Starboy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: piscessvt

Translator: peacepeach

Thể loại: Daddy Kink, Sugar Daddy, Office Sex, CEO Kim Mingyu, employee Minghao, Smut, Fluffy

Tóm tắt: Junhui giới thiệu công việc đầu tiên cho Minghao, và vị giám đốc điều hành ngài CEO Kim Mingyu đặc biệt có hứng thú với cậu nhân viên mới.

http://archiveofourown.org/works/9149932/chapters/20787745

A/N: fic dựa trên bài Starboy - the Weeknds

T/N: tình cờ quá bản gốc là 4444 từ còn bản dịch mình post lên đầu tiên là 5555 từ (chỉnh sửa tính sau=)))

.

.

.

I'm tryna put you in the worst mood, ah

P1 cleaner than your church shoes, ah

Milli point two just to hurt you, ah

Minghao vừa đi vừa cào tóc, sáng nay tàu điện ngầm đông không thể tưởng được và chân cậu thì đang đau nhói vì cọ vào đôi giày da rẻ tiền.

Nhìn đồng hồ thêm cái nữa, cậu thở dài, cậu đã muộn những năm phút vào ngày đầu tiên đi làm. Ngay khi vừa mới đến trước cửa tòa nhà công ty, cậu nhận ra rất nhiều ánh mắt dừng lại phía sau lưng. Minghao cũng bất giác xoay người lại xem có điều gì lại đang thu hút ánh nhìn của mọi người.

Một chiếc xe độc xa xỉ màu mè đỗ xịch trước cửa tòa nhà, bước ra là một người đàn ông với mái tóc vàng và làn da nâu bóng. Minghao có hơi sợ, có lẽ vì sự hiện diện mãnh liệt của người đàn ông lạ kia. Nhưng trong thâm tâm lại đang điên cuồng đảo mắt. Cậu không thể chịu nổi mấy người cứ khoe khoang mình giàu có như kiểu ai cũng chỉ quan tâm về tiền không bằng.

Minghao nhìn chằm chằm một lúc lâu, và chỉ xoay đi khi cậu phát hiện người đàn ông ấy cũng đang nhận ra ánh nhìn của cậu. Cậu trai người Trung nhanh chóng đi vào phía cửa kính, sải bước đến chỗ thang máy rồi cố lấy tinh thần bắt đầu công việc. Cửa thang máy mở ra, Minghao bước vào, ấn số tầng.

"Thang máy đợi một chút!" Một tông giọng trầm vang lên khiến Minghao đưa tay chặn cửa. Cửa thang máy đứng lại rồi mở ra, và Minghao ngay lập tức hối hận về hành động lịch sự của mình. Người đàn ông vô cùng đẹp trai bước vào, hướng Minghao nở một nụ cười chói sáng.

"Ah, cùng tầng. Đây chắc chắn là định mệnh." người đàn ông lên tiếng, và điều đó đẩy Minghao vào tâm thế cảnh giác. Trời đất quỷ thần ơi cậu không có muốn bị người khác tán tỉnh trong thang máy đâu.

"Mm... đây là ngày đầu tiên tôi đi làm" Minghao nói, thăm dò trong khi cố nhìn lên người đàn ông cao lớn phiền phức.

"Tốt, vậy thì, chào mừng cậu đến với công ty."

Cửa buồng thang máy mở ra và người đàn ông bước ra ngoài. Minghao bước theo sau, giữ khoảng cách.

"Ngài Kim, chào mừng ngài trở lại" một người phụ nữ cúi đầu, ngay sau đó tất cả mọi người cũng đứng lên chào.

Minghao mở to mắt. Dĩ nhiên rồi, anh ta là CEO của công ty, sao cậu lại không nhận ra sớm hơn cơ chứ? Mấy người đẹp trai giàu có trong phim truyền hình Hàn Quốc tất cả đều là những vị doanh nhân quyền cao chức trọng ngút trời cơ mà.

"Chào mọi người. Tôi rất tự hào về những gì mọi người đang làm được. Các con số vô cùng ấn tượng, các mối làm ăn cũng rất tốt. Cứ tiếp tục làm việc nhé."

Cả tầng bùng nổ tiếng vỗ tay và Minghao một lần nữa buộc lòng phải hùa theo đám đông. Cậu thở phào ra một hơi khi người đàn ông ấy đi vào phòng và tất cả mọi người lại trở lại làm việc.

"Xin chào" cậu đi đến chỗ một người phụ nữ với búi tóc chặt cứng, mặc một chiếc váy bút chì thậm chí còn bó chặt hơn vào thân hình của cô "Tôi là Xu Minghao."

"Ah! Minghao! Tất nhiên rồi, để tôi dẫn cậu đi xem phòng làm việc." Người phụ nữ đứng dậy và đi xuống hành lang ngài Kim vừa mới rời khỏi.

"Văn phòng? Cô chắc chứ...? Tôi tưởng tôi chỉ làm việc ở bàn" cậu cười ngại, cố che giấu cảm giác bối rối ngây ngô đang có.

"Vâng, nhưng ngài Wen rất đề cao cậu. Ngài ấy khăng khăng là cậu phải có một văn phòng riêng."

"Tất nhiên là anh ấy làm thế rồi." Cậu mỉm cười, nhớ lại lí do tại sao ban đầu cậu lại có được công việc này. Trường kinh tế nghe có vẻ vô cùng nhàm chán và khó nhằn, nhưng nếu đi học với Wen Junhui thì lại hoàn toàn không.

Đầu tháng, Junhui gửi mail cho cậu, bảo đến làm cho công ty anh đi, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện anh đang giữ chức vụ quản lí cả phòng tài chính.

"Chúng ta đến nơi rồi" người phụ nữ mở cánh cửa gỗ dày, Minghao cúi chào, cảm ơn cô rồi khép cánh cửa lại sau lưng, cậu nhìn thấy một núi nhỏ các giấy tờ để trên bàn.

Sau khi treo áo khoác lên, Minghao cầm lên tờ giấy nhắn dán ở ghế.

'Hao hao~ đống giấy tờ trên bàn em là mấy chuyện nhỏ tí ti anh chả muốn động tay vào tí nào... ngoan, nhập lịch sử đặt hàng vào hệ thống cho anh nhé. Yêu cưng <3'

Minghao bật cười, bỏ tờ giấy nhắn vào ngăn kéo rồi mở máy bắt đầu làm việc.

Khoảng chừng một giờ sau, có tiếng gõ cửa, Minghao đứng lên ra mở, mong chờ một Junhui cuối cùng cũng chịu ló cái mặt ra. Nhưng không, một lần nữa Minghao lại ở đây, một thân một mình, cùng với Kim Mingyu.

"Chào ngài." Minghao cúi chào, cảm thấy có chút lo lắng.

"Sáng nay lúc ở trong thang máy cậu cư xử không giống thế này." Mingyu lại cười, nụ cười vô cùng đe dọa đến sức khỏe tinh thần Minghao.

"À vâng... tôi rất xin lỗi về chuyện đó, tôi không biết an-"

"Là CEO, tôi hiểu" Mingyu tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Minghao khi ngồi ghé lên cạnh bàn, cầm lên một tập tài liệu Minghao mới hoàn thành.

"Cậu đã làm xong mấy thứ này chưa?"

"À vâng. Yêu cầu phía bên ngài Yoon có hơi khó khăn một chút bởi vì họ không đính kèm thông tin hóa đơn ngày thanh toán... nhưng tôi thấy anh đã cho phép nên tôi phải làm lại và nhập chính xác thời gian của đơn hàng."

Nét mặt Mingyu thay đổi, thành một nụ cười ranh mãnh, không giống với nụ cười thường thấy chút nào.

"Junhui nói với cậu là mấy hợp đồng này chỉ là chuyện nhỏ đúng không?"

"Anh ấy có nói, nhưng tôi không thấy là như vậy. Ý tôi là, có vài công ty vô cùng lớn liên quan đến những hợp đồng này nên tôi đã hết sức để không coi nhẹ chúng-"

"Junhui luôn mang đến cho tôi những món quà tốt nhất." Người đàn ông cắt ngang và Minghao gần như nghẹn giọng.

"Xin lỗi? Anh vừa mới..."

"Đây là một bài kiểm tra năng lực. Hợp đồng đó là hợp đồng quan trọng nhất của công ty chúng ta. Cậu đã nhận ra điều đó. Cậu sẽ trở thành người rất quan trọng với tôi trong tương lai Xu Minghao" tay bóp chặt một cái vào đùi cậu trai người Trung, ngài Kim rời khỏi văn phòng.

Minghao đột nhiên có một dự cảm rất rất không tốt về Kim Mingyu.

All red Lamb' just to tease you, ah

None of these toys on lease too, ah

Made your whole year in a week too, yah

Minghao cá chắc rằng cậu vừa chửi thề. Cho dù có cố đến thế nào thì cũng không thể trốn được Kim Mingyu.

Đối với nỗi khổ của Minghao, Junhui không làm ra được việc gì tử tế hơn để cứu vớt cậu em.

"Em đang tránh mặt anh ta?" Giờ ăn trưa ông anh đồng hương ngồi đối diện Minghao hỏi.

"Không! Ừ thì kiểu như, có một chút?" Minghao thở dài, chống cằm lên chiếc bàn trắng.

"Sao lại thế? Anh ta làm khó em hả Hao hao?" Junhui đưa tay vuốt dọc má Minghao. Minghao giả vờ nôn ọe mấy cái rồi đẩy tay Junhui ra.

"Anh có thể đừng gọi em như thế nữa được không? Cứ như là đang trở về thời đại học không bằng" Junhui giơ tay đầu hàng "Và không có. Anh ta không có làm khó em. Thực tế thì anh ta lại tốt đến đáng sợ, vô cùng kì dị. Hôm thứ hai anh ta mua cà phê cho em, kiểu một cốc cà phê những 20 đô đó Junhui. Em tra google rồi."

"Ahhhh, vậy ra ngài CEO Kim Mingyu của chúng ta đang để ý đến em đó hả?" Junhui ngả người ra sau khoanh tay lại, một nụ cười nửa miệng đáng ghét trên đôi môi mỏng.

"Junhui, không vì chúa. Anh ta thậm chí còn không phải là mẫu người của em."

Junhui bật cười lớn, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

"Em đang nói với anh là anh ta không cao lớn, đẹp trai, giàu có, vừa thông minh lại cuốn hút ấy hả? Thôi nào Minghao, đấy chính xác là mẫu người lí tưởng của em còn gì. Thử đi bé. Chỉ cần đừng để bị đuổi, anh không muốn một Soonyoung thứ hai lặp lại trong lịch sử của anh đâu.

Trước khi Minghao kịp hỏi mấy câu, Junhui đã đứng dậy đi về.

Họ trở lại tòa nhà và dĩ nhiên rồi, Mingyu lại đi ra đúng lúc đấy.

"Ah... Junhui, Minghao" anh nhìn cậu trai người Trung trẻ hơn từ trên xuống dưới làm Minghao muốn đấm một cú vào gương mặt đẹp trai lai láng đáng giá ngàn vàng của anh ta "Hai người ăn trưa chưa?"

Junhui nhanh chóng làm ra một hành động mang tính chất phá hoại đời Minghao.

"Tôi ăn rồi, nhưng Minghao thì chưa đâu. Cậu không phiền dẫn em ấy đi ăn chứ Mingyu? Em ấy hay cáu kỉnh khi bị bỏ đói lắm"

Minghao đã định từ chối cho đến khi Mingyu đặt tay lên thắt lưng phía dưới cậu và Minghao thậm chí chả còn nhớ nổi cách mở mồm ra như thế nào nữa.

"Tất nhiên là tôi sẵn lòng."

Minghao há hốc miệng kinh ngạc khi một chiếc Lamborghini màu đỏ thẫm được bảo vệ đỗ xịch ngay trước mắt. Cậu cảm thấy xấu hổ bởi mọi người đang nhìn cậu chằm chằm. Mingyu mở cửa xe, rồi cũng là anh đóng lại khi Minghao bước vào.

Mingyu chắc chắn không phải là một tay lái giỏi, và điều đó khiến Minghao đến là vỡ cả tim với cái suy nghĩ có một con người bất cần sau tay lái một con xe đẹp đẽ nhường kia.

"Chúa ơi anh đang giết cả hai chúng ta đấy!" Minghao hét lên khi Mingyu cua một vòng cố tình vi phạm luật giao thông.

Mingyu chỉ bật cười lớn, lắc đầu "Chúng ta đến nơi rồi."

Minghao nheo mắt nghi ngờ. Họ đang đứng trước một tòa nhà rộng lớn, và nó không phải là nhà hàng.

Minghao theo chân Mingyu vào trong, bước vào thang máy xa xỉ. Mingyu rút thẻ ra quét rẹt một cái.

'Chúa ơi sao anh ta lại đưa mình về căn hộ riêng của anh ta? Junhui vừa kéo mình vào cái quái gì thế này, phải vặt cổ ổng! Báo có người bắt cóc được không? hay là quấy rối tình dục?'

"Trông cậu lo lắng thật đấy"

"Thì, tôi tưởng chúng ta định đi ăn" Minghao hỏi, nhưng dường như cậu đã quá lịch sự khi làm thế.

"Mmm, xong chuyện tôi sẽ đưa cậu đi ăn. Đấy là nếu cậu đồng ý."

Minghao chỉ muốn hét lên. Đồng ý cái gì? Anh ta đang toan tính chuyện quái gì?

Cánh cửa mở ra một căn hộ cao cấp nhìn ra được toàn bộ Seoul. Minghao theo Mingyu vào phòng khách, ngồi đối diện. Bầu không khí trở nên đặc quánh, Mingyu chỉ có ngồi đó nhìn chằm chằm vào Minghao không nói lấy một lời trong suốt hai phút.

"Anh muốn nói chuyện gì với tôi?"

Không khí chợt thay đổi. Mingyu híp mắt lại, tay đặt lên môi, nói bằng tông giọng trầm.

"Anh muốn mua em Minghao."

Một khoảng tĩnh lặng như tờ khi Minghao đang cố tiêu hóa những lời vị sếp tổng của mình vừa mới thốt ra.

"X-xin lỗi? Anh muốn mua tôi?"

Mingyu gật đầu quả quyết, đứng dậy tiến đến ngồi cạnh Minghao, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Anh sẵn lòng bỏ tiền ra để biến em thành của anh. Điều đó có nghĩa là em phải làm tất cả những gì anh muốn và để anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn với em. Đổi lại anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì em thích.

Minghao choáng váng, cậu vừa tức giận lại vừa hứng thú.

"Ngài Kim... tôi không phải là đ**m"

"Đây không phải là làm đ**m. Hãy nghĩ nó là một cuộc giao dịch. Em cho anh thứ anh muốn, anh sẽ trả bằng mọi giá."

Mắt Minghao tối đi, sau cùng cũng nhận ra điều Mingyu muốn là gì. Và thật lòng mà nói thì nó cũng không quá tệ.

"Anh muốn làm sugar daddy của tôi."

"Chính xác."

Pockets overweight, getting' hefty, ah

Coming for the king, that's a far cry, ah

I come alive in the fall time, I

No competition, I don't really listen

I'm in the blue Mulsanne bumping New Edition

"Em làm cái gì?!" Junhui rít lên một tia chói tai. Sự quá kích trong giọng nói của Junhui làm Minghao ngần ngại, nhún vai.

"Ờ, em không hiểu sao anh lại nổi giận. Ý em là, anh ta chính xác mẫu người của em mà? Minghao mở cửa phòng, Junhui vẫn tò tò theo sau.

"Anh biết Mingyu đang làm mấy thứ điên rồ nhưng chuyện này vượt quá mong đợi của anh. Anh ta có đưa ra nguyên tắc nào không?"

"Có một vài."

"Trả tiền trước?"

"Không"

"Em có phải gọi anh ta là daddy không?"

"Cút ngay."

Có tiếng gõ cửa và cả Junhui lẫn Minghao đều im lặng. Cửa mở ra, Mingyu bước vào, trên người mặc một bộ tây trang bó sát màu hồng đậm. Minghao choáng váng với vẻ ngoài đặc biệt chói mắt của anh ngày hôm nay, nhưng cậu có thể đoán lí do tại sao.

"Junhui" Mingyu tiến đến gần và Minghao có thể ngửi thấy hương nước hoa của anh "Có thể để chúng tôi ở riêng với nhau không."

Junhui có hơi đề phòng nhưng cũng gật đầu, rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Minghao không thể làm gì hơn ngoài việc tâm trạng cậu đang trở nên phức tạp cùng căng thẳng. Ngày hôm qua có rất nhiều thứ chưa kịp nói và Minghao cảm thấy vô cùng tạ ơn Chúa vì điều đó. Mặc dù cậu biết cậu đã dấn thân vào cái gì và cả những hệ quả kèm theo sau đó nữa.

Lại nụ cười chết tiệt đó. Minghao đột nhiên cảm thấy bớt lo lắng hơn nhiều khi Mingyu mỉm cười, thế nên cậu cũng cười đáp lại anh. Mingyu cúi người xuống, đôi môi không báo trước nhanh chóng bắt lấy cánh môi Minghao. Cậu trai người Trung đẩy ra, gò má nóng lên. Ngay lập tức cậu cảm thấy hối hận khi làm vậy bởi vì biểu cảm của Mingyu bây giờ, vô cùng không hài lòng.

"Minghao... anh muốn hôn em." giọng anh chắc nịch như đang ra lệnh. Chính xác là như thế và Minghao biết. Cậu không thể không tuân theo.

"Vâng" Minghao gật đầu, ngón tay quấn lấy cà vạt nhẹ nhàng kéo anh lại. Đôi môi họ gặp nhau một lần nữa, và lần này Minghao đã sẵn sàng nhưng cậu vẫn không tài nào vơi bớt đi sự xấu hổ. Môi cậu căng cứng, di chuyển vụng về cho đến khi cậu cảm thấy tay Mingyu trượt xuống nắm lấy gáy cậu. Minghao thả lỏng vai, môi trở nên mềm mại hơn, tan chảy trong khuôn miệng ấm áp của Mingyu.

Mingyu đẩy cậu ra kéo Minghao đứng lên và chống cậu vào bàn, chen vào giữa hai chân cậu. Môi họ một lần nữa va vào nhau, đụng chạm của Mingyu trở nên thô bạo hơn. Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ môi Minghao khi cậu cảm thấy tính khí của anh chọc vào đùi. Một tiếng rên rỉ nữa vuột ra ngoài khi Mingyu đẩy lưỡi vào trong cậu.

Minghao chợt nhớ lại thời học đại học, cái cách hầu hết những lần hôn hít ân ái vuốt ve xảy ra với Junhui khi họ còn trẻ dại, hay với cậu bạn cùng phòng Hansol mỗi khi họ cảm thấy chán nản.

Minghao đắm chìm vào vũ điệu đôi môi Mingyu, rướn người lên giật nhẹ mái tóc vàng lại. Cảm giác thật tuyệt, vô cùng thỏa mãn khi được hôn một cách thật cuồng bạo và say đắm. Cho đến khi Mingyu hạ khớp hàm cắn mạnh vào môi dưới của Minghao, và ngay lập tức cậu nếm được vị máu tươi tanh nồng.

Minghao kéo tóc Mingyu tách ra, rít lên đau đớn.

"Chết tiệt, anh xin lỗi anh quá phấn khích" Mingyu rút tờ khăn giấy ở phía bên kia bàn làm việc, ấn nó vào môi cậu. Minghao nhận khăn từ tay anh tự mình giữ lấy.

"Rõ ràng ..." cậu lầm bầm bằng một tông giọng cao vút "Thực sự rất đau đấy Mingyu."

Mingyu cảm thấy mình thật tệ. Như thể anh đã vô tình giẫm lên đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian. "Phải," anh hắng giọng, cố để nghe ra không quá mềm mỏng "Tối nay đến nhà anh."

Nhận được một cái gật đầu đồng ý từ phía Minghao, Mingyu rời khỏi phòng và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa phòng làm việc riêng. Mingyu có thể trở thành bất cứ loại người gì ngoại trừ việc dịu dàng khi dính dáng đến ham muốn tình dục. Đó là điều Minghao phải làm, chỉ là một người cho Mingyu trả tiền để chơi đùa. Nhỉ?

Look what you've done

Cuối cùng Minghao cũng làm xong việc, cậu vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra cả tầng tối om vắng vẻ. Minghao xuống hành lang, gõ nhẹ cửa văn phòng Mingyu.

Sau một lúc Minghao nghe một giọng nói dịu dàng vọng ra "Vào đi."

Minghao đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, nheo mắt khi đóng cửa lại. "Mingyu?"

Một vòng tay quấn lấy eo cậu từ phía sau, môi hôn kéo dài lên ốc tai, khắp toàn thân Minghao nổi da già. Thở một hơi nhẹ nhàng, và rồi Minghao ngả người đắm chìm vào những cái động chạm từ người đàn ông lớn hơn kia. Tất nhiên Mingyu đã cho nhân viên cả tầng nghỉ sớm để phục vụ cho nhu cầu cá nhân của anh. Tay Mingyu kéo Minghao lại bàn, đẩy cậu trai người Trung nằm lên mặt bàn gỗ. Minghao ngỏng đầu lên khi bàn tay to lớn trượt lên đùi của cậu, phủ lên thân người, lần mò đến cổ áo. Ngón tay Mingyu thành thạo tháo mở từng cúc áo Minghao. Cơ thể cậu giật mạnh khi cảm giác được da thịt Mingyu áp sát.

"Ah!" tiếng thở dốc đột ngột thoát ra khỏi bờ môi Minghao, cậu nhắm tịt mắt.

Cái lưỡi hư hỏng rê dọc trên bụng cậu khiến tim đập những nhịp đập không thể kiểm soát. Cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cái cười nhếch của Mingyu khi đôi môi anh áp vào rốn cậu. Cậu trai người Trung Quốc ưỡn hông lên khi cái miệng hư hỏng của ông chủ mình chu du xuống thấp hơn. Mingyu nhanh chóng cởi quần Minghao, kéo nó ra. Anh còn giúp nâng chân Minghao lên trên bàn, phơi bày cơ thể cậu một cách đáng xấu hổ . Trong mắt Mingyu hoàn toàn bị bao phủ ngập tràn bởi dục vọng ham muốn. Ánh mắt của anh làm Minghao cảm thấy thật nhỏ bé, như một con thú nhỏ đang bị săn mồi.

Mingyu quỳ gối xuống trước mặt Minghao, theo phản ứng cậu trai trẻ tuổi hơn khép chân lại. Mingyu dùng tay tách hai chân Minghao ra, thành công làm cho cậu nhân viên của anh rên dài. Hơi thở nóng bỏng vờn đùa trên đùi Minghao, cậu hổn hển khó nhịn bởi cảm giác chiếc lưỡi ướt át của ông chủ mình đang càn quét khắp tận cùng lối vào phơi bày lộ liễu.

"A-ah" Minghao nhắm nghiền mắt bởi cảm giác xâm nhập xa lạ. Thật chẳng phải là điều dễ dàng làm quen gì khi được bao bọc bởi cơ thể của chính ông chủ mình. Toàn thân cậu căng cứng lên cho đến khi Mingyu yêu cầu cậu hãy thả lỏng.

Khi Minghao mở mắt ra, Mingyu đã đứng dậy, chỉ tích tắc sau đó Mingyu vồn vã áp lên môi Minghao. Cậu cắn vào môi anh khi cảm thấy một ngón tay trượt vào bên trong. Mingyu gầm lên một tiếng nhưng Minghao vẫn có thể cảm nhận được cái nhếch mép của anh trên môi cậu. Cậu trai tóc đỏ quấn ngón tay mình vào mái tóc vàng được tạo kiểu gọn gàng, giật mạnh trong khát cầu. Nếu Mingyu định làm tình với cậu, thì cậu chỉ mong anh hãy làm nhanh lên, bởi vì mặt bàn cứng lạnh bắt đầu làm lưng cậu đau.

"Em muốn gì nào?" Mingyu thấp giọng làm Minghao bất ngờ, nghẹn ngào trả lời.

"A-anh Mingyu" Cậu nhỏ giọng, rồi ngay lập tức hối hận. Cậu đã vừa phạm luật. Cậu trai người Trung hấp tấp cố cứu vãn lỗi lầm, nhưng mặc dù nghe được câu trả lời lắp bắp sửa sai, Mingyu cắn mạnh vào vai cậu.

"F- fuck! Daddy! Em muốn Daddy!" Cậu thở hổn hển trong đau đớn, da thịt nơi Mingyu cắn lên đau nhói.

Mingyu có vẻ hài lòng, rút ngón tay ra khỏi người cậu nhân viên cấp dưới của anh, túm lấy một cái lọ trong ngăn kéo bàn làm việc. Minghao siết chặt lấy bàn, nhắm mắt, chờ đợi cơn đau đớn. Cậu hít vào một hơi căng thẳng khi nghe thấy tiếng nắp đóng lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Sự đau đớn không phải là thứ Minghao mong đợi, nhưng đấy là điều chắc chắn không thể tránh khỏi. Mingyu vòng tay khóa chặt cả người Minghao lại trong khi hông đẩy mạnh về phía trước.

"Chết tiệt! Min- Daddy đợi đã" Minghao cầu xin, tay chống lên ngực Mingyu. Cậu thở hổn hển, cố gắng thích nghi với kích thước đang ở bên trong người. Cậu ngước mắt lên và bắt gặp một cảnh tượng kinh diễm. Ánh đèn nơi văn phòng chiếu sáng mờ ảo, phơi bày nước da tuyệt đẹp của Mingyu điểm lên những giọt mồ hôi tinh mịn lấp lánh. Mái tóc vàng rối bời, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt híp lại nhìn Minghao. Kim Mingyu quá là tuyệt vời, đến nỗi Minghao không biết mình đã dấn thân vào thứ gì.

I'm a motherfuckin' starboy

Thật sự không quá lời khi nói Mingyu là một vị thần. Người có thể nắm bắt được một Xu Minghao nóng nảy cứng đầu trong lòng bàn tay quả là phải có kĩ năng của một huyền thoại. Ít nhất thì là theo lời Junhui.

Minghao cũng biết rõ điều đó. Cậu không thể phủ nhận rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì Mingyu muốn chỉ với một cái tách tay, cả chiếc iPhone 7 hay thẻ tín dụng trong túi anh. Nói tóm lại là sao? Là Minghao đã bị khuất phục.

Ngày trôi qua chậm rãi, như hầu hết những ngày thứ năm khác. Thế nên tất nhiên Minghao vô cùng chờ đợi Mingyu gọi cậu đến văn phòng của anh với lý do "anh chán", và tất nhiên Minghao bỏ ngang tất cả mọi việc, vội vàng lao đến văn phòng của ông chủ.

"Hao ~" chiếc răng nanh của Mingyu lộ ra ngoài cùng với nụ cười toe toét khiến Minghao chỉ muốn thốt lên anh đáng yêu lắm.

"Mingyu ~" Cậu trai người Trung Quốc bắt chước giọng điệu của người kia khi cậu vòng qua cái bàn gỗ tối màu. Một cách duyên dáng, Minghao ngồi lên đùi Mingyu, mắt nhìn ánh mắt thích thú của anh.

"Hôm nay bé yêu của anh thấy thế nào nào?"

Minghao không trả lời, thay vào đó ngón tay hoạt động trên chiếc thắt lưng da đắt tiền quanh eo Mingyu. Khóa chặt ánh mắt lên Mingyu dường như là việc vô cùng cần thiết, Mingyu luôn trở nên dữ dội hơn rất nhiều những lúc Minghao chủ động một cách táo bạo. Những ngón tay mảnh khảnh của cậu bắt lấy tính khí của Mingyu ra khỏi quần lót, vụng về vuốt dọc cái thứ đã dựng đứng nãy giờ.

"Thích-" Tiếng chuông điện thoại sắc lạnh vang lên cắt ngang lời Minghao nói, khiến cậu mở to mắt vì sốc.

Mingyu gầm lên, bắt lấy chiếc điện thoại, áp vào tai.

"Làm sao?" Mingyu lớn giọng. Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, gần như làm Minghao ngã khỏi lòng mình.

"Anh Lee xin lỗi" Mingyu cười "Vâng, cuộc điện thoại làm tôi hơi bất ngờ, tôi có thể làm gì cho anh?"

Minghao trừng mắt giận giữ, quả quyết rằng Mingyu không cần lớn tiếng để phớt lờ cậu như thế. Cậu trai Trung Quốc quỳ xuống, tách hai chân Mingyu, đẩy khuỷu tay của anh ra. Minghao gần như biết chắc cậu sẽ gặp rắc rối vì chuyện này, nhưng với tia hi vọng mong manh rằng sẽ không? Đấy là tất cả những gì cậu cần.

Minghao rê lưỡi theo chiều dài tính khí của Mingyu, ngước nhìn dò xét thái độ của anh. Mingyu nhìn Minghao, cắn lên môi dưới trong khi nghe giọng nói của cậu Lee đều đều trong điện thoại. Một cách chậm rãi, Minghao nuốt vào toàn bộ chiều dài cái của Mingyu. Cậu không nghĩ rằng sẽ phải nhận hình phạt ngay lúc này, nhưng cậu cũng quên mất rằng người trước mặt là Kim Mingyu. Một bàn tay to lớn ấn đầu cậu xuống, khiến Minghao suýt nôn khan khi thứ đó chạm đến cuống họng. Mingyu kéo tóc Minghao lên và lại nhấn đầu cậu xuống liên tục, tai vẫn nghe điện như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Minghao ngẩng đầu lên, ngước nhìn Mingyu cùng với một cái bĩu môi, đầu lưỡi trêu chọc trên đỉnh cái thứ đã ướt nhẹp của Mingyu. Biểu cảm của Mingyu như phát ra cảnh cáo, rõ ràng là đang muốn răn Minghao ngoan ngoãn một chút. Nhưng Minghao thì lại tỏ ra không muốn nghe lời chút nào.

"Daddy" Cậu thì thầm, liếm lên phần gốc tính khí, "em muốn anh ra trong miệng em..." cậu nói lớn hơn một chút. Mingyu búng vào trán Minghao một cái, tạo ra một tiếng cười khúc khích từ phía người con trai đang quỳ gối.

"Huh? Oh không có gì, nghe này Seokmin, có nhân viên đang chờ tôi phê duyệt tài liệu, tôi phải đi nhưng tôi sẽ gọi lại cho anh vào ngày mai" chỉ với thế Mingyu liền cúp máy.

Minghao có thể cảm thấy ánh mắt chằm chằm ngay cả khi cậu chưa ngẩng đầu lên nhìn. Mingyu đang không vui, và sẽ là nói dối nếu cậu bảo rằng cậu không sợ anh chút nào. Trước khi cậu có thể nói lời xin lỗi, những ngón tay của Mingyu giật tóc cậu lại. Minghao há hốc miệng, rên rỉ câu hối lỗi.

"Em xin lỗi...! Anh phớt lờ em vì một cuộc điện thoại và- " một cái kéo mạnh ngắt ngang lời cậu.

Mingyu buông tóc Minghao ra, dựa lưng vào ghế, "Anh nghĩ anh nghe thấy em nói em muốn anh ra trong miệng em?"

Minghao cười gật đầu, "Vâng Daddy"

I'm a motherfuckin starboy

Minghao rên rỉ, hai tay siết chặt vào chiếc gối màu trắng dưới thân trước khi miễn cưỡng mở mắt. Làn da rám nắng của Mingyu tương phản một cách đẹp đẽ với màu trắng tinh khiết của ga trải giường. Những tia nắng sớm thi nhau nhảy nhót qua mép rèm cửa, chiếu lên mái tóc vàng óng và bắp tay rắn chắc của Mingyu.

Minghao vươn tay ra, miết một ngón tay theo đường cằm Mingyu, xuống dần đến môi anh. Minghao sẽ không bao giờ thừa nhận ra miệng, nhưng sự yêu thích dành cho ông chủ của mình bên trong cậu đã lấn át cả ham muốn tình dục. Minghao có cảm tình với Mingyu. Cậu trai người Trung chưa bao giờ là người phải lòng người khác, đối với cậu tình yêu là một khái niệm ngớ ngẩn mà nhân loại bị ám ảnh một cách vô ích trong suốt nhân sinh cuộc đời. Minghao không biết cậu thích Mingyu vì cái gì, cậu còn không thể nhận ra đấy là yêu. Mingyu là một người đàn ông đẹp trai, thông minh và gợi cảm và có thể khiến Minghao điên cuồng chỉ với một ánh nhìn.

"Chào em buổi sáng xinh đẹp của anh" Một nụ cười dịu dàng cùng chất giọng trầm khàn làm Minghao cả người nhộn nhạo.

"Này ..." Minghao thì thầm đáp lại, cảm thấy hơi chút xấu hổ vì khoảnh khắc đột nhiên hơi quá thân mật. Mingyu cần phải tháo bỏ cái nụ cười lười biếng đáng yêu đó xuống ngay, trước khi nó làm lồng ngực Minghao rạo rực hết cả.

Mingyu trở mình nằm lật lại, duỗi người, một tiếng rên trầm thoát ra từ sâu trong cổ họng, vuột ra khỏi đôi môi hoàn hảo của anh. Sau khi luồn tay ra sau vuốt tóc, anh quay sang nở một nụ cười dịu dàng với Minghao.

"Em muốn ăn gì vào bữa sáng nào?" Anh hỏi, giúp Minghao ngồi dậy mặc cậu bé người Trung có rên rỉ.

"Mmm anh" Minghao thì thầm vào tai của người đàn ông trong khi trèo vào lòng anh. Ngay lập tức, tay Mingyu ghì chặt lấy hông cậu khi họ trao nhau một một nụ hôn buổi sáng mệt mỏi lười biếng. Minghao hạnh phúc. Ngồi trong lòng Mingyu cùng với đôi môi anh trên môi cậu làm Minghao cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Mmm" Mingyu rên rỉ khi anh dứt ra khỏi nụ hôn "Anh rất muốn tiếp tục hôn em nhưng chúng ta nên ăn cái gì đó trước đã," Những ngón tay của anh vén mái tóc đỏ đang dần phai màu của Minghao ra khỏi gương mặt cậu, đặt một nụ hôn lên trán cậu bé người Trung "Anh sẽ gọi thứ gì đó mang lên phòng, đi tắm đi nào."

Minghao gật đầu, tự mình đi vào phòng tắm rộng lớn. Đôi chân trần cảm nhận được cái lạnh từ những viên gạch lát màu be, cậu bước đến bồn tắm lớn rồi mở nước. Ánh mắt bắt gặp thân ảnh trong gương, cậu tiến gần đến trước bồn rửa. Minghao miết những ngón tay lên cần cổ và bờ vai, ánh mắt tự ngưỡng mộ lấy vẻ đẹp làn da của mình. Những vết thâm tím sẫm đậm rải rác trên cơ thể cậu, biến mất vào xương quai xanh rồi lại hiện ra nơi hông. Minghao nhắm mắt, nhớ lại sự dịu dàng trong đêm hôm trước của Mingyu, khi anh ghìm giữ thân thể cậu trên nệm giường, đôi môi buông lời tán dương cơ thể cậu.

Minghao thở dài, rời khỏi gương đi vào phòng tắm đang xả nước. Minghao cố tự nói với bản thân rằng ham muốn của Mingyu chỉ đơn thuần là vì nhu cầu cá nhân của anh, và rằng đối với anh cậu chỉ là một Sugar Baby. Nhưng mỗi nụ hôn lên trán, từng lời nói ngọt ngào thì thầm vào tai, Minghao bắt đầu tin rằng có lẽ Mingyu cũng có cảm giác giống mình chăng.

Minghao bước ra khỏi phòng tắm với khăn trên đầu và một quấn quanh eo, lấy cặp áo của Mingyu và chui mái đầu ẩm ướt vào. Minghao bước ra ngoài phòng khách, mỉm cười khi nhìn thấy Mingyu đang xem tin tức, trên người chỉ mặc độc chiếc quần lót.

"Anh đang nghĩ gì thế?" Minghao bó gối ngồi xuống bên cạnh Mingyu, nhìn anh thay vì xem TV.

Mingyu mỉm cười, quay đầu nhìn vào mắt Minghao trước khi nghiêng người đến bắt lấy đôi môi cậu vào một nụ hôn dịu dàng.

"Em..." giọng nói của Mingyu vẫn còn khàn khàn sau giấc ngủ, khiến cho Minghao nổi da gà trên khắp đôi chân trần.

"Hử? Cái gì về em?"

"Sao anh lại nghĩ có lẽ là anh yêu em"

Minghao chớp mắt, cố tìm lại cách hít thở. Một người có thể phản ứng thế nào khi Kim Mingyu thú nhận tình yêu của mình cho họ đây?

"Em nghĩ là có lẽ em cũng yêu anh..." Minghao quyết, nếu Mingyu nói ra, thì cậu cũng không cần phải phủ nhận tình cảm của mình làm gì. Rõ ràng đó là cách Minghao cảm thấy về anh.

Cả hai đều mỉm cười, tay Mingyu đan vào tay cậu khi môi họ giao nhau thêm lần nữa.

Có lẽ thỏa thuận tiền bạc chưa bao giờ là thứ đem Minghao đến với Mingyu. Bản thân Kim Mingyu đã là một phần thưởng xứng đáng hơn nhiều so với tất cả mọi thứ đồ xa xỉ mà anh có thể cho cậu. Vì Kim Mingyu chính là người đàn ông xuất sắc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro