Chương 183: Như thế này có phải xinh đẹp hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe phía trước dừng lại, Lục Ngôn Sầm cũng dẫm phanh theo, "Tôi nghe Hạ tổng gọi cô là bạn gái?"

"......Cũng không tính." Hướng Vãn tự giễu mà cười cười, "Chỉ là tình nhân mà thôi."

Lục Ngôn Sầm dừng một chút, nói: "Mạo muội."

"Không sao." Hướng Vãn rũ con ngươi nói.

Giao tình của hai người cũng không qua thân, không nói tiếp đề tài này nữa, bắt đầu nói mấy chuyện nhỏ nhặt hằng ngày.

Trên đường kẹt xe rất nhiều chỗ, thật nơi xe đi còn không nhanh bằng người đi bộ. Hướng Vãn đơn giản là bước xuống xe, đi đến một siêu thị nhỏ mua chút trái cây, khi về tới xe vẫn còn kẹt trong dòng tắt đường.

Dì Lưu gọi đến bảy tám cuộc điện thoại thúc giục, nhưng có thúc giục cũng vô dụng, năm mươi phút sau, Hướng Vãn cùng Lục Ngôn Sầm mới đến được tiểu khu nơi Lục gia đang ở.

Nhân duyên Lục Ngôn Sầm thực sự rất tốt, hàng xóm đều khả năng quen biết, từ khi bắt đầu tiến vào tiểu khu, liền không ngừng có người chào hỏi anh ta.

"Ai da, tiểu Sầm mang bạn gái về sao?"

"Bạn gái của cậu thật xinh đẹp, nhưng gầy quá, tiểu Sầm này, bác của cậu nấu ăn ngon như vậy, bảo bà ấy làm thật nhiều đồ ăn ngon cho bạn gái nhé!"

"Hôm qua, mẹ và bác của cậu mới ngồi than thở với tôi, nói không biết khi nào mới được ẵm cháu, tôi bảo sẽ nhanh thôi! Haizzz, con trai tôi không biết đến khi nào mới dẫn bạn gái về, sầu chết tôi!"

Lục Ngôn Sầm cười nhất nhất đáp lại, giải thích hiểu lầm với mọi người. Hướng Vãn đứng ở bên cạnh, lễ phép mỉm cười, ngẫu nhiên sẽ nói câu chào cô chú, tự nhiên hào phóng.

Đinh!

Thang máy tới, hai người tạm biệt mọi người, ra khỏi thang máy.

"Anh thật sự rất được hoan nghênh." Hướng Vãn đi theo sau lưng, đáy mắt cất giấu một tia hâm mộ.

Trước khi có vụ tai nạn kia, cô là một phú nhị đại, chỉ có vài người 'bạn tốt' trong đó có Giang Thanh Nhiên, ngày thường luôn bị mang đi so sánh với Giang Thanh Nhiên, trên cơ bản không có trưởng bối nào thích cô.

Sau vụ tai nạn xe đó........ cô chỉ còn lại anh trai và chị dâu.

"Tôi lớn vừa đẹp trai, tính tình lại rất sảng khoái, còn tốt nữa, không được hoan nghênh cũng khó lắm!" Lục Ngôn Sầm buông tay cười cười, nhìn thấy trong đáy mắt của Hướng Vãn chợt lóe lên chút hâm mộ cùng cô đơn, hắn lại nói thêm vài câu, "Chủ yếu là do bác của tôi thôi."

"Bà ấy đặc biệt thích kết giao bạn bè, ngày thường làm bất cứ món gì cũng sẽ mang chia cho người trong tiểu khu một ít, còn thường xuyên cùng mọi người ra nhảy ở quảng trường, quen biết tương đối nhiều người. Mọi người biết tôi là cháu trai bà ấy nên chỉ cần gặp mặt là sẽ lên tiếng chào hỏi."

Vừa dứt lời, cửa Lục gia lạch cạch một tiếng mở ra, dì Lưu đưa đầu ra dò xét, "Tiểu tử thúi, tới nơi rồi mà sao còn không gõ cửa?"

"Chúng ta thân thiết nhau như thế, con cảm thấy không cần gõ cửa, tâm linh tương thông là được." Lục Ngôn Sầm cười nói.

Dì Lưu từ sau cửa bước ra, gõ nhẹ vào đầu hắn một cái, "Còn không chịu ngoan ngoãn nhận sai, lúc nào cũng thích tranh luận!"

"Bác à không thể lúc nào cũng động tay động chân như thế." Lục Ngôn Sầm che đầu thở dài, "Con còn tưởng rằng có Hướng tiểu thư ở, bác nhiều ít sẽ giúp con giữ gìn hình tượng."

Dì Lưu nhìn hắn đầy vẻ xem thường, đem hắn đẩy sang một bên, rồi cười tủm tỉm lôi kéo tay Hướng Vãn nói: "Đã trễ rồi, con đói bụng chưa? Mau vào, mấy món dì làm tất cả đều món con thích ăn!"

"Vẫn chưa ạ, không đói bụng lắm, nhưng thật ra có chút nhớ món dì Lưu nấu đó." Hướng Vãn bị dì Lưu kéo vào trong nhà.

Căn nhà gồm ba phòng hai sảnh, không gian rất lớn, trang hoàng theo phong cách Âu Mỹ.

Cửa sổ lớn sát đất ngoại, trên ban công có rất nhiều chậu cây sắp xếp ngăn nắp, có vài đoá hoa cúc vừa chớm nở, mà trong không gian tràn ngập cây xanh này còn có một bộ bàn ghế, bên trên đặt một bộ ấm trà.

"Bác, đều là mấy món Hướng tiểu thư , bác không nấu món con thích sao?" Lục Ngôn Sầm đi theo sau lưng hai người vào cửa, vừa đem cửa đóng lại, vừa than trách.

Dì Lưu quay đầu lại liếc mắt một cái, "Nếu con và Vãn Vãn thích mấy món giống nhau, thì không phải là nấu món con thích sao?"

Lục Ngôn Sầm, "......."

Con là cháu trai của bác sao?

"Vãn Vãn, nhanh, thay giày vào nhà thôi!" Dì Lưu dỗi xong , lanh lẹ mà cầm một đôi dép lê, đặt trước mặt Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhìn đôi dép hồng phấn, bên trên còn có hai con thỏ, "..........."

"Cảm ơn dì Lưu." Cô thay dép, bước đi, lỗ tai của thỏ con chuyển động một chút, dễ thương, nhưng cũng làm cô cảm thấy....... có chút trẻ con. 

Cô không nhớ bản thân đã bao nhiêu rồi chưa tiếp xúc với mấy thứ đồ dễ thương thế này.

"Tiểu Sầm, con còn nói Vãn Vãn không thích mấy loại đồ dễ thương như thế này, nói sai rồi đúng không?" Dì Lưu dào dạt đắc ý, "Bác đã chăm sóc cho Vãn Vãn nhiều năm rồi, sao có thể không bằng con hiểu biết về con bé? Con xem Vãn Vãn thích đôi dép này quá trời nè!"

Lục Ngôn Sầm bất đắc dĩ đỡ trán, "Bác nhìn chỗ nào mà nói Hướng tiểu thư thích thế?"

"Hắc, sao con lúc nào cũng phải tranh cãi với bác thế nhỉ?" Dì Lưu véo eo hắn một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Hướng Vãn, "Vãn Vãn, con nói xem, có phải con thích đôi dép này hay không?"

"........" Hướng Vãn, "Thích."

Đuôi lông mày của dì Lưu đều muốn bay lên trời, "Nghe thấy chưa? Vãn Vãn nói thích đó!"

"Bác hỏi như thế, Hướng tiểu thư có thể nói không thích sao?" Lục Ngôn Sầm đổi dép, nhìn Hướng Vãn rồi chỉ sô pha, "Hướng tiểu thư đừng quá câu nệ, ngồi đi."

Hướng Vãn gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi vào mép sô pha.

Thấy vậy, Lục Ngôn Sầm hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì.

"Ai nha, cái đồ tiểu tử thúi này......." Dì Lưu đối với cách nói của hắn rất không vừa lòng.

Lục Ngôn Sầm liếc mắt nhìn vào phòng bếp, "Bác, có phải hôm nay bác nấu thịt bò hay không?"

"!"Dì Lưu còn chưa nói xong toàn bộ đều nuốt vào trong bụng, hấp tấp chạy vào trong bếp, trong miệng lải nhải nói gì đó.

Dì Lưu so với hai năm trước vẫn là như vậy, lúc này Hướng Vãn mới giảm đi chút căng thẳng nơi sống lưng. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi, không thấy mẹ của Lục Ngôn Sầm.

Lạch cạch.

Lúc này, cửa mở.

Tiến vào bước chân vội vàng của một ai đó, có thể người này cho rằng trong nhà chỉ có dì Lưu, vội vàng nói: "Hôm nay, người làm tóc trang điểm cho tôi là người mới, tay chân quá chậm chạp, làm trễ thời gian! Chị dâu, con dâu của em mà chị nói đâu rồi?"

Hướng Vãn, "............"

Cô hơi nhíu mày, nhìn về phía Lục Ngôn Sầm.

Lục Ngôn Sầm buông tay, tỏ vẻ chính mình cũng không biết cái đều không một chút đáng tin mà mẹ và bác nói.

Không chờ dì Lưu trong bếp trả lời, bà Lục lại nói lớn: "Trong nhà không chút tiếng ồn, hẳn là không đến rồi? Tốt tốt, nếu lần đầu tiên đến nhà ăn cơm mà tôi về trễ, con bé sẽ cho rằng tôi đối với nó không hài lòng, sẽ không chịu làm bạn gái của tiểu Sầm........."

Mấy từ đang định nói ra đều bị lưu lại trong cổ họng từ lúc nhìn thấy Hướng Vãn.

"Chào dì, con là Hướng Vãn." Hướng Vãn đứng lên, nhìn bà Lục cười cười.

Mái tóc bà Lục màu rượu đỏ uốn lượn từng cuộn lớn, trên mặt trang điểm tinh xảo, lúc này bà đã cởi áo khoác, váy đen liền thân phác hoạ nên dáng người quyến rũ.

Nếu không phải vừa rồi Hướng Vãn nghe được những lời đó, cô tuyệt đối đoán không được người phụ nữ thời thượng trước mắt chính là mẹ ruột của Lục Ngôn Sầm.

----------------------------------------------------------------

18/05/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro