Chương 159: Đâu chỉ là hận, là vô cùng hận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, sống lưng không biết từ khi nào thẳng tắp, thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn xuống dưới đất.

Thần sắc trước sau không thay đổi, nhưng chỉ có chính cô biết, toàn thân mỗi cái tế bào đều căng chặt đến gắt gao, không phải bởi vì bị người mình thích nhìn chăm chú mà khẩn trương, mà là giống con thỏ, trước mặt bị hổ nhìn chằm chằm nên không dám có nửa phần chậm trễ.

"Hướng Vãn." Hạ Hàn Xuyên đột nhiên mở miệng gọi tên cô.

Theo giọng nói của hắn vang lên, trong lòng Hướng Vãn lạc một tiếng, theo bản năng lui về sau mấy bước, lộ ra cảnh giác, "Ân."

"Cô....." Hạ Hàn Xuyên nhìn bộ dáng trước mặt này, lời nói ở đầu lưỡi đã thay đổi, "Cho tôi ly trà."

Hướng Vãn cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi Hạ tổng, đây là bệnh viện, không có nước trà."

Chạy đến bệnh viện gọi cô phục vụ, a, vì để làm nhục cô, hắn thật đúng là chuyên nghiệp.

"... Cho tôi ly..." Hạ Hàn Xuyên dừng một chút mới mở miệng, nói một nửa liền ngừng lại, "Không cần."

Hắn đứng lên, đi đến cạnh bàn rót một ly nước, bưng lên uống hết nửa ly, rồi mới buông xuống, bên ngoài ly dính một tầng mồ hôi lòng bàn tay.

Hướng Vãn nhìn hắn một cái, liếm liếm cánh môi khô khốc, lại cúi đầu ngồi lại trên giường bệnh.

Cô cảm thấy thái độ Hạ Hàn Xuyên gần đây đối với mình thật sự..... quỷ dị, loại không thể nói nên lời, mà loại cảm giác này giống như ngàn vạn con kiến, theo khắp cơ thể bò lên, làm cho mỗi cái tế bào trên người cô đều cảm thấy không thoải mái.

Hạ Hàn Xuyên buông cái ly xong thì vẫn luôn nhìn cô, ngẫu nhiên mày nhăn lại, rồi rất nhanh lại giãn ra, thần sắc đen tối không rõ.

Hai người ai cũng đều không nói câu nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy được, không gian xấu hổ mang theo vài phần quỷ dị.

"Hạ tổng quay lại tìm tôi là có việc gì sao?" Hướng Vãn vẫn luôn cúi đầu, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được ánh mắt Hạ Hàn Xuyên dán trên người, cô dao động, lông tơ sau lưng dựng lên, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.

Hạ Hàn Xuyên đi vài bước ngồi xuống ghế dựa, sau vài lần mở miệng, mới hỏi nói: "Hai năm trước..."

Mới vừa mở miệng liền dừng, mày nhăn lại.

Hắn chỉ nói ba chữ, huyết sắc trên mặt Hướng Vãn đã biến mất không còn một chút.

Hai năm trước?

Hạ Hàn Xuyên lại muốn truy cứu chuyện cô đâm Giang Thanh Nhiên? Vẫn muốn cùng cô so đo, Hướng gia đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, là chuyện anh trai chị dâu vẫn giữ liên hệ với cô?

"Cô cảm thấy một người nên tin tưởng chính mình hay không?" Tay phải Hạ Hàn Xuyên đặt trên mặt bàn, khớp xương ngón tay rõ ràng gõ mặt bàn.

Hướng Vãn không biết hắn hỏi câu này là có ý gì, cúi đầu nói: "Không biết."

"Nên hoặc là không nên, trả lời tôi." Hạ Hàn Xuyên nhấc con ngươi nhìn cô, giọng nói hơi trầm xuống.

Lại là giọng điệu ra lệnh! Hướng Vãn gắt gao nắm chặt tay, đáy mắt cất giấu không cam lòng cùng chán ghét.

Cô xuy một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hạ tổng là một người thông minh như thế, chẳng lẽ còn không biết đáp án mà lại chạy đến đây hỏi tôi?"

"... Người thông minh, cũng là người." Hạ Hàn Xuyên dừng một chút, ý vị không rõ mà bỏ nói thêm một câu, "Người thì sẽ có đủ loại vấn đề."

Hướng Vãn cảm thấy hắn thình lình hỏi vấn đề này quả thực buồn cười, cô gắt gao nắm chặt tay, nỗ lực đè ép hận ý xuống đáy lòng, "Hạ tổng nói bản thân mình như thế thật sự quá khiêm tốn rồi, ngoại trừ việc không thể trường sinh bất lão, ngài còn có chuyện gì không được cơ chứ?"

Đánh gãy chân, đưa vào tù, dứt khoát đem cô đến làm việc tại Mộng Sở Hội, khiến Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ với cô... Mỗi việc đều có thể làm thay đổi nhân sinh của một đời người. Tất cả những việc đó đều chỉ bởi một câu nói của hắn mà thôi.

Hắn là người?

Không, đối với cô mà nói, hắn là sứ giả địa ngục! Ác ma!

"Cô hận tôi?" Hạ Hàn Xuyên nhìn cô trong chốc lát, mới đặt câu hỏi, ngón tay gõ trên mặt bàn ngày càng nhanh.

Hướng Vãn lúc này mới ý thức được thái độ quá khích của mình, hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Không dám."

Là không dám hận, chứ không phải là không hận, chỉ hơn kém nhau một chữ, mà ý nghĩ đã hoàn toàn khác biệt.

Yết hầu Hạ Hàn Xuyên lăn lên hạ xuống, hai cúc áo sơmi đã được tháo ra nhưng cảm giác phiền muộn nơi lồng ngực ngược lại càng thêm nhiều. Hắn hơi hơi nhíu mày, vài lần mở miệng lại không lên tiếng.

Hướng Vãn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng rối rắm này của hắn, nhưng cô cũng không quan tâm hắn có rối rắm hay không, rối rắm việc gì, cô chỉ quan tâm hắn sẽ làm khó mình hay không, nếu có thì sẽ càng thêm khổ sở hay không.

Hai người ngồi đối diện nhau, hắn nhìn cô, mà cô lại nhìn xuống đất, hồi lâu vẫn không ai lên tiếng.

"Cho nên đúng là cô... hận tôi?" Hạ Hàn Xuyên đạm mạc lên tiếng, trong giọng nói nhiễm chút khàn khàn không dễ phát hiện.

Hướng Vãn cúi đầu không lên tiếng, chỉ là tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay.

Đâu chỉ là hận, là vô cùng hận!

Nếu không phải vì cô không có thực lực để đua cùng hắn, thì tất nhiên cô muốn hắn phải nếm thử tất cả những khổ sở mà cô đã trả qua, phải trải qua thống khổ cùng tuyệt vọng của hiện tại, để hắn hiểu cảm giác muốn sống không được muốn chết cũng không xong là dày vò như thế nào!

Cô trầm mặc cam chịu, ánh mắt Hạ Hàn Xuyên trầm xuống, bỗng chốc đứng dậy, đi đến trước người Hướng Vãn.

Bị thân thể hắn bao trùm như bóng ma, đồng tử Hướng Vãn hơi co lại, hận ý cùng sợ hãi đan xen nhau, đôi tay theo bản năng chống ra phía sau kéo lê thân thể lùi về.

"Cô không nghĩ ra mình làm sai gì sao?" Hạ Hàn Xuyên khom lưng, đôi tay chống lên trên giường, thân mình nghiêng về phía trước, cơ hồ bao trùm trên người Hướng Vãn.

Trong mắt cô bây giờ là ảnh ngược của hắn, tứ chi không biết từ khi nào trở nên bủn rủn, giờ khắc này, lý trí trở về.

Hướng Vãn hít sâu một hơi, rũ xuống con ngươi không nhìn hắn, "Hai năm trước trước tôi đâm gãy chân Giang tiểu thư, tôi cũng đã chịu sự trừng phạt cho tội lỗi mình gây ra, về thái độ vừa rồi của tôi có vấn đề, tôi xin lỗi."

Miệng lưỡi cường ngạnh hiện tại đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa, sẽ chỉ làm cho tình cảnh của cô càng thêm chật vật, vừa rồi là do cô quá xúc động.

"Ngoại trừ chuyện của Giang Thanh Nhiên, cô thực không làm gì có lỗi với tôi?" Thấy cô cố tình hèn mọn cùng xa cách làm ngực Hạ Hàn Xuyên có cảm giác bị đè nén thêm vài phần, hắn nâng lên cằm, cưỡng bách cô phải nhìn hắn.

Hướng Vãn bị bắt ngẩng đầu, cảm thấy không thể hiểu được, lại không thể không đè nặng hỏa khí mà trả lời, "Không có."

"Không có?" Hạ Hàn Xuyên dùng thêm sức nhéo cằm Hướng Vãn, từng câu từng chữ hỏi: "Hai năm trước cô ở Giang gia cùng......"

Đô ——

Đô ——

Chuông báo di động đột nhiên vang lên.

Hướng Vãn nghiêng đầu né tránh đụng chạm, đôi tay chống ra sau giường kéo lui thân người, "Hạ tổng, di động của ngài."

Chóp mũiđều là hương nước hoa của Hạ Hàn Xuyên, cô nhíu mi, bất động thanh sắc mà ngừng thở.

Hắn đứng dậy, nhìn tên người hiển thị trên màn hình, trực tiếp ngắt điện thoại, rồi nhìn đến Hướng Vãn đang cuộn tròn thân người ngồi ở góc giường bệnh, chỉ nói: "Hai năm trước, trước hôm sinh nhật cô một ngày, tôi có đến Giang gia."

"Thì ra khi đó Hạ tổng cũng đã có tình cảm với Giang tiểu thư, thứ lỗi cho tôi có mắt như mù, lại còn làm trò trước mặt Giang tiểu thư nói trong sinh nhật sẽ cầu hôn, để cho hai người chê cười rồi." Hướng Vãn căng chặt sống lưng, tự giễu nói.

----------------------------------------------------------------

24/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro