Chương 92: Thử bắt đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok rót nước xong đi lên lầu, nhìn thấy Lee Minhyeong vẫn còn đứng ở cửa phòng cho khách. Sau khi thấy cậu về, ánh mắt liền sáng ngời giống như người lạc đường tìm thấy được hy vọng.

Sanghyeok đi đến bên cạnh anh: "Uống nước sao?"

Lee Minhyeong ngẩn ra, nhanh nói: "Uống ... Uống một cốc, nếu em là không tiện, anh xuống lầu uống. Thật ra anh uống nước ở đâu cũng được."

Anh đã bắt đầu nói năng lộn xộn, thật sự là quá kích động. Sanghyeok chủ động cùng anh nói chuyện!

"Anh đi lấy nước ấm. Để anh lấy."

Lee Minhyeong muốn giúp nhưng anh thật sự quá kinh hoảng kết quả thất thủ làm nghiêng cốc nước . Nước đổ đầy người Sanghyeok, quần áo  ướt nhẹp dính lên người.

Lee Minhyeong kinh hoảng thất thố: "Có nóng không? Thực xin lỗi, tại anh."

Anh theo bản năng mà muốn vén áo Sanghyeok lên xem cậu có bị bỏng hay không, vạt áo vừa mới bị kéo lên một chút đã bị Sanghyeok đè lại: "Nước ấm, không nóng?"

Lee Minhyeong lo sợ bất an mà nhìn cậu, giống một đứa trẻ phạm phải sai lầm.

Sanghyeok nói: "Tôi không có quần áo, anh có quần áo không?"

"Có quần áo! Quần áo trước kia của em vẫn còn ở đây, anh đã giặt sạch sẽ, để anh đi lấy."

Lee Minhyeong chống nạng đi về hướng phòng để quần áo. Quần áo của Sanghyeok đều đặt ở tủ quần áo của anh, là anh tự mình giặt, mỗi một bộ đều giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng giữ gìn cẩn thận,

Lúc Lee Minhyeong lấy quần áo ra, vừa đi ra khỏi phòng liền ý thức được có điểm không thích hợp.

"Tôi không có quần áo? Anh có không?"

Có phải anh có thể mang quần áo của mình cho Sanghyeok mặc không?

Đáy lòng Lee Minhyeong bắt đầu  xuất hiện một chút tà niệm. Bất quá ý này rất mau đã bị anh bóp chết ở trong nôi. Không thể có ý đồ đụng chạm Sanghyeok vào thời điểm mấu chốt, vạn nhất làm cậu giận rồi chạy mất thì làm sao bây giờ.


Lee Minhyeong cầm áo ngủ đưa đến phòng cho khách, Sanghyeok nhận lấy, thấy anh không có ý muốn rời đi thì hỏi: "Còn có việc?"

"Anh đi lấy nước cho em." Lee Minhyeong không có việc gì, anh chỉ muốn cùng Sanghyeok nói nhiều hơn mấy cậu.

"Không cần. Tôi lấy nước rồi." Sanghyeok chỉ vào bình nước nhỏ trên bàn.

"Lấy rồi sao. Lấy rồi thì tốt."

Lee Minhyeong trên bàn đàm phán gian xảo lươn lẹo nói chuyện không vấp chữ nào nhưng tại một khắc này hoàn toàn không nói được cái gì.

Sanghyeok nhìn thời gian: "Anh không ngủ được?"

Lee Minhyeong ý thức được mình ở đây thật sự không thỏa đáng, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời đi.

"Anh ..."

Sanghyeok nhìn anh, mặt có chút dò hỏi, ý bảo anh tiếp tục nói.

"Không có việc gì! Em ngủ đi!"

Lee Minhyeong chống nạng rời đi, thoạt nhìn bóng dáng đặc biệt cô độc.

Sanghyeok giật giật môi, muốn kêu anh quay lại nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Nhìn quần áo trong tay, bất đắc dĩ cười cười.


Lee Minhyeong dậy rất sớm, phải nói là hưng phấn một đêm ngủ không được. Anh chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng, đều là những món mà Sanghyeok cùng Seungmin thích ăn.

Lee Minhyeong bận rộn trong phòng bếp quay đầu lại nhìn thấy Sanghyeok, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười cười: "Dậy rồi?"

Sanghyeok gật đầu với anh.

"Anh làm xong cơm rồi, em xem có được không?"

Lee Minhyeong thật cẩn thận mà nhìn Sanghyeok, tươi cười đều mang theo vài phần lấy lòng.

"Trước kia, anh sẽ không nấu cơm."

Sanghyeok không nghĩ tới Lee Minhyeong có thể làm ra nhiều món ngon như vậy. Trước kia Lee Minhyeong căn bản không bước vào phòng bếp, ngày thường đều có người hầu, cũng không cần đến vị đại thiếu gia kim quang lấp lánh này xuất hiện."

"Sau khi có Seungmin anh đã học, cũng đơn giản." Lee Minhyeong thẹn thùng cười cười.

"Seungmin chưa muốn rời giường, chúng ta ăn trước được không?" Lee Minhyeong trưng cầu ý của Sanghyeok: "Khi nào con dậy, anh lại nấu cho nó sau. Em xem có thể chứ?"

Lee Minhyeong là có tư tâm, anh muốn cùng Sanghyeok ăn bữa cơm chỉ có hai người.

Sanghyeok: "Được."

Lee Minhyeong sắp vui đến nở hoa luôn rồi, thực ân cần đưa cho Sanghyeok bộ đũa thìa cùng bát.

"Joonie em muốn uống cái gì? Sữa bò hay cháo?"

Lee Minhyeong nói xong liền âm thầm hối hận, sao anh dám gọi Sanghyeok là 'Joonie' chứ, nếu Sanghyeok trở mặt với anh thì làm sao bây giờ? Anh còn cách nào để giữ Sanghyeok lại không?

Lee Minhyeong chân tay luống cuống, đang ở tìm từ thích hợp để cứu vãn lời vừa rồi, liền nghe Sanghyeok nói: "Tôi muốn ăn cháo."

Lee Minhyeong ngẩn ra, kích động thiếu chút nữa khóc luôn: "Được, được. Anh lấy cháo cho em."."

"Cảm ơn!" Sanghyeok lấy một cái bánh bao, thong thả ung dung mà ăn cơm.

Lee Minhyeong không ăn, anh không khống chế được mà nhìn chằm chằm Sanghyeok, nhìn đến cả người Sanghyeok khó chịu. Cậu thật sự chịu không nổi nữa rồi, gắp cho Lee Minhyeong một cái bánh bao nhân gạch cua: "Ăn cơm."

Lee Minhyeong thụ sủng nhược kinh, hoảng đến độ không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào: "Ăn ... Ăn cơm, ăn cơm!"

Nói ăn cơm, nhưng lại không lỡ ăn cái bánh kia. Đây là Sanghyeok gắp cho anh nha, mỗi ngày lấy ra nhìn một lần tâm tình sẽ đặc biệt tốt. Có lẽ quá kích động, Lee Minhyeong cầm đũa lên lại không biết ăn cái gì. Anh hiện tại một chút cũng không đói bụng, Sanghyeok cùng anh nói nhiều như vậy làm anh cảm thấy bản thân   không cần ăn cơm một tháng cũng được.

Có câu nói như thế này, có tình uống nước cũng no. Trạng thái hiện tại của Lee Minhyeong chính là như vậy.

Sanghyeok thấy anh không ăn cơm mà vẫn luôn nhìn mình, thở dài nói: "Lee Minhyeong, anh có thể bình thường chút được không?"

"Mừng năm mới xong tôi sẽ đi công tác, anh là muốn bức tôi đi luôn hôm nay?" Sanghyeok đặt đũa xuống, yên lặng nhìn anh.

Trong đầu Lee Minhyeong có điểm phát ngốc, lời này của Sanghyeok là có ý gì? Tính toán đợi đón năm mới xong mới đi sao? Hôm nay mới mùng một, nói như vậy, Sanghyeok muốn ở trong nhà thêm bốn ngày.

"Đừng đừng đừng, em đừng đi!" Lee Minhyeong cuống quít giải thích: "Anh không phải muốn đuổi em đi, Anh chính là ... Chính là rất vui. Em còn nguyện ý cùng anh nói chuyện, anh thật sự thực vui vẻ."

"Ăn cơm đi!" Sanghyeok nói: "Tôi rất đói bụng, cho nên, anh mau bình thường lại đi, đừng ép tôi phát hỏa."

Lee Minhyeong một câu cũng không dám nói, an tĩnh mà ăn cơm. Đây là bữa cơm Lee Minhyeong ăn tốt nhất gần đây, không phải đồ ăn ngon mà là có người cùng anh ăn cơm thật tốt quá. Sanghyeok ngồi ở nơi mà anh chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy làm trong lòng anh đặc biệt hạnh phúc.


Sau khi ăn cơm xong, Lee Minhyeong đi rửa chén, Sanghyeok lên lầu gọi Seungmin dậy. Seungmin rửa mặt xong liền chạy xuống quấn lấy Lee Minhyeong  ở trong bếp, vui vẻ chạy tới chạy lui.

Sanghyeok ở biệt thự thêm 3 ngày, đầu năm trợ lý đến đón Sanghyeok ra sân bay. Trước khi đi, Sanghyeok có nói mồng 8 sẽ từ nước ngoài về, về rồi sẽ lại đến với Seungmin.

Mấy ngày này, Lee Minhyeong thường xuyên chụp ảnh Seungmin còn quay video ngắn gửi cho Sanghyeok. Anh muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Sanghyeok hơn nhưng nếu gửi nội dung khác chỉ sợ Sanghyeok sẽ không trả lời. Chỉ có gửi nhưng thứ có liên quan đến Seungmin, mỗi lần Sanghyeok đều phản hổi.

Lee Minhyeong cảm thấy thật tốt.


Ngày mồng tám, Sanghyeok trở về, lúc vào cửa phát hiện Seo Jinhyeok cũng ở đó.

Seo Jinhyeok mỉm cười chào hỏi: "Kim thiếu, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Sanghyeok đẩy hành lý đến trước cửa.

Seo Jinhyeok liếc mắt một cái liền phát hiện hành lý của Sanghyeok, hắn lập tức quay đầu lại nhìn về phía Lee Minhyeong: "Lee tổng, Kim thiếu về rồi."

Lee Minhyeong gọi Seungmin: 'Seungmin, ba con về rồi."

Seungmin ôm đồ chơi Lee Minhyeong mới mua cho, chạy đến bên cạnh Sanghyeok: "Ba ơi, ba đã trở lại."

Lee Minhyeong nhìn về phía Sanghyeok: "Đồ của Seungmin đã sắp xếp xong, lát nữa anh kêu người hầu đưa lên xe cho em."

Seo Jinhyeok gấp muốn chết, hắn nháy mắt muốn nhắc nhở Lee Minhyeong nhưng Lee tổng của hắn lại hồn nhiên không phát giác. 

Trong mắt anh chỉ có Sanghyeok, nhìn chăm chú cậu ôn nhu hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

Sanghyeok nói: "Đã ăn trên máy bay."

Lee Minhyeong mất mát rũ mắt xuống: "Vậy hai người trên đường trở về nhớ cẩn thận."

Sanghyeok biệt mi, nhìn anh một cái.

Seo Jinhyeok tức đến sắp ứa máu rồi. Lee tổng ngài sao lại thế này? Kim thiếu đã đưa người đến cửa rồi mà ngài còn đuổi  đi. Đầu óc là thứ tốt cũng rất quan trọng nhưng đáng tiếc là Boss của hắn không có.

Sanghyeok kéo hành lý, dắt tay Seungmin đi ra ngoài cửa. Lee Minhyeong đi theo cậu, đưa đến tận xe, còn vẫy tay tạm biệt Seungmin. Nhìn xe hơi chậm rãi rời đi, Lee Minhyeong đứng thật lâu.


Seo Jinhyeok thở dài: "Lee tổng, ngài không phát hiện có chỗ nào không đúng sao?"

Lee Minhyeong: "Sanghyeok so với trước kia càng đẹp hơn?"

Seo Jinhyeok tức đến dậm chân: "Ngài nói cái gì vậy?: Không phải?"

Lee Minhyeong: "Em ấy so với trước kia càng ngày càng có mị lực. Tôi cảm thấy mình không xứng với em ấy."

Đáy lòng Seo Jinhyeok muốn phun ra lửa đến nơi rồi: Với chỉ số thông minh như này, ngài thật sự không xứng với Kim thiếu.

"Lee tổng, ngài không phải phát hiện trong tay Kim thiếu có hành lý sao?

"Em ấy vừa mới xuống máy bay, mấy ngày hôm trước đi công tác ở nước ngoài."

"@#$$$%%^$%# aaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

" ??? "

Sanghyeok từ nước ngoài trở về, hành lý không để trong cốp xe mà lại mang vào biệt thự? Tại sao anh lại không nghĩ ra chứ?

Lee Minhyeong ảo não muốn đấm chết chính mình, mẹ nó mình làm sao vậy!

'Sao cậu không nhắc nhở tôi?" Lee Minhyeong trầm mặt nhìn chằm chằm Seo Jinhyeok.

Seo Jinhyeok ủy khuất mà nói: "Tôi có nhắc nhở ngài rồi mà, tôi nháy mắt với ngài liên tục, nhưng ngài căn bản không có nhìn tôi.

Lee Minhyeong thầm nghĩ: Tôi nhìn Sanghyeok còn  không đủ, thì làm sao có thời gian nhìn cậu.

Lee Minhyeong muốn chạy đi đón Sanghyeok về nhưng lại nhớ tới chính mình đẩy Sanghyeok, anh lại không dám hành động.

Seo Jihyeok sợ mình là cá trong chậu bị vạ lây, bắt đầu vì Lee Minhyeong mà bày mưu tính kế: "Lee tổng, tôi đi điều tra lịch trình của Kim thiếu, ngài có thể làm như 'không hẹn mà gặp', đến lúc đó ngài lại nói nhớ tiểu thiếu gia rồi mời Kim thiếu tới nhà."

Lee Minhyeong: "Nếu em ấy không tới thì sao?"

Seo Jinhyeok: "Ngài liền tổ chức sinh nhật đi. Mỗi tháng một lần. Nói tổ chức cho tiểu thiếu gia."

Lee Minhyeong biệt mi: "Cậu thấy như vậy có thể không?"

Seo Jinhyeok: "Hẳn là có thể."

Lee Minhyeong: "Có thể cái rắm! Cút đi! Toàn mấy chủ ý gì không."

Seo Jinhyeok ủy khuất: "Tôi cũng chỉ muốn giúp ngài."

Lee Minhyeong: "Trước tiên đi điều tra lịch trình của Sanghyeok đi."

"Lee tổng, tôi đi liền."

Seo Jinhyeok tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã gửi lại lịch trình của Sanghyeok cho anh. Gần đây Sanghyeok có tham gia một bữa tiệc, Lee Minhyeong đã đến sớm đợi người. Vừa thấy mục tiêu Lee Minhyeong một tay chống nạng một tay cầm ly rượu đi đến chỗ Sanghyeok.

"Trùng hớp quá. Em cũng tới dự tiệc sao?" Lee Minhyeong mỉm cười chào hỏi.

Sanghyeok nâng mí mắt lên nhìn anh một cái: "Trùng hợp sao?"

Lee Minhyeong: " ... " Giờ khắc này, anh thế nhưng không lời gì để nói.

Sanghyeok nói: "Lịch trình của tôi là do tôi tự đưa cho Seo Jinhyeok. Lee Minhyeong, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Sau khi có được lịch trình của Sangheyok, Lee Minhyeong đã ở nhà luyện tập diễn xuất rất nhiều, muốn tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn mĩ nhất. Nhưng kết quả là ... những thứ chuẩn bị sẵn trong đầu, Lee Minhyeong một chữ cũng không nói ra được.

"Lee Minhyeong, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đối mặt với câu hỏi của Sanghyeok, Lee Minhyeong á khẩu không trả lời được, anh muốn làm gì? Còn không phải muốn quay lại với cậu, muốn cùng nhau sống chung. Nhưng anh nên nói như thế nào thì mới có thể làm Sanghyeok đồng ý đây?

Lúc Lee Minhyeong tay chân luống cuống không biết trả lời như thế nào, Sanghyeok đã lướt qua anh muốn đi trước. Mắt thấy Sanghyeok càng đi càng xa, Lee Minhyeong rốt cuộc kìm nén không được, anh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay Sanghyeok: "Cho anh xin một chút thời gian, chúng ta nói chuyện, Anh có rất nhiều lời muốn nói với em."

Sanghyeok bị Lee Minhyeong kéo lên sân thượng. Bữa tiệc ồn ào náo động theo đó bị ngăn cách ở bên ngoài, sân thương an tĩnh dị thường.


Sanghyeok dựa lưng vào rào chắn, nhìn về phía Lee Minhyeong: "Anh muốn nói cái gì?"

"Anh muốn xin em cho anh một cơ hội." Lee Minhyeong gấp gáp nói, anh sợ Sanghyeok sẽ không cho anh cơ hội nói hết: "Sanghyeok, em cùng anh thử xem. Anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt. Lần này anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em. Em xem biểu hiện của anh. Nếu anh biểu hiện không tốt, không thể làm em vừa lòng, lúc nào em cũng có thể đi, anh sẽ không lì lợm níu kéo nữa. Anh thật sự đã thay đổi, sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa. Em có thể trở lại bên anh không?"

"Có thể!"

Câu trả lời của Sanghyeok làm Lee Minhyeong đột nhiên ngẩn ra, anh cảm thấy chính mình lại gặp ảo giác rồi.

"Em ... Em nói cái gì?"

Lee Minhyeong dường như không thể tin được, anh vừa nghe được cái gì vậy? Sanghyeok nói 'có thể' đây là thật sự muốn quay về bên anh sao?

"Chỉ là thử xem, không thích hợp liền tách ra."

Sanghyeok vừa dứt lời, người đã bị Lee Minhyeong ôm vào trong lòng ngực. Cậu vừa muốn thoát ra liền nghe thấy anh nghẹn ngào nói: "Sẽ không. Em hãy tin tưởng anh. Em cùng anh thử qua, nhất định sẽ không để em rời đi nữa."

Trong khoảng thời gian gần đây, Sanghyeok đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định từ hôn với Choi Wooje. Trong lòng vẫn còn lưu luyến Lee Minhyeong khiến cậu luôn chịu ảnh hưởng từ anh, người đàn ông này đã lấy  hết dũng khí yêu một người của cậu. Sanghyeok rũ mắt nghĩ thầm. Cứ như vậy đi. Cho chính mình một cơ hội, cũng cho Lee Minhyeong một cơ hội. Thử thêm một lần có lẽ kết quả sẽ khác.


Đêm đó, Lee Minhyeong thức trắng,, anh thật sự hưng phấn ngủ không được.

Hôm sau anh liền lái xe đến công ty của Sanghyeok, đưa ra một bản quy tắc.

Sanghyeok nhướng mày: "Đây là cái gì?"

Lee Minhyeong ngồi ở bên cạnh cậu: "Tối hôm qua anh đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới viết ra bản quy tắc khi yêu này, em xem đi."

Sanghyeok đọc các điều khoản, mới trang thứ nhất đã khiến cho cậu líu lưỡi: "Cần thiết sao?"

Lee Minhyeong chắc chắn nói: "Rất cần thiết."

"Em xem, điều thứ nhất là quy định về giờ giấc sinh hoạt. Mỗi ngày phải về nhà trước 9 giờ tối, nếu vượt quá thời gian thì phải ngủ ngoài cửa. Điều thứ hai, cần nghiêm khắc hạn chế số lần đi công tác, mỗi tuận đều phải tụ họp với gia đình, đưa con ra ngoàii chơi ...Còn có điều thứ 5, không được hút thuốc lá , không uống rượu bia. Đương nhiên những chỗ ăn chơi càng không thể đi?

Lee Minhyeong thao thao bất tuyệt nói: "Những nơi rối loạn như vậy tuyệt đối sẽ không đi, còn nữa phải giữ khoảng cách với người khác. Nhất định phải đảm bảo thể xác và tinh thần sạch sẽ."

Sanghyeok: "Hà khắc như vậy sao?"

"Cài này sao có thể gọi là hà khắc? Cái này gọi là sự trung thành tuyệt đối với bạn đời, là trách nhiệm với gia đình." Lời lẽ của Lee Minhyeong rất chính đáng: "Còn có mặt sau, em đọc kỹ một chút. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên em lên. Sau đó chúng ta chính thức trở thành người yêu."

Sanghyeok dựa vào trên sô pha, cười như không cười mà nói: "Quy tắc cho một phía à? Chỉ quy định mỗi anh?"

Lee Minhyeong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đúng. Chỉ cần anh làm thôi, em có thể tuỳ ý, anh không quản em. Em chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi. Nếu anh làm sai cái gì, em có thể chia tay bất cứ lúc nào?"

Sanghyeok chỉ vào điều cuối cùng: "Này có ý gì? Không phải nói quản mỗi anh thôi sao?"

"Cái cuối này ..." Lee Minhyeong thật cẩn thận mà nói: "Anh đảm bảo sẽ chung thuỷ với một mình em. Lúc em phát tình có thể đến tìm một mình anh được hay không?"

Lee Minhyeong biết Sanghyeok đã có hiện tượng nhờn thuốc, vạn nhất ngày nào đó không thể dùng thuốc ức chế, Sanghyeok đi tìm người khác để giải quyết kỳ phát tình phiền toái thì anh phải làm sao bây giờ?

Lo sợ Sanghyeok từ chối anh, Lee Minhyeong lại cuống quýt giải thích: "Anh sẽ không đánh dấu em, chỉ khi nào em yêu cầu anh chạm thì anh mới chạm vào em."

Sanghyeok đánh giá Lee Minhyeong, ánh mắt dừng chỗ giữa hai chân: "Anh được không?"

Lee Minhyeong cảm thấy tôn nghiêm của một thằng đàn ông bị khiêu khích, anh chỉ hận bây giờ không thể cởi sạch quần áo ra để chứng minh cho Sanghyeok thấy? Nhưng anh không dám làm, anh sợ Sanghyeok đuổi anh đi.

"Anh có thể. Cơ thể anh đã sớm khôi phục rồi."

Lee Minhyeong chạm chạm vào tay Sanghyeok, thấy cậu không có biểu tình khó chịu, lập tức nắm lấy: "Chờ em phát tình, chúng ta thử xem. Anh có lợi hại như trước đây hay không, em thử xem là biết."

Sanghyeok âm thầm buồn cười. Lee Minhyeong của hiện tại so với trước kia quả thực như hai người khác nhau, rất đáng yêu. Cậu cầm bút máy lên, ký tên mình xuống.


Trái tim Lee Minhyeong như nở hoa, cũng ký tên theo. Anh nhìn chằm chằm Sanghyeok: "Vậy bây giờ em là người yêu của anh."

Sanghyeok nhấn mạnh: "Tạm thời."

"Anh có thể biến tạm thời thành vĩnh viễn..Em chỉ có thể là của một mình anh."

Lee Minhyeong thử hỏi: "Anh có thể ôm em một chút không?"

Sanghyeok hơi mỉm cười: "Không thể!"

Biểu tình của Lee Minhyeong lập tức suy sụp, anh rũ đầu: "Không vội! Về sau còn có cơ hội ôm!"

"Vậy khi nào em và Seungmin dọn về nhà?"

Sanghyeok nói: "Tôi có nói muốn dọn về khi nào?"

"Quy tắc đã ký rồi, em hiện tại là người của anh. Chúng ta cần phải ở chung một chỗ. Nếu em không muốn về căn biệt thự đó nữa, chúng ta chuyển nhà sang chỗ khác." Hai vành mắt của Lee Minhyeong đều đỏ lên: "Sanghyeok, em đã nói muốn cùng anh thử xem, em không thể bỏ anh một mình được."

"Trên bản quy tắc không có viết chúng ta phải ở chung một chỗ."

Một câu của Sanghyeok làm Lee Minhyeong thành quả cà tím héo: "Là anh đã quên."

Ngày hôm qua suy nghĩ cả một đêm, vẫn là không suy nghĩ toàn diện. Lee Minhyeong âm thầm ảo não, sao anh có thể quên vấn đề quan trọng nhất như vậy? Nếu anh  không thể sớm chiều ờ cạnh Sanghyeok thì làm sao có thể xuất hiện đúng lúc cậu phát tình được?

Sanghyeok vui vẻ thưởng thức vẻ mặt ảo não, mất mát của anh, trong lòng xuất hiện loại cảm giác thống khoái khi làm việc ác. Trước kia lee Minhyeong lăn lộn cậu như thế nào, hiện tại cậu nhất định trả lại từng chút một.

Sanghyeok tiến lại gần, thấp giọng nói: "Không phải ngày hôm đó anh đuổi tôi đi sao?"

Lee Minhyeong sửng sốt, ngước mắt lên nhìn cậu. Thoáng nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt liền biết chính mình bị chơi.

Bộ dáng của Sanghyeok giống như  tiểu hồ ly, vừa đáng yêu lại vừa câu nhân. Lee Minhyeong rốt cuộc kìm nén không được, nhào qua ôm lấy cậu, thuận thế đè luôn Sanghyeok xuống sô pha,

"Lee Minhyeong, anh nuốt lời! Anh vừa rồi nói ... ưm ... "

Lee Minhyeong không có cho Sanghyeok cơ hội nói chuyện, cúi người hôn lên môi cậu. Anh biết như vậy là làm càn, nhưng anh không nhịn được muốn hôn môi, muốn ôm Sanghyeok. Anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Lee Minhyeong không dám hôn sâu, chỉ là hôn vài cái lên môi Sanghyeok liền buông cậu ra.

Sanghyeok căm tức nhìn anh: "Bản quy tắc khi huỷ bỏ."

"Không được." Lee Minhyeong ôm chặt lấy cậu, sống chết không buông : "Anh là một thằng đàn ông bình thường,  có dục vọng  với người mình yêu là bình thường. Nếu anh không muốn chạm vào em vậy là chứng minh anh không yêu em. Hyeonjoon em cũng là đàn ông, em hẳn là có thể hiểu được tâm tình của anh."

"Ngụy biện!" Sanghyeok đẩy anh: "Ngồi ra kia."

"Được, được được, anh ngồi!" Lee Minhyeong ngoan ngoãn ngồi một chỗ, hai tay quy quy củ củ đặt trên đầu gối: "Hyeonjoon, em khi nào thì đến ở chung với anh?" Lee Minhyeong  nói.

Sanghyeok lạnh mặt: "Về sau lại nói."

"Chọn ngày chi cho mệt, không bằng chọn luôn hôm nay đi!" Lee Minhyeong bắt đầu chơi xấu: "Anh bảo Seo Jinhyeok đến nhà  em dọn đồ, thuận đường đón luôn Seungmin lại đây."

Sanghyeok trầm giọng: "Về sau nói."

"Vậy chốt hôm nay nhé. Để anh gọi điện cho Seo Jinhyeok."

Lee Minhyeong cố ý giả vời nghe không hiểu, lấy di động ra tính gọi đi.

"Lee Minhyeong, anh đừng có quá đáng!"

"Hyeonjoon, em đừng nóng giận!" Lee Minhyeong thò lại gần hôn lên môi cậu một cái.

Sanghyeok vô ý bị anh đánh lén, gương mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh..

"Chúng ta chỉ ở chung một nhà, ta nhất định sẽ tuân thủ các quy tắc"

Lee Minhyeong nhấc tay thề: "Em không cho anh chạm vào em, anh tuyệt đối không chạm vào em. Nếu không, cả đời này anh không có cách nào được ở bên em nữa.Em xem lời thề này đủ nặng chưa?"

Sanghyeok nhấp môi không nói, hiển nhiên là vẫn còn tức giận.

Lee Minhyeong cuống quít trấn an: "Hyeonjoon, em đồng ý đi, một mình anh đáng thương biết bao, em với Seungmin đến ở với anh nhé."

Bằng cách bỉ ổi, năn nỉ ỉ ôi của Lee Minhyeong, Sanghyeok cùng Seungmin dọn về biệt thự.


Buổi tối, Lee Minhyeong bày một bàn ăn ngon,  tính lấy thêm chai  rượu ngon để ăn mừng, nhưng lại nhớ đến bản quy tắc mới ký hồi chiều nên thôi. Điều thứ 5 ghi rõ không được hút thuốc, không uống rượu, là do chính anh viết .

Vì muốn Seungmin có em gái, Lee Minhyeong cũng đã hao tổn rất nhiều tâm huyết. Trước tiên phải đem thân thể chăm cho thật khoẻ, vạn nhất ngày nào đó Sanghyeok vui vẻ muốn sinh con cho anh thì sao?"

Loại khả năng này tuy rất thấp nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra. Lee Minhyeong cảm thấy anh nên chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ. 

 Bữa cơm thật ấm áp, có Seungmin nên  không khí  trong nhà đặc biệt tốt.

Buổi tối lúc đi ngủ, Seungmin cật lực yêu cầu Sanghyeok ngủ cùng Lee Minhyeong, nó vẫn luôn muốn có em gái. Nó cảm thấy ba ba ngủ cùng Cha không bao lâu sau là nó có thể có em.

Sanghyeok không muốn, nhưng lại bị Seungmin đẩy mạnh vào phòng ngủ của Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong âm thầm khen Seungmin vài câu, nghĩ thầm: Ngày mai nhất định phải mua cho con trai món đồ chơi mới, không mua một thùng luôn mới được.

Sanghyeok nhìn chằm chằm Lee Minhyeong, người đang cười đến không được khép được miệng, trầm giọng nói: "Tôi cảnh cáo anh, buổi tối nhớ làm theo quy tắc.

Lee Minhyeong nỗ lực không cười nữa, "Anh tuyệt đối nghe lời,em không cho anh chạm vào, anh liền không chạm vào."

Lee Minhyeong như thế nào Sanghyeok là người rõ ràng nhất, người này cởi quần áo chính là cầm thú.

Cậu đem chăn cùng gối đầu ném xuống đất: "Anh ngủ dưới sàn nhà."

Lee Minhyeong ủy khuất nhìn cậu: "Hyeonjoon, em đối xử với anh tốt một chút được không?"

Sanghyeok hừ lạnh: "Chê tôi đối với anh không tốt, anh có thể ngủ ngoài hành lang."

"Anh ngủ dưới sàn." Lee Minhyeong ngoan ngoãn ngủ ở trên sàn nhà. Người yêu ở nơi chỉ cần với tay là có thể chạm tới nhưng anh không dám. Lee Minhyeong khó chịu muốn chết, nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại không ngủ được. Anh cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của Sanghyeok, tâm can anh ngứa ngáy khó nhịn.

Nhớ tới mấy cái quy tắc mình tự lập, nghiêm khắc như vậy khác nào triệt luôn đường đi của bản thân. Lee Minhyeong nằm ngửa mặt nhìn trần, trong lòng như có đàn kiến bò tới bò lui khó chịu muốn chết.

Nhịn đến nửa đêm, anh thật sự chịu không nổi, lặng lẽ bò lên giường. Sanghyeok ngủ rất sâu, sau khi lay cậu mấy lần không thấy có phản ứng gì, Lee Minhyeong mới giám ôm người vào lòng. Cảm giác bị đụng chạm, Sanghyeok từ trong mộng bừng tỉnh, cậu mở đôi mắt còn mê mang ra, sau khi thấy rõ mặt người bên cạnh, theo bản năng mà duỗi tay ra ôm anh: "Minhyeong ..."

Nghe Sđược thanh âm mềm mại của Sanghyeok, trái tim Lee Minhyeong nở hoa. Anh cúi người hôn lên môi Sanghyeok một cái: "Joonie, ngủ đi. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.

Sanghyeok nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Dáng vẻ không bố trí chút phòng vệ nào làm Lee Minhyeong cảm thấy Hyeonjoon của anh đã quay về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro