Chương 137: Là giọng nói của Hướng Vãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Hạ Hàn Xuyên lạnh lẽo nhìn chăm chú, Tào Duyên đặt tách Cappuccino xuống, hai tay đan lại đặt lên bàn, "Tóm lại dựa theo sự điều tra trong mấy năm nay của tôi, Giang tiểu thư lòng dạ thật sự rất đáng sợ. Tuy rằng cô ta xinh đẹp, giáo dưỡng cũng không tồi, nhưng tôi cảm thấy ngài sau này nếu là thật sự cưới người phụ nữ như thế làm vợ, khả năng sau này bản thân chết như thế nào chết cũng không biết!"

"Đoạn ghi âm cảnh sát cũng đã đối chiếu, là giọng nói của Hướng Vãn, không phải giả." Hạ Hàn Xuyên đứng lên, nhìn xuống hắn từ trên cao, lạnh lùng nói: "Nếu ghi âm không phải giả, cậu không có cách nào chứng minh Hướng Vãn trong sạch, đúng không?"

Tào Duyên bị hắn nhìn đến toàn thân không thoải mái, vặn vẹo vài cái, rồi mới đứng lên, ho khan hai tiếng nói: "Tôi cảm thấy đoạn ghi âm đó có thể là Giang tiểu thư và Hướng tiểu thư trước kia chơi trò chơi gì đó, mà ghi âm thành, bất quá cũng chỉ là do tôi suy đoán, giống như suy đoán của tôi chiếc xe kia không phải của Hướng tiểu thư, yêu cầu dùng thời gian cùng sức lực đi tìm manh mối nghiệm chứng."

Mưa mới vừa dừng không bao lâu, không trung xanh thẳm.

Ánh mặt trời chiếu trên mặt Hạ Hàn Xuyên tạo xuống một bóng râm. Hắn đứng dưới ánh nắng tươi sáng, lại như bị bao phủ trong bóng đêm, người xem tim đập nhanh.

Quán cà phê bài trí thực ấm áp, cây xanh đẹp mắt, mùi hương cà phê lượn lờ, ngồi ở đây thưởng thức một ly đồ uống nóng thực sự rất hưởng thụ.

Nhưng lúc này Tào Duyên đứng đối diện Hạ Hàn Xuyên, chỉ cảm thấy dày vò, cuối cùng, hắn không nhịn được lên tiếng phá vỡ trầm mặc, "Hạ tổng, tôi đã dùng hết khả năng có thể rồi."

"Ngài không hài lòng, tôi cũng có thể hiểu, bất quá ngài cũng phải thanh toán cho tôi thêm một nửa khoảng tiền trước, rốt cuộc mấy năm nay tôi cũng không thể làm..."

Lời nói còn chưa xong, Hạ Hàn Xuyên ngồi xuống ký một tờ chi phiếu, rồi mới đứng lên, đem chi phiếu nhét vào trong tay hắn, "Tiếp theo điều tra."

Tào Duyên nhìn con số trên tấm chi phiếu, vui vẻ ra mặt, "Ngài yên tâm, nếu tôi tra được điểm cái gì mới, nhất định thông báo cho ngài trước tiên."

Hạ Hàn Xuyên gật đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống mà rời đi, bóng dáng cao dài thoạt nhìn có chút cô đơn.

**************

Bên Mộng Sở Hội, Chu chủ quản bị ném ra bên ngoài chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp mới là điều khiến người mong chờ.

Thời điểm Lâm Điềm Điềm bị người đưa xuống dưới sảnh, trong miệng hùng hùng hổ hổ, từ ngữ dơ bẩn và khuôn mặt xinh đẹp kia không có một chút liên quan nào.

"Mẹ chúng mày, buông tao ra, tao nói các người buông ra ngay!"

"Tổ tông nhà chúng mày!"

"Tin tao giết chết chúng mày không!"

Hướng Vũ ha hả cười lạnh hai tiếng, ném bình hoa trong tay bước qua, đứng ở trước mặt Lâm Điềm Điềm, "Chính cô cố ý khoá cửa sân thượng?"

Lâm Điềm Điềm ngửa đầu, kiêu ngạo nói: "Anh có chứng cứ sao? Không chứng cứ đừng nói mấy lời vô nghĩa!"

Chu Miểu đã trở lại, lúc này cũng đứng trong đại sảnh, nghe vậy, sắc mặt cô càng khó coi tiến lên vài bước nói: "Nếu không phải cô khóa cửa, tại sao cô lại nói với tôi Hướng Vãn vĩnh viễn không về được?"

"Chu Miểu, con mẹ cô, đồ tiện nhân!" Lâm Điềm Điềm tránh thoát khỏi hai bảo an, sắc mặt dữ tợn mà nhằm phía Chu Miểu.

Không chờ cô ta đến trước mặt Chu Miểu, Hướng Vũ vung chân đá một cái vào bụng, cô ta thất tha thất thểu mà lui về sau vài bước, dựa vào bình hoa lớn trong sảnh, rồi mới ngã ngồi xuống đất.

An Như Nhã lên lầu không bao lâu chốc lát liền chạy xuống, ở trong đám người duỗi dài cổ, giọng nói chua ngoa: "Còn chưa xác định được có phải cô ta là người khoá cửa sân thượng hay không, Hướng thiếu hành xử như thế không sợ đánh sai người sao?"

Hướng Vũ từ trước đến nay là có thể động thủ không động khẩu, hắn nghiêng đầu trừng mắt, uy hiếp mà giơ nắm tay, "Cô có bản lĩnh nói thêm câu nữa!"

Vị thiếu gia này từ trước đến nay không phân rõ phải trái, hơn nữa lúc đánh người cũng không phân biệt nam nữ, An Như Nhã không cam lòng mà vặn vẹo thân mình, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.

Bất quá nơi này cũng có người không sợ, có người phụ họa cho An Như Nhã, "Hướng thiếu, cậu đang ỷ thế hiếp người đó. Nếu đánh sai người, cậu tính toán..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Điềm Điềm bò lên, chỉ vào Chu Miểu chửi ầm lên, "Tiện nhân, Hướng Vãn có phải cho tiền mày không, mày bu lại ôm đùi nó đúng không! Tao thừa nhận chính tao đem con tiện nhân Hướng Vãn kia nhôt ngoài sân thượng đấy, các người có thể làm gì tao?!"

Mọi người, "..."

Người vừa nói giúp cô ta, yên lặng đem lời nói nuốt xuống, trên mặt một mảnh đỏ lên.

"Có thể làm gì? A!" Hướng Vũ bước đến với đôi mắt đỏ ngầu, đấm một cái vào mũi Lâm Điềm Điềm, "Có thể làm cô sống không bằng chết!"

Lâm Điềm Điềm bị cái đấm này làm cho đầu óc choáng váng, máu từ trong lỗ mũi chảy ra khắp khuôn mặt.

Tay phải cô ta đưa lên lau máu trên mặt, cúi đầu xuống nhìn, đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên bị Lâm Na Lộ túm chặt tóc.

Lâm Na Lộ thật sự khó thở, cô vốn muốn túm chặt đầu tóc của Lâm Điềm Điềm, sau đó cào vài vết lên mặt của đối phương để xả giận.

Không nghĩ tới vừa túm chặt tóc Lâm Điềm Điềm tự nhiên lại...

Rớt!

Ngoại trừ Chu Miểu, đám người vây xem náo nhiệt nhìn đầu tóc như chó gặm của Lâm Điềm Điềm, kinh ngạc, ngây người, rồi sau đó là cười vang.

Mộng Lan cũng không nhịn được, cong khóe miệng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ hai người đứng đối diện Lâm Điềm Điềm, vừa phẫn nộ, lại vừa buồn cười.

Vừa rồi vẫn gân cổ lên mắng to, lúc này mặt Lâm Điềm Điềm nháy mắt đỏ lên, cũng không biết tức giận hay xấu hổ, cô ta quét mắt nhìn mọi người, đôi tay che đầu, môi mím chặt, nước mắt liền chảy xuống.

Cô ta nhìn Mộng Lan, nỗ lực thẳng sống lưng, "Chị Lan, em là người của Mộng Sở Hội, chị cứ như vậy nhìn em bị người khác khi dễ sao?"

Khóe miệng Mộng Lan cong lên một chút: "Đúng vậy."

Trong đám người lại vang lên một trận cười to.

Lâm Điềm Điềm lau máu chảy ra từ mũi, mặt đỏ lên, hết trắng lại hồng, nhan sắc biến ảo trông rất đẹp mắt.

Cô ta xấu hổ buồn bực mà liếc mắt nhìn mọi người, hét lớn: "Không được cười! Các người biết tôi là người của ai không? Tôi chính là người của Lâm tiên sinh, nếu để cho ngài ấy biết các người khi dễ tôi, chắc chắn ngài ấy sẽ không buông tha cho các người!"

"Lâm tiên sinh?" Hướng Vũ châm chọc nói: "Đừng nói một Lâm tiên sinh, có là Nhậm tiên sinh, Lý tiên sinh, Vương tiên sinh, lão tử đây cũng không sợ!"

Mộng Lan khóe mắt hơi chọn, lười biếng mà tung ra một tin tức cực lớn, "Điều này còn chưa biết được, Hướng thiếu, ngài biết vị Lâm tiên sinh này là ai không?"

"Ai?" Hướng Vũ theo bản năng hỏi.

Mộng Lan cười cười, nhẹ liếc mắt, môi đỏ hé mở, "Lâm Tử Thư Lâm lão gia tử."

Oanh!

Đám người im bặc.

*************************

Hướng Vãn chỉ muốn nhắm mắt lại một lát, không nghĩ tới ngủ thật. Thời điểm lần nữa tỉnh lại, ngồi bên cạnh cô là Triệu Du, đối diện là Hạ Hàn Xuyên đang đứng cùng Chu Miểu.

"Tỉnh rồi?" Triệu Du cười cười, đồng thời liếc mắt nhìn con trai, ý bảo hắn đi ra ngoài.

----------------------------------------------------------------

08/11/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro