Chương 64: Lee tổng là sói xám!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biệt thự có ba tầng, trừ đi đại sảnh tầng một thì tầng hai và tầng ba có rất nhiều phòng.

Lee Minhyeong không hề đến công ty mà trốn trong phòng, nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ thành một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài. Đến khi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen tiến về phía cửa biệt thự, ánh mắt của Lee Minhyeong hiện ra một tia hưng phấn.

Hyeonjoon của anh tới rồi.


Kim Sanghyeok đỗ xe xong liền đến ấn chuông cửa biệt thự.

Seungmin nghe được tiếng chuông lập tức chạy ra mở cửa.

Chân ngắn chạy so Phong Hỏa Luân còn nhanh hơn, nhanh như chớp đã đến bên cạnh Kim Sanghyeok.

"Mẹ......"

Nó hô lên một tiếng "Mẹ" xong lập tức đem miệng nhỏ che lại. Ba đã dặn qua bây giờ không thể gọi 'mẹ' chỉ có thể tạm thời gọi là 'chú'.

Miệng nhỏ mấp máy không dám nói lung tung.

Kim Sanghyeok khom lưng nhìn nó: "Minie, vừa nãy con nói cái gì thế?"

Lee Seungmin lắc đầu: "Không có gì! Con nhớ chú, đặc biệt đặc biệt nhớ."

Nó vươn tay nhỏ muốn ôm lấy Kim Sanghyeok. Cậu lập tức đem nó bế lên, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên cái mũi nhỏ: "Chú cũng rất nhớ Minie."

Khuôn mặt nhỏ của Seungmin dán sát vào mặt Sanghyeok: "Chú ơi, hôm nay con muốn chú chơi với con thật lâu."

"Không thành vấn đề."

Kim Sanghyeok ôm Lee Seungmin đi vào biệt thự, quả nhiên phát hiện bên trong không còn ai khác. Cậu không muốn đối mặt với Lee Minhyeong chút nào.

Mỗi lần gặp Lee Minhyeong, sẽ phát sinh mấy việc không hay làm cậu không thoải mái.

Cậu thật vất vả mới gặp được Seungmin, thời gian còn lại chỉ muốn làm bạn với nó không muốn vô ý xảy ra xung đột.

Mấu chốt quan trọng là Lee Minhyeong đem lại cho cậu cảm giác rất quái lạ.

Có ba phần quen thuộc, năm phần thù hận cùng hai phần xa lạ, rất khó hình dung rốt cuộc là cảm giác cái gì. Nhưng theo bản năng cậu cũng không muốn cùng Lee Minhyeong có quá nhiều tiếp xúc.


Kim Sanghyeok hỏi Seungmin: "Ba con không có nhà?"

"Vâng ạ! Ba đến công ty rồi ạ."

Lee Seungmin lôi kéo tay Kim Sanghyeok , làm nũng nói: "Chú ơi, con muốn chơi trốn tìm."

"Trong nhà quá rộng, con trốn đi mà chú tìm không thấy thì phải làm sao bây giờ?"

Nếu không phải  vì Lee Seungmin, Kim Sanghyeok thật sự không nghĩ đến sẽ đặt chân vào địa bàn của Lee Minhyeong.

Đặc biệt là trong căn nhà này nơi nào cũng có thể ngửi được mùi pheromone của alpha làm cậu nhớ tới Lee Minhyeong, nhớ tới hình ảnh anh ta ôm hôn mình, Sanghyeok cảm giác đặc biệt không được tự nhiên.

"Minie, chúng ta chơi trò khác được không! Chơi game hoặc là chơi xếp gỗ đều có thể."

"Không muốn không muốn! Chơi game với xếp gỗ đều nhàm chán vô cùng, con chỉ muốn chơi trốn tìm thôi."

Kim Sanghyeok khó xử: "Chính là......"

"Lầu 2, lầu 3 có mấy phòng bị khoá rồi, con sẽ không đi vào. Chú rất nhanh là có thể tìm được con. Chúng ta chơi ba lần đi mà."

Lee Seungmin bắt đầu làm nũng: "Chú ơi, chơi đi! Chơi đi mà!"

Kim Sanghyeok không muốn làm nó thất vọng, chỉ có thể đồng ý yêu cầu.


Lee Seungmin tìm được một cái khăn lụa, ý bảo Kim Sanghyeok ngồi xổm xuống: "Chú ơi, để con bịt mắt chú lại, chú đếm từ 1 đến 20 sau đó mới được đi tìm con. Không được mở mắt trước, không dùng thang máy."

Kim Sanghyeok nghe Seungmin nghiêm trang nói qua luật chơi, bất giác mỉm cười: "Được! Không mở mắt, không dùng thang máy."

Khăn lụa màu đen, không có một tia sáng nào có thể lọt qua.

Lee Seungmin kéo Kim Sanghyeok xoay vài vòng, "Chú ơi, chú có thể bắt đầu đếm."

Kim Sanghyeok: "1, 2, 3......"

Lee Seungmin có đi tất, trên sàn nhà lại lại trải thảm lông dày đem toàn bộ âm thanh hút đi, trong biệt thự nghe không được một tia động tĩnh.

Kim Sanghyeok đứng ở trong phòng khách to như vậy, đột nhiên cảm giác như là có người ở phía sau nhìn chằm chằm cậu.


Sau khi đếm tới 20 cậu nhanh chóng kéo khăn lụa xuống.

Cậu đầu tiên là nhìn về phía sau, không có ai.

Kim Sanghyeok lại nhìn quay, trong phòng khách cũng không có bóng dáng Seungmin.

 Cậu tìm một lượt phòng khách không thấy Seungmin liền hướng lên lầu hai.

Lầu hai có rất nhiều phòng đang đóng cửa, Sanghyeok tuỳ tiện chọn một cái mở ra. Đây là phòng để quần áo.

Trong phòng có rất nhiều gian nhỏ, tủ quần áo là nơi trốn tốt nhất. Nhưng khi Sanghyeok vừa bước vào trong liền cảm thấy hối hận.

Phòng này còn dùng để thay đồ, trên ghế vẫn còn mấy cái quần áo, hẳn là đồ dơ chưa kịp mang đi, tất cả đều là đồ của nam.

Cậu còn thấy được một cái quần lót màu đen ở góc. Khuôn mặt xinh đẹp của Sanghyeok liền đỏ bừng, lập tức xoay người rời khỏi phòng.

Cậu đứng ở hành lang, cảm thấy không khí trở nên loãng quá, làm người thở không nổi.

Cái quần lót trong phòng thay đồ kia cứ quanh quẩn trong đầu cậu, Sanghyeok dùng sức lắc đầu đem những suy nghĩ lung tung ném hết ra ngoài. Cậu hít một hơi thật sâu nhanh chóng bình tĩnh lại. Loại trò chơi này về sau không nên chơi nữa. Tim trong phòng thay đồ xong, Sanghyeok cũng không dám tìm phòng khác nữa.

Cậu đứng ở hành lang lầu hai, tầm 5 phút sau liền hô hớn: "Minie, chú tìm không thấy con, con ở đâu vậy?"

Không ai đáp lại cậu, biệt thự đặc biệt an tĩnh.

Lee Seungmin khẳng định trốn kỹ rồi! Tiểu tử này quỷ thật sự!

Kim Sanghyeok bất đắc dĩ, lại hô vài tiếng, vẫn là không ai đáp lại cậu.

Cậu nghiêng đầu nghĩ đối sách, đáy mắt hiện lên một một tia giảo hoạt.

"Minie, on ở nơi nào? Chú .. chú giống như lạc đường mất rồi."

Quả nhiên, sau khi Kim Sanghyeok nói xong, thanh âm của Lee Seungmin lập tức liền truyền tới: "Chú ơi, chú ơi, con ở lầu hai!"

Trên hành lang một cánh cửa mở ra, thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trước mắt Kim Sanghyeok.

"Tìm được con rồi!" Kim Sanghyeok nhào qua ôm lấy thằng nhóc 5 tuổi.

"Phạm quy! Chú phạm quy!" Lee Seungmin chu miệng nhỏ: "Tại sao chú có thể gạt người như thế? Lần này không tính."

"Chú nhắm mắt lại, đi tìm con thêm một lần nữa."

Lee Seungmin lôi kéo tay Sanghyeok đem cậu lôi xuống phòng khách.

Lúc này đây Lee Seungmin còn đang giảng giải cho Kim Sanghyeok không thể phạm quy, không thể gạt người, tìm không thấy nó cũng chỉ có thể đầu hàng nhận thua.

Kim Sanghyeok thực nghe lời gật gật đầu: "Được, chú đều nghe con."

Lee Seungmin giúp Kim Sanghyeok bịt mắt lại, kéo cậu xoay vài vòng..

Kim Sanghyeok đầu váng mắt hoa, lúc trong đầu còn choáng váng liền nghe Lee Seungmin nói: "Chú ơi, bắt đầu đi!"

"1, 2, 3......12......" Đếm tới 12, Sanghyeok liền ngửi được một mùi pheromone rất quen.


Pheromone của Alpha, Beta, Omega có điểm khác nhau, pheromone mà cậu ngửi được là hương vị thuộc về alpha.

Mùi này vẫn luôn tràn ngập ở căn biệt thự, lúc đầu thực thanh đạm giống như nước hoa còn xót lại, Nhưng hiện tại nó đang lượn lờ quanh chóp mũi cậu, dường như bình nước hoa đang được đặt ở trước mặt vậy.

Kim Sanghyeok cảm thấy không thích hợp, cậu đang chuẩn bị kéo khăn lụa đang che mắt mình ra, đột nhiên cảm giác cổ tay bị nắm lấy. Không kịp phòng ngừa liền bị kéo vào một cái ôm ấp áp.

Mặt cậu đập vào lồng ngực kiên cố của nam nhân. Mùi pheromone như tấm lưới đem cậu nhốt ở bên trong,

"Buông tay!"

Tuy rằng Sanghyeok không tháo được khăn lụa xuống nhưng cũng biết người đang giữ chặt lấy mình là Lee Minhyeong.

Người này trở về từ khi nào? Hay là ... anh ta vẫn luôn ở nhà?

Lee Minhyeong không cho Kim Sanghyeok thời gian tiếp tục suy nghĩ nữa, xoay người đem cậu đè ở trên tường. Mắt Sanghyeok không thể thấy, lại ở vào hoàn cảnh xấu, tức giận quát lớn: "Anh buông tay ra cho tôi."

Môi mỏng của Lee Minhyeong cong cong, anh cúi đầu nhìn gương mặt bởi vì phẫn nộ mà hơi phiếm hồng.

Sanghyeok hôm nay không mang khẩu trang, gương mặt tinh xảo tuấn lãng hoàn toàn bại lộ trước mắt Lee Minhyeong.

Có thể lại lần nữa nhìn thấy gương mặt mà mình vẫn nhớ nhung làm anh cảm thấy thoả mãn cực độ.


Lee Minhyeong đem mặt vùi vào cổ Sanghyeok , ngửi mùi hương pheromone trên người cậu, giờ khắc này anh đã hoàn toàn chắc chắn người này là Hyeonjoon của anh.

Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả lên da làm Sanghyeok cả người đều run rẩy. Cậu theo bản năng mà né tránh, lại phát hiện sau lưng mình là vách tường không thể lui nữa.

"Lee Minhyeong ..."

Kim Sanghyeok nghiến răng nghiến lợi kêu tên Lee Minhyeong, mỗi một chứ đều mang theo sự tức giận.

"Đừng tức giận, cho anh ôm em một cái."

Một bàn tay của Lee Minhyeong nắm chặt lấy cổ tay Kim Sanghyeok, một tay khác ôm eo, đem cậu ôm vào trong lòng. Cái ôm này không có chút tạp niệm nào cả chỉ có quyến luyến cùng ôn nhu.

Thân thể Sanghyeok cứng đờ, cảm giác được hô hấp của Lee Minhyeong đang run rẩy.

Theo hô hấp phập phồng của nam nhân , Sanghyeok cảm giác trái tim của mình cũng run rẩy theo, dường như bi thương giống sóng lớn từng đợt từng đợt đánh úp lại.


Lee Minhyeong ôm mãi bắt đầu không biết đủ, anh không chỉ muốn ôm Sanghyeok, anh còn muốn cùng cậu tiếp xúc thân mật.

Lòng tham của con người là như vậy không biết bao nhiêu cho đủ. Mặc dù biết rõ chỉ cần tiến thêm một bước sẽ chọc giận người trong lòng, nhưng Lee Minhyeong vẫn là nhịn không được hôn lên môi Sanghyeok.

Cảm giác hơi lạnh đánh úp lại, trong đầu Sanghyeok ong lên một tiếng như là có thứ gì đó nổ tung. Cậu trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó ra sức chống cự. Tay không thể động, cậu liền dùng chân đá qua.

Lee Minhyeong đã đoán được hành động của cậu, không có buông môi Sanghyeok ra, dùng đầu gối khoá chặt hai chân cậu lại. Sanghyeok hoàn toàn bị chế trụ, căn bản không thể động đậy.

Lee Minhyeong dùng môi nhẹ nhàng chạm  lên môi cậu, sau đó như muốn trừng phạt cắn một cái.

Sanghyeok ăn đau, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Nếu không phải bị khống chế chỉ sợ đã sớm cho người kia một quyền.

Cảm thấy cậu đang phẫn nộ, Lee Minhyeong dán lên môi cậu nói: "Nếu em còn dám lộn xộn, anh sẽ không đơn giản là cắn em như vậy đâu. Anh sẽ lột sạch quần áo của em, hung hăng mà ..."

Lee Minhyeong tạm dừng một chút, trái tim Sanghyeok như bị túm lên cao treo ở giữa không trung.

" ... thượng em!"

Thanh âm của nam nhân đột nhiên truyền tới giống một bàn tay đào đi trái tim cậu.

Kim Sanghyeok trong lòng trống rỗng, cảm giác thiếu hụt làm cậu trở nên mờ mịt. Lee Minhyeong chưa cho cậu cơ hội hoàn hồn lại cúi đầu tiếp tục hôn.

Mắt Sanghyeok không thể thấy, phía trước chỉ là một mảnh hắc ám. Sau khi thị giác không còn, các giác quan khác liền trở nên mẫn cảm đến dị thường.

Nam nhân như một ngọn lửa, đem từng tế bào trên người Sanghyeok đốt cháy, cậu có cảm giác giờ khắc này cậu sắp bị thiêu cháy.

Cậu muốn giãy giụa, muốn thoát ra nhưng một chúng sức lực cũng không có.

Nụ hôn thực mềm, tê tê ngọt ngọt đánh úp lại, bất tri bất giác đã bện thành một cái lưới ôn nhu đem Sanghyeok nhốt lại, không có khả năng trốn thoát.

Giờ khắc này cậu cái gì cũng hỏi không được, cái gì cũng nghĩ không ra, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn này.

Không biết từ khi nào, tay Lee Minhyeong đã buông lỏng ra cổ tay Sanghyeok ra. Hai tay vòng qua eo cũng chỉ là nhẹ nhàng đỡ lấy cậu.

Sanghyeok có thể không cần tốn nhiều sức để thoát ra, nhưng cậu chỉ là dựa vào tường, không có phản ứng nào khác.

Đại não nói cậu nên đẩy Lee Minhyeong ra nhưng thân thể lại không cách phản ứng lại. Kim Sanghyeok vừa mê mang lại vừa khiếp sợ, cậu rốt cuộc là làm sao vậy?


Đại sảnh biệt thự đặc biệt an tĩnh, châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Lee Minhyeong cùng Kim Sanghyeok ai cũng không nói chuyện chỉ ôm nhau giống như một đôi tình lữ đang thân mật.

Người yêu rốt cuộc cũng về bên người, đây là điều làm Lee Minhyeong cảm thấy vui nhất giống như ông trời đang ban ân cho anh vậy.

Anh ôm Sanghyeok, giống như là ôm bảo vật trân quý nhất trên thế giới này. Lee Minhyeong rất muốn thời gian có thể dừng lại ở một khắc này, như vậy thì  Sanghyeok sẽ không phản ứng lạnh nhạt mà đẩy anh ra nữa. Nhưng hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi.


"Chú ơi, sao chú không đi tìm con."

Thanh âm cùng tiếng bước chân của Lee Seungmin từ xa truyền đến, lập tức phá với không khí ấm áp  trong phòng khách. Sanghyeok đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đẩy nam nhân trước mặt ra dùng sức kéo khăn lụa trên mắt xuống. Cậu siết chặt nắm tay đang chuẩn bị đấm cho Lee Minhyeong một trận.

Đối diện với hai mắt thuần khiết của Lee Seungmin, nắm tay dừng ở giữa không trung không hạ xuống được. Không thể để trẻ con nhìn thấy hình ảnh bạo lực. Nhưng nếu không đánh Lee Minhyeong thì nỗi hận trong lòng cậu biết trút đi đâu. Trong lúc cậu còn chần chờ, Lee Minhyeong đã nắm lấy cổ tay của cậu kéo xuống dưới.

Sanghyeok đoạt lại cổ tay mình, ánh mắt u lãnh trừng lên với anh, hung ác như muốn đem anh băm vằm thành từng mảnh,

Lee Minhyeong dự đoán được sẽ là kết quả như vậy, tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, vẫn là không tránh được cảm thấy bi thương khổ sở.

Anh khẽ thở dài, nghiêng đầu hạ giọng nói: "Trẻ con còn ở đây! Có chuyện gì lát nữa nói sau."

Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao nhọn, Lee Minhyeong hiện tại sớm đã bị Kim Sanghyeok lăng trì xử tử.

Kim Sanghyeok hận thấu xương người đàn ông này, dịch hai bước chân, đến đứng chung một chỗ với anh cũng không muốn


'Chú ơi."

Lee Seungmin bổ nhào lên đùi Sanghyeok, ngẩng mặt nhìn cậu: "Sao chú không đi tìm con? Con chờ chú đến bạc đầu luôn rồi."

Kim Sanghyeok bị nó chọc cười: "Con vẫy là tiểu quỷ trẻ mà."

Nụ cười của Sanghyeok phảng phất có thể đẩy lui phồn hoa thế gian mà đánh thẳng nhân tâm.

Lee Minhyeong si ngốc nhìn cậu, thật hận không thể đem người kéo vào trong lòng ngực hung hăng ôm lấy.

Cảm thấy được ánh mắt cực nóng dừng ở trên người mình, Sanghyeok không ngẩng đầu cũng biết ánh mắt này thuộc về ai.

Lee Minhyeong tên hỗn đản này!

Kim Sanghyeok ở trong lòng hung hăng mắng một tiếng, hận không thể một quyền đánh bạo mặt tên thiếu đánh này.


Cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn bảo bảo trong lòng. Vẫn là Seungmin đáng yêu. Dùng gương mặt bánh bao của con để thanh tẩy đôi mắt mới được.

Rõ ràng là hai cha con, nhưng Lee Seungmin so với Lee Minhyeong tốt hơn nhiều. Tại sao lại có chệnh lệch lớn như vậy? Sanghyeok cẩn thận phân tích một chút, cảm thấy tính cách đáng yêu của Seungmin tuyệt đối là di truyền từ mẹ.

"Chú ơi, chú cùng con chơi game đi."

Lee Seungmin kéo tay Kim Sanghyeok không buông, muốn kéo qua chỗ TV.

Kim Sanghyeok không nhúc nhích, đối với nó lắc đầu nói: "Minie, chú phải đi về."

"Không được!" Lee Seungmin bổ nhào vào trong lòng ngực Kim Sanghyeok, dùng sức ôm lấy hai chân cậu, cảm xúc đặc biệt kích động: "Không được! Không được! Chú nói sẽ chơi với con thật lâu mà! Chú không thể đi!"

'Nhưng chú có việc khác cần làm không thể ở lại chơi với con nữa. Ba con không phải đã về rồi sao?"

Kim Sanghyeok vừa dứt lời, Lee Seungmin liền nhào qua đem Lee Minhyeong  muốn đẩy ra ngoài cửa: "Ba, công ty của ba bận như vậy, ba đến công ty đi. Nhanh lên đi thôi. Ba ba vất vả. Ba ba cố lên!"

Lee Minhyeong dở khóc dở cười: "Ba con vừa về mà con đã đuổi đi. Con chỉ cần chú không cần ba funsg không?"

"Có chú chơi với con rồi. Ba mau đi đi."

Lee Seungmin đem chìa khóa xe đưa cho Lee Minhyeong: "Ba ba, trên đường chú ý an toàn! Bye bye ba nhé!"


Nhìn thấy bảo bảo đem Lee Minhyeong đuổi ra ngoài cửa không biết vì sao nhưng Kim Sanghyeok có cảm giác rất tự hào. Cậu biết như vậy không đúng, mở miệng khuyên ngăn nói: "Minie, chú thật sự phải đi rồi. Để ba ở lại chơi với con."

"Con không thích ba, ba lúc nào cũng ôm hôn chú, ba ba đáng ghét nhất."

Lee Seungmin nói làm khuôn mặt tuấn tú của Sangheyok đỏ bừng. Cậu phẫn nộ trừng mắt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong cười nói: "Em đừng nhìn anh như vậy! Việc này cũng không thể trách anh, muốn trách chỉ trách em lớn lên quá đẹp."

"Câm miệng!" Kim Sanghyeok quát chói tai một tiếng, trầm giọng nói: "Còn dám nhiều lời nữa tôi cho anh đẹp mặt luôn đấy"

Lee Minhyeong môi mỏng nhấp chặt, không dám nói lời nào.


"Minie!" Kim Sanghyeok cúi đầu nhìn Lee Seungmin: "Về sau không được nói mấy lời như vậy, không cần giống như ba con học những thứ không tốt."

"Không nói! Seungmin về sau đều không nói!" Lee Seungmin vươn thịt tay nhỏ che miệng nhỏ của mình lại. Đôi mắt đen lánh không chớp mắt nhìn chằm chằm Kim Sanghyeok, như là ở đối cậu xin khoan dung.

Kim Sanghyeok mềm lòng thành một đoàn, một câu nặng lời cùng nói không được.

Ngồi xổm xuống , Sanghyeok ôm lấy Seungmin: "Chú thật sự phải đi! Hôm khác sẽ chơi cùng con!"

"Không được! Con không muốn xa chú!"

Lee Seungmin ôm cổ Kim Sanghyeok oa một tiếng khóc lên.

Nó khóc đặc biệt thương tâm, dòng lệ nóng bỏng chảy lên cổ Sanghyeok làm lòng cậu phát đau.

Tiếng khóc thút thít của trẻ nhỏ là thứ vũ khí lợi hại nhất, trước kia chỉ nghe qua đến khi Seungmin khóc quả thực làm cậu không còn chút sức lực chông cự nào.

"Minie, con đừng khóc!" Sanghyeok luống cuống tay chân an ủi, nhưng Lee Seungmin căn bản nghe không vào, khóc đến đặc biệt lợi hại, nước mắt thấm đẫm gương mặt trắng nõn.

Cậu bị khuôn mặt nhỏ làm đau lòng muốn chết, hận không thể đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đem đến trước mặt nó chỉ để nó cười.


Bộ dáng vừa nôn nóng lại bất đắc dĩ của cậu là Lee Minhyeong cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Lúc trước anh bị tiểu quỷ này lăn lộn thiếu chút nữa là hoài nghi nhân sinh hiện tại cuối cùng cũng đến phiên Kim Sanghyeok.

Kim Sanghyeok vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lee Minhyeong cười như không cười mà nhìn cậu, trong lòng đặc biệt sinh khí. Người này thế nhưng còn có thể bàng quan, cũng không có hỗ trợ khuyên nhủ. Rốt cuộc có phải ba của Seungmin không vậy?

Dưới áp lực từ ánh mắt của Sanghyeok, rốt cuộc thì lương tâm của Lee Minhyeong cũng xuất hiện.: "Em ở lại chơi với nó, 9 giờ tối anh sẽ trở lại. Lát nữa anh gọi đồ ăn tới hai người ở nhà ăn cơm."

"Tôi ... "

Kim Sanghyeok muốn nói "Tôi có việc phải rời khỏi", chỉ nói ra một chữ, Lee Minhyeong đã nhanh chóng rời đi, không có một tia lưu luyến.

Kim Sanghyeok: " ... "


"Chú, ba con đi rồi!" Lông mi dài của Lee Seungmin còn đọng nước, nhưng đã miệng đã cười tươi "Ha ha! Không ai làm phiền đến chúng ta nữa!"

"Chú ơi! Chúng ta chơi game đi!"

Lee Seungmin giữ chặt tay Kim Sanghyeok, đem cậu đưa tới sô pha bên kia.

Việc đã đến nước này, Kim Sanghyeok cũng không thể để Seungmin một mình mà rời đi được.

Cậu bồi Lee Seungmin chơi mấy loại trò chơi, Lee Seungmin đột nhiên nói: "Con muốn ăn sườn heo chua ngọt. Chú, chú có thể gọi cho ba con được không? Kêu ba mua bánh kem với sữa tươi nữa."

"Nhà con không có điện thoại?" Kim Sanghyeok phát hiện trong phòng khách có máy bàn.

"Hỏng rồi!" Lee Seungmin từ túi áo khoác của Sanghyeok lấy di động ra, gọi điện cho Lee Minhyeong nói ra những món muốn ăn, còn đặc biệt giúp Sanghyeok gọi một phần bánh kem, một phần pudding.

Lee Seungmin bên này mới tắt điện thoại, máy bàn trong biệt thự lại vang lên.

Kim Sanghyeok nhăn mày: "Điện thoại hỏng rồi?"

"Khả năng không hỏng nữa rồi!" Lee Seungmin cong khóe mắt lên cười.

Kim Sanghyeok nhìn gương mặt tươi cười, bỗng cảm thấy Lee Seungmin là cố ý gọi cho Lee Minhyeong bằng điện thoại của cậu.

Chờ Lee Seungmin trả điện thoại về chỗ cũ, hai người lại chơi xếp gỗ trong chốc lát.


Khách sạn đưa cơm đến, Kim Sanghyeok cùng Lee Seungmin ăn cơm xong, hai người xem thêm hai tập phim hoạt hình.

Buổi tối 8 giờ, Lee Seungmin đối Kim Sanghyeok nói: "Chú ơi, chú tắm cho con được không?!"

Từ buổi trưa đến giờ, Kim Sanghyeok cùng Lee Seungmin ở chung đặc biệt hòa hợp, cậu cảm nhận được hạnh phúc cùng ấm áp. Nghe thấy yêu cầu của nó, Sanghyeok không hề nghĩ ngợi liền đồng ý ngay.

Giúp Lee Seungmin tắm xong rồi đưa nó đi ngủ, Kim Sanghyeok xem thời gian đã đến 9 giờ, lúc này mới từ phòng Lee Seungmin ra ngoài.

Cậu lái xe khỏi biệt thự đỗ ở đoạn đường gần đấy nhìn về hướng đó. Chờ đến khi Lee Minhyeong trở về cậu mới yên tâm rời đi,


Những ngày sau đó, Seungmin lại gọi cho Sanghyeok muốn cậu đến nhà chơi với nó, Sanghyeok đều tìm cớ thoái thác không đi. Cậu không muốn đối mặt với Lee Minhyeong, cậu đối với người nam nhân này có một loại tình cảm rất phức tạp.

Nói không rõ, , làm cậu có điểm hoảng hốt.

Kim Sanghyeok lần đầu tiên sinh ra ý niệm tránh né một người, cậu không muốn lại cùng Lee Minhyeong đối mặt. Cho dù cậu rất thích Seungmin nhưng cũng không muốn cùng người này dây dưa không rõ.


Thực mau《 nhỏ mà lanh 》 đã đến ngày quay kỳ 3.

Kim Sanghyeok cùng Kim Jeonghyeon đều là khách mời của kỳ này, hai người ngồi xe đi vào nhà trẻ từ sớm. Lần này quay vào ngày nghỉ, nhà trẻ vắng tanh chỉ có mấy bạn nhỏ phối hợp ghi hình cùng mấy giáo viên.

Hai kỳ trước đều quay trong giờ làm việc, trừ kỳ một công tác bảo mật tương đối tốt không có người qua đường chụp ảnh, đến kỳ hai người đến xem tương đối nhiều. Lúc này đây đã cho Kim Jeonghyeon biết đến cái gì được gọi là biển người.

Cậu ta nhìn thấy có rất nhiều fan của mình giơ bảng đèn đứng bên ngoài vẫy tay hò hét với cậu ta.

Kim Jeonghyeon vẫy vẫy tay, fans lập tức hét lên.

"Jeonghyeon, em yêu anh"

"Jeonghyeon, cố lên! Lấy quán quân!"

...

Kim Jeonghyeon giơ tay lên mỉm cười xán lạn.

"Anh trai đeo khẩu trang nhìn bên này."

"Không cần cùng Lee tổng lập CP, em nuôi anh,"

"MinHyeok CP vĩnh không ngã!"

"MinHyeok CP vạn tuế!"

"Tôi không đồng ý!!!!"

Mắt thấy fan ship Lee tổng với anh Sanghyek đang làm loạn, fan Kim Jeonghyeon cũng nhào vào.

"Jeonghyeon nhà ta không tốt hơn sao? Vì cái gì mấy người không ship JeongHyeok CP"

'JeongHyeok CP vạn tuế!"

"Jeonghyeon phải hảo hảo kiếm tiền dưỡng tiểu ca ca!"

"Jeonghyeon chính là chó con được anh Sanghyeok nuôi!"

"Không đúng là tiểu chó săn!"

"Lee tổng của chúng tôi là xói xám. Idol chó săn của mấy người là cái gì chứ?"

...

Kim Sanghyeok: " ... "

Kim Jeonghyeon: " ... "

Đạo diễn cùng nhân viên công tác sợ các trạm fan vì idol của mình mà xảy ra xung đột. Lập tức đem Kim Sanghyeok cùng Kim Jeonghyeon mời vào nhà trẻ.

Hai người đi vào phòng họp, bên trong vẫn chưa có ai.

Kim Jeonghyeon khá tò mò về khách mời lần này liền hỏi đạo diễn: "Đạo diễn, chúng ta lần này có mấy vị khách mời."

Đạo diễn nói: "Tính cả hai người là bốn vị. Hai người tới tương đối sớm, hai vị kia còn đang trên đường."

Kim Jeonghyeon tò mò hỏi: "Có thể bật mí một chút không!"

"Đợi một chút liền biết." Đạo diễn cười thần bí: "Hai vị này nhưng đều là đại gia. Trong đó có một vị thân phận rất đặc biệt, tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của hai người."

"Lợi hại như vậy sao?" Kim Jeonghyeon nhăn mi, ở trong đầu bắt đầu sàng lọc trong giới giải trí xem có người này không.

Nhìn một đám người vây quanh nam nhân, ánh mắt của Sanghyeok lập tức trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro