Chương 132: Tôi là cấp trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình huống thật sự không tốt." Bác sĩ nhíu mày, lời nói cực nhanh hỏi: "Cậu là người nhà của Hướng Vãn sao? Cô ấy hiện tại cần tiến hành phẫu thuật, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không phẫu thuật, chắc cũng sẽ không qua khỏi đêm nay."

"Nếu đồng ý phẫu thuật, lát nữ y tá sẽ mang bản thoả thuận để anh ký tên, nếu không đồng ý có thể nói, chúng tôi lập tức chuyển cô ấy đến tới ICU."

Trán Hạ Hàn Xuyên ẩn ẩn một tầng mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn tú không có nửa phần huyết sắc, nắm chặt tay thành quyền nói: "Ở đây không có ai là người nhà cả, nhưng tôi là cô... cấp trên, tôi có thể chịu trách nhiệm..."

"Không phải người nhà thì không được!" Bác sĩ vội vã ngắt lời, cũng không kịp hỏi thêm, "Nhanh gọi người nhà  của Hướng Vãn đến đây, hoặc có thể gọi điện thoại cho họ, đồng ý thì có thế ghi âm lưu lại cũng được!"

Triệu Duluôn là người quyết đoán, lúc này cũng khó khăn, "Không có biện pháp nào khác sao? Tiền không là vấn đề!"

"Các người đừng ở đây lãng phí thời gian, nhanh gọi cho người nhà của cô ấy!"

Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Hướng Vũ mặc quần ngủ, trên chân là một con dép lê chạy tới, hai mắt màu đỏ tươi mà quát: "Vãn Vãn đâu? Vãn Vãn ở đâu rồi?"

"Bác sĩ, anh ấy là người nhà của Hướng Vãn!" Chu Miểu vội vàng bắt lấy cánh tay Hướng Vũ, kéo đến trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ nói ngắn gọn, "Cô ấy hiện tại cần tiến hành phẫu thuật, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không làm, chắc chắn không qua khỏi đêm nay. Nếu là đồng ý phẫu thuật, thì mau ký tên vào bản cam kết!"

Vừa nói vừa gọi y tá phía sau, cầm trong tay tờ giấy và bút đưa đến trước mặt Hướng Vũ.

Thời tiết không nóng bức, thậm chí gió thổi có chút lạnh, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng chảy trên trán của Hướng Vũ. Con ngươi đỏ ngầu trừng mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, trên trán, trên cổ gân xanh nổi lên, như ác quỷ đi ra từ địa ngục.

"Bác sĩ Lưu, giấy đồng ý phẫu thuật có chưa ạ? Nếu không nhanh lên thì chỉ có thể chuyển đến ICU!" Một y tá từ phòng cấp cứu chạy ra, hoảng mà nói.

Bác sĩ Lưu tức giận đến dậm chân, hỏi Hướng Vũ, "Người nhà của Hướng Vãn này, cậu rốt cuộc có ký hay không đây?"

"... Ký!" Hướng Vũ lau nước mắt, từ kẽ răng nói ra một chữ.

Nói rồi nhận giấy bút từ y tá, hít sâu một hơi, ký tên, rồi trả lại.

Ngay khi nhận lại giấy, lêinf cùng bác sĩ vội vàng trở về phòng cấp cứu, cửa rất nhanh đóng lại lần nữa.

Mà trong lúc này, Hạ Hàn Xuyên ngơ ngẩn đứng ở một bên, giúp không được gì, một lời cũng không nói ra được, thậm chí bởi vì không phải người nhà, đến ký tên cũng không được.

Hắn thực sự không nói được trong lòng là cảm giác gì, có chút đau, có chút buồn, nhưng càng có nhiều sợ hãi, khủng hoảng cùng bất an, sợ Hướng Vãn thật sự sẽ cứ như thế mà chết đi.

Hắn vẫn không giải thích được, hắn rốt cuộc có thích Hướng Vãn hay không, hoặc là đối cô là dạng tình cảm gì. Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, chính là muốn cô tiếp tục sống!

"Hạ, Hàn, Xuyên, cái tên khốn nạn!" Hướng Vũ đi đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, giơ cao nắm đấm.

Chu Miểu khẽ cắn môi, căng da đầu duỗi tay đứng ở trước mặt Hạ Hàn Xuyên, "Hướng... Hướng thiếu, sự việc lần này không liên quan đến Hạ tổng."

"Cô tránh ra!" Hướng Vũ tròng mắt đầy tơ máu.

Chu Miểu sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng không có tránh ra, "Hướng thiếu, muốn... nếu là Hướng Vãn tỉnh lại, biết ngài... vì cô ây mà đánh Hạ tổng, thì... thì..."

Không chờ cô nói xong, Hướng Vũ cắn răng buông tay, đứng sang một bên.

Chu Miểu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm.

"A Vũ," Triệu Du đi đến trước mặt Hướng Vũ, gọi một tiếng, khom lưng chín mươi độ, "Chuyện của Vãn Vãn, ta xin lỗi cháu cùng Vãn Vãn."

Hạ Hàn Xuyên đứng ở một bên, mày nhăn lại, nhưng rốt cuộc không có vì chính mình mà giải thích gì.

Khóe mắt Hướng Vũ ngập nước, nhìn bà lắc đầu, "Tất cả đều là tên Hạ Hàn Xuyên kia sai, không liên quan dì, dì không cần xin lỗi!"

"Hàn Xuyên là con trai ta, chuyện nó làm sai, ta..." Triệu Du nhìn Hạ Hàn Xuyên, nặng nề mà thở dài, đổi đề tài, "Bên ngoài trời mưa lớn, con như thế nào lại ăn mặc như thế này chạy đến đây?"

Nghe đến đây, Mộng Lan đem đến một túi quần áo, đưa tới trước mặt Hướng Vũ, "Đây là quần áo của Hạ tổng, vóc người của cậu ấy cũng khác gì ngài, ngài chắc là có thể mặc vừa."

"Tôi đây dù có lạnh chết cũng không mặc quần áo của hắn!" Hướng Vũ không nhận, bực bội lại có chút cô đơn mà trả lời Triệu Du, "Con nói đến tìm Vãn Vãn, ba không cho, kéo con lại, làm quần áo có chút rách đi!"

Người làm cha lại đối với con gái của mình tàn nhẫn như thế.

Triệu Du trấn an nói: "Có phải con không có nói chuyện của Hướng Vãn cho ba biết không, nếu là nói, ông ấy khẳng định..."

"Nói, không cho con đến đây!" Hướng Vũ ngắt lời bà, tiện đà nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên, "Tên khốn này dùng Hướng thị để uy hiếp, dù Vãn Vãn có chết, thì ông ấy cũng không cho tôi đến đây nhìn nó lần cuối."

Triệu Du không nói gì, cũng thật sự khó để nói.

Không bao lâu, Lâm Na Lộ cũng tới, mang đến cho Hướng Vũ một bộ quần áo, "Mẹ thay em ngăn ba lại, để cho em đến đây, anh đừng trách mẹ nữa, bà ấy trong lòng chắc cũng không..."

"Không cần bà ấy phải giả mù sa mưa!" Hướng Vũ chỉ lấy áo phủ lên người, phía dưới còn mặc quần ngủ cùng một đôidép lê, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.

Một đám người chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, không ai lên tiếng, tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Thời gian trôi qua, mặt trời cũng đã lên cao. Hạ Hàn Xuyên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi, Hướng Vãn được đưa vào phòng cấp cứu 8 tiếng đồng hồ.

Tâm hắn lại trầm xuống, như là ngàn vạn con kiến theo yết hầu bò vào trái tim hắn gặm cắn, yết hầu phát khẩn, mà trái tim phát đau.

Kẽo kẹt!

Cửa phòng cấp cứu cửa ra, bác sĩ Lưu đi ra, nói: "Thành công."

Hai chữ mà thôi, nhưng mỗi chữ nói ra đều thở dốc, nói xong, mệt đến trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.

Cánh cửa rộng mở, tất cả bác sĩ, y tá tham dự đều thần sắc mệt mỏi, nhưng độ cong khóe miệng  đều kéo lên.

Thần kinh Hạ Hàn Xuyên căng chặt giờ khắc này mới được thả lỏng, hắn mím môi, trái tim phanh phanh mà đập nhanh, nhấc chân liền hướng vào trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ Lưu đưa tay ngăn cản hắn, mỏi mệt nói: "Người bệnh mới vẫn chưa tỉnh, lát nửa sẽ được đẩy vào ICU để quan sát thêm, khi nào về phòng bệnh thường mọi người có thể vào thăm."

"Lát nữa, mọi người có thể đi vào nói mấy câu với cô ấy, nhưng không thể làm cô ấy xúc động quá. Hơn nữa cô ấy cần được nghỉ ngơi, mọi người tốt nhất là nên nói chuyện sau đi, vào nhìn thôi là được rồi."

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro