Chương 90: Tình hình thực tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di động vẫn kêu mãi không ngừng, Seo Jinhyeok phát sầu nhìn Lee Minhyeong: "Lee tổng, thật sự không tiếp sao?"

Lee Minhyeong nói: "Tắt máy đi!"

Seo Jinhyeok nghe lời tắt máy, giây tiếp theo, di động lại lần nữa vang lên, vẫn là Sanghyeok gọi đến.

"Lee tổng, ngài xem hay là vẫn nghe điện thoại đi. Nếu ngài không nghe, nói không chừng Kim thiếu sẽ tìm tới cửa."

Seo Jinhyeok là rất ngóng trông Sanghyeok đi tìm tới, như vậy Sanghyeok có thể nhìn thấy Lee Minhyeong hiện tại có bao nhiêu thê thảm. Có lẽ Sanghyeok mềm lòng liền sẽ lựa chọn tha thứ. Lee Minhyeong thật sự quá khổ, vợ con không có, nay lại một thân bệnh nặng, đặc biệt là chân của anh, bác sĩ nói nếu không tích cực trị liệu về sau có thể sẽ thành người què.

Quý thiếu gia cao ngạo như Lee Minhyeong vì yêu một người mà thành ra thế này, thảm vô cùng. Rốt cuộc có đáng hay không? Seo Jinhyeok nghĩ mãi không hiểu, trong lòng hắn thổn thức khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên nghe điện thoại đi. Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, dù cho thế nào thì giữa ngài và Kim thiếu vẫn còn tiểu thiếu gia."

Lee Minhyeong trầm mặc, qua thật lâu sau mới mở miệng nói: "Đưa điện thoại cho tôi đi!"

Seo Jinhyeok cuống quít đưa điện thoại di động qua.

Lee Minhyeong nhận cuộc gọi, ống nghe truyền đến thanh âm của Sanghyeok: "Lee Minhyeong, tôi có việc tìm anh. Anh đang ở đâu?"

Một lần nữa được nghe thanh âm của Sanghyeok lại làm anh có cảm giác đã qua được mấy đời.

Thời điểm sinh mệnh bị đe doạ anh thật sự đã muốn từ bỏ, không có Sanghyeok, anh tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng ở thời khắc cuối cùng, anh đột nhiên không bỏ được, người tốt đẹp như Sanghyeok làm anh thật sự luyến tiếc.

"Lee Minhyeong?" Sanghyeok không được đáp lại, gọi  tên Lee Minhyeong, ngay sau đó nói: "Anh rốt cuộc ở đang đâu?"

"Ở nhà, em qua đây đi! Mật mã không đổi."

Lee Minhyeong thấp giọng, cổ họng có chút nghẹn ngào.

Anh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình: "Buổi chiều anh phải đến công ty, em nhanh lên, anh không có nhiều thời gian cho em đâu."

Hiện tại anh căn bản không có biện pháp duy trị trạng thái tốt để đối mặt với Sanghyeok quá lâu, nếu để Sanghyeok nhìn thấy một mặt chật vật của anh như vậy thì  so với đi tìm chết còn khó chịu hơn.

"Anh yên tâm, tôi cũng không muốn ở gần anh lâu chút nào. Nếu có khả năng tôi thật sự không muốn gặp anh."

Lee Minhyeong im lặng thật lâu mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.


Seo Jinhyeok thấy hắn sắc mặt không đúng, vội hỏi nói: "Lee tổng, Kim thiếu nói cái gì? Cậu ấy có phải muốn đến thăm ngài hay không? Cậu ấy nhất định biết tin ngài bệnh nên cố ý qua đây quan tâm ngài. Cái này tốt, Kim thiếu nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Giúp tôi thay quần áo." Lee Minhyeong nói làm Seo Jinhyeok mờ mịt: "Thay quần áo? Đổi sang quần áo ngủ sao? Bây giờ tôi liền thay cho ngài."

"Đổi chính trang."

"Chính trang mặc không thoải mái, mặc quần áo ngủ vẫn thích hợp nhất."

"Đổi chính trang."

Lee Minhyeong tăng thêm ngữ khí lại lặp lại một lần, lúc này Seo Jinhyeok mới phản ứng lại.

Hắn ngơ ngẩn mà nhìn Lee Minhyeong: "Lee tổng, ngài đây là ... "

"Tôi không muốn cho em ấy biết."

Lee Minhyeong cười khổ ra tiếng: "Nếu em ấy thương hại tôi, lòng tự trọng của tôi chịu không nổi. Nếu em ấy không thương hại tôi, tôi lại càng chịu không nổi. Em ấy không biết vẫn tốt hơn."

Seo Jinhyeok trong lòng ê ẩm, không nói một tiếng nào đi vào phòng lấy quần áo.


Lúc đến nơi, Sanghyeok nhìn thấy Lee Minhyeong trong phòng khách, anh lẳng lặng mà ngồi đó, so với trước kia thì gầy hơn rất nhiều, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt  tiều tuỵ giống như bị bệnh nặng. Chẳng lẽ là di chứng sau khi tiêm thuốc? Trái tim của Sanghyeok nhói đau một chút.

Lee Minhyeong ngước mắt nhìn về phía cậu, hơi hơi mỉm cười: "Tới rồi à! Ngồi đi!"

Sanghyeok nhìn chằm chằm anh, trầm giọng nói: "Shin Yunhwan ở đâu?"

Lee Minhyeong ngẩn ra. Anh bị cậu hỏi bất ngờ này của Sanghyeok làm cho kẹt cứng.

"Là anh phái người bắt cóc Shin Yunhwan có đúng không?"

Nhớ tới những hành động trước kia của Lee Minhyeong, Sanghyeok cảm thấy Lee Minhyeong thật sự có thể làm ra loại sự tình này. Bị Shin Yunhwan tính kế, Lee Minhyeong tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh nhất định sẽ trả thù.

Nghe đến đó, Lee Minhyeong mới phản ứng lại, anh nhếch môi nói: "Anh là người có thù tất báo. Hyeonjoon, anh yêu em không có nghĩa là anh sẽ nương tay với những người bên cạnh em. Shin Yunhwan là do cậu ta làm quá mức. Nếu không phải vì cậu ta sao anh có thể chủ động từ bỏ quyền nuôi Seungmin?"

Đáy mắt Sanghyeok bốc lên lửa giận: "Lee Minhyeong, Shin Yunhwan rốt cuộc đang ở đâu?"

"Trí nhớ anh không tốt lắm, nghĩ không ra."

Lee Minhyeong ngước mắt, đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Sanghyeok: "Hyeonjoon, hay em ngủ với anh một đêm, có lẽ anh sẽ nhớ ra đấy."

"Hỗn đản!" Sanghyeok nhào qua đi, một quyền nện lên mặt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong liếm máu ở khóe miệng, nở nụ cười: "Shin Yunhwan là Omega, anh cho cậu ta dùng thuốc kích thích phát tình lại tìm đến mấy Alpha khoẻ mạnh chăm sóc cậu ta, em nói xem cậu ta sẽ thế nào? Đợi anh chụp ảnh, quay video xong, là người của công chúng, cậu ta..."

"Lee Minhyeong!" Sanghyeok nắm chặt vạt áo trước của Lee Minhyeong, kéo anh từ trên sô pha lên: "Nếu anh là dám động vào Shin Yunhwan, tôi liền giết anh."

"Hyeonjoon, em vẫn luôn như vậy, chỉ biết nói, chưa bao giờ làm thật."

Ngón tay của Lee Minhyeong chạm lên mặt Sanghyeok: "Em nói sẽ giết anh, đã nói bao nhiêu lần nhưng không có một lần nào thực sự ra tay. Anh biết, em vẫn còn tình cảm với anh."

"Anh câm miệng!" Sanghyeok rống giận. Thanh âm tuy rằng rất lớn, nhưng tự tin không đủ.

Lời Lee Minhyeong nói chọc trúng chỗ cảm xúc cậu đang cố che giấu dưới đáy lòng, cậu thẹn quá hoá giận rồi lại không biết nên ứng đối như thế nào.

"Em xem đi. Em chính là luyến tiếc anh."

Lee Minhyeong đắc ý cười cười: "Lừa em đó! Shin Yunhwan đã được thả đi rồi. Biết em để ý anh như vậy, anh thực vui vẻ!"

Sanghyeok một quyền nện trên mặt anh, Lee Minhyeong gục trên sô pha, thật lâu cũng không có thể bò dậy.

Sanghyeok cảm thấy, hôm nay tới tìm Lee Minhyeong chính là một sai lầm  Lúc đầu cậu còn ngu ngốc nghĩ rằng chuyện của Shin Yunhwan không liên quan gì đến Lee Minhyeong, lúc nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Lee Minhyeong, cậu thậm chí còn muốn đến quan tâm anh.

Sanghyeok hận chính mình do dự không quyết đoán, tại sao đến thời điểm này, cậu còn thấy Lee Minhyeong đáng thương chứ.

Sanghyeok một quyền kia dùng rất nhiều sức, Lee Minhyeong phun ra một ngụm máu., hai tay chống lấy sô pha nhưng người anh đến một chút sức lực cũng không có, nỗ lực rất lâu cũng không thể đứng dậy.

Thấy một màn như vậy, Sanghyeok chỉ cảm thấy Lee Minhyeong chính là đang giả vờ liền xoay người đi thẳng ra khỏi biệt thự không quay đầu lại dù chỉ một lần. Từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ bước chân vào cánh cửa này nữa. Căn biệt thự này có người khiến cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm.


Trên đường trở về, cậu nhận được điện thoại của Kim Jeonghyeon nói là tìm được Shin Yunhwan rồi, đến lúc này cậu mới thả lỏng, hoả tốc chạy về biệt thự.

Lúc Sanghyeok trở lại biệt thự, Kim Jeonghyeon cùng Shin Yunhwan đã rời đi, chỉ còn Choi Wooje và Seungmin .

"Anh Sanghyeok, anh đi đây vậy?"

Choi Wooje thấy sắc mặt của Sanghyeok rất khó coi, hắn quan tâm hỏi: ""Phát sinh chuyện gì sao?"

"Shin Yunhwan ở đâu?" Sanghyeok hỏi.

"Em ấy có lịch trình nên đã ra sân bay rồi." Choi Wooje nói: "Anh tìm em ấy có việc gì? Phải đến 9 giờ tối máy bay mới hạ cánh."

Sanghyeok khẩn trương hỏi: "Cậu ta thế nào? Có bị thương ở đâu hay không g?"

"Không có bị thương chỉ bị dọa sợ  thôi." Choi Wooje quan sát sắc mặt của Sanghyeok, dựa theo đó  nói cho phù hợp: "Có người nửa đường theo dõi Yunhwan, cũng may em ấy phản ứng mau đổi hướng đi, cuối cùng may mắn thoát hiểm."

Sanghyeok nhíu mày, tại sao lại không giống Lee Minhyeong nói. Rõ ràng nói Lee Minhyeong nói anh ta bắt cóc Shin Yunhwan nhưng tại sao Choi Wooje lại nói có người theo dõi Shin Yunhwan.

"Anh không cần lo lắng, em đã tăng số lượng vệ sĩ bên cạnh Yunhwan rồi, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho em ấy."

Choi Wooje quan tâm nói: "Sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi đi."


Sanghyeok cảm thấy sự tình không thích hợp, cậu trở lại phòng liền gọi cho Kim Jeonghyeon.

"Jeonghyeon, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.?"

"Anh Sanghyeok , sợ bóng sợ gió một hồi. Yunhwan nửa đường gặp được fan cuồng bám theo, em ấy lại tưởng Lee Minhyeong muốn trả đũa nên mới gọi điện cho em. Trên đường xảy ra tai nạn xe, người không có việc gì nhưng xe bị đụng hỏng nên bọn họ phải đổi sang xe khác nên mất chút thời gian."

Thanh âm nhẹ nhàng của Kim Jeonghyeon vẫn vang lên: "Yunhwan không có việc gì, em cũng đã giáo huấn em ấy về sau làm việc thì nên dùng đầu óc. Không được đi gây chuyện với người không nên dây vào.."

"Không có việc gì là tốt rồi." Sanghyeok tắt điện thoại, nhớ lại chuyện phát sinh ở biệt thự.

Lee Minhyeong rõ ràng không có bắt cóc Shin Yunhwan, vì cái gì muốn gạt cậu?

Sanghyeok suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định gọi cho Kim Junsik kêu ông điều tra Lee Minhyeong một chút.



Lee Minhyeong lại nhập viện, tình hình lần này rất nguy cấp. Không phải do hai quyền kia của Sanghyeok mà do tác dụng phụ của thuốc hợp thành còn xót lại một lần nữa tái phát. Lee Minhyeong  rơi vào hôn mê. Lee gia loạn thành một đoàn.

Lee Seongwoong từ nước ngoài trở về chủ trì đại cục, nhưng Lee Minhyeong mãi không tỉnh, làm cho Lee gia lâm vào khủng hoảng như rắn mất đầu, công ty không có người quản lý, giá cổ phiếu của Lee thị một đường chạm đáy.

Không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Lee Minhyeong bệnh nặng giấu  suốt nửa tháng cuối cùng giấu không được nữa. Lúc Sanghyeok nhận được tin , Lee Minhyeong đã được chẩn đoán tám chín phần nguy kịch. Cậu tắt điện thoại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Seungmin đang chơi đùa bên cạnh.

Seungmin cùng Kim Junsik  chơi với nhau, nó cầm một chiếc xe tăng ra khoe với Kim Junsik. Biểu cảm của nó rất sinh động nhưng lại làm Sanghyeok cảm thấy vô cùng chua xót. Nếu Lee Minhyeong thật sự xảy ra chuyện, Seungmin sẽ không còn cha nữa.

Trái tim Sanghyeok run lên đau đớn, cậu rốt cuộc kìm nén không được, cầm lấy điện thoại im lặng rời khỏi biệt thự, đứng ở trong hoa viên gọi điện thoại cho Seo Jinhyeok..


Seo Jinhyeok vội đến sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy số điện thoại của Sanghyeok liền ngẩn ra, rất nhanh liền bắt máy: "Chào cậu, Kim thiếu!"

"Lee Minhyeong đang ở bệnh viện nào?"

"Ở bệnh viện ... " Seo Jinhyeok đột nhiên phản ứng lại, Lee Minhyeong không cho hắn nói ra tình hình thực tế, đặc biệt là đối với Sanghyeok.

Nghe được Sanghyeok hỏi, hắn theo bản năng liền nói hết.

"Kim thiếu, làm sao cậu biết tin Lee tổng nhập viện?"

Sanghyeok trầm giọng hỏi: "Lee Minhyeong rốt cuộc sao lại thế này?"

"Lee tổng ... thân thể không quá thoải mái."

"Bởi vì thuốc hợp thành?"

Thấy Sanghyeok đoán được tám chín phần, Seo Jinhyeok đơn giản ăn ngay nói thật: "Thuốc hợp thành cùng thuốc cứng cơ đều là loại thuốc nguy hại rất lớn đến thân thể, đặc biệt khi hai loại này lại được tiêm vào cùng một lúc, thân thể không thể tiếp nhận. Lee tổng vẫn luôn trị liệu ở bệnh viện, mấy hôm trước cậu tới biệt thự, ngài ấy mới ra viện về nhà, bác sĩ căn dặn phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Nhưng tác dụng phụ của thuốc hợp thành quá lớn, bệnh tình  tái phát, Lee tổng lại một lần nữa nhập viện."

Seo Jinhyeok nói làm Sanghyeok cảm thấy không đúng, lúc cậu từ biệt thự trở về có hỏi qua Choi Wooje, Choi Wooje có nói Lee Minhyeong không việc gì. Tại sao Lee Minhyeong lại vì thuốc hợp thành mà nhập viện?
"Cậu mau nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi. Lee Minhyeong nhập viện khi nào?"

Đáy mắt Seo Jinhyeok lộ ra bi thương nhớ tới Lee Minhyeong ở bệnh viện cửu tử nhất sinh, hắn nức nở nói: "Tối hôm đó, sau khi cậu rời khỏi biệt thự, Lee tổng đã được đưa vào bệnh viện. Ở bệnh viện cấp cứu rất lâu, vất vả lắm mới giữ được nửa cái mạng về. Bác sĩ căn dặn ngài ấy ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, mới vừa về thì cậu lại tìm tới, Lee tổng cùng ngày đó lại nhập viện, lần này tình hình so với lần trước còn nghiêm trọng hơn."

Sanghyeok nhớ tới hai quyền mình đánh Lee Minhyeong,trong lòng cực kỳ khó chịu. Cậu chẳng thể nghĩ Lee Minhyeong vẫn luôn nằm viện. Lại càng không nghĩ tới, Choi Wooje lại giấu cậu, lừa cậu lâu như vậy.

Nhìn ra Sanghyeok  có vẻ buông lỏng ảnh giác, Seo Jinhyeok tính toán nói cho cậu nghe tình hình thực tế.

Tuy rằng Lee Minhyeong đã cấm không cho nói, nhưng Seo Jinhyeok thật sự nhịn không được, hắn cảm thấy Lee Minhyeong thật sự yêu đến thảm. Trước kia Lee Minhyeong hỗn đản căn bản không đáng đồng tình, nhưng gần đây chịu tội đã đủ nhiều, không nên lại để anh bị hắt thêm nước bẩn nữa.

"Kim thiếu, Lee tổng thật sự không có bắt cóc Shin Yunhwan.Ngài ấy nói như vậy chẳng qua là không muốn cậu biết tình hình thực tế. Lee tổng nói, nếu cậu thương hại ngài ấy, lòng tự trọng của ngài ấy chịu không nổi, nếu cậu không thương hại ngài ấy, ngài ấy lại càng chịu không nổi. Lee tổng là thật sự yêu cậu, nên cũng để ý đến người bên cạnh cậu."

Seo Jinhyeok thở dài: "Shin Yunhwan cố ý tiếp cận Lee tổng, muốn tạo ra tai tiếng để giúp cậu thắng vụ kiện dành quyền nuôi con. Lee tổng biết được dụng ý của cậu ta, không những không áp tin tức xuống ngược lại tự mình tung ra hết, còn cố che mặt Shin Yunhwan đi. Nếu Lee tổng thật sự muốn áp tin tức xuống, tai tiếng cũng không ở trên hot search nhiều ngày như vậy. Nếu Lee tổng có tâm muốn tranh đoạt quyền nuôi tiểu thiếu gia thì vụ kiện cũng sẽ không kết thúc nhanh như vậy."

Mỗi một chữ Seo Jinhyeok nói ra đều làm Sanghyeok khiếp sợ, thì ra Lee Minhyeong ở sau lưng cậu đã làm nhiều chuyện như vậy. Người này vẫn là Lee Minhyeong mà cậu quen biết sao?

Cảm xúc trong lòng Sanghyeok thật phức tạp, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào?

"Kim thiếu, Lee tổng lúc này đây có thể vượt qua được hay không còn không rõ. Bác sĩ nói tình hình không được lạc quan."

Seo Jinhyeok đi theo  Lee Minhyeong rất nhiều năm, nhìn anh yêu Sanghyeok đến rõ ràng.

"Lee tổng thật sự yêu cậu, tối đó dùng thuốc hợp thành kỳ thật là không muốn sống nữa. Ngày ấy dùng chính tính mạng của mình để cầu xin cậu tha thứ, Kim thiếu, cậu tha thứ cho Lee tổng đi."


Những lời Seo Jinhyeok nói mang cho Sanghyeok chấn động cực đại, cậu đứng ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cách một lớp cửa kính nhìn thấy Lee Minhyeong nằm trên giường, xung quanh cắm rất nhiều dây. Anh vô thanh vô thức nằm đó, chỉ có tiếng máy móc kêu đều đều mới có thể chứng minh anh còn sống.

Lee Minhyeong như vậy làm Sanghyeok cảm thấy thực xa lạ, trong ấn tượng của cậu, Lee Minhyeong luôn luôn cao cao tại thượng, bá đạo kiêu ngạo, không ngờ đến có một ngày lại bất lực cùng cô đơn đến vậy.

Sanghyeok ở bệnh viện rất lâu mới rời đi, cậu lái xe trở lại biệt thự, nhìn thấy Choi Wooje đang đợi ngoài cửa.

"Anh Sanghyeok, anh đi đâu về vậy?"

Thật ra Choi Wooje đã tra ra được Sanghyeok đến bệnh viện nên lúc này mới nôn nóng chạy tới.

"Cậu vẫn luôn biết Lee Minhyeong nguy kịch ở trong bệnh viện, tại sao lại giấu tôi?"

Sanghyeok không thể tưởng tượng mà nhìn Choi Wooje, đàn em vẫn luôn ôn nhu, đáng để tín nhiệm tại sao lại trở nên xa lạ như vậy?"

Choi Wooje nôn nóng giải thích: "Em chỉ là không muốn anh lại bị anh ta lừa. Đây chẳng qua là Lee Minhyeong dùng khổ nhục kế thôi."

"Cậu nên nói cho tôi biết tình hình thực tế."

Trong ánh mắt của Sanghyeok lộ ra vẻ thất vọng, cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày Choi Wooje sẽ lừa gạt mình."

"Nếu em nói với anh tình hình thực tế, anh nhất định sẽ mềm lòng." Tới thời điểm này rồi, Choi Wooje đơn giản không hề giấu giếm nữa, hắn liền nói ra tiếng lòng: "Anh Sanghyeok, trong lòng anh vẫn luôn có Lee Minhyeong, tất cả các tin tức có liên quan đến anh ta đều tác động tới trái tim của anh. Nếu anh biết Lee Minhyeong phải vào viện cấp cứu, anh còn có thể hận anh ta như trước kia sao? Chúng ta sắp đính hôn rồi, em không muốn cành mẹ đẻ cành con. Lee Minhyeong lừa anh đến biệt thự, tự tiêm thuốc hợp thành cho mình là vì muốn dùng mạng sống  bức anh ở lại bên cạnh anh ta. Em hiểu rất rõ dụng ý của anh ta, vậy anh nói xem em nên làm thế nào? Con người đều ích kỷ giống nhau, em thích anh, em muốn có được anh, em chỉ là nghĩ mọi cách để đạt được mục đích của mình thôi có gì là sai sao?"

Sanghyeok nhấn mạnh: "Tôi sẽ không cùng anh ta ở bên nhau."

"Anh thật sự muốn cùng em đính hôn sao?" Choi Wooje tiến lên một bước, tới gần Sanghyeok, ánh mắt thâm trầm đen láy nhìn chăm chú cậu: "Nếu anh thật sự muốn vậy, đêm nay hoặc là anh đánh dấu em, hoặc là em đánh dấu anh."

Ở trước mặt Sanghyeok, Choi Wooje chưa bao giờ hùng hổ doạ người như hôm nay. Sanghyeok hoang mang nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

"Anh Sanghyeok, em không sợ phải tiếp tục chờ anh, em chỉ sợ cho dù em chờ bao lâu thì anh cũng không tự nhìn rõ nội tâm của mình."

Choi Wooje rũ mắt, cười khổ nói: "Anh nhớ mãi không quên được Lee Minhyeong, nhưng anh lại không muốn thừa nhận. Anh muốn quên anh ta đi nhưng anh lại không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này. Anh chùn chân bó gối, đem chính mình vây bên trong vòng luẩn quẩn với Lee Minhyeong. Anh rốt cuộc muốn lựa chọn làm cái gì, chỉ sợ chính anh cũng không biết."

Choi Wooje từng chữ đều đánh trúng hồng tâm, chọc thủng tâm tư luôn giấu kín của Sanghyeok. Cho tới nay, cậu vẫn không muốn thừa nhận , hôm nay lại hoàn toàn bại lộ. Tay chân Sanghyeok luống cuống đứng ở nơi đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Choi Wooje cảm thấy chính mình thực tàn nhẫn, nhưng hắn cần thiết phải cho Sanghyeok nhìn rõ nội tâm của mình. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, biến bản thân thành loại người mà mình ghét nhất, tất cả chỉ muốn giữ Sanghyeok lại. Nhưng cuối cùng Sanghyeok vẫn do dự.


Trong đầu Sanghyeok loạn thành một đoàn, trong lúc hốt hoảng, cảm thấy Choi Wooje tiến lại gần mình. Cậu theo bản năng đầy hắn ra, Choi Wooje bị đẩy một cái lảo đảo va vào cây đại thụ phía sau.

"Choi Wooje! Xin lỗi!" Sanghyeok áy náy nhìn hắn: "Vừa rồi tôi phản ứng quá mức."

Choi Wooje cười khổ nói: "Anh xem đi! Trong tiềm thức, anh không hề muốn em tới gần. Nếu đổi lại thành Lee Minhyeong, anh sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy sao?"

Sanghyeok không chỗ dung thân, đến một câu biện giải cậu cũng không nói nên lời.

"Sanghyeok, anh là người tốt, đối với ai cũng tốt. Ôn nhu, kiên nhẫn, có trách  nhiệm nhưng có một nhược điểm đó là trong chuyện tình cảm lại do dự thiếu quyết đoán. Nếu anh yêu Lee Minhyeong thì cho anh ta một cơ hội. Nếu anh muốn quên anh ta đi thì nên kiên quyết dứt khoát một chút."

Choi Wooje nhìn thẳng vào mắt Sanghyeok: "Nếu anh đã biết chuyện Lee Minhyeong nằm viện, thì em cũng không giấu giếm gì nữa. Chuyện của Shin Yunhwan là do em an bài, bao gồm cả chuyện bắt cóc."

Sanghyeok khiếp sợ mà nhìn hắn: "Tại sao cậu lại muốn làm như vậy?"

"Đương nhiên là vì anh." Ánh mắt Choi Wooje sắc bén như dao: "Anh Sanghyeok, không phải ai khi yêu cũng sẵn sàng thành toàn cho người mình yêu đâu. Biết rõ tình hình để tranh thủ mới là người thông minh, tại sao em lại không thể dốc toàn lực để làm điều đó. Em lấy dũng khí cùng nghị lực để hoàn thành một việc, cho dù không thành công cũng không để bản thân cảm thấy tiếc nuối. Chỉ là, Sanghyeok, anh đến thử cũng không dám khác nào lâm trận bỏ trốn."

"Nếu anh muốn cùng em thử một lần, vậy anh mau quên cái tên Lee Minhyeong kia đi, tất cả một lần nữa bắt đầu lại.Sanghyeok, em cho anh thởi gian suy nghĩ. Nếu anh nghĩ xong thì tới tìm em."


Choi Wooje đã đi rất lâu rồi, Sanghyeok vẫn còn đứng ở cổng lớn. Gió thổi thật lạnh nhưng như cũ không có cách nào thổi bay cảm xúc tán loạn trong đầu cậu. Cho đến khi Kim Junsik tới nhắc nhở, Sanghyeok mới vào trong biệt thự.

Thấy sắc mặt Sanghyeok không đúng, Kim Junsik hỏi: "Thiếu gia, cậu gặp phải chuyện gì  phiền toái sao?"

"Chú Kim, nếu là chú, chú có lựa chọn sẽ tin tưởng một người đã từng làm tổn thương chú không? Bây giờ người đó đã khác trước kia rất nhiều, nhưng liệu có thể duy trì trong bao lâu chứ?

Sanghyeok thực mê mang, tình cảm giống như mê cung. Người đứng ở trong  không hiểu, người bên ngoài cũng thấy không rõ.

Kim Junsik rót cho Sanghyeok một ly trà, đưa tới trước mặt cậu: "Chuyên tình cảm chỉ có hai loại kết quả 'thành hoặc không thành'. Nếu như không thử, vĩnh viễn sẽ không biết kết quả là gì?"

"Chuyện của Lee tổng, tôi đã nghe qua. Nếu thiếu gia không có cách nào đưa ra phán đoán , không bằng chở Lee tổng tỉnh lại rồi đưa ra lại tính cũng không muộn."

Kim Junsik nói: "Hạnh phúc của cậu mới là quan trọng nhất. Với trạng thái của cậu bây giờ, nếu thật sự cùng Choi thiếu đính hôn là không công bằng với cậu ấy. Lúc ngài tổng thống quyết định việc hôn nhân này có chút xúc động, chưa cân nhắc kỹ cang."

"Tôi là nguyên nhân." Sanghyeok nhéo nhéo giữa mày: "Trên phương diện tình cảm, tôi thật sự chưa đủ thành thục."

"Chuyện tình cảm phức tạp, không phải ai cũng có thể thấy rõ nội tâm của chính mình được."

Kim Junsik nói: "Cho bản thân một ít thời gian, cẩn thận nghĩ kỹ."


Sanghyeok chưa kịp cho bản thân thời gian để ổn định lại tâm tình, cậu đã nhận được điện thoại của Seo Jinhyeok.

"Kim thiếu, cậu có thể đến bệnh viện một chuyến không? Tình hình của Lee tổng không được tốt."

Ngữ khí của Seo Jinhyeok thực cấp, "Lúc Lee tổng hôn mê vẫn gọi tên của cậu."

Trái tim của Sanghyeok như bị bóp nghẹt, cậu cuối cùng cũng không thể thờ ơ được nữa.


Lúc đến nơi, Seo Jinhyeok đã chờ ở cửa phòng bệnh. Lee Minhyeong được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU sang phòng bệnh thường nhưng vẫn còn hôn mê. Mặt anh trắng bệch đến doạ người, cảm giác đặc biệt yếu ớt.

"Tình hình của Lee tổng vừa mới ổn định, bác sĩ nói, bệnh tình lặp đi lặp lại, rất khó khống chế."

Seo Jinhyeok lấy cho Sanghyeok một cái ghế: "Kim thiếu, cậu ở bên cạnh ngài ấy, trò chuyện với ngài ấy một chút. Ngài ấy thỉnh thoảng sẽ có ý thức, nếu nghe được giọng của cậu nhất định sẽ mau chóng tỉnh lại. Bác sĩ nói, người nhà nên trò chuyện nhiều cùng bệnh nhân, khiến bệnh nhân có ý chỉ sống tiếp. Lee tổng hiện tại là một lòng muốn chết. Ngài ấy không muốn tỉnh lại."

Sanghyeok càng nghe trong lòng càng khó chịu. Tại sao cậu và Lee Minhyeong lại rơi vào tình trạng này? Chẳng lẽ một trong hai phải chết mới có thể kết thúc mối quan hệ của bọn họ sao? Bên nhau chín năm, chưa có mấy ngày an ổn. Loại hạnh phúc bình phàm với người khác sao lại khó khăn với cậu như vậy?

Tâm tình của Sanghyeok trở nên trầm trọng, cậu ngồi trên ghế nhìn Lee Minhyeong trên giường bệnh.

Seo Jinhyeok rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

"Lee Minhyeong, anh thật sự chẳng thay đổi chút nào, trước kia ích kỷ, hiện tại vẫn ích kỷ như vậy. Anh cho rằng, anh làm như vậy là tôi có thể tha thứ cho anh sao, tôi chỉ càng hận anh thôi. Anh vẫn luôn ép tôi, anh chưa bao giờ vì tôi mà suy xét."

Sanghyeok chống tay trên trán: "Anh là cha của Seungmin, hy vọng anh có ý thức trách nhiệm một chút mà suy xét cho con trai. Seungmin hiện tại không có biết tình hình của anh, gần đây nó còn nói, chờ nó được nghỉ sẽ kêu anh dẫn nó đi thuỷ cung chơi."

Lee Minhyeong ngủ đến mơ mơ màng màng, anh nghe được có người ở bên cạnh mình nói chuyện, hình như là Sanghyeok.

Anh mở choàng mắt, liền nhìn thấy Sanghyeok ngồi bên cạnh anh.

Đầu óc Lee Minhyeong phát ngốc, không phải anh đang nằm mơ đúng không?

Sanghyeok tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro