Chương 77: Cho anh ôm một cái thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt của Sanghyeok đỏ thắm, mùi pheromone trong không khí nồng đậm, nhưng hàn ý nơi đáy mắt lại làm cho người ta không dám tới gần. Cho dù đã bị kỳ phát tình tra tấn đau đớn muốn chết, Sanghyeok cũng không có ý muốn tìm Kim Jeonghyeon để giảm bớt dục vọng.

"Anh Sanghyeok, em không đánh dấu anh."

Kim Jeonghyeon ý đồ muốn tới gần: "Anh không cần chịu đựng một mình, em giúp anh không tốt hơn sao?"

"Đi ra ngoài." Ngữ khí của Sanghyeok rất cường ngạnh, một tia xoay chuyển  đều không có.

"Anh Sanghyeok, anh không cầm cảm thấy gánh nặng. Anh cứ coi như ... coi như là một đêm tình. Sáng mai, anh vẫn là anh, em vẫn là em. Quan hệ của chúng ta sẽ không vì đêm nay mà thay đổi."

Kim Jeonghyeon nôn nóng giải thích, nhưng Sanghyeok không có chút  giao động nào. Rõ ràng ý thức đã rất hỗn loạn, rõ ràng thân thể rất khó chịu, rõ ràng muốn phát tiết, nhưng cậu lại không có biện pháp chấp nhận Kim Jeonghyeon.

Kim Jeonghyeon không tốt sao?Hay không soái sao? Nhưng tại sao lại không được?

Sanghyeok vịn lên tường, cố gắng để bản thân không ngã xuống: "Jeonghyeon, cậu đi ra ngoài đi!"

Vì muốn làm cho chính mình duy trì tỉnh táo, lòng bàn tay đã bị nắm đến nát. Máu chảy dọc theo khe hở ngón tay xuống, thoạt nhìn rất ghê người.

"Anh Sanghyeok, tại sao anh cứ phải tra tấn bản thân như vậy?"

Kim Jeonghyeon nhìn  Sanghyeok đang cực lực nhẫn nại thống khổ, hắn vừa đau lòng lại vừa không cam lòng.

Tại sao Sanghyeok không thế chấp nhận hắn. Không chấp nhận hắn thì cũng có thể lựa chọn người khác, trên thế giới này đâu phải có duy nhất một người đàn ông tên Lee Minhyeong kia đâu.

"Anh Sanghyeok, em biết anh không thích em. Để em tìm người khác đến, anh ..."

Kim Jeonghyeong còn chưa dứt lời đã bị Sanghyeok thô bạo đánh gãy: "Cút đi!"

"Anh Sanghyeok ..."

"Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai." Cả người Sanghyeok tản ra hàn ý lạnh lẽo, hai tròng mắt đỏ ngầu dâng lên ngọn lửa phẫn nộ.


Cuối cùng, Kim Jeonghyeon vẫn phải rời khởi phòng.

Kim Junsik đứng ở hành lang, nhìn hắn mang vẻ mặt mất mát đi ra, đi lên trước hỏi: "Thiếu gia không đồng ý?"

Kim Jeonghyeon lắc đầu cười khổ. Hắn đã nỗ lức để khiến Sanghyeok thích hắn nhưng vẫn là không được.

Kim Junsik cau mày.

"Chú Kim, trong lòng anh Sanghyeok vẫn có Lee Minhyeong."

Trước kia chỉ là suy đoán, hôm nay đã hoàn toàn được chứng thực. Nếu trong lòng Sanghyeok không phải có một người thì tại sao lại tình nguyện chịu tra tấn của kỳ phát tình chứ không muốn tìm một người nào khác để phát tiết dục vọng? Nam nhân độc thân tìm bạn đời có cái gì không đúng? Có ảnh hưởng gì đến đạo đức cùng nhân phẩm?

Chỉ có tinh thần bị giam cầm, thân thể mới  bị khống chế.Sanghyeok tình nguyện để bản thân chịu đau cũng không muốn phản bội tình yêu của chính mình.

Kim Junsik biết Kim Jeonghyeon nói toàn là sự thật, ông không có đáp lại, thật sự không muốn sát muối vào trái tim bị thương của hắn nữa.

Ông vỗ vai Kim Jeonghyeon: "Có lẽ thiếu gia còn chưa nghĩ thông suốt. Cậu ấy vẫn chấp nhất một người."

"Chú Kim, chú gọi điện thoại cho Lee Minhyeong đi."

Kim Jeonghyeon siết chặt nắm tay, chịu đựng lòng đầy đau đớn: "Anh Sanghyeok sẽ chấp nhận anh ta."

"Vẫn là chờ thiếu gia tự mình đưa ra quyết định."

Kim Junsik thở dài: "Thế gian này rất nhiều việc không có cách nào miễn cưỡng, đặc biệt là tình cảm. Thiếu gia sẽ có lựa chọn của riêng mình."

Kim Jeonghyeon tâm tình mất mát, rũ mí mắt xuống nội tâm tràn đầy chua xót: "Chú Kim, cháu đã biết. Cháu đi trước."

Hắn không muốn tiếp tục ở đây nữa. Sanghyeok chỉ cách một bức tường, hương vị mê người kia vẫn đang quấy nhiễu hắn. Kim Jeonghyeon sợ bản thân cầm cự không được sẽ làm ra việc không thể cứu vãn, hắn không thể làm tổn thương Sanghyeok được.


Thật lâu lúc sau, cửa phòng ngủ mới mở ra. Sanghyeok từ bên trong đi ra, quần áo trên người toàn bộ bị mồ hôi thấm ướt, tóc cũng dính bết trên mặt. Một gương mặt xinh đẹp mà trắng bệch như tờ giấy không có một tia huyết sắc nào xuất hiện.

Kim Junsik lo lắng nhìn cậu: "Thiếu gia, cậu có khỏe không?"

"Chú Kim, tôi đi tắm trước." Sanghyeok cười tự giễu: "Quá chật vật."

Nụ cười của cậu làm trong lòng Kim Junsik khó chịu muốn chết. Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, tại sao lại phải chịu thống khổ như vậy? Kim Junsik cả đời làm việc vì Kim gia, ông không chỉ xem Sanghyeok như chủ nhân mà còn coi cậu như người thân. Nhiều năm như vậy ông vẫn luôn ở bên cạnh Sanghyeok, chứng kiến mỗi lần phát tình đầy đau đớn của cậu. Kim Junsik có đôi khi rất hận Lee Minhyeong, nếu không phải vì Lee Minhyeong, Sanghyeok cũng sẽ không thành ra như bây giờ.

"Thiếu gia, nếu cậu không thích Kim Jeonghyeon thì có thể chọn những người khác. Hoặc là cậu thích ai, thấy ai thuận mắt, đều có thể......"

"Chú Kim!" Sanghyeok đánh gãy ông nói: "Tôi tạm thời không có suy nghĩ đến phương diện này."

"Thiếu gia, cậu gần đây phát tình ngày càng thường xuyên hơn, thuốc ức chế đối với cậu cũng không còn hiệu lực nữa, Nếu cậu vẫn chịu mãi như vậy thì cơ thể cậu sẽ có tổn hại." Kim Junsik khuyên nhủ: "Cậu quan tâm một chút đến bản thân đi được không. Cậu hiện tại đang độc thân muốn kết giao với ai đều là tự do của cậu."

Sanghyeok ngữ khí tăng thêm: "Chú Kim, tôi thật sự không nghĩ đến phương diện này."

Kim Junsik thấy Sanghyeok không muốn nói đến vấn đề này nữa cũng không cố chấp, kỳ thật trong lòng nhiều ít cũng hiểu được tâm tư của cậu.


Phòng ngủ lộn xộn được người hầu dọn dẹp lại. Sanghyeok ở một phòng khác tắm,  vừa xong thì bác sĩ cũng đã chờ ở trong phòng

Tay cậu bị thương rất nặng, bác sĩ dùng bông rửa sạch vết thương: "Kim thiếu, thời gian tới hạn chế đụng vào nước, mỗi ngày phải nhớ thay thuốc."

Sanghyeok gật đầu đồng ý.

Bác sĩ lại dặn dò nói: "Sử dụng quá nhiều thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, vẫn phải chú ý nhiều hơn."

Sanghyeok cũng biết đạo lý này, nhưng cậu thật sự không có biện pháp nào phóng túng chính mình.

"Tôi biết. Nhưng gần đây không có chọn được người nào thích hợp."

Bất quá chỉ là cái lấy cớ, có lệ người ngoài, cũng để thuyết phục chính mình.

"Có thuốc ức chế cường độ cao hơn không?"

Sanghyeok hỏi chuyện làm bác sĩ mày nhăn lại,ngữ khí nghiêm túc nói: "Thuốc cậu dùng đã là loại tốt nhất, uống nhiều không tốt cho thân thể. Biện pháp tốt nhất vẫn là tìm một người bạn đời thích hợp ."

Lúc bác sĩ nói đến 'Bạn đời thích hợp.' trong đầu Sanghyeok nháy mắt hiện lên một thân ảnh làm cậu kinh hãi.

Tại sao cậu lại nhớ tới Lee Minhyeong? Lee Minhyeong có được tính là bạn đời thích hợp? Người không hợp nhất chính là anh thì có.

Sanghyeok lấy lại bình tĩnh đem hình ảnh của Lee Minhyeong trong đầu ném ra ngoài: "Tìm bạn đời cũng phải xem duyên phận, không thể nói tìm là tìm được. Trước khi tìm được bạn đời thích hợp thì vẫn nên dùng thuốc ức chế. Không thể tuỳ tiện phát sinh quan hệ với người khác như vậy là không có trách nhiệm với  đối phương và đối với chính mình."

Bác sĩ không nói thêm nữa, trước khi rời đi để lại một lọ thuốc ức chế: "Kim thiếu, đây là thuốc ức chế dạng viên hiệu suất cao nhất, hẳn là sẽ có hiệu quả. Nhưng sẽ gây thương tổn cho thân thể, không thể dùng trong thời gian dài."

Sanghyeok nhận lấy thuốc. 


Trải qua kỳ phát tình sức lực tiêu hao quá lớn, Sanghyeok liền về phòng nghỉ ngơi. Lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng di động. Cậu cầm lấy điện thoại phát hiện là Seungmin gọi đến.

"Minie"

"Chú ơi." Thanh âm mềm mại từ ống nghe truyền đến: "Chú đã khoẻ hơn chút nào chưa ạ?Có còn khó chịu không ạ?"

Sanghyeok nghe không hiểu lắm, lời này có ý gì?

Không được đáp lại, Seungmin lại nói: "Hôm qua chú ngất xỉu ở nhà con, ba con nói đưa chú đi bệnh viện còn hứa sẽ về đón con đến thăm chú. Nhưng ba gạt người, ba không đưa con đi tìm chú. Ba ba đáng ghét."

Sanghyeok hô hấp cứng lại. Cậu lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua cậu phát tình ở biệt thự của Lee Minhyeong. Nhưng cậu về nhà mình như thế nào? Chẳng lẽ là Lee Minhyeong đưa cậu về?

"Chú ơi, con không thích ba, ba vẫn không để ý đến con."

Thanh âm của Seungmin rất thấp, tràn đầy mất mát: "Ba lại tự nhốt mình trong phòng, con có gọi thế nào ba cũng không mở cửa. Chú ơi, con đói bụng, con muốn ăn cơm."

"Con chưa ăn cơm?" Sanghyeok từ trên giường bật dậy, đồng hồ đã chỉ 9 giờ tối. Đã trễ như vậy rồi tại sao Seungmin vẫn chưa ăn cơm tối?

"Chú ơi, con đói." Seungmin đáng thương nói: "Con thật sự rất đói."

"Ở nhà chờ chú, chú qua liền đây."


Sanghyeok thay quần áo cầm chìa khóa xe rời đi biệt thự. Cậu đi vào biệt thự của Lee Minhyeong ấn chuông cửa.

Seungmin chạy ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Sanghyeok liền nhào vào trong lòng ngực cậu: "Chú ơi, chú mau dẫn con đi đi."

"Tại sao đến bây giờ con còn không ăn cơm?" Sanghyeok đau lòng muốn chết, cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ của con.

"Trong nhà không có cơm ăn."

Seungmin chớp đôi mắt đen láy, không hề thấy áy náy  mà hất bát nước bẩn này lên người ba mình. Thật ra trong nhà có cơm, Lee Minhyeong nào có bỏ đói nói. Seungmin chính là muốn gặp Sanghyeok nên tìm cớ.

Làm sao Lee Minhyeong nỡ lòng ngược đãi Seungmin? Đến cơm cũng không cho nó ăn. Sanghyeok giận vô cùng, tính toán muốn đưa Seungmin đi. 

Cậu nên sớm mang con đi rồi không nên để nó sống cạnh Lee Minhyeong.

"Chú ơi, con lên lầu lấy cặp sách."

Seungmin chạy lên lầu bắt đầu lục tung mọi thứ để lấy đồ. Nó cuối cùng cũng có thể ở cạnh chú xinh đẹp, nó muốn ở bên chú thật lâu về sau không cần trở về nhà nữa,


Sau khi đưa Sanghyeok đến cho Kim Jeonghyeon, cảm xúc của Lee Minhyeong vẫn luôn suy sụp. Anh liều mạng làm việc làm cho mình bận bù lu lên, bởi chỉ cần an tĩnh một chút anh sẽ lại suy nghĩ miên man. Anh sẽ tưởng tượng quá trình Sanghyeok ở cùng Kim Jeonghyeon, sẽ tưởng tượng bọn họ sẽ làm những chuyện thân mật như anh đã từng làm với Sanghyeok,

 Sanghyeok khi phát tình rất mê người có phải cũng sẽ bị bày ra cho Kim Jeonghyeon thấy hết? Lee Minhyeong không dám nghĩ tiếp, nhưng lại không khống chế được bản thân dừng lại. Đau đớn dày vò thật lâu anh mới có một tia dũng khí đối diện với hiện thực..Nhưng mà, kết quả vẫn là thảm hại. Anh đau lòng muốn chết. Hối hận chỉ muốn một dao giết chết chính mình. Nếu lúc trước không có tiêm cho Sanghyeok thuốc hợp thành, thì có lẽ hiện tại hai người đã hạnh phúc bên nhau rồi.

Lee Minhyeong chìm đắm trong hối hận cùng dày vò.. Nếu không còn phải chăm sóc Seungmin chỉ sợ anh đã ngã xuống từ lâu.

Lee Minhyeong xử lý xong công việc phát hiện Seungmin đã lâu không có động tĩnh, anh liền ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Seungmin kéo va ly  nhỏ từ trong phòng ra,

"Con đi đâu?" Lee Minhyeong nhăn mày khi thấy bộ dáng muốn trốn nhà đi bụi của con.

"Con đến nhà chú xinh đẹp."

Seungmin vẫy tay với Lee Minhyeong: "Ba ba, tạm biệt."

"Đứng lại!" Sắc mặt Lee Minhyeong trầm xuống: "Ai cho phép con đến đó?"

"Tôi cho phép." Sanghyeok bước lên thang lầu, gương mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh.

"Lee Minhyeong, Seungmin không phải con của một mình anh, tôi có quyền dẫn nó đi."

Lee Minhyeong chưa bao giờ nghĩ đến Sanghyeok sẽ đột ngột xuất hiện ở trước mặt anh, chân tay luống cuống đứng im tại chỗ.


Sanghyeok dắt tay Seungmin, nhận lấy hành lý trong tay nó, đối Lee Minhyeong nói: "Tôi sẽ đưa Seungmin đi."

Lee Minhyeong không kịp nghĩ nhiều, lao lên chắn đường đi của hai người, ánh mắt tha thiết gắt gao nhìn Sanghyeok: "Em ... anh ..."

Anh nói năng lộn xộn không biết nên nói cái gì cho phải, muốn ngăn Sanghyeok đưa Seungmin đi nhưng anh biết bản thân không có tư cách nói những lời này. Seungmin là con của anh nhưng cũng là con của Sanghyeok. 

Trái tim Lee Minhyeong như bị dao cắt, đáy mắt kéo theo tơ máu, thanh âm gian nan thống khổ: "Khi nào anh có thể đi gặp con."

"Anh không cần gặp nó, tôi sẽ chăm sóc Seungmin thật tốt."

Lời nói tuyệt tình của Sanghyeok đâm thật sâu vào trái tim anh, sắc mặt anh tái nhợt, môi run rẩy. Qua hơn nửa ngày, anh mới hoảng hốt gật gật đầu: "Tốt ... tốt ..."

Tốt cái gì? Anh một chút cũng không tốt. Mất đi Seungmin, mất đi Sanghyeok, anh tồn tại còn có ý nghĩa gì?


Lee Minhyeong đã đồng ý để cậu đưa Seungmin đi nhưng trong lòng Sanghyeok một chút thoải mái cũng không có. Đặc biệt khi nhìn thấy biểu tình đau thương  trên mặt Lee Minhyeong, cậu có cảm giác như có cây châm không ngừng đâm vào trái tim mình, đau đớn làm cậu vừa mờ mịt vừa bực bội.

Cậu không muốn để Lee Minhyeong làm ảnh hưởng đến mình liền dắt tay Seungmin chuẩn bị rời đi.

Lee Minhyeong đột nhiên mở miệng nói: "Có thể cùng anh ăn một bữa cơm không?"

Như là sợ Sanghyeok sẽ cự tuyệt, ngay sau đó anh lại nói: "Chỉ là ăn cơm, sẽ không mất nhiều thời gian của em."

Sanghyeok nhấp môi không nói chuyện.

Seungmin ngẩng mặt nhìn cậu, lắc lắc tay: "Chú ơi, chúng ta cùng ba ăn cơm đi. Con cảm thấy ba thật đáng thương."

Thanh âm mềm như bông giống như một bàn tay nắm lấy trái tim Sanghyeok làm hô hấp của cậu cứng lại. 

Cậu có thể nghe ra thanh âm của Lee Minhyeong tràn ngập mất mát, trong nháy mắt Sanghyeok đã giao động. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến những thương tổn mà Lee Minhyeong đã từng ban cho mình, Sanghyeok liền cảm thấy người đàn ông này căn bản không đáng để đồng tình.

"Chú ơi, sao chú không nói gì?"

Seungmin trông mong nhìn Sanghyeok: "Nếu chú không muốn cùng ba ăn cơm thì con cũng không ăn."

Seungmin thuận theo làm Sanghyeok không thể nào cự tuyệt, "Chúng ta ăn cơm ở đây, ăn xong chú đưa con về nhà."

"Vâng ạ. Con sớm đã muốn đến nhà chú rồi."

Seungmin hoan hô nhảy nhót, tâm tình đặc biệt tốt.

Lee Minhyeong nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ của con, cố gắng nở một nụ cười nhưng nụ cười đó trong mắt Sanghyeok quá chua xót.


Lee Minhyeong gọi điện cho nhà hàng đặt rất nhiều đồ ăn, đều là món Sanghyeok và Seungmin thích ăn.

Nhìn đồ ăn trên bàn, Sanghyeok thực khó nuốt xuống.

Lee Minhyeong gắp đồ ăn cho Seungmin lại nhìn Sanghyeok không có động đũa, vội nói: "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Còn muốn ăn cái gì? Anh kêu nhà hàng mang thêm chút đồ ăn đến."

"Không cần phiền toái.Tôi không đói bụng."

Sau khi phát tình, cậu cũng chưa ăn cơm nhưng hiện tại một chút muốn ăn cũng không có chỉ thấy trong lòng khó chịu vô cùng.

"Con ... con cũng không đói bụng." Seungmin xoa bụng nhỏ, ngượng ngùng cười nói: "Con no lắm."

Sanghyeok hồ nghi nói: "Ăn ít như thế đã no rồi? Vừa rồi không phải nói rất đói bụng sao?"

"Hiện tại không đói nữa."

Seungmin kỳ thật đã ăn cơm chiều, bụng nhỏ tròn vo, một miếng cũng ăn không vào.

Lee Minhyeong nói: "Sáu giờ nó đã ăn cơm rồi, lúc này chắc không đói bụng. Em ăn trước đi, cứ kệ nó."

Sanghyeok nhăn mày, khuôn mặt trầm xuống nhìn về phía bảo bảo vừa bị vạch trần.

Seungmin lo sợ bất an, thấp giọng nhận sai: "Chú ơi, con sai rồi. Con không nên nói dối chú."

Sanghyeok môi mỏng mím thành một đường, rất hiển nhiên là cơn giận còn xót lại chưa có tiêu tan.

"Phát sinh chuyện gì?" Lee Minhyeong nhìn về phía Seungmin: "Lee Seungmin, còn làm sai chuyện gì sao?"

Seungmin vân vê đầu ngón tay, cúi đầu không dám nói lời nào.

Ánh mắt Lee Minhyeong trầm xuống: "Nói!"

"Oa, Ba thật đáng sợ, chú ơi cứu mạng."

Seungmin chui đầu vào lòng  Sanghyeok, gắt gao ôm lấy eo cậu: "Chú ơi, cứu mạng, cứu mạng. Từ nay về sau con không bao giờ nói dối chú nữa."

Nghe thanh âm con xin tha, Sanghyeok cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ. Duỗi tay đánh lên mông nhỏ của Seungmin một cái: "Không có lần sau, nếu không chú sẽ đánh cho mông con nở hoa."

Seungmin dùng sức gật đầu: "Không có lần sau, thật sự không có!"

Lee Minhyeong cảnh cáo liếc Seungmin một cái, không tiếp tục truy vấn nữa.

Biết Seungmin gạt mình, cơn giận nơi đáy lòng dần dần tiêu tán, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn rất nhiều. Xem ra là cậu hiểu lầm Lee Minhyeong.


Bởi vì phạm sai lầm, Seungmin thực an tĩnh ngồi ở trên ghế cúi đầu nghịch ngón tay.

Lee Minhyeong không động đũa, Sanghyeok cũng không , hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau.

Bữa cơm này cứ như vậy diễn ra, đến lý do giữ Sanghyeok ở lại anh cũng không có, muốn nhìn thấy cậu một cái cũng không được. Lee Minhyeong nỗ lực tìm kiếm đề tài, muốn nói chuyện với Sanghyeok nhưng không dám nói câu nào. Anh sợ Sanghyeok sẽ thấy anh phiền, sợ chọc Sanghyeok giận cuối cùng cơ hội ở chung với cậu cũng không còn.

Trên bàn ăn không khí quá áp lực làm Sanghyeok chịu không nổi: "Seungmin, con có còn muốn ăn nữa không?"

Seungmin lắc đầu.

Sanghyeok nói: "Chúng ta đi thôi!"

Lee Minhyeong muốn giữ lại, nhưng không lý do hợp lý nào. Anh giật giật môi, cuối cùng không nói gì/

Sanghyeok dắt tay Seungmin ra ngoài, Lee Minhyeong đem hành lý để vào trong cốp xe.

Seungmin bò lên ghế sau ngồi xong quay ra vẫy tay với Lee Minhyeong: "Ba ba hẹn gặp lại!"

Thanh âm Lee Minhyeong đầy gian nan: "Hẹn gặp lại!"


Sanghyeok nâng bước chuẩn bị vào ghế lái, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Lee Minhyeong kinh ngạc mà nhìn bàn tay mình đang nắm cổ tay Sanghyeok, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng, sau khi lấy lại tinh thần anh mới ý thức được mình vừa làm cái gì.

Sanghyeok nhíu mày nhìn anh.

"Anh có thể ôm em một cái không?"

Lee Minhyeong biết yêu cầu của mình trong tình huống này là quá mức nhưng anh thật sự không nhịn được. Anh không thể khống chế được cảm xúc của mình, anh thật sự không muốn Sanghyeok cứ như vậy rời đi.

"Một lần cuối cùng. Thật sự chỉ có lần này thôi."

Lee Minhyeong dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Sanghyeok, đáy mắt khẩn cầu làm trong lòng Sanghyeok có chút chua xót.

Lee Minhyeong không đợi cậu đồng ý, anh đi qua đem Sanghyeok ôm vào trong lòng ngực. Ngửi được mùi hương trên người cậu, Lee Minhyeong chậm rãi nhắm mắt: "Cậu ta hẳn là đối với em rất tốt đi. Em tốt như vậy, cậu ta nhất định sẽ thích em. Chỉ có anh ngu ngốc không biết quý trọng."

Lúc Sanghyeok không biết phải làm sao, Lee Minhyeong buông cậu ra kết thúc cái ôm ngắn ngửi, nhưng  vẫn còn lưu luyến vô cùng

"Trở về đi!"

Lee Minhyeong xoay người, không nhìn Sanghyeok nữa. Anh sợ chính mình nhìn thêm một cái lại không nhịn được giữ Sanghyeok lại.

Anh bây giờ không còn tư cách ở bên Sanghyeok nữa? Đến cơ hội để anh theo đuổi Sanghyeok để làm lại từ đầu cũng không có.

Trước kia anh không biết quý trọng, đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, những đau đớn hiện tại là ông trời đang trừng phạt anh.

Là do anh không hiểu tình yêu là gì nên đến quyền để yêu cũng không có.


Chap Sau: Seungmin về với mẹ rồi nè!!!

Đêm đầu tiên báo con còn gửi tặng Lee Minhyeong một video full HD không che của Sanghyeok. Làm ông bố đã nhịn suốt bốn năm của nó chảy cả máu mũi.

Sanghyeok lấy điện thoại của Seungmin nhìn thấy lịch sử cuộc trò chuyện ...thấy video của mình ...

Cái tên dâm tục Lee Minhyeong. Sanghyeok mắng một câu, kéo chăn che đi gương mặt đỏ bừng của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro