Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyeonjoon không nói gì, khăn cầm trong tay vô thức bị nắm chặt lại.

Vừa nhìn thấy Jeong Jihoon, những kí ức không tốt trong quá khứ dần tái hiện, Hyeonjoon thở mạnh bình ổn hô hấp, khống chế tâm tình mình. Nếu ngay cả Jeong Jihoon cậu cũng không dám đối mặt, nếu chỉ một tình huống tùy tiện như lúc này đây cũng khiến cậu gục ngã, thì khoảng thời gian dài kiên trì vừa qua, rồi cả tâm tư và quan tâm của Shin Yoona tiêu phí trên người cậu, tất cả đều uổng phí.

Jeong Jihoon nhìn Hyeonjoon trầm mặc không nói lời nào, cười nhạo một tiếng, "Như thế nào, Minhyeong bất quá mới chỉ tâm huyết dâng trào dẫn về chiếu cố vài ngày, mày liền tự coi mình là thiên nga rồi?"

Hyeonjoon nhìn ra Jeong Jihoon cố ý đến châm chọc mình, cũng không tiếp lời, vứt khăn tay đi xoay người rửa tay, mặc người nọ tự biên tự diễn.

Jeong Jihoon thấy Hyeonjoon thờ ơ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lee Minhyeong ôm cậu vào ngực thân mật hôn, nháy mắt trầm mặt xuống, lãnh thanh nói, "Mày trong lòng Minhyeong, ngay cả so với một sợi tóc của Han Wangho sợ cũng không bằng đi."

Động tác của Hyeonjoon dừng một chút, nhưng vẫn không nói gì.

Jeong Jihoon bị bộ dáng mắt điếc tai ngơ của Hyeonjoon làm nổi giận, vốn từ khi Han Wangho xuất hiện trong lòng gã đã nghẹn một cỗ hỏa, hiện tại ngay cả loại như Hyeonjoon cũng coi gã như rác rưởi không thèm ngó ngàng tới. Jeong Jihoon tức đến nắm chặt nắm tay, đang muốn đi qua đánh người, phía sau đột nhiên lại có người đẩy cửa, quay đầu nhìn, không ngờ người tới lại là Han Wangho.

Han Wangho trông thần tình tức giận của Jeong Jihoon, khóe miệng lộ ra tươi cười, "Jeong đại thiếu gia, không biết ai chọc giận ngài vậy?" Han Wangho không phải Hyeonjoon, tuy y tính tình ôn hòa nhưng là người rất có chủ kiến, nếu thật sự muốn gây chuyện sẽ không có ai dám động đến y. Han Wangho không thích tính cách ỷ thế hiếp người của Jeong Jihoon, trước kia đã từng nói qua với đối phương, khi đó Jeong Jihoon một câu cũng không dám cãi lại. Jeong Jihoon tuy rằng ghen tị với Han Wangho, nhưng khi đối mặt với người nọ, bản thân cũng tự biết xấu hổ mà rút lui.

Jeong Jihoon không trả lời, sầm mặt quay đầu lại liếc Hyeonjoon một cái, hừ lạnh, đẩy Han Wangho sang đi ra ngoài.

Han Wangho lắc đầu, miệng nhắc một câu, "Nhiều năm như vậy như thế nào mà tính tình một chút cũng không thay đổi."

Sau đó đi đến trước mặt Hyeonjoon đưa cho cậu tuýp thuốc mỡ, ôn thanh nói, "Tôi vừa mới lấy ở chỗ khách sạn, mau bôi vào đi."

Từ lúc Han Wangho xuất hiện Hyeonjoon liền có chút luống cuống, lúc này mặt lại càng đỏ bối rối xua tay, "Không cần không cần, không có việc gì, cảm ơn... cảm ơn..."

Han Wangho thấy cậu khẩn trương thậm chí đến mức hồ ngôn loạn ngữ, khẽ bật cười, đem tuýp thuốc mỡ dúi vào tay cậu, "Nước trà kia vẫn rất nóng, về nhà nhớ bôi thuốc."

Hyeonjoon ngẩn người nhìn khóe miệng Han Wangho cười nhàn nhạt, vô thức gật đầu nắm chặt tuýp thuốc, miệng lí nhí vài tiếng cảm ơn. Cậu không chịu được nhất việc người khác đối tốt với mình, cho dù chỉ là một việc nho nhỏ cậu đều sống chết ghi tạc trong lòng, hận không thể cả đời trả lại cho người ta. Tuy không biết Han Wangho là ai, nhưng sự tình ngày hôm nay cậu cũng lờ mờ đoán được người nọ có lẽ là người yêu của Lee Minhyeong. Ngẫm lại chuyện bỉ ổi cậu đã làm với anh, giờ đây đứng trước mặt Han Wangho chợt cảm thấy mất mặt không nhấc đầu lên nổi. Huống chi Han Wangho không giống những bằng hữu khác của anh luôn vũ nhục đùa cợt cậu, người nọ còn lưu tâm tìm đưa cho cậu thuốc trị thương, Hyeonjoon bây giờ thật sự xấu hổ vô cùng.

Han Wangho thoáng trông Hyeonjoon khẩn trương đến mức sắp bóp méo cả tuýp thuốc trong tay, không tái làm khó cậu nữa, nhẹ giọng nói, "Quay lại thôi, bọn họ đang tính nên đi chỗ nào nữa." Kì thật Han Wangho luôn biết Hyeonjoon, chỉ là hôm nay mới gặp tận mắt. Y thế nhưng phát hiện cậu so với trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác biệt. Vốn tưởng rằng người có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy với Lee Minhyeong hẳn phải là người nhiều toan tính, hiểm độc, nhưng Hyeonjoon đứng trước mặt y lại một bộ dáng tự ti, ngốc ngốc. Thậm chí Han Wangho còn không dám tin cậu lại là người có thể làm ra loại chuyện này.

Hyeonjoon theo y đi ra ngoài, chờ tới khi ra khỏi toilet mới dừng cước bộ, thấp thỏm nói với Han Wangho, "Tôi không đi đâu, anh mau trở về cùng bọn họ đi chơi đi." Dừng một chút lại nói, "Cảm ơn thuốc của anh."

Han Wangho ngẫm lại tính tình của đám người Kim Giin, không miễn cưỡng cậu, có chút quan tâm hỏi, "Cậu tự về nhà có được không? Nếu không để tôi đưa cậu về?"

Hyeonjoon nhanh chóng lắc đầu, "Tôi tự đi được, không cần phiền toái anh."

Han Wangho không biết vì cái gì Hyeonjoon khi nói chuyện với y đều luôn khẩn trương, hướng cậu cười cười, "Vậy thì nhớ cẩn thận, tôi sẽ nói giúp với Lee Minhyeong cho."

Hyeonjoon ứng thanh, lại cúi đầu nói cảm tạ lần nữa, Han Wangho bất đắc dĩ cười, lúc này mới xoay người rời đi.

Khi y trở về phòng, một đám người vẫn còn đang nháo nhào uống rượu. Thấy y trở về một mình, Lee Minhyeong nhíu mày hỏi, "Cậu ấy đâu?"

Han Wangho không nghĩ tới Lee Minhyeong sẽ vội vã hỏi như vậy, hạ thanh nói, "Cậu ấy về trước rồi."

"Ai như thế nào lại về rồi, lão tử còn chưa chơi đủ đâu..."

"Có Han công tử của chúng ta ở đây nó lại còn không nhanh chóng lui sao, chẳng lẽ muốn tìm đường chết..."

"Tụi bây nói xem thằng ngốc kia nghĩ cái gì mà giờ vẫn còn liều chết quấn lấy Lee Minhyeong như vậy..."

"Được rồi được rồi, nói ít vài câu đi." Park Jaehyuk càng nghe càng khó chịu, nhanh chóng đánh gãy lời bọn họ. Những người này không biết sự thật đằng sau việc Lee Minhyeong mang cậu về nhà chiếu cố, cũng không biết Lee Minhyeong hiện tại "quan tâm" tới cậu như thế nào. Park Jaehyuk thở dài, ngay cả gã hiểu rõ nội tình cũng không hiểu nổi giữa hai người họ là xảy ra chuyện gì.

Lee Minhyeong nghe thấy Hyeonjoon đi rồi, sắc mặt liền khó coi hơn.

Hắn hôm nay mang Hyeonjoon đến đây, kì thật là muốn trước mặt nhiều người như vậy xác nhận mối quan hệ của hai người, cũng làm cho đám bằng hữu của hắn sau này câm miệng ít nói linh tinh. Nhưng chính là hắn không hề nghĩ tới Han Wangho cư nhiên lại trở về. Nhiều năm như vậy qua đi, muốn nói còn tình yêu hay rung động quả thật là chê cười, trước kia khi rời đi Han Wangho đã quyết tuyệt chia tay, bản thân hắn cũng là người cường chấp cực đoan, cỗ hỏa này luôn nghẹn không phóng ra được.

Khi hôn Han Wangho, bản thân hắn cũng không biết có bao nhiêu ý tứ là muốn chọc giận Hyeonjoon.

Hắn từ trước tới nay chưa từng để ý một người đến thế, đem về nhà chiếu cố, mọi sinh hoạt cá nhân đều tự thân vận động, thậm chí còn vì người nọ mà sẵn sang chặt đứt giao tình với huynh đệ hơn hai mươi năm, cho dù đối với Han Wangho trước kia hắn cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy.

Lee Minhyeong tự nhận mình đã thể hiện ra đủ rõ rồi, thật không nghĩ tới sau khi khỏi bệnh Hyeonjoon tận lực cùng hắn khách sáo giữ khoảng cách, một bộ dáng hận không thể lập tức rời đi.

Hyeonjoon lúc trước sống chết yêu cầu hắn yêu cậu, hiện tại hắn nguyện ý yêu, cậu ngược lại muốn chạy đi. Lee Minhyeong càng nghĩ càng giận, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, tức tối đứng lên đá cái bàn, không nói không rằng bỏ đi ra ngoài.

Park Jaehyuk nhìn bộ dáng nổi giận của Lee Minhyeong, thầm than không tốt, gã lo lắng hắn xúc động quá mức mà muốn đuổi theo đánh người, vội vội vàng vàng đi qua giữ người lại, "Cậu bình tĩnh đi."

"Cút ngay." Chút ngẫn nại còn sót lại của Lee Minhyeong bay mất, vung tay đẩy người nọ ra.

Những người khác vẫn chưa hiểu rõ tình hình, không biết tại sao đột nhiên Lee Minhyeong lại trở nên như vậy, rõ ràng một giây trước vẫn còn bình thường.

"Cậu muốn cậu ấy lại tái phát bệnh nữa phải không?" Park Jaehyuk thấy Han Wangho đang đi tới, đè thấp âm thanh ở bên tai Lee Minhyeong cả giận nói.

Lee Minhyeong nghe vậy dừng bước.

Park Jaehyuk buông hắn ra, cau mày nói, "Tôi sẽ đưa cậu ấy về, cậu tự mình nghĩ lại đi." Nói xong liền chào người khác một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, nhìn đến ánh mắt nghi vấn của Han Wangho cũng cười cười không nhiều lời, "Cậu ta không có việc gì, mọi người cứ chơi tiếp đi."

Những người khác nhìn sắc mặt Lee Minhyeong khó coi như vậy đương nhiên biết không có khả năng là không-có-việc-gì, chỉ là không ai dám hỏi nhiều, lại nhao nhao nói cười thay đổi đề tài, duy có Jeong Jihoon vẫn cau mày gắt gao nhìn chằm chằm Lee Minhyeong.

Đi ra khỏi cửa khách sạn Hyeonjoon mới kịp nghĩ tới mình hình như không mang theo tiền. Cậu bị Lee Minhyeong mạnh mẽ lôi đến đây, ngay cả thời gian lên phòng lấy tiền trong túi cũng không có. Nơi này cách nhà anh rất xa, đi đường cũng không biết phải đi mất bao lâu, mà căn bản cậu cũng không có khả năng trở lại đấy. Cậu không muốn anh hiểu lầm mình, hơn nữa Han Wangho đã trở về, cậu cũng không nguyện ý muốn quấy rầy bọn họ.

Hyeonjoon đứng tại chỗ lục lọi túi quần túi áo trên người một lần nữa, cầu mong có thể tìm ra chút tiền lẻ. Cuối cùng sờ thấy một tờ giấy nhỏ dưới đáy túi quần, bên trong có mấy đồng tiền xu rơi ra, cậu đuổi theo không kịp, trơ mắt nhìn nó nảy trên đường, lăn vào gậm tủ giữa hai cửa hàng.

Đó là tiền xu hôm qua sau khi đi siêu thị Shin Yoona thuận tay nhét vào người cậu, cô rất ghét phải cầm tiền xu dễ rơi. Hiện tại cậu cũng chỉ có mấy đồng lẻ kia, tốt xấu gì vẫn có thể đủ để bắt xe bus trở về, Hyeonjoon không cố tìm những thứ khác nữa, ngồi xổm xuống nhặt tiền.

Lúc Park Jaehyuk đi ra chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cách đó không xa Hyeonjoon lúi húi ngồi xổm trên mặt đất, tay vói vào trong gầm tủ dùng sức sờ soạng tìm gì đó. Gã ngây ra một lúc, sau đó mới định thần bước nhanh qua kéo Hyeonjoon đứng lên, nhíu mày hỏi, "Cậu đang làm gì đó?"

Hyeonjoon thình lình bị người khác kéo lên còn có chút không vững, vừa quay đầu nhìn thấy Park Jaehyuk mới hồi phục lại, lí nhí đáp, "Tiền rơi vào trong đó."

"Tiền gì cơ?" Park Jaehyuk buông tay cậu ra, khó hiểu tiền như thế nào mà có thể rơi vào nơi đấy được.

Hyeonjoon thoáng ngượng ngùng, do dự một lúc mới trả lời, "Không có gì, chỉ là chút tiền xu lẻ thôi..."

Park Jaehyuk trong lòng thở dài, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà lên tiếng nhắc nhở, "Quần áo bẩn rồi kìa." Hyeonjoon nghe lời cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay áo mình dính không ít bụi, cậu vội vàng cười cười dùng tay lau đi.

Park Jaehyuk nhìn bộ dáng cậu cẩn thận cúi đầu phủi quần áo, không biết làm sao trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, chờ cậu xong xuôi mới mở miệng một lần nữa, "Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu về."

Hyeonjoon liền lắc đầu từ chối, "Không cần không cần, tự tôi... về là được, không cần phải phiền anh."

Park Jaehyuk bất đắc dĩ, đành phải đem Shin Yoona ra làm lá chắn, "Đi thôi, dù sao tôi cũng phải về sớm, chị Yoona của cậu mà biết tôi để cậu một mình ở đây nhất định sẽ bắt tôi quỳ mà dọn toilet."

Hyeonjoon nghĩ đến Shin Yoona cũng không đành từ chối ý tốt của Park Jaehyuk nữa, cười cảm ơn rồi đi theo gã đến bãi đỗ xe.

Chờ đi được một đoạn, Park Jaehyuk khẽ liếc sang Hyeonjoon vẫn đoan đoan chính chính ngồi không hé miệng một câu, khụ khụ hai tiếng rồi không được tự nhiên nói, "Cái kia... trước đây không tìm được cơ hội..."

Hyeonjoon quay đầu nhìn gã.

Park Jaehyuk hai mắt vẫn nhìn thẳng, đưa tay sờ sờ mũi, "Hyeonjoon, trước kia tôi đối với cậu... thực sự quá phận, hôm nay tôi muốn xin lỗi, mong cậu sẽ không để trong lòng." Trước kia gã không có trói buộc, thích làm gì thì làm, cảm thấy đương nhiên mọi người luôn phải vây quanh mình, từ khi gặp Shin Yoona gã mới biết được cái gì là trách nhiệm, biết được nhân quả báo ứng là như thế nào.

Mặc kệ sau này Lee Minhyeong và Hyeonjoon sẽ như thế nào, lời xin lỗi này là gã thiếu Hyeonjoon.

Mất vài giây Hyeonjoon mới phản ứng được Park Jaehyuk muốn nói cái gì, bất an trả lời, "Không có không có, anh đừng nói như vậy, là do tôi đối với Lee Minhyeong làm ra loại chuyện..." Nói đến đây thanh âm cậu dần ngập ngừng, nhỏ xuống. Tuy rằng cậu rất thoải mái với Shin Yoona nhưng đối với Park Jaehyuk vẫn luôn lễ phép hạ mình như vậy, cũng không dám nghĩ vì Shin Yoona tốt với cậu mà gã cũng sẽ phải tốt. Park Jaehyuk trước kia vô cùng chán ghét cậu, thực không nghĩ tới gã thế nhưng lại nói lời xin lỗi.

"Ôi chao tại sao tôi lại không sớm phát hiện ra cậu là người như vậy chứ..." Park Jaehyuk bất đắc dĩ lắc đầu cười, ngày trước gã cảm thấy cậu bỉ ổi vô liêm sỉ, hiện tại hiểu biết một chút mới biết người này căn bản nửa điểm tâm nhãn cũng không có, thậm chí còn phải dùng từ "ngốc" để hình dung.

Hyeonjoon cũng không biết nói gì, lúng túng ha ha cười.

Park Jaehyuk lại liếc cậu một cái, khóe miệng cười hạ dần xuống, có phần do dự tiếp lời, "Han Wangho..." Dừng một chút, "Trước kia là người yêu của Lee Minhyeong, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau. Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lí."

"Tôi không..." Hyeonjoon há mồm muốn nói, Park Jaehyuk đánh gãy lời cậu, đem chuyện của Lee Minhyeong và Han Wangho kể sơ qua.

Han Wangho là con trai Han gia, khi bé lớn lên ở bên ngoài, sáu tuổi mới trở về nhà lớn. Từ nhỏ y đã được theo học vẽ tranh, tính tình lại luôn trầm ồn, an tĩnh. Mẹ Lee Minhyeong ngẫu nhiên gặp y đã vô cùng yêu thích, lập tức để Han Wangho đi theo bà ấy học. Mẹ Lee Minhyeong là tiểu thư nhà gia thế lớn, từ bé được chú trọng bồi dưỡng, biết bao nhiêu người cầu đều không được cơ hội này nên Han gia đương nhiên một trăm phần trăm đồng ý.

Về sau Han Wangho liền thường xuyên ra vào Lee gia, bởi vậy mà quen biết Lee Minhyeong. Y ôn hòa không kiêu không nóng, dung mạo lại cực kì xuất sắc, người thích y không ít, nhưng trái tim lại đặt ở trên người Lee Minhyeong. Không biết từ bao giờ Lee Minhyeong cũng vô thanh vô thức động tâm, chờ đến khi Park Jaehyuk biết được hai người họ đã ở cùng nhau một thời gian rồi.

Nói tới đây gã cũng không khỏi cảm thán, hai người kia trừ bỏ đều là nam, dung mạo gia thế đều không có gì thiếu sót, làm cho bọn họ muốn phản đối cũng không biết nói thế nào.

Có điều thời gian càng dài, Han Wangho càng nảy sinh áy náy với mẹ Lee Minhyeong, đối với Lee Minhyeong cũng đều là y nhân nhượng bao dung, bọn họ một chút lòng tin vào tương lai cũng không có. Vừa vặn lúc đó Han gia xảy ra biến cố, Han Wangho không có bất luận dấu hiệu gì liền theo người nhà sang nước ngoài, chỉ để lại cho Lee Minhyeong một bức thư ngắn, nói muốn cùng hắn chia tay, mong hai người không cần liên lạc nữa.

Lee Minhyeong lúc ấy bị trúng một vố đau, nhưng hắn vốn tự trọng rất cao, có chết cũng quyết không đi tìm Han Wangho. Han Wangho vốn đang do dự luyến tiếc, thấy Lee Minhyeong nửa điểm phản ứng cũng không có liền thật sự tâm nguội ý lạnh.

Hai người cứ như vậy hoàn toàn chặt đứt liên hệ.

Park Jaehyuk thở dài, bất đắc dĩ cười, "Han Wangho vốn cũng hi vọng Lee Minhyeong có thể đuổi theo y một lần, ai mà biết được tên kia mắt mọc trên đầu nhất quyết không chịu cúi, tôi đều xem như phục cậu ta..."

Hyeonjoon còn đắm chìm trong câu chuyện của hai người nọ, nghe đến đó mới hồi phục lại tinh thần. Cậu nhớ đến phản ứng khi anh gặp lại người kia, nghĩ lại cách ánh mắt bọn họ đối diện với nhau, rũ mắt chậm rãi mỉm cười, "Hôm nay lúc ăn cơm có thể nhìn ra, Lee Minhyeong vẫn còn thích Han tiên sinh."

Park Jaehyuk không trực tiếp trả lời, chỉ cười theo, "Hai người họ... nếu lúc trước đồng ý đều thối lui một bước, không biết chừng hiện tại cả mọi người trong nhà cũng biết rồi đi." Nói xong gã mới đột nhiên kịp nhận ra, có chút xấu hổ nói, "Tôi nói với cậu chuyện này, chỉ là hi vọng cậu hiểu được, Han Wangho cùng những người khác không giống... Cậu đừng nghĩ nhiều."

Hyeonjoon nhìn biểu tình khó xử của Park Jaehyuk, thu hồi tươi cười nghiêm túc nói, "Tôi không nghĩ nhiều, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Anh... Mọi người hãy tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ không quấn Lee Minhyeong nữa." Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao còn có thể mù quáng si tâm vọng tưởng đây? Đừng nói Lee Minhyeong có người yêu, cho dù không có, cậu cũng không muốn làm phiền anh nữa.

Park Jaehyuk nhìn vẻ mặt kiên định của Hyeonjoon, hơi nhíu mày. Theo lí mà nói đối với gã, gã hẳn là nên cảm thấy may mắn vì rốt cục Hyeonjoon đã có thể nghĩ thông suốt mới đúng, dù sao đây vẫn là cách tốt nhất cho ba người bọn họ.

Nhưng không biết vì cái gì gã lại cảm thấy ẩn ẩn khó chịu, chỉ cần nghĩ tới khi Hyeonjoon sinh bệnh thái độ của Lee Minhyeong đối với cậu như bảo bối kia, gã liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro