27 ; làm chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày chờ cho những vết bầm trên đôi gò má Lee Minhyung tan bớt có lẽ là năm ngày hạnh phúc cuối trước cơn giông bão đang đón chờ Ryu Minseok.

Khi mặt biển đột nhiên lặng sóng và êm ả như mặt hồ đấy mới là lúc người ngư dân sợ hãi nhất

Ryu Minseok bấm chuông cửa nhà của người anh lớn nhất trong nhóm. Anh Hyukkyu hẹn cậu hôm nay đến nhà chơi. Đáng lẽ lúc ấy cậu phải nhận ra điều bất thường trong lời nói của anh lạc đà, chẳng đời nào anh lại là người phất cờ cho những cuộc ăn chơi cả. Nếu nói việc ăn bún đậu chấm tương ớt ngon có khi còn dễ nghe hơn. Mãi cho đến khi bị áp giải lên vành móng ngựa cún con mới ngớ người mà nhận ra.

- Nói những điều em cần nói.

- Dạ?

- Đừng có giả ngu, khai mau - quản ngục bên phải - Jeong Jihoon, hung dữ hỏi.

- What? Em làm gì?

- Một là em nói hai là tụi anh dùm biện pháp mạnh. - Quản ngục bên trái - Kim Kwanghee.

- Tự nhìn đi - Anh Hyukkyu chỉ tay về mớ ảnh trên bàn trà.

Hình ảnh cậu và Minhyung đi chơi và thân thiết với nhau trong gần hai tuần qua. Có cả hình hôm bọn họ bị đám côn đồ chặn hẻm. Minseok hơi cáu hỏi.

- Là anh sai bọn chúng làm vậy?

- Em nghĩ bọn anh cần làm vậy sao? Hôm đó là thám tử anh thuê chụp được. Khi tên đó báo là em gặp nguy thằng nhóc Jihoon còn bỏ cả tiết học chạy đến cứu em đấy.

- Cũng may mà nhóc bạch hổ đến kịp không thì anh cũng vào cứu hai bây. Còn ở đó mà nghi ngờ.

- Vậy tại sao...

- Em lảng tránh khi tụi anh nhắc về tên nhóc Lee Minhyung. Còn né gặp mặt tụi anh cả hai tuần nay.
Anh là lo cho em Minseokie à. - Anh Hyukkyu nhẹ giọng trách móc.

- Em xin lỗi. Nhưng mà các anh hiểu lầm rồi ạ.

Jeong Jihoon định chen ngang phản bác nhưng bị anh Hyukkyu ngăn lại ra hiệu chờ Minseok nói hết.

- Tụi em đã nói chuyện với nhau và cũng đã giải quyết hiểu lầm ổn thoả. Tất cả chỉ là hiểu lầm, các anh đừng bài xích với anh ấy nữa.
Em và Minhyung là yêu thương nhau thật lòng chỉ là bây giờ anh ấy trong lòng mang nhiều thương tổn nên mới chưa đồng ý hẹn hò.

- Em đã quyết định theo đuổi anh ấy.
Là em muốn như thế không ai bắt ép em cả.

Khoé môi Jihoon có vẻ chẳng yên mà giật giật còn anh Hyukkyu thì nhìn cậu một cách dò xét khó nói. Lúc này Kwanghee mới lên tiếng.

- Nếu em nói thế thì tụi anh tin em lần này.

- Anh! - Jihoon bất mãn thốt lên.

- Để anh nói hết Jihoon!

- Anh tin em lần này, em muốn đắm mình trong tình yêu thì cứ đắm nhưng nếu có vỡ lỡ thì cứ gọi bọn anh. 
Bọn anh luôn thương em nhất.
Đừng trốn bọn anh, cũng đừng tự chịu một mình được chứ?

- Dạ...em cảm ơn anh - Minseok xúc động nhào vào lòng anh Kwanghee.

Jeong Jihoon lúc này cũng chỉ thở dài thuận theo. Cậu thật sự là không hiểu sao các anh lại chiều theo Minseok chứ. Rõ ràng tên Minhyung ấy cũng cáo già không kém, đưa Minseok cho cậu ta khác gì giao trứng cho ác.

Nói Jihoon và hội cáo của cậu tiêu chuẩn kép cũng được, cậu thật sự không nỡ để em út của họ bị thằng khác tổn thương trái tim bông xù của cún cưng. Ryu Minseok của họ vốn chỉ nên sống trong sự yêu chiều và ngọt ngào cả đời.

Minseok trên tay mang theo món bánh tiramisu mứt dâu siêu ngon mà Minhyung thích ăn nhất. Hớn hở mang theo cống phẩm tìm đến thánh địa an tĩnh của Lee Minhyung.

Cánh cửa phòng thư viện đặt tại hướng đông vừa mở ra đôi mắt uất hận đã nằm tuốt ở chiếc bàn tự học ở phía tây thư viện. Vẫn là cái bàn học phía tây ấy, vẫn là người con trai cậu yêu đấy nhưng sao bên cạnh lại còn có thêm một người trai khác. Họ còn cùng nhau cười cười nói nói trong rất hoà hợp.

Không phải Ryu Minseok cậu chưa từng thấy anh nói cười với người khác trước đây nhưng mà lần này thì khác.

Gần quá rồi.

Ánh mắt đó không đúng.

Đừng có nhìn cậu ta như thế.

Anh chỉ được nhìn mình em.

Ryu Minseok cố gắng bình tĩnh bước đến, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lee Minhyung. Giọng lạnh lùng trầm đi, từ tốn mở lời.

- Em mua tiramisu cho anh đây, đợi em có lâu không?
Cậu bạn này là ai thế?

- Em ấy là sinh viên năm nhất, em ấy tìm anh để xin tài liệu. - Anh vui vẻ cong ánh mắt đáp.

- À là tân sinh viên sao? Anh là Ryu Minseok sinh viên năm hai.

- Em chào anh. Em nhớ ra anh rồi. Anh rất nổi ấy. Hôm chào đón tân sinh viên anh phát biểu rất hay ạ.

- Kịch bản soạn trước cả thôi không có gì to tát. Mà sao em biết anh Minhyung mà đến xin tài liệu nhỉ?

- Anh ấy là học bá siêu giỏi ý ạ, ai mà không biết. Anh ấy còn đẹp trai nữa mãi em mới xin được phương thức liên lạc của ảnh.

Nghe bốn chữ "phương thức liên lạc" khiến mí mắt trái Minseok co giật không nhẹ. Cậu ánh mắt sắc bén lập tức lướt qua một lượt người con trai kia.

Cậu ta mang một mái tóc đen truyền thống, nước da trắng, môi đỏ hồng, đôi mắt to tròn màu nâu đen. Ăn mặc là theo phong cách đáng yêu nhỏ nhẹ. Chiều cao thì ước chừng cỡ Minseok hoặc thấp hơn.

Tổ hợp sặc mùi bottom.

Minseok âm thầm đánh giá nhưng rồi cũng thôi, vì nhan sắc này quá tầm thường so với mỹ nam như cậu. Muốn cướp Minhyung khỏi cậu sao? Nghe thật viễn vong.

- Nhưng mà... Cho em hỏi cái này được không...em thấy anh Minseok xưng em với anh Minhyung...không biết là...

Lee Minhyung thấy thế cũng định nửa đùa nửa thật đánh dấu chủ quyền nhưng lời chưa kịp phun ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại.

- Trò chơi đấy. Anh Minhyung hơi trẻ con nên chấp nhất, một hai bắt anh gọi thế. Chứ tụi anh là bạn thân.

- À...vậy thì may quá...

- Em thích Minhyung à? - Minseok thẳng thắn hỏi.

- ...không ạ...chỉ là...có chút mến mộ.

- Thích thì cứ nói không sao đâu. Để anh làm chứng cho cả hai nhé.

Ryu Minseok là đang đắc ý, miệng cười hiền lành như thánh mẫu nhưng tâm không khác gì con cáo gian ác chờ xem thằng nhóc này sẽ như bao kẻ bại trận thảm hại khác bị Lee Minhyung từ chối thẳng vì Ryu Minseok cậu.

Con cừu non ngây ngô lấy lời ấy làm dũng khí. Thật thà quay sang bẽn lẽn nói lời tỏ tình.

- Em...em biết là hơi đường đột...em...em thích anh từ hồi đầu năm đến giờ...không biết anh có muốn tìm hiểu với em không.

Nhìn con cừu ngu ngốc kia run rẩy đến thở chẳng dám thở khiến Minseok nhếch mép cười. Cậu nhịp nhịp ngón tay trỏ trên mặt bàn tạo thành vài tiếng đều đều vui tay chờ câu trả lời của anh.

- Được thôi. Anh cũng đang độc thân.

- Hả?

Tiếng hả thản thốt kia không phải từ con cừu non nớt mà từ con cáo già màu hồng đào kia, đôi mắt mở to không tin vào tai mình.

- Tìm hiểu trước nhé. Khi đủ hiểu về nhau chúng ta hẹn hò cũng chưa muộn.

Sau đó não Minseok như bị trì trệ chẳng tiếp nhận được gì sau đó. Chỉ vô tri thu lấy hình ảnh con cừu đáng ghét kia đỏ mặt rồi bẽn lẽn chào anh chạy về. Còn anh thì nhìn theo bóng nó mà cười đầy yêu chiều.

Cậu nghe như bên tai bị ai đó cầm búa gõ vào, tim thì cứ như người già lên cơn cao huyết áp, liều mạng nhảy loạn. Mặt cậu nóng rần rần tức giận quát to.

- LEE MINHYUNG. ANH NGHĨ ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?

- Làm như điều em muốn, "làm chứng" cho cả hai.

- Bộ em nói anh đi nhảy lầu anh cũng nhảy sao?

- Cũng có thể.

- Anh...

- Tức giận làm gì. Em cũng đã bảo ta chỉ là bạn thân mà. Cớ gì anh không được chấp nhận lời tỏ tình đáng yêu này?

- Đáng yêu? Cậu ta mà đáng yêu? Mắt anh bị làm sao đấy?

- Mỗi người có một nét đáng yêu mà. Không phải xuất sắc như em cũng không đến nổi tệ.

- Rồi sao? Cứ thế mà đồng ý?

- Ừ.

- Anh bảo để em theo đuổi anh mà. Còn hai tuần lận đấy?

- Em theo đuổi chứ chúng ta đâu hẹn hò. Cạnh tranh công bằng thôi.

- Anh...

Ryu Minseok thật sự bị anh chọc vào lòng tự tôn. Trước giờ cậu chưa từng bị ai đối xử như thế. Bọn họ đều là chết mê chết mệt cậu. Dù đối tượng trước đây của cậu toàn là nữ nhưng chưa bao giờ cậu phải quỵ luỵ một ai. Vì sao hôm nay, vì một thằng đực rựa lại phải khốn đốn như thế.

Ryu Minseok tức giận đùng đùng, đứng dậy. Gạt phăng ba cuốn giáo trình to lớn của Minhyung thẳng xuống sàn. Tiếng rơi chói tai vang lên khiến cả phòng thư viện phải chú ý.

- Ở đó mà tự tranh, tôi đây cốc cần.

Nói rồi Ryu Minseok quay lưng bỏ đi một nước không nhìn lại.

Lee Minhyung vẫn y nguyên vị trí ban đầu. Ngón tay vân vê cây bút mực đen thuần thục quay nó vài vòng điêu luyện.

...


































post: 06/08/2024 ☾✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro