Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Môi hai người chạm nhau, trong chớp mắt Hyeonjoon đã vội vươn tay đẩy Lee Minhyeong ra, rụt đầu về phía sau tạo khoảng cách.

Lee Minhyeong dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Biểu tình trên mặt Hyeonjoon không phải kiểu vui sướng thẹn thùng, cậu há hốc miệng sửng sốt, sau đó mới nỗ lực cười gượng nói, "Lee Minhyeong, tôi không hiểu ý anh nói là gì." Cùng Lee Minhyeong sống cả đời? Lời như thế thật sự quá nực cười.

Một ngày trước khi xảy ra tai nạn cậu còn tận mắt chứng kiến Lee Minhyeong hôn Han Wangho, tận mắt nhìn thấy bọn họ quay lại với nhau. Lúc này mới không qua bao lâu, vì nguyên cớ gì thái độ của Lee Minhyeong lại đột nhiên thay đổi như vậy?

Lee Minhyeong nắm chặt bàn tay Hyeonjoon đang run bần bật, rồi nhẹ nhàng đặt trở lại. Sau đấy hắn đứng thẳng dậy, một lần nữa trở lại ngồi bên giường, nhìn Hyeonjoon nói, "Hyeonjoon, tôi không bức em. Nhưng em không có khả năng trốn tránh cả đời."

Nếu nói trước kia là chút ám chỉ không rõ ràng thì hiện tại đã nói thẳng như vậy, còn muốn bảo không hiểu chính là đang tận lực lảng tránh. Lee Minhyeong cũng biết Hyeonjoon không tin chính mình, quá khứ của ba năm trước là khúc mắc lớn nhất trong lòng cậu, không phải nhất thời có thể cởi bỏ.

Hắn không ép cậu, cũng không trông mong cậu có thể ngay lập tức khôi phục lại thái độ của ngày xưa. Chỉ có điều cậu không thể tiếp tục lùi bước, không thể luôn dùng danh nghĩa áy náy cùng cảm kích để đuổi hắn đi.

Hyeonjoon nhìn biểu tình trên mặt Lee Minhyeong, miệng hơi hé ra nhưng rốt cục vẫn không biết nói cái gì. Nếu nhận định anh đang muốn bồi thường tình cảm cho cậu cũng chính là nhận định cậu đang trốn tránh. Càng giải thích lại càng không đi tới đâu cả.

Thở dài trong lòng, cậu không muốn tranh luận nữa, chỉ xoay người nằm xuống nhắm mắt lại. Dù sao thì chờ thân thể này tốt hơn, không còn vẻ bệnh hoạn nằm ở đây nữa có lẽ thái độ muốn "hiến thân" này của anh cũng sẽ tự nhiên mất đi.

Lee Minhyeong nhìn Hyeonjoon nhắm mắt không muốn cùng hắn nhiều lời cũng không sinh khí. Hắn không vội vã rời đi mà ngồi ở một bên chuyên chú nhìn cậu, trong lòng chưa bao giờ có bình tĩnh, an nhiên.

Đoạn thời gian Hyeonjoon hôn mê kia, không có đến một ngày hắn ngủ được an ổn. Hắn sợ trong khi hắn ngủ, biết đâu khi tỉnh lại hắn sẽ mãi mãi không được nhìn thấy cậu nữa. Loại cảm giác mỗi khắc đều sợ hãi lo lắng đó, hắn cũng không biết mình làm cách nào mà mình chống đỡ qua được.

Cho đến hiện tại, cho dù là Hyeonjoon không cần hắn, hắn cũng không có khả năng buông tay.


Ngày hôm sau khi Shin Yoona tới tìm Hyeonjoon liền bị Seo Jinhyeok chặn ở ngoài cửa. Seo Jinhyeok cũng không quản Shin Yoona là thân phận gì, bị cô ức giận đến giậm chân mắng chửi vẫn lạnh mặt lặp lại, "Shin tiểu thư xin đừng làm tôi khó xử."

Shin Yoona biết Seo Jinhyeok chỉ nhận lệnh nên không nháo với cậu nữa. Cô trực tiếp gọi cho Lee Minhyeong, điện thoại vừa kết nói liền hỏi, "Anh có ý định gì?"

Lee Minhyeong đang ở trong phòng bệnh cùng Hyeonjoon ăn cơm, hắn một bên duỗi đũa lọc hết thịt bồ câu trong bát gắp cho Hyeonjoon, một bên nhàn nhạt trả lời, "Không có ý gì cả."

Hyeonjoon đang cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, nghe anh nói vậy không khỏi có chút kì quái, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Lee Minhyeong cũng không ngại, vẫn như cũ ngồi bên giường cậu nghe điện thoại. Hyeonjoon mơ hồ nghe thấy tiếng Shin Yoona, nhẹ giọng hỏi, "Là chị Yoona sao?" Cậu không có di động, Shin Yoona muốn tìm cậu đều phải gọi cho Lee Minhyeong hoặc Seo Jinhyeok.

Lee Minhyeong gật đầu, đưa điện thoại cho Hyeonjoon, "Chị Yoona, có chuyện gì vậy?"

Shin Yoona đang mắng chửi Lee Minhyeong đến cẩu huyết lâm đầu, thình lình nghe thấy giọng Hyeonjoon, tức giận cắn răng nói, "Hyeonjoon, tên hỗn đản Lee Minhyeong kia không cho tôi vào thăm cậu."

Hyeonjoon ngây ra một lúc, nhìn người bên cạnh chăm chú gỡ cá một bộ dạng không liên quan đến mình liền có chút nóng nảy, "Anh tại sao... tại sao lại không cho chị Yoona vào?"

Lee Minhyeong không trả lời, gắp một miếng thịt bò mềm đưa tới bên miệng cậu, mở miệng nói, "Há mồm."

Hyeonjoon nghiêng mặt tránh đi, thở phì phì nói lớn, "Lee Minhyeong!"

Lee Minhyeong nhìn cậu, bất đắc dĩ thu hồi đũa, muốn nói gì đó chợt nghe "Đông" một tiếng, cửa bị ai đó nặng nề đá văng ra, bên ngoài truyến đến tiếng ồn ào nhốn nháo.


Jeong Jihoon đứng ở trước cửa, đằng sau Seo Jinhyeok cố giữ y lại. Jeong Jihoon đang muốn mở miệng mắng chửi người thì nhìn bất ngờ thấy Lee Minhyeong, lời nói ác độc hết thảy đều nghẹn ở yết hầu.

Seo Jinhyeok một tay đè ngực vội chạy theo sau, cúi đầu nói, "Lee thiếu, thực xin lỗi, tôi không ngăn được y." Thanh âm lẫn tiếng thở dốc hổn hển, phía sau Shin Yoona cũng nhân cơ hội theo vào.

Shin Yoona đỡ lấy Seo Jinhyeok, đứng ở cửa phòng bệnh mà nhìn Jeong Jihoon. Người này thật sự điên rồi, Seo Jinhyeok y cũng dám đánh, đây chẳng phải ở trước mặt mọi người mà cho Lee Minhyeong một cái bạt tai sao.

Sắc mặt Lee Minhyeong khó coi đến dọa người, hắn lạnh lẽo nhìn Jeong Jihoon, ẩn ẩn tức giận thấp giọng ra lệnh, "Đi ra ngoài."

Jeong Jihoon mặt trắng nhợt, lẩm bẩm tự nói, "Lee Minhyeong... Anh thật quá đáng..." Cho dù không phải tình yêu, nhưng ít nhất y và Lee Minhyeong vẫn là anh em nhiều năm, Lee Minhyeong gặp chuyện lớn như vậy thế nhưng không nói cho y biết, cho tới hôm nay cũng không muốn gặp y. Từ lần trước y làm Hyeonjoon bị thương, y đã sớm phát hiện ra giữa mình và Lee Minhyeong có gì đó ngăn cách, hắn không còn tín nhiệm y như trước kia nữa.

Jeong Jihoon nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên âm ngoan. Y quay đầu nhìn thẳng vào Hyeonjoon, cười lạnh nói,

"Cho dù nó không còn sống được lâu nữa, anh cũng không..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Lee Minhyeong một cước đá bay vào góc tường. Tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, chỉ thấy Lee Minhyeong bước đi qua nắm cổ áo Jeong Jihoon nhấc y lên, nắm tay hung hăng nện xuống, nháy mắt, khóe miệng Jeong Jihoon chỉ thấy máu.


Hyeonjoon cùng Shin Yoona đều bị khí thế bạo ngược lạnh lẽo trên người Lee Minhyeong dọa sợ, chỉ có Seo Jinhyeok lấy lại tinh thần, bước nhanh tới ngăn hắn lại, "Lee thiếu, được rồi." Miệng mũi Jeong Jihoon đều tứa máu, nếu đánh tiếp ắt sẽ xảy ra chuyện.

Lee Minhyeong dừng một chút, sau đó buông tay ra, mặt không đổi sắc nhìn Jeong Jihoon, "Mau cút ra ngoài."

Jeong Jihoon chống tay muốn đứng lên, vài lần đều trượt ngã dúi xuống. Seo Jinhyeok đành đi qua nâng y dậy, dìu y ra khỏi phòng.

Lee Minhyeong như không có việc gì ngồi xuống lại bên người Hyeonjoon, nhét đũa vào trong tay cậu, thản nhiên nói, "Ăn cơm." Nói xong bản thân hắn cũng cầm đũa muốn gắp đồ ăn vào bát cậu, có điều tay hắn run rẩy đến lợi hại, đồ ăn cứ liên tục rơi giữa đường.

Hắn kì thật không giống như bề ngoài, hắn không trấn tĩnh lạnh lùng được như vậy. Tuổi thọ của Hyeonjoon sau này chính là vết thương lớn nhất trong lòng hắn. Đến chính hắn cũng không dám nói, dám đụng đến vết thương này, Jeong Jihoon lại càng muốn lấy dao khoét sâu vào bên trong.

Hyeonjoon cái gì cũng chưa hỏi, thực ra cũng không cần phải hỏi nữa. Nhìn phản ứng của Lee Minhyeong, cậu biết những lời của Jeong Jihoon là sự thật. Hyeonjoon trong lòng bất đắc dĩ, chuyện trọng yếu như vậy, rõ ràng cậu mới là người nên biết nhất, vì cái gì lại không nói cho cậu ngay từ đầu? Bất quá cuối cùng cậu cũng hiểu được, nguyên nhân vì sao hiện tại anh lại đối tốt với cậu như vậy.

Hyeonjoon đưa tay nắm chặt bàn tay Lee Minhyeong vẫn không ngừng run rẩy, lấy khăn tay lau vết máu dính trên mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói, "Tự tôi ăn được rồi, anh đừng lo cho tôi." Đoạn quay đầu nhìn Shin Yoona đứng bên cạnh sắc mặt cũng không được tốt lắm, "Chị đã ăn gì chưa?"

Shin Yoona giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái, "Đã ăn rồi, không cần quan tâm đến tôi."

Hyeonjoon ứng thanh, lúc này mới chuyên tâm ăn đồ của mình.

Qua một lúc lâu, đột nhiên Lee Minhyeong mở miệng nói, "Về sau chậm rãi điều trị, sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ sau này."

Hyeonjoon ngây cả người, gật gật đầu ừ một tiếng. Kì thật anh cũng không cần phải nói những lời này để an ủi cậu.

Con người sợ cái chết, đơn giản là vì sợ không bỏ được bận tâm. Có người mà mình luyến tiếc, thời thời khắc khắc sẽ lo lắng nếu như mình mất, người kia rồi sẽ như thế nào.

Nhưng là cậu không có.

Shin Yoona có người nhà và Park Jaehyuk chiếu cố, cô sẽ sống rất tốt. Lee Minhyeong lại càng không cần cậu phải lo, anh rất cường đại, quả thực không gì là không làm được, thế giới này có gì có thể quật ngã được anh? Có gì có thể khiến anh sợ hãi cơ chứ?

Cậu không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng tóm lại sẽ không lập tức chết ngay. Cho dù đến khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi thì cũng đủ rồi.


Từ lần trước sau khi nghe Han Wangho nói, mẹ Lee Minhyeong vẫn cảm thấy không yên lòng, sau cùng nhịn không được tìm người hỏi rõ ngọn ngành. Nghe được Lee Minhyeong hiện tại mỗi ngày đều ở bệnh viện, trong lòng lại càng bất an.

Bà đi tìm Lee Seongwoong nói chuyện, Lee Seongwoong ban đầu cũng không để trong lòng, dù sao Hyeonjoon vì Lee Minhyeong mà bị thương nặng như vậy, hắn chiếu cố cậu cũng là việc hoàn toàn hợp tình hợp lí. Nhưng càng về sau, trong nhà vài lần sắp xếp để Lee Minhyeong đi gặp mặt tiểu thư của một vài thương gia hắn đều lấy lí do các loại để từ chối, lúc này Lee Seongwoong mới để ý mọi chuyện.


Buổi tối ông gọi Lee Minhyeong về ăn cơm, cũng không hỏi hắn có lịch trình gì khác không, trực tiếp mở miệng nói, "Ngày mai Yoon lão gia tử dẫn cháu gái đến nhà chơi, con nhớ về sớm."

Động tác gắp đồ ăn của Lee Minhyeong dừng một chút, "Ngày mai công ty có việc, khả năng lớn con không về được."

Lee Seongwoong trầm xuống, Lee Minhyeong bây giờ ngay cả ngoài mặt có lệ cũng không nguyện ý làm. Ông không tỏ ra tức giận, bất động thanh sắc liếc Lee Minhyeong một cái.

Lee Minhyeong vốn tưởng rằng sẽ bị ông mắng mỏ, thậm chí còn chuẩn bị tốt tinh thần tối nay sẽ ngả bài, nào ngờ Lee Seongwoong cứ như vậy dừng lại, nửa điểm ý tứ muốn truy vấn cũng không có.

Lee Minhyeong nhíu nhíu mày, trong lòng thoáng có chút không yên.

Cơm nước xong, Lee Minhyeong lấy canh gà hầm từ nhà bếp, tạm biệt cha mẹ nói mình đến bệnh viện.

Mẹ Lee Minhyeong nhìn theo bóng lưng con trai, ngẫm lại khi về nhà việc đầu tiên hắn làm là dặn nhà bếp hầm canh, chinh mình cũng không yên tâm mà đi nhìn vài lần. Bà càng lúc càng nghi ngờ, Lee Minhyeong lớn như vậy nhưng bà chưa hề thấy hắn để ý một người đến thế.

Bà ấy quay đầu nhìn Lee Seongwoong, cau mày mất hứng nói, "Ông còn muốn mặc kệ?"

Lee Seongwoong buông bát, dùng khăn mặt xoa xoa tay, lúc này mới lấy di động gọi cho thư kí Jang.


Buổi tối ông gọi Lee Minhyeong về ăn cơm, cũng không hỏi hắn có lịch trình gì khác không, trực tiếp mở miệng nói, "Ngày mai Yoon lão gia tử dẫn cháu gái đến nhà chơi, con nhớ về sớm."

Động tác gắp đồ ăn của Lee Minhyeong dừng một chút, "Ngày mai công ty có việc, khả năng lớn con không về được."

Lee Seongwoong trầm xuống, Lee Minhyeong bây giờ ngay cả ngoài mặt có lệ cũng không nguyện ý làm. Ông không tỏ ra tức giận, bất động thanh sắc liếc Lee Minhyeong một cái.

Lee Minhyeong vốn tưởng rằng sẽ bị ông mắng mỏ, thậm chí còn chuẩn bị tốt tinh thần tối nay sẽ ngả bài, nào ngờ Lee Seongwoong cứ như vậy dừng lại, nửa điểm ý tứ muốn truy vấn cũng không có.

Lee Minhyeong nhíu nhíu mày, trong lòng thoáng có chút không yên.

Cơm nước xong, Lee Minhyeong lấy canh gà hầm từ nhà bếp, tạm biệt cha mẹ nói mình đến bệnh viện.

Mẹ Lee Minhyeong nhìn theo bóng lưng con trai, ngẫm lại khi về nhà việc đầu tiên hắn làm là dặn nhà bếp hầm canh, chinh mình cũng không yên tâm mà đi nhìn vài lần. Bà càng lúc càng nghi ngờ, Lee Minhyeong lớn như vậy nhưng bà chưa hề thấy hắn để ý một người đến thế.

Bà ấy quay đầu nhìn Lee Seongwoong, cau mày mất hứng nói, "Ông còn muốn mặc kệ?"

Lee Seongwoong buông bát, dùng khăn mặt xoa xoa tay, lúc này mới lấy di động gọi cho thư kí Jang.


Dĩ vãng cho dù trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ những mỗi người đều có việc riêng để làm. Lee Minhyeong chuyên tâm làm việc, còn cậu thì đọc sách hoặc nghiên cứu một chút những thứ Shin Yoona đem tới.

Giống như hôm nay, thân mật như vậy mà ngồi cùng nhau một chỗ, hình như vẫn là lần đầu tiên.

Không hiểu sao Hyeonjoon chợt cảm thấy khẩn trương, xấu hổ ngồi yên trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mở miệng lí nhí nói, "Minhyeong, anh có việc thì đi trước đi." Nói xong cảm thấy những lời này có ý đuổi người hơi rõ ràng, lại lắp bắp bổ sung, "Ý tôi không phải vậy, ý là tôi ở đây không có việc gì..." Càng nói hình như lại càng thêm kì quái, cậu còn muốn giải thích, Lee Minhyeong đã cắt lời, "Tôi không có việc gì."

Lời chưa nói ra bị ngăn ở yết hầu, nghĩ nghĩ không biết nói gì nữa, lại không nguyện ý ngồi yên như vậy, Hyeonjoon đành quẫn bách nói, "Vậy về phòng đi." rồi vội vã đứng dậy.

Lee Minhyeong đồng ý, cũng theo cậu đứng lên, nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi về phía trước.

Mới đi hai bước, Hyeonjoon không được tự nhiên muốn rút tay về, "Tự tôi đi được."

Lee Minhyeong quay đầu nhìn cậu, thản nhiên nói, "Một là tôi dắt, hai là tôi bế em lên, em chọn một cái đi!"

Hyeonjoon nhìn vẻ mặt anh biết anh không nói đùa, cùng với những việc trước kia đã trải qua, cậu cũng không dám hoài nghi việc anh nói được là làm được, vì vậy cũng không dám rút tay ra nữa.

Ra khỏi hoa viên, trước cửa bệnh viện phải lên mấy bậc thang, Lee Minhyeong mỗi bước đều cúi đầu nhìn Hyeonjoon, mày hơi nhíu lại, ngoài miệng không ngừng dặn cậu đi chậm lại.

Từ góc độ của Hyeonjoon có thể nhìn thấy hình dáng anh tuấn của Lee Minhyeong, rèm mi buông xuống ánh mắt chuyên chú, đột nhiên cậu có chút hoảng hốt, không cẩn thận bước hụt một bước, cả người cứ vậy ngã sấp về phía trước.

May mà đúng lúc đó Lee Minhyeong kịp thời vươn tay ôm lấy cậu, cậu mới không té lăn trên mặt đất.

Hyeonjoon còn chưa kịp nói chuyện đã bị Lee Minhyeong bế ngang lấy, cậu xấu hổ ngẩng đầu, vừa mới hô hai chữ "Minhyeong" liền bế chặt miệng không lên tiếng.

Sắc mặt anh quá sức đáng sợ, so với ngày đó cùng Jeong Jihoon động thủ không kém hơn phân nào. Cũng là từ lần đó cậu mới phát hiện, Lee Minhyeong nổi giận mắng người ngược lại không là gì, thời điểm anh chân chính nổi giận một câu cũng không nói, trên mặt cũng không có biểu tình, khiến người đối diện ngay cả nửa điểm âm thanh cũng không dám phát ra.

Lee Minhyeong cúi đầu nhìn Hyeonjoon, vốn định mở miệng mắng, thấy cậu lộ vẻ sợ hãi đành nhịn lại, cắn răng bực dọc nói, "Đến cả đường cũng không biết đi."

Hyeonjoon có chút bất đắc dĩ, không rõ vì cớ gì Lee Minhyeong lại tức giận như vậy. Chỗ này nếu có ngã cũng không đến mức chết người a... Đương nhiên cậu cũng chỉ dám nói thầm trong lòng.

Lee Minhyeong ôm Hyeonjoon trở về phòng, thả cậu lên giường, bản thân cũng không rời đi mà trèo lên cùng. Hắn nghiêng người kéo Hyeonjoon vào trong ngực, để hai thân thể dính sát vào nhau, sau đó hai mắt nhắm lại không nói chuyện.

Hyeonjoon trợn tròn mắt nhìn anh, có phần không quen lui về phía sau.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, từ khi cậu có thể đi ra ngoài, Lee Minhyeong chỉ cần không có việc gì buổi tối đều sẽ ngủ ở nơi này. Lúc mới đầu cậu còn thương lượng với anh, hoặc cùng anh nghiêm túc nói chuyện vài lần, chứng minh cậu không cần anh cũng làm được một số việc. Kết quả Lee Minhyeong hoàn toàn không để tâm, mặc cậu tự nói tự nghe, ôm chầm hôn môi để chặn lời cũng không ít.

Cậu căng thẳng giữ khoảng cách mà ngủ thiếp đi, không phát hiện từ sáng sớm Lee Minhyeong đã tỉnh lại, mở mắt mặc không lên tiếng mà nhìn cậu.

Hyeonjoon bắt gặp tầm mắt của anh, xấu hổ cười trừ một cái.

Còn chưa kịp nói gì, Lee Minhyeong nghiêng người qua hôn lên trán cậu, sau đó dọc theo sống mũi chậm rãi trượt xuống, hôn lên khóe miệng. Đều là nụ hôn ôn nhu không chưa dục vọng, mang theo quý trọng cùng hương vị cẩn thận, nâng niu.

Khóe miệng cười Hyeonjoon chậm rãi biến mất, cậu thở nhẹ ra, không biết tiếp theo phải làm gì.

Lee Minhyeong dừng động tác nhìn người trong lòng, vươn tay vuốt khóe mắt của cậu, khẽ gọi một tiếng tên cậu.

"Hyeonjoon..."

Cậu khẩn trương ứng thanh.

Lee Minhyeong nhãn thần không lay động nhìn cậu, thanh âm trầm thấp thong thả, "Trước kia là tôi không phải, từ nay về sau sẽ đối tốt với em."

Tâm Hyeonjoon giống như bị ai nhéo một cãi, mũi đau xót, trước mắt nhòe đi không thấy rõ.

Lee Minhyeong ôm cậu vào ngực, chậm rãi lặp lại một lần nữa, "Từ nay về sau sẽ đối tốt với em."

Thân thể Hyeonjoon run lên, cậu cắn chặt răng, cố gắng áp chế nước mắt. Cũng không biết qua bao lâu mới "Ừ" một tiếng, thanh âm cơ hồ nhẹ tới mức nghe không được.

Cậu không muốn tham lam, nhưng chỉ một giây này thôi.

Một giây này để cậu lừa gạt chính mình.

Lừa gạt mình một lần nguyện tin tưởng vào lời anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro