Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Nhục nhã

Lão bảo vệ cười gian, lộ ra hàm răng vàng ố. Lão tiến về phía Chu Bân, nhóc học sinh kia cũng cười theo, vẻ mặt vốn gian xảo giờ càng thêm nham hiểm, nói: “Bác thích nhất là mấy thằng con trai hay vận động phải không, nhất là mấy thằng đánh bóng rổ toàn thân mồ hôi, hê hê… hôm nay bác được bữa sung sướng rồi nhá…” 

Lão bảo vệ cúi người, vuốt ve áo bóng rổ của Chu Bân, “Thích ra mặt thay người khác cơ à… Ui, ướt nhẹp thế này…” Nói rồi, lão đưa mặt lại gần cổ Chu Bân, hít hít: “Mùi mồ hôi thơm quá, a ha ha…” Tiếng cười của lão bảo vệ khiến Chu Bân nổi da gà, không nhịn được mà mắng: “Con mẹ mày! Buông tao ra!” Lão bảo vệ không tức giận, cười nói: “Nhóc đẹp trai, tự mình thoát ra đi, sao lại không có sức thế. Bác còn tưởng mấy thằng trai bóng rổ đều khỏe mạnh lắm chứ, sao lại nằm bẹp ra như con gái thế này?” 

Chu Bân bất lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn lão bảo vệ. Lão ta đột nhiên đưa tay về phía quần bóng rổ của Chu Bân, “Quần ướt cả rồi, không cởi ra sẽ bị cảm đấy.” Nói xong, lão liền kéo xuống. Chu Bân hoảng hốt, muốn vùng vẫy nhưng chỉ có thể vặn người nhẹ hều, điều này càng kích thích ham muốn chà đạp của lão bảo vệ. “Nhóc, sao lại không chịu cởi quần thế, không phải là không mặc quần lót đấy chứ?” 

Chu Bân gào lên: “Buông tay ra, đồ súc vật. Vừa phải thôi, không thì thứ bảo vệ nhép như lão sẽ không có ngày yên thân đâu!” Chu Bân hít thở quá gấp, cảm thấy mắt hoa, càng chóng mặt hơn. Cậu âm thầm kiên trì, tự nhủ mình không thể kích động, phải giữ sức. Cậu biết nếu ngất đi, chắc chắn sẽ bị giở trò kiểu nào cũng được. “Nhóc con, thế này nhé, bác chỉ tò mò xem bay có mặc quần lót hay không thôi, mày nói cho bác biết, bác sẽ không cởi quần mày nữa.” Lão bảo vệ cười gian.

“Đồ biến thái, về nhà hỏi con mẹ mày đi!” Chu Bân không nhịn được mà gào lên. Lão bảo vệ không nói gì, tiếp tục kéo quần xuống, đã kéo đến bụng dưới. Chu Bân hoảng hốt, từ khi đi học đến giờ, chưa bao giờ bị ai lột quần, cũng chưa bao giờ bị lộ ra quần lót, tình huống tiếp theo sẽ khiến cậu vô cùng xấu hổ, chỗ kín của một thằng đàn ông không thể bị xâm phạm. 

Chu Bân nói: “Tôi có mặc rồi!” “Haha,” lão bảo vệ cười: “Vậy sao bác kéo xuống nhiều thế rồi mà không thấy? Rõ ràng là mấy thằng trai thể thao chúng bay không thích mặc quần lót đấy chứ.” 

Chu Bân vội nói: “Không, tôi có mặc… quần cạp thấp…” “Quần cạp thấp? Kiểu nào?” Lão bảo vệ hỏi với vẻ hứng thú. “Quần sịp đùi…” Chu Bân cảm thấy bị nhục nhã, bị hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy. “Sao không mặc quần tam giác?” Tên học sinh kia cầm máy quay phim, chen vào nói. Chu Bân hận thằng lớp dưới kia, chỉ có thể trừng mắt nhìn, không nói gì. Thấy vậy, lão bảo vệ lại kéo quần bóng rổ của Chu Bân xuống. Chu Bân mới nói: “Quần tam giác dễ bị cọ, bị cứng… quần đùi mặc thoải mái hơn.”

“Không ngờ da mày lại bị nhạy cảm đấy, vậy thì bác chữa trị cho nhé”, lão bảo vệ cười gian, nói xong liền nâng cái chân săn chắc của Chu Bân lên, cởi quần bóng rổ của cậu, lộ ra chiếc quần lót trắng hơi vàng của Chu Bân, lão nhẹ nhàng ngửi cái hương nam tính bốc lên trong không khí. Còn tên học sinh kia đã đưa tay sờ soạng chỗ nhô lên của Chu Bân, dùng tay vuốt ve những sợi lông mu lộ ra.

“Địt mẹ mày, bỏ cái tay bẩn ra, đồ biến thái! Nói không giữ lời, mau buông tao ra!” Chu Bân đầu đầy mồ hôi chửi bới lão.

Lão bảo vệ không thèm để ý, lão cởi luôn quần lót của Chu Bân, lộ ra con cặc mềm nhũn của cậu. Chỉ thấy một nam sinh 1m86đang  nằm trên đất, nửa thân dưới trần truồng, lộ ra đôi chân săn chắc và con cặc sẫm màu, còn có lông mu rậm rạp gợi cảm, hai bàn chân to đi giày bóng rổ cao cổ size 46.

“Trương Hâm, đừng nghịch nữa, đo xem thằng nhóc này cặc dài bao nhiêu.”

“Bây giờ mềm, khoảng 14 cm.”

Trương Hâm đo rồi báo cáo.

“Mẹ kiếp, mềm mà đã to thế này rồi, không trách nó to khỏe thế, lần này tao trúng đậm rồi, đo xem to bao nhiêu, rồi vuốt cứng lên đo lại xem.” Lão bảo vệ vừa cởi áo khoác vừa chỉ huy. Trương Hâm đo bề ngang, rồi búng mạnh vào đầu khấc của Chu Bân, khiến Chu Bân toàn thân run rẩy, sau đó lại bắt đầu vuốt ve, một tay khác móc vào nếp gấp trên bìu dái Chu Bân, chốc chốc lại nhéo nhẹ cặp trứng đầy đặn của cậu.

“Địt mẹ mày, buông tao ra, bằng không tao giết mày!” Chu Bân không ngừng chửi rủa.

“Bề ngang lúc mềm là 3.9 cm, cứng lên thì dài 18.9 cm, quy đầu 5 cm, ngay cả lỗ tiểu cũng gần 1 cm. Đàn anh đừng giận, lát nữa sẽ cho anh sướng mà.” Trương Hâm cười gian nói.

Lão bảo vệ cũng cởi giày ra, ngồi trên ghế. Chân lão giẫm lên người Chu Bân, lúc nhẹ lúc mạnh, khi thì dùng chân vẽ lên đường nét cơ bắp của Chu Bân, khi thì nhét chân vào trong áo bóng rổ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Chu Bân nóng lên do vừa vận động. Chu Bân theo động tác của hai người, dần dần bắt đầu thở hổn hển, một tiếng đèn flash lóe lên, ghi lại hình ảnh ngâu lòi của cậu học sinh bóng rổ, đồng thời cũng báo hiệu con ngựa đực này sắp rơi vào vực sâu, không cách nào thoát ra…

Lão bảo vệ sau đó đỡ Chu Bân dậy, để cậu quỳ gối trên mặt đất, cạy mở miệng cậu, nhét chiếc quần lót đã ố vàng vì mồ hôi của Chu Bân vào miệng, khiến cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ không rõ ràng. Lại lấy áo bóng rổ của cậu vén lên cổ, để lộ ra bờ ngực và cơ bụng săn chắc, đầy đặn của Chu Bân. Lão dùng còng tay còng hai cánh tay rắn chắc của Chu Bân ra sau, lại dùng một thanh gỗ kê giữa hai chân cậu, hai bàn chân được buộc vào hai đầu thanh gỗ. Sau đó để cố định thanh gỗ, lão bảo vệ tìm trong tủ một sợi dây thừng, trói chặt hai quả trứng to căng của Chu Bân vào vòng sắt giữa thanh gỗ, cuối cùng dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn buộc còng tay với xà nhà.

Xong xuôi, lão bảo vệ lấy thẻ học sinh trong túi quần bóng rổ của Chu Bân, dùng thẻ học sinh vỗ vào khuôn mặt đẹp trai của cậu, ánh mắt lóe lên vui vẻ. Chu Bân nhìn thấy nụ cười gian tà của lão bảo vệ, cảm thấy sợ hãi. Cậu càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng vô dụng.

“Mày tên là Chu Bân phải không? Lớp 12A5? Mày là người đầu tiên được hưởng đặc ân này đấy. Sau mà ngựa non háu đá thế, còn muốn ra mặt thay người khác. Để tao dạy cho mày biết ngoan ngoãn!” Lão bảo vệ vừa dùng ngón chân nghịch ngợm con cặc hơi mềm của Chu Bân vừa cười nói. Cục vải trong miệng Chu Bân được lấy ra, nhưng cậu trừng mắt nhìn lão bảo vệ, không nói gì.

Bốp! Trương Hâm tát một cái vào mặt Chu Bân. “Bác nói gì thì mày ngoan ngoãn trả lời, đừng tự rước lấy khổ!”

“Đồ biến thái, địt mẹ mày, buông tao ra, tao giết mày-” gân xanh trên cổ Chu Bân nổi lên vì tức giận và nhục nhã.

“Đừng nóng tính thế, nhóc, trước tiên hãy nếm thử mùi vị của chính mình đi.” Sau đó, lão bảo vệ dùng ngón chân chấm một chút dịch nhầy ở đầu khấc của Chu Bân, đưa vào miệng cậu, Chu Bân miệng khép chặt, không chịu há ra, mày kiếm hơi nhíu, trên mặt lộ ra vẻ kiên định. Lão bảo vệ thử vài lần mà không đưa được ngón chân vào miệng Chu Bân, tức giận, lão dùng một chân đạp mạnh vào đầu khấc to như quả trứng của Chu Bân, thỉnh thoảng còn dùng ngón chân chọc vào lỗ tiểu của cậu. “A… Địt… Biến thái… Đừng đạp nữa… Ối… Đau quá…” Chu Bân đau đến nỗi nước mắt sắp rơi.

Trương Hâm cũng không chịu thua, thò tay cạy mở miệng Chu Bân, khiến lão bảo vệ dễ dàng đưa ngón chân vào. “Ssss, cái miệng này nóng thật đấy.” Lão bảo vệ xoay ngón chân trong miệng Chu Bân. Sau đó lão rút ra, cười nham hiểm, cởi quần, kéo tóc ngắn của Chu Bân, ấn cậu vào chiếc quần lót ố vàng của mình, “Phục vụ nó cho tốt, không thì lát nữa khổ là chính mày đấy.” Chu Bân đầy mũi mùi hôi của quần lót lão bảo vệ, điều đáng sợ hơn là thứ vốn đang teo tóp trong quần lót, dưới sự xoa nắn của khuôn mặt Chu Bân, dần dần cứng lên. Còn bên dưới, chân lão bảo vệ không ngừng nghịch ngợm đầu khấc của Chu Bân.

Lão bảo vệ không hề chậm lại vì tiếng rên rỉ của Chu Bân, ngược lại còn vội vàng cởi quần lót, lộ ra con cặc đã cứng ngắc. Đó là một con cặc tởm lợm, dù đã cương cứng nhưng vẫn còn lớp bao quy đầu dày xếp chồng lên, lỗ tiểu lộ ra có một giọt dịch đục, tỏa ra mùi hôi khó chịu. “Trời nóng quá, mà mấy ngày rồi không tắm. Nhóc đẹp trai giúp bác cọ rửa nhé.” Nói rồi, lão bảo vệ kéo bao quy đầu ra, lộ ra quy đầu tím đen, liên tục quất vào khuôn mặt đẹp trai của Chu Bân, mùi hôi thối và cặn bám trên bao quy đầu khiến cậu trai thẳng này không ngừng muốn nôn. “A… Biến thái… Mau buông tao ra, tao sẽ không tha cho mày … A… Ưm… Ưm…” Lão bảo vệ dùng một chân nghịch ngợm con cặc nửa cứng của Chu Bân. Bàn tay thô bạo cạy cái miệng đẹp trai của cậu, trong miệng là hàm răng đều tăm tắp và lưỡi của một cậu trai khỏe mạnh. Giây tiếp theo, con cặc bẩn thỉu của lão bảo vệ đâm vào cái một. Trong ống kính, Chu Bân đang bị bóp má, miệng ngậm cặc, quỳ trên đất, cơ bắp trên người cũng nảy theo nhịp đâm chọc mà trông càng rõ ràng, phổng phao. Mà vẻ mặt đau đớn của cậu càng làm Trương Hâm chú ý mà quay phim lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro