Chương 55: Yêu rồi sẽ đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyeong trở lại biệt thự gặp được Seungmin.

Seo Jinhyeok đều không phải nói ngoa, Seungmin thật sự khóc rất lợi hại, ăn rồi lại nôn. Có lẽ là biết hai vị phụ huynh đều không ở bên người, Seungmin đặc biệt ủy khuất, bẹp cái miệng nhỏ ô ô khóc.

Thấy một màn như vậy, Lee Minhyeong tâm đều nát. Anh đón lấy Seungmin từ tay người hầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Minie đừng khóc, Cha ở đây rồi."

"Đừng khóc! Cha nhất định đem ba ba của con về!"

"Ba của của con thương con nhất! Em ấy nhất định không bỏ con được!"

Hyeonjoon rất thương Seungmin, thà rằng ép dạ cầu toàn lưu tại bên người anh, cũng không bỏ được Seungmin mà đi. Lee Minhyeong biết rất rõ, đứa con này chính là mạng của Hyeonjoon. Trừ khi Hyeonjoon chết đi thì cậu mới có thể bỏ con lại.

Lee Minhyeong chụp rất nhiều ảnh của Seungmin, làm thành video đăng lên các trang web lớn. Anh không tin Hyeonjoon nhìn thấy con có thể làm như không quen biết.

Trong một đêm, trên hot search tất cả đều là ảnh chụp của Lee Seungmin. Lee Minhyeong đột nhiên có một đứa con trai, việc này khiến dư luận xôn xao.

Nhà người khác có con riêng đều lén lún nhận về, Lee Minhyeong thì ngược lại, giống như hận không thể nháo để mọi người đều biết.


Lee Seongwoong tìm tới cửa, chuẩn bị chất vấn Lee Minhyeong. Nhưng mà khi ông nhìn thấy Lee Minhyeong ngổi ôm con trên sô pha, cả người đều phát ngốc thì lại không biết nói gì.

Lee Minhyeong thực chật vật, quần áo đã vài ngày không thay, nhăn nheo bèo nhèo tròng lên trên người.

Ngày xưa luôn quần là áo lượt chải chuốt từ đầu đến chân, không bao giờ để bản thân có chút cẩu thả nào. Vậy mà bây giờ tóc tai bù xù rũ trên trán. Râu cũng không thèm cạo, hiển nhiên đã vài ngày không có để ý đến vẻ ngoài của chính mình.  Lee Minhyeong từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ bết bát như vậy.

Thế gia hào môn công tử nhất chú trọng dung mạo và vẻ bề ngoài, Lee Seongwoong là lần đầu tiên nhìn thấy con trai chật vật lôi thôi như vậy. Càng làm cho ông kinh ngạc hơn chính là biểu tình của Lee Minhyeong, anh giống một con rối gỗ mất đi linh hồn, ngốc lăng ngồi ở đó.

Nếu không phải còn có hô hấp, Lee Seongwoong thậm chí cho rằng anh chỉ còn là một cái xác khô.


Hiện tại Lee Minhyeong, quả thực giống như là vỏ rỗng, thể xác còn ở đây nhưng linh hồn đã theo Hyeonjoon đi mất rồi.

Việc Lee Seongwoong sợ hãi nhất đã xảy ra, Lee Minhyeong yêu Moon Hyeonjoon đã tới mức không tể khống chế nổi nữa.

"Minhyeong ..."

Thanh âm Lee Seongwoong có điểm run, giận dữ quát khẽ nói: "Con nhìn lại bộ dạng của mình xem! Con có còn giống con người hay không?"

Lee Minhyeong như là không nghe được cha mình đang trách cứ, biểu tình không có một tia biến hóa.

Lee Seongwoong sắc mặt đặc biệt khó coi, cắn răng chịu đựng không có động thủ.

Seo Jinhyeok vẫn luôn canh giữ ở biệt thự, nhìn thấy Lee Seongwoong muốn phát hỏa, hắn lập tức đi tới, hạ giọng nói: "Tiên sinh, Lee thiếu đã duy trì loại trạng thái này vài ngày. Mỗi ngày ăn rất ít cơm, cứ như vậy vẫn ôm tiểu thiếu gia, không nói lời nào cũng không động."

Lee Seongwoong trầm giọng nói: "Đưa nó đến nhà xác nhận thi thể. Nháo đến cả thủ đô đều biết, mặt mũi của Lee gia đều bị nó làm cho mất hết.

Seo Jinhyeok khó xử nói:"Lee thiếu không chịu đi nhận thi thể, cũng không đi làm kiểm tra DNA."

"Cái này hỗn trướng, rốt cuộc còn muốn nháo tới khi nào? Người  đã chết, lừa mình dối người có ích lợi gì!"

Lee Seongwoong đến trước mặt Lee Minhyeong, phẫn nộ quát: "Mày đứng lên cho tao!"

Lee Minhyeong vẫn không nhúc nhích, đối với lời cảnh cáo của Lee Seongwoong mắt điếc tai ngơ.

Lee Seongwoong tức giận đến cả người phát run, đem Seungmin từ trong lòng ngực anh đoạt lấy, giao cho người hầu.

"Đem con trả lại cho tôi, nếu Hyeonjoon trở về không nhìn thấy Seungmin, em ấy sẽ tức giận."

Lee Minhyeong thần sắc điên cuồng, cả người đều lộ ra một dấu hiệu bệnh trạng. Anh tiến lên muốn đem con cướp về, nhưng  mấy ngày gần nhất anh đều không ăn được, trên người căn bản không có chút sức lực nào. Bước chân một cái lảo đảo liền té ngã trên mặt đất, giãy giụa vài lần cũng chưa thể đứng lên.

Nhìn bộ dáng Lee Minhyeong chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Lee Seongwoong quả thực bị chọc giận điên rồi. Đem chính mình làm thành như vậy, yêu đến mức này sao?

Còn không phải là một người nam nhân thôi sao?

Trên thế giới này cái không thiếu nhất chính là người, với điều kiện của Lee Minhyeong, còn có thể tìm không thấy một người nguyện ý bên cả đời?

Chẳng lẽ không phải Moon Hyeonjoon thì không thể?


Lee Seongwoong không quen nhìn cái dạng này của Lee Minhyeong, túm anh hướng lên phòng tắm.

Lee Minhyeong trên người không có sức, tránh không thoát, chính là bị Lee Seongwoong ném vào phòng tắm.

Lee Seongwoong mở vòi sen, xả thẳng nước lên người anh: "Mày nhìn bộ dạng hiện tại của mày xem! Mày thử nhìn một cái! Mày còn là một con người bình thường không? Vì một Moon Hyeonjoon, có đáng để mày đối xử với bản thân như vậy không?"

"Đáng !" Lee Minhyeong cuộn lại trên sàn nhà, tùy ý để nước lạnh tưới ở trên người, môi tái nhợt liên tục lặp lại câu nói vừa rồi.: "Đáng. Đáng... đáng lắm!"

"Không có thứ gì có thể so sánh với em ấy! Đáng"

Lee Minhyeong đem đầu vùi ở hai tay , thân thể run rẩy không ngừng: "Cha, con hối hận! Con thật sự hối hận! Lúc trước, tại sao lại không đối với em ấy tốt hơn một chút? Vì cái gì lại không làm?"

Nghe thanh âm nghẹn ngào của Lee Minhyeong, Lee Seongwoong cực kỳ khiếp sợ. Đây có phải đứa con cao ngạo, lạnh lùng của ông không?


Hiện tại Lee Minhyeong quá xa lạ, anh hoàn toàn vì tình mà khổ sở.

"Moon Hyeonjoon đã chết! Mày có chấp nhận hay không chấp nhận thì đây vẫn là sự thật không thể thay đổi."

Lee Seongwoong đem Lee Minhyeong từ trên mặt đất kéo lên, đẩy anh đến trước gương.

Trong gương, chiếu rọi ra bộ dáng chật vật của Lee Minhyeong cùng khuôn mặt không có một chút thần thái nào,

"Nhìn bộ dạng của mày hiện tại đi? Mày cảm thấy mày như vậy là Moon Hyeonjoon có thể trở về? Hay nói cách khác, mày như vậy có thể thay đổi được sự thật là nó đã chết hay không?|"

"Em ấy không chết!" Lee Minhyeong cuồng loạn mà hô to lên: "Hyeonjoon sẽ không chết! Em ấy chỉ là trốn đi! Em ấy hận con,nên mới trốn để không nhìn thấy con nữa!"

"Mày nói nó không chết, vì cái gì không dám đi làm kiểm tra DNA? Sự thật là mày đã sớm tin rằng nó đã chết rồi."

Lee Seongwoong nói làm Lee Minhyeong cả người chấn động, anh run run môi muốn phản bác, nhưng lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng như thế nào cũng phát không ra. Kỳ thật trong lòng anh đã tin rằng Hyeonjoon đã chết, nếu không, Hyeonjoon sẽ không bỏ mặc con như vậy. Nhưng anh vẫn không muốn tiếp thu hiện thực tàn nhẫn này!

Chỉ cần nghĩ đến Hyeonjoon vĩnh viễn rời xa, trái tim anh giống như là bị người ta liên tục đâm rất nhiều nhát dao, làm anh đau đớn muốn chết. Nỗi đau đó làm anh vô cùng tuyệt vọng. Anh tình nguyện chọn cách lừa mình rối người cũng không muốn chấp nhận hiện thực.

Lee Minhyeong dựa vào trên gương, thân thể chậm rãi trượt xuống dưới. Anh đem mặt vùi vào lòng bàn tay, cảm giác có chất lỏng âm ấm chảy ra ướt đẫm. 

Một người khi đã yêu thì sẽ thay đổi không còn giống chính mình trước kia nữa.

Yêu liền sẽ đau.

Biểu tình cực kỳ bi thương của Lee Minhyeong làm Lee Seongwoong không đành lòng, ông khẽ thở dài, ngồi xổm xuống, bàn tay đặt trên vai Lee Minhyeong: "Hyeonjoon đã ở nằm ở nhà xác rất nhiều ngày rồi, con tính để nó ở đấy mãi sao? Con cho rằng có thể trốn đến bao giờ? Có một số việc vẫn phải đối mặt. Nếu con không tin Hyeonjoon đã chết thì đi làm kiểm tra DNA. Nếu con tin thì con nhanh chóng đem nó đi hoả táng, vì nó mà tổ chức một buổi tang lễ. Nó đã theo con nhiều năm , con cũng không thể để nó đi mà không có chút thể diện nào như vậy?"

Lee Minhyeong có điều xúc động,  đáy lòng tràn ngập áy náy với Hyeonjoon. Nhà họ Song là nhắm vào anh, Hyeonjoon bất quá lại đỡ cho anh mà thôi. Nghe được những lời này của Lee Seongwoong, Lee Minhyeong cố chấp nhiều ngày như vậy cũng dao động.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy, vành mắt phiếm hồng ẩn ẩn lệ quang.

Lee Seongwoong vỗ vai anh nói: "Tỉnh lại đi, con hiện tại không phải chỉ có một mình, Con còn có Seungmin. Nó còn chưa đầy tháng vẫn cần con chăm sóc."

Lee Minhyeong rốt cuộc từ trên mặt đất đứng lên, Lee Seongwoong nhẹ nhàng thở ra.

Cơ hồ là vừa đứng yên, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Seo Jinhyeok vội vã đi vào, nôn nóng nói: "Lee thiếu, đã xảy ra chuyện! Bệnh viện báo, thi thể của cậu Moon bị trộm mất!"


Trời âm u, từng đợt gió lạnh thổi qua, thời tiết bắt đầu thay đổi! Phía xa nơi chân trời có tầng tầng lớp lớp mây đen, từng bước cắn nuốt ánh sáng. Trên đường quốc lộ, một chiếc xe chạy như bay giống như mũi tên rời cung mà lao đi.

Bên trong xe, sắc mặt Lee Minhyeong so với sắc trời còn đen hơn, đáy mắt ấp ủ mưa rền gió dữ. Bàn tay bên người nắm thật chặt lộ ra đáy lòng sợ hãi cùng bất an.

Là ai trộm di thể của Hyeonjoon? Tại sao  lại làm như vậy?

Lee Minhyeong trong đầu lộn xộn như là có thứ gì đang dậy lên sóng lớn, làm lòng anh một khắc cũng vô pháp được an bình.

Trong xe không khí thực áp lực, Seo Jinhyeok lái xe thật nhanh, tới bệnh viện viện trưởng cùng người phụ trách đều ở đó. Lee gia tuy gần đây có lung lay nhưng nói như thế nào thì cũng là tài phiệt trăm năm, thực lực hùng hậu còn thể trải qua một phen sóng gió.

Nhưng viện trưởng chịu không nổi sóng này, biết di thể của người Lee thiếu gia sủng ái không thấy, lòng ông ta nóng như lửa đốt. Sợ Lee Minhyeong tức giận một cái, vạ lây cá trong chậu.

Viện trưởng run rẩy đi lên trước, "Lee thiếu, chúng tôi đã báo cảnh sát, Bọn họ đang điều tra. Chúng tôi cũng không nghĩ sẽ phát sinh sự việc như ngày hôm nay......"

Ánh mắt Lee Minhyeong tối tăm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, viện trưởng sợ tới mức lời nói ra có chút gấp gáp.

Sự tình đã phát sinh, có nói cái gì đi nữa cũng không thay đổi được gì. Lee Minhyeong chỉ mong sớm một chút tìm được Hyeonjoon, mặc kệ Hyeonjoon sống hay chết, nhất định phải ở bên cạnh anh.


Ở phòng điều khiển, Lee Minhyeong xem camera theo dõi. Một người mặc đồng phục vệ sinh, mang khẩu trang đi vào nhà xác, đem di thể của Hyeonjoon đặt ở xe đẩy đem ra ngoài. Hắn đi ở hành lang bệnh viện, ngẫu nhiên đụng phải mấy nhân viên y tá, cùng đối phương gật đầu ý chào.

Thời điểm đi đến cửa bệnh viện, hắn đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn. Mặt hắn xuất hiện trên camera hiển nhiên là cố ý nhìn vào đó. Hắn cong khoé mắt toát ra ý cười quỷ dị.

Tuy rằng hắn không có gỡ khẩu trang xuống, nhưng Lee Minhyeong vẫn là nhận ra đôi mắt này. Anh một quyền nện ở trên bàn, doạ mấy người ở đây phát run.

"Là cậu ta!" Lee Minhyeong tức giận gầm lên: "Đi tìm Ryu Minseok cho tôi."

Người mang di thể của Hyeonjoon đi chính là Ryu Minseok, Lee Minhyeong liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ta.

Seo Jinhyeok cả kinh, "Lee thiếu, Ryu Minseok không phải bị bắt rồi sao?"

"Là cậu ta, chắc chắn là cậu ta."

Lee Minhyeong ngữ khí chắc chắn.

Seo Jinhyeok không dám chậm trễ, lập tức phái người đi đến nhà tù điều tra. Lúc này mới biết được, khoảng thời gian trước Ryu Minseok được bảo lãnh ra ngoài để chữa bệnh, Nói là vừa bị giam không lâu liền kiêm tra ra cậu ta mắc bệnh ung thư, có người giúp cậu ta chạy chữa thủ tục mới từ bên trong ra ngoài.

Việc này giấu kín không để ai biết, đến Lee gia một chút tin tức cũng chưa nhận được. Hiện tại Ryu Minseok đem di thể Hyeonjoon trộm đi, còn không biết giấu ở nơi nào?

Seo Jinhyeok lòng nóng như lửa đốt, liên tục gọi điện thoại phái người đi điều tra nơi Ryu Minseok đang ở. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lee Minhyeong cả người lượn lờ lửa giận cũng càng ngày càng tràn đầy. Phòng điều khiển không khí càng ngày càng khẩn trương, cơ hồ áp lực tới rồi cực điểm.

Đinh ——

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lee Minhyeong nhìn thấy trên màn hình nhảy lên dãy số lạ. Anh liền nghe máy, ống nghe truyền đến thanh âm quen thuộc: "Lee thiếu, lâu rồi không gặp!"

Đáy mắt Lee Minhyeong cơ hồ bổ ra đao quang kiếm ảnh, anh cắn răng nói: "Ryu Minseok, cậu đem em ấy đưa tới nơi nào?"

"Anh nói di thể của Moon Hyeonjoon?" Ryu Minseok nở nụ cười: "Tôi thấy anh chậm chạp không chịu an táng cho cậu ta nên cố ý tới giúp anh.Moon Hyeonjoon tốt xấu gì cũng theo anh mấy năm, bây giờ cậu ta đã chết, anh cũng nên đối đãi tốt với cậu ta mới phải. Ai lại để cậu ta ở trong nhà xác lạnh lẽo không khỏi đáng thương, tôi giúp anh đem cậu ta hoả táng rồi, Tro cốt của cậu ta anh muốn tôi rải nơi nào thì tốt, Trên đường quốc lộ? Sông suối? Hoặc là, tôi quăng ra ngoài cho chó ăn đi?"

"Cậu dám!" Lee Minhyeong khóe mắt muốn nứt ra, đôi mắt  đỏ ngầu: "Cậu dám động đến em ấy, tôi sẽ giết cậu.|

"Thời gian của tôi cũng không còn nhiều lắm, sống cũng không được mấy ngày nữa. Có thể làm anh không thoải mái, tôi chết cũng không tiếc."

Ryu Minseok ho khan vài tiếng, hắc hắc nở nụ cười, tiếng cười đặc biệt quỷ dị: "Lee Minhyeong, anh có nghe được âm thanh này không?"

Bên Ryu Minseok thực ồn ào, truyền đến thanh âm tựa như lửa cháy.

Lee Minhyeong đáy lòng lộp bộp một tiếng, đôi mắt trừng lớn. "Ryu Minseok, cậu......"

"Anh nghe được chưa! Đây là âm thanh ở lò thiêu, Moon Hyeonjoon đang ở bên trong. Đem người đốt thành tro, ngọn lửa cháy rất to, hiện tại đã thiêu cậu ta chỉ còn xương cốt. Lee Minhyeong, anh tốt nhất nhanh một chút, anh mà kịp thời chạy tới, nói không chừng còn có thể nhìn tro cốt của cậu ta, chậm một chút nữa, liền không biết tôi đã mang rải ở chỗ nào rồi?"

Ryu Minseok cười một tiếng, điện thoại cứ như vậy bị tắt máy.

Lee Minhyeong đưa điện thoại di động ném xuống đất, quát: "Đi tìm Ryu Minseok cho tôi."

Thanh âm của anh rất lớn, gào rống làm màng nhĩ người bên cạnh chấn động ầm ầm. Nhưng ẩn sâu bên trong thanh âm ấy lại run rất lợi hại, lộ ra tâm trạng hoảng loạn bất an.

Lee Minhyeong phẫn nộ, nhưng đồng thời anh cũng thực sợ hãi.

Thời điểm Hyeonjoon còn sống, anh không thể bảo vệ cậu cho tốt, sau khi cậu chết rồi cũng không bảo vệ được. Hiện tại ngay cả di thể của Hyeonjoon đều giữ không nổi. Anh có tích sự gì chứ?


"Lee thiếu, tra được rồi!" Seo Jinhyeok nhìn định vị của Ryu Minseok ị: "Ryu Minseok ở nhà hoả táng bị bỏ hoang vùng ngoại thành."

Lee Minhyeong lao nhanh khỏi bệnh viện lái xe thẳng đến nhà hoả táng.Nơi này bỏ hoang đã lâu, chung quanh cỏ dại lan tràn.

Ryu Minseok ngồi ở trên tấm thép, trong tay ôm một hũ tro cốt. Một đám người xông tới, vây quanh cậu ta.

Ryu Minseok một chút cũng không sợ, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, như là sớm đã không để ý đến sinh tử.

Lee Minhyeong nhìn thấy hũ tro cốt trong tay cậu ta, trái tim như bị nghiền nát đau đớn muốn chết. Bên trong nỗi đau còn nảy sinh sự áy náy.

Đáy mắt Lee Minhyeong hiện lên sát khí, nắm tay siết chặt. Thứ duy nhất anh kiêng kỵ chính là hũ tro cốt trong tay Ryu Minseok, nếu không phải có nó, anh hiện tại chỉ sợ đã tiến lên đem Ryu Minseok băm thành trăm mảnh.

Ánh mắt Ryu Minseok  dừng ở trên mặt anh, cẩn thận thưởng thức mỗi một biểu tình nhỏ nhất của Lee Minhyeong. Nhìn thấy anh phẫn nộ, thống khổ, tự trách, áy náy...... Ryu Minseok liền cảm thấy đặc biệt thống khoái.

Năm đó, thời điểm cậu ta mất đi Lee Kyukkyu, so với Lee Minhyeong hiện tại còn  thống khổ hơn. Không ai biết cậu ta đã khổ như thế nào, không ai có thể cảm nhận cái được gọi là sống không bằng chết.

Hiện tại, Lee Minhyeong cũng giống cậu ta rồi. Bọn họ cùng mất đi người yêu nhất.

"Ha ha!" Ryu Minseok nở nụ cười, bả vai không ngừng run rẩy, hũ tro cốt trong lòng cậu ta cùng cậu ta cũng run lên làm Lee Minhyeong vô cùng sợ hãi.

"Ryu Minseok, đưa tro cốt cho tôi!"

Lee Minhyeong cực lực muốn che giấu đáy lòng sợ hãi, nhưng những cảm xúc như thế giấu không nổi. Anh hối hận muốn chết. Tại sao không sớm một chút để Hyeonjoon được an nghỉ? 

Kỳ thật anh đã sớm biết Hyeonjoon đã chết. Từ đường cao tốc lao xuống dốc, lúc ấy xe còn nổ lớn cộng thêm lửa lớn thiêu đốt làm sao có thể bình an vô sự?

Nhưng anh chính là không muốn đối mặt với hiện thực, một lần lừa gạt chính mình. Anh yếu đuối trốn tránh, mới cho Ryu Minseok cơ hội như vậy!

Là anh! Đều là anh sai!


Ryu Minseok ôm tro cốt, cười to ra tiếng: "Lee Minhyeong, bác sĩ nói tôi sống không được bao lâu. Vào thời khắc cuối cùng này tôi muốn nhìn thấy anh thống khổ tuyệt vọng. Anh cầu xin tôi đi! Cầu xin tôi, tôi liền đem tro cốt của Moon Hyeonjoon cho anh. Nếu không, tôi liền ném ở trên mặt đất."

Lee Minhyeong nắm tay siết đến trắng bệch, trong mắt tràn ngập lửa giận muốn giết chết người trước mặt. Nhưng sau khi thấy Ryu Minseok đem hũ tro cốt mở ra, những cảm xúc đó lập tức chui vào đáy lòng, nghẹn đến đôi mắt đỏ đậm. Lee Minhyeong cắn chặt răng, trong miệng phát ra tiếng vang khanh khách, anh chấp nhận quỳ trên mặt đất: "Ryu Minseok, tôi cầu xin cậu! Đưa tro cốt của em ấy cho tôi!"

Từ trước đến nay cuồng vọng tự đại, cao cao tại thượng Lee thiếu, đây là lần đầu tiên Lee Minhyeong  buông bỏ tôn nghiêm quỳ gối cầu xin người khác.

Ryu Minseok đáy lòng cực kỳ thống khoái , cậu ta ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

"Lee Minhyeong, anh cũng có hôm nay."

Lee Minhyeong cười khổ ra tiếng, đáy mắt tràn ngập đau xót: "Đúng vậy! Tôi cũng có hôm nay!"

Trước kia, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vì một người mà hy sinh nhiều như vậy. Vì yêu Hyeonjoon anh có thể vứt bỏ tất cả  tôn nghiêm nhưng người anh yêu chung quy không thể về được nữa rồi,.


Nhìn nam nhân đang phủ phục bên chân mình, Ryu Minseok cảm nhận được khoái cảm từ việc báo thù càng ngày càng cường liệt, cậu ta  cười lớn, mở nắp hũ tro cốt đổ xuống...

Lee Minhyeong đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nhào qua chỗ cậu ta. Nhưng hết thảy đều chậm mất rồi, tro cốt màu xám rơi đầy trên mặt đất.

"Ha ha, Lee Minhyeong, tôi đem người anh yêu nhất nghiền thành thành tro! Tôi muốn cho anh phải chịu thống khổ cả đời."

Ryu Minseok điên cuồng cười, một trận gió thổi qua, tro cốt bay lên trong không trung, thực mau liền cùng không khí hòa thành một thể.

Lee Minhyeong gào rống ra tiếng, anh gục trên mặt đất, muốn giữ lại chút tro cốt còn sót lại. Nhưng gió quá lớn, chỉ trong nháy mắt đã thổi đi không còn một mảnh.

"Không! Không! Hyeonjoon ... đừng mà"

Lee Minhyeong không ngừng bắt lấy, chính là cái gì đều không có, trong lòng bàn tay anh hoàn toàn trống rỗng. Anh không giữ được người Hyeonjoon, đến tro cốt của cậu cũng không giữ lại được.


Nhìn Lee Minhyeong bộ dáng điên cuồng thống khổ, Ryu Minseok trong lòng đặc biệt sảng khoái. Cậu ta mất đi người yêu thì cũng phải khiến  Lee Minhyeong không bao giờ được hưởng thụ cái gọi là hạnh phúc.

"Lee Kyukkyu, em đến tìm anh đây!"

Một tiếng súng vang, Ryu Minseok ngã trên mặt đất. Cậu ta dùng súng tự sát, ánh mắt mang theo tia thoả mãn. Lee Minhyeong nhìn cậu ta nằm trong vũng máu, lời nguyền của Ryu Minseok một lần nữa vang lên bên tai anh.

"Lee Minhyeong, tôi nguyền rủa anh Anh sớm muộn gì cũng mất đi người anh yêu nhất."

Hiện tại lời nguyền đã ứng nghiệm rồi, anh đã mất đi Hyeonjoon. Triệt triệt để để mất đi người anh yêu nhất.

Hyeonjoon đã chết, đến tro cốt cũng không còn!

Không có! Cái gì cũng không!


Ngày đó qua đi, Lee Minhyeong đem chính mình nhốt ở trong phòng, mặc cho ai gõ cửa đều không chịu mở.

Lee Seongwoong cùng Jeong Jihoon cả đám người thay phiên khuyên bảo, Lee Minhyeong không đáp lại cũng không mở cửa.

Bên trong cánh cửa an tĩnh dị thường, như là không có người tồn tại.


Năm ngày qua đi, Lee Seongwoong thật sự chịu không nổi, ông sợ Lee Minhyeong có khi chết ở trong phòng ngủ rồi mà bên ngoài không ai biết.

Lee Seongwoong gọi vệ sĩ tới phá cửa mà vào. Tấm rèm che toàn bộ ánh nắng bên ngoài cửa sổ, trong phòng đen kịt như bao phủ một tầng sương mù không tan được. Một khắc cánh cửa kia mở ra, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

Lee Seongwoong cau mày, mới vừa bước vào chân liền đụng phải một chai rượu. Ông cúi đầu xem qua , trên mặt đất tất cả đều là chai rượu rỗng, tầng tầng lớp lớp, ngang dọc đan xen.

Lee Minhyeong rũ đầu, vô thanh vô thức mà dựa vào tường. Tóc dài rũ ở trước mặt che đi đôi mắt, làm người ta thấy không rõ rốt cuộc anh còn thanh tỉnh hay đã hôn mê.

Lee Seongwoong đi đến bên cạnh, bên trong mùi mùi rượu còn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Ánh mắt ông chấn động, nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Lee Minhyeong như vậy, không biết là say hay là hôn mê. Trên người bỏ qua mùi rượu còn có mùi máu tươi. Anh mặc áo sơ mi đen không có cài cúc lộ ra lồng ngực kiên cố.

Nhưng mà, ở trên ngực anh, tứ tung ngang dọc đều là vết máu, vừa nhìn là biết bị thứ gì đó sắc bén làm bị thương.

Lee Seongwoong trên mặt đất tìm được một chai rượu vỡ, trong tay Lee Minhyeong còn cầm một mảnh thủy tinh.

Là Lee Minhyeong tự mình hại mình!


Dù sao cũng là con trai của mình, lại làm việc hồ đồ như vậy, Lee Seongwoong đau lòng vô cùng. Mà điều khiến ông đau lòng hơn nữa chính là chữ được khắc trên ngực Lee Minhyeong. – "Hyeonjoon"

Lee Minhyeong đem tên Hyeonjoon khắc lên ngực, miệng vết thương đã kết vảy, nhưng chữ vẫn còn đó, khắc sâu như vậy ở trên ngực Lee Minhyeong, cũng khắc lên đáy mắt của Lee Seongwoong.

Lee Seongwoong lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng chấn động không thôi.

Lee Minhyeong đã yêu Moon Hyeonjoon đến mức này rồi sao!


Lee Minhyeong bị đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại vẫn như ngốc lăng như cũ.

Trên mặt anh không có biểu tình dư thừa, tựa hồ đối cái gì đều không thèm để ý. Trong ánh mắt vĩnh viễn đều ẩn chứa ưu thương không hòa tan được, làm người ta đau lòng.

Vốn một thân lạnh lùng kiêu ngạo không ai bì nổi là thái tử Lee gia - Lee Minhyeong, cho tới khi Hyeonjoon chết đi thì Lee Minhyeong cũng không còn, anh đã chết theo cậu mất rồi.

Hiện tại Lee Minhyeong chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro