Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Shin Yoona đến vừa lúc Lee Minhyeong và Hyeonjoon mới ăn xong, Lee Minhyeong dùng khăn lau miệng cho Hyeonjoon, cũng không cố kị trong nhà có người khác. Dì giúp việc vừa mở cửa cho Shin Yoona và Park Jaehyuk xong liền cúi đầu chuyên tâm dọn dẹp, tròng mắt chưa từng hướng sang bên cạnh. Ngược lại Park Jaehyuk đứng tít ở đằng xa trợn mắt nhìn Lee Minhyeong như thể đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh nào.

Shin Yoona lườm Park Jaehyuk một cái, đi qua nhìn Hyeonjoon, thấy người vẫn dại ra không có phản ứng liền nhíu mày hỏi Lee Minhyeong, "Hôm nay vẫn không ăn cơm?"

Lee Minhyeong không trả lời. Shin Yoona ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nhướng mày hỏi, "Hôm qua và hôm nay cậu ấy ăn như thế nào?" Nói xong quay đầu nhìn dì giúp việc đang lau dọn bàn.

Lee Minhyeong cũng không kiêng kị, thoải mái thừa nhận, "Tôi cho em ấy ăn."

Park Jaehyuk vừa hoàn hồn thình lình lại nghe thấy một câu như vậy, suýt nữa ngã vật ra không nói nên lời.

Shin Yoona không quá để ý, tiếp tục hỏi, "Cậu ấy có thể phối hợp sao?"

Lee Minhyeong gật gật đầu, "Chỉ cần nói những câu lệnh đơn giản một vài lần cậu ấy sẽ hiểu."

Shin Yoona nghe xong, lấy một quả mâm xôi từ mâm đựng hoa quả trên bàn, nhẹ nhàng chạm vào miệng Hyeonjoon, ôn thanh nói, "Hyeonjoon, há mồm."

Hyeonjoon không phản ứng Shin Yoona cũng không nổi giận, lặp lại bảy tám lần nữa, thế nhưng người vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Lee Minhyeong ở bên cạnh nhíu chân mày nhìn hai người, trong lòng nghi hoặc vừa rồi ăn cơm còn tốt như vậy, chẳng lẽ bệnh lại tăng thêm?

Shin Yoona như có suy nghĩ gì đó, liếc nhìn Lee Minhyeong một cái, đưa đĩa đồ ăn qua cho hắn, "Anh thử xem."

Lee Minhyeong tiếp nhận, động tác cùng ngữ khí giống như lúc cho Hyeonjoon ăn cơm, chỉ nói một lần "Há mồm" Hyeonjoon liền hơi hơi hé miệng, nuốt lấy quả mâm xôi.

Shin Yoona nặng nề hít một hơi, tức giận đến bật cười, "Thật là châm chọc mà, cậu ấy lại chỉ có phản ứng với giọng nói của anh. Đã  biến thành cái dạng này, mà vẫn chỉ nhớ rõ anh."

Lee Minhyeong ngây người, rũ ánh mắt xuống không nói chuyện, nhưng là nghe Shin Yoona sau đó thấp giọng nói, "Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải đưa cậu ấy đi nữa"

Hắn liền nhe mắt thanh âm có chút lãnh hỏi, "Đem cậu ấy đi? Tôi khi nào đáp ứng cô chuyện này?"

Shin Yoona cười lạnh một tiếng, "Anh hiện tại đương nhiên sẽ không để cậu ấy rời đi, chẳng qua là trò thương hại đồng tình chơi chưa chán mà thôi."

Lee Minhyeong nhìn về phía Park Jaehyuk đứng đằng sau Shin Yoona đang cực lực bày ra vẻ mặt cầu xin "Tha cho cái miệng chó không phun được ngà voi của tôi đi."

Shin Yoona nói tiếp, "Người mắc bệnh tự kỉ cần nhất là người nhà quan tâm, cậu ấy đã không có người nhà mà chỉ còn lại mình anh, nếu anh thật sự trị liệu một nửa rồi đem người ném đi thì cậu ấy thật sự cũng chỉ có chờ chết. Tôi vốn muốn đem cậu ấy ra ngoài trị liệu, tôi có vài người quen làm việc trên phương diện này." Lee Minhyeong mở miệng muốn nói gì đó, Shin Yoona lạnh nhạt cắt đứt lời hắn, "Nhưng hiện tại dù anh đồng ý tôi cũng không có biện pháp đưa cậu ấy đi, cậu ấy không tiếp thu người khác mà chỉ phản ứng với anh. Để cậu ấy ở đây có lẽ sẽ có khả năng khôi phục nhanh hơn, nếu tôi đem người rời xa khỏi anh ngược lại sẽ gây hại đến cậu ấy."

Kể từ khi Shin Yoona biết chuyện của Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon tới nay đã không biết bao nhiêu lần châm chọc cùng khiêu khích hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không so đo cùng cô, thế nhưng lần này hắn không trầm mặc như cũ. Hắn nhìn Hyeonjoon, nói lại là để Shin Yoona nghe, "Tôi chỉ nói một lần, tôi sẽ không."

Shin Yoona nhìn hắn một cái, trên mặt rõ ràng không tín nhiệm nhưng cũng không nói gì khác, mặt không đổi sắc lấy ra các loại thuốc chỉ hắn cách sử dụng và một vài việc cần chú ý.

Lee Minhyeong nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên hỏi một chút vấn đề.

Trước khi đi Shin Yoona nhìn đôi mắt vô thần của người thủy chung ngồi cứng ngắc trên ghế sopha, mỉa mai nói với Lee Minhyeong, "Những tư liệu kia chắc hẳn anh cũng có rồi đi. Người này không bỉ ôi ti tiện giống như anh nghĩ, có phải thực thất vọng không?" Lee Minhyeong cúi đầu nhìn các loại thuốc không trả lời, Shin Yoona thu hồi tươi cười, thanh âm chậm rãi lạnh xuống, "Anh coi cậu ấy như con chuột, tùy tiện một tay cũng có thể đánh nát xương cốt nó, cuối cùng còn cắt cụt đuôi đề phòng nó trộm bánh bên chân mình, chơi vui lắm phải không?"

Lee Minhyeong vẫn không có phản ứng gì, Park Jaehyuk mặt biến sắc, nhanh chóng kéo Shin Yoona ra ngoài. Shin Yoona cũng không nhiều lời, mắt sắc lạnh liếc Lee Minhyeong một cái, vùng tay ra tự mình rời đi.

Park Jaehyuk có chút xấu hổ đứng tại chỗ, cuối cùng thở dài, hướng Lee Minhyeong có lỗi giải thích, "Em ấy hôm qua xem hết chỗ tư liệu kia liền khóc cả một buổi tối, cậu đừng so đo cùng em ấy." Tính tình Lee Minhyeong luôn không tốt, kể cả bọn họ chơi thân với nhau cũng phải để ý sắc mặt hắn vài phần. Khoảng thời gian này Shin Yoona nói chuyện rất quá phận, không dưới một lần Park Jaehyuk chuẩn bị tốt tinh thần bị Lee Minhyeong trở mặt.

Lee Minhyeong thực ra không hề để những lời Shin Yoona nói trong lòng, gật gật đầu, "Cậu trở về giúp tôi cảm ơn Shin Yoona. Hyeonjoon về sau còn nhờ cô ấy hỗ trợ nhiều."

Park Jaehyuk bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, "Cậu yên tâm, em ấy vốn không phải người để bụng." Nghĩ đến ngày hôm qua lại cười khổ một tiếng, "Tôi còn đang sợ ngày nào đó em ấy thực sự cướp Hyeonjoon chạy mà bỏ tôi lại luôn đây..." Ngẫm lại đều cảm thấy là báo ứng mà y tự mình gây ra.

Lee Minhyeong nghe bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông, nâng cằm ý bảo, "Được rồi mau đi đi."

Park Jaehyuk gật đầu, trước khi đi lại do dự thoáng nhìn qua Hyeonjoon, nói với hắn, "Cậu... hảo hảo nghĩ lại." Đợi Lee Minhyeong đồng ý mới đóng cửa rời khỏi.


Buổi tối ăn cơm chiều xong, Lee Minhyeong theo dặn dò của Shin Yoona cho Hyeonjoon uống thuốc, uống xong còn ở bên cạnh nhìn cậu một lúc lâu, xác định cậu không có bất kì phản ứng kháng thuốc nào mới an tâm.

Hắn mang Hyeonjoon lên lầu tắm rửa, gội đầu, xong xuôi đâu đấy mới dắt cậu vào phòng ngủ để cậu ngồi xuống giường. Lee Minhyeong lấy máy sấy, điều chỉnh tốc độ nhỏ nhất, đứng ở bên cạnh giúp cậu sấy khô tóc.

Hyeonjoon ngơ ngác ngồi bất động, ngón tay Lee Minhyeong đan qua làn tóc, nhẹ nhàng chải vuốt thành nếp. Tóc cậu tương đối mềm mại, cọ vào lòng bàn tay ngưa ngứa, hắn ngẫu nhiên cúi đầu nhìn xem cậu có thoải mái hay không.

Sấy khô tóc xong, Lee Minhyeong đi cất máy sấy, vừa xoay người muốn trở về phòng đột nhiên ngây người dừng lại.

Trong phòng ngủ chỉ mở hai ngọn đèn tường vàng ấm áp, Hyeonjoon một đầu tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái an tĩnh ngồi trên giường, cậu mặc  áo ngủ màu xám hơi rộng, cổ áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh.

Không khí trong phòng dần trở nên trầm mặc khác thường. Rõ ràng vừa nãy khi tắm đã phải khắc chế chính mình, Lee Minhyeong thực không rõ vì sao Hyeonjoon lại có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của hắn như vậy.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lee Minhyeong chậm rãi tiến về phía trước, nâng đầu cậu lên, đầu tiên là vuốt má  một chút, sau đó nghiêng đầu tới bên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi Hyeonjoon.

Đèn tường bị tắt đi, người đồng thời bị đẩy ngã xuống giường.

Trên người Hyeonjoon có mùi hương thanh mát vừa tắm xong, cùng một loại mùi hương với hắn. Lee Minhyeong chú ý không đè lên tay bị thương của cậu, một bên khẽ hôn một bên vươn tay cởi nút áo ngủ.

Một chiếc.

Hai chiếc...

Lee Minhyeong thậm chí không còn tâm trí để ý đến nút áo, chờ tới khi tháo chiếc nút cuối cùng nụ hôn của hắn cũng đã trượt xuống xương quai xanh Hyeonjoon, biến thành từng cái cắn nhẹ.

Cả người Hyeonjoon hơi co rúm lại.

Lee Minhyeong dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, xác định cậu không có bất kì dị thường nào mới cúi đầu hôn đầu vú. Nhưng chưa được chốc lát, thân thể Hyeonjoon bắt đầu run rẩy. Lee Minhyeong mới đầu còn không để ý, nhưng càng về sau tần suất run rẩy ngày càng lớn, hắn đành dùng sức thở hổn hển áp chế dục vọng của mình, nâng người mở đèn ngủ đầu giường.

Người dưới thân hai vạt áo mở rộng, trên cổ có vết răng bị gặm cắn, ngực còn có nước bọt bóng loáng. Ánh mặt cậu trống rỗng, tuy vẫn một bộ dáng không có cảm xúc nhưng thân thể lại mất tự nhiên run lên. Lee Minhyeong nhăn chặt mày nhìn cậu, qua hồi lâu, mới rũ ánh mắt vươn tay cài lại từng nút áo cho Hyeonjoon.

Hạ thân vẫn như cũ đứng thẳng, trên mặt tuy không có biểu tình gì nhưng trên trán hắn mơ hồ có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lớn, chứng tỏ hắn đang phải cố kìm nén dục vọng.

Lee Minhyeong không đứng dậy rời đi, hắn hạ người hôn lên môi Hyeonjoon, nắm lấy bàn tay không bị thương của cậu đặt ở dục vọng của mình, chậm rãi lên xuống.

Hơn hai mươi năm trên đời này, đây là lần đầu tiên Lee Minhyeong phải phát tiết dục vọng của mình như vậy. Xung quanh hắn luôn là đủ loại trai gái chỉ cần hắn muốn, bất kể thời điểm đều sẽ có người nguyện ý cởi sạch quần áo bò lên giường hắn. Tựa như hiện tại, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, không cần hắn chờ lâu sẽ có bao nhiêu người so với Hyeonjoon còn tốt hơn đến giúp hắn phát tiết.

Nhưng là hắn không có, thậm chí trong đầu còn chưa từng thoáng hiện ra loại suy nghĩ này. Hắn hiện tại giống như dã thú bị bản năng giao phối tra tấn lí trí, mà căn nguyên chính là khí tức trên người Hyeonjoon.

Lee Minhyeong ngậm môi dưới Hyeonjoon nhẹ nhàng gặm cắn, cậu hiện tại không có ý thức, tay lại đặt trên dục vọng của hắn trượt động, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh này bụng dưới Lee Minhyeong liền trướng đến phát đau.

Động tác tay ngày càng nhanh, tiếng thở dốc trong phòng cũng ngày càng gấp gáp, đến một khắc kia, Lee Minhyeong nặng nề thở ra một hơi, vùi đầu vào hõm vai Hyeonjoon thở dồn dập.

Hai người bọn họ thân thể kề sát, Lee Minhyeong chậm rãi hồi phục hô hấp, người vẫn còn bần thần đắm chìm trong khoái cảm cao trào. Không giống dĩ vãng phát tiết xong trong lòng càng thêm phiền toái hư không, đây là lần đầu tiên, hắn sau khi phát tiết không muốn lập tức đứng dậy rời đi, ngược lại càng nảy sinh  thôi thúc phải chiếm lấy đối phương.

Đợi hồi lâu, Lee Minhyeong từ trên người Hyeonjoon đứng lên, ôm lấy người vẫn biểu tình mở mịt xuống giường, mang đến phòng tắm rửa tay.


Trước bồn rửa, Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon vào trong ngực, đầu hơi cúi xuống chạm má vào má cậu, từ phía sau nắm chặt tay lau đi bạch dịch. Xà phòng trắng mịn quấn quanh ngón tay bọn họ, Lee Minhyeong mở lòng bàn tay, đan qua kẽ tay Hyeonjoon, nắm chặt lại, mười ngón giao hòa.

So với hôn môi còn muốn thân mật hơn.

Lee Minhyeong nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt Hyeonjoon, một bên giúp cậu xả trôi xà phòng, một bên không chút để ý mở miệng.

"Cậu nếu muốn cùng tôi một chỗ, còn không mau nhanh khỏi bệnh?" Âm cuối đã muốn mang lên ôn nhu khó phát giác.

Không có người trả lời, hắn cũng không để ý, lau khô tay cho Hyeonjoon xong, hôn hôn môi cậu, sau đó mới ôm người trở về giường.


Son Siwoo tới nhà Lee Minhyeong lúc đó đã là giữa trưa, nhìn thấy hắn đang giúp Hyeonjoon ăn cơm.

Hyeonjoon có vẻ như đã ăn no, một bộ dáng không quá nguyện ý há mồm. Lee Minhyeong bưng bát canh, dùng thìa khẽ chạm vào miệng cậu, không phiền không chán mà khuyên cậu há mồm, trong thanh âm không có nửa điểm mất kiên nhẫn. Cuối cùng Hyeonjoon rốt cuộc cũng khẽ nhếch miệng đem canh uống xuống, dì giúp việc bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cậu cũng cười thở phào, "Hôm nay uống nhiều hơn một bát canh so với hôm qua."

Lee Minhyeong gật gật đầu, mặt mày căng thẳng khi nãy cũng trầm tĩnh lại, khóe miệng thậm chí còn mang lên ý cười nhàn nhạt. Hắn lau miệng cho Hyeonjoon, lại nghiêng người qua hôn lên môi cậu.

Dì giúp việc giống như đã quen, cười vui vẻ thu dọn bát đĩa, bưng lên chút hoa quả.

Son Siwoo vẫn đứng ở phòng khách chờ, ngoài mặt gã không có phản ứng gì nhưng trong lòng đã sợ chết khiếp. Tuy trước đây đã có dự cảm nhưng gã thực không nghĩ tới thái độ của Lee Minhyeong với Hyeonjoon lại chuyển biến nhanh như vậy.

"Lại đây ngồi." Lee Minhyeong nói với gã.

Son Siwoo thu hồi kinh ngạc trong lòng, đi qua cúi người chào hỏi, "Lee thiếu."

Lee Minhyeong gật đầu, vừa giúp Hyeonjoon ăn trái cây, vừa nói, "Khoảng thời gian này các cậu đã phải vất vả nhiều."

Son Siwoo cười cười, "Lee thiếu khách khí." Dừng một chút lại nói, "Dohyun nhờ tôi cảm ơn phần tiền thưởng của Lee thiếu." Vì chuyện của Kim gia thời gian gần đây bọn họ cũng đã tập hợp lại, có trong tay không ít thông tin quan trọng. Đương nhiên Lee Minhyeong chưa bao giờ keo kiệt, tự mình thưởng cho bọn họ một khoản tiền kếch xù. Nói là thưởng thêm nhưng tất cả đều trực tiếp gửi vào tài khoản, Park Dohyun khi kiểm tra thấy số tiền mình có trong ngân hàng nhiều ra tới vài cái số 0 thiếu chút nữa mừng đến phát điên.

Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon vô luận khuyên nhủ thế nào cũng không há mồm mới buông dĩa xuống, "Các cậu vừa lòng là được."

Son Siwoo hiểu rõ Lee Minhyeong đặc biệt gọi gã tới đây không phải chỉ vì chuyện này, mở miệng hỏi, "Lee thiếu gọi tôi tới đây là...?"

Lee Minhyeong lúc này mới ngẩng đầu nhìn gã, "Tôi lát nữa phải về nhà bên kia, buổi tối cơm nước xong mới có thể về, cậu giúp tôi nhìn cậu ấy."

Mẹ hắn hôm qua đã gọi đến đây, hỏi hắn ngày nghỉ mà không thể về nhà một lần, Lee Minhyeong trấn an bà nửa ngày, cuối cùng đành phải đáp ứng hôm nay về bồi bà và bà nội.

Hyeonjoon uống thuốc đều đặn vài ngày lại được người chăm sóc tốt, bệnh đã có chút tiến triển, cho dù không phải Lee Minhyeong, những người khác nói vài câu lệnh đơn giản cậu cũng sẽ có phản ứng. Cho nên Lee Minhyeong mới an tâm giao cậu cho Son Siwoo.

Son Siwoo yên lặng nghe, cuối cùng chỉ nói một câu, "Lee thiếu yên tâm, tôi sẽ chú ý tới cậu ấy."

"Buổi tối tôi sẽ về sớm, có việc gì thì gọi cho tôi." Nói xong liền đứng dậy muốn đem Hyeonjoon lên lầu, "Tôi đưa cậu ấy đi ngủ trưa. Ba giờ cậu gọi dậy, dẫn cậu ấy ra hoa viên ngồi một chút."

Son Siwoo đứng tại chỗ đáp ứng, nhìn Lee Minhyeong cùng Hyeonjoon lên lầu xong mới xoay người ngồi xuống sopha, dì giúp việc rót cho gã một chén trà, gã cười nói cảm ơn bà.

Không qua bao lâu Lee Minhyeong đã đi xuống, thay bộ quần áo thoải mái ở nhà bằng chính trang, khí thế nhất thời trở nên sắc bén.

Son Siwoo đứng lên, Lee Minhyeong đi đến bên cạnh gã, nhẹ giọng phân phó, "Đang ngủ. Cậu đi lên nhìn cậu ấy." Son Siwoo gật đầu, đang muốn đi lên trên Lee Minhyeong lại giữ gã lại, ánh mắt lạnh lùng, "Không được để xảy ra chuyện gì." Hắn vẫn luôn ít lời như thế, người dưới tay hắn đều là những người thông minh, không cần hắn phải dong dài.

Son Siwoo gật đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn hắn, "Lee thiếu yên tâm." Lúc này Lee Minhyeong mới thả lỏng đi ra ngoài.


Son Siwoo lên lầu, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, tận lực không phát ra âm thanh. Gã ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn người đang nằm ngủ trên giường, trong lòng không khỏi cảm thán, người này, e rằng về sau bọn họ nửa điểm cũng không được lơ là.

Ba giờ chiều, Son Siwoo đúng giờ đi qua gọi người. Hyeonjoon ngủ cũng không sâu, mới kêu hai tiếng cậu đã mở mắt ngơ ngác nhìn về phía Son Siwoo, không có phản ứng gì.

Son Siwoo nâng cậu dậy, đỡ cậu xuống giường, lau mặt cùng tay xong mới dẫn Hyeonjoon ra hoa viên ngồi.

Hoa viên chỉ có một chiếc bàn thủy tinh tròn nhỏ, bên cạnh là ghế dài dùng để nằm nghỉ ngơi. Son Siwoo để người ngồi xuống ghế, xác định cậu không có chút khó chịu gì mới ngồi xuống bên cạnh.

Xế chiều ánh mặt trời không quá gay gắt, còn có chút gió nhẹ thoảng qua khiến con người ta không kìm được lười biếng. Son Siwoo khó có cơ hội được hưởng thụ ánh nắng nhàn nhã như vậy, đơn giản thả trôi đầu óc, cái gì cũng không nghĩ nữa.

Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi cả một buổi chiều. Đến khi mặt trời sắp xuống núi, Son Siwoo tính toán thời gian dì giúp việc đã nấu cơm xong mới đứng dậy chuẩn bị mang Hyeonjoon về phòng.


Son Siwoo vừa mới đi đến bên cạnh Hyeonjoon, đang muốn giúp người đứng dậy chợt nghe trước cửa một tiếng phanh thắng gấp, lốp xe ma sát xuống mặt đường rít lên thanh âm chói tai. Son Siwoo cảnh giác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Jeong Jihoon dùng sức đóng sầm cửa xe, đẩy bảo vệ canh gác trước hoa viên ra lập tức đi tới phía bọn họ. Gã đứng lên chắn trước mặt Hyeonjoon, hướng Jeong Jihoon gật đầu chào hỏi, "Jeong thiếu."

Jeong Jihoon cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời gã mà nhìn chằm chằm Hyeonjoon, "Anh tránh ra."

Son Siwoo nhận thấy được Jeong Jihoon bất thường, căng thẳng dùng thân thể bảo hộ Hyeonjoon ra sau lưng, thanh âm cũng trầm xuống, "Jeong thiếu xin đừng làm tôi khó xử."

Jeong Jihoon hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Son Siwoo, cười khẽ, ngữ khí ôn hòa nói, "Tôi lặp lại một lần nữa, tránh ra."

Son Siwoo trầm mặc nhìn y, nửa bước cũng chưa động.

Jeong Jihoon cúi đầu day day huyệt thái dương, thoạt nhìn như không còn cách nào khác. Son Siwoo không dám thả lỏng, cảnh giác nhìn.

Chưa đến một cái chớp mắt, Jeong Jihoon đột nhiên rút súng chĩa vào người Son Siwoo, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh, "TRÁNH RA!!"

Đồng tử Son Siwoo co rút, gã lập tức khôi phục lãnh tĩnh, nhìn Jeong Jihoon bình tĩnh nói, "Jeong thiếu,  làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rõ ràng, xem mình có thể gánh được hậu quả hay không."

Jeong Jihoon so với gã còn bình tĩnh hơn, thản nhiên nói, "Hậu quả? Hậu quả thế nào? Tôi giết chết nó, Lee Minhyeong sẽ làm gì tôi? Chẳng lẽ có thể một phát bắn chết tôi sao?"

Thời gian này y không tìm được Lee Minhyeong, hỏi Park Jaehyuk người nọ cũng lấp lửng không trả lời. Y cho người đi thăm dò mới tra ra được Lee Minhyeong đem Moon Hyeonjoon về nơi này. Jeong Jihoon cũng không biết nên hình dung tâm tình của y như thế nào khi nghe được tin này. Đau lòng? Bất an? Kì thật đều có một chút, nhưng tối trọng yếu là hận. Y hận Moon Hyeonjoon, hận đến mức muốn đem nó ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro. Nếu không phải người này lại giả bộ đáng thương, Lee Minhyeong làm sao có thể đem nó về nhà?

Nếu Lee Minhyeong dễ mềm lòng mắc mưu như vậy, tốt lắm, cứ để y giúp hắn giải quyết.

"Lee thiếu đã phân phó tôi ở đây. Nếu người này xảy ra chuyện gì, Jeong thiếu thử nói xem, liệu có khả năng đấy xảy ra hay không?" Son Siwoo hiện tại chỉ có thể đem Lee Minhyeong ra làm bia chống đạn, hi vọng có thể khiến Jeong Jihoon đang mất lí trí tỉnh táo lại, rõ như ban ngày mà cầm súng không kiêng nể gì chĩa vào người khác, thật sự là điên rồi.

Jeong Jihoon không để lời của gã vào trong lòng, ngón tay đặt lên cò súng hơi co lại, "Chúng ta có thể thử xem."

Không khí chẳng mấy chốc căng như dây đàn.

Son Siwoo thậm chí đã chuẩn bị tốt trường hợp phải để lại mạng mình ở nơi này, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, Jeong Jihoon phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn, gã bắt lấy cơ hội xông đến đá một cước muốn đoạt lấy tay súng của y. Jeong Jihoon phản ứng lại tức thời, ngay lúc mũi chân Son Siwoo sắp động đến ngón tay y liền cong khuỷu tay lên, trong gang tấc né tránh một cước.

Thừa dịp Son Siwoo chưa kịp hạ chân ổn định thân hình, Jeong Jihoon di chuyển tầm ngắm dời về phía Hyeonjoon, không chút do dự cướp cò.

Cơ hồ chỉ trong một tích tắc, Son Siwoo bay người đẩy Jeong Jihoon ngã xuống đất, quỹ đạo của viên đạn trệch mất vài phân, sượt qua cánh tay Hyeonjoon, găm lên bức tường phía sau.

Son Siwoo cố không quay đầu lại, bổ xuống cổ tay Jeong Jihoon, đoạt lấy súng trong tay y, vặn khớp bẻ tay y ra sau đầu, dùng đầu gối ép người xuống đất, lúc này mới vội vã quay đầu nhìn thoáng qua.

Hyeonjoon không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ là cánh tay không ngừng chảy máu. Son Siwoo không kịp nhìn rõ tình hình, hướng dì giúp việc bị dọa đứng trân trân ở cửa ra vào rống to, "Mau tới đây mang cậu ấy vào." Dì giúp việc ngơ ngác gật đầu, đồ vật vương vãi trên mặt đất cũng không để ý, chạy tới nâng Hyeonjoon dậy vội vã đưa cậu về phòng.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Son Siwoo một tay chế trụ Jeong Jihoon, tay kia nhặt súng cất vào ngực áo, lúc này mới đứng dậy buông y ra.

Jeong Jihoon không bắn trúng Hyeonjoon, lại bị Son Siwoo áp chế như vậy trên mặt đất, tức giận đến mức mặt đỏ rần, ánh mắt nhìn gã cũng âm ngoan lạnh lẽo.

Son Siwoo không tái khách khí với y, lãnh mắt nhìn lại, thanh âm bình tĩnh nói, "Jeong thiếu tự giải quyết hậu quả cho tốt."

Jeong Jihoon cười nhạo một tiếng, cũng không để lời nói của gã ở trong lòng, sắc mặt không tốt nhìn thoáng qua phòng ở,  trực tiếp xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro