Scene 7. Thành viên thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có cảm giác như những kỉ niệm giữa chúng tôi đều diễn ra vào ngày mưa vậy. Vì vào một hôm mưa nọ, Yujin đột nhiên đem về nhà một chậu cây nhỏ.

Cậu ấy bảo vừa mua nốt chậu cuối cho chủ sạp về nhà tránh mưa, rốt cuộc cậu ấy mới là người ướt thảm.

Tôi không khỏi giận dữ, giành lấy chậu cây trong tay Yujin rồi lập tức đuổi cậu ấy đi tắm, còn bản thân thì ôm theo cả chậu vào phòng bếp pha một ly sữa ấm.

Từ ngày hôm đó, nhà chúng tôi giống như là vừa có thêm một thành viên vậy. Thành viên thứ tư là một cây hương thảo, Yujin đặt tên là Mary, đơn giản là bản rút gọn của Rosemary.

Còn vì sao là thành viên thứ tư, thì có lẽ tôi sẽ lựa thời điểm để kể về thành viên thứ ba của nhà sau.

Mary là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ở yên trên bệ cửa sổ chờ chúng tôi trở về. Mary cũng chẳng phải là một bạn nhỏ háo nước, hai người bọn tôi đều đặn chia nhau ra một tuần tưới nước cho bạn nhỏ từ hai tới ba lần.

Tôi nhớ ngày Yujin đem Mary về, cô nhóc mới chỉ là cành cây bé tí. Có lẽ đó là lý do vì sao cậu ấy mặc cho cả người mình ướt như chuột lột, nhưng lại cố chấp dùng áo mưa nilon mua vội để che chắn cho con bé.

Hỏi vì sao Yujin lại không mua hai cái áo mưa, dĩ nhiên là ngày đó tôi cũng chất vấn cậu ấy câu y hệt. Yujin rốt cuộc chỉ có thể cứng họng, cười cười lấy lòng rồi chạy biến vào nhà vệ sinh.

"Chủ của em có chút ngốc đó, Mary."

Tôi cúi người ngang tầm với Mary, vừa dùng cái bình nhỏ xíu tưới cho con bé vừa tâm sự.

Nhưng rồi một sự việc lại đột xảy đến.

"A."

Tôi bất cẩn đánh rơi bình tưới. Bàn tay tôi cứ run lên mất kiểm soát khiến tôi không tài nào nắm chắc nó được.

"Anh Gyuvin! Anh có sao không?"

Cậu chàng giây trước còn chẳng ở trong tầm mắt tôi, giây tiếp theo lại bất chợt lao lên nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.

Tôi ngẩn người nhìn Yujin. Những năm qua tôi luôn lủi thủi một mình trong căn nhà này, những lời hỏi thăm lúc đột ngột gặp chuyện, vốn dĩ cũng chưa từng nghe qua.

Hẳn nhiên là tôi đang kinh ngạc đến không nói thành lời.

Cơn run rẩy đã qua đi, nhưng có lẽ bởi vì thấy tôi vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Yujin lại trông càng sốt sắng hơn. Cậu ấy làm đủ trò từ nắm lấy hai vai tôi lắc nhẹ, đên huơ tay trước mặt tôi.

Đến khi tôi hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường mới phát hiện ra. Tôi vô thức chụp lấy cổ tay Yujin, khiến cậu ấy cũng ngạc nhiên không kém, mở tròn mắt để nhìn tôi.

"À, chắc do tôi bị lạnh ấy mà."

Nói rồi, tôi cũng vì ngượng ngùng mà buông tay.

"Phải rồi, cũng sắp vào thu rồi mà. Ngày mai anh rảnh không, mình cùng đi mua đồ ấm."

Yujin thế mà lại cố ý lái sang chuyện khác để không khiến tôi phải mắc kẹt mãi trong tình huống khó xử do chính bản thân tạo nên.

Tôi thắc mắc liệu Yujin đã có người yêu hay chưa, nếu chưa thì tôi thực lòng muốn chúc phúc cho cậu ấy, bởi vì có người yêu tinh tế như cậu Yujin, hẳn nhiên chính là một điều may mắn.

Chỉ tiếc là kế hoạch mua đồ ấy bị tạm hoãn đến tận gần một tuần sau. Trong thời gian tôi bận rộn với dự án, nhờ một tay Yujin chăm bẵm mà Mary lớn lên trông thấy, độ này đã ra lá gấp đôi lúc mới được đưa về nhà.

Phần lớn người nuôi Rosemary chính là để dùng làm nguyên liệu nấu ăn, nhưng Yujin lại không nỡ làm thế, vậy nên vào một ngày nọ khi tôi trở về sau khi hoàn tất dự án, không khỏi giật mình khi Mary đã lớn đến mức gần như che kín một ô cửa sổ.

Vì chuyện này mà đêm trước ngày đi mua sắm, thay vì bàn nhau xem nên mua những loại quần áo nào, chúng tôi lại tranh cãi xem có nên tỉa bớt lá của Mary không.

Rốt cuộc kết quả là gì, nhìn hai phần bít tết bỏ thêm hương thảo vào cho bữa tối hôm sau là biết.

Kỳ thực thì tôi cũng phải dỗ Yujin không ít.

"Mary à ~ Em xem anh Gyuvin tàn nhẫn quá đi, bắt anh tỉa lá của em đi để nấu ăn đó ~"

"Em có đau không? Phải cắt lá của em anh đau lòng quá à ~"

"Sao anh Gyuvin có thể nỡ làm như vậy chứ, Mary nhà ta xinh xắn biết bao kia mà ~"

"Cậu soạn bàn giúp tôi với, bít tết được rồi này."

"Ôi chào Mary nhé, anh Gyuvin gọi anh đi ăn rồi ~"

Giả dụ tôi mà nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, có lẽ tôi sẽ dành cả tiếng trước khi ngủ để tự ngẫm xem rốt cuộc thời gian đêm qua tôi bỏ ra để thuyết phục Yujin có thực sự xứng đáng hay không.

Dù gì thì Mary cũng góp phần hoàn thiện một bữa tối ngon miệng cho chúng tôi. Một đóng góp đáng ghi nhận.

"Anh Gyuvin, hỏi cái này được không?"

"Hửm?"

"Sao anh lại mua đồ lót ly thế?" Nói rồi cậu ấy đánh mắt qua mấy túi đồ mua sắm vẫn còn chưa được soạn ra, có thể lấp ló trông thấy hai chiếc lót ly qua lớp nilon của túi đồ.

Bởi vì Yujin đã sớm phát hiện ra thói quen uống nước ấm của tôi, nhưng cậu ấy thì ngược lại thích uống nước lạnh. Vậy nên dạo gần đây cậu ấy luôn bỏ sẵn vài chai nước khoáng trong tủ lạnh, để bản thân khi cần sẽ có sẵn.

Có lẽ vì vậy mà tôi mới nhận được câu hỏi này, vì dĩ nhiên một người uống nước ấm quanh năm sẽ chẳng thể nghĩ đến chuyện bản thân cần một chiếc lót ly.

Vốn dĩ cũng chẳng phải là tôi mua cho chính mình.

"Một cái là cho Mary, muốn cho con bé ăn diện một chút. Cái còn lại là của cậu."

Yujin nghiêng đầu như đang chờ câu trả lời của tôi, vậy nên tôi lại tiếp tục.

"Cậu hay mang nước lạnh vào trong phòng vẽ mà, dùng lót ly sẽ giúp tránh dính nước vào giấy vẽ."

"Vậy là ... anh mua cho tôi?"

Đột nhiên Yujin mở lớn mắt, vẻ mặt nọ chính là vẻ mặt thập phần kinh ngạc, khiến tôi cũng có chút ngạc nhiên theo.

Bởi vì không nghĩ chỉ với một món quà nhỏ như vậy, sau cái gật đầu xác nhận từ tôi đó chính là tặng cho cậu ấy, Yujin liền lập tức cười toe, vội rời khỏi bàn lại chỗ mấy túi đồ để lục cho bằng được chiếc lót ly của mình.

"Cậu ... vui đến vậy sao?" Chẳng thể hiểu được cảm xúc vô cùng vui vẻ của Yujin, ánh mắt tôi cứ mãi dõi theo bóng lưng đang lục lọi đồ của đối phương như muốn tìm ra câu trả lời.

"Thì đã mấy năm rồi tôi chưa được nhận quà từ ai mà. To nhỏ gì chứ, miễn là người khác có lòng tặng, tôi đều sẽ thấy rất vui."

Tôi không nhịn được chớp mắt vài lần, cho đến lần thứ năm thì Yujin cuối cùng cũng đã tìm được món quà của mình. Cậu ấy lập tức quay lại khoe chiến lợi phẩm với tôi.

"Cảm ơn anh Gyuvin nhé! Tôi thích lắm đó!"

Nếu được nhận quà có thể khiến cậu ấy cười nhiều như vậy, vậy thì sau này dành chút thời gian chọn quà cho Yujin cũng không phải là mất mát gì.

Ngược lại có khi lại là một tín hiệu tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro