Chương 186: Chỉ mình cậu có khả năng che chở cho nó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Ngôn Sầm  không nói gì thêm, nhưng bà Lục lại hỏi: "Mấy loại sách y học buồn tẻ đó, Hạ tổng cũng xem qua sao?"

"Đúng vậy." Hạ Hàn Xuyên lau đi lớp mồ hôi nơi cánh mũi, đi đến  trước mặt Hướng Vãn, duỗi tay, "Thời gian không còn sớm nữa, nên trở về rồi?"

Hướng Vãn đưa mắt nhìn đôi tay của hắn, nhưng rất nhanh liền dời đi, rồi mới đứng lên. Cô đang định mở miệng, dì Lưu mở cửa phòng bước ra.

"Mới 9 giờ, thời gian vẫn còn sớm." Dì Lưu đi ra, trên khuôn mặt phúc hậu một lần nữa mang theo ý cười, " Cho dù Hạ tổng bây giờ là bạn trai của Hướng Vãn, thì cũng không thể hạn chế tự do của nó thế chứ."

Hạ Hàn Xuyên, "Nếu là ở quán bar hoặc là KTV, hiện giờ không thể xem là đã muộn. Nhưng nơi này là nhà của bác sĩ Lục, bác sĩ Lục và Ứng viện trưởng ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi ở chỗ này quấy rầy thật sự là không tốt."

"Hạ tổng đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi không nắm rõ rồi." Mùi thuốc súng nồng nặc từ trong lời nói của dì Lưu, "Chúng tôi ngày thường đều sau 12 giờ mới ngủ, Vãn Vãn ở đây thêm một lát nữa, một chút chúng tôi cùng không cảm thây phiền."

Bà Lục đi theo nói: "Hạ tổng khó lắm mới đến đây một chuyến, ngồi lại một lát rồi hẳn đi."

"Em muốn ở đây thêm một lát nữa hay rời đi luôn?" Hạ Hàn Xuyên không trực tiếp trả lời, mà nghiêng đầu hỏi ý kiến của Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhìn, dì Lưu hiện tại rất tức giận, như muốn đem lửa trong người phóng hoả lung tung, "... Ngồi lại thêm một lát nữa đi."

"Vậy quấy rầy dì Lưu, Ứng viện trưởng và bác sĩ Lục rồi." Cơn đau từ vết thương truyền đến, người khác khó có thể thấy Hạ Hàn Xuyên nhíu mày, chỉ thấy hắn không chút biểu cảm mà bước đến sô pha ngồi xuống.

"Không có gì mà làm phiền ở đây cả." bà Lục cười nói một câu, cùng Lục Ngôn Sầm nói: "Tiểu Sầm, đi lấy trà đến đây cho mẹ."

Lục Ngôn Sầm không đi, ngược lại trực tiếp ngồi xuống, "Hôm nay làm hai cuộc giải phẫu, quá mệt mỏi, không muốn động đậy."

Nói thế, nhưng nhìn qua bộ dáng vân đạm phong khinh của Lục Ngôn Sầm, thật sự không giống như mệt đến không động đậy được.

"Thằng bé mệt mỏi cả ngày, còn bắt nó đi làm này làm kia, tối rồi uống trà gì nữa mà uống?" Dì Lưu tùy tiện ngồi trên ghế sô pha đối diện Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên, "Phòng bếp có nước đun sôi để nguội, muốn uống thì tự mình xuống mà lấy."

Có thể là trong lòng vẫn còn đang tức giận, nên bà cũng không cho Hạ Hàn Xuyên nhận một chút nhẹ nhàng nào.

Khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng của bà Lục trở nên hơi căng cứng một chút, "Tiểu Sầm và chị dâu hẳn là đều mệt rồi, nói chuyện có chút thất thố, bọn họ ngày thường nói chuyện cũng thế đấy, Hạ tổng đừng trách."

Dì Lưu nhìn thấy hắn liền tức giận, dùng tăm xỉa răng sạch cắm một miếng thanh long, đưa cho Hướng Vãn, "Ăn nhiều một chút."

Rồi mới đứng dậy, đi vào thư phòng lấy trà. Tổng cộng pha bốn ly, ngoại trừ Hạ Hàn Xuyên, mỗi người đều có phần.

"Tôi không phải người thẩm trà giỏi, tôi uống loại trà này cũng không thưởng thức được bao nhiêu, phí phạm của trời." Bà Lục đem ly trà của mình đẩy đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, "Trà ngon, vẫn nên để người biết thưởng thức dùng."

Hạ Hàn Xuyên không nhận, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn ý tốt của Ứng viện trưởng, chỉ là buổi tối uống trà vào tôi sẽ ngủ không được."

"Vừa vặn buổi tối tôi cũng thích uống trà, đưa cho tôi đi." Dì Lưu tiếp nhận ly trà, trực tiếp uống mấy ngụm hết vào trong bụng, rồi lập tức đặt ly trà trở lại trên bàn.

Bà Lục có ý muốn làm không khí trở nên hoà hoãn, nhưng Lục Ngôn Sầm và Hướng Vãn làm như không hiểu, bà Lục lại trực tiếp phá đám, một lát sau, không khí ngực lại với ý muốn càng thêm tù túng.

"Hạ tổng nói Vãn Vãn là bạn gái của cậu, nhưng theo như trí nhớ của tôi thì người khác đều nói cậu đã cùng Giang tiểu thư đính hôn rồi mà?" Dì Lưu hỏi: "Cậu đây là muốn chơi đùa Vãn Vãn, rồi sau đó chia tay nó để cưới Giang tiểu thư, hay là muốn huỷ hôn với Giang tiểu thư để cưới Vãn Vãn?"

Không đợi Hạ Hàn Xuyên trả lời, bà lại hỏi tiếp: "Mẹ cậu thích Vãn Vãn như vậy, cũng chưa từng nói đến vấn đề sẽ có hôn sự với Vãn Vãn, thì làm sao ba và ông nội của cậu có thể đồng ý?!"

Từ trước đến nay việc kết hôn trong giới hào môn không phải là chuyện của hai người trẻ, mà là kết quả của việc liên kết thế lực,tạo ra lợi ích cho cả hai gia tộc.

Bà rất rõ ràng: Đừng nhìn Hạ Hàn Xuyên là tổng tài của tập đoàn Hạ Thị, ngày thường diễu võ dương oai, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một con rối của Hạ lão gia tử, tập đoàn Hạ Thị và Hạ gia thực tế người cầm quyền vẫn là Hạ lão gia tử, chính là ông nội của Hạ Hàn Xuyên!

Hạ Hàn Xuyên vốn dĩ đã không nhận được nhiều ưu ái từ ông ta, nếu lần này kiên quyết theo đuổi cô gái với tội danh "tội phạm giết người không thành", thì cũng đừng mở tưởng sẽ trở thành người tiếp theo nắm quyền ở Hạ thị.

Đến lúc đó đừng nói Hạ tiên sinh không đồng ý, Hạ phu nhân dù thật lòng yêu thương Vãn Vãn, cũng sẽ không vì một mối quan hệ không có chút huyết thống mà huỷ hoại tiền đồ của con trai.

Hạ Hàn Xuyên không lập tức lên tiếng.

Hắn tất nhiên có thể nói mấy lời mà dì Lưu thích nghe, nhưng Hướng Vãn cũng ở đây, hắn không nghĩ sẽ hứa hẹn trong khi bản thân còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, đó là không có trách nhiệm nào đối với cô.

"Cậu không nói lời nào là có ý gì? Chẳng lẽ cậu vừa muốn cưới Giang Thanh Nhiên, vừa muốn Vãn Vãn làm tình nhân?" Dì Lưu dùng sức đập lên bàn, mặt âm trầm đứng lên.

Lục Ngôn Sầm nghiêng đầu, không lên tiếng đưa mắt nhìn Hướng Vãn, trách không được trước đó cô nói mình là tình nhân mà không nói bản thân là bạn giá của Hạ tổng.

"Chị dâu, đây là chuyện riêng tư của Hạ tổng và Vãn Vãn, chúng ta là người ngoài không nên nhúng tay vào." Dưới sự ảnh hưởng của dì Lưu, bà Lục đối Hạ Hàn Xuyên cũng không có chút hảo cảm.

Chẳng qua bệnh viện nhận rất nhiều thiết bị cao cấp do Hạ Thị tài trợ, còn chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân nghèo đều nhờ tổ chức công ích của Hạ Thị, bà không thể đắc tội đối phương.

"Việc riêng?" Dì Lưu lập tức cất cao giọng, "Hiện tại ba mẹ của Vãn Vãn đều mặc kệ nó, tôi cũng bỏ mặc thì ai lo cho nó đây?"

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, yết hầu hơi có chút phát khẩn, "Con..."

"Cảm ơn dì Lưu đã vì Hướng Vãn mà suy xét, cô ấy có thể có một trưởng bối như dì, là  phúc khí của cô ấy. Bất quá đây nữ nhân của con, con so với bất kỳ ai khác đều đau lòng hơn."

"Trước kia làm cô ấy thương tâm khổ sở, là con sai, con không có cách nào bảo đảm sẽ làm Hướng Vãn trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng con có thể bảo đảm chỉ mình con mới có khả năng che chở cho cô ấy." Hạ Hàn Xuyên đứng lên đối diện ánh mắt như bốc hỏa của dì Lưu.

"Chỉ mình cậu có khả năng che chở cho nó?" 

Tất cả những thống khổ cô phải trải qua đều do Hạ Hàn Xuyên ban tặng, mà những thống khổ đó, đều chỉ vì một chút hiểu lầm!

Nếu sau này hắn lại hiểu lầm cô nữa thì sao? Có phải liền đem những lời hôm nay nói ra coi như chưa từng tồn tại hay không, rồi sẽ lại tiếp tục tra tấn, nhục nhã cô?

"Hôm nay quấy rầy mọi người rồi, trời đã không còn sớm, con xin phép trở về nghỉ ngơi trước." Hướng Vãn nỗ lực làm ra bộ dáng tự nhiên nhất có thể, nhưng đáy lòng điên cuồng hận ý vẫn làm cho cô thoạt nhìn càng thêm âm trầm.

Hướng Vãn sợ mình đứng thêm một lát nữa sẽ càng thất thố, nói xong liền nhanh chóng đi ra cửa.

----------------------------------------------------------------

31/07/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro