8 ; giao cho cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sự trầm trồ và bất ngờ của sinh viên hai trường Jeong Jihoon vẫn thản nhiên ôm eo người nhỏ trong lòng. Minseok luống cuống đẩy anh ra, giữ khoảng cách nhất định, chột dạ mà đánh mắt trộm nhìn Lee Minhyung.

Minhyung mặt không gợn sóng, đứng lặng thầm đưa ánh mắt về phía hai người nọ. Minseok vô tình chạm mắt Minhyung liền quay đi vờ tiếp tục nói chuyện với Jihoon.

- Anh làm gì vậy?

- Thì vẫn như hồi bé, anh hay thơm má em mà.

- Lớn rồi, với lại chỗ này không tiện.

- Em vẫn là cục cưng của anh mà. Bên nước ngoài như vậy là bình thường.

Cậu ngại ngùng chẳng biết đáp như nào, anh Jihoon lại tiếp tục nói.

- Cậu bạn ấy với em là gì nhỉ? - Anh hất hàm về phía Minhyung.

- Tụi em là bạn thân.

- Vậy sao... Vậy thì anh còn cơ hội?

- Hả?

- Không phải trong tin nhắn anh đã bảo anh quay về đây là vì em sao.

- Anh Jihoon thật khéo đùa. - Minseok hiểu ngụ ý của anh như vờ như chẳng hiểu.

Jihoon cười tít mắt, xoa mái đầu hồng đào đáng yêu của cậu em.

Hiện tại cả hai đội taekwondo của cả hai trường đại học đang ở quán thịt nướng mà Lee Minhyung định rủ Minseok đi sau khi trận đấu kết thúc.

Minhyung cứ ngỡ câu rủ thêm của Minseok chỉ là rủ thêm thằng bạn họ Moon kia, nào có ngờ bạn nhỏ ngoại giao tốt, quan hệ rộng rủ cả hai đội đi ăn tiệc nướng kết chặt tình hữu nghị hai trường. Đã thế Jeong Jihoon còn mạnh miệng bảo sẽ bao hết chầu, mọi người đi ăn thoải mái thế là bay mất buổi "hẹn hò" của Minhyung sắp xếp.

- Cái cậu bạn trắng trắng hồi nãy đứng nói chuyện với em đâu rồi Hyeonjun - Jihoon tay thành thục gắp thịt nướng cho Minseok ngồi cạnh, miệng túc trực nụ cười duyên ôn hoà bắt chuyện.

- Em ấy có việc bận nên về rồi ạ.

- Mà anh đúng là phú ông, khao cả đám tụi em một bửa ngon như này.

- Không giàu có gì đâu, chỉ là một bửa ăn nhỏ anh em ăn chung vui thôi mà.

- Nào nâng ly nào !!!

Jihoon nâng ly rượu chứa đầy soju đào lên hô to, mọi người cũng vui vẻ nâng ly, hò reo rôm rả.

Minhyung ngồi đối diện Minseok chỉ dịu dàng gắp thịt nướng cho cậu như một thói quen khó bỏ nhưng tâm tình đối nghịch khó chịu vô cùng vì tên Jihoon cứ liên tục skinship với Minseok trước mắt anh. Minseok cũng chẳng một chút kiêng dè mà kẻ tung người hứng.

Hyeonjun ngồi cạnh bên cũng có chút lo lắng chốc chốc lại nhìn sang Minhyung.

Sau một hồi nhậu nhẹt, say sưa. Minseok đã bị con ma me chiếm lấy mà cứ cười ngốc dùng đũa gắp thịt cho hết người này đến người kia. Còn dùng cái giọng nhõng nhẽo bảo mọi người phải ăn nhiều vào mới mau lớn. Gắp không tới cậu cũng ráng với gắp cho bằng được bỏ vào chén từng người.

Jihoon kéo cậu ngồi xuống, nựng má phính cưng chiều hỏi.

- Minseokie, cưng xỉn rồi sao?

Cậu giơ mười ngón tay xoè ra, cười tít mắt nói

- Năm mươi năm mươi ạ ... hê hê ... - Ý của cậu là nửa say nửa tỉnh.

Dứt lời cậu liền như con cún nhỏ tìm nơi ấm áp để cuộn tròn, ngoan ngoãn dụi đầu vào vai Jihoon, khịt mũi đáng yêu thủ thỉ gì đó với người anh trai của mình.

Moon Hyeonjun nhìn thấy loạt cảnh gai mắt này dây thần kinh liền co giật, lo lắng nhìn sang Minhyung, anh không chút phản ứng chỉ lặng lẽ đứng dậy bỏ đi một nước vào nhà vệ sinh. Thấy thế cậu cũng chạy theo xem tình hình.

- Minhyung mày ổn chứ?

Lee Minhyung không nói gì chỉ mở vòi nước rửa đôi bàn tay rồi hất nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo.

- Minseok say rồi ... Mày biết tính nó mà.

- Mày tranh thủ đưa nó về đi ... Tao thấy ông anh Jihoon đó có ý với thằng Minseok.

- Tao biết chứ ... Tao không để ổng cướp Minseok của tao đâu.

Ở ngoài này Minseok vẫn dựa đầu vào vai Jihoon thủ thỉ chuyện xưa cũ của cả hai.

Đôi mắt sáng ngời ánh mai cũng chẳng còn chiếu sáng nổi cứ díu chặt lại với nhau. Miệng xinh thì cứ cong lên vô thức. Chữ a chữ b cứ dính vào nhau, nhè nhè như người mắc cơn cảm cúm lâu ngày. Jihoon nhìn Minseok say rượu trên vai tới mức chóp mũi và má phính ửng đỏ xinh xắn mà không cầm được lòng. Bạo dạng đưa hai ngón tay đặt lên môi đỏ căng mọng đang mấp máy. Ấy thế mà cậu còn vô thức chu môi hôn lấy đầu ngón tay anh.

Tất thảy hành động nhỏ nhặt ấy đều như hàng ngàn cây kim nhỏ châm chích con tim anh một lần nữa, thắp lại mối tình mà anh cho là trẻ con thuở lên mười hai. Giống hệt năm ấy, nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của người trong lòng từng chút từng chút xoa vào nơi ngực trái nóng hổi.

Ban đầu ôm cậu, hôn cậu chỉ là vì một chút bốc đồng của đứa trẻ trong anh muốn dành lại bé gấu bông mình yêu thích với một thằng nhóc khác. Đứa trẻ này đâu ngờ nó thích bé gấu bông nhiều hơn nó tưởng.

- Hoonnn ... - Minseok lè nhè giọng nói.

- Minseok muốn hôn sao? - Jihoon cưng chiều hỏi.

- ... hôn .. hôn ... ưm

Anh vui vẻ định đưa môi hôn cậu thì cậu lại thốt lên khe khẽ tên người đó.

- ... hôn ... hôn ... Minhyung hôn tớ ...

Anh dừng lại, ánh mắt có chút khó chịu nhìn người nhỏ.

- Cả hai đã tới mức này rồi sao?

- ưm~ ... Minhyung ơi ...

Anh cười nhếch mép, thầm nghĩ. Mỡ dâng lên tới miệng mèo, mèo chê là mèo ngu.

Nhưng mà không hôn thì tiếc quá nhỉ?

Anh nhẹ cúi người đưa đôi môi mình sát lại gần đôi môi không chút phòng bị của Minseok định toang hôn lấy nó thì cơ thể Minseok được kéo bằng một lực nhanh chóng khỏi người anh. Là Hyeonjun, cậu ta đỡ Minseok đứng dậy, cười cười nói.

- Minseok say lắm rồi, chắc bạn của em đưa Minseok về, nhà bạn em sát nhà Minseok, hai đứa nó còn là bạn thân. Xin phép anh em đưa Minseok về trước ạ.

Jihoon quay đầu nhìn ra nơi cửa ra vào của tiệm. Nơi ấy người con trai dáng người to cao đứng yên như tượng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh. Tựa như con gấu nâu uy mãnh nơi rừng già thác lớn đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho kẻ ngoại lai đang cố xâm phạm lãnh địa của nó.

- Ừ vậy xong nhớ quay lại nhậu với anh tiếp, anh thấy cậu chưa say đâu đó. - Anh đáp xã giao một câu với Hyeonjun.

- Dạ em vào ngay ạ.

Moon Hyeonjun vội đỡ Minseok ra chỗ Minhyung đang đứng, liền giao cho anh đã chờ sẵn. Minhyung đeo balo của Minseok trước ngực, cõng Minseok say mèm trên lưng. Hên hôm nay anh đã về nhà tắm rửa trước rồi mới qua xem thi đấu nhờ vậy mà bỏ balo bản thân ở nhà. Không là giờ phải treo cả hai balo trước ngực.

Minhyung vừa bước ra khỏi tiệm, cõng bạn nhỏ trên lưng đi chưa được năm bước đã bị giọng Jeong Jihoon gọi lại.

- Cậu và em ấy là quan hệ gì vậy? - Jihoon cho tay vào túi quần đặt câu hỏi

- Em thích Minseok - Minhyung trả lời chắc nịch.

- Vậy là Minseok không thích cậu?

- ...

- Tôi cũng khá thích em ấy ... Tôi nên tuyên chiến với cậu không?

- Tùy anh.

Anh nhìn Minhyung cõng Minseok trên lưng đứng vững như dãy Trường Sơn bất khuất một lúc lâu rồi mới nói tiếp.

- Có lẽ không đấu nổi mất ... em ấy tự chọn mất rồi.

Lời ấy Jihoon chỉ thì thầm đủ cho mình anh nghe, tự anh đưa ra lời cảnh tỉnh cho bản thân mình. Người ta có câu "sự thật mất lòng" hơn ai hết anh biết rõ đứa nhỏ mà anh chơi chung từ bé một khi đã thích cái gì đó thì chỉ khi nó chán mới chịu bỏ chứ chẳng ai có thể lay chuyển được nó.

- Anh chỉ đùa tí thôi cậu căng thật đấy. - Jihoon cong nhẹ đôi mắt một mí.

- Nhưng thật sự tôi cũng khá thích Minseok từ khi còn bé. Nhưng có vẻ cậu không phải là gã tệ lắm ...

- Tôi giao em ấy cho cậu vậy.

- ? - Minhyung khó hiểu quay đầu nhìn lại anh

- Giao cho cậu đấy!

- Bảo bối của của chúng tôi ... Tôi không chắc mấy người kia chịu cậu không nhưng hiện tại thì tôi chấm cậu đó.

- Anh nói mấy người kia?

- Hội đồng quản trị của Minseok cún con khá đông đấy. - Anh cười đáp.

- Nếu cậu làm em ấy khóc thì nhìn thằng Hyeonjun hôm nay mà đoán trước kết cục. Cậu không phải Hyeonjun nên chắc chắn sẽ không sống nổi đâu.

Lee Minhyung mặt không biến sắc, mắt nhìn Jihoon như suy nghĩ gì đó. Rồi cúi đầu chào thể hiện cảm ơn, trầm giọng đáp.

- Em cảm ơn, em sẽ chăm sóc Minseok ấy thật tốt.

Minhyung cõng Minseok trên lưng mạnh mẽ bước đi, bỏ lại bóng dáng Jeong Jihoon nhỏ dần cùng cửa tiệm thịt nướng vẫn nhộn nhịp người qua lại phía sau lưng.

Jihoon giờ đứng trước cửa tiệm trong tim như mắc phải cái dằm nhỏ mà khó chịu. Anh nhăn nhó mặt mày, tay xoa xoa ngực trái khẽ buông câu chửi.

Mẹ nó, đây là cảm giác gả con gái về nhà chồng sao?

Đang định đi vào trong tiếp tục nhậu nhẹt với bạn bè thì một dáng người lướt qua Jihoon. Cơ thể vừa lướt qua mang theo mùi hương hoa hồng quý phái pha chút ấm nóng hậu vị tinh tế của xạ hương.

Mùi hương không ngọt gắt, cay xè lỗ mũi khiến người ta chán ghét như bao chai nước hoa hồng bán đại trà trên thị trường khác mà nó lại mang đến cho Jihoon một thứ xúc cảm tinh tế, một hương thơm thiên về hướng ấm trầm nam tính song vẫn giữ được hương thơm thuần túy của một đoá hồng đỏ rực rỡ yêu kiều khó cưỡng.

Jihoon theo bản năng bắt lấy cổ tay người ấy níu lại. Một anh thanh niên dáng người thanh mảnh cao khoảng 1m75 lý tưởng. Anh mặc một chiếc áo thun trắng trơn, khoác ngoài là chiếc áo khoác jean xanh tinh xảo nhìn thoáng qua là biết đây là hàng được thiết kế riêng với dòng chữ màu trắng nghệ thuật hút mắt sau lưng: FAKER ONE AND ONLY, càng làm con mắt dân thiết kế thời trang như Jihoon thêm tò mò về người con trai trước mặt.

...

































post: 27/04/2024 ☾✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro