Chương 181: Đừng đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Hướng Vãn xoay người hướng ra khỏi phòng bệnh mà đi.

Hạ Hàn Xuyên gọi cô lại, "Không cần." Dừng một chút, lại hỏi: "Em đút canh cho anh một lần, khó đến như thế sao?" 

"Không khó, chỉ là tôi không muốn." Hướng Vãn mặt không chút cảm xúc mà nhìn hắn một cái, một lần nữa ngồi lại trên giường bệnh, lặng lẽ uống canh. 

Hạ Hàn Xuyên đem khuôn mặt lạnh nhạt cùng chán ghét của cô thu vào trong đáy mắt, có chút ảm đạm, trong miệng ẩn ẩn có chút đắng.

Qua gần nửa tiếng sau Chu Miểu mới trở về, giải thích nói, "Không biết ăn trúng cái gì, bụng đau quá nên tôi ở trong WC có chút lâu."

Cô lại căng da đầu ở lại chỗ này trong chốc lát, rồi mới tìm cớ rời đi.

Sau khi Chu Miểu rời đi không bao lâu, Hướng Vãn nhận được tin nhắn của cô ấy.【 Hướng Vãn, hôn lễ của Lâm lão gia tử và Lâm Điềm Điềm cô có đi không? 】 

Nghĩ đến việc mình đã hứa hẹn với Nhậm Tiểu Nhã, Hướng Vãn soạn một chữ "có" mà trả lời lại. 

Chu Miểu rất nhanh đã gửi đến tin nhắn thứ hai,【 Lâm Điềm Điềm thiếu chút nữa đã hại chết cô, hiện tại lại gả vào hào môn, cuộc sống sau này quá tốt đẹp rồi, cô không cảm thấy không cam lòng sao? 】

【 Tôi có chút tin tốt về Lâm Điềm Điềm, lát nữa nói cho cô biết, chắc chắn cô sẽ cảm thấy hứng thú. 】

Hướng Vãn nhìn tin nhắn của Chu Miễu, có chút châm chọc mà kéo kéo môi. 

Hạ Hàn Xuyên nằm ở giường bên cạnh cô, có thể nhìn rất rõ ràng thần sắc của cô có chút biến hóa. Ánh mắt hắn thâm thuý một chút, yết hầu có chút phát khẩn.

Cô ấy so với trước kia thật sự không giống nhau...... Bị bọn họ bức thành ra bộ dạng như thế này! 

Hướng Vãn không trả lời, đem điện thoại ném sang một bên. Nhưng rất nhanh, di động vang lên vài tiếng thông báo, Lâm Điềm Điềm gửi cho cô mấy video ngắn. Hướng Vãn nhíu nhíu mày, yên lặng nhìn hình ảnh hiển thị, vốn định gửi cho Chu Miểu tin nhắn phản hồi, nhưng lại không cẩn thận ấn vào một trong số video đó. "A... Ân... Đừng..... chậm...... Vương tổng, nhanh...... nhanh lên......"

Tiếng rên ái muội, triền miên kiều diễm truyền khắp căn phòng, đồng tử Hướng Vãn co rút, trong lòng lạc một chút, trước tiên bấm tắt video. Phòng bệnh một lần nữa khôi phục an tĩnh, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. 

Hướng Vãn cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, theo bản năng nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên đang nằm bên cạnh, vừa vặn bắt gặp ngay ánh mắt của hắn.

Đáy mắt hắn sâu thẳm, không rõ tư vị gì, có chút dại ra mà nhìn cô.

"Người khác quay lén Lâm Điềm Điềm làm tình." Hướng Vãn ninh mi nói một câu. 

Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng. 

Hướng Vãn nhìn hắn, cũng không biết hắn có tin hay không. Cô mím môi, sắc mặt có chút khó coi mà thu hồi tầm mắt.

【 Cái này, tôi cảm thấy đối với cô rất hữu dụng.】—— Chu Miểu lại gửi thêm một tin nhắn.

Ánh mắt Hướng Vãn loe loé, như là thất vọng, như là châm chọc, lại như tự giễu. Cô cười nhạt một tiếng, trả lời Chu Miễu —— 【 Cô vì Trình Vũ trả giá nhiều như vậy nhiều, hắn lại chia tay với cô, cùng với một người phụ nữ khác ở bên nhau. Mà Lâm Điềm Điềm, loại phụ nữ như vậy lại có một đứa con với Lâm lão gia tử, lập tức gả vào hào môn, cô ghen ghét sao? 】 

Lâm Điềm Điềm cùng với cô có thù oán, hơn nữa sau chuyện hại cô suýt chết liền nhanh chóng kết hôn, Chu Miểu sau khi xác định rõ cô sẽ tham gia hôn lễ, liền gửi đến mấy video này, dụng ý rất rõ ràng. 

Đô ——

【 Cô nói chuyện luôn thẳng thắng như thế, đôi khi làm tôi không biết nên trả lời sao cho đúng. 】tương đương với đồng ý.

Hướng Vãn cười nhạt một tiếng, đáy mắt chợt lóe lên chút bi thương. Có lẽ Chu Miểu nói đúng, con người đều phức tạp, tình cảm thuần túy quá hiếm thấy, nhưng có lẽ bởi vì Giang Thanh Nhiên để lại cho cô bóng ma tâm lý về tình cảm bạn bè quá lớn làm cô không thể nào tiếp nhận được loại chuyện ích lợi trộn lẫn với chút tư tâm này. Cô tình nguyện lẻ loi một mình cả đời, cũng không muốn có loại bạn bè như vậy!

"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Hàn Xuyên mày mấy không thể thấy mà nhăn lại, hỏi một câu. 

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh thu hồi chút cảm xúc dư thừa trên khuôn mặt, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì."

Đô —— 

【 Hướng Vãn, ăn ngay nói thật, tôi và Lâm Điềm Điềm là đồng nghiệp hai năm, vẫn luôn không ưu gì nhau, bằng không tôi cũng sẽ không quay lén cô ta. Tôi mang video này gửi cho cô, bị cô nhìn ra chút tâm tư nhỏ này. Nhưng tôi không lừa cô, tôi xác thật thay cô cảm thấy phẫn nộ, muốn trừng phạt Lâm Điềm Điềm. 】 

Hướng Vãn hơi rũ con ngươi, che đi thần sắc nơi đáy mắt.

Cô đem điện thoại ném sang một bên, không nhìn đến tin nhắn của Chu Miểu nữa, cũng không trả lời cô ấy.

"Anh không phải đã từng nói, chỉ cần tôi không đề cập tới chuyện rời đi, thì bất kỳ điều kiện anh đều có thể thỏa mãn tôi sao?" Qua một lúc lâu sau, giọng nói của Hướng Vãn có chút khàn khàn hỏi.

Hạ Hàn Xuyên không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Em muốn huỷ hôn lễ của Lân Điềm Điềm, làm hỏng thanh danh của cô ta, tố cáo, rồi tống cô ta vào tù." 

Nghe vậy, Hướng Vãn hơi khựng lại, ngay sau đó cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.

Loại cảm giác liếc mắt một cái đã bị người khác nhìn ra tâm tư...... thật sự rất khó chịu, cảm giác như không có quần áo đứng trước mặt hắn, để hắn tuỳ tiện đánh giá, không có nửa phần riêng tư.

"Lâm Điềm Điềm, loại này người, em huỷ hoại hôn lễ của cô ta, lại làm hỏng thanh danh của cô ta, đối với cô ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn cả."

"Mà em khởi tố Lâm Điềm Điềm, rốt cuộc cô ta cũng không biết đem em nhốt trên sân thượng sẽ dẫn tới việc em tái phát bệnh cũ, vì vậy cô ta nhiều nhất cũng chỉ bị tù mấy năm, đây cũng không phải lựa chọn tốt."

Lúc nói đến hai chữ "bệnh cũ", Hạ Hàn Xuyên hơi dừng một chút. Bất quá thời gian rất ngắn, không chú ý cơ hồ không biết được. 

Hướng Vãn khẩn môi, không lên tiếng.

"Đưa mấy video đó cho anh, việc này để anh xử lý." Hạ Hàn Xuyên trầm giọng nói.

Thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, Hướng Vãn so với bất kỳ người nào khác đều rõ ràng nhất, Lâm Điềm Điềm rơi vào trong tay hắn, hẳn sẽ thật sự sống không bằng chết. Chỉ là, "Không cần, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình sẽ xử lý."

Mặt mày Hướng Vãn khó coi mà đứng dậy, bước chân thong thả mà ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc đụng vào Lục Ngôn Sầm đang vội vàng chạy đến. Cô không nhìn đường, anh ta lại quá gấp gáp, hai người suýt nữa đụng vào cùng nhau, may mắn hắn kịp thời dừng lại bước chân.

"Xin lỗi, vì vội quá mà không nhìn thấy cô." Lục Ngôn Sầm nói.

Hướng Vãn kéo kéo khóe môi, "Bác sĩ Lục khách khí rồi."

Hai người vốn dĩ không thân thiết, chỉ là cô quen biết dì Lưu, mà vừa lúc dì Lưu lại là bác của bác sĩ Lục mà thôi.

Lục Ngôn Sầm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói: "6 giờ rưỡi, tôi tan ca. Không bằng Hướng tiểu thư thay quần áo đi, cùng tôi về nhà?"

"Cũng được, phiền bác sĩ Lục chờ tôi một lát." Hướng Vãn lúc này mới nhớ tới chuyện lần trước hai người đã hẹn nhau sẽ trở về Lục gia ăn cơm.

Lục Ngôn Sầm gật đầu, Hướng Vãn trở về phòng bệnh, cầm quần áo chuẩn bị đi toilet.

"Muốn cùng bác sĩ Lục về nhà ăn cơm sao?" Vừa rồi cửa cũng không đóng kín, Hạ Hàn Xuyên tất nhiên nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. 

Hắn nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Hướng Vãn cũng không để ý tới hắn, ôm quần áo đi vào toilet, đóng cửa lại, đát một tiếng khóa lại.

Hạ Hàn Xuyên nhìn của toilet đóng chặt, mím môi, trên mặt âm trầm. 

Hắn thử động đậy, nhưng hắn cũng chỉ là người thường, dưới tình huống phải sử dụng thuốc mê, nửa thân người không thể động đậy. Hắn hơi nghiêng đầu, theo kẹt cửa nhìn thấy thân ảnh Lục Ngôn Sầm, ngực hơi có chút buồn nói không nên lời.

Cửa toilet rất nhanh đã mở ra, Hướng Vãn mặc một bộ váy liền thân, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt, tóc búi cao, thoạt nhìn thoải mái không ít. 

"Đừng đi, hôm khác anh đưa em đi." Hạ Hàn Xuyên nhíu mày nói.

----------------------------------------------------------------

27/04/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro