Chương 62: Lee tổng, thỉnh tự trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Sanghyeok chạy ra ngoài một đường không dám quay đầu, đến khi về lều lớn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kim Jeonghyeon cùng Lee Seungmin vẫn đang ngồi đó chờ cậu.

Nhìn thấy Kim Sanghyeok cả người chật vật, khẩu trang cũng không có, bên môi còn dính vết máu, Kim Jeonghyeon kinh hãi. Cậu ta lập tức đi qua, đứng ở trước người Kim Sanghyeok, dùng lưng che camera.

"Anh Sanghyeok, sao lại thế này? Môi anh làm sao vậy? Còn có khẩu trang đâu?"

Kim Sanghyeok duỗi tay phủi bụi một chút, đầu ngón tay dính vết máu. Đây không phải máu của cậu, là của Lee Minhyeong.

Việc bị người ta cưỡng hôn, Kim Sanghyeok nào dám nói ra, anh mơ hồ nói: "Tôi không cẩn thận té ngã một cái."

"Còn có khẩu trang đâu?" Kim Jeonghyeon hỏi.

Kim Sanghyeok lấy ra một cái khẩu trang màu đen trong túi áo, cuống quít mang lên. Cũng may ngày thường cậu vẫn có thói quen mang theo  khẩu trang dự phòng.

Kim Jeonghyeon giúp cậu sửa sang lại quần áo trên người, phủi bớt đất trên người, thuận tay sửa lại tóc cho cậu.

Kim Sanghyeok vẫn còn bị Lee Minhyeong doạ sợ theo bản năng vội né tránh. Nhưng sau khi ý thức được người trước mặt là Kim Jeonghyeon thì cảm xúc mới ổn định một chút.

Kim Jeonghyeon nhạy bén phát giác Kim Sanghyeok có điểm kỳ lạ, nhưng phía sau chính là camera, cậu ta không thể hỏi ngay tại đây được. Chờ  Sanghyeok chỉnh lại quần áo xong mời tránh ra.


Tuy rằng có Kim Jeonghyeon che chắn, nhưng mặt của Kim Sanghyeok vẫn bị quay lại.

Lộ mặt chỉ có vài giây, phòng phát sóng trực tiếp liền muốn nổ tung.

[ a a a a. Tôi nhìn thấy mặt anh đẹp trai rồi, mẹ ơi con biết yêu rồi]

[Đây là loại nhan sắc thần tiên nào vậy? Vừa rồi tôi đã làm cái gì? Tại sao không có chụp anh?]

[Tôi vừa thấy trên môi anh ấy có vết máu, sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện? 】

[Khoé miệng anh ấy còn sưng lên. Thoạt nhìn như thế nào cũng giống ... thật xin lỗi trong đầu tôi không áp được mấy suy nghĩ đen tối kia ]

[thật sự giống như bị cưỡng hôn!]

[ai dám cưỡng hôn khẩu trang tiểu ca ca, tôi lấy AK47 bắn chết hắn. 】

[ chưa nghe được sao? Tiểu ca ca té ngã! 】

[Tôi thấy ánh mắt của Jeonghyeon sủng nịch anh đẹp trai lắm luôn! A làm người khép không được chân.]

[tôi muốn ship CP Jeonghyeon x Sanghyeok]

[CP JeongHyeok bất diêt]

[MinHyeok CP nhất thống giang hồ.]

......

Kim Sanghyeok không biết phòng phát sóng trực tiếp nổ thành bộ dáng gì, nhưng Lee Minhyeong rất rõ ràng. Anh cầm di động vẫn luôn đang xem bình luận.

MinHyeok CP?

Lee Minhyeong ánh mắt trầm xuống, đáy mắt loé lên một tia nguy hiểm. Ngón tay chạm vào khoé môi bị cắn rách nở một nụ cười.

Mặc kệ Hyeonjoon vì cái gì biến thành Kim Sanghyeok, người của anh, ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm.


Đạo diễn chạy tới hỏi thăm Kim Sanghyeok có làm sao không, Nam Dohyun cùng Lim Nayeon cũng vây lại đây hỏi cậu té có bị thương chỗ nào không?

 Sanghyeok lắc đầu nói không, an ủi đạo diễn cùng hai vị nữ khách mời vài câu, chương trình lại tiếp tục quay.

Thời gian kết thúc nhiệm vụ còn không đến một giờ.

Kim Jeonghyeon không chịu làm việc đàng hoàng, cái gì cũng chưa tìm được, nhưng đã vặt hai cân nho ăn rồi, dưa leo cũng gặm ba cân, giờ lại nhắm đống dâu tây.

Đạo diễn giữ chặt cánh tay cậu ta: "Cậu đừng chỉ ăn có thể chứ?"

"Đạo diễn, ngài cũng đừng keo kiệt quá. Có mấy trái dâu thôi mà đến mức này sao?"

Kim Jeonghyeon nhịn rồi lại nhịn, mới không đi thảo phạt cả vườn dâu tây đó.

Đạo diễn chỉ chỉ đồng hồ: "Làm nhiệm vụ quan trọng hơn! Cậu không muốn thắng sao?"

Kim Jeonghyeon lúc này mới lấy lại tinh thần, bế bạn nhỏ bên cạnh lên, hướng tới một cái lều lớn khác chạy tới.


Kim Sanghyeok nhìn nhìn giỏ tre, bọn họ còn thiếu bốn loại rau củ không có tìm được.

Lee Seungmin khẩn trương mà nhìn Kim Sanghyeok: "Chú ơi, chú ngã có đau không?"

"Không đau!" Kim Sanghyeok xoa xoa đầu nhỏ của Seungmin, đáy lòng mềm thành một đoàn.

Seungmin tốt như vậy tại sao lại có một người ba hỗn đản như Lee Minhyeong chứ?

"Không đau thì tốt rồi ạ." Lee Seungmin giữ chặt tay Kim Sanghyeok, "Chú ơi, con đỡ chú! Chú nhất định sẽ không té ngã nữa!"

Kim Sanghyeok ê ẩm, đáy lòng xoay quanh một nỗi chua xót. Đứa nhỏ ngoan như vậy tại sao không phải là con của cậu chứ?

Hai người hướng tới một cái lều lớn khác đi đến, đi được nửa đường, người phía sau camera lại bị đổi.

Kim Sanghyeok chỉ lo tìm rau củ không có chú ý, nhưng Lee Seungmin phát hiện ngay.

Cậu tò mò quay đầu lại xem, thấy người đó quần áo lao động màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Nó bỗng trừng lớn đôi mắt,

"B......"

Là ba ba!

Tại sao ba ba lại tới đây?

Lee Seungmin một tiếng "Ba" còn chưa nói xong, Lee Minhyeong giơ lên một ngón tay dừng ở trên môi, ra hiệu cho con trai im lặng.

Lee Seungmin lập tức che lại miệng nhỏ, cong khóe mắt lên đối với Lee Minhyeong cười cười.


Nụ cười tươi xán lạn của Seungmin bị thu lại, phòng phát sóng lại tiếp tục bùng nổ.

[Tiểu khả ái Seungmin đang cười với ai vậy?]

[Tiểu khả ái Seungmin, dì đợi con lớn ...]

[Thật không dám tin, tui lại đi thích bạn nhỏ còn đi nhà trẻ.]

[Seungmin vừa rồi muốn nói gì vậy? Nhìn khẩu hình miệng hình như là gọi giáo viên sao?]

[Giáo viên ở nhà trẻ hầu hết là nữ, khẳng định không giữ nổi camerra.]

[Tôi có cảm giác tiểu khả ái vừa rồi muốn gọi ba ơi.]

[Lee tổng sao? Lee tổng tới rồi sao? Cầu anh lộ mặt.]

......

Lee Seungmin nhìn thấy Lee Minhyeong thực sự thực kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trấn định lại tinh thần. Lee Minhyeong không cho nó nói thì nó liền ngoan ngoãn đi theo Kim Sanghyeok.

Lee Minhyeong cầm máy quay đi theo phía sau bọn họ, Kim Sanghyeok chỉ lo tìm kiếm mấy loại rau củ còn thiếu, căn bản không có nhìn phía sau. Cậu cúi đầu nhìn rau trong giỏ, tiếp tục tìm kiếm đậu que.

Lee Seungmin cũng ở hỗ trợ tìm, nhưng  lều diện tích quá lớn, lại có quá nhiều loại rau khác nhau. Hai người tìm thật lâu cũng chưa tìm được, Lee Seungmin thở dài: "Đậu que, mày ở nơi nào a? Không cần trốn nữa, nhanh ra đây đi!"

Phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, Lee Seungmin quay đầu lại, liền thấy Lee Minhyeong đang ra hiệu cho mình. Lee Minhyeong dựng thẳng lên ba ngón tay, ngay sau chỉ chỉ về bên trái.

Lee Seungmin không dám nói ra tiếng: "Ba ba giỏi quá!"

Lee Minhyeong liền cười với nó.

Phòng phát sóng trực tiếp, có người đọc khẩu hình online: [Bạn nhỏ Seungmin nói là : Ba ba giỏi quá!]

[OMG, thật sự là Lee tổng]

[Lee tổng đến đây làm gì vậy?]

[Chắc không yên tâm về bảo bối Seungmin đi.]

[Có con trai đáng yêu như vậy tôi cũng không yên tâm.]

[Vợ với con trai đi quay, Lee tổng yên lặng theo sau bảo vệ. Lee thổng hảo A]

[Có lầm hay không, hai A có thể một nhà sao?]

[Tại sao không thể? Hai A tương ngộ tất có một A chịu]

[Tôi chịu Lee tổng. Lee tổng tổng công]

[Anh đẹp trai là thụ]

[MinHyeok CP thiên thu vạn đại]

......

Phòng phát sóng trực tiếp thảo luận nhiệt liệt cũng không thể ảnh hưởng tới quá trình làm nhiệm vụ của mọi người.

Kim Sanghyeok vẫn không thấy đậu que, chỉ còn 20 phút nữa là hết giờ rồi, trên trán đã đổ mồ hôi, ánh mắt cũng trở nên nôn nóng hơn. Cậu muốn thắng, muốn có cơ hội tiếp tục tham gia chương trình này cùng Seungmin.

Sau khi được Lee Minhyeong chỉ điểm. Lee Seung đã biết vị trí của đậu que. Nó vươn tay nhỏ vỗ vỗ đằng sau lưng Kim Sanghyeok: "Chú ơi."

Kim Sanghyeok quay đầu lại nhìn về phía nó: "Làm sao vậy?"

"Đậu que có phải quả dài dài màu xanh không ạ?" Lee Seungmin dùng tay chân miêu tả

Kim Sanghyeok hỏi: "Con thấy rồi sao?"

"Vâng ạ!" Lee Seungmin gật đầu: "Con thấy nó ở bên kia ạ."

Kim Sanghyeok một tay bế lên Lee Seungmin, cầm theo giỏ tre đi về phía bên trái. Cậu đi vài bước thì đột nhiên dừng lại. Lee Minhyeong đang cầm máy quay đi theo cũng dừng lại.

Kim Sanghyeok quay đầu , ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chăm chú vào anh, trong mắt xuất hiện ngọn lửa muốn đem Lee Minhyeong đốt cháy thành than.

Ngay từ đầu,  Sanghyeok cũng không có chú ý tới Lee Minhyeong. Nhưng vừa rồi thân mật với anh ta cậu đã ngửi được mùi pheromone của Lee Minhyeong và bây giờ nó đang ở ngay phía sau cậu không thể nào che giấu được.

Kim Sanghyeok như thế nào cũng không nghĩ tới, Lee Minhyeong có thể không biết xấu hổ giả dạng làm người quay phim. Nếu không phải đang phát sóng trực tiếp, lại có Seungmin bên cạnh thì cậu đã cho anh ta một quyền rồi, đấm vỡ cái gương mặt làm người ta ghê tởm kia.

Sống nhiều năm như vậy, Sanghyeok chưa từng phải chịu loại vũ nhục này. Gặp Lee Minhyeong 3 lần, cả 3 lần đều bị anh cưỡng hôn. Loại trải nghiệm này quả thực làm cậu suốt đời này cũng không quên được.

Lee Minhyeong thấy trong mắt  Sanghyeok không hề có chút che giấu hận ý cùng chán ghét hướng thẳng về phía mình. Anh đã tưởng tượng vô số lần khi gặp lại Hyeonjoon sẽ như thế nào nhưng chưa nghĩ đến khi thật sự gặp lại Hyeonjoon sẽ xem anh như kẻ thù.

Trái tim Lee Minhyeong đau muốn chết, như có lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh. Cố gắng nhịn không vứt máy quay xuống mà chạy tới ôm cậu vào lòng. Muốn nói cho cậu biết rằng mình có bao nhiêu hối hận.

Nhưng cuối cùng, Lee Minhyeong vẫn là nhịn xuống. Hiện tại còn đang phát trực tiếp, thật sự không phải thời điểm để gỡ bỏ hiểm lầm.

Lee Minhyeong nhìn thẳng Kim Sanghyeok, bốn mắt giao nhau, cảm xúc ở không trung kịch liệt va chạm.


"Chú ơi, chúng ta đi thôi."

Thanh âm mềm mại của Lee Seungmin kéo lại sự chú ý của Kim Sanghyeok, cậu nắm chặt giỏ tre, áp phẫn nộ cuồn cuộn xuống đáy lòng.

Kim Sanghyeok xoay người, ôm Lee Seungmin rời đi. Lee Minhyeong nhìn bóng dáng lạnh lùng của cậu mà thở dài. Nếu không phải mùi pheromone không thể làm giả thì anh thật không dám tin người này là Moon Hyeonjoon. 

Hyeonjoon của anh tại sao lại trở nên lạnh lùng như vậy?

Lee Minhyeong giơ tay sờ lên môi, giữa môi răng vẫn còn lưu lại hương vị của Sanghyeok, nhưng hương vị này làm anh có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm. Môi rất đau, trái tim còn đau hơn.


Kim Sanghyeok ôm Lee Seungmin chạy vào lều lớn số 3, thành công tìm được đậu que. Vừa mới đem đậu que để vào giỏ, thanh âm của đạo diễn đã truyền đến: "Đã hết giờ. Nhiệm vụ kết thúc."

Bốn vị khách mời cùng tiểu cộng sự  đi đến khoảng đất trống trước lều lớn. Mang theo giỏ tre đặt ở trên bàn, rau củ bên trong được lấy ra để kiểm tra.

Kim Jeonghyeon lúc này mới phát hiện, sáu loại rau củ của mình không giống với ba người còn lại một chút nào.

"Ha ha, các người thua chắc rồi!"

Kim Jeonghyeon vẻ mặt đắc ý: "Tôi không cần so, trực tiếp đè các người luôn."

Nam Dohyun cùng Lim Nayeon che miệng cười, Kim Sanghyeok dùng ánh mắt đồng tình nhìn Kim Jeonghyeon.

Tại sao nghệ sĩ dưới tay anh lại có kiểu ngu ngốc đến như vậy? Chỉ số thông minh đều dùng để đối lấy nhan sắc rồi sao?

Đạo diễn công bố kết quả thi đấu: "Tổ 1: 100 điểm. Tổ số 2 toàn sai: -60 điểm. Tổ số 3 sai 6 cái: 40 điểm. Tổ số 4 sai 4 cái: 60 điểm.

Kim Jeonghyeon cúi đầu nhìn thẻ bài của mình, đội số 2 của cậu ta sai hết kìa.

Kim Jeonghyeon kêu rên: "Tại sao lại như thế này? Tiểu nha đầu nhà chúng tôi nhớ rõ rành mạch, chính là 6 loại rau này mà."

Kim Sanghyeok thật sự xem không nữa: "Cậu nhớ nhầm thì có! Cà chua, cà tím, bầu, cải trắng, nấm kim châm, khoai tây, củ cải trắng, đậu que, dưa leo, bắp cải tím. Là mười loại rau này mới đúng."

"Hoá ra tiểu nha đầu này một cái cũng nói không đúng?" Kim Jeonghyeon vẻ mặt như đưa đám nhìn bạn nhỏ bên cạnh.

Bạn nhỏ nói: "Không phải là kể mấy loại rau mình thích ăn sao ạ?"

Kim Jeonghyeon: "......"

Đạo diễn chỉ nói một lần, Kim Sanghyeok lại có thể đem mười loại rau nhớ hết, trí nhớ tốt như vậy làm người ta thán phục.

Kim Jeonghyeon kinh ngạc: "Anh Sanghyeok sao trí nhớ của anh tốt như vậy? Không bù cho em."

Kim Sanghyeok nói: "Có thể cậu là họ hàng với cá vàng, bơi một vòng liền quên hết."

Ánh mắt khâm phục của Nam Dohyun nhìn Kim Sanghyeok: "Thầy Kim thật sự lợi hại nha!"

Lim Nayeon không thích nói chuyện nhiều, nhưng cũng tán dương: "Thầy Kim trí nhớ tốt quá."

Lee Minhyeong đứng bên trong đội ngũ nhân viên, ánh mắt hiện ra hơi lạnh. Cái thứ mèo chó này cũng xứng đáng tán thưởng người của anh ư?


Sau khi nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, mọi người trở lại nhà trẻ.

Nhiệm vụ thứ hai là dùng số rau đó làm 3 món mặn 1 món canh để các bạn nhỏ ở nhà trẻ ăn, cuối cùng tiến hành bỏ phiếu, chọn ra quán quân kỳ này.

Lee Seungmin lôi kéo tay Kim Sanghyeok  hỏi: "Chú ơi, chú có biết nấu cơm không ạ?"

Kim Sanghyeok lắc đầu: "Chú không biết."

Kim Jeonghyeon vui vẻ cực kỳ: "Ha ha, em cũng không biết! Lần này cả bốn tổ chúng ta đều xong đời."

Nam Dohyun cùng Lim Nayeon biểu tình một lời khó nói hết. Các cô nàng tuổi này đều sống trong nhung lụa nào biết phòng bếp ở chỗ nào.

Kim Sanghyeok hơi hơi mỉm cười: "Còn có một thứ gọi là thiên phú."

Kim Jeonghyeon rung đùi đắc ý: "Anh Sanghyeok, thiên phú cao cũng vô dụng. Anh còn có thể biến ra 3 mặn 1 canh sao?"

Kim Sanghyeok nói: "Thử xem đi! Nói không chừng có thể biến ra thật đấy."


Chỉ một lúc sau, Kim Sanghyeok thật sự biến ra 3 mặn 1 canh.

Kim Jeonghyeon xem chỗ đồ ăn cậu làm, tròng mắt muốn rớt hết ra ngoài.

Cà chua xào trứng gà, salad rau củ, cà tím nhồi thịt chiên, khoai tây chiên, canh nấm......

"Anh Sanghyeok, anh thật lợi hại." Kim Jeonghyeon giơ ngón tay cái lên với cậu, nhìn lại kiệt tác của chính mình, rốt cuộc cũng chịu tin thiên phú có bao nhiêu quan trọng.

Nam Dohyun cùng Lim Nayeon so Kim Jeonghyeon làm tốt hơn một chút, con gái tâm tư tỉ mỉ hơn, làm cũng tương không tồi, nhưng gia vị nêm nếm không tốt thành ra lúc ăn thử có chút ...


Trận thi đấu này quán quân không thể nghi ngờ chính là Kim Sanghyeok cùng Lee Seungmin.

Sau khi chương trình kết thúc [gả cho anh đẹp trai đeo khẩu trang], [mặt của anh đẹp trai] liền lên thẳng hot search.

Kim Sanghyeok ở đại lục A một lần là nổi tiếng. Sau khi ghi hình xong, cậu đến phòng hoá trang tháo các loại phụ kiện.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Lee Minhyeong đi tới chỗ cậu. Chuyên viên trang điểm theo ý của anh ra ngoài đóng cửa lại.

Trong nháy mắt bên trong an tĩnh đến quỷ dị, Kim Sanghyeok đứng dậy, siết chặt nắm tay nhìn nam nhân trước mặt.

Lee Minhyeong nhìn thấy trong mắt cậu lửa giận hừng hừng thiêu đốt. Kim Sanghyeok đã nhịn một ngày, Lee Minhyeong tự vác xác đến chọc cậu lần nữa.

Thấy Kim Sanghyeok thực sự đã giận, Lee Minhyeong  thức thời giơ hai tay lên: "Anh chỉ muốn cùng em tâm sự chút chuyện tuyệt đối không mạo phạm tới em nữa."

Không mạo phạm rồi cũng mạo phạm. Kim Sanghyeok cảm thấy Lee Minhyeong chính là nói một đằng làm một nẻo, không có chút  thành ý nào.

"Tôi và anh không có gì để nói với nhau cả."

Cậu vòng qua Lee Minhyeong muốn rời đi, thanh âm của anh đột nhiên vang lên bên tai: "Moon Hyeonjoon!"

Trái tim của Kim Sanghyeok run rẩy, cảm giác cái tên này vô cùng quen thuộc. Nhưng quen thuộc thì sao, với cậu không có liên quan gì.

Cậu nâng bước tiếp tục đi ra ngoài, Lee Minhyeong đã chạy tới, dùng tay đè cánh cửa phòng hoá trang lại, đem Kim Sanghyeok mới vừa tới cửa một lần nữa ấn trở về, gắt gao đóng cửa.

"Hyeonjoon, tại sao em lại giả vờ không quen biết anh? Anh biết em hận anh nhưng em không thể không nhận ra anh. Còn có Seungmin, nó ..."

Kim Sanghyeok lạnh giọng đánh gãy anh: "Anh nhận sai người rồi."

"Anh sẽ không nhận sai người. Em chính là Moon Hyeonjoon. Hyeonjoon của anh."

Lee Minhyeong đứng ở trước mặt Kim Sanghyeok, gắt gao nhìn vào đôi mắt của cậu: "Hyeonjoon là người anh yêu nhất, anh không thể nhận sai được."

"Tôi không phải Moon Hyeonjoon!"

Trong giọng nói của Kim Sanghyeok lộ ra phẫn nộ cùng không kiên nhẫn.

Người này liên tiếp cưỡng hôn cậu đã đủ để khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu rồi, hiện tại lại bị nhận thành một người khác càng làm cho Kim Sanghyeok cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. :"Lee tổng, thỉnh anh biết tự trọng."


"Thỉnh anh tự trọng!"

Lời này nói dễ nghe một chút chính là "Cho anh mặt mũi, tự biết điều mà rời đi", nói khó nghe chính là "Anh mau cút đi".

Nếu là trước đây, Lee Minhyeong chỉ sợ đã sớm trở mặt vô tình, nhưng hiện tại anh không dám làm như vậy. Thật vất vả mới gặp lại được Hyeonjoon nhất định không thể để cậu đi mất nữa.

Mặc dù không biết tại sao Hyeonjoon lại biến thành Kim Sanghyeok nhưng Lee Minhyeong không tính toán lại chọc giận cậu.

Anh ôn nhu nói: "Bỏ qua đề tài vừa rồi đi. Chúng ta nói chuyện khác nhé,"

Phòng hoá trang này vốn là phòng học của nhà trẻ sửa thành cũng không quá rộng. Lee Minhyeong lại đứng trước mặt Kim Sanghyeok, trên người anh có hương vị pheromone chỉ thuộc về alpha giống như có sinh mệnh hướng thắng đến cánh mũi của cậu. Hương vị này làm Sanghyeok có cảm giác đặc biệt quen thuộc. Giống như trước kia đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng cậu dám khẳng định, trước kia chưa bao giờ gặp qua Lee Minhyeong. Người nam nhân này, tại sao lại cho cậu cảm giác quen thuộc đến vậy?


Kim Sanghyeok còn đang thất thần, Lee Minhyeong đã đối cậu phát ra mời: "Nghe nói công ty của em muốn tiến quân vào giới giải trí thủ đô, vừa vặn công ty của anh gần đây muốn đầu tư một bộ phim điện ảnh. Không bằng tìm một chỗ ăn cơm chúng ta bàn thêm ? Seungmin nó thực sự thích em, nó cũng rất muốn được ở bên em."

Nghe thấy tên Seungmin, Kim Sanghyeok liền nghĩ đến ba lần gặp mặt Lee Minhyeong đều mang lại cho cậu sự sỉ nhục.

Cậu cau mày, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi và anh không có khả năng hợp tác!"

Thấy Lee Minhyeong còn chặn ở cửa, Kim Sanghyeok lạnh giọng nói: "Xin nhường đường một chút."

"Anh không có ác ý, anh chỉ là......"

Lee Minhyeong nói còn chưa dứt lời đã bị Kim Sanghyeok thô bạo đánh gãy: "Anh có ý gì tôi không biết, tôi cũng không muốn biết. Việc có liên quan đến công ty của anh tôi đến một dấu chấm câu cũng không có hứng thú. Hiện tại anh tránh ra đừng ép tôi phải động thủ."

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm Kim Sanghyeok, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng lại có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Hyeonjoon của anh tại sao lại biến thành như vậy? Hyeonjoon đã từng yêu anh đi đâu rồi?

Kim Sanghyeok không cho Lee Minhyeong cơ hội nói chuyện, cậu đẩy nam nhân trước mặt ra, bước nhanh khỏi phòng.

Lee Minhyeong nhìn bóng cậu rời đi, đáy lòng chua xót khó tả.


Kim Sanghyeok mới vừa đi ra đã đụng phải Kim Jeonghyeon.

"A! Anh Sanghyeok!" Kim Jeonghyeon đi tới, ôm lấy bả vai Kim Sanghyeok: "Anh làm gì mà lâu vậy?"

Cậu ta vừa dứt lời, phát hiện một  nam nhân cao lớn tuấn lãng từ căn phòng mà Kim Sanghyeok vừa ở bước ra.

Kim Jeonghyeon mở to đôi mắt, kinh ngạc  nhìn Lee Minhyeong. Cậu ta đã nhìn thấy mặt của Lee Minhyeong trên báo cùng TV, đây vẫn là lần đầu tiên thấy người thật.

Khí thế quanh người Lee Minhyeong làm Kim Jeonghyeon cảm nhận  thấy mùi nguy hiểm.

Lee Minhyeong đi ngang qua người Kim Sanghyeok, ánh mắt âm hàn dừng trên bàn tay Kim Jeonghyeon ôm  Sanghyeok như là muốn đem cánh tay Kim Jeonghyeon bắn thủng thủng một lỗ .

Kim Jeonghyeon cảm giác rõ ràng được địch ý, nhìn thẳng Lee Minhyeong, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đáy mắt đều mang theo phẫn nộ.

Kim Sanghyeok không muốn cùng Lee Minhyeong tiếp tục dây dưa, rốt cuộc việc bị cưỡng hôn cũng quá mất mặt.

Cậu đối Kim Jeonghyeon nói: "Chúng ta đi!"

Kim Jeonghyeon hung hăng liếc Lee Minhyeong một cái, trong ánh mắt mang theo tia cảnh cáo.

Cậu ta đi theo Kim Sanghyeok, giống vệ sĩ hộ tống Kim Sanghyeok rời đi.


Ngồi trên xe, Kim Jeonghyeon quan sát biểu tình của Kim Sanghyeok nói: "Anh Sanghyeok, tại sao Lee Minhyeong lại ở trong phòng hoá trang với anh?"

Kim Sanghyeok dựa vào ghế da, sắc mặt bất động nói: "Anh ta hỏi có muốn hợp tác hay không!"

Kim Jeonghyeon cũng là Alpha, cậu ta  cảm thấy được trên người Lee Minhyeong toả ra pheromone mang tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.

Lee Minhyeong có hứng thú với Kim Sanghyeok!

Phát hiện này làm Kim Jeonghyeong cảm thấy thực bất an, cậu ta yên lặng đánh giá sắc mặt Kim Sanghyeok phát hiện biểu tình của cậu chỉ có lãnh đạm. Lee Minhyeong thì cũng chỉ là một người xa lạ không quan trọng gì.

Nhưng Kim Jeonghyeon như cũ vẫn không yên tâm, Lee Minhyeong nhìn Kim Sanghyeok bằng ánh mắt mười phần xâm lược. Ánh mắt như vậy cậu ta đã quá quen thuộc, giống như một con sói vừa ý con mồi của mình. Nó đang tìm cơ hội sẽ nhào lên cắn thẳng vào yết hầu của con mồi sau đó kéo vào lãnh địa của nó.

"Anh Sanghyeok, Lee Minhyeong không phải người tốt! Anh ta không có ý tốt với anh. Về sau anh nên tránh xa anh ta một chút."

Ánh mắt Kim Sanghyeok sắc bén bén như chim ưng nhìn về phía Kim Jeonghyeon, anh hơi nhăn mày, đáy mắt tựa hồ mang theo vài phần không vui.

Kim Sanghyeok như vậy làm Kim Jeonghyeon thấp thỏm bất an, cậu ta ậm ừ nói: "Em biết không nên can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh, nhưng Lee Minhyeong thật sự không phải đối tượng thích hợp. Anh muốn tìm ai đều được, nhưng tuyệt đối không thể là anh ta."

Kim Jeonghyeon nói chuyện ngữ khí thực cấp, còn có điểm sợ Kim Sanghyeok sẽ phát hỏa nên mới  cẩn thận như vậy.

Kim Sanghyeok thở dài: "Tôi chưa nói muốn cùng anh ta thế nào. Cậu có phải khẩn trương quá mức hay không?"

"Bằng trực giác của một Alpha , em cảm thấy anh ta có mưu đồ gây rối ."

Kim Jeonghyeon chắc nịch nói: "Loại người như anh ta em đã thấy nhiều rồi, cái gì mà nói chuyện hợp tác, rõ ràng chính là cố ý tiếp cận anh. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."

"Anh có biết đời tư cá nhân của anh ta trước kia có bao nhiêu loạn? Nghe nói trước kia có một cậu người yêu, nhưng bởi vì ghét bỏ xuất thân của đối phương không tốt nên tìm một người xứng với anh ta hơn để kết hôn. Nếu chỉ như vậy thì cũng không quá tra. Tra nhất chính là, anh ta đính hôn rồi còn dây dưa với người yêu cũ không thôi, chính là không muốn chia tay người cũ. Anh nói xem loại người này có phải siêu cấp tra nam."

Kim Sanghyeok nâng mí mắt nhìn về phía Kim Jeonghyeon: "Tôi đối với chuyện của anh ta không có hứng thú, cậu không cần kể tỷ mỉ như vậy."

Kim Jeonghyeon cười ngây ngô: "Em chỉ sợ anh bị anh ta mê hoặc thôi!"

Kim Sanghyeok bất đắc dĩ nói: "Anh ta là Alpha, tôi cũng là Alpha, chúng tôi có khả năng sao?"

Kim Jeonghyeon lắc đầu: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro