[Trang trại nô lệ] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Giờ ăn

Văn Tiêu tay lăm lăm cây roi da, ra lệnh cho chúng tôi bò theo sau hắn ra khỏi cối xay, trần truồng như súc vật. Cả tôi lẫn Tần Binh đều mệt mỏi rã rời, chân tay đau nhức, thèm được nói chuyện với nhau vài câu để hỏi thăm tình hình của người kia. Nhưng chúng tôi không có cơ hội. Chúng tôi hèn mọn, chổng hai cái mông trần trụi ướt đẫm mồ hôi, một trước một sau bò theo Văn Tiêu ra khỏi cối xay. Chúng tôi lại một lần nữa ê chề nhận ra rằng lúc này, Văn Tiêu đang mặc quần áo ấm áp, đi ủng cao su đế dày, còn chúng tôi thì chỉ có thể trần trùng trục bò theo sau hắn trong đêm cuối thu lạnh lẽo miền Bắc này. 

Cơn gió bấc lạnh buốt ngoài trời nhanh chóng làm khô mồ hôi trên người, mang đi chút hơi ấm ít ỏi mà chúng tôi vất vả lắm mới có được sau khi dùng lỗ đít và con cặc để kéo cối xay. Cơn gió lập tức biến chúng tôi thành hai con gia súc co ro, bò trườn trong gió lạnh. Đây hình như là lần đầu tiên chúng tôi được tháo xích trong trang trại của Văn Tiêu, nhưng chúng tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Văn Tiêu nắm trong tay tất cả mọi thứ của tôi và Tần Binh, còn bỏ tiền mời chuyên gia thôi miên đến cải tạo tâm trí chúng tôi. Dường như số phận đã an bài cho chúng tôi phải cúi đầu quỳ dưới chân hắn. Hai ngày qua, chúng tôi kiệt sức, không được ăn uống gì nên giờ đến cả sức để bò cũng chẳng còn.

Tên chủ nhân đi ủng lội vào ruộng bùn, tôi và Tần Binh cũng chỉ có thể trần truồng, dùng cả tay chân để bò theo. Chúng tôi bò trườn trên ruộng, con cặc bị trói chặt lắc lư giữa hai háng trụi lông. 

Bạn đã bao giờ trần truồng bò trên ruộng chưa? Chắc chắn là chưa, bởi vì bạn là người bình thường. Tôi không thể tin được mà lắc đầu, bởi vì tôi xấu hổ nhận ra rằng lý do tôi phải làm những chuyện ti tiện này chỉ là để trốn tránh sự trừng phạt, những trận đòn roi của chủ nhân, đúng là chẳng khác gì súc vật. Tôi len lén nhìn Tần Binh đang bò phía trước, nhìn cái mông tròn trịa, săn chắc của cậu ta, nhìn cái lỗ đít màu nâu đỏ thỉnh thoảng lại lộ ra, nhìn con cặc bị nhốt trong lồng và hai hòn bi đang luân phiên trượt lên trên theo nhịp bò trườn. Chắc chắn bên trong hai hòn bi căng mọng kia cũng đầy tinh dịch không thể xả, giống như của tôi. Chưa nói đến lượng thuốc kích dục được tiêm định kỳ vào cơ thể, tôi 35, Tần Binh 24, đều đang ở độ tuổi sức trai phơi phới, dục vọng tra tấn góp phần không nhỏ vào quá trình bào mòn ý chí của hai người chúng tôi.

Dần dần, chúng tôi phát hiện ra xung quanh là những đàn lợn bị nhốt trong chuồng, rằng mình chẳng khác gì đám lợn kia. Chúng là những con lợn bẩn thỉu, còn chúng tôi là những con người-lợn trần truồng, cũng bẩn thỉu không kém. So với lũ súc vật kia, chúng tôi chẳng cao quý hơn chút nào. Chúng tôi giống như chúng, trần truồng phơi bày những nơi có thể cho người ta xem và những nơi đáng lẽ không nên cho người ta xem, giống như chúng, ăn thức ăn thừa của con người. Thực ra, ngày nào chúng tôi cũng bị tên chủ nhân bắt làm đủ loại công việc nặng nhọc, vô nghĩa, thậm chí còn bị hắn chơi lỗ đít, bắt uống nước tiểu của hắn. Trong mắt hắn, chúng tôi còn ti tiện hơn cả lũ lợn này. 

Khi chúng tôi bò theo tên chủ nhân đến giữa ruộng bùn, một cái hố bùn hình chữ nhật hiện ra trước mặt. Tên chủ nhân đi ủng cao su, đứng bên mép hố, cúi đầu nhìn xuống hai con súc vật trần truồng đang nằm trên ruộng bùn là chúng tôi. Hai tay và cẳng chân của chúng tôi ngập trong lớp bùn dưới chân hắn. Cơ thể trần truồng, mặt và chỗ kín của chúng tôi cũng dính đầy bùn đất do bị văng lên khi bò.

“Hai con súc sinh kia, giờ nhìn lại có thấy hối hận không? Nếu tối nay muốn được ăn cháo thì phải cho tao xem hai mày có thể súc vật đến mức nào.” Tên chủ nhân dừng lại, quay người, chỉ vào hố bùn, lạnh lùng nói: “Bò vào đó.”

Tôi và Tần Binh ngoan ngoãn, một trước một sau bò vào hố, sau đó phát hiện ra rằng bên trong không chỉ đầy bùn đất cũ kỹ, dính nhớp mà còn có cả phân lợn hôi thối bẩn thỉu.

Chúng tôi bị tên biến thái Văn Tiêu kia bắt lăn lộn, trồng chuối, bò trườn trong đống phân lợn lạnh lẽo, hôi thối. Chẳng mấy chốc, cơ thể, tứ chi, đầu và con cặc bị trói chặt của chúng tôi đã bị phủ kín bởi bùn đất và phân lợn, đến mức chính chúng tôi cũng không dám tin rằng mình vẫn là con người. 

Tên chủ nhân đứng bên mép hố, vừa cười nhạo hai con lợn bùn đã hoàn toàn mất hết hình dáng con người, vừa ra lệnh cho tôi và Tần Binh đứng giữa hố, ôm chặt lấy cơ thể bẩn thỉu của đối phương mà hôn môi. Chúng tôi vừa phải mút lưỡi nhau, vừa phải cọ xát vào hạ bộ của đối phương, lắc lư, đập vào hai hòn bi cũng dính đầy bùn đất.

Tôi ôm chặt lấy Tần Binh, đôi môi dính đầy bùn đất áp chặt vào đôi môi cũng bẩn thỉu không kém của cậu ta, vừa ngậm lấy lưỡi cậu ta, vừa nhìn vào mắt cậu ta, thấy cậu ta cũng đang nhìn tôi với muôn vàn cảm xúc. Đây là cách duy nhất để chúng tôi có thể trao đổi với nhau trong lúc hôn môi và cọ dái, khi mà toàn thân chúng tôi chẳng còn chỗ nào sạch sẽ. 

Lớp bùn nhầy nhụa khiến cho chúng tôi dính chặt vào nhau. Đây là lần duy nhất trong hai ngày qua chúng tôi được chạm vào cơ thể của đối phương. Điều này khiến cho cơ thể chúng tôi nóng lên. Tôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ khi nhận ra rằng đầu khấc bị siết chặt kia của mình vậy mà lại đang cương cứng. Tôi cũng thấy con cặc bị nhốt trong lồng của Tần Binh đang từ từ sưng lên. Do bị khuyên xỏ đáy chậu nối với khuyên xuyên đầu khấc kéo căng nên dương vật của tôi không thể cương cứng hoàn toàn, đầu khấc đau nhói như muốn rách toạc, tôi rất muốn hét lên nhưng trong miệng chỉ có thể trao đổi nước bọt có mùi lạ với Tần Binh. 

Chúng tôi trần truồng, từ đầu đến chân đều dính đầy phân lợn hôi thối, bẩn thỉu nhất trong trang trại của Văn Tiêu, vậy mà phải đứng giữa gió đêm lạnh lẽo như dao cắt, hôn môi như hai con súc vật bẩn thỉu, lắc lư hai háng cũng bẩn thỉu không kém, cọ xát vào hòn bi của đối phương, chỉ để mua vui cho tên chủ nhân ăn mặc chỉnh tề mà vô nhân tính kia. 

Cuối cùng, chúng tôi cũng nghe thấy mệnh lệnh dừng hôn môi của tên chủ nhân, vội vàng quỳ xuống, trở lại hình dạng súc vật ti tiện, bò ra khỏi hố bùn với cơ thể nhơ nhớp và mùi hôi thối nồng nặc, tiếp tục bò theo tên chủ nhân về phía chuồng lợn tối tăm le lói ánh đèn dầu ở cuối ruộng.

Khi chúng tôi bò đến cách chuồng lợn chừng mười mấy mét, sống lưng tôi lạnh toát, bởi vì tôi nhận ra rằng xung quanh tôi và Tần Binh đã đầy những người bạn - đàn lợn trong chuồng. Tên chủ nhân dừng lại trước cửa chuồng lợn, lấy một sợi dây xích đồng to tướng, móc hai đầu vào khuyên cặc của tôi và Tần Binh.

Tên chủ nhân bước vào chuồng lợn, xuyên qua cửa chuồng, tôi thấy hắn ta đang đổ một xô cám vào cái máng dài. Lũ lợn dường như ngửi thấy mùi phân của chúng trên người tôi và Tần Binh nên tưởng chúng tôi là đồng loại đến tranh ăn. Chúng bắt đầu khụt khịt xô đẩy, chen lấn chúng tôi trên bãi bùn để tìm một chỗ tốt, chờ khi tên chủ nhân mở cửa chuồng là có thể lao đến máng mà chén no nê. Rõ ràng là ngay cả lũ lợn cũng không coi chúng tôi là người. Trong mắt chúng, có lẽ chúng tôi - những kẻ trần truồng, bị xích cặc, dính đầy phân của chúng, đang bò bên bãi bùn ngoài chuồng lợn chờ ăn - còn không bằng chúng. 

Tên chủ nhân nhanh chóng đổ đầy cháo, mở cửa chuồng. Lũ lợn tranh nhau chen chúc, lao vào trong, thò mõm vào máng, húp cám một cách ngon lành. Tên chủ nhân bước đến bên cạnh chúng tôi, vừa đánh vào mông đầy bùn đất của Tần Binh, vừa quát: “Còn không mau bò vào ăn đi, đồ lợn bẩn thỉu!”

Tôi và Tần Binh đã hai ngày hai đêm không ăn gì, và ngoại trừ nước tiểu của nhau ra, chúng tôi cũng gần như không được uống một giọt nước nào. Tuy rằng thâm tâmkhông muốn chấp nhận số phận nhục nhã, phải ăn cháo cùng với lũ lợn, nhưng tôi biết đây là cơ hội duy nhất để chúng tôi được ăn. Cuối cùng, tôi và Tần Binh cũng bò vào chuồng, chen chúc giữa bầy lợn, tìm được hai chỗ trống bên máng ăn. Chúng tôi chết lặng quỳ xuống, xung quanh là tiếng lợn húp cám và tiếng ụt ịt đặc trưng của chúng. Tôi quay sang nhìn Tần Binh, thấy cậu ta đã cúi xuống, thò đầu vào máng, nước mắt lưng tròng, tranh giành cháo với những cái mõm dài. Tôi cũng im lặng cúi xuống, chổng cái mông đầy bùn đất lên cao, bất lực và không còn lựa chọn nào khác, cũng trở thành một con lợn đói khát. 

Lũ lợn dùng mõm hất tung thức ăn trong máng, khiến cho cháo văng đầy mặt mũi chúng tôi. Cứ như vậy, tôi và Tần Binh không những phải dùng lưỡi liếm cháo trong máng mà còn phải chịu đựng lưỡi của chúng liếm láp trên mặt và đầu. Chúng tôi giờ chẳng khác gì lợn thật.

Tên chủ nhân dựa người vào cửa chuồng, nhìn đám lợn đang ăn, thỉnh thoảng lại ra lệnh cho tôi và Tần Binh chổng mông lên cao hơn, dang rộng chân ra, lắc cặp bi, miệng phải phát ra tiếng húp cháo giống như lũ lợn. Chúng tôi cố gắng làm giống lợn hết sức có thể, nhưng ai cũng đều biết rằng chúng tôi không muốn làm hai con lợn bẩn thỉu, sống trong trang trại này.

Nhưng biết sao đây, hai chúng tôi không bao giờ có thể trở lại làm người, không bao giờ được mặc lại quần áo, không bao giờ có thể giành lại tự do. Tên chủ nhân không chỉ nô dịch chúng tôi mà còn từng bước tước đoạt nhân cách của chúng tôi. Giống như bây giờ, chúng tôi phải trần truồng, dính đầy bùn đất, quỳ gối bên máng cháo, ăn thức ăn thừa, bày ra hành vi như gia súc trước mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro