Chương 14: Vượt biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi leo lên con Gundam của Williams, và để Eve ngồi ở ghế phụ. Trên bàn điều khiển, đèn tín hiệu nhấp nháy, báo hiệu năng lượng đã được nạp đầy đủ. Chắc hẳn cậu ấy đã chuẩn bị trước rồi.

"Cám ơn cậu Williams, tớ không biết phải cám ơn cậu như thế nào nữa!"

Williams cười toét miệng, giơ một ngón tay cái lên.

"Không có gì đâu, chúc hai người may mắn!"

Williams rời đi, có lẽ anh ấy bước vào phòng điều khiển. Một lát sau, âm thanh liên lạc vang lên từ hệ thống buồng lái.

"Được rồi, hãy sẵn sàng nhé, Ryan!"

"Được!"

Chúng tôi cài dây an toàn và đội mũ bảo hộ lên. Một kết cấu cơ khí nâng Gundam lên mặt đất. Và một đường ray dịch chuyển nó đến vị trí xuất phát. Tôi bèn nhấn nút, động cơ của Gundam đã được khởi động.

"Chuẩn bị cất cánh, 5, 4, 3, 2 ,1... zero!"

Bộ phận phản trọng lực được kích hoạt, Gundam bay thằng lên trời, bỏ lại cảnh vật bên dưới nhỏ dần, nhỏ dần. Sau khi đạt độ cao ổn định, những ống phóng phản lực đưa Gundam vào quỹ đạo bay.

"Đường bay đã được xác định, dự kiến hành trình mất 1 giờ 53 phút." Hệ thống tự động của Gundam thông báo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống thành phố Babylon, nơi mình đã sinh ra, không khỏi bồi hồi.

Eve nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đượm buồn.

"Em xin lỗi, thưa chủ nhân. Chỉ vì em mà anh phải rời bỏ quê nhà..."

Tôi cố nở một nụ cười rạng rỡ nhất với cô ấy.

"Không sao đâu, anh đã quyết định làm mọi thứ vì em mà."

"Chủ nhân..."

Ở trên độ cao 10.000 mét so với mực nước biển. Ánh nắng chói chang rọi qua cửa sổ buồng lái. Nhưng nhiệt độ bên ngoài đang báo âm 50 độ. Gundam lướt đi với vận tốc khủng khiếp phía trên những tầng mây trắng.

Bất thần, hệ thống tự động vang lên cảnh báo.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Là đội tuần tra của Thái Bình Dương PAP!" Hệ thống tự động trả lời.

"Nguy rồi, chúng ta phải làm sao đây?"

Eve và tôi nhìn nhau hoang mang. Ngay lập tức hệ thống đưa ra lời khuyên.

"Hãy tăng tốc lên tối đa, một khi chúng ta đã vào không phận của Nhật Bản, đội tuần tra sẽ không có quyền xâm nhập!"

Hàng chục chiếc chiến đấu cơ của PAP đang bám theo chúng tôi sát nút.

"Cảnh báo, phương tiện bay không xác định, đây là Đội tuần tra Thái Bình Dương. Hãy làm theo lời chỉ dẫn của chúng tôi và hạ cánh ngay!" Kênh liên lạc vang lên giọng nói.

Tôi giữ lấy cần lái, hạ độ cao, tìm cách lẩn vào những đám mây mù.

"Chủ nhân, xin đừng mạo hiểm vì em!" Eve kêu lên đầy lo lắng.

Gundam chao đảo dữ dội khi vượt qua những đám mây. Tuy nhiên ngay khi vừa ló ra thì những chiến đấu cơ đã vượt lên trước, tìm cách ép chúng tôi lại.

"Cảnh báo cuối cùng, nếu không tuân thủ, chúng tôi sẽ khai hỏa!" Âm thanh lạnh lùng lại vang lên qua kênh liên lạc.

Eve khóc nức nở, cầu xin tôi.

"Xin anh hãy đầu hàng họ đi, chủ nhân. Em không muốn anh bị bất cứ điều gì cả!"

"Eve!"

"Em xin lỗi, tất cả chỉ vì em. Em thà chịu bị phá hủy còn hơn nhìn anh bị tổn thương!"

"Không, đừng nói như vậy!" Tôi hét lên, át đi tiếng động cơ đang gầm rú.

"Nghe này, Eve, anh đã rất hạnh phúc khi ở bên em! Một cuộc đời không có em thì không còn ý nghĩa gì nữa!"

"Nhưng,... em chỉ là một robot." Eve nước mắt giàn giụa, nhìn tôi.

"Thì sao? Điều đó không quan trọng. Tất cả những gì chúng ta đã cùng trải qua là thật, nó rất vui!"

Hít một hơi, tôi hét to.

"Anh yêu em! Eve!"

Eve mở to mắt kinh ngạc, những giọt nước mắt bay trong không trung.

"Vâng, em cũng yêu anh, chủ nhân. Duy nhất trên đời này, em chỉ yêu anh!"

"Hãy cùng sống sót và vượt qua chuyện này nào!" Tôi mỉm cười với Eve.

"Vâng." Eve gạt nước mắt, nở một nụ cười hạnh phúc.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro