12. Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều mà Kim Khuê Bân không ngờ tới nhất, đó chính là Thẩm Tuyền Duệ, vậy mà lại chiến tranh lạnh với anh.

Suốt một tuần, một bóng dáng của cậu ở trong trường cũng không thấy, đến Bân Bân Quán thì lại càng không.

Suốt một tuần, Kim Khuê Bân nhìn chằm chằm vào khung chat của cả hai, tin nhắn cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở một tuần trước.

Trong mấy tháng quen nhau, Tuyền Duệ luôn là người mở đầu cuộc trò chuyện, cũng là người sẽ nhắn tin kết thúc. Em sẽ không ngại lảm nhảm, luyên thuyên xuyên đêm, dù phản hồi nhận lại chỉ là những câu ợm ờ cho có lệ.

Kim Khuê Bân đấu tranh tư tưởng suốt một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua cái tôi cao ngất ngưỡng của mình, nhấn máy gọi đối phương.

Đầu dây bên kia reo được hai hồi, ngoài dự đoán lại không nhấc máy, ngược lại còn vang lên những tiếng tút tút, theo sau là câu nói quen thuộc của tổng đài.

Kim Khuê Bân bị tắt máy lại có chút kinh ngạc nhìn điện thoại, sau đó mới khẽ cười một tiếng.

Bên trong hàng hiên quạnh quẽ trống trải, tiếng cười vang lên trở nên vô cùng chói tai.

Anh cảm thấy mình giống như một trò cười.

Tết nhất, anh không màng tới lời khuyên can và quở trách của người nhà chạy ra ngoài, lái xe tới nhà Thẩm Tuyền Duệ... kết quả, vậy mà trong nhà lại không có ai.

Chẳng lẽ là anh đã đoán sai, Thẩm Tuyền Duệ thật sự tới nhà họ hàng ăn Tết?

Nhưng dù cho có đến nhà họ hàng đi chăng nữa cũng không tới mức tắt điện thoại chứ?

Kim Khuê Bân hàng lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu rồi gọi qua lần nữa.

Chuông điện thoại vẫn như cũ lại tự sinh tự diệt, đến cuối cùng vẫn không có ai nghe máy.

Kim Khuê Bân bực bội, thậm chí còn cảm thấy bất an, không nhịn được mà lấy thuốc ra hút.

Dưới hàng hiên chật hẹp tối tăm, sương khói lượn lờ mờ ảo, có mấy thanh niên trò chuyện sôi nổi đi ngang, lúc nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ này, trong vô thức tự động hạ giọng, lặng lẽ tránh qua một bên.

Dù sao lúc này vẻ mặt Kim Khuê Bân cũng đã trở nên nặng nề, toàn thân đều toát ra vẻ 'người sống chớ gần'.

Trong tay anh đang tuỳ ý nghịch bật lửa, cảm thấy dạo gần đây Thẩm Tuyền Duệ không bình thường cho lắm.

Chẳng lẽ là anh đã đắc tội cậu ở đâu rồi sao?

Một cây thuốc lá cứ thế dần cháy hết, vẫn chưa giải đáp được băn khoăn trong lòng, điện thoại thì không ngừng đổ chuông.

Tất cả đều đến từ những người bốn phương tám hướng muốn hẹn anh, trong đó nhiều nhất vẫn là đám người trong nhà kêu anh về.

Kim Khuê Bân nôn nóng vứt điếu thuốc lá xuống đất rồi dẫm lên.

Trước khi lái xe rời đi, anh gửi cho người kia một tin nhắn: [Cho anh một lý do em không nghe điện thoại.]

Mà tin nhắn này, chờ tới lúc anh lái xe về tới nhà cũng chưa được đáp lại.

Dường như người nhỏ hơn đã hạ quyết tâm không để ý tới anh, trực tiếp giận dỗi.

Trong lòng Kim Khuê Bân bừng bừng lửa giận, răng cắn chặt, thiếu niên mang một thân khí lạnh đi vào trong nhà, hoàn toàn không hợp với bầu không khí 'vui như trẫy hội' trong này.

Trên người anh mang theo cảm giác xơ xác tiêu điều.

Hai giờ sáng, bên kia cuối cùng cũng có phản hồi: [Ngày mai giao thừa, em muốn mình hẹn hò.]

____

Dọc đường Kim Khuê Bân lái xe tới đón Thẩm Tuyền Duệ, ngón tay thon dài thỉnh thoảng sẽ vô thức gõ nhẹ tay lái, nhăn mày với đèn đỏ.

Không hiểu sao anh luôn cảm thấy bất an, cũng không rõ nguyên nhân là gì.

Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là cả tuần nay Thẩm Tuyền Duệ quá mức 'lãnh đạm'. Vậy mà anh lại vì hành động của người khác mà tâm thần không yên, đúng là quá buồn cười.

Trong quá trình chờ đèn xanh, Kim Khuê Bân hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Từ nhỏ anh đã chịu sự giáo dục – bất kể là lúc nào cũng đừng để người ta nhìn ra trong đầu mình suy nghĩ cái gì, trên mặt càng không được tỏ ra cảm xúc chân thật ở trong lòng.

Kim Khuê Bân đã có thói quen đeo 'mặt nạ' để sống.

Với thói quen này, anh có thể thoải mái, tuỳ tiện nhìn ra suy nghĩ trong lòng người khác, cũng có thể khống chế nó...

Cho nên, mấy ngày này anh không thể nào 'khống chế' được Thẩm Tuyền Duệ, mới không tự chủ cảm thấy bất an.

Nhưng mà, có lẽ tình hình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát.

Đèn xanh sáng lên, Kim Khuê Bân đảo tay lái, quen cửa quen nẻo quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh nhà Thẩm Tuyền Duệ.

Cách một đoạn xa, xuyên qua cửa sổ xe, Kim Khuê Bân nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng trước nhà đợi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro