Chương 5: Bạch phát huyết mâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Vực.

Khu vực biên giới phía Bắc của Thanh Long quốc và Hung Nô, chiến tranh đã kéo dài hơn ba tháng, dưới sự chỉ huy tài tình của Đại nguyên soái Nguyệt Mặc Lâm, hiện tại thì lợi thế nghiêng về phía Thanh Long quốc. Sắp tới đợt tuyết đầu tiên của năm sẽ bắt đầu, quân Hung Nô vốn sinh sống dưới cái lạnh giá khắc nghiệt quanh năm, nên thời tiết này chính là một lợi thế của quân Hung Nô. Quân Thanh Long quốc biết rõ điều đó nên trước đó đã phát huy rất nhiều đợt tấn công lớn nhỏ nhằm đánh lui quân Hung Nô trước thời điểm tuyết rơi, nhưng trời không chiều lòng người, thế trận hai bên giằng co đến tận bây giờ.

Một khi tuyết bắt đầu rơi, quân Hung Nô nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, chiến tranh nhất định được đẩy lên đỉnh điểm căng thẳng. Nếu quân Thanh Long không thể chống cự qua mùa đông này, chắc chắn thảm bại. Vì vậy, để có thể cầm cự qua mùa đông, trước đó ở triều đình đã phái thái tử đương triều đích thân áp tải quân lương đến biên giới viện trợ cho quân đội.

Là tướng lĩnh thống lãnh ba mươi vạn binh sĩ, Nguyệt Mặc Lâm sẽ không vì thế mà chủ quan, nên đã hạ lệnh trước khi đợt tuyết đầu tiên rơi, phái binh sẽ giả làm thường dân vào trong thành thu gom lương thực, lại cho quân lên núi phía sau thu gom dược liệu và thiết kế một số bẫy rập. Bài binh bố trận tầng tầng lớp lớp vô cùng kín kẽ chu toàn.

Nguyệt Khuynh Tuyết ngày hôm nay vừa tới giờ dần liền thức dậy, vệ sinh xong ăn điểm tâm một cách nhanh chóng, sau đó thay y phục rồi mang theo một ít vật dụng cần thiết rồi rời khỏi trướng.

Bên ngoài bầu trời vẫn là một màu đen kịt, mặt trời vẫn chưa ló dạng, Nguyệt Khuynh Tuyết đi tới dược trướng. Hôm nay một đội quân được phái đi cùng các thái y, dược sư lên núi hái thảo dược, Nguyệt Khuynh Tuyết vì để được đi tối hôm qua đã phải năn nỉ đến gãy lưỡi, phụ thân và ca ca của nàng mới cho phép nàng đi. Mà lý do thật sự không phải là Nguyệt Mặc Lâm hay Nguyệt Hạo Hiên mềm lòng mà đồng ý cho nàng đi, chỉ là hôm nay thái tử cũng đi cùng nên Nguyệt Hạo Hiên nhận lệnh phải đi theo hộ giá, chính vì thế Nguyệt Khuynh Tuyết mới có thể nhận được cái gật đầu của phụ thân và ca ca.

Vừa tới dược trướng đã thấy một đám người đứng trước sân, Lý thái y cũng ở trong đám người cẩn thận dặn dò mọi người. Nguyệt Khuynh Tuyết len lỏi qua đám người đi tới bên cạnh Lý thái y, nàng vừa tối thì ông cũng đã dặn dò mọi người xong.

_ Được rồi, người đã đến đủ, chúng ta đến sân chính tập trung thôi.

Lý thái y ân cần cầm tay nàng dẫn nàng đi.

_ Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi. Thời gian cũng sắp đến rồi.

_ Vâng.

Đoàn người gần hai mươi người đi đến sân tập luyện chính để tập trung. Khi vừa đến thì ở trong sân binh sĩ đã xếp hàng ngay thẳng, lần này đi dự tính khoảng trên dưới hai trăm người, một phần bảo hộ thái tử, một phần để giúp đỡ thái y và dược sư hái thảo dược đồng thời đảm bảo an toàn cho họ.

Thái tử Hàn Dạ Phong một thân hắc y thêu ngân long hoa lệ tinh xảo, thân hình thon dài hữu lực. Dưới ánh đuốc lay lắc, da thịt y ẩn hiện bóng loáng, ánh mắt khẽ chớp như hàng ngàn ngọc lưu ly sáng chói. Dung mạo như tranh, xinh đẹp căn bản tựa như thần tiên, muốn bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp, muốn bao nhiêu phong thái uy nghi thì có bấy nhiêu phong thái uy nghi, căn bản là hội tụ tất cả những cái xinh đẹp động lòng người. Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, tao nhã, không ai sánh bằng.

Đứng bên trái Hàn Dạ Phong là Nguyệt Hạo Hiên, một thân ngân giáp mạnh mẽ, thần sắc uy nghi phá lệ làm cho người ta cảm giác hắn vừa lãnh khốc lại phảng phất sự ưu nhã phong tình. Bên phải là thư đồng của thái tử Quân Phi Vũ, cũng toàn thân hắc y, một đôi con ngươi đen không có chút tình cảm nào, giống như băng thủy ở hàn đàm, làm cho người ta sợ hãi. Sống mũi thẳng tắp, khóe môi cương nghị làm hắn cao ngạo đến hoàn mỹ.

Lý thái y trong đám người bước lên trước một bước.

_ Tham kiến thái tử điện hạ, Nguyệt phó nguyên soái. Bẩm thái tử điện hạ người của Dược trướng đều đã đến đầy đủ. – Lý thái y hướng Nguyệt Hạo Hiên ôm quyền kính cẩn thông báo.

_ Được. Vậy chúng ta bắt đầu xuất phát.

Thái tử hạ lệnh đoàn người nhanh chóng di chuyển, trừ thái tử và Nguyệt Hạo Hiên cùng một số tướng lĩnh cao cấp trong quân đi theo được cưỡi ngựa ra, còn lại tất cả đều phải đi bộ. Sức khoẻ Nguyệt Khuynh Tuyết vốn yếu ớt, nàng cũng hiếm khi vận động nên chỉ đi được tầm một khắc là nàng bắt đầu thấm mệt, hơn nữa nàng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vóc dáng nhỏ bé không cách nào theo kịp bước chân của các binh sĩ đi đánh trận quanh năm suốt tháng luyện tập di chuyển nhiều.

Lúc đầu Lý thái y còn ôm nàng đi một đoạn, nhưng ông tuổi cũng đã cao, không thể ôm nàng lâu được, khi mệt ông cũng chỉ có thể đặt nàng xuống để nàng tiếp tục tự mình đi.

Hàn Dạ Phong cưỡi ngựa đi phía trước không biết vô tình hay cố ý mà quay đầu lại nhìn đội ngũ phía sau, y ngồi trên cao trong mắt thấy rõ ràng tình hình của Nguyệt Khuynh Tuyết. Xong y liếc qua nhìn Nguyệt Hạo Hiên đi bên cạnh, khuôn mặt băng lãnh không chút biểu cảm nhưng bàn tay nắm chặt dây cương ngựa đã bán đứng hắn, Hàn Dạ Phong mở miệng.

_ Nguyệt phó nguyên soái, bản thái tử cho phép nàng đi cùng ngươi. Mang nàng đến đi cùng đi.

Nguyệt Hạo Hiên như từ trong mộng tỉnh lại, xoay đầu nhìn thái tử, thấy y hướng mình nở nụ cười nhẹ mới biết y đang nói gì, lập tức ôm quyền, kính cẩn nói.

_ Đa tạ thái tử điện hạ.

Dứt lời Nguyệt Hạo Hiên chỉ huy ngựa đi về phía sau, đem Nguyệt Khuynh Tuyết ôm lên ngựa rồi nhanh chóng trở về vị trí bên cạnh thái tử. Binh lính và đám thái y dược sư đi phía sau thấy Nguyệt Hạo Hiên đi tới đem Nguyệt Khuynh Tuyết lên ngựa cùng ngồi với hắn.

Hơn ba tháng qua dù ít có cơ hội tiếp xúc với nàng nhưng ai cũng đều đã đến dược trướng qua, thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng thông minh, lanh lợi lại hiểu chuyện, dễ gần không giống những tiểu thư con nhà quyền quý khác nên ai cũng quý mến nàng. Trong đội ngũ binh sĩ này có những người từng bị thương được nàng chăm sóc ai cũng đối với nàng vừa kính trọng vừa yêu thương. Chỉ là quân lệnh như sơn, thân phận của nàng lại khác biệt, dù họ có muốn giúp ôm nàng đi cũng không thể. Chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thân ảnh nhỏ bé lê từng bước nặng nhọc, dù là mùa đông gió lạnh thổi rét căm căm nhưng trên vần trán nhỏ của nàng chảy ra không ít mồ hôi.

Suốt quãng đường bọn họ ai cũng lo lắng cho nàng, cố hết sức thả chậm cước bộ chờ nàng, nhìn thân ảnh nhỏ bé mà quật cường, kiên trì không bỏ cuộc của nàng ai cũng thấy đau lòng thương xót. Chính vì thế nên khi thấy nàng có thể ngồi lên ngựa với Nguyệt Hạo Hiên, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Đoàn người đi tầm một canh giờ thì tới lưng chừng núi, đám thái y dược sư nhanh chóng tản ra đi hái dược liệu, bên cạnh mỗi người đều có vài binh sĩ đi theo bảo hộ cũng như giúp đỡ công việc. Nguyệt Khuynh Tuyết từ lúc lên ngựa ngồi chung với Nguyệt Hạo Hiên thì vẫn ngồi y nguyên như vậy, đến lúc mọi người đều đi hái thuốc, nàng vẫn ở chung một chỗ với ca ca cùng thái tử và một vài tướng lĩnh khác. Trong lòng nàng có chút buồn bực khó chịu.

Đến giờ ngọ, mọi người tập trung lại một bãi đất trống nhỏ gần đó, nghỉ ngơi dùng bữa trưa là lương khô được binh sĩ mang theo, cùng một ít quả dại do đám thái y hái về cho mọi người.

Nguyệt Khuynh Tuyết ngồi bên cạnh Nguyệt Hạo Hiên, còn có thái tử, thư đồng của y cùng các tướng sĩ khác, họ ngồi thành một vòng tròn nhỏ. Nguyệt Khuynh Tuyết ngồi gật gà gật gù trên tay còn cầm miếng lương khô chỉ mới ăn được một chút. Từ khi tới đây nàng ít khi đi ngủ vào lúc nghỉ trưa, chỉ là hôm nay đi được khiến nàng mệt mỏi với lại không khí ẩm thấp mà trong lành ở đây khiến hai mắt nàng nặng trĩu, không nhịn được muốn ngủ một chút.

Nguyệt Hạo Hiên thấy nàng như vậy trong lòng cũng đau xót chỉ là trên mặt vẫn không biểu hiện ra cảm xúc gì, một tay âm thầm đưa ra phía sau đỡ lưng nàng cho nàng khỏi ngã.

Hàn Dạ Phong ngồi đối diện Nguyệt Khuynh Tuyết cũng thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên một ý cười.

_ Nguyệt phó nguyên soái, bản thái tử đã nói ở nơi này ngoài trừ quân lệnh ra thì không cần phải câu nệ tiểu tiết nhiều như vậy. Bản thái tử không phải là người cứng nhắc, không thấu tình đạt lý.

_ Đa tạ thái tử điện hạ.

Nguyệt Hạo Hiên ôm quyền kính cẩn nói, dứt lời quay qua đem Nguyệt Khuynh Tuyết ôm vào lòng, cho nàng một tư thế thoải mái.

_ Bản thái tử có việc này muốn hỏi không biết Nguyệt phó nguyên soái có tiện trả lời hay không?

_ Mời thái tử hỏi.

_ Tại sao nàng luôn đeo mạn che mặt vậy? Thanh Long quốc chúng ta cũng không có những quy định quá khắc khe đối với nữ tử.

_ Bẩm thái tử điện hạ, không giấu gì điện hạ, tiểu muội sinh ra thân thể đã không được tốt như những hài tử bình thường, ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, lúc nàng vừa sinh ra có một vị cao nhân đắc đạo đã đến phủ, toán mệnh cho nàng đã nói rằng "Nhị thập bất quá. Mệnh quy thiên sơ". Một chiếc khăn lụa này là để tránh cho nàng không gặp phải hoạ sát thân. Trên đời này cho dù là ai cũng không thể tháo được mạn che này xuống.

_ Nhị thập bất quá. Mệnh quy thiên sơ.

Hàn Dạ Phong lẩm nhẩm trong miệng, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn qua tiểu nhân nhi đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Nguyệt Hạo Hiên, lại nhìn qua Nguyệt Hạo Hiên như thể không tin những gì y vừa nghe được. Nhưng khi thấy được trong đôi mắt Nguyệt Hạo Hiên nồng đậm đau xót mới chấp nhận tin tưởng.

Những người ngồi ở đây, nghe được lời này cũng kinh ngạc không thôi. Mọi người đều biết tiểu nữ nhi của phủ thái uý sinh ra thân thể đã yếu ớt, chưa một ai từng gặp qua nàng, nàng được cả phủ thái uý bảo hộ vô cùng cẩn mật. Không ngờ bên trong lại còn có một tầng nguyên nhân sâu xa như vậy.

_ Không có cách nào chữa trị cho nàng sao? – Thái tử hỏi, giọng hơi khàn lại trầm thấp.

_ Lần này phụ tử vi thần mạo hiểm mang nàng theo đến Bắc Vực chính là muốn tìm người để chữa trị cho nàng. Chỉ là mấy tháng qua vẫn chưa có thời gian đi tìm người.

_ Được rồi, xong trận này bản thái tử sẽ về bẩm báo phụ hoàng cho phép các người lưu lại đây một thời gian để tìm cách chữa trị cho nàng.

_ Vi thần tạ ơn thái tử điện hạ. – Nguyệt Hạo Hiên cúi đầu nói, vì trên tay đang ôm Nguyệt Khuynh Tuyết nên không tiện quỳ xuống.

_ Nguyệt phó nguyên soái đừng quá lo lắng, ta tin chắc nàng sẽ không có việc gì. – Người vừa nói là Lâm Ngôn tướng quân.

_ Đa tạ Lâm tướng quân.

_ Nói vậy chẳng lẽ nàng phải mang mạn che mặt cả đời sao? – Thái tử lên tiếng hỏi.

_ Không phải, sẽ có một ngày nàng được tháo mạn che xuống, chỉ là không biết nàng có chờ được đến lúc đó hay không thôi.

Nguyệt Hạo Hiên nhìn xuống muội muội của mình, đưa tay cách một lớp lụa vuốt ve gương mặt của nàng. Từ hai năm trước hắn đã không được nhìn thấy gương mặt của muội muội nữa, hắn cũng không biết rõ dung mạo của nàng ra sao, chỉ là hắn tin tưởng bên dưới lớp mặt nạ này chính là một dung mạo khuynh thành thiên hạ.

Đang lúc mọi người lâm vào trầm tư nặng nề thì một tiếng la thất thanh vang lên, mọi người nhanh chóng đứng dậy, rút kiếm đề cao cảnh giác nhìn xung quanh. Tiếng thét cũng khiến Nguyệt Khuynh Tuyết tỉnh giấc, thấy bản thân đang được Nguyệt Hạo Hiên ôm bằng một tay, một tay hắn đang cầm kiếm, mắt nhìn xung quanh, cả người toát ra khí thế sắc bén, âm trầm.

Nguyệt Khuynh Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đã đứng dậy, ai nấy vẻ mặt căng thẳng.

_ Có việc gì? – Thái tử Hàn Dạ Phong trầm giọng hỏi. Cả người toát ra khí thế lãnh ngạo hơn người, khí thế của bậc đế vương, khiến cho bất cứ ai dù bị cuốn hút vào cũng ngần ngại không dám đến gần, phạm vào.

Nguyệt Khuynh Tuyết nhìn thấy y như thế nhất thời cũng bị doạ cho sợ hãi, ánh mắt nhìn đi nơi khác không dám tiếp tục nhìn y.

Hàn Dạ Phong không biết vô tình hay cố ý nhìn thấy được một màn này, trong lòng khẽ động một chút, đem khí thế toàn thân thu lại, chỉ là gương mặt vẫn lạnh lùng, uy nghiêm như vậy.

Một binh sĩ từ phía xa chạy tới, theo sau y còn còn hai binh sĩ khác đang nâng một binh sĩ đã ngừng thở, theo sau là một vài thái y.

_ Bẩm thái tử điện ra, là rắn độc, có rất nhiều rắn độc đã bao vây chúng ta.

Binh sĩ vừa nói xong, xunh quanh trong những bụi cây đã vang lên tiếng rột roạt, chỉ trong chốc lát, có hàng ngàn con rắn chủng loại khác nhau từ bốn phương tám hướng bò tới bao vây đoàn người.

_ Mau lấy bột huỳnh hoàng ra rải xung quanh. – Lý thái y nói lớn.

Đám thái y dược sư nhanh chóng mang bột huỳnh hoàng chia cho các binh sĩ, mọi người trước khi đám rắn trườn tới nhanh chóng rải bột xung quanh thành một vòng tròn. Nguyệt Khuynh Tuyết cũng nhúc nhích, đem bột huỳnh hoàng trong người đưa cho ca ca của nàng.

_ Ca ca, cầm.

Nguyệt Hạo Hiên nhận lấy bột huỳnh hoàng bước lên vài bước vận nội công đem bộ rải ra thành một hình tròn xung quanh thái tử và các tướng lĩnh.

Đám rắn lúc đầu nghe mùi bột huỳnh hoàng có chút sợ hãi, dừng lại một chút nhưng chỉ trong giây lát bọn chúng lại bắt đầu tiến lên không còn sợ hãi, dường như có người điều khiển chúng.

_ Không ổn rồi, đám rắn này ngay cả bột huỳnh hoàng cũng không sợ. E là đã được huấn luyện. – Lý thái y trầm giọng nói.

Mắt thấy đám rắn ngày càng tiến lại gần, vòng người cũng nhanh chóng thu hẹp lại, sắp không còn đủ chỗ đứng, những binh lính ở vòng ngoài, thấy con rắng nào tiến đến liền dùng gươm chém chết, nhưng mỗi lần chém chết một con thì dường như càng khiến đám rắn nổi giận, chúng tiến lên tấn công càng nhanh, số lượng cũng ngày càng nhiều.

Nguyệt Hạo Hiên lấy trong người ra một vật gì đó chỉ thẳng lên trời, một tia sáng đỏ bắn thẳng lên trời.

_ Lâm tướng quân, ngài chỉ huy một nửa binh lính bảo vệ thái tử điện hạ cùng các thái y trở về, ta và các binh lính còn lại ở lại ngăn chặn đám rắn này. Các ngươi đi xuống núi sẽ gặp được viện binh.

Nguyệt Khuynh Tuyết nghe Nguyệt Hạo Hiên nói vậy trái tim nàng hẫng đi một nhịp, cảm giác sợ hãi bất an dâng lên trong lòng khiến cả người nàng run rẩy đến lợi hại, hai tay ôm chặt ca ca, nàng lên tiếng cự tuyệt.

_ Không được ca ca, Tuyết nhi không muốn đi.

_ Tuyết nhi ngoan, nghe lời ca ca, muội đi trước một bước ca ca sẽ nhanh chóng đuổi theo sau.

_ Không, không muốn, ca ca, đừng bỏ rơi muội.

Nói đến đây nước mắt nàng đã lăn dài trên gương mặt thấm ướt tấm mạn che, hai tay hai chân gắt gao quấn chặt trên người Nguyệt Hạo Hiên.

_ Lâm tướng quân còn không nhanh đi. Đây là quân lệnh. – Nguyệt Hạo Hiên quát, dứt khoát đem Nguyệt Khuynh Tuyết gỡ xuống, đưa cho Lý thái y đang đứng gần đó. – Lý thái y, nhờ ngài chăm sóc tiểu muội ta.

Lý thái y nhăn mặt ôm lấy nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

_ Không, ca ca, muội không muốn. Ca ca, để muội ở lại đi, muội có thể đuổi chúng đi. Ca ca, nghe muội nói đi.

Lâm tướng quân cùng các binh sĩ nhanh chóng đi lấy ngựa mang tới.

_ Thái tử điện hạ, mời ngài lên ngựa, chúng ta cần phải rời đi.

Thái tử khuôn mặt lạnh lẽo hạ lệnh, giọng nói sát phạt quyết đoán không cho phép bất cứ ai trái lời

_ Làm gì có lý nào đi đánh trận tướng lĩnh lại chạy trước chứ, bản thái tử làm sao sợ đám rắn này. Triệu tướng quân, Mộc tướng quân chia binh ra dẫn người đi xung quanh tra xét năm dặm quanh đây, nhất định có kẻ đứng sau chỉ huy hành động lần này. Bản thái tử cùng Phi Vũ và Nguyệt phó soái, Lâm tướng quân ở đây đối phó đám rắn này. Lê tướng quân và các binh lính còn lại hộ tống thái y dược sư trở về. Pháo tín hiệu đã bắn, viện quân sẽ nhanh đến thôi.

Các tướng lĩnh theo mệnh lệnh của thái tử nhanh chóng làm theo, chỉ trong chốc lát mọi người tản đi hết, chỉ còn lại bốn người là Nguyệt Hạo Hiên, Hàn Dạ Phong, Quân Phi Vũ và Lâm Ngôn lưu lại, đang không ngừng chém giết đám rắn độc.

Nguyệt Khuynh Tuyết bị Lý thái y ôm đi theo Lê tướng quân, nàng không ngừng gào khóc, giãy dụa.

_ Không cần, Lý lão mau bỏ ta xuống. Ta không muốn đi, ca ca của ta. Cho ta xuống, Lý lão ta cầu xin ông, cầu xin ông.

Nàng vừa khóc vừa gào lên giọng cũng khàn cả đi, nàng dùng hết sức bình sinh của mình nhào ra khỏi người Lý thái y. Ông ta bất ngờ trước hành động của nàng không kịp giữ lại nàng, đến khi hoàn hồn đã thấy nàng từ dưới đất bò dậy hướng chỗ đám người Nguyệt Hạo Hiên chạy tới.

Nguyệt Khuynh Tuyết vì hành động của mình mà ngã nhào trên đất, cả người đều đập xuống mặt đất cứng rắn nàng cũng không cảm thấy đau đớn, vô cùng chật vật đứng dậy chạy tới chỗ Nguyệt Hạo Hiên.

_ Ca ca, mau dừng lại đi. Nghe lời Tuyết nhi, mau dừng lại đi. – Nguyệt Khuynh Tuyết vừa chạy vừa gào lên.

_ Tuyết nhi, đừng nháo, mau quay về. – Nguyệt Hạo Hiên nghe tiếng của muội muội, quay đầu lại nói với nàng.

Nguyệt Khuynh Tuyết biết bản thân không thể ngăn nổi ca ca, cũng không ai chịu nghe nàng, nàng chạy đến bên cạnh thái tử, người đứng gần nàng nhất, y cũng đang chú tâm vào việc đối phó với đám rắn nhưng số lượng rắn tấn công y không nhiều vì đa phần đều được ba người kia thay y chém giết gần hết, chỉ có một vài con bị bỏ sót mới tới được chỗ y.

Nàng lao tới túm lấy y phục Hàn Dạ Phong, quỳ xuống nức nở cầu xin.

_ Thái tử điện hạ, cầu người bảo họ dừng lại đi. Nghe Tuyết nhi nói được không? Cầu xin người bảo họ dừng lại đi, đừng giết nữa, vô dụng thôi.

Hàn Dạ Phong dừng lại động tác của mình, nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của nàng, y phục đã lấm bẩn, mái tóc dài bị thả tung rối loạn, đôi mắt bảy sắc vì khóc mà trở nên đỏ hoe, giọng khàn đi vì gào thét quá nhiều, nhìn nàng hiện tại vô cùng nhếch nhác đáng thương.

_ Thái tử điện hạ, Tuyết nhi cầu xin ngài. Mau dừng lại đi, Tuyết nhi có thể giúp mọi người, đừng chém giết nữa. Nghe Tuyết nhi được không?!

Hàn Dạ Phong liếc mắt nhìn tình cảnh hiện tại của họ, chính là thập tử nhất sinh, nếu ngừng lại nhất định bị đám rắn độc đó cắn nuốt đến cả xương trắng cũng không còn, chỉ là nhìn Nguyệt Khuynh Tuyết như vậy, nhìn đôi mắt bảy sắc xinh đẹp trong đó là quật cường, mạnh mẽ, quyết liệt, tự tin. Trong lòng y khẽ động, trong đầu y một âm thanh gào thét vang lên bảo y hãy tin tưởng nàng, mau chóng dừng lại. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Hàn Dạ Phong khom người nâng nàng lên, giọng trầm thấp hỏi nàng.

_ Tuyết nhi, nàng muốn làm thế nào?

Nguyệt Khuynh Tuyết nghe vậy liền cảm thấy như bắt được một tia sáng trong bóng đen tuyệt vọng, nàng nắm chặt lấy cánh tay y, cố gắng bình tĩnh nói.

_ Tuyết nhi sẽ dụ đám rắn đó. Mọi người nhanh chóng đốt lửa, nhanh chóng đốt một ngọn lửa. Mọi việc cứ để Tuyết nhi lo.

Dứt lời Nguyệt Khuynh Tuyết vươn tay đoạt lấy thanh kiếm trong tay Hàn Dạ Phong, chạy ra cách chỗ bốn người một đoạn tầm năm bước chân. Nàng một tay nâng kiếm, tay kia nắm lấy lưỡi kiếm rạch một đường, máu từ vết thương trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng chảy xuống.

Hàn Dạ Phong thấy hành động đó của nàng lấy làm kinh hãi, đang muốn bước đến thì bị tiếng hô của nàng làm cho dừng bước.

_ Thái tử điện hạ, ca ca, mau đốt lửa, nhanh lên.

Ba người kia đang hung hăng chém giết rắn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, chỉ đến khi thấy đám rắn độc đột ngột dừng tấn công, lại hướng phía khác lao tới liền dừng lại hành động, nhìn theo hướng đám rắn bò đi, thì thấy một thân ảnh nhỏ bé trông vô cùng nhếch nhác đứng đó, bàn tay nàng đang chảy máu không ngừng. Dường như đám rắn là bị máu của nàng dẫn dụ tới đó.

Nhìn thấy cảnh tượng đó trái tim Nguyệt Hạo Hiên thắt lại, lòng như lửa đốt, mở miệng gầm lên giận dữ.

_ Tuyết nhi, muội đang làm gì.

_ Mang củi lại, đốt lửa.

Thái tử lúc này gằng giọng hạ lệnh, ánh mắt gắt gao dán chặt trên người Nguyệt Khuynh Tuyết. Cả người y lúc này tản mát ra khí thế lạnh lẽo u ám, gương mặt tuấn mỹ lúc này trở nên hung ác tựa như ác quỷ.

Lâm Ngôn và Quân Phi Vũ nghe vậy nhanh chóng đi đến bụi cây bên cạnh chặt một đống cành cây. Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên lúc này không hề nhúc nhích, nhìn chăm chăm vào nàng.

Nguyệt Khuynh Tuyết đứng ở đó, máu chảy không ngừng, gương mặt đã trở nên tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, điều kỳ lạ là đám rắn độc đó vậy mà không tấn công nàng, ngược lại chúng tụ lại xung quanh vũng máu dưới chân nàng.

_ Tới đốt gần chỗ ta một chút. – Nguyệt Khuynh Tuyết nói.

Hai người ôm những khúc cây đi tới gần cạnh nàng, nhanh chóng đốt lên một đống lửa liền nhanh chóng trở lại chỗ Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên. Khi lửa cháy mạnh lên, Nguyệt Khuynh Tuyết di chuyển cánh tay của mình, máu của nàng nhỏ vào trong đống lửa phát ra tiếng nổ tách tách. Đám rắn đi theo mùi máu tươi, tự động chui vào đám lửa cuối cùng bị thiêu cháy toàn bộ.

_ Khốn kiếp, ngươi dám điều khiển rắn của ta, dám giết rắn của ta. Ta giết ngươi.

Đột nhiên không biết từ đâu vọng tới một giọng tiếng rít gào không rõ nam nữ, sau đó một bóng đen lao tới hướng về phía Nguyệt Khuynh Tuyết hạ sát chiêu. Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên vô cùng nhanh chóng phản ứng lại, cả hai hô lên một tiếng rồi lao tới chỗ nàng.

_ Tuyết nhi.

Hàn Dạ Phong ống tay áo rung động mạnh đánh ra một chưởng hướng về phía hắc y nhân vừa xuất hiện. Nguyệt Hạo Hiên thì lao tới ôm lấy Nguyệt Khuynh Tuyết che chở nàng trong lồng ngực.

Hắc y nhân lúc lao tới nàng đánh ra một chưởng thì bị chưởng lực mạnh mẽ của Hàn Dạ Phong cản lại, hắn lập tức vung tay hai con rắn từ trong tay áo hắn bắn ra ngay lập tức cắn vào tay Hàn Dạ Phong và bả vai Nguyệt Hạo Hiên.

Lúc này Lâm Ngôn và Quân Phi Vũ cũng lao tới, hai đấu một chỉ trong vòng ba chiêu đem hắn y nhân đánh bại, võ công của hắc y nhân vốn không cao đương nhiên không phải đối thủ của Lâm Ngôn và Quân Phi Vũ. Hai thanh kiếm kề vào cổ hắn. Quân Phi Vũ gằng giọng âm thanh lạnh lẽo.

_ Giao thuốc giải ra đây.

Hắc y nhân bị đánh bại ngồi dưới đất mở miệng lớn tiếng cười sau đó cũng không nói gì.

_ Không giao thuốc giải ta khiến ngươi sống không bằng chết.

Dứt lời Quân Phi Vũ một kiếm đâm xuống bả vai hắc y nhân khiến hắn đau đớn la to, hắc y nhân trừng mắt giận dữ nhìn Quân Phi Vũ, gằng giọng.

_ Dù ngươi có giết ta, ngươi cũng không lấy được thuốc giải đâu. – Nói rồi lại cất giọng cười lớn cuồng ngạo.

_ Soát người. Thuốc giải chắc ở trên người hắn. – Lâm Ngôn nói, cúi người đi lục soát người hắc y nhân.

_ Đừng chạm vào hắn, trên người hắn đều là độc. – Quân Phi Vũ nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

Hắc y nhân vốn muốn khiến cho bọn họ lục soát người hắn rồi nhân lúc đó hạ độc cả hai, không ngờ âm mưu của hắn bị Quân Phi Vũ nhìn thấu, ngăn cản Lâm Ngôn đang định chạm vào người hắn. Hắc y nhân đưa mắt oán độc nhìn Quân Phi Vũ.

Ở bên kia, Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên đều bị trúng độc. Cả hai đang ngồi bất động để vận công để ngăn chất độc lây lan trong cơ thể.

Nguyệt Khuynh Tuyết lúc hắc y nhân lao đến có hơi kinh hãi nhưng được Nguyệt Hạo Hiên lao tới ôm nào che chắn vào lòng khiến nàng cảm thấy an tâm. Nhưng không ngờ vì vậy mà cả Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên đều bị rắn độc cắn trúng, cả hai đều vì cứu nàng mà bị thương. Nguyệt Khuynh Tuyết trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nguyệt Khuynh Tuyết trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu cũng không quan tâm bàn tay bị thương của mình, tựa như nàng không còn biết đau nữa.

Nàng từ trong ngực Nguyệt Hạo Hiên đứng dậy, đi qua chỗ Hàn Dạ Phong, đem tay áo phía bên tay của y bị rắn cắn. Hai vết răng rõ rệt, xung quanh đã bắt đầu tím đen. Nguyệt Khuynh Tuyết nâng cánh tay y lên, cúi đầu dùng miệng hút chất độc ra.

Hàn Dạ Phong đang vận công bị hành động của nàng doạ cho kinh hãi, khi y muốn rút tay lại thì bị nàng giữ chặt.

_ Tuyết nhi, nàng đang làm gì. Nàng làm vậy thì bản thân của nàng cũng bị trúng độc đấy có biết không. – Hàn Dạ Phong giận dữ gằng giọng nói với nàng.

Nguyệt Khuynh Tuyết ngó lơ làm như không nghe thấy lời y, liên tục hút chất độc ra, đến khi xung quanh vết thương không còn màu tím đen nữa mới dừng lại. Nàng đứng lên nhanh chóng đi qua chỗ Nguyệt Hạo Hiên, tay cầm kiếm rạch mở y phục chỗ vết thương trên bả vai của hắn. Nàng lại hút vết chất độc của Nguyệt Hạo Hiên.

_ Tuyết nhi, dừng lại. Ca ca bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe sao? – Nguyệt Hạo Hiên quát, từng chữ như phát ra từ kẽ răng.

_ Ca ca tin tưởng Tuyết nhi, từ nhỏ Tuyết nhi đã uống qua rất nhiều loại thuốc, cơ thể có thể kháng độc, Tuyết nhi sẽ không sao. – Nguyệt Khuynh Tuyết dừng một chút nói.

_ Cho dù như thế ta cũng không muốn muội làm như vậy. Mau dừng lại.

Lần này Nguyệt Khuynh Tuyết cũng không nói nữa, nhanh chóng hút chất độc ra. Đến khi xong nàng đưa tay lau đi vệt máu dính trên khoé miệng.

_ Chất độc cơ bản đã được hút ra hết, chỉ là vẫn còn một ít trong cơ thể, vẫn phải cần thuốc giải mới có thể giải hết độc hoàn toàn, nếu không để lâu dài sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.

Dứt lời Nguyệt Khuynh Tuyết xoay người đi lại chỗ hắc y nhân đang bị Lâm Ngôn và Quân Phi Vũ hành hạ đến thừa sống thiếu chết.

_ Tuyết nhi, muội lại muốn làm gì? – Nguyệt Hạo Hiên hét to giận dữ.

Nguyệt Khuynh Tuyết bước chân cũng không chút chậm lại, đi đến, mở miệng thấp giọng nói.

_ Để ta.

Lâm Ngôn và Quân Phi Vũ quay đầu nhìn nàng, vừa định mở miệng nói gì thì đột nhiên không thể mở miệng phát ra âm thanh được nữa.

Nguyệt Khuynh Tuyết đi tới một chân đạp mạnh lên ngực hắc y nhân khiến hắn ói ra một búng máu.

_ Ngươi là ai, sao có thể điều khiển được rắn của ta.

_ Ngươi muốn biết sao?

Nguyệt Khuynh Tuyết khom người nắm lấy cằm của hắc y nhận. Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, khí chất trên người nàng lúc này hoàn toàn biến đổi, trở nên âm trầm lạnh lẽo, tràn ngập hắc ám cùng tử vong. Sát khí từ trong xương tủy như vô biên vô hạn mà tràn ra ngoài. Giờ khắc này, cả người nàng tựu như một huyết sắc thiên sứ hoa lệ đang lơ lửng trên chín tầng trời, huyết tinh, tàn nhẫn, làm cho người ta không nhịn được quỳ bái.

Bốn người nam nhân bên ngoài đột nhiên cảm thấy cả người rét run, hàn khí không biết từ đâu lao tới xâm nhập vào từng thớ da thịt, len lỏi vào huyết mạch thấm vào tận xương tuỷ. Một cảm giác áp bức mãnh liệt mà bọn họ chưa từng được trải qua, nỗi sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.

Bầu trời bỗng chốc trở nên tối đen, gió lốc nổi lên, sấm chớp xé ngang trời đánh xuống tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc. Những cơn gió mạnh thổi qua tán cây biến thành âm thanh như rít gào như kêu khóc thập phần ghê rợn.

_ Để ta nói cho ngươi biết, ta đã làm thế nào.

Nguyệt Khuynh Tuyết mở miệng, giọng nói của nàng lúc này trở nên quỷ dị không giống như bình thường, nàng như hoàn toàn biến thành một người khác.

Ở nơi không ai thấy được, đôi mắt bảy sắc xinh đẹp của nàng giờ phút này biến thành một màu đỏ như máu yêu mị diễm lệ đến vô cùng, trong đáy mắt tràn ngập hận ý cùng sát ý, quanh người toả ra lệ khí quỷ dị.

Hắc y nhân bị nàng giữ chặt cằm ép buộc hắn nhìn thẳng vào nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng bỗng chốc trở nên đỏ rực như máu tựa như ma quỷ lại như hồng bảo thạch xinh đẹp diễm lệ loá mắt. Từ tận trong linh hồn hắn dâng lên sợ hãi, tinh thần hắn như bị ai đó bóp chặt rồi nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, cơ thể mơ mơ hồ hồ cảm giác đau đớn khôn cùng nhưng cổ họng như bị áp lực vô hình nào đó chặn đứng khiến hắn không thể hét ra tiếng. Thống khổ dày vò còn hơn bị ngàn vạn côn trùng cắn nuốt, còn hơn bị ngàn vạn mũi tên đâm vào, đau đớn không cách nào có thể diễn tả.

Còn bốn người ở bên ngoài kia, không thấy được biến hoá của đôi mắt nàng như bọn họ lại thấy được biến hoá trên mái tóc của nàng. Mái tóc vốn đen nhánh óng mượt giờ phút này biến thành một màu trắng như tuyết, gió thổi đến khiến mái tóc nàng tung bay, cả người tản mác ra hơi thở tử vong như sứ giả đến từ địa ngục.

_ Thuốc giải ở đâu.

Hắc y nhân lúc này đã vô lực chống trả, cánh tay run rẩy nâng lên luồn vào trong ngực lấy ra một bình thuốc. Nguyệt Khuynh Tuyết cầm lấy, gằng giọng cảnh cáo.

_ Ngươi có thể tổn thương ta nhưng đừng bao giờ động đến gia đình, người thân của ta. Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, có biết hay không?!

Hắc y nhân lúc này ý thức đã hoàn toàn tan vỡ, không thể đáp lại lời nàng.

Nguyệt Khuynh Tuyết đứng thẳng dậy, xoay người hướng Hàn Dạ Phong và Nguyệt Hạo Hiên đi tới. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ bộ dáng của nàng, dù gương mặt vẫn bị che khuất một nữa sau tấm khăn lụa nhưng họ lại thấp thoáng nhìn thấy được bộ dáng của nàng, khuôn mặt mỹ lệ lãnh diễm sau lớp lụa tựa hồ dính vào một tầng huyết sắc xinh đẹp, đôi huyết mâu kia ánh lên tia sáng ngạo mạn toàn thân phiêu dật lạnh lùng khó nói lên lời.

Nguyệt Khuynh Tuyết đổ ra tay hai viên thuốc, đưa đến trước mặt Hàn Dạ Phong, y đưa mắt nhìn nàng thật lâu cũng không thấy nàng lộ ra biểu tình gì, đôi huyết mâu toả ra ánh sáng yêu dị càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị thần bí của nàng, phảng phất như yêu tinh họa thế, làm người ta nhìn thấy liền sợ hãi. Y cứng nhắc đưa tay bốc lấy một viên thuốc trong tay nàng, lúc chạm vào bàn tay ấy, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến khiến y khẽ run lên.

Thấy Hàn Dạ Phong đã uống thuốc, Nguyệt Khuynh Tuyết mang viên còn lại đến cho Nguyệt Hạo Hiên, hắn sắc mặt âm trầm nhìn nàng không chớp mắt, muốn tìm kiếm một chút manh mối gì đó nhưng cuối cùng cũng giống như Hàn Dạ Phong không tìm được câu trả lời hắn muốn. Cánh tay nặng nề nâng lên cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống.

Nguyệt Khuynh Tuyết thấy vậy, khoé miệng sau lớp lụa khẽ cong lên, miệng mấp máy phát ra âm thanh khô khốc.

_ Ca ca.

Sau đó cả người nàng như con diều đứt dây ngã xuống, Nguyệt Hạo Hiên nhanh chóng ôm lấy nàng. Mái tóc màu trắng tuyết của nàng bằng mắt thường có thể nhìn thấy được biến đổi trở lại thành màu đen như cũ, khí tức hắc ám âm trầm trên người nàng cũng biến mất, lúc này mặt trời trên cao len lỏi qua từng đám mây chiếu rọi những tia nắng yếu ớt xuống nhân gian.

Cùng lúc Lê tướng quân dẫn đầu đội quân viện binh cũng đã đến chỗ của bọn họ, thấy mọi người tuy có chút chật vật nhưng đều bình an, tảng đá nặng trong lòng cũng được bỏ xuống.

_ Vi thần cứu giá chậm trễ, xin thái tử điện hạ trách phát. – Lê tướng quân tới trước mặt Hàn Dạ Phong, ôm quyền quỳ một gối nói.

_ Được rồi, không có gì, trở về thôi. – Hàn Dạ Phong lạnh lùng phất tay.

Chứng kiến sự việc vừa rồi trong lòng y vẫn đang vô cùng rối rắm, không có tâm trạng để ý việc gì khác, tuỳ ý hạ lệnh rồi đứng dậy leo lên ngựa rời đi.

Nguyệt Hạo Hiên ôm Nguyệt Khuynh Tuyết trên tay cũng lên ngựa trở về, trong lòng ngổn ngang tâm sự.

Hàn Dạ Phong đi đầu quay đầu hướng Nguyệt Hạo Hiên cùng Quân Phi Vũ và Lâm Ngôn thấp giọng mệnh lệnh.

_ Chuyện hôm nay không được có người thứ năm biết. Nếu để lộ ra, bản thái tử sẽ hỏi tội các ngươi.

_ Thái tử điện hạ, chuyện này liên quan đến muội muội của vi thần, thần nghĩ nói cho phụ thân. 

Hàn Dạ Phong trầm mặc một lúc mới miễn cưỡng gật đầu.

Lúc đoàn người về tới doanh trại đã là giờ dậu. Lý thái y được mời tới chẩn trị cho Nguyệt Khuynh Tuyết. Lúc ông bắt mạch cho nàng thì thấy được vết thương ghê rợn trong lòng bàn tay nàng, vết cắt sâu đến tận xương, huyết nhục be bét. Ông phải xử lý vết thương trên tay cho nàng rồi mới tiếp tục xem mạch.

Ngồi ở bên ngoài ở ghế chủ vị là thái tử, hai bên là Nguyệt Mặc Lâm và Nguyệt Hạo Hiên, theo hầu phía sau thái tử là Quân Phi Vũ. Bọn họ trước đó đều được các thái y khác chẩn trị qua, đều không có gì đáng ngại.

Hàn Dạ Phong vì lo lắng cho Nguyệt Khuynh Tuyết nên vẫn ngồi ở đây, không muốn về nghỉ ngơi.

Qua hai khắc Lý thái y từ bên trong đi ra, ôm quyền hướng thái tử bẩm báo.

_ Bẩm thái tử điện hạ, Nguyệt đại nguyên soái, Nguyệt tiểu thư vì vất máu quá nhiều nên cơ thể có chút suy yếu, lại bị kinh hách nên mới bất tỉnh. Vi thần sẽ kê một đơn thuốc an thần và bổ khí huyết sau đó mỗi ngày chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể một chút thì sẽ ổn.

_ Được rồi, ông trở về sắc thuốc đi.

_ Vi thần cáo lui.

_ Đa tạ Lý thái y. – Nguyệt Mặc Lâm ôm quyền nói.

_ Trách nhiệm của thần thôi.

Sau khi Lý thái y rời đi, Hàn Dạ Phong cũng không tiện ở lại lâu cũng rời đi trở về trướng của mình. Nguyệt Mặc Lâm và Nguyệt Hạo Hiên tiễn thái tử đi rồi nhanh chóng đi vào giường chăm sóc cho nàng.

Nguyệt Hạo Hiên đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho Nguyệt Mặc Lâm nghe, lúc đầu ông cũng không tin chuyện như thế thật sự xảy ra nhưng cũng không thể không tin. Đến tột cùng nữ nhi của ông là ai, tại sao ông lại không biết một chút gì về nàng. Trong đầu ông vô cùng rối rắm.

Hàn Dạ Phong trở về trướng ngồi vào thư án lâm vào trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên đứng bật dậy đưa tay vỗ mạnh thư án một cái, gương mặt vốn lạnh lẽo không cảm xúc giờ phút này toát ra vẻ phẫn nộ vô cùng.

_ Tại sao? Tại sao chuyện như thế có thể xảy ra? Trên đời này làm sao có chuyện kì lạ như vậy chứ? Một người sống bình thường như vậy chỉ trong chớp mắt thay đổi như biến thành một người khác, đôi mắt đó, mái tóc đó. Làm sao có thể chứ?

Hàn Dạ Phong nói từng chữ phát ra như rít qua kẽ răng.

_ Nàng rốt cuộc là ai? Phi Vũ, ngươi nói xem, chuyện này là như thế nào? Là như thế nào?

Hàn Dạ Phong nói càng về sau càng lớn tiếng đến cuối cùng gần như là rít gào lên. Gương mặt tuấn mỹ tràn ngập giận dữ, hai mắt vì tức giận mà hằn lên những tia máu, ấn đường nhíu chặt. Cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, nội tâm lại như lửa nóng muốn phá huỷ hết thảy.

Quân Phi Vũ đứng đó cúi đầu trầm mặc không đáp. Hắn từ nhỏ đã đi theo làm thư đồng hầu hạ cho thái tử, đây là lần đầu tiên hắn thấy thái tử giận dữ như vậy. Hiện tại hắn cũng không biết nói gì hơn, trong đầu hắn cũng đều là những câu hỏi vì sao. Dù tận mắt chứng kiến nhưng hắn đến bây giờ cũng không thể tin được cũng không dám tin vào những gì bản thân đã thấy. 

Nhưng hiện thực không cho phép hắn không thể không tin tưởng, nàng chính là một người sống sờ sờ, vết thương trên tay nàng, độc trên người thái tử và phó nguyên soái đều được giải. Những việc đó khiến hắn không thể phủ nhận toàn bộ những chuyện đã xảy ra. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn trải qua sự việc như vậy, nhưng hắn không thể làm được gì, không biết phải làm gì, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng rồi từ từ ăn mòn, gặm nhấm toàn bộ con người hắn khiến hắn không thể làm gì.

Hắn biết rằng những người đã chứng kiến sự việc xảy ra hôm nay ít nhiều đều sẽ có cảm nhận giống như hắn. Mọi chuyện đều vượt quá nhận thức của họ.

End chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro