Chương 178: Căn bản không phải là yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bệnh thật sự rất rộng, nhưng lúc này Hướng Vãn lại cảm thấy bản thân đang bị nhốt trong một cái hộp, bị đè nén dồn ép vô cùng áp lực.

Cô lạnh lùng nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Anh làm sao có thể xác định được trong lòng cô ấy còn có người kia?"

Cô đối với Hạ Hàn Xuyên là yêu, nhưng đã sớm bị hai năm đó mài mòn hầu như không còn!

Chu Miểu nhìn Hướng Vãn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Cô nhớ rõ trước kia Hướng Vãn luôn nói chuyện rất tôn kính Hạ tổng, hơn nữa luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng.........

Tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thái độ của Hướng Vãn đối với Hạ tổng lại biến hóa nhiều như thế? Cô ấy không sợ bị Hạ tổng trả thù sao?

"Mặc kệ có hay không, cô ấy trước trêu chọc anh ta trước, hiện tại trong lòng anh ta chỉ có thể một cô ấy, cô ấy lại muốn phủi mông chạy đi." Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên một mạt đen tối, nhưng thần sắc rất nhanh đã khôi phục như thường ngày, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hướng Vãn nắm chặt tay, từ yết hầu nói ra mấy chữ, "Đê tiện! Vô sỉ!"

Hắn không yêu cô cũng được, yêu cô cũng được, trước giờ hắn làm bất cứ chuyện gì đều theo ý muốn của hắn, căn bản không nghĩ đến cảm nhận của cô.

Không, đây căn bản không phải là yêu, chỉ là dục vọng chiếm hữu mà thôi!

Chu Miểu hoàn toàn không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ là tình huống như thế nào. Trong tay cô là một cái bình giữ ấm, liếc mắt nhìn Hướng Vãn, lại trộm nhìn Hạ Hàn Xuyên, rồi rụt rụt cổ, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Lựa chọn hôm nay đến thăm Hướng Vãn, căn bản là một sai lầm!

Trên trán Hạ Hàn Xuyên toàn là mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt tới cực điểm, thoạt nhìn dị thường suy yếu, chỉ có đôi con ngươi như cũ, không chút gợn sóng.

"Thì ra anh ở trong lòng em là dạng người như thế." Hắn dừng một chút, tối nghĩa nói: "Nếu anh nói, có một số việc không giống như em nghĩ, thì em có tin không?"

Ánh mắt Hướng Vãn như đao, thẳng tắp nhằm về phía hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "So với lời của anh nói, tôi càng tin tưởng những thứ mình nhìn thấy hơn."

Hôm nay Hướng Vãn thật sự quá lớn mật! Chu Miểu nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Hạ Hàn Xuyên, mồ hôi lạnh sau lưng sắp làm ướt cả tấm áo.

Bất quá chuyện làm cô kinh ngạc hơn chính là, Hạ Hàn Xuyên chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Hướng Vãn, ẩn ẩn có chút tối, nhưng cái gì cũng không nói, càng không tức giận với Hướng Vãn.

Cô thật sự càng ngày càng không rõ quan hệ giữa Hạ tổng và Hướng Vãn.

Ba người không ai lên tiếng, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Chu Miểu trộm liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, thấy cô ấy nắm chặt nắm tay buông xuống con ngươi, thoạt nhìn thực sự đang rất phẫn nộ.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, lại trộm dùng dư quang quét mắt qua Hạ Hàn Xuyên, thấy hắn đang nhìn Hướng Vãn, ánh mắt....... giống như có chút sủng nịch.

Đô ——

Đô ——

Lúc này, âm thanh di động đột ngột vang lên.

Chu Miểu đang nghe chuyện của Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên quá chuyên chú, bị tiếng di động làm cho giật mình hoảng sợ. Thấy hai người hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, âm thanh di động lại vang lên không ngừng, cô ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hướng Vãn, "Hướng Vãn, di động kêu kìa."

Là di động của Hạ Hàn Xuyên, nhưng cô lại không dám nói chuyện với hắn, chỉ có thể quay sang Hướng Vãn.

Hướng Vãn lúc này mới ngẩng đầu, đáy mắt đều là tơ máu, là cho Chu Miểu hoảng sợ. Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra âm thanh, giọng nói lạnh nhạt đến cực điểm, "Không phải của tôi."

"..." Chu Miểu đương nhiên biết không là của Hướng Vãn.

Chu Miểu ngượng ngùng mà cười cười, nghiêng đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, nhưng thật sự không có dũng khí mở miệng. Thôi kệ không nghe máy thì không nghe thôi, cũng không phải việc của cô!

"Đem điện thoại đưa cho Hướng Vãn." Hạ Hàn Xuyên liếc mắt.

Chu Miểu ngơ ngác mà a một tiếng, kinh sợ bước qua cầm di động, đưa tới trước mặt Hướng Vãn.

"Điện thoại của Hạ tổng, tôi tiếp không nổi." Hướng Vãn nhìn cũng không thèm nhìn, lãnh xuy một tiếng cự tuyệt.

Chu Miểu đưa lưng về phía Hạ Hàn Xuyên, túm túm ống tay áo Hướng Vãn, nhỏ giọng mà nói: "Hướng Vãn, Hạ tổng bảo cô nghe máy, cô nghe máy đi, nghe một chút cũng không......"

Chữ 'chết' cuối cùng bị ánh mắt lạnh bằng của Hướng Vãn làm cho rơi lại vào trong bụng.

Hôm nay tâm trạng của Hướng Vãn đặc biệt không tốt!

"Giang Thanh Nhiên gọi tới." Đem thần sắc của Hướng Vãn thu vào đáy mắt, Hạ Hàn Xuyên đột nhiên nói.

Chu Miểu không rõ ý tứ trong lời nói này của Hạ Hàn Xuyên, nhưng Hướng Vãn nghe xong lại nhíu mày, đưa tay lấy di động, ấn nhận cuộ gọi, mở loa ngoài.

Giọng nói của Giang Thanh Nhiên mềm nhẹ thậm chí mang theo vài phần nhu mị vang lên trong phòng bệnh, "Anh Hàn Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh, không biết có tiện hay không?"

Hướng Vãn không chút cảm xúc đưa mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, không lên tiếng.

"Anh đừng vội cự tuyệt, là về chuyện chân của Hướng Vãn, em muốn cùng anh nói một chút." Giang Thanh Nhiên nói.

Hướng Vãn kéo kéo môi, giữa mày toàn là châm chọc, "Tôi thật sự nghĩ không ra, chuyện về chân của tôi, tại sao lại là cô cùng Hàn Xuyên bàn bạc?"

Nghe thấy hai chữ " Hàn Xuyên", cả người Chu Miểu nổi lên từng lớp da gà, không phải bởi vì xưng hô kia buồn nôn, mà là quá mức kinh khủng.

Cô thật tò mò giữa Hướng Vãn cùng Hạ tổng đến cùng là có ẩn tình gì.

"... Thì ra là Hướng Vãn" Giang Thanh Nhiên dừng một chút mới cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn cùng anh Hàn Xuyên nói chuyện về chân của cô một chút, nếu bác sĩ Lục trị liệu hiệu quả tốt như lời đồn, tôi cũng muốn xin anh ta xem qua chân của tôi một chút."

Hướng Vãn ngoài cười nhưng trong òng không cười, "Cô yên tâm, thái độ của Hàn Xuyên đối với cô làm tôi muốn hiểu lầm cũng hiểu lầm không được."

Bộ dáng này thoạt nhìn quá kinh người, Chu Miểu cũng phải giật mình vài lần.

Người ở đầu dây bên kia sau một lúc lâu mới lên tiếng, thanh âm thật nhẹ, "Hướng Vãn, tôi cùng anh Hàn Xuyên không lâu nữa sẽ tổ chức đính hôn, cô làm như vậy........ có phải không tốt lắm hay không?"

"Không lâu là bao lâu? Tôi không ở đây hai năm, các người cũng chưa đính hôn, hiện tại chúng tôi đã hoá giải hiểu lầm, thổ lộ tâm ý với nhau, cô cảm thấy hai người còn có thể đính hôn sao?" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, nhìn Hạ Hàn Xuyên, trực tiếp ngắt điện thoại, đem điện thoại ném trả lại.

Cô khom lưng nhìn hắn, giống cái cách trước kia hắn đưa sát mặt lại bức bách cô, gằn từng chữ: "Cùng người phụ nữ khác ước định sẽ đính hôn, đây là yêu tôi?!"

Ghê tởm!

Hắn sẽ cùng Giang Thích Phong đính hôn còn muốn dây dưa với cô?

Cái mà người đàn ông này nói là thật lòng, là thứ đầu tiên không nên tin trên thế giới này.

"Em ghen tị?" Hạ Hàn Xuyên thẳng tắp mà nhìn, khóe miệng lại không thể thấy độ cong.

Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, đáy mắt toàn là hận ý cùng chán ghét, "Anh thật sự quá mức tự tin vào bản thân mình rồi đấy!"

Hai người đối chọi gay gắt làm tứ chi Chu Miểu nhũn ra, kinh nghiệm sống hai mươi hai năm nói cho cô biết, ai hận trong mắt Hướng Vãn cùng Hạ tổng ngút trời như vậy, cô biết càng ít càng tốt.

"A....... Cái kia, tôi....... tôi vào WC một chút." Cô đem bình giữ ấm đặt lên trên bàn, co quắp bất an, lại vô cùng cẩn thận mà nói một câu.

Hai người vẫn duy trì tư thế như cũ, dường như không có người nào nghe được lời Chu Miểu nói.

Chu Miểu nuốt một ngụm nước miếng, tay chân mềm nhũn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, tận dụng toàn bộ khả năng nhẹ nhàng nhất có thể mà đem cửa đóng lại.

----------------------------------------------------------------

14/03/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro