Chương 142: Không giống người có đầu óc không bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng chừng một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Trong nháy mắt cánh cửa kia mở ra, thân thể Chu Miểu căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, sợ hắn đi vào đó, lại khiến cho Hướng Vãn một lần nữa... Cô không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất đó.

Nhưng Hạ Hàn Xuyên chỉ nhìn vào bên phòng phẫu thuật trong chốc lát, không nhúc nhích, rồi mới hỏi bác sĩ, "Thế nào rồi?"

"Không có gì trở ngại." Bác sĩ tháo khẩu trang, lau mồ hôi trên cái trán trơn loáng, nói: "Chỉ là Hướng tiểu thư thân thể quá yếu, yêu cầu phải tĩnh dưỡng thật tốt. Tôi đề nghị, ngài nếu là biết người vào và Hướng tiểu thư không muốn gặp, khiến cho họ trong mấy ngày này đừng đến thăm Hướng tiểu thư."

Nghe những lời này, Chu Miểu nuốt nước miếng, mịt mờ mà nhìn Hạ Hàn Xuyên vài lần. Lúc đang đưa mắt sang nhìn trộm, vừa lúc gặp được hắn hướng nàng nơi này xem, cả người cô chợt lạnh, nhanh cúi đầu, không dám nhìn nữa.

"Được." Hạ Hàn Xuyên lại nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật, khớp xương ngón tay vì nắm chặt mà lộ ra rõ ràng, nhưng rất nhanh buông ra, xoay người bước về phía thang máy.

Chu Miểu nhìn bóng dáng của hắn, sống lưng hơi hơi cong, nhưng thần kinh như vẫn căng chặt.

"Cô gọi là Chu Miểu?" Hạ Hàn Xuyên đột nhiên xoay người, nhìn cô hỏi một câu.

"A?" Chu Miểu trong ngực "thịch" một tiếng, sống lưng một lần nữa thẳng đứng, giọng nói khẽ run: "Vâng, tôi là Chu Miểu."

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cho cô nửa tháng tiền lương."

Nói xong, liền đi xoay người tiếp tục bước đi.

Thời điểm cửa thang máy khép lại, Chu Miểu mới lấy lại tinh thần, Hạ tổng lại đột nhiên nói cho cô nửa tháng tiền lương? Chẳng lẽ là vì cô chiếu cố Hướng Vãn?

Cô đem toái phát vứt ra sau đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, theo y tá đang đẩy Hướng Vãn về phòng bệnh.

Có thể là do thuốc gây tê vẫn còn tác dụng, Hướng Vãn chưa tỉnh, Chu Miểu cảm thấy mình lo lắng vô ích. Nếu biết như vậy, cô vừa rồi sẽ không nói mấy lời đó với Hạ tổng.

Đinh!

Thang máy xuống tới lầu một.

Hạ Hàn Xuyên từ thang máy bước ra, vừa đến cửa bệnh viện, vừa vặn gặp được Giang Thanh Nhiên. Cô ta ngồi trên xe lăn, trên chân là một bó hoa, lần này người đứng phía sau xe lăn không phải Giang Thích Phong, mà là người giúp việc của Giang gia.

"Anh Hàn Xuyên." Giang Thanh Nhiên gọi một tiếng, giọng nói êm ái: "Anh cũng đến thăm Hướng Vãn sao?"

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn cô ta, không đáp mà hỏi lại, "Như thế nào lại biết tôi ở đây?"

"A?" Giang Thanh Nhiên trên mặt hiện lên chút kinh ngạc, ngay sau đó cười cười, "Anh Hàn Xuyên có phải hiểu lầm hay không? Hôm nay em đến bệnh viện không phải để tìm anh, là tới thăm Hướng Vãn."

Hạ Hàn Xuyên cười nhạt một tiếng, không nói lời nào, xoay người rời đi, sạch sẽ lưu loát.

"Anh Hàn Xuyên!" Giang Thanh Nhiên nhíu mày một chút, gọi hắn một tiếng, "Ngoại trừ thăm Hướng Vãn, em còn có chút việc nhỏ muốn cùng anh nói chuyện."

Bước chân Hạ Hàn Xuyên dừng lại, xoay người, không bước lại gần, mà là đứng tại chỗ nhìn, cười như không cười, "Chú Ngô nói cho cô tôi ở đây?"

Chú Ngô là tài xế của Hạ gia, mẹ sẽ không nói cho Thanh Nhiên, chỉ còn lại mỗi mình chú Ngô.

"Em có việc tìm anh liền hỏi chú Ngô một câu, anh đừng nghĩ nhiều." Giang Thanh Nhiên khẽ thở dài, mặt mày có chút bất đắc dĩ.

Hạ Hàn Xuyên khẽ cười một tiếng, "Nghĩ nhiều? Cô luôn biết tôi ở đâu, có liên quan đến chú Ngô sao?"

"Em mới nói đừng nghĩ nhiều, anh Hàn Xuyên liền đem tất cả đổ lên người chú Ngô, chú ấy sẽ cảm thấy thật oan uổng." Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, giận hắn một câu.

Hạ Hàn Xuyên đứng ở nơi ngược sáng nhìn cô ta, mặt mày như khuất trong bóng tôi, không thấy rõ thần sắc.

"Sau khi thăm Hướng Vãn xong, em có một số việc muốn nói với anh, thuận tiện không?" Giang Thanh Nhiên mềm nhẹ mà đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Hạ Hàn Xuyên vẫn chưa nói có tiện hay không, mà lại nói: "Mấy ngày này cô đừng tới tìm Hướng Vãn nữa."

"Anh không phải đang sợ em sẽ làm gì với Hướng Vãn đó chứ?" Giang Thanh Nhiên chua xót mà cười cười, "Hướng Vãn dù sao cũng từng là bạn của em, hơn nữa bệnh viện nhiều người như thế, nếu em muốn làm gì Hướng Vãn, cũng không có cơ hội."

"Anh Hàn Xuyên nghĩ em ác độc như vậy, thật làm em cảm thấy tổn thương."

Hạ Hàn Xuyên nâng mí mắt, đuôi lông mày nhàn nhạt châm chọc, "Cô xuất hiện trước mặt Hướng Vãn, cũng là đối với cô ấy làm gì đó rồi."

Thân thể Giang Thanh Nhiên cứng đờ, đáy mắt chua xót thêm vài phần.

Cô không nói lời nào, người giúp việc sau lưng lại nhịn không được, "Hạ tổng, Hướng tiểu thư đối tiểu thư nhà chúng ta làm ra chuyện không thể tha thứ, tiểu thư của chúng ta đã rộng lượng mà không khởi tố cô ta, còn không so đo hiềm khích trước đây, thật lòng đến bệnh viện thăm."

"Nhưng ngài lại nói tiểu thư như thế, cũng thật quá đáng,đổi trắng thay đen!"

Hạ Hàn Xuyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô ta, cô giá giúp việc vừa rồi còn phẫn uất lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng, chỉ là vẻ mặt tức giận và không cam lòng vẫn chưa tiêu tan.

Hắn hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Giang Thanh Nhiên, chậm rãi nói: "Có thể rộng lượng tha thứ cho người từng muốn giết mình, còn không so đo hiềm khích trước đây đối với đối phương rất tốt, chia làm 3 loại: Thánh nhân, tiểu nhân đội lốt thánh nhân còn có đầu óc có vấn đề."

Hắn cong thân người, nhìn thẳng vào Giang Thanh Nhiên, gằn từng chữ: "Nhưng tôi cảm thấy, Thanh Nhiên không giống thánh nhân, cũng không giống người có đầu óc không bình thường."

Nụ cười trên gương mặt của Giang Thanh Nhiên suýt nữa không duy trì được, cô ta cắn môi, đáy mắt nổi lên một lớp nước, thoạt nhìn động lòng người, "Anh Hàn Xuyên, anh..."

"Không phải muốn tìm tôi nói chuyện sao? Đi thôi." Hạ Hàn Xuyên liếc mắt, đạm mạc mà thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

"Tiểu thư, Hạ tổng là ngậm máu phun người!" Cô gái giúp việc nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Hàn Xuyên, hùng hổ, lại tận lực đè thấp giọng nói, để tránh bị người phía trước nghe được.

Giang Thanh Nhiên cười cười, dịu dàng lại chua xót nói: "Đừng nói lung tung, anh Hàn Xuyên không phải người như vậy."

Nói xong, cô ta di chuyển xe lăn đi ra ngoài.

Hầu gái nhìn bó hoa, chần chờ nói: "Kia... Chúng ta không đi thăm Hướng tiểu thư sao?"

Xe lăn ngừng lại, cầm lấy hoa bó hoa trên chân, đưa cho cô ta, nói: "Ném đi, hoa này mùi hương quá nồng, hôm nào mua loại hoa khác đến thăm Hướng Vãn sau."

"Vâng." Người hầu đẩy xe lăn, cau mày nói: " Hướng Vãn phạm tội giết người, căn bản là không xứng để tiểu thư đi thăm, tâm địa xấu xa như thế, có che giấu cũng không được!"

Giang Thanh Nhiên nhợt nhạt cười cười, ôn nhu nói: "Mặc kệ mọi người nói như thế nào, tóm lại trước kia Hướng Vãn là bạn của tôi, cô ấy bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa."

Đã gần 18 giờ, hai người vào một nhà hàng gần đó.

Giang Thanh Nhiên điểm menu, rồi mới nhìn Hạ Hàn Xuyên nói: "Những món anh Hàn Xuyên thích ăn, em đều đã gọi, anh nhìn xem có yêu cầu bổ sung gì hay không?"

"Không cần." Hạ Hàn Xuyên nói.

Cùng với người này ngồi chung một chút, gọi món ăn chính là một loại lãng phí, bởi vì căn bản là không có tâm tình để ăn.

----------------------------------------------------------------

02/12/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro