Chương 173: Em biết nên lựa chọn thế nào rồi đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên rũ con ngươi, tránh đi toàn bộ hận ý, chán ghét trong ánh mắt của cô, "Em biết nên lựa chọn thế nào rồi đó."

"A." Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, nắm tay vì dùng sức quá lớn mà có chút trắng bệch, "Hạ Hàn Xuyên, chuyện hối hận nhất cuộc đời này của tôi, chính là từng yêu anh!"

Hạ Hàn Xuyên nhìn thân ảnh của cô sắp biến mất trong tầm mắt, theo bản năng nhấc chân lên, nhưng rất nhanh liền thu trở về.

Lâm Na Lộ không cam lòng mà nói: "Hạ tổng, nếu anh thật sự yêu Vãn Vãn như đã nói, hẳn là biết em ấy ở bên cạnh cậu có bao nhiêu khổ sở. Nếu tôi là cậu, nhất định sẽ để Vãn Vãn rời đi."

"Nhưng chị không phải là tôi." Hạ Hàn Xuyên nói.

Lâm Na Lộ nhìn hắn, thần sắc phức tạp nói: " Vãn Vãn sớm đã không còn yêu cậu, cậu cũng vẫn muốn giữ em ấy bên người sao?"

"Sẽ." Hạ Hàn Xuyên không chút do dự trả lời.

Vô luận là trước kia hay là hiện tại, hắn đều chưa từng nghĩ đến việc trong nhân sinh của mình không còn bóng dáng của Hướng Vãn.

"......." Lâm Na Lộ thở dài một hơi, phẫn nộ có, cảm khái có mà nói: "Đây căn bản không phải yêu, chỉ là dục vọng khống chế của cậu mà thôi! Vãn Vãn nói không sai, chuyện hối hận nhất cuộc đời này của em ấy, chính là đã từng yêu cậu!"

Hạ Hàn Xuyên mắt lạnh nhìn cô, không dao động.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì Lâm Na Lộ là chị dâu của Hướng Vãn, hắn căn bản sẽ không đứng im ở đây nghe cô nói mấy lời vô nghĩa.

Lâm Na Lộ liếc mắt nhìn hắn, không nói nữa, sắc mặt khó coi mà kéo cửa đi ra ngoài.

Hướng Vãn từ trong phòng bệnh của Hạ Hàn Xuyên đi ra vừa lúc gặp Lục Ngôn Sầm. Anh ta đang đứng bên cạnh bệnh nhân nữ diện mạo thanh tú, lúc này chính e lệ ngượng ngùng mà nhìn hắn, trên khuôn mặt mang theo xuân sắc.

"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã chữa khỏi chân cho tôi, bởi vì khiêu vũ mà chân luôn đau, đều là bệnh cũ, nếu không phải nhờ có anh, khẳng định tôi sẽ mang theo căn bệnh này đến hết đời."

Lục Ngôn Sầm cười cười, trên mặt má lúm đồng tiền rất sâu, "Tôi chỉ làm tròn chức trách của một bác sĩ mà thôi, Phương tiểu thư quá khách khí."

"Tôi thật sự cảm ở bác sĩ Lục!" Thanh âm ôn nhu, "Tôi bây giờ phải xuất viện, không bằng bây giờ thêm Wechat đi, sau này tôi sẽ mời anh đi ăn cơm."

Trên mặt Lục Ngôn Sầm cười lễ phép, "Phương tiểu thư khách khí như thế, ngược lại làm tôi cảm thấy ngượng ngùng."

Không đợi vị Phương tiểu thư kia nói thêm, hắn đột nhiên nhìn Hướng Vãn nói: "Ai nha Hướng tiểu thư, cô đi đâu đó? Chúng ta không phải đã có hẹn khám chân rồi sao?"

Hướng Vãn, "..."

"Ngồi đợi trong phòng bệnh có chút buồn, nên đi ra ngoài vận động một lát." Hướng Vãn nói.

"Tha cho cô, nhưng lần sau không được như vậy, tôi ăn một bữa cơm cũng phải vội vội vàng vàng đây, thời gian rất quý giá." Lục Ngôn Sầm vừa nói chuyện, vừa đẩy sau lưng cô, đem nàng đẩy mạnh phòng bệnh.

Phương tiểu thư đi theo sau lưng hai người, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng coo còn chưa kịp bước vào trong phòng bệnh, cửa phòng không một chútdo dự đóng sầm lại, suýt nữa bị đập vào mũi.

"Hướng tiểu thư phản ứng thật nhanh." Lục Ngôn Sầm đóng cửa lại nói.

Hướng Vãn liếc mắt nhìn hắn, vành mắt hơi có chút hồng mà ngồi xuống giường bệnh, "Bác sĩ Lục kỹ thuật diễn thật tốt, thiếu chút nữa tôi lại tin có chuyện này."

"Quá khen." Má lúm đồng tiền của Lục Ngôn Sầm lại hõm xuống, "Bất quá tôi thật cũng không phải nói dối, vừa rồi lúc chúng ta đụng mặt nhau, vừa vặn tôi cũng muốn tới phòng bệnh tìm cô, trị chân cho cô."

Quan hệ giữa Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên thực sự không tốt, nhưng ít ra hiện tại cô có thể xác định, hắn hẳn là sẽ không lần nữa đánh gãy chân mình, cho nên ý định không chữa trị cũng liền lung lay.

"Kia... Có thể trị được sao?" Cô không dám ôm hy vọng quá lớn, nhưng lại không có cách nào ngăn được bản thân không ôm hy vọng.

Lục Ngôn Sầm thở dài, "Phỏng chừng ——"

Âm cuối kéo dài, trong lòng Hướng Vãn lạc một tiếng, nhìn sắc mặt của hắn, tâm trầm xuống.

Quả nhiên một chút hy vọng cũng không nên ôm, bằng không chỉ có thất vọng!

"Phỏng chừng, có thể chữa khỏi, yêu cầu nhiều nhất là mất một năm rưỡi." Lục Ngôn Sầm cười chỉ chỉ vào đùi phải bị thương, lại nhìn kinh ngạc, kinh hỉ trong ánh mắt của Hướng Vãn, nói: "Với đôi chân này, sau này khẳng định giá trị sẽ tăng."

Chân có thể trị, vui sướng nhất thời hòa tan đi đau đơn mà Hạ Hàn Xuyên mang đến, Hướng Vãn theo bản năng hỏi: "Vì cái gì?"

"Có thể nhảy được những điệu nhảy đẹp nhất trên thế giớ bằng đôi chân này, đương nhiên giá trị sẽ tăng." Lục Ngôn Sầm hơi chọn hạ đuôi lông mày, đáy mắt như lộng lẫy sao trời.

Lục Ngôn Sầm và Nhậm Tiểu Nhã đều có khả năng làm tâm tình người khác nhẹ nhàng. Sống lưng căng chặt của Hướng Vãn hòa hoãn chút, khóe miệng mang theo độ cung rất nhỏ, "Bác sĩ Lục tại sao lại biết tôi học khiêu vũ?"

"Bác của tôi một câu cũng không rời khỏi chủ đề là cô, cô cảm thấy tại sao tôi lại biết?" Lục Ngôn Sầm buông tay nói.

Nhắc tới dì Lưu, Hướng Vãn đột nhiên liền nghĩ đến ba mẹ. Cô buông xuống con ngươi, sự vui vẻ nơi khóe miệng sớm đã biến mất không thấy, "Dì Lưu đối với tôi rất tốt."

"Đây là thật." Đáy mắt Lục Ngôn Sầm có vài phần bất đắc dĩ, "Trước kia, trong miệng của bà ấy tôi là tốt nhất, từ ngày bà ấy biết đến Hướng tiểu thư, tôi cũng chỉ có thể uỷ khuất mà bị đẩy xuống vị trí thứ hai."

Hướng Vãn cúi đầu, không nói.

"Chân của cô có chút thoái hoá, yêu cầu trước khi giải phẫu phải làm cho thẳng trở lại, sau đó lại châm cứu, kết hợp phương thức xoa bóp để trị liệu, có vấn đề gì không?" Thấy tâm tình của cô xuống thấp, Lục Ngôn Sầm không nói thêm mấy lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.

"Không thành vấn đề." Hướng Vãn trả lời một câu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tỉ lệ thành công cao không?"

Lục Ngôn Sầm cho rằng cô sợ, cười an ủi, "Cô không cần sợ, ở phương diện giải phẫu này, điều kiện cùng kỹ thuật của tôi đã thành thục, ngoại trừ các trường hợp cực kỳ cá biệt, sẽ không có chuyện ngoài ý xảy ra."

Hướng Vãn ừ một tiếng, con ngươi ảm đạm một chút.

Cô vốn mong muốn tỉ lệ thất bại cao lên, nói không chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mình có thể tự nhiên mà chết đi, hoàn toàn rời khỏi gông cùm xiềng xích của Hạ Hàn Xuyên.

Nhưng hiện tại xem ra... không theo ý muốn rồi.

Lục Ngôn Sầm không biết vì sao tâm tình của cô đột nhiên hạ xuống, đưa cô nằm xuống giường, bắt đầu châm cứu, nói: "Hướng tiểu thư bây giờ có rảnh không?"

"... Hẳn là luôn có." Hướng Vãn dừng một chút mới trả lời.

"Là thế này," Lục Ngôn Sầm nói: "Bác nhờ tôi nói với cô, nếu cô có thời gian rảnh thì đến cửa hàng của bác ấy ăn cơm, gần đây bác ấy nghiên cứu được không ít món mới."

Đô ——

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lục Ngôn Sầm cầm lấy di động nhìn thoáng qua, gần như không thể nghe thấy mà thở dài, lại nói thêm một câu, "Hướng tiểu thư, đêm nay có rảnh không? Bác muốn cô tối nay đến quán."

Hướng Vãn vừa định nói có thể thì có người gõ cửa, không chờ cô trả lời, liền đẩy cửa bước vào.

Người đi vào là Vu Tĩnh Vận, chỉ mới mấy ngày không gặp, nếp nhăn nơi khóe mắt của bà lại nhiều mấy nếp, so với lúc trước như già thêm năm sáu tuổi.

Bà vốn tưởng rằng hôm nay sẽ giống như mấy lần trước, không vào cửa được, không nghĩ vừa đẩy một cái là vào được liền, trong mắt tức khắc hiện ra một tia kinh hỉ.

"Vãn Vãn." Vu Tĩnh Vận đi đến bên giường bệnh, lôi kéo tay Hướng Vãn nói: "Mẹ đã nói xong với ba rồi, con về nhà đi."

----------------------------------------------------------------

28/02/2022

Chúc mọi người có 3 ngày nghỉ từ 29/2 đến 31/2 thật vui vẻ

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro