Chương 84: Seungmin muốn có em gái!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok cũng không còn tin  Lee Minhyeong yêu cậu nữa, cái gọi là yêu mà anh nói chẳng qua là một loại dục vọng chiếm hữu cố chấp  .

Sanghyeok dùng sức rút về tay, trở tay một cái tát rơi trên mặt Lee Minhyeong : "Cút!"

Lee Minhyeong ăn một tát, biểu tình không có  biến hóa chút nào, đối với phẫn nộ của cậu mắt điếc tai ngơ, nhẹ nhàng nói: "Em đã một ngày không ăn gì, ăn cơm trước."

Không đợi Sanghyeok đáp lại, Lee Minhyeong  đứng lên, bưng đĩa cơm  trên bàn đưa đến mép giường.

Sanghyeok dùng sức hất  đĩa cơm xuống  đất, giận dữ hét lên: "Tôi kêu anh cút đi!"

Thìa đũa cùng đĩa rơi xuống đất, toàn bộ đồ ăn vương vãi trên sàn nhà.

Lee Minhyeong thở dài: "Em giận anh cũng không cần thiết phải làm tổn hại đến thân thể mình, Anh nhìn em ăn xong sẽ cút ngay."

Nhìn thấy Lee Minhyeong,  Sanghyeok liền nhịn không được nhớ tới chuyện phát sinh ở suối nước nóng, cậu hận thấu xương người  này, không có cách nào sống chung hoà bình với anh được."

Sanghyeok xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, Lee Minhyeong nhanh chóng đè  cánh tay cậu lại: "Đừng đi!"

"Đừng chạm vào tôi!" Sanghyeok mất khống chế rống to.

Lee Minhyeong không có buông cậu ra, anh  sợ  Sanghyeok rời đi.

"Hyeonjoon, anh cầu xin em đừng đi mà. Em ở lại, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em có được không?"

Lee Minhyeong dây dưa làm Sanghyeok muốn điên đến nơi, cậu nhặt con dao dưới mặt đất lên, chĩa mũi dao về phía Lee Minhyeong: "Tránh ra!"

Đáy mắt Sanghyeok  mang theo sát ý, cậu thật sự muốn một dao đâm chết Lee Minhyeong.  Đời này cậu đã chịu bao nhiêu sỉ nhục, bao nhiêu uỷ khuất ... tất cả đều từ người này mà ra.  Cậu không có làm việc gì hại người, vì sao lại bị người đàn ông này dùng mọi cách làm nhục như vậy?


Một bàn tay đột nhiên vươn tới nắm lấy cổ tay cậu. Tay Sanghyeok  hướng tới ngực Lee Minhyeong đâm một nhát, máu tươi theo đó chen chúc chảy ra, nhuộm đỏ ngón tay cậu. Sanghyeok sợ hãi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Tay Lee Minhyeong vẫn còn nắm chặt cổ tay cậu, không hề có ý muốn buông ra,.

"Em đã hả giận chưa?"

Lee Minhyeong trên mặt nở nụ cười sủng nịch làm Sanghyeok cảm thấy như bị khiêu khích.

"Chưa hết giận sao?"

Lee Minhyeong nắm lấy  tay cậu kéo lui về phía sau, lưỡi dao  rút ra khỏi ngực anh, máu theo đó chảy ra nhiều hơn. Quần áo trước ngực đều bị nhuộm đỏ, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Lại một dao đâm  qua, Lee Minhyeong nhìn chằm chằm vào mắt Sanghyeok: "Hyeonjoon, em hả giận chưa?"

Sanghyeok mở to hai nắm, tay cầm dao run lên. Điên rồi! Lee Minhyeong quả thực là một kẻ điên.

"Anh muốn cho em vui vẻ một chút, có thể cười với anh một cái không?"

Lee Minhyeong chịu không nổi khi Sanghyeok dùng ánh mắt tràn ngập hận ý mà nhìn anh, cảm giác này so với dao đâm còn  đau hơn. 

"Hyeonjoon, cười với anh một cái đi."

Trên người Lee Minhyeong chảy máu không ngừng, hai mắt đỏ ngầu nhưng  ánh mắt lại sáng kinh người. Anh như bị kẻ điên muốn tìm kiếm thứ thuốc chữa bệnh thuộc về anh mà Sanghyeok chính là thuốc của anh.

Sanghyeok căn bản cười không nổi, cậu hận Lee Minhyeong, hận không thể giết chết anh tại đây.

"Vẫn không tha thứ cho anh sao?"

Lee Minhyeong kéo khóe miệng, nở một nụ cười chua xót i: "Anh chỉ là yêu em thôi! Chẳng lẽ sai rồi sao?"

Lưỡi dao lại một lần đâm lên ngực Lee Minhyeong, bàn tay Sanghyeok đã dính đầy máu, tay Lee Minhyeong nắm lấy tay cậu cũng toàn là máu.

Dao ăn đã nhìn không ra màu sắc ban đầu chỉ còn màu đỏ tươi của máu, thứ khiến mắt Sanghyeok  sinh đau. Lưỡi dao không dài, nhưng là mỗi một dao đều đâm thẳng tới vị trí chuôi dao , hoàn toàn đâm sâu vào da thịt.

Lee Minhyeong như  không cảm thấy đau, trên mặt biểu tình không có biến quá, chuyên chú mà  si mê nhìn Sanghyeok. Anh không biết người khác khi yêu sẽ thế nào, anh chỉ biết anh yêu Sanghyeok, yêu đến điên cuồng.

"Anh cho rằng anh làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao.? Lee Minhyeong anh đúng mà kẻ điên."

Thanh âm của Sanghyeok run lên, cậu nói rất lớn gần như đã gào ra những lời này, không chỉ   trả lời Lee Minhyeong mà còn để tự nhắc nhở chính mình. Không thể  thương hại, không thể đồng tình với anh, loại người như Lee Minhyeong nhất định sẽ dùng mưu kế, lần trước không phải cũng tranh thủ sự đồng tình của cậu mà dùng khổ nhục kế sao?

Nhưng tại sao nơi ngực trái lại đau như vậy? Một dao kia giống như không phải đâm lên ngực Lee Minhyeong mà là đâm vào lòng cậu.

Lee Minhyeong cảm thấy chính mình điên thật rồi, yêu Sanghyeok, yêu đến điên cuồng, anh biết rõ biết mình không thể để mất Sanghyeok một lần nữa.

"Hyeonjoon, trong lòng em đã thoải mái hơn chưa?"

Ngực Lee Minhyeong vẫn chảy máu,  trước mắt từng chút một biến thành màu đen. Anh dùng sức nắm lấy tay Sanghyeok, không dám buông ral. Anh sợ Sanghyeok sẽ rời xa anh.

"Không thoải mái thì lại đâm thêm mấy dao."

Mặt Lee Minhyeong tái nhớ hiện lên ý cười: "Anh xem qua rồi, dao này đâm không chết người. Anh cũng không cho phép mình chết dễ dàng như vậy, anh chết rồi sẽ không có ai như anh yêu em nữa. Em đâm thêm mấy dao nữa cho hả giận, tâm tình tốt hơn rồi có thể cho anh một cơ hội không? Em cũng đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể. Thân thể em vốn không khoẻ như vậy thì sao mà được, đừng giận nữa."

Nói mấy lời này, Lee Minhyeong đã bắt đầu nói năng lộn xộn, suy nghĩ của anh tan ra từng chút một, trước mắt ngày càng mơ hồ. Nhưng cho dù suy nghĩ có hỗn loạn anh cũng không buông tay Sanghyeok ra.

Lee Minhyeong do mất máu quá nhiều liền hôn mê bất tỉnh.


Lúc Jeon Seokjin cùng Choi Wooje dẫn theo người đuổi tới thì  thấy hình ảnh Lee Minhyeong ngã trên vũng máu, Sanghyeok ngồi ngây ngốc bên cạnh. Trên người Sanghyeok dính đầy máu, bàn tay cầm dao cũng toàn là máu.

Một màn máu me thảm khốct này làm mấy người vừa vào sợ đến ngây người. Sắc mặt Jeon Seokjin đại biến chạy tới bên cạnh Sanghyeok: "Sao lại thành ra thế nào."

Y cho rằng Sanghyeok quá xúc động nên đã đâm chết Lee Minhyeong. 

Choi Wooje ngồi xổm xuống bên cạnh Lee Minhyeong, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh. Sanghyeok như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, trong ánh mắt có một chút cảm xúc.

"Anh Sanghyeok" Choi Wooje đau lòng muốn chết, trong mắt đều là đau xót. Hắn hận Lee Minhyeong thấu xương, một người tốt như Sanghyeok xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp chứ không phải năm lần bảy lượt bị tên hỗn đản Lee Minhyeong này làm tổn thương.

"Mọi người tới rồi."

Sanghyeok cố gắng nâng khoé miệng, muốn cho người khác thấy cậu không thèm để ý, nhưng cả người Lee Minhyeong đầy máu còn nằm ở trước mặt, cho dù đã cực lực nhắc nhở chính mình, nhưng lực ảnh hưởng của anh đối với cậu vẫn đang không ngừng thẩm thấu vào trong xương máu .

Ngực trái như bị xé rách, đau đớn làm hai mắt Sanghyeok đỏ ngầu, mùi máu tươi trong không khí đang xé tan linh hồn cậu, làm cậu đau  muốn chết.

Cậu muốn chạy trốn! Trốn tới một nơi không có Lee Minhyeong. Cậu hối hận. Lúc trước vì cái gì lại muốn bước chân vào đại lục A này.


Choi Woohe cúi người muốn ôm Sanghyeok lại phát hiện cổ tay cậu vẫn còn bị Lee Minhyeong  nắm chặt. Khoé mắt hắn muốn nứt ra, dùng hết sức muốn bẻ tay Lee Minhyeong ra, nhưng bày tay kia như khảm vào xương cốt của Sanghyeok  cho dù hắn dùng lực rất lớn cũng không tách ra được.

"Tên hỗn đản này!" Choi Wooje mắng một tiếng.

Chẳng sợ xuống địa ngục, Lee Minhyeong cũng muốn kéo Sanghyeok theo.

Jeon Seokjin phát hiện Lee Minhyeong chỉ là ngất xỉu, y đối với thuộc hạ nói: "Đưa cậu ta đến bệnh viện.

Khó khăn lắm mới có thể tách được tay Lee Minhyeong ra, Sanghyeok mới có thể được tự do. Nhưng trái tim cậu dường như đã bị cầm tù  trong nhà giam bao quanh bởi bóng tối vô tận, không có một tia sáng nào.


Lee Minhyeong được đưa vào bệnh viện, Sanghyeok trở lại biệt thự.

Cậu bị bệnh! Vẫn luôn sốt cao không giảm, nằm trên giường không dậy nổi. Bác sĩ tới tiêm thuốc hạ sốt cho Sanghyeok , nhưng cậu vẫn là nóng như than . 

Trong lúc không tỉnh táo, Sanghyeok không ngừng nằm mơ, trong mơ đều là những hình ảnh trước đây cậu cùng Lee Minhyeong yêu đương xen lẫn hận thù. Cho dù thân phận của cậu có thay đổi như thế nào, cậu cũng không thể chạy thoát khỏi Lee Minhyeong.

Biết được Sanghyeok bị bệnh, Seungmin vẫn luôn canh giữ bên cạnh.

Sanghyeok mơ mơ màng liền nhìn thấy  khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con trai: "Ba ơi!"

"Seungmin, sao con lại ở đây?"

Nhìn thấy  Seungmin, Sanghyeok đã tỉnh táo hơn, cậu  duỗi tay vuốt ve tóc con. Đây là hy vọng duy nhất của cậu, nếu không có Seungmin chỉ sợ cậu đã kéo theo Lee Minhyeong đồng quy vu tận rồi.

"Ba ơi, ba đã thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Seungmin khẩn trương mà nhìn cậu: "Tay ba nóng quá, không đỡ hơn chút nào sao ạ?"

"Đỡ hơn rất nhiều rồi!" Sanghyeok nỗ lực nở một nụ cười, làm chính mình thoạt nhìn thật sự không có trở ngại.

Seungmin vươn  tay nhỏ sờ sờ ra sờ lên  trán cậu: "Vẫn còn nóng lắm."

"Uống thuốc xong, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Sanghyeok nắm lấy tay Seungmin : "Sao con lại tới đây?"

"Bác tổng thống đưa con tới tới."

Seungmin nói rất nhỏ : "Cha con hình như chọc bác tức giận hay sao ấy, bác liền đưa con đi. Còn nói không cho cha gặp lại con nữa. Ba ơi, về sau con thật sự không thể gặp cha sao?"

Nháo đến mức này, cậu cùng Lee Minhyeong đã không có cách nào cứu vãn nữa. Chỉ là Seungmin.... nó chỉ có thể trở thành đứa nhỏ có gia đình đơn thân mà thôi.

"Seungmin nếu phải lựa chọn giữa ba và cha thì con sẽ chọn ai?"

"Tại sao phải lựa chọn?" Seungmin khó hiểu nói: "Ba cùng cha con  đều muốn. Chúng ta không phải  người mộ nhà  tương thân tương ái  sao ạ?"

"Seungmin, ba sẽ không cùng cha con ở bên nhau., chúng ta không thích hợp."

"Nếu hai người không thích hợp thì tại sao lại có con? Cha con nói, ba yêu cha nên mới có Seungmin mà."

Seungmin lôi kéo tay Sanghyeok: "Ba ơi, ba không yêu cha con sao?"

"Ba......" Sanghyeok một chữ cũng cũng không nói ra được.

Cậu yêu Lee Minhyeong, đã từng yêu rất sâu đậm. Nhưng hiện tại chỉ có hận.

"Ba ơi, chúng ta có thể sống cùng với cha  được không?"

Seungmin khẩn cầu nói: "Ba ơi, con cầu xin ba đó." 

Mắt thấy Seungmin sắp khóc, Sanghyeok chỉ có thể kết thúc đề tài này: "Bảo bối, chúng ta không nói cái này nữa. Mấy ngày này ở nhà với ba được không? Thân thể ba không thoải mái chỉ muốn ở cạnh Seungmin thôi."

"Được ạ!" Seungmin dùng sức gật đầu, dùng trán nhỏ cọ cọ lên trán Sanghyeok : "Ba  dưỡng bệnh cho tốt, con sẽ ở đây chăm sóc cho ba."

Sanghyeok đương nhiên không lỡ để con chăm mình, gọi Kim Junsik đưa Seungmin ra ngoài còn cố ý dặn dò người hầu chơi với Seungmin.


Lúc sau khi Sanghyeok tỉnh dậy, Choi Wooje đã tới thăm cậu.

Nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của Sanghyeok, Choi Wooje tâm đều nát.

"Anh Sanghyeok, anh phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ cái gì, việc của Lee Minhyeong em giúp anh xử lý.,"

Choi Wooje nắm lấy tay Sanghyeok : "Em không để ý đến việc anh có bị anh ta đánh dấu hay không. Chúng ta có thể không cần có con, có thể không làm mấy chuyên thân mật, chỉ cần có thể cùng anh ở bên nhau thì muốn em làm cái gì cũng được."

Lời nói chân thành như vậy nhưng Sanghyeok lại cảm thấy đặc biệt lỗi thời. Cậu nhìn kết ấn trên cổ tay mình thật sự không có cách nào chấp nhận Choi Wooje.

" Wooje, tôi muốn  hủy bỏ tiệc đính hôn."

"Vì cái gì?" Choi Wooje kích động lên: "Anh còn thích Lee Minhyeong?"

Sanghyeok rũ mắt nói: "Tôi không thích anh ta. Nhưng tôi đã bị anh ta đánh dấu, tôi không thể cùng cậu ở bên nhau được."

Choi Wooje dùng sức ôm lấy Sanghyeok: "Em  nói, em không ngại!"

Sanghyeok không có cách nào chấp nhân tình yêu của Choi Wooje, cậu gỡ cánh tay của người trước mặt ra: "Choi Wooje, cậu còn có nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần lãng phí thời gian lên người tôi."

"Đây không phải lãng phí thời gian." Choi Wooje nhìn chăm chú Sanghyeok, "Anh Sanghyeok, em thích anh, vẫn luôn thích anh. Giấc mơ của em chính là có thể cùng anh ở bên nhau. Xin anh cho em cơ hội này. Em không thể đánh dấu anh, vậy anh đánh dấu em. Lúc anh phát tình có thể đi tìm Lee Minhyeong, em có thể chấp nhận, muốn em làm cái gì đều được."

Choi Wooje đem thâm tình bộc bạch tao cho Sanghyeok  áp lực rất lớn, cậu không có cách nào đáp lại tình yêu của Choi Wooje.

"Thật xin lỗi. Tôi không thể làm như vậy được."

Sanghyeok thối lui một bước, cùng Choi Wooje kéo giãn khoảng cách: "Tôi sẽ nói rõ ràng với anh tôi, về sau chúng ta vẫn là bạn bè."

"Anh ..." Choi Wooje còn muốn nói thêm nhưng lại bị Sanghyeok đánh gãy: "Trở về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi."

Choi Wooje nhìn cậu muốn nói lại thôi, hắn nhìn ra Sanghyeok chủ ý đã định,nếu tiếp tục dây dưa chỉ khiến cậu có ác cảm với mình.

"Anh Sanghyeok, anh nghỉ ngơi cho tốt, Mấy ngày nữa, em lại đến thăm anh."


Choi Wooje rời khỏi biệt thự sau đó đi thẳng đến khách sạn Jeon Seokjin dừng chân, hắn muốn bắt đầu từ bên Jeon Seokjin. Ở khách sạn thật lâu, Choi Wooje mới rời đi.


Sanghyeok ở nhà nghỉ ngơi một tuần, bệnh mới xem như khỏi hẳn. Seungmin vẫn luôn ở biệt thự, Jeon Seokjin ra lệnh không cho nó đi đâu, càng không cho Lee Minhyeong tới gặp nó.

Sau khi Sanghyeok khỏi bệnh liền tìm Kim Junsik: "Chú Kim, tôi muốn đi xoá kết ấn."

Kim Junsik đại kinh thất sắc: "Thiếu gia, không được!"

Từ trước đến nay Kim Junsik vui buồn cũng không đổi sắc, lần đầu tiên  nôn nóng như vậy: "Thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút. Không thể xoá kết ấn được."

"Tôi muốn xoá kết ấn. giúp tôi liên hệ bác sĩ."

Khẩu khí của Sanghyeok không cho ai được xía vào, Kim Junsik nghe xong kinh hồn táng đảm: "Thiếu gia, cậu ngàn vạn lần không được xúc động. Kết ấn không thể tẩy. Lần trước khi cậu đi xoá kết ấn bác sĩ đã nói qua việc này rất nguy hiểm. Cậu không phải omega chân chính, tuyến thể thực yếu ớt, lần đầu tiên xoá kết ấn thiếu chút nữa xảy ra chuyện, bác sĩ nói không thể lại xoá lần thứ hai."

Sanghyeok siết chặt nắm tay, kiên quyết vô cùng: "Liên hệ bác sĩ đi! Nếu chú không liên hệ, tôi đây tự mình đi."

"Thiếu gia ..."

Kim Junsik còn muốn khuyên ngăn nhưng Sanghyeok đã nghe không vào: "Chú Kim, chú đừng nói nữa! Tôi tự biết quý trọng thân thể mình nhưng tôi sẽ không để kết ấn này tồn tại trên người đó là một sự sỉ nhục. Tôi không có cách nào chấp nhận Lee Minhyeong, cũng không nghĩ cả đời đều sống trong bóng ma quá khứ."

"Thiếu gia, tôi đã hiểu. Tôi sẽ an bài bác sĩ ngay."

Kim Junsik nhấn mạnh: "Nếu bác sĩ không kiến nghị cậu tẩy đi kết ấn, cậu ngàn vạn lần không thể xúc động. Cậu còn có tiểu thiếu gia, nếu cậu xảy ra chuyện, tiểu thiếu gia phải làm sao bây giờ?"

Sanghyeok: "Chú Kim, tôi hiểu."


Kim Junsik làm việc rất nhanh,sau khi liên lạc được với bác sĩ tốt liền kêu người đến biệt thự kiểm tra thân thể cho Sanghyeok.

"Kim thiếu, thân thể cậu quá suy yếu, vẫn nên điều dưỡng cho tốt một thời gian."

Bác sĩ nói làm Sanghyeok nhíu mày: "Thân thể tôi khá tốt, hiện tại có thể xoá đi kết ấn."

Bác sĩ biểu tình nghiêm túc: "Kim thiếu, xoá kết ấn rất nguy hiểm, tình hình thân thể của cậu thật sự không thích hợp để làm. Cậu có thể điều dưỡng thêm hai tháng, chờ các số liệu đạt chuẩn lúc đó lại đi làm kiểm tra. Nếu kết quả kiểm tra cho thấy cậu sẵn sàng xoá kết ấn , chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật được. Cậu đã xoá kết ấn một lần, lần thứ hai sẽ càng nguy hiểm, thật sự không thể tùy tiện phẫu thuật."

"Thời gian hai tháng quá dài, có thể cho tôi thêm thuốc bổ, tôi sẽ bồi bổ thân thể nhanh chóng."

Sanghyeok chờ không được hai tháng, dựa theo thời gian phát tình gần đây mà tính không bao lâu nữa cậu sẽ lại phát tình. Sau khi bị đánh dấu, nếu tự dựa vào năng lực của bản thân để chống đỡ  qua kỳ phát tình sẽ rất thống khổ. Cậu không muốn bị dục vọng chi phối mà phải vẫy đuôi lấy lòng Lee Minhyeong.

"Tạm thời không thể bồi bổ," Bác sĩ muốn nói lại thôi: "Kỳ thật .. không thể xoá kết ấn còn có một nguyên nhân nữa."

Sanghyeok nhíu mày: "Bác sĩ, có việc gì cứ nói thẳng."

"Kim thiếu, cậu mới  bị đánh dấu, vẫn là chờ một tháng xem ..." Bác sĩ khó khăn nói: "Nếu cậu mang thai, xoá kết ấn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi."

Thấy sắc mặt Sanghyeok  đại biến, bác sĩ cuống quít giải thích: "Đã có trường hợp như vậy, xoá kết ấn không biết mình mang thai, lúc làm phẫu thuật bị xuất huyết rất nhiều thiếu chút nữa là không qua khỏi. Đến cuối cùng có thể giữ mạng nhưng đứa con không còn mà bản thân cũng mất khả năng mang thai. Kim thiếu cậu chờ một tháng. Hoặc là chờ lần phát tình thứ hai. Nếu kỳ phát tình tới liền chứng minh cậu không mang thai đến lúc đó bắt đầu điều trị thân thể cũng không muộn."

Cả người Sanghyeok đều phát run, cậu cảm thấy chính mình đã rơi vào một căn hầm băng lạnh lẽo.

Cậu thất thần nói: "Bác sĩ, cho tôi thuốc tránh thai khẩn cấp."

Tại sao cậu lại quên chuyện quan trong như vậy? Sau khi bị Lee Minhyeong đánh dấu còn không uống thuốc? Vạn nhất cậu mang thai thì nên làm cái gì bây giờ?

"Kim thiếu, cậu đã bị đánh dấu mười ngày rồi. Lúc này uống uống thuốc đã không có tác dụng nào."

Bác sĩ thấy Sanghyeok sắc mặt khó coi dọa người, cuống quít an ủi nói: "Cậu đừng lo lắng, không chắc chắn sẽ mang thai. Không có tỷ lệ trăm phần trăm t."

"Không có trăm phần trăm, luôn có 80%."

Sanghyeok biết xác suất Omega thụ thai, khả năng thụ thai vào ngày phát tình là cao nhất, khả năng thụ thai thất bại cực nhỏ.

Lúc trước lần đầu tiên bị Lee Minhyeong đánh dấu, một lần liền mang thai Seungmin. Còn bây giờ ...

Bực bội cùng với sợ hãi đánh úp lại, làm Sanghyeok không có cách nào bình tĩnh. Cậu cầm chén trà trên bàn dùng sức ném xuống đất, chén sứ màu trắng rơi vỡ thành từng mảnh văng khắp nơi.

"Thiếu gia!"

Kim Junsik nghe tiếng đổ vỡ vội đi vào, bảo bác sĩ đi ra ngoài trước.Bác sĩ sợ hãi, cầm theo hòm thuốc run run rẩy rẩy ra khỏi phòng.


"Thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút, không chắc chắn sẽ mang thai."

Lời an ủi của Kim Junsik căn bản không có tác dụng, cả người Sanghyeok đều run lên, cậu hận bản thân mềm yếu, ngày hôm đó sao không đâm Lee Minhyeong thêm mấy dao, tại sao lại không đâm chết anh đi?

Nếu thật sự mang thai, cậu nên làm cái gì bây giờ?

Việc có con vốn dĩ là chuyện hạnh phúc với mỗi người, tại sao tới lượt cậu, mỗi một lần đều đau thương tuyệt vọng như vậy?


Nghe được âm thanh đổ vỡ, Seungmin cũng chạy vào phòng, khẩn trương mà nhìn Sanghyeok: "Ba ơi, ba làm sao vậy?"

Đối diện với đôi mắt đen láy của Seungmin, Sanghyeok nhanh chóng bình tĩnh lại: "Ba không sao, con mau đi chơi đi."

"Ba ơi, ba có em bé sao ạ?" Seungmin ở hành lang ném máy bay giấy nghe được vài câu, nó chớp mắt to, thực vui vẻ nói: "Ba có phải sẽ sinh cho Seungmin một em gái nhỏ đúng không ạ? Seungmin muốn có muốn em gái đáng yêu. Đáng yêu như bạn học Hana vậy ạ."

Sanghyeok lòng tràn đầy chua xót, một chữ cũng không trả lời được.

"Ba ơi, em gái cũng giống Seungmin  đều là con của cha đúng không ạ?."

Câu hỏi ngây thơ của Seungmin làm sắc mặt Sanghyeok cực kỳ khó coi. Cậu cắn chặt răng nuốt thống khổ xuống bụng, nỗ lực nâng khoé miệng: "Seungmin., không có em gái. Ba chỉ có một bảo bối là con thôi."

Seungmin vươn tay nhỏ ra sờ bụng cậu: "Thật sự không có em gái sao?"

"Không có đâu, mau mang tiểu thiếu gia ra hoa viên chơi đi."

"Seungmin, đi hoa viên chơi đi! Có thể chơi đánh đu, còn có thể lái xe."

Sanghyeok xoa xoa tóc Seungmin, đem nó giao cho người hầu.


Sau khi Seungmin rời phòng không có đến hoa viên chơi mà trở lại phòng mình. Nó lấy cớ mệt mỏi muốn nghe truyện nghỉ ngơi, người hầu lấy cho nó loa Bluetooth, kết nối rồi bật chuyện cổ tích lên.

Seungmin trốn một góc trong phòng gọi điện thoại cho Lee Minhyeong.

Vết thương trên ngực đã đỡ hơn một chút, cánh tay gãy xương còn chưa được tháo bột.. Bởi vì chuyện đáy dấu Sanghyeok đã hoàn toàn chọc giận Jeong Seokjin, chẳng những đưa Seungmin đi còn thẳng tay chèn ép toàn diện tập đoàn Lee thị.

Lee Minhyeong gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, một bên muốn dưỡng thương, một bên còn muốn xử lý chuyện công ty. Cũng may tập đoàn Lee thị lớn mạnh, không đến mức lập tức sụp đổ.

Lee thị là tài phiệt số một đại lục, nếu thật sự rớt đài mà phá sản sẽ ảnh hưởng rất lớn đến GDP cả nước. Tổng thống đại lục tự mình làm trung gian xoa dịu mối quan hệ giữa Jeon Seokjin và Lee Minhyeong.

Jeon Seokjin nể mặt Seungmin cũng không có thật sự ra tay tàn nhẫn, nhưng Lee Minhyeong mấy ngày gần đây không tốt chút nào.

Lúc nhận được điện thoại của Seungmin, Lee Minhyeong đang xử lý văn kiện chồng chất như núi: "Con trai, ba con gần đây có khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không? Tâm tình thế nào?"

Lee Minhyeong rất nhớ Sanghyeok, rất nhiều lần muốn đến thăm cậu nhưng đều bị người của Jeon Seokjin đuổi về. Anh hiện tại  cũng không có cách nào khác, nhận được điện thoại của Seungmin liền không ngừng hỏi han về Sanghyeok.

Seungmin nói: "Hôm nay có bác sĩ đến biệt thự khám bệnh cho ba."

Lee Minhyeong lập tức khẩn trương lên: "Ba con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Bác sĩ nói ba có em bé, con hỏi ba có phải con sắp có em gái hay không, ba bảo không có."

Seungmin nói: "Nhưng con nghe rất rõ ràng, thật sự có em bé."

Seungmin nói xong Lee Minhyeong lập tức ngây người, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Con...... Con nói cái gì?"

"Cha ơi, có phải ba sẽ sinh cho Seungmin một em gái nhỏ không? Seungmin muốn một em gái đáng yêu giống Hana."

"Ba của con .."

Lee Minhyeong quả thực không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình. Anh đứng lên không ngừng đi đi lại lại, vui sướng trong lòng không có cách nào ức chế,

"Seungmin, từ bây giờ con phải ngoan ngoãn không được chọc ba con không vui."

Lee Minhyeong dặn dò cẩn thận: "Trong bụng ba con có em bé cần được nghỉ ngơi cho tốt con không cần quấy lấy ba con suốt như vậy."

"Ba con thật sự có em bé sao!" Seungmin hoan hô ra tiếng.

"Đúng rồi, hôm nay bác sĩ tới còn nói gì nữa không?" Sau khi Lee Minhyeong bình tĩnh, cảm thấy với tính tình của Sanghyeok, chỉ sợ sẽ không giữ lại đứa nhỏ này.

Chẳng lẽ tìm bác sĩ là muốn phá thai?

Seungmin nghĩ nghĩ: "Bác sĩ nói làm phẫu thuật...... Cha ơi, phẫu thuật là cái gì vậy ạ? Con chỉ biết làm thủ công."

Lee Minhyeong trong đầu ong một tiếng, hoàn toàn rối loạn. Anh dặn dò Seungmin vài câu rồi vội vàng tắt điện thoại

Lee Minhyeong đã không rảnh lo đến việc có đắc tội với Jeon Seokjin hay không, hiện tại việc cần thiết nhất là phải gặp Sanghyeok, tuyệt đối không thể để cậu phá thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro