☆彡Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bây giờ Hoa Lê vẫn thường xuyên nghĩ, nếu... Nếu lúc trước nàng không có cùng Chính Quân dây dưa... Như vậy cụôc đời của nàng có thể hay không khá hơn một chút?
..
Có thể sẽ là vậy, nếu như ngay từ đầu nàng không đi vào ngõ hẻm ấy..
..
Đáng tiếc, thế gian này căn bản không có cái gọi là hối hận. Mặc dù có, chỉ sợ cũng không phải một cô gái như nàng có thể mua nổi. Nếu cố phải mua trong lời nói, nàng chỉ sợ cũng muốn phải trả giá rất lớn.  Như vậy, này muốn hối hận có năng lực có ý nghĩa gì đâu?

Chuyện xảy ra năm nàng mười sáu tuổi thời điểm, thiếu nữ mười sáu tuổi rất ngu ngốc cũng rất lớn mật, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Cứ tưởng rằng chỉ cần dựa vào bản thân mình một đời nhiệt huyết là có thể chinh phục toàn bộ thế giới. Kỳ thực, đây chính là rất ngu rất ngây thơ ý nghĩ. Đừng nói là chinh phục thế giới, nàng ngay cả chinh phục một cái túi đều làm không được.
..
Aa!! Là cái kia rất đáng giận lại xui xẻo túi xách, đẩy nàng ngã vào này vực sâu vô tận.

☆彡
Chương 2.
Phàm là thứ làm cho người ta sa đọa, chung quy luôn có một vẻ ngoài hoa lệ để ngụy trang. Cái túi kia tự nhiên cũng phi thường xinh đẹp, đó là dựa theo mắt nhìn của một thiếu nữ mười sáu tuổi. Chiếc túi màu hồng phấn, khảm một ít thủy pha lê làm crystal, đặc biệt lóa mắt, Tiểu Lạc tan học trên đường về nhà chung quy là có thể nhìn thấy.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy đã bị cái túi này hấp dẫn, đứng ở trước tủ kính kia lưu luyến quên về.

Nhưng là năm ngàn nguyên giá làm cho người ta chùn bước.

Năm ngàn khối đối với kẻ có tiền mà nói, chỉ là một bữa cơm. Đối với người bình thường mà nói, chỉ là một chiếc di động, một cái máy tính. Nhưng đối với Tiểu Lạc mà nói, lại đồng nghĩa với một khoản tiền rất rất lớn.

Nàng là con một trong một gia nghèo, mẹ nàng đã mất từ rất sớm, chỉ còn hai cha con sống dựa vào nhau. Sinh hoạt phí của gia đình nàng đều dựa vào cha chung quanh làm việc thuê cho người ta. Tiền lương kiếm được cũng chỉ miễn cưỡng trả được tiền nhà, sinh hoạt cùng học phí.

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Lạc hầu như không có tiền tiêu vặt. Chỉ có một chút tiền riêng cũng là dựa vào nàng nghỉ đông và nghỉ hè làm thêm giờ tích góp từng tí một còn chưa được năm trăm khối. Cùng với năm ngàn khối so với, như là muối bỏ biển, không làm được cái gì.

  Đều nói mỗi một cô gái  đều nên có một thứ thật yêu thích vật sa sỉ, bởi vì nó có thể đem đến cho cô gái ấy niềm tự tin. Sống tại một gia đình như vậy, Tiểu Lạc đã sớm hình thành thói quen hà khắc với bản thân mình, không chút nào dám nghĩ tới nửa điểm hư vinh.

Chính là cả đời lần đầu tiên, nàng thật tình muốn có được cái túi này.

Đáng tiếc, ông chủ cửa hàng sẽ không vì nàng thật tâm muốn cái túi mà cho không nàng. Nàng vẫn phải dùng tiền để mua.

Nhưng mà làm cho một cô gái mười sáu tuổi đi chỗ nào kiếm ra năm ngàn khối đâu?

Sau này hồi tưởng lại, Tiểu Lạc cảm thấy lúc đó nàng thật điên rồ. Muốn một cái túi sách, đi đường nghĩ, ăn cơm nghĩ, liền ngay cả lên lớp cũng nghĩ, về nhà nằm trên giường ngủ, nàng còn có thể mơ đến.

Nghĩ đến nhiều lắm, nghĩ đến nỗi đầu óc hồ đồ, thế cho nên liền mơ hồ đi vào một ngõ hẹp, kết quả là ở trong ngõ hẹp gặp phải Chính Quân.

Chính Quân đúng là nàng bạn học cùng lớp kiêm bạn cùng bàn, là một cậu thiếu gia hư hỏng. Từ khi ngồi cạnh nhau Tiểu Lạc và hắn hầu như không hề tiếp xúc. Nhưng tại một lần khi Tiểu Lạc thay phiên lớp trưởng làm công tác giữ gìn kỷ cương trong lớp và đã bắt lỗi hắn, từ đó về sau hắn luôn là người cùng nàng đối nghịch, khắp nơi gây khó dễ.

Gặp phải người này, tuyệt đối là năm hạn của nàng, vô cùng xui xẻo.

Mà trong ngõ hẹp này, không phải chỉ có Chính Quân một mình.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy..

.. Chính là, Chính Quân đang cùng bạn gái chơi trò vận động

Cô gái kia tuổi tầm mười tám hai mươi, nửa ngồi nửa qùy giữa hai chân của Chính Quân. Dù chưa từng xem qua, nhưng giờ đây Tiểu Lạc dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết cô gái kia đang làm cái gì...

Thật sự là... Có chút kinh tởm...

Lập tức, Tiểu Lạc nhận ra nàng đã thấy một cảnh tượng không nên thấy, không nói hai lời liền ôm cặp sách bỏ chạy.

Nhưng Chính Quân đã phát hiện ra nàng từ trước, vì thế khi thấy nàng định bỏ chạy, liền đẩy cô gái dưới chân ra và chạy tới túm lấy tóc nàng.

Đầu nàng bị kéo đến nỗi tê dại, vì không nghĩ đến da đầu sẽ bị kéo đứt, nàng chỉ có thể dừng bước lại, ôi ôi lui về phía sau hai bước.

Chính Quân tiến đến, đẩy nàng dính sát vào tường,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoàn