Chương 5: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác đột nhiên xuất hiện khiến hai người ngây ngẩn!

Ánh mắt Lee Minhyeong lập tức trở nên lạnh lùng u ám, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Anh là con cưng của trời, chưa bao giờ bị người ta đánh.

Bây giờ người đánh anh lại là Moon Hyeonjoon, sao Lee Minhyeong có thể nhịn được.

Trong đôi mắt đỏ bừng lấp lóe ánh sáng hung ác, anh nâng tay lên cao...

Moon Hyeonjoon nhắm mắt lại, không hề sợ hãi ngẩng đầu lên.

Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ quật cường của cậu, nghiến răng ken két.

Anh đúng là điên rồi, vậy nên mới thích loại người thế này.

Bàn tay dừng giữa không trung vài giây, sau đó hất mạnh ra, Lee Minhyeong xé rách quần áo Moon Hyeonjoon, áp sát lại gần.

Không nỡ đánh cậu, chỉ có thể dùng cách này trút hết tức giận trong đáy lòng.

Động tác hung dữ mạnh mẽ của Lee Minhyeong khiến Moon Hyeonjoon vô cùng sợ hãi, nếu là trước kia, đây cũng chỉ là một trận mây mưa mang tính trút giận.

Nhưng bây giờ, thân mật này không chỉ mang đến cho cậu tổn thương, mà càng nhiều hơn là sợ hãi.

Một Omega bình thường, thân thể khỏe mạnh, sẽ rất dễ thụ thai trong kỳ phát tình, tỉ lệ thụ thai có thể lên đến 90%. Chưa nói đến bách phát bách trúng, tỉ lệ này đã rất cao rồi.

Moon Hyeonjoon không biết tình huống hiện giờ của mình là gì, cậu rất sợ xằng bậy của Lee Minhyeong sẽ khiến cậu mang thai.

"Buông ra!"

Cậu giãy giụa phản kháng, nhưng động tác của Lee Minhyeong cũng không bởi vì cảnh cáo của cậu mà dừng lại, trái lại giống như con thú động dục bị kích thích, động tác càng ngày càng mãnh liệt.

"A..." Moon Hyeonjoon kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn kịch liệt khiến cậu khổ sở nhíu mày lại.

Ngón tay níu chặt lấy da thật của ghế ngồi bên dưới.

Giờ phút này, người đàn ông giống như một thanh hung khí không ngừng lăng trì bên trong cơ thể cậu.

Rất đau đớn, rất tuyệt vọng... nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Moon Hyeonjoon bị đụng chạm đến toàn thân đau đớn, giống như muốn tan ra thành từng mảnh.

Ở giây phút cuối cùng này, cậu cố sức bắt lấy cánh tay Lee Minhyeong, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin: "Đừng... đừng cho vào!"

Moon Hyeonjoon là Alpha rất mạnh mẽ, mặc dù bằng lòng ở dưới người khác, nhưng lúc bình thường ở chung với nhau, cậu chưa bao giờ rơi xuống thế yếu như này.

Ban đầu Lee Minhyeong còn yêu thích tính bướng bỉnh không chịu khuất phục của cậu, nhưng dần dần, anh đã cảm thấy Moon Hyeonjoon như hoa hồng có gai này rất khó giải quyết, không đáng yêu như những Omega mềm mại, thích cầu xin tha thứ kia.

Đôi khi ở trên giường anh sẽ cố ý giày vò Moon Hyeonjoon, muốn cậu chịu thua cầu xin tha thứ.

Nhưng Moon Hyeonjoon thà rằng chịu đựng, nhẫn nhịn cắn rách bờ môi, cũng chưa từng ở dưới người anh cầu xin tha thứ.

Hôm nay đột nhiên nghe thấy âm thanh cầu xin tha thứ mềm mại, trái tim Lee Minhyeong mềm nhũn.

Anh không hề nghĩ ngợi mà nghe theo yêu cầu của Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon thở dài một hơi, khi cảm xúc thả lỏng, mắt chợt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Lee Minhyeong cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt ửng đỏ của cậu, trong đầu vang vọng âm thanh mềm nhũn mà cậu vừa nói ra kia.

Xem đi!

Moon Hyeonjoon hung hăng như vậy vẫn phải chịu thua trước anh!

Người này cũng chỉ là nói năng chua ngoa một chút, chứ trái tim mềm như đậu hũ, bề ngoài kháng cự anh, thật ra trong lòng rất yêu anh.

Trong lòng Lee Minhyeong có chút đắc ý, ý cười hòa tan tức giận trên mặt.

Quần áo Moon Hyeonjoon bị xé rách tả tơi, cởi áσ khoác của mình ra choàng lên người cậu, che kín dấu vết mập mờ khắp người.

Khởi động xe hơi, Lee Minhyeong lái xe trở về biệt thự.

Người hầu nhìn thấy Lee Minhyeong dẫn Moon Hyeonjoon trở về, thấp thỏm bất an tiến lên nhận tội: "Cậu Lee, lần này là chúng tôi thất trách."

"Về sau đừng cho em ấy đi một mình trong vườn hoa, giám sát em ấy thật chặt chẽ."

Mặc dù Lee Minhyeong không muốn thừa nhận, nhưng khi biết Moon Hyeonjoon mất tích, cơn khủng hoảng mãnh liệt gần như muốn phá tan lồng ngực.

Anh rất sợ Moon Hyeonjoon sẽ rời xa anh, cho dù không từ thủ đoạn cũng phải giữ người này ở bên cạnh.

Lee Minhyeong không ở lại trong biệt thự quá lâu, Lee Seonwoong gọi điện thoại ép anh lập tức trở về đại trạch nhà họ Lee.

Sau khi tắm rửa rồi thay quần áo cho Moon Hyeonjoon xong, Lee Minhyeong cúi người hôn một cái lên môi cậu, sau đó mới rời khỏi biệt thự.

Lái xe về nhà, vừa vào đến cửa, Lee Seonwoong đã mắng xối xả: "Khốn kiếp! Ngày quan trọng như hôm nay, sao con có thể đột nhiên rời đi? Nếu như không có Ryu Minseok chống đỡ, bây giờ nhà họ Lee đã trở thành trò cười cho toàn bộ thủ đô rồi."

Lee Minhyeong thong thả thay giày, ngẩng đầu nghênh đón đôi mắt giận dữ của cha mình, thản nhiên nói: "Con quả thật có chuyện rất quan trọng."

Thấy anh thay quần áo khác, đầu tóc hơi ẩm ướt, rất rõ ràng là vừa tắm qua.

Lee Seonwoong liền biến anh lại đi lêu lổng với chàng trai kia.

Ông ta giận run người, sắc mặt tái mét: "Cha mặc kệ con lêu lổng ở bên ngoài thế nào, về sau mỗi ngày đều phải trở về, không cho phép qua đêm ở bên ngoài. Từ hôm nay trở đi, Ryu Minseok sẽ vào nhà mình ở. Chờ lần tới cậu ta phát tình, con nhất định phải đánh dấu cậu ta."

"Mới đính hôn chứ chưa kết hôn, như vậy có phải vô trách nhiệm quá rồi?"

Lee Minhyeong cởϊ áσ khoác ra, tùy ý ném trên ghế sofa: "Hơn nữa, con không có hứng thú với Omega. E rằng đối mặt với Ryu Minseok con không cứng nổi."

"Im miệng!" Lee Seonwoong chỉ tay về phía Lee Minhyeong, cánh tay run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung, ông ta hệt như một khẩu đại bác sắp nổ, nói: "Con đừng quên! Con là con trai độc nhất của nhà họ Lee. Người tình con nuôi ở bên ngoài có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Lee sao? Không cứng nổi, vậy thì con uống thuốc! Nhất định phải sinh con cho cha!"

Nếu như không phải vì nối dõi tông đường, Lee Minhyeong tuyệt đối không đính hôn với Ryu Minseok.

Bây giờ Moon Hyeonjoon không cách nào biến thành Omega, cũng không cách nào sinh con cho anh, chẳng lẽ thật sự phải đánh dấu Ryu Minseok?

Nhìn ra dao động của Lee Minhyeong, Lee Seonwoong nhẹ giọng nói: "Cha không muốn ép con! Nhưng con là con trai độc nhất của nhà họ Lee, là quý thiếu thế gia. Vợ con nhất định phải môn đăng hộ đối. Với gia thế của Moon Hyeonjoon, căn bản không xứng với con. Con chơi đùa nuôi ở bên ngoài, cha không can thiệp, nhưng tuyệt đối không được cưới vào cửa. Đứa nhỏ Ryu Minseok này rất hiểu chuyện, mọi mặt đều không tệ. Hôm nay nếu như không có cậu ta chống đỡ, lễ đính hôn đã bị phá hỏng rồi." Lee Minhyeong đã nghe nói đến chuyện này, nảy sinh mấy phần hứng thú với cậu chủ nhỏ của nhà họ Ryu này.

Phải rộng lượng cỡ nào mới có thể chịu đựng được việc chồng chưa cưới vắng mặt trong lễ đính hôn?

"Cậu ta đang ở trong nhà?" Lee Minhyeong muốn gặp Ryu Minseok, xem rốt cuộc là cậu ta rộng lượng thật hay là giả vờ rộng lượng.

Anh không thích người mưu mô, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nếu như Ryu Minseok là kiểu người này, anh tuyệt đối không giữ lại.

"Cậu ta ở trong phòng dành cho khách tầng hai." Lee Seonwoong nói: "Nói chuyện với cậu ta đi, cậu ta là một Omega rất được."

Lee Minhyeong cầm áo khoác đi lên trên tầng, gõ cửa của phòng dành cho khách.

Cửa phòng mở ra, ánh sáng màu cam trong phòng chiếu xuống khuôn mặt Ryu Minseok, tôn lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, khiến nó càng thêm hấp dẫn mê người.

Vẻ ngoài Ryu Minseok thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo nhu hòa, làn da trắng nõn như ngọc, cặp mắt đen láy kia cực kỳ giống hắc diệu thạch, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Omega xinh đẹp như vậy, cho dù không có pheromone quấy nhiễu cũng đã cực kỳ hấp dẫn Alpha rồi.

Nhưng khi Lee Minhyeong nhìn thấy Ryu Minseok, trong đầu không nhịn được hiện ra khuôn mặt quật cường của Moon Hyeonjoon.

Ryu Minseok xinh đẹp, nhưng không bằng một phần vạn của Moon Hyeonjoon.

"Cậu Lee!" Trên mặt Ryu Minseok lộ ra ý cười nhã nhặn, tránh đường mời Lee Minhyeong đi vào.

Lee Minhyeong cũng không khách sáo với cậu ta, cất bước đi vào phòng dành cho khách.
Một bình trà xanh, khói xanh lượn lờ phiêu đãng trong không khí.

Ryu Minseok ngồi trước bàn trà, dáng vẻ cẩn thận pha trà trông vô cùng ôn hòa điềm tĩnh.

Một Omega xinh thế này quả thật rất hấp dẫn người khác, ác liệt trên mặt Lee Minhyeong dần dần tan đi.

Khi Ryu Minseok đưa chén trà cho anh, anh giơ tay nhận lấy.

"Hôm nay cậu Lee đến tìm tôi có việc?"

Giọng nói của Ryu Minseok trong trẻo, không nhanh không chậm, giống hệt như con người cậu ta, không có bất kỳ tính công kích nào.

Không giống Moon Hyeonjoon, trong lời nói đều có gai, không đâm chọc anh một chút thì trong lòng không thoải mái.

"Chuyện ngày hôm nay cảm ơn cậu! Nhưng tôi sẽ không kết hôn với cậu."

Mặc dù Ryu Minseok rất tốt, nhưng đáy lòng Lee Minhyeong vẫn nghiêng về phía Moon Hyeonjoon.

"Là bởi vì cậu Moon sao?" Ryu Minseok khẽ cười một tiếng: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu Moon hẳn là Alpha, mà cậu Lee lại là con độc nhất."

Lee Minhyeong cau mày: "Chuyện giữa tôi và Moon Hyeonjoon, cậu không có tư cách nhúng tay vào."

"Làm một cuộc giao dịch đi!" Ryu Minseok ngước mắt, trong ánh mắt đen láy lấp lóe ánh sáng: "Tôi có thể mang thai hộ anh."

"Mang thai hộ?" Trong ánh mắt Lee Minhyeong xuất hiện một tia dao động.

"Chúng ta có thể không cần có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, tôi sinh con giúp anh. Như vậy anh ở cùng ai, bác trai bác gái cũng sẽ không can thiệp." Ryu Minseok nói: "Tôi muốn, nhà họ Ryu và năm mươi tỷ."

Đối với Lee Minhyeong thì năm mươi tỷ cũng không tính là gì, giúp Ryu Minseok nắm giữ nhà họ Ryu lại càng dễ như trở bàn tay.

Moon Hyeonjoon không cách nào trở thành Omega thì không thể nối dõi tông đường, để Ryu Minseok mang thai hộ là biện pháp tốt nhất giải quyết cục diện hiện giờ.

Gần như không chút do dự, Lee Minhyeong lập tức đồng ý.

Nhưng hợp đồng giữa hai người là được tiến hành bí mật, tất nhiên người nhà họ Lee và người nhà họ Ryu đều không rõ ràng.

Đêm nay, Lee Minhyeong ngủ ở đại trạch nhà họ Lee.

Vì không muốn khiến cho Lee Seonwoong lải nhải bên tai mình nữa, bề ngoài anh vẫn phải biểu hiện một chút.

Hôm sau, Lee Minhyeong rời khỏi đại trạch nhà họ Lee từ sớm, lái xe trở về biệt thự. Sắc trời vừa hửng sáng, Moon Hyeonjoon vẫn còn ngủ say.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi dài và cong đổ bóng xuống dưới mắt.

Bờ môi với đường cong hoàn mỹ khẽ mím lại, trông vô cùng mê người.

Trong lòng Lee Minhyeong khẽ rục rịch, cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Moon Hyeonjoon bị hôn tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông trước mặt, vô thức giơ tay ôm anh.

Từ tận đáy lòng, Moon Hyeonjoon không muốn rời xa Lee Minhyeong, càng không muốn anh đính hôn với những người khác.

Cảm nhận được đáp lại của cậu, trong lòng Lee Minhyeong rất đắc ý.

Bỏ mặc Moon Hyeonjoon một đêm, cậu đã không chịu nổi rồi.

Lee Minhyeong càng hôn sâu hơn, bàn tay xoa nắn bờ eo mềm mại của Moon Hyeonjoon...

Trong ý loạn tình mê, Moon Hyeonjoon ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc thuộc về Omega.

Bình thường, dưới tình huống không phát tình, trên người Omega cũng tỏa ra mùi pheromone, nhưng mùi đó rất nhạt, cũng không có bất kỳ tác dụng hấp dẫn Alpha hay Beta gì.

Mùi hương đột nhiên xuất hiện khiến trái tim Moon Hyeonjoon bỗng nhiên co rút, cậu dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.

"Đừng đụng vào tôi!"

Đáy mắt Moon Hyeonjoon giống như kết băng, trên khuôn mặt tinh xảo giăng kín sương giá.

Thay đổi đột ngột khiến đáy lòng Lee Minhyeong trào dâng tức giận: "Em đang náo loạn cái gì? Tôi trở về không phải để nhìn sắc mặt thối này của em!"

"Anh chạm vào cậu ta rồi, đúng không?" Moon Hyeonjoon cảm thấy trái tim mình tan nát thành bột phấn.

Cậu thật sự không dám nghĩ tới, nếu như Lee Minhyeong đánh dấu Ryu Minseok thì phải làm sao bây giờ?

Có phải chẳng mấy chốc bọn họ sẽ kết hôn?

Còn cậu thì sao? Từ đầu chí cuối đều là người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng?

Nghi ngờ của Moon Hyeonjoon khiến Lee Minhyeong vô cùng tức giận: "Nếu tôi chạm vào cậu ta, tôi còn trở về nhìn sắc mặt thối này của em làm gì? Ryu Minseok dịu dàng đáng yêu hơn em nhiều, cậu ta còn có thể sinh con cho tôi. Nhìn lại em đi, em có thể làm gì cho tôi? Luôn miệng nói yêu tôi, yêu tôi sao lại không thể vì tôi mà biến thành Omega?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro