Chương 166: Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ góc nhìn của tôi về Hướng thiếu sẽ không dám gật bừa, nhưng anh ta xác thật đau long cho Hướng tiểu thư." Lục Ngôn Sầm ở một bên nói: "Kiểu người coi trọng mặt mũi lại vì cho em gái trước mặt mọi người quỳ gối cầu xin Hạ tổng, thật sự ngoài dự kiến của tôi."

Mặc kệ là bệnh gì, tâm người bệnh tốt thì sẽ có lợi cho việc hồi phục.

Hắn cùng Hướng tiểu thư tiếp xúc qua vài lần, nhưng có thể cảm giác được cô đối với việc sống hoàn toàn không ôm chút kỳ vọng nào. Nếu làm cô ấy cảm thụ chút thiện ý từ người khác, tâm thái tốt một chút, cũng sẽ có lợi cho việc trị liệu.

Lâm Na Lộ, "..."

Cô không rõ được bác sĩ Lục đây là đang mắng chồng mình hay là đang khích.

"Không... không thể nào, em đừng nghe hắn nói hươu nói vượn!"

Mặt Hướng Vũ đột nhiên đỏ lên, co quắp nói: "Vãn Vãn, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn!"

Hướng Vãn còn chưa kịp trả lời, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng tiếng bước chân hỗn độn, ngay sau đó bác sĩ Tiền cùng vài y tá đẩy một người bệnh xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Cô tại sao còn chưa đi?" Thấy Hướng Vãn còn đây, mặt bác sĩ Tiền nhăn lại, không kiên nhẫn mà thúc giục nói: "Không bị gì thì nhanh đi đi!"

Ông ta chuyển hướng sang Lục Ngôn Sầm, ngữ tốc cực nhanh, "Bác sĩ Lục giúp một tay, nhanh đưa cô ta ra ngoài đi, tôi còn có người bệnh!"

"Được." Lục Ngôn Sầm lên tiếng, lại không đi đến giường bệnh, mà đi đến trước mặt Hướng Vũ, bế hắn lên, vừa đi vừa quay mặt lại nói với Lâm Na Lộ: "Còn lại giao cho Hướng thiếu phu nhân."

Lâm Na Lộ sợ chậm trễ thời gian của người bệnh, cũng không lên tiếng, chạy nhanh đến đẩy giường đi.

Hướng Vãn từ trên giường nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất cùng Lâm Na Lộ đem giường đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

"Mau mau mau!" Bác sĩ Tiền hấp tấp mà nói với ý tá, một đám người vào phòng cấp cứu, rất nhanh cửa phòng cấp cứu đã đóng lại.

Hướng Vãn cảm thấy Lục Ngôn Sầm ôm anh cô thật sự chướng tai gai mắt, "Bác sĩ Lục đem anh tôi đặt trên giường đi, rồi đẩy anh ấy trở về phòng bệnh là được."

Không đợi Lục Ngôn Sầm trả lời, Hướng Vũ hét lớn: "Mau, đem, lão, tử, đặt, xuống!" 

Sau khi suy xét vết thương của Hướng Vũ, Lục Ngôn Sầm đem hắn ném xuống giường.

Sau lưng Hướng Vũ có chút đau, nước mắt đều toát ra, hơn nữa Lục Ngôn Sầm đã hai lần chưa được sự cho phép của hắn lại bế lên theo kiểu công chúa, hắn tích góp lại tức giận lập tức bùng nổ, "Cậu có phải có bệnh hay không?"

"Hướng thiếu sai đối tượng rồi, có bệnh chính là ngài." Lục Ngôn Sầm cong mắt chỉ chỉ đống thạch cao trên cánh tay và đùi của hắn, gmá lúm đồng tiền hõm xuống thật sâu.

Hướng Vũ, "..."

Mẹ nó, ghét nhất loại người mắng chửi mà không phun ra chữ thô tục nào, giống như tên khốn Hạ Hàn Xuyên làm người ta chán ghét!

"Hướng thiếu là người bệnh, theo lý tôi không nên so đo quá nhiều, nhưng trong bệnh viện không thể ồn ào, ngài đã rất nhiều lần không chú ý."

"Hơn nữa tôi muốn nói cho Hướng thiếu một quan điểm: Không phải làm nghiệp vũ nhục." Độ cung nơi khoé miệng của Lục Ngôn Sầm biến mất, những lời này nói ra nghiêm túc dị thường.

Hướng Vũ rất phản cảm loại người động chút liền lên mặt giáo dục người khác, phiền phức, "Cậu..."

"Anh, bác sĩ Lục nói không sai." Hướng Vãn ngắt lời.

Hướng Vũ lập tức héo úa, "... Được, em là tiểu tiên nữ, em nói cái gì cũng đúng."

Nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Hướng Vũ chuyển hướng sang Lục Ngôn Sầm, vẫn là vẻ mặt ghét bỏ, nhưng nói chuyện khách khí, "Lời của tôi không liên quan gì đến chuyện của Vãn Vãn, cậu không thích tôi cũng không sao, chữa bệnh thật tốt cho Vãn Vãn là được, trị hết..."

Hắn muốn nói 'muốn gì tôi đều có thể cho cậu'.

Lâm Na Lộ đã ngăt lời, "Bác sĩ Lục, chân của Vãn Vãn nhờ hết vào cậu."

"Tôi là bác sĩ, chữa bệnh là bổn phận, không cần khách khí." Lục Ngôn Sầm cười cười, nói: "Trước cửa phòng cấp cứu đứng nói chuyện không tốt, chúng ta trở về phòng bệnh thôi."

Lâm Na Lộ gật đầu đồng ý.

"Trên mặt đất lạnh, Hướng tiểu thư cũng ngồi lên giường đi." Lục Ngôn Sầm nhìn bàn chân trần trắng nõn của Hướng Vãn, ôn hòa mà nói.

Hắn không có ác ý, nhưng thời điểm hắn nhìn qua, Hướng Vãn theo phản xạ rụt đùi phải về sau, rồi mới cúi đầu nói: "Không cần, từ đây đến phòng bệnh không bao xa, tôi có thể tự mình đi được."

"Hướng tiểu thư thật sự giống như lời bác của tôi nói, quá hiếu thắng." Lục Ngôn Sầm cười cười, tiến lên một bước, khom lưng, dễ như trở bàn tay bế Hướng Vãn lên, "Đắc tội."

Vừa nói hắn vừa ôm Hướng Vãn hướng đến giường, muốn đặt nàng lên giường. Nhưng còn chưa kịp đặt cô xuống, cửa phòng cấp cứu đối diện xoạch một tiếng mở ra. 

Hạ Hàn Xuyên bước ra, trên người vẫn là tây trang, trong tay là chiếc áo bệnh nhân bị xé rách, thoạt nhìn không khác lúc nãy là bao, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt.

Tầm mắt đặt trên người Lục Ngôn Sầm cùng Hướng Vãn mang theo vài phần băn khoăn, thoạt nhìn thật mất tự nhiên.

"Hạ tổng." Thần sắc Lục Ngôn Sầm nhàn nhạt tiếp đón, rồi mới đặt Hướng Vãn lên trên giường.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, chỉ là liếc mắt nhìn qua, ánh mắt liền dừng trên người Hướng Vãn, đen tối không rõ.

Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Hướng Vãn khống chế không được mà run rẩy, tứ chi có chút nhũn ra. Theo bước chân hắn đến gần, thân thể càng thêm cứng đờ, mồ hôi từ trán toát ra.

Cô không biết mồ hôi trên trán hắn là sao, nhưng mồ hôi trên người hắn làm cô hoảng sợ.

Bình thường làm phẫu thuật đều sẽ tiêm thuốc mê , cấp cứu xong sau một chốc sẽ không tỉnh, tỉnh lại cũng không nên là loại trạng thái này.

Nói cách khác ——

Hắn hẳn là biết cô đang lừa người.

"Không có việc gì?" Hạ Hàn Xuyên bước đi cực chậm mà đến trước giường, nhìn Hướng Vãn hỏi.

Trên người Hướng Vãn còn ăn mặc áo khoác của hắn, sau lưng đã sớm bị mồ hôi làm ướt. Mặc dù biết mấy năm nay hắn hiểu lầm cô, đuối lý chính là hắn, nhưng cô vẫn sợ hắn, chỉ là sợ trong hận còn có không cam lòng.

"Tôi không sao làm ngài thất vọng sao?" Sợ hãi cùng hận ý vật lộn với nhau, cuối cùng vẫn là hận ý chiến thắng.

Trong mắt cô không chút che dấu hận ý nào, đâm vào tâm Hạ Hàn Xuyên, yết hầu lăn lên hạ xuống một chút, nói: "Không có việc gì thì mau trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi."

Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm cô nói: "Sau này đừng làm loại chuyện này nữa."

"Có thể làm gì, không thể làm gì, lòng tôi hiểu rõ, không cần ngài đến dạy." Tay chân Hướng Vãn mềm nhũn, ngửa đầu nhìn hắn, "Ngài không phải nói tin tưởng tôi sao?"

"Tin tưởng chuyện hai năm trước chỉ là hiểu lầm, tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với ngài, ngược lại là ngài làm chuyện có lỗi với tôi!"

Cảm xúc của Hướng Vãn kích động, giọng nói cất cao có chút sắc nhọn.

Một bên, ánh mắt Hướng Vũ như cái đinh ghim chặt trên người Hạ Hàn Xuyên, toàn thân mỗi tế bào đều banh đến gắt gao, trạng thái cảnh giác độ cao.

----------------------------------------------------------------

05/02/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro