

"Yêu cầu làm kiểm tra  một chút, tình hình mang thai của vợ cậu không được tốt lắm, trong thời gian mang thai không dùng thuốc trấn an làm từ máu của cha đứa bé sao?"

"Vẫn luôn ở dùng." Lee Minhyeong nói: "Không có hiệu quả sao?"

"Nếu vẫn dùng, thì thời gian mang thai sẽ không xảy ra phản ứng lớn như vậy."

Bác sĩ nói: "Vậy phải thận trọng làm kiểm tra, xem có hiện tượng bài xích pheromone hay không?"

Nghe được bác sĩ nói, Ryu Minseok lập tức khẩn trương lên: "Chúng tôi lâu rồi không có thân cận, nên mới có thể......"

Bác sĩ đánh gãy lời cậu ta, thực nghiêm túc nói: "Từ tình hình của cậu, cũng không phải đơn giản như vậy. Tình hình của cậu thực sự rất phức tạp, vẫn là yêu cầu phải làm thêm một bước kiểm tra nữa."

Lee Minhyeong cảm thấy bác sĩ lời nói có ẩn ý, hỏi: "Nguyên nhân gì sẽ sinh ra hiện tượng bài xích pheromone?"

"Lúc đầu khi mang thai, thai phụ được yêu cầu nhất định phải dùng thuốc trấn an được làm từ máu của bạn đời hoặc cùng chính người đó tiếp xúc thân mật thì mới có thể vượt qua được thời kỳ thai nhi chưa ổn định. Nhìn hình hình của cậu đây, cậu ấy căn bản không có dùng thuốc trấn an lại còn không cùng bạn đời tiếp xúc thân mật. Nếu nói vẫn dùng đều đặn thuốc trấn an thì có thể kết luận thuốc trấn an căn bản không có hiểu quả. Còn vì sao không có hiệu quả, cái này khó nói ..."

Bác sĩ sắc mặt có điểm phức tạp, cuối cùng lại bổ sung nói: "Kỳ thật, biện pháp trực tiếp nhất chính là đâm nước ối, kiểm tra DNA của đứa bé."


Mặt sau những lời này đã thực rõ ràng. Lee Minhyeong dù có đần độn cũng nghe minh bạch.

Trong bụng Ryu Minseok căn bản không phải con của anh! Nếu không, tại sao thuốc trấn an làm từ máu của anh lại không có tác dụng với đứa bé?"

Hyeonjoon cũng mang thai! Lee Minhyeong phát hiện, chỉ cần mình cùng cậu làm mấy chuyện thân mật  thì trạng thái của Hyeonjoon sau đó đặc biệt tốt, trong suốt thời gian mang thai vừa qua cũng chưa từng có chút phản ứng xấu nào.

Cùng là mang thai, vì cái gì mà phản ứng của Ryu Minseok lại lớn như vậy?

Đáp án đã không cần nói cũng biết.

Ryu Minseok còn không có phản ứng lại kip, Lee Minhyeong giáng cho cậu ta một cái tát lên mặt, đem Ryu Minseok đánh đến lảo đảo.

Anh trầm giọng quát: "Không cần kiểm tra thêm gì nữa! Trực tiếp lấy đứa bé trong bụng cậu ta ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro