Chương 69: Anh coi tôi là thế thân sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungmin chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Lee Minhyeong, mọi thứ trở nên mờ mịt: "Ba ơi, ba nói gì vậy?"

Lee Minhyeong lặp lại : "Kim Sanghyeok không phải mẹ của con, mẹ của con đã chết."

Biểu tình của Seungmin lập tức liền thay đổi: "Ba gạt người!"

Thanh âm của nó rất lớn, gần như thét chói tai: "Con có mẹ. Chú là mẹ của con."

Lee Minhyeong tăng thêm ngữ khí: "Ba nói! Kim Sanghyeok không phải mẹ của con! Mẹ của con đã chết! Cậu ta chỉ người xa lạ! Về sau không được gặp cậu ta, không được cùng cậu ta nói chuyện."

"Ba gạt người. Ba gạt con." Seungmin tiến lại gần Lee Minhyeong kêu to: "Người lớn chỉ biết gạt người. Ba nói chú ấy là mẹ con. Ba rõ ràng đã nói như vậy mà."

Nước mắt của Seungmin bắt đầu rơi xuống, khuôn mặt nhỏ giàn dụa nước. Nghe tiếng con khóc trái tin Lee Minhyeong như bị đao cắt. Nhưng cuối cùng anh vẫn là hạ quyết tâm, lãnh khốc nói: "Ba vẫn luôn lừa con, cậu ta căn bản không phải mẹ của con."

Seungmin khóc đến thở hổn hển, thanh âm phát run: "Ba gạt người! Ba gạt người! Ba là kẻ lừa đảo!"

Nó không ngừng lặp lại những lời này, cuối cùng dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt: "Con không tin ba! Con muốn đi tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ!"

Seungmin bổ nhào ra muốn mở cửa xe, Lee Minhyeong ôm chặt nó, đem thân thể nhỏ bé kéo vào trong lòng ngực.

"Buông con ra! Con muốn tìm mẹ!"

"Buông ra!"

"Mẹ! Con muốn tìm mẹ!"

Mặc kệ Seungmin khóc lóc kêu gào như thế nào, Lee Minhyeong cũng không buông nó ra. Anh mím chặt môi, không nói một lời lặng yên nghe tiếng la đến tê tâm liệt phế của Seungmin.

Tiếng khóc bị bịt kín trong xe, giống như là một cái giũa, một lần một lần xẹt qua trái tim Lee Minhyeong đến huyết nhục mơ hồ.


Thanh âm kia dần dần bé đi, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.Nhìn Seungmin khóc thành lệ nhân trong ngực, trái tim Lee Minhyeong như bị dao cắt, nhưng cho dù có đau lòng đến mức nào anh cũng không thể đưa ra một lời giải thích.

Saungmin sau khi khóc đến mệt liền ngủ trong lòng Lee Minhyeong. Cho dù là trong giấc mộng, trên mặt nó vẫn còn mang theo bi thương, khóe mắt vương nước . Lee Minhyeong nhìn con, đáy lòng trướng đau khó chịu. Anh cởi áo khoác bao lấy thân thể Seungmin, đặt con ở trên ghế phụ.

Lee Minhyeong gọi điện thoại Jeong Jihoon. Rất nhanh Jeong Jihoon liền tới nơi, nhìn thấy mí mắt hồng hồng của Seungmin rõ ràng là đã khóc.

Hắn nhăn mày nói: "Không cần mắng Seungmin, nó rất ngoan."

Lee Minhyeong không có trả lời Jeong Jihoon, mà nói: "Giúp tôi chăm sóc nó, tôi có việc phải đi."

Jeong Jihoon thường xuyên hỗ trợ chăm sóc Seungmin, hắn không nói thêm gì, bế Seungmin lên xe mình.


Dựa theo thời gian đã hẹn, Sanghyeok đã chờ ở cửa trung tâm kiểm nghiệm. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lee Minhyeong cùng Seungmin lại không tới. Hẳn là kẹt xe, Sanghyeok nghĩ như vậy, tiếp tục chờ tại chỗ.

Gần trung tâm có một con đường nhỏ, Lee Minhyeong dừng xe ở dưới tán cây cách đó không xa nhìn nam nhân đang đứng trước cửa.

Kim Sanghyeok rực rỡ lóa mắt như vậy, cho dù khẩu trang che mất gương mặt hoàn mỹ, nhưng toàn thân cậu vẫn phát ra mị lực không có cách nào che dấu. Người tốt như vậy, tại sao anh lại đánh mất?

Lee Minhyeong vẫn luôn là người rất tự tin, thậm chí có chút tự phụ. Anh cảm thấy chỉ cần là thứ anh muốn không có gì là anh không chiếm được. Nhưng sau khi Hyeonjoon rời đi, anh mới hiểu được có rất nhiều việc anh không thể cưỡng cầu.

Từ ngày mất đi Hyeonjoon, thế giới này như không còn màu sắc. Anh giống như một cái xác không hồn mà tồn tại, linh hồn sớm đã đi theo Hyeonjoon rời đi rồi.

Anh cho rằng đời này cứ như vậy, cố gắng nuôi Seungmin lớn thì nhiệm vụ của anh cũng được tính là hoàn thành. Đến lúc đó anh có thể đi tìm Hyeonjoon.

Cho đến khi Kim Sanghyeok đột nhiên xuất hiện, giống như ánh đèn soi sáng cuộc đời hắc ám của anh, cho anh hy vọng. Nhưng hôm nay chút hy vọng ấy đã hoàn toàn bị dập nát. Lee Minhyeong dựa vào gốc cây, cảm giác bất lực làm anh muốn hét lên.

Sanghyeok cách đó không xa chỉ anh đi qua là có thể đem cậu ôm vào trong lòng ngực.  Khoảng cách tuy ngắn lại giống như xa xôi vạn dặm. Lee Minhyeong si ngốc mà đứng đó nhìn cậu, anh  rất muốn mặc kệ tất cả đem hết chân tướng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn đè nén ý nghĩ đó xuông.

Anh nhớ tới lời Kim Junsik nói: "Lee tổng, trong đầu thiếu gia có một con chip ký ức, cậu ấy đã không còn nhớ những việc đã phát sinh trong quá khứ. Hiện tại cậu ấy đã có cuộc sống của chính mình. Cho dù cuộc sống hai mươi năm trước đều là bịa đặt thì cậu ấy vẫn cảm thấy chân thật.

Không cần khiến cậu ấy nhớ lại  quá khứ, chip ký ức khi đó sẽ không chịu nổi dẫn tới trình tự hỗn loạn. Mấy ngày trước thiếu gia té xỉu là do ngài đã tự tiện đụng chạm đến những ký ức đã bị phong ấn đó, Nếu ngài tiếp tục muốn cậu ấy nhớ lại quá khứ thì tình huống như vậy sẽ còn phát sinh.

Tiếp theo, khả năng sẽ không chỉ là hôn mê đơn giản như vậy. Thần kinh của cậu ấy sẽ hỗn loạn sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng.

Lee tổng là tinh mạng thiếu gia quan trong hay chân tướng quan trọng hơn?"


Lee Minhyeong nhắm mắt lại, muốn đem cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ loại bỏ hoàn toàn. Nhưng vẫn là vô dụng, cảm xúc dưới đáy lòng ngang dọc đan xen, không ngừng va chạm, làm anh đau đớn muốn chết.

Tính mạng của Sanghyeok cùng chân tướng, anh sẽ không chút do dự lựa chọn điều đầu tiên. Không có gì quan trọng bẳng sức khoẻ cùng bình an của Sanghyeok.


Sanghyeok ở cửa trung tâm đợi hơn hai giờ cũng không thấy Lee Minhyeong cùng Seungmin đâu .Thời điểm cậu đang định gọi điện cho Lee Minhyeong thì trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen bóng.

Sanghyeok ngẩng đầu, nhăn mày nhìn nam nhân trước mặt, phát hiện bên cạnh anh không có thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, không nhịn được hỏi: "Minie đâu?"

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm cậu, không hề chớp mắt như là muốn đem hình dáng trước mặt khắc ghi trong đầu.

Đối diện với  anh, Sanghyeok theo bản năng mà lui về sau một bước. Cậu có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Lee Minhyeong là nỗi đau thấu xương. Lee Minhyeong làm sao vậy? Chẳng lẽ Seungmin xảy ra chuyện?

Kim Sanghyeok lập tức khẩn trương lên: "Minie làm sao vậy? Tại sao anh không dẫn nó đến đây?"

"Không cần!" Thanh âm của Lee Minhyeong rất thấp, nhưng  truyền vào tai Sanghyeok vô cùng rõ ràng: "Chẳng qua tôi chỉ lừa em thôi, em coi nó là thật sao? Kim Sanghyeok, Seungmin sao có thể là con của em được? Em thật là quá ngây thơ rồi!"

Sanghyeok mở lớn mắt, cậu muốn nhìn rõ ràng nam nhân trước mặt. Trên mặt Lee Minhyeong có rất ít biểu tình, cậu căn bản nhìn không ra chân tâm của anh.

"Người anh yêu bốn năm trước đã rời đi, anh rất nhớ em ấy. Từ sau khi em ấy rời đi, anh bắt đầu tìm kiếm những người tường tự. Em và Hyeonjoon quả thật quá giống nhau. Giống như từ một khuôn đúc ra làm anh có đôi khi cảm thấy, em chính là Hyeonjoon."

Lee Minhyeong đưa tay ra muốn chạm vào mặt Sanghyeok, nhưng bị cậu không chút lưu tình  nào tránh đi.

"Đừng chạm vào tôi!" Thanh âm của Sanghyeok trở nên run rẩy, cậu đang cực lực áp chế phẫn nộ nơi đáy lòng.

"Anh vẫn luôn xem tôi là thế thân?"

Thời điểm nói ra những lời này, Sanghyeok cảm thấy nơi ngực trái có một bàn tay vô hình không ngừng xé rách trái tim cậu rất đau, rất đau.

"Đúng vậy! Tôi vẫn coi em là thế thân."

Lee Minhyeong hơi mỉm cười, nụ cười chỉ còn cô đơn cùng đau lòng. Nhưng Sanghyeok quá phẫn nộ, cậu căn bản không có chú ý tới những chi tiết này.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay cậu chính là mang hy vọng tới. Cậu muốn cho chính mình một cơ hội, cũng như cho Lee Minhyeong một cơ hội.

Nhưng kết quả nhận lại...... Cậu chỉ là một thế thân.

Thật là buồn cười! Sanghyeok cảm thấy quá buồn cười! Cậu không cười người khác, chỉ cười chính mình ngu xuẩn, cười chính mình từ đầu đến cuối ngu ngốc bị người ta lừa gạt.

"Thế thân" hai chữ này giống như là hai cái tát vang  đáp lên mặt cậu, làm cậu cảm thấy nhục nhã vô cùng. Một khắc cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm một giây sẽ chỉ làm cậu càng khắc sâu nỗi đau này, càng cảm thấy mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Sanghyeok tránh Lee Minhyeong, sống lưng thẳng tắp cố làm cho chính mình trông không quá chật vật. Cậu đi nhanh ra khỏi trung tâm kiểm nghiệm, bước chân vừa nhấc lên cánh tay đã bị nắm lấy,

"Kim Sanghyeok ..."

Thanh âm của Lee Minhyeong từ phía sau truyền đến, ngữ khí của anh gấp ngáp như muốn nói hết tất cả cho cậu nghe nhưng không thể: "Em có thể cho anh một cơ hội hay không? Anh muốn theo đuổi em."

Ánh mắt Sanghyeok chấn động, đôi mắt bổ ra vạn trượng hàn quang: "Cho anh một cơ hội để anh đem tôi làm thế thân, tiếp tục làm nhục tôi như vậy nữa sao? Ngại quá, tôi thật sự không dám nhận,"

Lần đầu tiên vội vàng ngu xuẩn như vậy cậu không thể lại ngu thêm một lần nữa.

"Anh thật sự thích em, Minie cũng rất thích em. Em có thể cho anh một cơ hội hay không? Chúng ta một lần nữa làm quen lại.

Lee Minhyeong gắt gao nắm lấy cánh tay Sanghyeok, anh không dám buông. Anh đã cho rằng bản thân có thể tiêu sái buông tay. ở nơi tăm tối lẳng lặng mà nhìn Sanghyeok hạnh phúc. Nhưng trên thực tế anh làm không được. Anh chính là ích kỷ muốn đem Sanghyeok đặt ở bên cạnh mình.

Cho dù Sanghyeok có hiểu lầm anh, hận anh, anh cũng muốn được ở bên người này. Chuyện quá khứ cậu không nhớ rõ, không sao bọn họ còn có tương lai. Anh không chấp nhận được những ngày tháng sau này Sanghyeok sẽ coi anh là người xa lạ.

"Anh cầu xin em, cùng anh thử một lần. Anh sẽ đối xử tốt với em, đối với em thật tốt, thật tốt mà."

Lee Minhyeong vô cùng hèn mọn nhìn chằm chằm sườn mặt Sanghyeok, anh hận chính mình, nếu lúc trước đối tốt với Hyeonjoon một chút, bọn họ cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.

Kim Sanghyeok xoay người, không lưu tình chút nào mà cho anh một bạt tai: "Lee Minhyeong, tôi thật sự rất bội phục anh, tại sao anh có thể yên tâm thoải mái mà nói ra loại lời nói này.?"

Muốn cậu thành thế thân cho người tên Moon Hyeonjoon kia mà còn có thể nói ra đúng lý hợp tình như vậy?

Quả thực không biết xấu hổ .


"Em nghe anh nói hết đã."Lee Minhyeong nắm chặt cánh tay Sanghyeok không buông, nôn nóng nói: "Anh sẽ đối xử với em thật lòng. Cầu xin em cho anh một cơ hội. Sanghyeok anh cầu xin em."

Anh hèn mọn tới  cực điểm rồi, chỉ hy vọng có thể giữ lại người anh yêu. Nhưng mỗi một chữ Lee Minhyeong nói ra, đều nhắc nhở Sanghyeok chẳng qua cậu chỉ là thế thân. Lee Minhyeong đối tốt với cậu, thích cậu cũng là vì cậu giống một người khác. Mà không phải thích bản thân Kim Sanghyeok.

Sanghyeok hất tay Lee Minhyeong ra, không quay đầu mà đi thẳng.

Lee Minhyeong dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng hàm , vừa rồi Sanghyeok xuống tay rất nặng, nửa mặt của anh rất đau. Nhưng cũng không bằng một phần vạn đau đớn trong lòng anh.

Sanghyeok hận anh, phiền anh, chỉ sợ về sau sẽ không muốn gặp lại anh nữa.


Sanghyeok đi ra khỏi trung tâm kiểm nghiệm, hướng tới bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe ở đối diện bên kia đường cái, Sanghyeok mất hồn mất vía đi lên phía trước, căn bản là không chú ý đến xe cộ trên đường. Một chiếc xe đang đi đến sắp đụng phải cậu, Sanghyeok cũng không biết. 

Lee Minhyeong thấy một màn này chạy như bay tới. Một tay vươn ra giữ chặt cánh tay Sanghyeok kéo cậu vào trong, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.


Kim Jeonghyeon mang khẩu trang cùng mũ khẩn trương nhìn Sanghyeok: "Anh Sanghyeok, tại sao qua đường mà không nhìn xe vậy? Có bị thương chỗ nào không?"

"Buông tay!" Lee Minhyeong bước tới, kéo cánh tay Sanghyeok đem cậu về phía mình.

Kim Jeonghyeon nhìn thấy Lee Minhyeong, đáy mắt cơ hồ có thể phun ra lửa: "Lee Minhyeong, sao anh vẫn còn mặt mũi chạy tới đây dây dưa với Sanghyeok? Mục đích anh tiếp cận anh Sanghyeok là gì anh là người biết rõ nhất. Anh mau tránh xa anh Sanghyeok một chút?"

"Chuyện giữa tôi cùng Sanghyeok không tới phiên cậu nhúng tay vào." Lee Minhyeong nắm chặt cổ tay Sanghyeok muốn tuyên bố chủ quyền.

"Anh Sanghyeok không có hứng thú với anh, anh mau buông anh ấy ra."

Kim Jeonghyeon căm tức nhìn Lee Minhyeong, có cảm giác giây tiếp theo liền lao vào đánh nhau đến nơi.

Sanghyeok hất tay Lee Minhyeong , hung hăng đẩy anh tránh xa mình ra: "Lee Minhyeong, tôi đã nói rất rõ ràng. Nếu anh nghe không hiểu, bây giờ tôi nói lại một lần nữa. Mau thu hồi những ý niệm buồn cười đó của anh đi. Tôi sẽ không làm thế thân cho ai hết. Đừng có ép tôi, nếu còn quá đáng lần sau sẽ không phải một cái tát đơn giản như vậy nữa đâu.

Tất cả những việc cậu làm ngày hôm nay, không, từ sau khi gặp Lee Minhyeong, cậu đã làm quá nhiều việc ngu xuẩn đến cực điểm rồi..

Sanghyeok sẽ không giẫm lên vết xe đổ của chính mình cũng không cho Lee Minhyeong một cơ hội nào để làm nhục cậu nữa.


"Jeonghyeon, chúng ta đi!"

Sanghyeok không muốn đứng trên đường cãi nhau để người ta vây xem, cậu lôi cánh tay Kim Jeonghyeon vội vàng rời đi.

Trước khi đi, Kim Jeonghyeon còn giơ nắm đấm lên với Lee Minhyeong, cảnh cáo anh: "Còn dám dây dưa với anh Sanghyeok, tôi gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần."

Lee Minhyeong nắm tay siết chặt, đáy mắt bùng lên phẫn nộ.

Ánh mắt dừng lại trên bàn tay Sanghyeok nắm lấy cánh tay của Kim Jeonghyeon, sắc mặt đột nhiên trở lên lạnh lẽo vô cùng. Anh muốn tiến lên cướp Sanghyeok lại nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Chỉ biết trơ mắt nhìn Sanghyeok đicàng ngày càng xa. Lee Minhyeong vô lực gục đầu xuống.

Hiện tại anh nên làm như thế nào mới có thể đưa Sanghyeok trở lại bên cạnh mình?


Trên đường trở về trong xe cực an tĩnh.

Kim Jeong hyeon nhìn người bên cạnh im lặng vài lần muốn nói lại thôi..

"Jeonghyeon!" Sanghyeok đột nhiên lên tiếng, làm Kim Jeonghyeon lập tức thẳng sống lưng ngồi đoan đoan chính chính lại: "Anh Sanghyeok, anh muốn nói cái gì?"

"Tại sao cậu lại tới đây?" Sanghyeok hỏi.

"Là chú Kim gọi điện kêu em tới xem anh, chú sợ anh sẽ bị tên hỗn đản Lee Minhyeong này lừa gạt." Kim Jeonghyeon siết chặt nắm tay, bất bình nói: "Anh Sanghyeok anh không thể cùng Lee Minhyeong ở bên nhau. Chú Kim đã điều tra ra, người yêu đã mất của Lee Minhyeong tên là Moon Hyeonjoon cùng anh lớn lên giống nhau như đúc. Anh ta muốn ở bên anh chẳng qua coi anh là thế thân cho người cũ mà thôi."

Lại một lần nghe được hai chữ "Thế thân" này, cảm giác uất hận trong lòng lại càn quét đến làm Sanghyeok không còn chỗ dung thân. Tất cả mọi người đều biết sự thật nhưng cậu lại ngu ngốc muốn đi kiểm tra.

"Tôi biết." – Sanghyeok cố gắng điều chỉnh hô hấp, làm cho bản thân mình không quá trật vật: "Tôi cùng Lee Minhyeong không thể, tôi không thích anh ta."

Kim Jeonghyeon nhìn chằm chằm Sanghyeok, anh vẫn đang cật lực che giấu bi thương trong ánh mắt. Bàn tay hắn nắm chặt giây tiếp theo nhanh chóng nắm lấy tay Sanghyeok.

Sanghyeok biểu tình cứng đờ, muốn rút tay về nhưng Kim Jeonghyeon nắm thật chặt, cậu không thể động đậy.

"Anh Sanghyeok, anh nghe em nói hết đã. Shin Yunhwan, Han Jinsol cùng Kim Geonbu, bọn em đã ở bên anh lâu như vậy. Bọn em cũng không muốn chiếm hữu anh, chỉ hy vọng anh có thể cho một cơ hội, Cho dù không phải bọn em cũng không thể là Lee Minhyeong. Loại người như anh ta không xứng với anh.

"Jeonghyeon......"

Đối diện với ánh mắt chân thành cùng tha thiết của Kim Jeonghyeon, Sanghyeok đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cậu đương nhiên biết tâm tư của mấy người này nhưng không có cách nào đáp lại cũng không có muốn từ chối họ quá tuyệt tình.

Trước kia giữa bọn họ còn có một lớp giấy ngăn mỏng, không ai tự mình đâm thủng. Hôm nay Kim Jeonghyeon nói rõ ràng như vậy làm Sanghyeok không biết phải làm sao.

"Anh Sanghyeok, anh có biết em thích anh. Chỉ cần anh muốn, em có thể không làm Alpha nữa."

Kim Jeonghyeong đã nghĩ rất rõ ràng, không cần trên hay dưới, chỉ cần vì người này hắn cam tâm tình nguyện ở dưới. Bàn tay nắm tay Sanghyeok tăng thêm lực đạo, sự khẩn cầu nơi đáy mắt tạo cho Sanghyeok một loại áp lực vô hình,

Trong lòng cậu loạn thành một đoàn, đau đầu mà nói: "Jeonghyeon, hiện tại trong lòng tôi rất loạn, không muốn nói về vấn đề này nữa. Cậu buông tôi ra trước."

"Em không buông." Kim Jeonghyeon giống như một đứa trẻ, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm Sanghyeok: "Em không thể nhìn anh nhảy vào hố lửa của Lee Minhyeong được, nếu anh ta là người tốt em sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người còn sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng anh ta rõ ràng từ đầu đến cuối đều khốn nạn như vậy."

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi muốn nhảy vào hố lửa?"

"Anh đối với anh ta khác với những người còn lại." – Kim Jeonghyeon thở dài: "Có thể chính anh cũng không biết ánh mắt của anh nhìn anh ta không bình thường."

Sanghyeok sửng sốt một chút, ngữ khí vội vàng nói: "Chuyện của tôi và anh ta không giống như những gì các cậu tưởng , chúng tôi ..."

Nói tới đây, Sanghyeok nói không được nữa. Cậu có thể dùng ngôn ngữ để lừa gạt mọi người, nhưng lại không thể lừa được chính mình. Cậu đối với Lee Minhyeong có một loại tình cảm đặc biệt, cái này không thể phủ nhận.

"Chúng tôi vĩnh viễn không có khả năng, anh ta từ đầu đến cuối chỉ yêu mẹ của Seungmin mà thôi."

Sanghyeok nói: "Jeonghyeon, những lời cậu nói tôi đều hiểu, tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Mấy người các cậu rất tốt nhưng tôi đối với mấy cậu thật sự không thể vượt qua được tình cảm bạn bè thông thường."


Bị Sanghyeok cự tuyệt là chuyên không ngoài dự đoán của Kim Jeonghyeon trong lòng tuy rằng không quá thoải mái, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì.

"Em biết anh sẽ từ chối em mà. Shin Yunhwan mà biết khẳng định sẽ chê cười em."

" Yunhwan đi thử vai thế nào rồi?" Sanghyeok chuyển đề tài, hỏi chuyện công việc.

"Anh Sanghyeok cứ yên tâm, cái tên Shin Yunhwan kia tuy ngày thường không đàng hoàng nhưng đối với công việc mình phụ tránh vẫn thực nghiêm túc."

Kim Jeonghyeon nói: "Ngày mai Kim Geobu cũng tới rồi. Han Jinsol cũng vội muốn chết, mỗi ngày trong nhóm chat  nhao nhao nói muốn lại đây."

"Bên này tạm thời không có việc gì cần cậu ta, kêu cậu ta thành thật ở trong nước đợi đi."

Sanghyeok khẩu khí không được xía vào: "Tôi xem cậu ta vẫn là quá nhàn, công việc quá ít."

Kim Jeonghyeon cười đến cong eo: "Anh Sanghyeok, anh nói quá đúng! Han Jinsol chính là quá nhàn, cho cậu ta nhiều việc một chút, ép khô giá trị thặng dư mà cậu ta sở hữu đi."

Sanghyeok cười như không cười mà nói: "Tôi thấy cậu ngày thường cũng quá nhàn."

Tươi cười trên mặt Kim Jeonghyeon  lập tức biến mất không thấy đâu, hắn nghiêm mặt nói: "Em không nhàn, một chút cũng không nhàn."

Sanghyeok hơi hơi mỉm cười: "Cho mấy cậu làm thêm việc, giúp mấy cậu kiếm thêm thu nhập."

Kim Jeonghyeon kêu khổ không ngừng: "Anh Sanghyeok, anh tha cho em đi!"


Trở lại biệt thự, Sanghyeok vào cửa liền nhìn thấy Kim Junsik: "Chú Kim, sao chú lại đến đây?

Kim Junsik mỉm cười nói: "Thiếu gia, tôi đến thăm cậu. Cậu lần này rời nhà trong thời gian dài, lòng tôi nhớ mong. Ở thủ đô mãi đã quen chưa?"

"Đã quen, khí hậu cùng phong tục nơi này so với nước B cũng không khác biệt lắm." Sanghyeok nơi : "Chú Kim, lên thư phòng nói chuyện."

Kim Junsik đi theo Sanghyeok đi vào thư phòng, người hầu đưa trà nóng tới.

Kim Junsik nhìn về phía Sanghyeok: "Thiếu gia, cậu có việc gì muốn nói với tôi sao?"

"Chú Kim, tại sao tôi là Alpha lại có thể phát tình?"

Sau khi bình tĩnh lại, Sanghyeok cảm thấy rất kỳ quái. Cậu là alpha làm sao lại có thể phát tình? Còn Lee Minhyeong tại sao lại nói Seungmin là con của cậu? Nếu là nói dối, tại sao lại muốn cậu đi kiểm tra DNA? Là muốn làm nhục cậu thôi sao? Những việc Lee Minhyeong làm trước sau đều mâu thuẫn, tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Sanghyeok muốn làm sáng tỏ việc này. Cậu có thể phát tình thì có thể sinh con không?

Nghe được vấn đề của Sanghyeok, Kim Junsik nói: "Thiếu gia, tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

Vụ bắt cóc năm đó Sanghyeok nhớ rất rõ ràng, cậu tự mình trải qua mọi việc nên không có nghi vấn gì. Vừa rồi chỉ buộc miệng hỏi có vẻ như vậy là dư thừa.


Sanghyeok cắt đứt những những suy nghĩ dị thường, nghiêm mặt nói: "Chú Kim, mấy ngày hôm trước tôi phát tình ở bên ngoài. Hiệu quả của thuốc ức chế ngày càng thấp, không bao lâu nữa thuốc sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực. Có loại thuốc khác thay thế không, loại thuốc mới có thể giúp tôi vượt qua kỳ phát tình."


"Thiếu gia, thuốc ức chế hiện tại cậu đang dùng là sản phẩm tốt nhất rồi không có loại nào tốt hơn để thay thế đâu." Kim Junsik lo lắng nhìn Sanghyeok: "Thiếu gia dùng thuốc quá nhiều thân thể dần sinh ra kháng thể. Cậu tiếp túc như vậy cũng không phải biện pháp tốt, đè ép đến một mức độ nhất định cơ thể cậu sẽ không chịu được. Nếu chỉ vì nhu cầu vượt qua kỳ phát tình tôi có thể tìm người thích hợp giúp cậu. Cậu không cần tự tạo áp lực cho chính mình."

Sanghyeok sắc mặt rất khó nhìn: "Tôi là Alpha, tôi sẽ không để ai đánh dấu."

"Nhưng mà thiếu gia......" Kim Junsik nói còn chưa dứt lời, đã bị Sanghyeok đánh gãy: "Chú Kim, đừng nói nữa. Dù không có thuốc ức chế, tôi cũng có thể thuận lợi vượt qua kỳ phát tình."

Kim Junsik thấy cậu cố chấp như vậy không có tiếp tục nói nữa.


"Chú Kim, việc của Lee Minhyeong chú đã tra được chưa?"

"Thiếu gia, việc này tôi đã tra được. Tôi có đem tư liệu qua, cậu vẫn nên tự mình xem."

Kim Junsik muốn nói lại thôi, thực hiển nhiên có một số việc không có cách nào nói rõ ràng được.

Lúc mở tư liệu ra, Sanghyeok liền hiểu thái độ của Kim Junssik. Lee Minhyeong thật sự khốn nạn đến cực điểm, trong lúc yêu đường còn ngoại tình lại còn có một vị hôn thê. Một bên bá đạo chiếm hữu người yêu cũ, một bên cùng vị hôn thê bàn chuyện cưới hỏi.

Sanghyeok đem tư liệu trong tay nắm đến biến dạng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Lúc trước đối với người mình yêu không tốt, đến khi người không còn nữa lại giả vờ thâm tình. Nên bây giờ muốn tìm thế thân để có thể bù đắp sai lầm của mình trong quá khứ sao.

Sanghyeok cảm thấy chính mình đúng là điên rồi mới có thể cảm thấy Lee Minhyeong thật sự để tâm đến người yêu cũ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro