Chương 49: Sủng ái Hyeonjoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seo Jinhyeok đi theo Lee Minhyeong đã nhiều năm, xem như là cánh tay đắc lực của anh.

Y tự nhận mình rất hiểu Lee Minhyeong, nhưng hành động hôm nay của Lee Minhyeong lại đổi mới nhận thức của y. Lee Minhyeong sẽ không đột nhiên đổi tính, đối với Hyeonjoon có thể bao dung đến như vậy, hiển nhiên là thật sự để ý cậu.

Lee Minhyeong nói để Hyeonjoon ngồi lên đùi anh nghe, liền thật sự đi qua bế cậu lên.

Seo Jinhyeok là một nhân viên chuyên nghiệp, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon ngồi ở trên ghế ghế, đối Seo Jinhyeok nói: "Đem đứa bé trong bụng Ryu Minseok lấy ra, không giữ lại! Còn cậu ta, giao cho cảnh sát để cho bọn họ xử lý."

Hyeonjoon đột nhiên trừng lớn đôi mắt, một phen nắm lấy cánh tay Lee Minhyeong: "Có thể giữ lại đứa bé này không? Chờ Ryu Minseok sinh con xong, đưa đến cô nhi viện cũng tốt!"

Đứa bé trong bụng Ryu Minseok đã thành hình, có tay có chân có tim đập, một sinh mạng đang sống sờ sờ! Như thế nào có thể nói bỏ là bỏ? Không khỏi quá tàn nhẫn!

Lee Minhyeong vuốt tóc Hyeonjoon , ôn nhu nói: "Em chính là quá thiện lương nên mới luôn bị Ryu Minseok tính kế. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đừng để nó có cơ hội sinh sôi. Hyeonjoon, em có từng nghĩ tới sau này chờ khi đứa bé đó biết được thân thế của mình tới tìm chúng ta báo thù hay không? Giống như Ryu Minseok, việc của Lee Kyukkyu năm đó không liên quan gì đến anh nhưng cậu ta vẫn cực đoan cho rằng anh sai. Vì đạt được mục đích của mình, cậu ta thậm chí còn muốn hại chết em."

Hyeonjoon khuyên nhủ: "Đem đứa bé đến địa phương xa một chút, nó sẽ không biết thân thế của chính mình."

"Anh sẽ không để bất cứ tai hoạ ngầm nào tồn tại." Lee Minhyeong nắm tay Hyeonjoon nói: "Việc này em không cần nhọc lòng, trở về nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ xử lý!"

Hyeonjoon còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn thấy biểu tình của Lee Minhyeong, mặc kệ chính mình khuyên ngăn như thế nào chắn chắn sẽ không có tác dụng.

Lee Minhyeong trong xương tuỷ chảy cùng dòng máu với Shim Suryeon, đều tàn nhẫn tuyệt tình giống nhau.

Hyeonjoon bị Lee Minhyeong đưa về phòng ngủ, còn cố ý gọi thêm hai người hầu đến bồi cậu.

Lee Minhyeong một lần nữa trở lại thư phòng, lần này là cùng Seo Jinhyeok bàn bạc việc công ty, trước đó anh cũng đã hỏi Hyeonjoon có muốn ở lại cùng nghe hay không, cậu không có hứng thú nên liền từ chối.


Chờ Lee Minhyeong đi rồi, Hyeonjoon lấy di động ra nhắn tin cho Kim Junsik. Cậu nói muốn cứu con của Ryu Minseok, Kim Junsik cũng không có phản đối lập tức đáp ứng yêu cầu của Hyeonjoon. Nếu đứa bé sau khi lấy ra có thể sống xót thì ông lập tức sẽ tìm cách đưa đi.

Sau khi giải quyết chuyện của đứa bé, Kim Junssik lại hỏi. [Thiếu gia, cậu khi nào mới trở về?]

Hyeonjoon: [Giúp tôi tìm một thi thể của trẻ mới sinh, chờ sau khi tôi sinh con xong đem đứa bé đổi đi.]

Kim Junsik: [Vậy còn cậu? Cậu không đi cùng sao? Nếu Lee Minhyeong đã biết cậu cùng người Moon gia không có quan hệ huyết thống, chúng ta có thể tìm khối thi thể giả mạo cậu! Lúc cậu sinh có thể dàn dựng thành khó sinh, một xác hai mạng, loại việc này không hiếm thấy ở bệnh viện.]

Hyeonjoon: [Chú Kim! Lee Minhyeong cũng không dễ bị lừa như vậy! Anh ta gần đây cho tôi sự tự do lớn như vậy, không phải do tôi ngoan ngoãn nghe lời, tôi nghi ngờ, anh ta ở trên người tôi có gắn máy định vị.]

Kim Junsik: [Chờ lần sau cậu đi bệnh viện là kiểm tra thai sản để bác sĩ kiểm tra một chút.]

Hyeonjoon: [Trước tiên mang đứa bé đi. Tôi sẽ nghĩ cách thoát thân sau.]

Kim Junsik: [Tôi sẽ cho an bài ngay, máy định vị hẳn là có thể tra được, cho dù là cấy vào dưới da, cũng có thể thông qua dụng cụ tìm được. Nếu thật sự tìm không thấy, Kim gia cũng sẽ không hèn mọn mà sợ hãi Lee gia.]

Hyeonjoon: [Chú Kim, trước mắt không cần hành động thiếu suy nghĩ. Lee gia là tài phiệt trăm năm, thực lực không thể khinh thường, chúng ta không cần cùng họ cứng đối cứng. Đứa bé này cùng Lee Minhyeong có quan hệ huyết thống, nếu việc này thật sự nháo lên. Lee Minhyeong nói muốn cùng Kim gia liên hôn, chú cảm thấy hai vị tổng thống của hai nước sẽ từ chối sao?]

Kim Junsik bên kia trầm mặc thật lâu, mới hồi phục: [sẽ không phản đối!]

Không những sẽ không phản đối, ngược lại sẽ dùng hết khả năng để thúc đẩy chuyện này vì lợi ích mà nó mang lại. Đến lúc đó, Hyeonjoon thật sự sẽ phải ở bên Lee Minhyeong cả đời.

[Tài phiệt trăm năm rất lợi hại! Nhưng cũng không phải cây đại thụ sừng sững không thể ngã.]

Sau khi Hyeonjoon đem tin này gửi, ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ có một nhánh cây đang lay động trong gió, đáy mắt cậu xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Chỉ cần gió đủ to, có thể đem đại thu thổi đến bật gốc.


Sự việc của Ryu Minseok ngay trong đêm đã tạo lên phong ba rất lớn giữa hai nhà, cha mẹ Ryu Minseok đối với kế hoạch của cậu ta cũng không biết rõ, nhưng Lee Seongwoong lại không nghĩ như vậy.

Vì muốn cùng Lee gia duy trì tốt quan hệ, Ryu gia thẳng tay chịu hàng, trên thương trường đã nhường cho Lee gia nhiều chỗ tốt thì chuyện này mới xem như ôn thoả.

Có vết xe đổ Ryu Minseok, Lee Seongwoong đối với đứa bé trong bụng Hyeonjoon nảy sinh hoài nghi, muốn buộc Lee Minhyeong đi làm kiểm tra DNA.

Lee Minhyeong sắc mặt rất khó coi, ngữ khí rất cường ngạnh cự tuyệt nói: "Cha, Hyeonjoon thân thể không tốt, em ấy căn bản không chịu nổi việc như vậy."

Lee Seongwoong lạnh giọng nói: "Ryu Minseok đã lấy nước ối kiểm tra vẫn bình an không có việc gì đấy thôi. Moon Hyeonjoon vì cái gì không thể làm?"

"Em ấy chỉ có một người đàn ông là con, đứa bé trong bụng không phải con của con thì có thể là của ai?"

Lee Seongwoong một bước cũng không nhường: "Việc của Ryu Minseok chẳng lẽ còn không thể cho mày một bài học nào sao?"

"Hyeonjoon không phải là người như vậy, em ấy đối với con là toàn tâm toàn ý."

Lee Minhyeong không vui nói: "Cha không cần đem em ấy ra đánh đồng cùng Ryu Minseok, Ryu Minseok không xứng để so sánh với Hyeonjoon."

Nhìn ra Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon giữ gìn cực độ, Lee Seongwoong chỉ vào anh quát: "Mày quả thực là bị ma quỷ ám ảnh, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận."

"Con hiện tại đã hối hận rồi, hối hận lúc trước đã ly hôn với em ấy."

Lee Minhyeong nói: "Chờ Hyeonjoon sinh con xong, con cùng em ấy sẽ phục hôn."

"Tao không đồng ý!" Lee Seongwoong quát chói tai ra tiếng: "Cái loại người như nó, đời này đừng mơ tưởng tiến vào cửa lớn Lee gia."

"Cha! Con cũng không phải ở đây xin ý kiến của cha. Ý kiến của cha sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của con."

Lee Minhyeong từ trên ghế đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Nhìn thân ảnh cao ngạo đầy quyết tâm của anh , Lee Seongwoong tức giận đến cả người phát run, nhưng lại không thể làm gì. Hiện tại ông ta không có khả năng khống chế Lee Minhyeong nữa rồi.


Trải qua việc của Ryu Minseok, Lee Minhyeong nhận ra bản thân đối với Hyeonjoon ngày càng nặng tình. Nhưng cho dù có đem muôn vàn sủng ái đều cho Hyeonjoon thì vẫn như cũ chưa thể khôi phục khả năng đi lại cho cậu được.

Sau khi Hyeonjoon đem nghi ngờ trên người mình có thể đã bị Lee Minhyeong ngắn máy định vị cho Kim Junsik nghe, trong một lần khám thai, Kim Junsik đã an bài cho bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu. Kết quả trên người cậu cũng không có cấy máy theo dõi hay định vị nào cả, Hyeonjoon từ đó mới yên tâm hơn mà chuẩn bị cho việc rời đi. Kim Junsik đã an bài thỏa đáng chỉ chờ Hyeonjoon thuận lợi sinh con.


Người hầu đẩy Hyeonjoon đi ra khỏi bệnh viện, xe Lee Minhyeong vừa lúc đến nơi.

Anh xuống xe, đem Hyeonjoon ôm đến ghế phụ, đối người hầu nói: "Xe lăn cất vào cốp xe, cô đi về trước."

"Vâng, Lee thiếu!" Người hầu ngồi một chiếc xe khác rời đi.

Sau khi Lee Minhyeong lái xe chở Hyeonjoon rời bệnh viện liền hướng vùng ngoại thành chạy đi.

Ven đường cảnh vật càng ngày càng trống trải, Hyeonjoon nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh: "Đi đâu vậy?"

Lee Minhyeong nắm lấy tay cậu, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: "Đưa em đến một nơi, đi dạo một chút, cũng không thể luôn buồn bã ở trong nhà."

Đi? Cậu còn có thể đi sao? Hyeonjoon cảm thấy thực châm chọc.

Chân cậu là bị  nam nhân bên cạnh này làm cho tàn phế, cậu hiện tại giống như là một con chim bị nhốt ở trong lồng, không có chút tự do nào. Tại sao người khởi xướng lại yên tâm mà thoải mái nói ra mấy lời như vậy?


"Jeong Jihoon vừa xây xong một căn biệt thự mới, phong cảnh rất tốt, có suối nước nóng. Chúng ta ở bên này chơi mấy ngày, thả lỏng một chút."

Lee Minhyeong quay đầu lại nhìn về phía Hyeonjoon, trong ánh mắt lộ ra một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng, Hyeonjoon vừa nhìn đã biết anh ta lại muốn cậu rồi, cậu hơi hơi mỉm cười: "Nghe anh!"

Lee Minhyeong hô hấp căng thẳng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Anh hiện tại không thể nhìn thấy Hyeonjoon cười, chỉ cần Hyeonjoon cười thì anh lại có cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình bị cậu câu đi mất rồi. Đùng thật là một tiểu yêu tinh biết câu nhân.

Lee Minhyeong gắt gao nắm lấy tay Hyeonjoon, toàn bộ hành trình đều cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau. Gần đây Lee Minhyeong thực dính người, mỗi ngày không vội công việc thì chính là đang vội Hyeonjoon.

Nếu không phải trong bụng Hyeonjoon còn đứa con, chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ bị anh lăn lộn cho không rời giường được mất.


Sau khoảng một giờ trên xe, hai người bắt đầu đi vào một con đường trên đèo hướng lên trên đường núi có chút uốn lượn. Trước mặt xuất hiện cây côi sum suê, bên đường khắp nơi đều có hoa nhỏ mà cậu không biết tên, cảnh sắc thật hợp lòng người.

Hyeonjoon mặt mày giãn ra, đáy mắt xuất hiện ý cười.

Lee Minhyeong nhìn sườn mặt tinh xảo của cậu trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Hyeonjoon, thích nơi này sao?"

Hyeonjoon mặt giãn ra nói: "Jeong thiếu rất biết lựa chọn! Nơi này thực đep!"

"Không cần ở trước mặt anh khích lệ nam nhân khác."

Lee Minhyeong nắm lấy ngón tay Hyeonjoon đặt ở bên môi dùng sức cắn một cái: "Buổi tối trừng phạt em sau!"

Hyeonjoon ăn đau, ngón tay rụt một chút, nhưng lại bị Lee Minhyeong nắm càng chặt.


Jeong Jihoon đầu tư cả mấy chục tỷ để xây lên ngôi biệt thự cạnh núi này, thiết kế thuần cổ phong, rường cột chạm trổ, đẹp không sao tả xiết.

Trong biệt thự có suối nước nóng, hồ hoa sen, còn có một chỗ ao hồ xanh biếc, chung quanh đều là các dãy núi vờn quanh, như là thế giới hoạ trong tranh.

Lee Minhyeong dừng xe trước cửa biệt thự, người hầu  liền lấy xe lăn đẩy đến. Sau khi anh ôm Hyeonjoon ra khỏi ghế phụ cũng không để cậu ngồi xe lăn mà trực tiếp bế cậu đi vào biệt thự.

Biệt thự rất lớn, chờ đến khi Lee Minhyeong thấy được đám người Jeong Jihoon thì đã đi được 20 phút. Hyeonjoon dù có gầy thì cậu cũng là một người trưởng thành hơn nữa hiện tại cậu còn đang mang thai, Lee Minhyeong vẫn luôn bế cậu như vậy cánh tay đã hơi đau nhưng anh vẫn không muốn buông Hyeonjoon ra, chỉ hận không thể bế cậu đi qua toàn bộ năm tháng còn lại của cuộc đời.

Nhìn thấy Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon, Jeong Jihoon trêu ghẹo nói: "Lee thiếu thật sự là quan tâm người ta quá đi, một bước đều không bỏ được Hyeonjoon ra."

"Cũng không thể nói vậy! Lee thiếu là có tiếng rất quan tâm người kia, suốt thời gian qua cũng chỉ có một người tình bên mình." Park Dohyun nghiêng đầu nhìn nhìn: "Thật là! Cậu không thấy sao? Hyeonjoon đế giày cũng chưa dơ, thật là bị Lee thiếu ôm vào ôm ra, một bước cũng chưa đi qua."

Lee Minhyeong nhướng mày cười nói: "Như thế nào? Hâm mộ? Có bản lĩnh thì bế mấy tiểu tình nhân bên người của hai cậu đi, hai người cũng đâu có thiếu."

Park Dohyun than nhẹ: "Nhưng tôi không có mệnh tốt như hai người! Một người sắp làm cha, một người đã làm cha."

"Ai đã làm cha?" Lee Minhyeong ngồi ở trên ghế, đem Hyeonjoon đặt ở trên đùi, vuốt ve bụng cậu nói: "Hyeonjoon nhà tôi còn bốn tháng nữa mới sinh."

"Không phải nói nhà cậu!" Park Dohyun nhìn về phía Jeong Jihoon: "Nói cậu Jeong đây này! Không có nói chuyện cậu có con với Lee thiếu đây à!"

"Cậu làm cha?" Lee Minhyeong tiếp nhận ly trà hoa quả từ tay người hầu, đưa tới tận miệng Hyeonjoon.

Hyeonjoon thật sự không muốn uống, nhưng tính tình Lee Minhyeong cậu biết, nếu cậu ở trước mặt mọi người cự tuyệt anh, giây tiếp theo Lee Minhyeong liền sẽ miệng đối miệng ép cậu uống.

Hyeonjoon liền uống một ngụm, cậu mím môi, cảm giác trên môi dính nước, vừa mới chuẩn bị dùng khăn giấy lau, Lee Minhyeong đột nhiên đưa tay qua nắm lấy cằm rồi hôn lên môi cậu một cái.

"eo ơi!" Park Dohyun kinh hô một tiếng: "Tôi cầu mấy người làm ơn tha cho cái người đang độc thân là tôi đi có được không."

Jeong Jihoon nhìn Lee Minhyeong hôn Hyeonjoon, phát hiện Lee Minhyeong đối với Hyeonjoon là động tâm thật. Nhưng còn Hyeonjoon, lúc Lee Minhyeong hôn tới trong ánh mắt không có một chút cảm xúc nào.

Hôn đến khi môi Hyeonjoon trở nên ướt át, Lee Minhyeong mới cảm thấy mỹ mãn buông cậu ra.

Hyeonjoon rũ mắt, mấy sợi tóc trên trán che đi đôi mắt cậu, Lee Minhyeong nhìn không ra biểu tình của cậu, chỉ nhìn thấy Hyeonjoon nhẹ nhàng nhấp môi. Còn tưởng rằng cậu đang thẹn thùng, Lee Minhyeong khẽ cười một tiếng, cúi đầu uống nước.

Anh buông chén trà nói: "Jihoon, cậu làm cha người ta từ bao giờ vậy?"

"Mấy ngày hôm trước, nhặt được một đứa con trai."


Sau khi Jeong Jihoon đem Han Taehoon mang về Jeong gia, ông bà Jeong gia thích đến không chịu được.

Jeong Jihoon tìm người làm một cái báo cáo xét nghiệm DNA giả đưa cho hai ông bà Jeong xem, từ đó Han Taehoon liền ở tại Jeong gia, bị hai ông bà nuôi thành cái dạng dạng trắng nõn mịn màng.

Không còn ai thúc giục hắn kết hôn sinh con, Jeong Jihoon gần nhất sinh hoạt  tuỳ hứng cực kỳ đúng ý hắn. Nhưng mà lại có một chút kỳ quái, người nhà của của Han Taehoon vẫn không liên hệ lại cho hắn, cảm giác như là hoàn toàn quên mất đứa nhỏ này vậy.


Park Dohyun uống trà nói: "Cậu không biết, tiểu tử của Jeong gia quả thực quá đáng yêu! Cái miệng nhỏ đặc biệt  ngọt! Sau khi nhìn thấy tôi cứ luôn miệng gọi ' chú chú ' làm cả người tôi đều thấy vui. Nhìn thấy con của cậu ta, tôi lại xuất hiện ý muốn kết hôn sinh con ngay ấy chứ."

Jeong Jihoon thực tự hào nói: "Đó là đương nhiên, con của tôi mà lại!"

Park Dohyun điểm cái trán nói: "Gọi là gì nhỉ ... Taehoon đúng không?"

"Taehoon! Han Taehoon!"

Nghe được Jeong Jihoon nói, đáy mắt Hyeonjoon xẹt qua một tia kinh ngạc. Con của Jeong Jihoon là Han Taehoon?! Là trùng tên trùng họ? Hay là cháu trai của Han Wangho?

Hyeonjoon nhớ tới thời điểm nhìn Han Taehoon liền cảm thấy đứa bé này cùng Jeong Jihoon có điểm tương tự, chẳng lẽ Han Taehoon thật sự là con của Jeong Jihoon?

"Tên gọi là gì?" Lee Minhyeong nhăn mày, anh cảm thấy cái tên "Han Taehoon" này đặc biệt quen thuộc.

"Han Taehoon!."

"Han Taehoon!" Lee Minhyeong thanh âm rất nhỏ, tinh tế cân nhắc cái tên này.

Hyeonjoon sợ anh sẽ nhớ ra chuyện trước đây, cái khó ló cái khôn vặn đầu Lee Minhyeong qua một bên, hôn lên môi anh một cái.

Cậu chỉ là dán đặt môi mình lên môi Minhyeong, theo sau thấp giọng nói: "Em thấy hơi mệt!"

Hyeonjoon chưa bao giờ chủ động hôn anh trước mặt người ngoài, làn này làm Lee Minhyeong đặc biệt kích động, suy nghĩ đều bị nụ hôn này của Hyeonjoon dắt lấy, căn bản không tâm từ gì suy nghĩ đến việc khác.

"Chúng ta liền lên phòng nghỉ ngơi."

Lee Minhyeong đem Hyeonjoon bế lên, đối Jeong Jihoon cùng Park Dohyun nói: "Hyeonjoon nhà tôi hơi mệt, tôi đưa em ấy về phòng trước."

Jeong Jihoon kêu người hầu dẫn đường cho Lee Minhyeong về phòng.


Chờ hai người đi rồi, Park Dohyun không phải không có hâm mộ nói: "Hai người này tình cảm thật tốt! Lúc trước tôi còn tưởng rằng Lee thiếu đối với Moon Hyeonjoon chẳng qua là chơi chơi mà thôi. Không nghĩ tới lần này lại nghiêm túc như vậy."

Jeong Jihoon ý vị thâm trường nói: "Cậu cũng cảm thấy Lee Minhyeong đang nghiêm túc?"

"Ánh mắt của cậu ta nhìn Hyeonjoon không giống với trước kia. Trước kia là hoàn toàn không đem người này để vào mắt, hiện tại trong mắt chỉ có người này. Thật không nghĩ tới, Lee thiếu bạc tình cũng sẽ trở nên chuyên tình."

Jeong Jihoon nói: "Con người một khi đụng chạm đến cảm tình liền sẽ đánh mất đi bản thân. Cho nên, tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với ai."

Park Dohyun kiều chân, cười đến lang thang: "nữ nhân chơi không tốt? Vẫn là sinh hoạt không tiêu sái, vì cái gì một hai phải dính vào cảm tình?"

Hai người ở nhàn nhã thảo luận khí thế ngất trời, trong phòng ngủ Lee Minhyeong đem Hyeonjoon đè ở trên giường, "Bảo bối, em hôm nay chủ động như vậy! Muốn?"


Ái chi thâm, hận chi thiết.

Lúc trước Hyeonjoon yêu Lee Minhyeong bao nhiêu, hiện tại hận anh bấy nhiêu. Cậu đối Lee Minhyeong một chút dục vọng cũng không có, mỗi ngày việc này cũng như làm theo phép.

Nhưng Lee Minhyeong đối Hyeonjoon lại là si mê vô cùng, cho dù người này đã ở bên cạnh anh, anh vẫn còn cảm thấy không đủ. Muốn giữ lại yêu thương. Không cho cậu rời xa  mình.

Còn kiêng kỵ đến đứa bé trong bụng Hyeonjoon, Lee Minhyeong không có làm mạnh hay lâu quá. Ôn nhu làm một lần xong, anh liền bế Hyeonjoon đi đến suối nước nóng. Hyeonjoon đang mang thai nên anh cũng chỉ cho cậu ngâm một lát liền bị bế ra.

Lee Minhyeong giúp cậu lau khô thân mình, đem người nhét vào trong chăn, hôn hôn lên trán cậu nói: "Anh cùng Jeong Jihoon, Park Dohyun có một số việc muốn thương lượng, em mệt thì ngủ trước đi, anh sẽ đi thật nhanh rồi về bồi em."

Hyeonjoon có chút buồn ngủ, híp mắt gật gật đầu: "Anh đi đi!"

Bộ dạng lười biếng của cậu giống như mèo con vừa ăn no, đáng yêu cực kỳ. Lee Minhyeong nhìn không được lại thò tay vào trong áo ngủ của Hyeonjoon xoa xoa nắn nắn thân hình cậu một hồi.

Hyeonjoon bị anh xoa cả người khó chịu, nhăn mặt  né tránh: "Lấy tay của anh ra ngay."

Lee Minhyeong cười ta một tiếng, đè cậu ra hôn chán chê mới lưu luyến mà rời đi.


Hyeonjoon bị anh hết sờ lại hôn làm đến cơn buồn ngủ cũng biến mất, cậu ở trên giường nằm trong chốc lát, dịch đến mép giường.

Từ đầu gối trở xuống mất đi khả năng cử động, nhưng từ đầu gối hướng lên trên vẫn còn cảm giác. Một mình Hyeonjoon có thể tự ngồi lên xe lăn, cậu chỉnh lại quần áo, thao tác xe lăn rời khỏi phòng.

Lee Minhyeong cho cậu được tự do hơn trước, bên người Hyeonjoon không còn vệ sĩ đi theo giám sát, chỉ có một người hầu hỏi rõ ràng yêu cầu của cậu, sau khi nghe xong liền đưa cậu đến chỗ của Lee Minhyeong.


Hyeonjoon gõ cửa phòng, nhìn Lee Minhyeong nói: "Em một mình không ngủ được."

Ngữ khí của cậu thực bằng phẳng, không có ý tứ làm nũng hoặc ủy khuất nào cả nhưng vẫn làm Lee Minhyeong cảm giác đặc biệt áy náy. Anh thấy hối hận không nên để một mình Hyeonjoon ở lại trong phòng.

Bước nhanh đi qua đi, đem cậu từ xe lăn bế lên: "Tại sao không mặc thêm nhiều quần áo hơn?"

Hyeonjoon lắc đầu, mặt giãn ra cười nói: "Em không lạnh!"

"Như vậy cũng không được! Em hiện tại đang mang thai."

Lee Minhyeong đem cậu đặt ở trên đùi, cởi áo khoác của mình khoác lên người Hyeonjoon. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, với thời tiêt mùa này vẫn là có chút hơi lạnh.

Jeong Jihoon đem điều hòa chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, trêu chọc nói: "Lee thiếu thật đúng là sẽ đau vì người khác."

Lee Minhyeong sờ sờ tóc Hyeonjoon, với tay đưa cho cậu một quả quýt. Hyeonjoon tiếp nhận, thong thả ung dung mà lột vỏ.

Lee Minhyeong nhìn về phía Park Dohyun: "Cậu tiếp tục nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro