Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jaehyuk nhận được điện thoại của Lee Minhyeong, nghe thanh âm đối phương lạnh như băng cũng không dám nói giỡn nữa, cúp điện thoại vội gọi Shim Yoona mau đến bệnh viện. Đến nơi gặp Son Siwoo, nghe đại khái sự tình liền không nhịn được phun một câu, "Fuck! Rốt cuộc Lee Minhyeong muốn làm cái gì?" Nghĩ nghĩ lại có cảm giác không thể tin nổi, hỏi thêm một câu, "Thật sự là Moon Hyeonjoon? Là thằng nhóc từng chơi cậu ta một vố kia?"

"Đúng vậy." Son Siwoo gật đầu.

Park Jaehyuk quả thực hết chỗ nói, hắn sau khi nghe điện thoại còn tưởng đại sự gì, lòng nóng như lửa đốt vội vội vàng vàng kéo vợ mình đến đây. Nào ngờ người mà Lee Minhyeong muốn cứu lại là kẻ kia, người nọ muốn chết tốt nhất để cho chết luôn đi, cậu ta chết cả thể giới liền thanh tịnh, không còn hại đám người bọn hắn mỗi lần nhìn đến Lee Minhyeong đều sốt ruột này nọ.

Tuy bọn hắn rất thích chê cười Lee Minhyeong, nhưng mang tiếng là anh em, bọn hắn cợt nhả là một chuyện, mà để người khác biến Lee Minhyeong thành trò cười lại là chuyện khác.

Park Jaehyuk còn đang buồn bực đã bị Shim Yoona nhéo lỗ tai, cười lạnh hỏi, "Vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!" Chuyện kia của Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon vốn không phải loại đáng tuyên truyền biểu dương gì, Park Jaehyuk cũng không để trong lòng cho nên Shim Yoona một chút cũng không biết.

Park Jaehyuk ôm lấy đầu kêu rên, "Bà xã... ở bên ngoài chừa cho anh chút mặt mũi á đau đau đau...nhẹ tay nhẹ tay!"

Son Siwoo ở bên cạnh xem chuyện vui, mặt ngoài vẫn lộ ra bất động thanh sắc, lại nói tiếp, chuyện của công tử nhà Park gia cùng bảo bối của Han gia kể ra cũng xứng danh một đoạn "Truyền kì."

Thời còn đi học, Park Jaehyuk tự xưng là phong lưu lãng tử, đi qua vạn bụi hoa cũng không có lá nhỏ dính thân, nói trắng ra là loại không có tiết tháo thay người yêu như thay áo. Hơn nữa còn ngày ngày khoa trương kêu mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nói trên đời này chỉ có tình ái chứ không có tình yêu, khinh bỉ nhất là những người sớm rơi vào 'phần mộ' hôn nhân.

Sau đó thì nhân dịp làm Park lão gia nổi giận, ngươi muốn độc thân phong lưu thì ta lại càng muốn ngươi sinh cháu cho ta bế! Đè y ra đi xem mặt, vừa đi liền gặp phải Shim Yoona tiểu thư của Shim gia.

Shim Yoona không phải loại tiểu thư tầm thường sống nhờ vào gia đình, theo học trường tâm lý học nổi tiếng nhất ở nước A. Vốn đang muốn tiếp tục học lên trên, kết quả bị các trưởng bối Shim gia ngăn cản, có nữ nhi giỏi giang đương nhiên cũng cấp Shim gia mặt mũi thế nhưng có cần học toàn chữ như vậy không?

Vì thế liền dùng tất cả mọi biện pháp triệu hồi cô từ bển về, cấp tốc đem đi xem mặt, vừa vặn đụng phải Park công tử hoa tâm không biết tiết chế.

Park Jaehyuk từ nhỏ đến lớn có mĩ nữ nào chưa từng thấy qua, vừa thấy Shim Yoona quần áo xuề xòa không ăn diện liền ba phần coi thường, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì phong độ lễ phép. Nếu đổi lại là tiểu thư nhà giàu khác, nhìn thấy thái độ hòa nhã quân tử kia khẳng định đã sớm choáng váng đầu óc. Nhưng Shim Yoona là ai cơ chứ, nhiều năm học tâm lý học như vậy cũng không phải để làm cọp giấy, vẻ khinh mạn có lệ từ trong ánh mắt Park Jaehyuk cô có thể nhìn ra rất rõ.

Cho nên hai người mới tiếp xúc vài ngày, Park Jaehyuk chủ động tỏ vẻ "Shim tiểu thư tao nhã cao quý xinh đẹp quả thực như trăng sáng trên cao, lỗ mãng thô nhân như tôi thật không thể xứng với". Còn Shim Yoona cũng ha hả cười tỏ vẻ "Vừa lúc chính mình như gà trong vườn cùng với khổng tước trên mây không có hứng thú."

Park Jaehyuk nghe xong đần người ra, đợi đến khi người nọ đi rồi mới hồi phục tinh thần, tức đến tai xì ra khói.

Cứ như vậy hai người xem như chính thức qua lại. Ai mà biết Park đại công tử khi yêu lại không được bình thường, theo như lời Jeong Jihoon nói y chính là một ngày không bị Shim Yoona đánh cả người liền bứt rứt khó chịu. Park Jaehyuk cũng không ngốc, biết mình "lọt hố" liền đường đường chính chính xử lí mấy trái phong lưu, nghiêm túc mà theo đuổi Shim Yoona.

Cuối cùng mang về được lão bà, cũng là chính thức bước sang kiếp thê nô từ đó.

Shim Yoona nhìn Son Siwoo bên cạnh mặt không đổi sắc sắp sửa xuất thần, khoanh tay khụ hai tiếng. Park Jaehyuk bị nhéo đỏ cả tai, ánh mắt ủy khuất tố cáo "Bà xã đáng ghét bà xã khi dễ anh bà xã không còn yêu anh nữa". Shim Yoona trở mình xem thường, nhất quyết mặc kệ người nọ. Park Jaehyuk bĩu môi, đang muốn đi qua nói cho Shim Yoona chuyện của Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon thì nghe tin Hyeonjoon tỉnh.

Shim Yoona vừa nhìn đến ánh mắt Hyeonjoon đã biết được người này không bình thường, đem cả Park Jaehyuk và Son Siwoo đuổi ra ngoài, cảnh cáo không được để ai tiến vào. Cứ như vậy mãi cho đến khi Lee Minhyeong tới bệnh viện cũng chưa đi ra.

Lee Minhyeong nghe Son Siwoo kể lại tình huống, không hé răng, trầm mặc dựa vào tường hút thuốc. Park Jaehyuk thấy hắn như vậy nóng nảy nói, "Tôi hỏi cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng có mà định nói với tôi, giờ cậu mới phát hiện ra cậu ta chính là tình yêu của đời mình đấy nhá? Tiểu tử Jeong Jihoon kiểu gì cũng sẽ đem người kia giết chết!"

Chuyện Jeong Jihoon thích Lee Minhyeong mọi người đều biết. Nhiều năm như vậy vẫn cứ để Jeong Jihoon ở bên người Lee Minhyeong là bởi đám người bọn họ đều biết cuối cùng ai cũng sẽ phải kết hôn lập gia đình. Có thể cùng ai chơi trên giường cũng được nhưng riêng anh em thì không. Một khi vượt qua ranh giới bạn bè thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Jeong Jihoon trấn thủ nhiều năm như vậy, tuy rằng trên đường có xuất hiện một Ryu Minseok, nhưng cuối cùng với Lee Minhyeong vẫn là hữu duyên vô phận. Ai biết được lại đột nhiên mọc ra thêm Moon Hyeonjoon, hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ, Jeong Jihoon quả thực hận nhất chính là người này.

"Không biết." Hồi lâu trầm mặc, Lee Minhyeong lạnh nhạt ném ra mấy chữ, trước khi Park Jaehyuk muốn đột phát bệnh tim lại bổ sung một câu, "Có thể là đối với cậu ta áy náy đi..."

Hắn yêu Moon Hyeonjoon sao? Không có khả năng, hắn sao có thể yêu người cố ý tính kế để tiếp cận mình được chứ. Tâm Lee Minhyeong cười lạnh, người kia ngoài mặt thoạt nhìn đơn thuần vô hại nhưng bên trong tiểu nhân đê tiện.

Hiện tại ngẫm lại có chút muốn cười lớn, hắn nhất thời bị bộ dáng đáng thương của cậu ta lừa gạt, thiếu chút nữa quên, loại người dơ bẩn như chuột nhắt đó thích nhất là ăn vụng đồ của người khác. Cho nên Lee Minhyeong mới để cho người nọ sống, chờ đến khi nhìn ra được mục đích của cậu, chờ vạch trần bộ mặt đạo đức giả, hả hê nhìn bộ dáng ghê tởm giàn giụa nước mắt của cậu quỳ gối cầu xin trên mặt đất.

Thế nhưng ba năm trôi qua, mặc hắn vũ nhục đánh chửi như thế nào người nọ cũng không hề rời đi, cũng chưa từng xin hắn một phân tiền hay một món đồ gì.

Thâm tâm Lee Minhyeong thoáng dao động, hắn quả thực không rõ Hyeonjoon rốt cuộc là vì cái gì. Đừng nói là thích hay tình yêu gì gì đó, thứ hư vô xa vời như vậy, hắn căn bản không hề tin.

"Áy náy thì tùy tiện cho cậu ta ít tiền rồi đuổi đi là được, sao cậu còn cho người đi theo dõi. Cậu ta muốn chết thì thành toàn cho cậu ta chết, mọi người lại càng mừng." Park Jaehyuk thở ra một hơi khói, cà lơ cà phất dựa vào tường hút thuốc.

Lee Minhyeong nhíu mày muốn nói điều gì đó, đúng lúc này Shim Yoona mở cửa đi ra, một tay cầm bệnh án bước nhanh đến trước mặt Lee Minhyeong, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, "Huyễn thính, gặp ảo giác, tư duy trì độn, chướng ngại giao tiếp, triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân. Anh muốn người chết hay là sống rồi trực tiếp phát điên."

Không đợi Lee Minhyeong trả lời, Shim Yoona lại nói nhanh hơn, "Nếu anh muốn cậu ấy điên thì đóng gói người ném đến bệnh viện tâm thần. Còn muốn chết càng đơn giản hơn, trực tiếp để cậu ấy nằm trên giường, không đến một giờ tự cậu ấy sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện." Nói tới đây dừng một chút, thanh âm mang theo cười nhạo, "Còn nếu muốn cậu ấy sống, anh chỉ có cách đem cậu ấy về nhà, mỗi ngày quan tâm chăm sóc, coi cậu ấy như tổ tông mà cung phụng."

Không có ai nói chuyện.


Lee Minhyeong có chút thất thần nhìn Shim Yoona, Park Jaehyuk ở bên cạnh kéo kéo tay cô ý bảo đừng nói nữa. Shim Yoona tức giận gạt tay y ra, lớn giọng nói, "Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, bất quá cậu ấy chỉ là hạ mê dược với Lee đại thiếu gia đây, chụp vài ba bức ảnh so với người khác còn tự mình giấu kĩ hơn! Ba năm qua cậu ấy đã hại anh sao? Hướng anh đòi bao nhiêu tiền? Không phải cậu ấy là người mà Lee đại thiếu gia căm hận nhất hay sao? Anh cố ý giữ cậu ấy ở bên người là để tra tấn tinh thần cậu ấy? Làm mấy trò bỉ ổi như vậy có phải anh cảm thấy rất thành tựu?"

Shim Yoona liến thoắng như súng liên thanh, dọa cả đám người nghe đều choáng váng. Chờ Park Jaehyuk phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt Lee Minhyeong khẽ biến vội lôi kéo Shim Yoona bỏ chạy, vừa chạy còn phải vừa an ủi người, "Bà xã bớt giận bớt giận a~"

Mẹ nó, nếu Shim Yoona biết năm xưa y cùng mấy huynh đệ nhân lúc Lee Minhyeong uống say lừa Moon Hyeonjoon đến, đem người cột vào ghế miệng dán băng dính rồi ném vào phòng nhìn Lee Minhyeong cùng người khác lăn sàng cả đêm, em ấy còn không phải tế y luôn?

Park Jaehyuk run một chút, thầm quyết định chuyện này có chết cũng không được để Shim Yoona biết.


Lee Minhyeong đứng tại chỗ hồi lâu, Son Siwoo phải gọi vài lần hắn mới định thần lại.

"Đừng cho người khác vào." Hắn ra lệnh, rồi nhấc chân đi vào phòng.

Người nằm trên giường bệnh trợn tròn mắt nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Bác sĩ nói cậu có khuynh hướng tự làm thương bản thân nghiêm trọng, cơ thể lại suy nhược không thể dùng thuốc, cho nên đành buộc tay trái không bị thương của cậu vào trụ giường, đề phòng cậu xả vào vết thương.

Mới vài ngày không gặp, người nọ đã gầy đến không ra hình, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng, Lee Minhyeong thực không thể tin được cậu còn sống.

Lee Minhyeong đứng ở đó trầm mặc nhìn Hyeonjoon, một lúc lâu mới tiến lên phía trước, cái gì cũng không nói lãnh mặt cởi băng vải cột tay cho cậu. Hyeonjoon vừa nhận thấy dây buộc lỏng ra, ngón tay hơi giật giật, sau đó lập tức vươn tay cào lên miệng vết thương bên tay phải.

Lee Minhyeong bị động tác của cậu làm giật mình, nhanh chóng đè tay cậu lại đặt xuống dưới , tức giận nói, "Con mẹ nó cậu muốn làm gì?"

Hyeonjoon ngơ ngác không có phản ứng, tay bị ngăn chặn cố sức muốn thoát ra.

Lee Minhyeong từ khi nhìn thấy bộ dáng cậu trầm lặng đã có một cỗ tức giận ẩn ẩn trong lòng không hiểu nổi, hiện tại càng dâng tràn lên, hắn cười lạnh nói, "Uy hiếp không còn dùng được nên giờ bắt đầu chơi trò tự mình hại mình? Cậu giả đáng thương cho ai nhìn?"

Lee Minhyeong quả thực cũng không muốn nói những lời khó nghe như vậy, nhưng hắn đã sớm không khống chế được chính mình, hắn đã sớm quên cách hảo hảo nói chuyện cùng Hyeonjoon. Cơ hồ mỗi khi ở gần cậu, hắn đều tức giận mắng hay trào phúng xem thường.

Thân thể Hyeonjoon bắt đầu run nhè nhẹ, chính là tần suất cực kì nhỏ, nếu không phải Lee Minhyeong đang đè nặng cánh tay cậu cơ hồ sẽ không phát hiện được. Mi mắt cậu giật giật, rốt cuộc mới ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lee Minhyeong.

"Em..." Hyeonjoon há miệng thở dốc, thanh âm khàn đặc, "... khó... chịu..." Qua thật lâu cậu mới gian nan nói ra ba chữ.

Lee Minhyeong ngây ngươi.

Lần đầu tiên sau ba năm, đây là lần đầu tiên Hyeonjoon nói với hắn như vậy.

Trước đây dù có đánh đến mức phải vào viện cậu cũng chưa từng nói, bị nhục nhã đến đỏ mặt cũng chưa từng nói, bị Jeong Jihoon lén lút  chỉnh đến đâu cho dù không dậy nổi nhưng cũng chưa từng nói qua.

Đôi khi Lee Minhyeong cũng tò mò, người này chẳng lẽ thật sẽ không đau? Sau đó giống như là tìm được một trò chơi thú vị, hơn nữa còn có thể gián tiếp phát tiết khó chịu trong lòng, hắn một lần lại một lần làm ra những chuyện tổn thương Hyeonjoon, cốt muốn thăm dò xem cậu có thể ẩn nhẫn đến bao giờ.

Hiện tại rốt cuộc cậu đã nói đau rồi, nhưng ngược lại Lee Minhyeong một chút cũng không cảm thấy cao hứng.

Hắn cúi đầu, trầm mặc cầm tay Hyeonjoon thả lại vào trong chăn, không nghĩ muốn đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của cậu.

Cứ ngồi như vậy thật lâu, mãi cho đến khi rời đi, tay cũng không hề rút ra


Ngày hôm sau Lee Minhyeong cho Hyeonjoon xuất viện, mang cậu về nhà.

Từ sau khi ra ở riêng hắn vẫn luôn sống một mình, trong nhà cũng không có nhiều gia nhân hầu hạ, chủ yếu là có người định kì đến dọn dẹp quét tước. Seo Jinhyeok hỏi hắn có muốn tìm người đến chăm sóc Hyeonjoon hay không, vừa lúc gần đây mới giải quyết xong việc Kim gia nên Lee Minhyeong cũng định ở nhà nghỉ ngơi dài hạn, hắn vốn cũng không sợ Hyeonjoon xảy ra chuyện gì nên nghe xong liền cự tuyệt.

Park Jaehyuk biết chuyện vốn muốn ngăn cản, sau lại nhìn sắc mặt Shim Yoona đành phải dùng sức đem lời nghẹn trở về. Gã cũng không có cách, chỉ có thể trước mắt kìm chân Jeong Jihoon.


Ngày đầu tiên ở chung kì thật có chút xấu hổ.

Dĩ vãng hai người sống chung một chỗ đều là Hyeonjoon chủ động nói chuyện, hoặc cũng là khi thấy Lee Minhyeong không kiên nhẫn nữa liền trốn vào phòng bếp nghiên cứu mấy món hắn thích ăn. Nhưng lúc này đây, Hyeonjoon chỉ ngơ ngác ngồi, không nói không rằng.

Mới đầu Lee Minhyeong trong lòng có chút phiền toái, sau cũng chậm rãi bình yên trở lại. Hắn đã đem người trở về đây, thậm chí còn xuống nước ra giá cùng cậu, hắn không tin Hyeonjoon sẽ tiếp tục thờ ơ như vậy.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, nhìn Hyeonjoon muốn nghỉ ngơi, Lee Minhyeong đem người giữ chặt, dùng màng nilon bọc cổ tay bị thương của cậu kĩ càng, tận mắt thấy cậu an an tĩnh tĩnh cầm quần áo vào phòng tắm mới xoay người xuống lầu gọi điện thoại cho Shim Yoona, thương lượng ngày mai cô lại đến đây làm một ít tâm lí trị liệu cho cậu.

Qua một lúc Shim Yoona lắm miệng hỏi, "Hyeonjoon đang làm cái gì? Hôm nay tình hình thế nào?" Lee Minhyeong gật gật đầu với dì giúp việc đang dọn bát đũa, đợi người đi ra đóng cửa lại mới thuận miệng đáp, "Cậu ấy đang tắm. Cả ngày hôm nay cũng chưa nói chuyện."

"Tắm rửa? Anh không ở cạnh cậu ấy?" Thanh âm Shim Yoona hơi cao lên.

Lee Minhyeong nhăn chặt mày, "Tắm rửa thì việc gì phải cần tôi ở cạnh?"

Shim Yoona ở đầu bên kia hít sâu một hơi, lãnh thanh nói, "Hiện tại anh lập tức đến phòng tắm, nhớ mang chìa khóa khẳng định cửa đã bị khóa rồi. Nhớ rõ gọi điện cho bác sĩ."

Lee Minhyeong nghe ngữ khí Shim Yoona thay đổi, xoay người lên lầu chạy tới phòng tắm. Chờ đến khi hắn chạm vào tay nắm cửa, thật sự đã khóa trái, hắn đập cửa kêu vài tiếng bên trong cũng không có ai trả lời, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

Lee Minhyeong không nghĩ đi lấy chìa khóa, trực tiếp dùng chân phá cửa, không đến vài cái cánh cửa liền "Phanh" một tiếng bị đá văng, chờ đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong liền cả kinh đến quên cả động tác: Hyeonjoon thần sắc ngơ ngác ngồi trong bồn tắm lớn, màng nilon cùng băng vải băng gạc đều bị cậu kéo ra ném xuống đất, vết thương chưa lành trên cổ tay trái ngâm trong nước đến sưng đỏ phồng rộp, nước trong bồn không nhiều lắm nhưng đã muốn nhuộm thành màu hồng nhạt.

Lee Minhyeong phục hồi tinh thần, nhanh chóng tiến đến đem người từ trong nước nhấc ra, rút một chiếc khăn mặt trên tường gắt gao buộc lại vết thương. Chờ hắn liên lạc bác sĩ xong, một tay cúp điện thoại, tay còn lại giơ lên cho Hyeonjoon một cái bạt tai.

Một cái bạt tai này khí lực cực lớn, đầu Hyeonjoon nháy mắt lệch đi, trên má cũng xuất hiện vết tay hồng hồng. Cậu không bị mất máu quá nghiêm trọng, sau khi hắn phát hiện ra cũng trầm mặc không nói lời nào, một chút phản ứng đều không có. Lee Minhyeong nhìn cậu giống như mọi việc không liên quan đến mình, hít sâu vài hơi chấn áp khí nóng, khống chế chính mình không vươn tay bóp chết cậu.

Lão Im là bác sĩ riêng của Lee gia, nhận được điện thoại của Lee Minhyeong xong liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Thấy Hyeonjoon như vậy cũng không hỏi nhiều, cúi đầu bắt tay vào xử lí vết thương. Lee Minhyeong ở bên cạnh nhìn cổ tay bị Hyeonjoon dùng thủy tinh cắt đến huyết nhục mơ hồ, bị nước vào quả thực không thể nhìn nổi, trong lòng đều co rút.

Ngược lại người đang bị băng bó nằm trên giường mày cũng không nhăn một cái, rên cũng chưa rên một tiếng, giống như không hề... có cảm giác đau đớn. Ngay cả lão Im đôi khi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu vài cái, cắt cổ tay thành như vậy còn không hé răng vẫn là người đầu tiên lão nhìn thấy.

Chờ lão Im xử lí xong mọi thứ, Lee Minhyeong ở sau lưng thấp giọng nói, "Bác Im, việc này làm phiền bác giúp tôi giữ bí mật." Lão Im là người của Lee gia, Lee gia có ai lớn nhỏ ốm đau gì đều tìm đến lão, mẹ hắn lại đặc biệt thích lôi kéo người khác hỏi tình hình của hắn, nếu không cẩn thận nói ra trước mặt mẹ hắn, Hyeonjoon là tuyệt đối không ngốc nổi nữa. 

"Tôi hiểu rồi." Lão Im hướng hắn gật gật đầu, lão có thể ở Lee gia lâu như vậy, đương nhiên biết cái gì nên, còn cái gì không nên nói.

"Cảm ơn bác."

Lão Im do dự một chút, cuối cùng vẫn nhiều lời nói, "Cậu nên tìm người khác đến kiểm tra người này, xem ra tinh thần đã có phần không ổn."

Nhìn Lee Minhyeong gật đầu xong, lúc này mới thu dọn rời đi.


Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lee Minhyeong vẫn như cũ trầm mặc, đúng lúc đang muốn mở miệng điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Shim Yoona.

Shim Yoona nghe hắn thuật lại mọi chuyện, cười lạnh, "Anh để một người vừa mới tự sát, có khuynh hướng làm đau bản thân một mình ngốc ở trong phòng tắm tắm rửa? Khác nào ném cho một con dao rồi để mặc cậu ấy lấy máu chơi đùa? Anh thật là không có tâm nhãn hay là cố ý?"

Lee Minhyeong tùy ý cô châm chọc, không sinh khí cũng không trả lời.

Hắn quả thật không nghĩ tới, Hyeonjoon ở bên cạnh hắn cũng dám tự sát. Nói thật cho dù sau khi hắn về nước nghe thấy những hành vi của cậu, cùng với cả kết luận chuẩn bệnh của Shim Yoona cũng không quá tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy hết thảy đều là thủ đoạn Hyeonjoon bày ra để thu hút lực chú ý của hắn mà thôi.

Hắn đem người mang về, kì thật muốn mang theo chút ý tứ phóng túng. Hắn chờ nhìn Hyeonjoon hai ba ngày sẽ khôi phục, sau đó lại quấn lấy hắn, một lần nữa phô bày ra bộ dạng yêu đến chết đi sống lại kia. Phần sau vạch trần màn kịch của đối phương, còn việc đem người đuổi ra ngoài hay vẫn giữ lại chấp nhận dùng, hắn cũng chưa nghĩ tới.

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, duy độc chưa từng nghĩ qua, người nọ thật sự không muốn sống sao?

"Buổi tối ngủ nhớ để ý cậu ấy, tôi không xác định cậu ấy có thể tái phát hoặc lại muốn tự sát hay không. Người này hiện tại như bom hẹn giờ đặt bên người, tốt nhất đừng coi cậu ấy như mấy tiểu bạch thỏ anh nuôi ở nhà mà chơi đùa." Shim Yoona nói nửa ngày không nghe thấy Lee Minhyeong trả lời cũng không giận, chỉ nghiêm túc hướng dẫn từng chút một.

Lee Minhyeong đáp ứng cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro