Chương 57: Con muốn mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên người Kim Sanghyeok sẽ thường xuyên tản mát ra mùi pheromone, Tuy cậu là alpha, nhưng pheromone trên người không hề có chút công kích nào cả, ngược lại là một loại mùi hương thanh nhã say lòng người.

Rất nhiều người thích mùi pheromone của cậu, nhưng đến khi được đứa nhỏ này khen thì trong lòng Kim Sanghyeok tràn ngập ra một khối cảm xúc không rõ là gì, thực ấm áp thực tốt đẹp, làm cậu không cách nào hình dung.

Sanghyeok cong khóe mắt lên, hơi hơi mỉm cười, giơ tay xoa xoa cái đầu lông xù xù nhỏ. Không biết vì cái gì, cậu lại rất thích đứa nhỏ này. Đó là kiểu yêu thích xuất phát từ tâm, như thế nào cũng không ức chế được.

Kim Sanghyeok đánh giá mặt đứa nhỏ, cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên thật là đẹp, mặt mày lại đáng yêu lại soái khí, làm cậu có loại cảm giác muốn cướp nó về nuôi dưỡng.

Lúc cậu đánh giá đứa nhỏ đồng thời nó cũng đang nhìn cậu.

"Chú ơi, tại sao chú lại mang khẩu trang?"

Kim Sanghyeok nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Bởi vì chú lớn lên xấu."

"Trên người chú có mùi thơm như vậy, khẳng định không xấu!" – Đứa nhỏ vươn bàn tay nhỏ xíu của mình vỗ lên mu bàn tay của Kim Sanghyeok như là đang an ủi cậu vậy.

Kim Sanghyeok bị bộ dáng đáng yêu này làm cho mềm nhũn. Tại sao lại có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy chứ? Quả thực giống tiểu thiên sứ.

Kim Sanghyeok thấy nó ngoan ngoãn lại đáng yêu, đối với lý do tại sao đứa nhỏ này trốn học lại càng thêm tò mò. Một bảo bối ưu tú nghe lời lại hiểu chuyện như vậy tại sao lại chạy đến sân thể dục chơi xích đu một mình.

"Tại sao con lại ở chỗ này một mình? Vì sao không đi học?"

Nghe được Kim Sanghyeok hỏi vấn đề này, biểu tình của bảo bảo lập tức thay đổi.

Khuôn mặt nó trầm xuống, hừ nói: "Học như vậy rất nhàm chán, con mới không cần đi học."

Vừa rồi còn ý cười doanh doanh, đột nhiên liền bắt đầu phát giận, thật đúng là cảm xúc biến đổi nhanh hơn lật sách.

Bảo bảo cảm xúc phập phồng không chừng, nhưng phát giận khẳng định có nguyên nhân.

Kim Sanghyeok trí nhớ rất tốt, cậu có xem qua  kịch bản hôm nay, nội dung bên trong toàn bộ đều nhớ rõ.

Buổi sáng có một tiết vẽ tranh nội dung là Mẹ, bây giờ chính là giờ vẽ.

Chẳng lẽ là bởi vì tiết học này có vấn đề?

"Con không thích tiết vẽ này, con không muốn vẽ mẹ sao?"

Vành mắt của bảo bảo đột nhiên đỏ lên, liếc qua cậu nhưng không nói một lời.

Nhìn bóng dáng nhỏ gầy, Kim Sanghyeok ý thức được, tiết học này có vấn đề.

Cậu từ xích đu đứng dậy, tìm được một nhân viên công tác. Muốn lấy một que kẹo.


Kim Sanghyeok đem kẹo que đưa tới trước mặt bảo bảo, ngồi xổm xuống  nhìn thẳng vào mắt nó: "Con là con trai, phải kiên cường! Chú cho con một cây kẹo ngọt, sau khi ăn xong đem tất cả bi thương đều quên hết đi."

Bảo bảo tiếp nhận kia que kẹo kia, không có ăn, mà là cầm ở trong tay.

Nó rũ đầu nói: "Bi thương của con vĩnh viễn không quên được! Chú, con muốn mẹ.!"

Kim Sanghyeok trong lòng  run lên, xuất hiện một cảm giác đau đớn.

"Bạn học của con ai cũng có mẹ, con đã thấy, lần trước tham gia họp các bạn đều cho ba  mẹ đi cùng, Nhưng tại sao con lại không có mẹ?"

Bảo bảo không có khóc, nhưng thanh âm tràn ngập bi thương so với khóc còn làm người ta khó chịu hơn.

Ngực Kim Sanghyeok đau muốn chết, hô hấp đều trở nên không thông thuận. Bảo bảo không có mẹ quả thực làm người ta đau lòng. Cậu quỳ một chân trên mặt đất, vươn tay ra ôm chặt thân hình nhỏ bé của bảo bảo.

"Chú cũng không có mẹ, mẹ chú đã qua đời từ rất lâu rồi."

Bảo bảo chớp mắt to hỏi: "Chú có được gặp mẹ chưa?"

"Không có!" Ở trong trí nhớ của Kim Sanghyeok, cậu không nhớ rõ bộ dáng của cha mẹ mình: "Mẹ chú sinh xong không bao lâu liền qua đời."

"Thì ra chú cũng giống con."

Bảo bảo duỗi tay vỗ lên vai Kim Sanghyeok: "Chú không khó chịu, Minie cũng không khó chịu, chúng ta đều là nam tử hán, chúng ta phải làm nam nhân kiên cường nhất."

Rõ ràng cậu mới là người đi an ủi, lại bị một đứa bé 4 tuổi an ủi lại.

Kim Sanghyeok xoa xoa tóc Seungmin: "Ăn xong kẹo thì nhanh quay lại học đi."

Seungmin đem bóc vỏ kẹo, đem kẹo ngậm trong miệng, hàm hồ hỏi: "Chú, chú cũng tham gia quay show sao?"

"Cứ xem là như vậy đi! Chú đưa nghệ sĩ tới làm khách mời cho kỳ này."

Kim Sanghyeok hỏi: "Cháu tên là gì?"

"Lee Seungmin."

Minie cong lên khóe mắt: "Ba con thích kêu con là Minie, chú cũng kêu con là Minie đi!"

"Minie - Seungmin?" Kim Sanghyeok đem cái tên này lặp lại thêm mấy lần, bỗng cảm thấy  rất quen thuộc.

"Ba con nói, tên này là mẹ con đặt cho con."

"Mẹ con rất yêu con."

Đáy lòng Kim Sanghyeok chua xót không thôi, thứ cảm xúc không cách nào hình dung được giống thuỷ triều không ngừng đánh vào trái tim, làm cậu  xúc động muốn rơi lệ.


Cậu vuốt mặt, hít sau vài lần mới điều chỉnh lại được cảm xúc.

Sau khi Seungmin ăn xong kẹo đường, quả nhiên liền ngoan ngoãn đi vào phòng học.

Kim Sanghyeok sau khi thấy nó đi vào phòng học, cố ý gọi Kim Jeonghyeon tới: "Tên của đám nhỏ   có nhớ hết không?"

"Thời điểm đóng phim, kịch bản cả trăm chữ, nghìn chữ em đều có thể nhớ hết huống chi là mấy cái tên."

Kim Jeonghyeon vỗ bộ ngực nói: "Em nhớ rất rõ! Anh Sanghyeok, anh yên tâm đi! Lần này ghi hình em nhất định sẽ hoàn thành tốt."

"Chú ý nhiều một chút đến đứa bé trai tên Lee Seungmin." Kim Sanghyeok dặn dò nói: "Chú ý một chút đến cảm xúc của nó."

"Lee Seungmin?" Kim Jeonghyeon gãi gãi đầu: "Trongđám nhỏ có người này sao?"

Kim Sanghyeok  liếc một cái: "Lúc điểm danh thì chú ý đến mặt nó một chút, để ý nó nếu có vấn đề gì thì kịp thời báo cho giáo viên biết."

Kim Jeonghyeon biết Kim Sanghyeok chưa bao giờ làm việc dư thừa, kêu cậu ta chú ý đến đứa nhỏ này chắc chắn có mục đích nào đó khác.

Cậu ta ra dấu OK, lời thề son sắt mà đảm bảo: "Tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Có Kim Jeonghyeon chú ý, Seungmin tự sẽ có nhiều cơ hội lộ mặt hơn.


Phát sóng trực tiếp camera quay khắp nơi, chụp được rất nhiều khoảng khắc của Kim Jeonghyeon cùng Lee Seungmin.

Kim Sanghyeok cầm di động, ngồi ở một bên xem phản ứng của mọi người, hưởng ứng thực tốt. Cậu nhìn thấy rất nhiều bình luận nhắc tới Lee Seungmin.

[đây là tiểu bảo bố của nhà nào đây, nhan sắc như thần tiên vậy trời?]

[Cha mẹ đứa nhỏ kiếp trước giải cứu cả hệ Ngân Hà đúng không? Sao có thể sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu như vậy? ]

[ Tiểu bảo bối ăn gì mà lớn lên đáng yêu như vậy? ]

[ Lúc hai người làm là dùng tư thế gì? Truyền thụ một chút kinh nghiệm, tôi cũng muốn có một tiểu bảo bối đẹp như vậy. ]

[ Lầu trên ơi, tư thế không quyết định được gen đâu. Gen không được, có làm tư thế giống người ta cũng không được đâu. ]

[ ai ai ai! Mọi người chú ý, kia có phải tiểu thiếu gia của Lee gia không?]

[OMG! Đúng là tiểu thiếu gia của nhà họ Lee! Khó trách nhan sắc cao như vậy! Cha của đứa nhỏ cũng soái quá trời luôn, là alpha số một đại lục A luôn đó]


Tiểu thiếu gia của Lee gia? Kim Sanghyeok nhăn mày. Cậu đối với Lee gia cũng có chút hiểu biết. Lee gia là đệ nhất thế gia ở đại lục A, cũng chỉ có một thế gia duy nhất, trăm năm tài phiệt, phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời.

Lần này tổng thống chính là dựa vào Lee gia mới thuận lợi thông qua tranh cử. Kim Sanghyeok thật ra không nghĩ tới, Seungmin lại là tiểu thiếu gia của Lee gia. Có được xuất thân làm người người hâm mộ nhưng  ai có thể nghĩ đứa nhỏ như vậy sẽ vì một tiết vẽ mà bi thương khổ sở. Trong nhà có nhiều tiền thì thế nào chứ? Vẫn là không thể đổi lấy một người mẹ?

Kim Sanghyeok trong lòng rất khó chịu, cảm thấy Seungmin ngoan như vậy không có mẹ  làm người đau lòng. Cũng may Kim Jeonghyeon dựa theo phân phó của cậu chú ý nhiều hơn tới Seungmin, cảm xúc của Seungmin cũng nhanh chóng thay đổi không buồn bã như lúc gặp cậu nữa.


Sau khi ăn cơm trưa, ba vị khách mời cùng đám trẻ nhỏ chơi trò chơi, chơi nửa giờ lại đọc sách thêm nửa giờ thì đến lúc các bạn nhỏ lên giường đi ngủ.

Kim Sanghyeok ở phòng phát sóng trực tiếp nhìn  Seungmin tìm thấy giường nhỏ của mình cẩn thận chèo lên, tự đắp chăn, tự mình đi ngủ. Sau một giờ nghỉ trưa, Seungmin lại tự rời giường mặc lại quần áo, tự gấp chăn đi giày. Nó còn giúp một bạn nữ giường bên cạnh gấp chăn.

Nhìn khu bình luận rất nhiều người spam khen Seungmin, không biết như thế nào, Kim Sanghyeok cảm thấy đặc biệt tự hào. Cảm giác giống như là con trai của cậu được khen vậy, cái loại  vui mừng cùng vinh quang này tất cả đều viết ở trên mặt cậu.

Tuy rằng mang khẩu trang, nhưng đáy mắt Kim Sanghyeok có ý cười như thế nào cũng giấu được.


Đạo diễn phát hiện cậu vẫn luôn đang xem phát sóng trực tiếp thì thò mặt qua tới nói: "Kim thiếu gia, Jeonghyeon biểu hiện không tồi, các bạn nhỏ đều thích cậu ấy. Cậu ấy chăm trẻ con thật sự tốt còn có thể cùng bọn nhỏ chơi đùa."

Kim Sanghyeok cong cong khóe mắt: "Buổi chiều có nhiệm vụ đặc biệt phải không?"

Đạo diễn cũng không giấu giếm gì, thoải mái  nói: "Quay ngoại cảnh! Cách một con phố có một  quảng trường, không nhiều người qua lại lắm nhưng cũng có vài người nhàn tản đi bộ ngang qua. Chuẩn bị cho ba vị khách mời dẫn theo các bạn nhỏ đến quảng trường xin tiền."

Kim Sanghyeok bất đắc dĩ nhìn đạo diễn.

Ông có thể đừng đem việc xin tiền này nói thành việc đúng lý hợp tình như vậy được không?


Việc xin tiền đã được định, ngủ quá một giờ chiều, ba vị khách mời bắt đầu dẫn cả đội đi, Jung Jia cùng Jung Taeyang mang theo 8 bạn nhỏ ra khỏi cửa, Kim Jeonghyeon mang theo chín bạn nhỏ, Seungmin cũng ở trong đó.

Lúc đi ra đến cửa nhà trẻ, Seungminh nhìn thấy  Sanghyeing, lập tức cúi đầu chảo hỏi: "Chú.."

Sau khi biết được Seungmin là tiểu thiếu gia của Lee gia, đao diễn cố ý cho nó lên hình nhiều hơn. Thời điểm Seungmin chào hỏi Kim Sanghyeok đạo diễn liền ngắm ngay vào Kim Sanghyeok.

Sau khi mặt của Kim Sanghyeok xuất hiện ở trên màn hình, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung chảo.

[ a a a a! Khẩu trang tiểu ca ca, là anh ấy, thật sự là anh ấy! ]

[ Tại sao anh đẹp trai lại ở chỗ này? Tổ đạo diễn mau trả lời cho tôi! Tại sao đến bây giờ mới cho anh đẹp trai lên hình vậy?]

[ Tại sao không cho anh đẹp trai nhà tôi lên tham gia tiết mục từ đầu? Vì cái gì hả? Vì cái gì? ]

[ Anh đẹp trai mang khẩu trang là ai? Là nghệ sĩ thuộc công ty nào vậy? ]

[ Lầu trên đúng là không hiểu sự đời! Anh đẹp trai này không phải nghệ sĩ, anh ấy là người đại diện của Kim Jeonghyeong.]

[Tổ đạo diễn có thể hay không suy xét đến việc mời anh đẹp trai này tham gia show làm khách mời đặc biệt cũng được.]

[ Anh đẹp trai mà được làm khách mời, chắc tôi liếm hỏng màn hình mất ]

[ rõ ràng không có nhìn thấy mặt, Tại sao lại cảm thấy anh ấy soái như vậy! ]

[ Lầu trên, tri âm a! ]

[ Tôi muốn làm cái khẩu trang kia qua, mỗi ngày đều có thể hôn môi với anh đẹp trai. ]

......

Khu bình luận bỗng nhiên chật hướng, tất cả đều quay qua thảo luận về Kim Sanghyeok.

Đạo diễn vừa thấy hiện tượng này, lập tức tìm được Kim Sanghyeok: "Kim thiếu, lộ mặt một chút đi được không?"

Kim Sanghyeok lạnh như băng nói: "Không có hứng thú!"

Đạo diễn biết đây người này không động được, dù có dùng tiền cũng tuyệt đối không.

Nhưng nghĩ đến ratings, ông lại cố nói: "Công ty gần nhất mua được bản quyền một quyển tiểu thuyết IP, song nam chủ, tính toán chuẩn bị khai máy. Bộ này  nam hai, nam ba cũng chưa chốt. Bên cậu nếu có người nào hợp lý có thể cử tới thử, đảm bảo nghệ sĩ của cậu sẽ có một vai."

Này xem như đi cửa sau điều động nội bộ, điều kiện chính là Kim Sanghyeok xuất hiện trên show này.

Thời điểm Kim Sanghyeok tính toán từ chối, lại nhìn thấy Seungmin lưu luyến mỗi bước đi đang nhìn cậu, trong lòng có điểm dao động.

Không biết vì cái gì, cậu đặc biệt muốn ở cùng một chỗ với Seungmin.

Buổi chiều muốn đi quảng trường làm nhiệm vụ, nếu cậu cùng một tổ với Seungmin, bọn họ liền có cơ hội nói chuyện.

Đạo diễn rất tinh mắt, phát hiện Kim Sanghyeok đang nhìn Lee Seungmin, lập tức nói: "Vị  tiểu thiếu gia Lee gia này quả là quý giá! Tôi cảm thấy cứ để nó đi theo như vậy, chạy ngược chạy xuôi nếu bị va chạm sẽ không tốt lắm. Nếu không tôi để cậu cùng đứa bé đó ở cùng một tổ, cậu đem nó tuỳ tiện đi chơi một chút. Đến lúc đó sẽ quay đến hai người, cậu xem thế nào?"

Kim Sanghyeok nghĩ lại, đây đúng là cơ hội tốt để ở cậu có thể ở riêng với Seungmin, cậu liền gật đầu đồng ý."


Kim Sanghyeok đi theo tổ tiết mục cùng nhau đi vào quảng trường, đạo diễn đem Lee Seungmin đưa tới chỗ Kim Sanghyeok , mặt khác ba vị khách mời cùng với các bạn nhỏ khác bắt đầu ở quảng trường làm nhiệm vụ.

Trên quảng trường rất nhiều chim bồ câu, Lee Seungmin nắm tay Kim Sanghyeok nói: "Chú, con muốn cho bồ câu ăn."

"Đi chúng ta mua hai túi đồ ăn cho chim."

Kim Sanghyeok nắm tay Seungmin đi đến quầy bán thức ăn cho chim mua hai túi nhỏ.

Seungmin cầm một túi, Kim Sanghyeok cầm một túi. Hai người ngồi xổm trên mặt đất cho bồ câu ăn.

"Chú, chú xem con bồ câu này đi, trên trán nó có một khối lông màu đen."

Seungmin cười đến đặc biệt vui vẻ, rất thích con bồ câu đó nên cho nó ăn rất nhiều. Mặc kệ đám bồ câu khác vây quanh nó đều không cho.

Kim Sanghyeok cười nói: "Tại sao con lại đối xử với chúng bất công như vậy?"

"Con chỉ coi trong con bồ câu mà con thích thôi!" Seungmin nãi thanh nãi khí mà nói: "Cha con nói, nếu đã nhận định thích một người liền phải đối tốt với người đó cả đời, không thể chân trong chân ngoài."

"Lời này thật ra rất có đạo lý." Kim Sanghyeok hướng tới lòng bàn tay của Seungmin đổ vào đó một ít thức ăn, nắm lấy cổ tay của nó mà rắc ra chung quanh: "Đó là đối với người, nhưng là đối bồ câu vẫn là nên hào phóng một chút. Mở bàn tay ra, cho chúng tới ăn đồ trong tay con."

"Chúng nó sẽ đến sao?" Seungmin hỏi.

"Đương nhiên sẽ." Kim Sanghyeok vừa nói xong, liền có mấy có mấy con bồ câu bay qua dừng ở trên cánh tay Seungmin, cúi đầu ăn thức ăn trong tay nó.


Một màn này vừa lúc được máy quay thu lại, phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung chảo.

[ a a a! Đây là tổ hợp thần tiên gì vậy? Quả thực quá đáng yêu rồi ]

[ hảo đáng yêu, hảo đáng yêu, hảo đáng yêu! Tổ đạo diễn, đây là phúc lợi các người dành cho chúng tôi sao? ]

[ tổ đạo diễn, đối đãi thật sự tốt? ]

[ ba tổ khác liều mạng đi xin ăn, vì cái gì mà hai người họ có thể nhàn nhã cho bồ câu ăn như vậy? Giá trị nhan sắc có thể thăng chức sao? ]

[Lầu trên , có đôi khi nhan sắc chính là thực lực. ]

[ Cô tin hay không? Hai người bọn họ đi ăn xin tuyệt đối có thể trong nháy mắt hạ ngục ba tổ còn lại. ]

[ mấy người tin hay không tôi là không biết, nhưng tôi là tin tưởng. Nhân gia là dựa vào mặt là có thể ăn cơm có được không? ]

[ vì cái gì tôi có cảm giác hai người hoà hợp thế nhỉ? Tôi muốn bọn họ cùng nhau tham gia show – Bố ơi mình đi đâu thế. ]

[ ý tưởng hay +1]

[ ý tưởng hay +2]

[ ý tưởng hay +3]

[ ý tưởng hay +10086]

[ ai ai ai! Mấy người thanh tỉnh một chút! Lee gia tiểu thiếu gia có ba ba mà? ]

[ Cô không nói tôi thật đúng là đã quên! Tôi có cảm giác bọn họ giống như ba con. ]

......

Seo Jinhyeok nhìn hình ảnh tiểu thiếu gia trên màn ảnh, cảm thấy nên đem việc này báo cáo cho Lee Minhyeong.

Hắn cầm IPAD đi đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa phòng.

"Vào đi!" Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm Lee Minhyeong.

Seo Jinhyeok đẩy cửa đi vào, đi đến trước bàn làm việc, đối Lee Minhyeong nói: "Lee tổng, tiểu thiếu gia tham gia show thực tế."

Trong văn phòng to như vậy, Lee Minhyeong ngồi ở trước bàn làm việc bằng gỗ trầm, một thân âu phục màu đen khiến anh thêm phần lạnh lẽo, khuôn mặt không có một tia cảm xúc nào, giữa mày lạnh nhạt cùng điềm đạm thoạt nhìn giống như một toà điêu khắc không có linh hồn chứ không giống một người đang sống sờ sờ.

Nghe được Seo Jinhyeok nói, anh thần sắc bất biến, thanh âm trầm ổn: "Việc này tôi đã biết, tổ đạo diễn đã gọi điện cho tôi."

Seo Jinhyeok thấy anh không có ý muốn xem phát sóng trực tiếp, thử dò hỏi: "Lee tổng, tiểu thiếu gia lên hình không ít. Ngài không muốn xem một chút sao?"

"Không cần." Lee Minhyeong không ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt văn kiện: "Không có việc gì thì cậu ra ngoài trước đi."

Seo Jinhyeok không đi, hắn muốn nói lại thôi: "Lee tổng, tổ tiết mục  vì tiểu thiếu gia tìm một vị cộng sự đặc biệt làm bạn. Người này là người đại diện truyền thông của Kim Jeonghyeon đến từ nước B."

"Được! Tôi đã biết!" Lee Minhyeong không có hứng thú đến mí mắt cũng chưa nâng một chút: "Loại sự tình này không cần phải báo cáo cho tôi, để vệ sĩ đi theo đừng để Seungmin gặp nguy hiểm là được. Tổ đạo diễn bên kia tôi cũng đã nói qua rồi."

"Lee tổng......" Seo Jinhyeok do do dự dự mà nói: "Tôi muốn nói chính là, vị đại diện này, cậu ấy...... Cậu ấy rất giống cậu Moon."

Seo Jinhyeok vừa nói xong, ngòi bút trong tay Lee Minhyeong đột nhiên dừng ở trên giấy. Anh cúi đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Hyeonjoon.

Gương mặt này, anh đã nhớ suốt bốn năm, một ngàn ngày đã qua. Thời điểm vừa mới mất đi Hyeonjoon, anh giống người điên lao đi tìm cậu. Chẳng sợ một ánh mắt, một cái bóng, một động tác anh đều cảm thấy đó chính là Hyeonjoon. Anh không tin Hyeonjoon đã chết, anh cảm thấy Hyeonjoon chỉ là đang trốn đi mà thôi. Nhưng anh tìm thật lâu thật lâu cũng tìm không thấy, cuối cùng anh mới hiểu được, Hyeonjoon thật sự đã chết, chết trong vụ nổ đó, đến tro cốt cũng không lưu lại được.

Ngòi bút đen kéo một đường mực trên trang giấy trắng cũng như vị trí ngực của Lee Minhyeong trở nên đen kịt không thấu một tia sáng nào. Hyeonjoon không còn nữa, thế giới với anh trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.


Seo Jinhyeok lo sợ bất an mà đứng, thật cẩn thận mà đánh giá thần sắc của Lee Minhyeong.

Nhưng Lee Minhyeong cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu tình, cái này làm cho Seo Jinhyeok cảm giác thực bất an. Hắn giật giật môi, muốn nói cái gì đó để giảm bớt áp lực  chung quanh, còn chưa tìm được lời thích hợp thì nghe được một tiếng bang. Thanh âm kia như đập thẳng lên ngực hắn làm trái tim Seo Jinhyeok hung hăng run lên.

Lee Minhyeong đem bút máy thiếp vàng đặt ở trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo giống một đám mây, nặng nề mà áp đến, làm Seo Jinhyeok cảm giác chung quanh không khí đều trở nên loãng, hắn hô hấp có chút khó khăn.

"Cậu ta giống Hyeonjoon?" Lee Minhyeong ánh mắt càng thêm u lãnh, ngữ khí càng là trầm đến dọa người: "Tùy tiện người nào đều có thể nói giống Hyeonjoon? Trên thế giới này chỉ có một Hyeonjoon, những người khác căn bản không xứng cùng em ấy đánh đồng."

"Vâng! Đúng đúng!" Seo Jinhyeok cuống quít sửa miệng: "Lee tổng, là tôi nhìn lầm."

"Đi ra ngoài!" Lee Minhyeong quát khẽ ra tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Seo Jinhyeok bước nhanh rời khỏi văn phòng. Đứng ở trên hành lang, hắn mới cảm giác hô hấp trở nên thông thuận. Nặng nề mà phun ra một hơi, Seo Jinhyeok cảm giác sau lưng quần áo đều bị mồ hôi lạnh sũng nước. Hắn nhìn liếc mắt một cái đóng chặt cửa phòng, cảm thấy thế giới bên trong cánh cửa giống như là Tu La địa ngục.

Từ sau khi Moon Hyeonjoon chết, tính tình Lee tổng càng ngày càng cổ quái.

Trước kia đi khắp nơi tìm kiếm Hyeonjoon, chỉ cần hơi có điểm tương tự liền sẽ đem người mang về tới để tra nghi vấn. Nhưng mà hiện tại lại không cho nói một câu. Xem ra Moon Hyeonjoon chính là điều cấm lỵ trong lòng Lee tổng, về sau không nên nhắc tới vẫn tốt hơn.

Seo Jinhyeok sửa sang lại tâm tình, trở lại văn phòng của mình.


Seo Jinhyeok đi rồi, văn phòng khôi phục vẻ yên lặng, nhưng tâm tình của Lee Minhyeong lại thật lâu không thể bình tĩnh.

Anh ngồi ở trên ghế, suy nghĩ xuất thần. Trước mắt lại hiện lên hình ảnh ngày trước khi Hyeonjoon còn ở bên cạnh anh. Lúc ấy anh đối với đoạn hồi ức này có chút khinh thường , lúc ấy chỉ yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tình yêu Hyeonjoon dành cho anh, đổi lại anh không chút thương tiếc giam cầm hành hung cậu, đối với Hyeonjoon đã làm những chuyện không khác gì cầm thú. Thời điểm anh hoàn toàn tỉnh ngộ mới biết được chính mình đã sai đến mức độ nào.

Nhưng tất cả đều muộn rồi. Anh cùng Hyeonjoon không còn có về sau nữa. Anh hối hận, anh thống khổ ... nhưng đến cơ hội đền bù cho cậu cũng không có. Lee Minhyeong ôm ngực, trái tim vỡ nát lại bắt đầu đau.

Anh kéo áo sơ mi ra, nhìn cái tên được khắc trên ngực, trong mắt kéo đến toàn tơ máu.

Hyeonjoon! Em biết không? Anh rất nhớ em! Rất nhớ, rất nhớ em!


Chap sau:   Lee Seungmin tức giận dậm chân, nó mới quen chú xinh đẹp thôi nếu ba ba doạ chú chạy mất thì nó phải làm sao? Ba ba là đồ đáng ghét!!!

Lee Seungmin vươn tay nhỏ giữ chặt tay áo Kim Sanghyeok, đặc biệt nhiệt tình nói: "Chú ơi, trời tối rồi. Chú ngủ lại nhà con đi được không! Giường của ba ba con rất lớn, chú cùng ba con ngủ là vừa rồi ạ."

Kim Sanghyeok biểutình cứng đờ, theo bản năng mà nhìn về phía nam nhân đang hôn mê trên ghế phụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro