Chương 5: Con sẽ cứu mẹ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ung thư dạ dày giai đoạn hai?" Hyeonjoon ngơ ngác mà nhìn bác sĩ, nhất thời có chút không phản ứng kịp, nửa ngày sau mới mơ hồ lặp lại, "Ung thư dạ dày?... Liệu có thể chẩn đoán nhầm hay không?" Vừa dứt lời cậu mới ý thức được ở trước mặt bác sĩ hoài nghi kết luận của bọn họ thực sự có phần không phải lắm.

May mắn bác sĩ cũng không tức giận, chỉ ngẩng đầu liếc Hyeonjoon một cái, giải thích cặn kẽ hơn, "Người bệnh có hiện tượng nôn ra máu, bởi tế bào ung thư đã di căn rộng hơn, phá vỡ các mạch máu khiến bên trong xuất huyết. Đây là dấu hiệu rõ nhất của ung thư dạ dày giai đoạn hai."

Cậu lẳng lặng nghe xong mới vội vàng hỏi, "Như vậy có cách trị liệu..."

"Theo chẩn đoán ban đầu tế bào ung thư còn chưa di căn quá mức nguy hiểm, cần phẫu thuật sớm."

Trong lòng Hyeonjoon nhẹ nhàng thở ra, còn có thể phẫu thuật tức là còn có hi vọng. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, cậu nhìn bác sĩ cẩn thận hỏi, "Xin hỏi chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?"

Bác sĩ đang viết bệnh án, đầu cũng không ngẩng lên đáp, "Phí phẫu thuật, phí trị bệnh bằng hóa chất, còn tùy vào thể chất người bệnh, hiện tại giá khoảng 100 đến 200 triệu. Sau đó còn tùy tình huống hậu phẫu để xem xét xem có nên tiếp tục điều trị hóa chất hay không, hơn nữa còn tiền thuốc men..." Nói đến đây bác sĩ ngẩng mặt lên, ánh mắt có lỗi liếc cậu một cái, "Tôi không có cách nào cho cậu một con số cụ thể."

Trong đầu cậu trống rỗng.

100 đến 200 triệu, còn chưa tính chi phí trị liệu hậu phẫu.

Mà vấn đề là toàn bộ số tiền cậu có trong ngân hàng còn không đủ 100 triệu, ngay cả mức giá thấp nhất cũng không ứng phó nổi.

Bác sĩ nhìn bộ dáng cậu khó xử, nhăn mi lại dặn dò, "Người nhà tốt nhất nên mau chóng quyết định, phẫu thuật càng sớm đối với người bệnh càng tốt, đừng để mất quá nhiều thời gian."

"Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."

Lúc cậu trở lại phòng bệnh, mẹ tôi đã nặng nề thiếp đi được một lúc, dì Shin thấy cậu vội vàng tiến đến hỏi han, "Thế nào? Bác sĩ nói là bệnh gì?"

"Ung thư dạ dày." Cậu biết việc này không thể gạt dì Shin được, dù sao về sau còn rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của bà ấy.

"Làm sao có thể..." Hốc mắt dì Shin đỏ lên, ở tuổi này của bà, nghe thấy loại bệnh ung thư này đại khái đều cảm thấy không còn hi vọng.

"Không có việc gì, bác sĩ nói có thể phẫu thuật, nếu thành công sẽ khỏi hoàn toàn." Cậu miễn cưỡng bày ra một cái tươi cười, nhẹ giọng an ủi.

"Vậy... sẽ phải mất rất nhiều tiền đúng không..." Dì Shin lo lắng hỏi tôi.

"Cháu sẽ nghĩ biện pháp, giờ muộn rồi dì nên về nghỉ trước đi ạ." Dì Shin đã vất vả cả một buổi tối, tuổi tác bà ấy lại lớn nên cậu có chút không yên lòng.

"Được rồi, dì về lấy một ít quần áo cho mẹ con, sợ sẽ phải nằm viện một thời gian." Dì Shin thở dài, dặn dò cậu vài câu rồi mới rời khỏi phòng.

Hyeonjoon chậm rãi đến cạnh giường ngồi xuống, nhìn gương mặt mẹ đau đớn khẽ nhăn lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bà ôm bụng ngã xuống đất, tâm can nhói lên đau lòng. Vươn tay vuốt lại tóc mái cho bà, cậu âm thầm quyết định, vô luận phải dùng biện pháp gì, nhất định phải lo đủ số tiền phẫu thuật.

Giữa trưa dì Shin mang quần áo cùng một ít cháo, trùng hợp lúc này mẹ cậu cũng tỉnh lại, thấy mình nằm bệnh viện bà vô cùng sợ hãi, gắt gao bấu lấy tay Hyeonjoon vẻ mặt muốn khóc nấc lên. Cậu nắm chặt tay bà, kiên nhẫn giải thích bà sinh bệnh cần nằm viện để điều trị, như vậy bụng mới không đau nữa. Dì Shin cũng thừa dịp vội vàng đổ cháo ra muốn uy bà ăn, bà chỉ cau mày xoay đầu.

Cậu đỡ lấy bát cháo từ trong tay dì Shin, cầm thìa múc một chút, thổi thổi, đưa qua nhẹ giọng nói, "Mẹ, ăn một chút được không? Chúng ta ăn một chút..."

Bà do dự nhìn cậu, cuối cùng cũng thỏa hiệp hé miệng nuốt cháo xuống.

Tín nhiệm cùng ỷ lại trong mắt bà khiến cậu bỗng dưng đau xót, cái mũi hấp hấp vội vàng quay đi khụ khụ hai tiếng che giấu, đem nước mắt ép trở về.

Sau khi nhờ dì Shin chiếu cố mẹ xong, buổi chiều cậu đến siêu thị tìm quản lí nói rõ tình huống, hỏi xem mình có thể ứng lương trước hay không. Quản lí lắc đầu từ chối, "Hyeonjoon, tôi biết cậu đang khó khăn, nhưng siêu thị chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy... Cậu nghĩ mà xem, nếu tôi đáp ứng cậu, về sau ai cũng đều muốn tôi chi tiền lương trước vậy tôi phải làm thế nào?"

Tuy có thể hiểu cho khó xử của quản lý nhưng lòng cậu vẫn không tránh được thất vọng.

Xin một ngày nghỉ phép xong, cậu vội rời khỏi siêu thị.

Ở trên đường cái nhìn đám người đi tới đi lui, cậu nhất thời lạc lõng mờ mịt, không biết bản thân nên đi nơi nào vay tiền.

Công việc ở khách sạn đã bị đuổi, ngày trước bị cướp đồ di động cùng số điện thoại người bạn đều ở trong, mà thực sự kể ra, tôi cũng không có người bạn nào có thể trợ giúp vào thời điểm này.

Trong đầu cậu xoay chuyển nghĩ ra rất nhiều biện pháp để có tiền.

Bán máu?

Đem toàn bộ số máu trong người cậu rút ra cũng không được nổi 100 triệu.

Bán mình?

Không nhịn được cười khổ, chưa cần nói đến bộ dáng cậu phổ thông bình thường căn bản chẳng bán nổi, cho dù thật sự có người muốn, như vậy cậu có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

Đột nhiên một ý niệm lóe lên, cậu do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn tìm một tiệm net ở phụ cận, ngồi ở góc hẻo lánh nhất trong phòng.

Mở máy tính lên, vươn tay, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hít một hơi, ở trên thanh công cụ gõ xuống hai chữ "Bán thận."

Nhấn ô tìm kiếm, nháy mắt màn hình xuất hiện vô vàn thông tin liên quan, phần lớn là tin tức cảnh sát phá an, có đôi chỗ giống cậu đăng tin tìm hỏi, phía dưới còn có phản hồi của mọi người.

[Việc này là trái với luật pháp nước chúng ta]

[Mất đi một bên thận thân thể sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, rồi sẽ phải hối hận cả đời]

[Mọi người vẫn nên thận trọng thì hơn]

Một đám chữ lạnh như băng rơi xuống lòng, Hyeonjoon cơ hồ muốn ngay lập tức tắt trang mạng đứng dậy chạy đi. Nhưng bộ dáng một người chăm chú cúi đầu bóc trứng gà cho cậu, người đó vui vẻ hào hứng đưa cậu chiếc túi vàng úa, người đó còn ngốc nghếch ngồi bên thùng rác chờ cậu tận hai ngày...

Cuối cùng là hình ảnh người nọ ôm bụng cuộn mình nằm trên mặt đất.

Hyeonjoon mặt không đổi sắc tắt đi những trang khuyên can ca thán, tiếp tục tìm những trang web có thông tin và số điện thoại. Vội vã lưu lại một dãy số, sau đó xóa lịch sử tìm kiếm, tắt máy tính rời đi.

Đến công viên gần đó tìm một nơi vắng vẻ, cậu lấy điện thoại gọi lần lượt gọi từng số một. Hai số đầu tiên đều không thể liên lạc, đến số thứ ba, điện thoại vang lên rất lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

"Alô!" Bên kia lên tiếng rồi im bặt.

"Xin chào, tôi muốn bán thận."

...

Nói gần một tiếng đồng hồ, đối phương vẫn cảnh giác hoài nghi thân phận của Hyeonjoon, hỏi rất nhiều vấn đề mới đáp ứng bảo cậu đợi. Cúp điện thoại xong tôi vẫn ngồi tại công viên chờ, nhìn hàng cây đại thụ xanh um tươi tốt trước mắt, nhìn những người ngẫu nhiên đi ngang qua trên mặt phảng phất hạnh phúc cùng tươi cười, trong lòng cậu lại là một mảnh mờ mịt.

Qua nửa giờ đối phương gọi điện lại, đại khái vì Hyeonjoon còn trẻ, hơn nữa cam đoan không có bệnh sử nên rất nhanh có người đề xuất muốn cậu qua kiểm tra toàn diện, nếu thành công sẽ nguyện ý trả cho cậu 100 triệu.

"100 triệu? Liệu có thể cao hơn một chút không?"

"Ôi tiểu tử 100 triệu đã là cao rồi, chúng tôi làm nghề này phiêu lưu rất lớn, nếu không phải vì cậu còn trẻ sẽ không có con số đấy đâu. Lại nói tiếp, người trẻ như cậu bán thận đích thực có rất ít người..." Bên kia kì kèo nói rất nhiều.

Cậu nắm chặt điện thoại, không khỏi tự giễu, nếu không phải cùng đường, làm gì có ai muốn bán cơ thể của chính mình.

[... rồi sẽ phải hối hận cả đời]

Câu nói kia trên mạng đột nhiên nhảy vào trong óc.

Cả đời sao...

Không có vấn đề gì. Dùng khỏe mạnh của tôi bù lại cho bệnh tật của mẹ. Hết thảy đều đáng giá.

Căn phòng nhỏ hôn ám chỉ có một chiếc bàn mổ đặt chính giữa, Hyeonjoon nằm ở trên đó, bên cạnh có hai người đeo khẩu trang dùng con dao lạnh căm từng chút từng chút một mở bụng cậu ra. Xúc cảm bị kim loại lạnh ngắt cứa từng nhát lên da thịt rõ rệt đến nao lòng, trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi, bởi vì đau đớn mà thân thể kịch liệt run rẩy. Hai người nọ vẫn không có chút nào để ý tới, chỉ chuyên chú vào động tác trên tay mình, đồng tử lạnh lẽo không mang theo một tia tình cảm. Cuối cùng, một trong hai người đưa tay lên, từ bụng cậu móc ra một quả thận đỏ tươi vẫn còn chảy máu.

...

Hyeonjoon mãnh liệt ngồi dậy, hồng hộc sợ hãi thở dốc. Hóa ra chỉ là cơn ác mộng.

Vươn tay lau mới phát hiện trán phủ đầy mồ hôi lạnh, cậu cố gắng lấy lại hô hấp, trong lòng không ngừng tự an ủi mình chỉ là nằm mơ mà thôi.

Phòng bệnh an tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, cậu quay đầu nhìn mẹ  hai mắt vẫn nhắm nghiền nặng nề ngủ. Nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cửa số, đêm đã về khuya, bầu trời âm trầm không nhìn ra nổi một tia tinh quang, hình ảnh trong mộng không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu, cậu nhắm chặt mắt, thảng thốt áp chế sợ hãi trong lòng.

Hóa ra cậu cũng chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết.

Sáng hôm sau dì Shin vào bệnh viện, mấy ngày nay lúc Hyeonjoon đi làm đều là bà ấy đến ở cùng mẹ cậu. Cậu đã sớm quyết định sau khi bán thận sẽ nghỉ việc ở siêu thị, nói thật cậu cũng không biết cơ thể mất đi một quả thận sẽ có ảnh hưởng như thế nào, có điều giải phẫu xong vẫn phải đi làm loại công việc hao tổn sức lực như ở siêu thị quả thực không có khả năng.

Cùng dì Shin nói cảm ơn xong cậu liền vội vã chạy tới nơi làm, lên xe bus xong mới phát hiện mình để quên di động ở phòng bệnh. Lo lắng nếu xảy ra chuyện gì dì Shin không liên lạc được, cậu lại gấp gáp xuống xe chạy ngược lại về phía bệnh viện.

Đến bệnh viện, vừa mới mở cửa phòng bệnh ra liền nhìn thấy dì Shin đang cầm điện thoại của tôi, trên mặt tràn đầy thấp thỏm cùng bất an.

"Dì Shin, làm sao vậy?" Hyeonjoon vội vàng nhìn về phía mẹ nằm trên giường, bà ấy vẫn còn ngủ, xung quanh cũng không có bác sĩ, không giống như đã xảy ra chuyện gì.

"Hyeonjoon, thế này là thế nào?" Dì Shin do dự đưa điện thoại cho cậu, lo lắng hỏi.

Cậu nhận lấy điện thoại, sửng sốt đọc tin nhắn vừa được gửi tới, [Xin mời trước ngày mai gửi xét nghiệm kiểm tra toàn diện vào hòm thư xxxx, nếu không có vấn đề gì tuần sau chúng ta sẽ tiến hành giải phẫu]

"Điện thoại cháu có tiếng kêu, dì không hiểu mấy cái này lắm, sợ có người tìm cháu có việc nên tưởng chỉ cần cầm lên là được, ấn ấn vài cái liền hiện ra cái này." Dì Shin thấy cậu không nói lời nào, hồ nghi giải thích.

"Không có việc gì, có thể là gửi nhầm, cháu cũng không biết dãy số này." Cậu làm vẻ không bận tâm, cất điện thoại vào túi.

Nháy mắt dì Shin nhăn mi lại, chắn trước mặt tôi, "Hyeonjoon, dì mặc dù là người nhà quê không có học vấn nhưng cháu đừng tưởng dì là kẻ ngốc."

"Dì đừng nghĩ nhiều, cháu thật sự không biết người ngày. Cháu sắp muộn rồi..." Nói xong cậu vội vội vàng vàng muốn rời khỏi phòng bệnh.

Dì Shin giữ chặt cậu lại, thanh âm bất giác lớn lên, "Phẫu thuật cái gì? Vì sao lại cần xét nghiệm của cháu? Hyeonjoon cháu rốt cuộc đang lừa chúng ta làm cái gì??!"

Hyeonjoon liều mạng che giấu, thậm chí muốn gạt tay dì Shin chạy ra ngoài. Dì Shin gắt gao cầm tay cậu, như thế nào cũng không nhượng bộ. Mắt thấy những người bệnh khác trong phòng bắt đầu chú ý tới bên này, cậu không có biện pháp, đành kéo dì Shin đến một bên, nói với bà ấy chuyện mình định bán thận.

"Cháu... Thằng bé ngốc này! Sao cháu có thể tự mình quyết định một việc dại dột như vậy?" Dì Shin đỏ mắt nhìn cậu, nghẹn ngào nói.

"Không sao đâu, cháu đã hỏi qua rồi, thiếu một quả thận không có ảnh hưởng nhiều tới cơ thể lắm." Cậu cố an ủi bà.

Dì Shin mãnh liệt dứng dậy, sốt ruột nhìn tôi, "Sao lại không có ảnh hưởng được? Không có ảnh hưởng sao còn có người chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cơ chứ!!! Hyeonjoon cháu nghe dì, cháu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ."

Cậu cúi đầu không nói lời nào, một lúc lâu mới gian nan mở miệng, "Chi phí phẫu thuật... không đủ, cháu không còn cách nào khác, không thể để mẹ cháu gặp chuyện không may được..."

Dì Shin gạt nước mắt, thanh âm đều có chút run rẩy, "Nếu mẹ cháu không ngốc, nếu bà ấy biết cháu muốn làm gì, chắc chắn sẽ tình nguyện chết chứ không điều trị. Dì chiếu cố bà ấy nhiều năm như vậy, dì biết bà ấy thật sự coi cháu như con đẻ của mình. Liệu có người mẹ nào nguyện ý dùng khỏe mạnh của đứa con đổi lấy mệnh của mình không?"

Hyeonjoon nắm chặt nắm tay, trước mắt dần nhòe đi thành một mảnh mơ hồ. Mỗi lời dì Shin nói đều đánh mạnh vào lòng cậu, đích xác trên đời này sẽ có người mẹ nào nguyện ý như vậy chứ... Nhưng cũng sẽ có đứa con nào chịu ngồi yên nhìn mẹ mình từng lúc từng lúc chết đi? Cậu và bà ấy mặc dù mới ở chung không đến một tháng, nhưng bà là người tốt nhất trên thế giới này với cậu. Nếu cả bà mà cậu cũng không thể bảo hộ được, cậu thật sự không biết mình còn phải sống như thế nào.

Hyeonjoon ngẩng đầu, vừa mới định tiếp tục khuyên can, dì Shin đột nhiên bước nhanh tới lung tung thu dọn đồ đạc, "Không chữa nữa! Bệnh này không cần chữa! Dì lập tức mang bà ấy xuất viện!"

Cậu vội vã đi qua kéo tay bà ấy, dì Shin lại gạt cậu ra, "Dì sẽ không để cho cháu hủy hoại đời mình. Bà ấy nhất định cũng nghĩ như vậy."

Cậu vừa ngăn bà, vừa hứa sẽ không còn có suy nghĩ này nữa, tận nửa ngày sau dì Shin mới miễn cưỡng đáp ứng tạm thời trước mắt vẫn ở lại bệnh viện, hai người chúng tôi sẽ cùng nghĩ biện pháp.

"Hyeonjoon, cháu không được gạt chúng ta, nếu cháu thật sự đem tiền bán thận trở về, dì lập tức mang bà ấy xuất viện, tuyệt đối không dùng một xu nào trong khoản tiền đó." Dì Shin nhìn cậu kiên định nói.

Hyeonjoon cười khổ gật đầu, trong lòng cảm động xen chua xót. Cậu biết bà là suy nghĩ cho mình, nhưng chính là nếu không bán thận cậu biết lấy ở đâu ra số tiền đó bây giờ?

Lúc làm việc ở siêu thị thường xuyên không thể tập trung, cậu thực hối hận bởi vì tự ti xuất thân từ cô nhi nên không dám hòa nhập, bị mọi người xa lánh khi dễ cũng không hề phản kháng. Hậu quả chính là hiện tại ngay cả một người bạn để có thể dựa vào cũng không có.

Nửa đêm, mẹ cậu lại như lần trước mà phát tác, bà ấy cuộn mình gắt gao ôm lấy bụng, trên trán đầy mồ hôi, đau đến mức không thể rên rỉ nổi. Dì Shin đã trở về nhà, cậu vội vàng nhờ người nhà bệnh nhân chung phòng hỗ trợ, sau đó mới hoang mang rối loạn chạy đi tìm bác sĩ.

Trị liệu xong bác sĩ lại một lần nữa cảnh cáo, tế bào ung thư đã bắt đầu khuếch tán nhanh hơn, nếu còn để lâu sẽ không còn hi vọng chữa khỏi.

Hyeonjoon ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu chống rỗng. Qua hồi lâu mới một lần nữa trở về bên giường bệnh, yên lặng ngồi xuống nhìn mẹ. Vừa trải qua trị liệu bà có chút suy yếu, thần trí không quá thanh tỉnh.

"Cho đến bây giờ, con thực sự không biết cha mẹ vì cái gì lại không cần con, rõ ràng thân thể thực khỏe mạnh, trí lực cũng không thiếu hụt." Cậu khẽ vuốt lại tóc mái cho bà ấy, thấp giọng nỉ non như nói với chính mình.

"Khi còn bé không hiểu cái gì là cô nhi, cho rằng các dì trong cô nhi viện đều là mẹ, mẹ Lee, mẹ Kim .. sau này mới biết được những đứa trẻ khác sẽ không gọi mẹ của chúng kèm theo họ. Người đầu tiên nhận nuôi con là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đối con tốt lắm. Nhưng sau khi họ có đứa con của riêng mình, liền trả con trở về cô nhi viện. Lần thứ hai được nhận nuôi đã là lúc mười tuổi. Thời gian đầu rất tốt, nhưng về sau người vợ cảm thấy tính cách con không tốt, cả ngày cúi đầu không nói được một lời, lo lắng con có vấn đề về tâm lý nên lại trả con về.

Cuối cùng là lần năm mười hai tuổi, họ thoạt nhìn là một đôi vợ chồng thực ôn hòa. Cùng bọn họ về nhà mới phát hiện hai người đều có khuynh hướng bạo lực, có điều gì không thoải mái liền đánh con, khó chịu cái gì đều ném lên người con, còn có một lần dùng gạt tàn thuốc ném vào đầu. Sau này có người báo cảnh sát, con lại bị đuổi về cô nhi viện lần nữa."

Nói đến đây mẹ đã có chút mơ mơ màng màng mở mắt nhìn cậu, cậu cười cười với bà ấy, nắm chặt tay bà nói tiếp, "Từ đó về sau con không còn dám chờ mong mình có một người cha người mẹ. dù vậy, khi đi trên đường nhìn những đứa bé được cha mẹ dắt tay vẫn không tránh được ghen tị cùng hâm mộ."

"Mẹ, mẹ là người đầu tiên cho con cảm thấy con là một người trọng yếu, cho con biết, mất đi một người cũng sẽ thương tâm khổ sở... Cho con biết, cảm giác có một người mẹ... là như thế nào..."

Hốc mắt trào lệ, tôi cúi đầu khóc nói, "Con sẽ không để mẹ có việc gì... Con không muốn phải cô đơn nữa... Con không muốn chỉ có một mình..."

Bàn tay thô ráp xoa lên mặt cậu, ngẩng đầu, mẹ yên lặng khóc, khổ sở nhìn, giúp cậu gạt lệ.

Bà ấy nhất định không hiểu lời cậu, nhưng cậu rơi lệ bà cũng sẽ thương tâm, không cần lí do, không cần nguyên nhân, chỉ bởi vì bà thực sự coi Hyeonjoon là con của mình.

Cậu vươn tay lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng an ủi. Bà hướng cậu khẽ cười, ánh mắt ôn nhu từ ái nhưng khóe mắt đều là lo lắng. Phút chốc, yếu đuối cùng sợ hãi trong lòng cậu đều bị hòa tan, cậu yên lặng tự quyết định.

Ở bên cạnh mẹ đến tận khi bà ngủ say, Hyeonjoon nhẹ nhàng bỏ tay bà vào chăn, đứng lên nhìn bà thật lâu, sau đó mới kiên định rời khỏi phòng bệnh.

Thực xin lỗi.

Cậu lại phá vỡ lời hứa của mình nữa rồi.

(Đoán xem Hyeonjoon sẽ phá vỡ lời hứa với ai nào.? Ẻm có đi bán thận không nhỉ?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro