Chương 190: Tôi bị dị ứng phấn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các phóng viên ở cửa đang muốn đặt câu hỏi, mang theo rất nhiều camera cùng microphone.

Hướng Vãn không quen biết những người này, nhưng biết công ty của bọn họ, truyền thông Dương Võng, một lão đại trong ngành truyền thông, mức độ đáng tin của tin tức cũng không phải công ty nào cũng có thể so sánh.

Mộng Lan đưa mắt nhìn cấp dưới, lập tức có người lấy ra một xấp ảnh, đưa cho các phóng viên, "Đây là ảnh gần đây Trình tiên sinh chụp cùng Bùi thiếu ở khu Trương Ký Lục, rốt cuộc chuyện như thế nào, liền không cần tôi nó rõ ràng các vị cũng hiểu được, đúng không?"

Các phóng viên trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"A, đúng rồi, xin khuyên các vị một câu:  phóng viên Lưu của truyền thông Dương Võng cũng ở chỗ này, hắn sẽ đưa tin đúng sự thật, các người cũng không nên vì chút lợi ích bé xíu này, đem thanh danh của công ty phá huỷ." Mộng Lan không chút để ý mà lên tiếng nhắc nhở.

Nói xong, cô chuyển hướng sang Trình Vũ, giống như nhìn một con kiến, "Cậu cảm thấy nhận tiền của Bùi thiếu, làm ra loại chuyện này để mong Hạ tổng thoả hiệp với mình, một công đôi chuyện? Không đúng, loại người như cậu, căn bản không tới phiên Hạ tổng ra tay."

Nghe thế, Trình Vũ lập tức sợ tới mức thay đổi sắc mặt, thình thịch một tiếng xụi lơ trên mặt đất, "Giám đốc, chuyện này không thể trách tôi, là Bùi thiếu ép buộc tôi làm thế! Nếu như tôi không làm, ngài ấy sẽ lập tức huỷ hoại công ty tôi!"

"Tôi thật sự là bị ép buộc, xin giám đốc tha thứ cho tôi, tha cho tôi đi!"

Hắn khóc đến trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, duỗi tay ôm lấy chân Mộng Lan.

Hướng Vãn cảm thấy lúc nãy mình so sánh hắn với Giang Thanh Nhiên thật sự là làm nhục cô ta. Trình Vũ nếu có được 1% thủ đoạn của Giang Thanh Nhiên, thì sự việc chẳng đến mức thế này, chưa đánh đã tan.

"Tôi là người dễ mềm lòng, thấy cậu khóc lóc thành như thế, có chút thương xót." Mộng Lan thở dài, móc ra một trương khăn giấy đưa cho hắn, "Lau đi."

Thấy vậy, Chu Miểu tiến lên muốn nói gì đó, Hướng Vãn liền đưa tay níu cô lại.

Trình Vũ cầm lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt, "Cảm ơn giám đốc thông cảm, nếu không phải bất đắc dĩ bị ép buộc, tôi thật sự sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này!"

"Tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu." Mộng Lan nói: "Chẳng qua mặc kệ là nói như thế nào, Chu Miểu là nhân viên của Hội Sở, video, ảnh chụp cô ấy ở cùng người đàn ông khác mà cậu đang giữ, tóm lại không tốt."

Trình Vũ từ trên mặt đất bò dậy, chân còn có chút run run, nghe thế, hắn vội vàng nói: "Mấy thứ này cũng đều là do Bùi thiếu đưa cho tôi, tôi bây giờ có thể lập tức giao ra! Dù sao Chu Miểu cũng là bạn gái cũ của tôi, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến cô ấy."

Hướng Vãn cảm thấy hắn tìm lý do thật vụng về, những ảnh chụp và video đó vừa nhìn đã biết là chụp lén nhiều năm, chẳng lẽ Bùi Tung sẽ nhàm chán đến mức dùng cả mấy năm để cho người đi chụp lén, quay video Chu Miểu trên giường sao?

"Tất cả đều ở trong di động, còn có thẻ nhớ đều bên trong." Trình Vũ run rẩy mà đem điện thoại đưa tới trước mặt Mộng Lan.

Mộng Lan đưa tay nhận di động, xoay xoay trên tay một chút, "Người đứng sau Mộng Sở Hội là ai, chắc là cậu cũng biết rồi?"

"Tôi bảo đảm, tất cả video và hình ảnh đều ở trong di động, tôi.... tôi tuyệt đối.... tuyệt đối sẽ giữ bản sao lưu nào khác!" Trình Vũ gấp đến độ nói lắp

Nghe thế, Mộng Lan cười cười, rồi ở ngay trước mặt hắn, đem điện thoại đưa cho người đàn ông bên cạnh, "Được rồi quản lý Tống, làm việc đi, nên cái gì nên tiêu hủy thì tiêu hủy."

Cô tiếp tục kèm theo cái liếc mắt nhìn Trình Vũ, "Người nên xử lý, cũng xử lý, thật là hiện tại ai cũng đều có thể tuỳ tiện đến nơi này ăn vạ."

Mộng Lan không để ý đến tới Trình Vũ đang xin tha, giày cao gót ưu nhã xoay trên nền nhà, quay sang hỏi Hướng Vãn, "Chuyện xem như ổn thoả, tôi đưa Hướng tiểu thư trở về."

"Được." Hướng Vãn nói.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, liền bị Chu Miểu túm chặt, "Cảm ơn."

"Giúp cô là chị Lan, không phải tôi." Hướng Vãn tránh thoát tay nàng.

Chu Miểu xoa xoa khóe mắt, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, mà thấp giọng nói: "Tôi cho rằng mình đem video của Lâm Điềm Điềm ....., cô sẽ không còn nhận người bạn này nữa."

"Tôi còn có việc, đi trước." Hướng Vãn mím môi, theo sau lưng Mộng Lan rời đi.

Chu Miểu nhìn bóng dáng quyết tuyệt rời đi của cô, thống khổ mà dùng đôi tay bưng kín mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay gian chảy ra.

 Trên xe Mộng Lan nói: "Kỳ thật để đối phó với lại người như Trình Vũ căn bản không tiêu hao chút sức lực nào."

Ánh mắt Hướng Vãn lóe lóe, đem một viên ô mai bỏ vào trong miệng, không nói gì.

"Chủ yếu là trong tay hắn có ảnh chụp và video nên có chút khó." Mộng Lan khởi động xe.

"Chẳng qua Hạ tổng cảm thấy, cô không thích người không có nghĩ tình, bảo tôi tiêu hao chút sức lực giúp Chu Miểu giải quyết tên bạn trai cũ thích dây dưa uy hiếp này."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

"Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng*. Hạ tổng thảm quá!" Mộng Lan cong cong con ngươi, nghĩ đến con đường lão bản truy thê, cảm thấy có chút muốn trêu chọc.

(Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng*: ý nói người đàn ông mới đầu ngạo kiều, cuối cùng để lấy lòng người phụ ấy mà phải dốc hết thủ đoạn)

Hướng Vãn, "..."

Lúc hai người một lần nữa trở lại Trúc Hiền Trang, Hạ Hàn Xuyên đã đã ở đây, hắn nhắm mắt dựa vào trên sô pha, mặc dù đã ngủ nhưng cũng như vậy giếng cổ không chút gợn sóng, eo lưng thẳng tắp.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cửa, đáy mắt còn mang theo lạnh lẽo. Chỉ là thời điểm nhìn thấy Hướng Vãn, thần sắc mới hòa hoãn vài phần.

"Tặng em." Hạ Hàn Xuyên đứng lên, cầm lấy bó hồng trên bàn, thần sắc hơi có chút mất tự nhiên mà đưa tới trước mặt Hướng Vãn.

Hướng Vãn cúi đầu nhìn, không nhận, "Tôi bị dị ứng phấn hoa."

"Trước kia em không có bị?" Hạ Hàn Xuyên bắt lấy tay cô, đem hoa nhét vào trong lòng, rồi thu tay, nắn vuốt đầu ngón tay.

Hướng Vãn lãnh xuy một tiếng, "Tôi trước kia cũng không phải bị què, nhưng hiện tại là người què, trước kia tôi không bị tràn dịch màng phổi, nhưng hiện tại bị tràn dịch màng phổi, khiến tôi suýt nữa mất mạng."

Cô tiến về phía trước một bước, ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt toàn là chán ghét, "Bất kể là gì thì đều sẽ thay đổi, giống như tôi trước kia rất thích anh, nhưng hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy ghê tởm."

Nói xong, cô đem kia bó hồng ném ném mạnh xuống sàn.

Hoa hồng đỏ ấm áp, tươi đẹp nên được màu vàng sàn nhà tôn lên, vốn nên ấm áp, nhưng giờ phút này lại có vẻ trào phúng dị thường.

"Hạ tổng, người tôi cũng đã đưa đến, Hội Sở vẫn còn có một một số chuyện cần tôi xử lý, tôi xon phép đi trước." Mộng Lan đúng lúc lên tiếng, đánh vỡ trầm mặc.

Hạ Hàn Xuyên nhìn Hướng Vãn, yết hầu lăn lộn một chút, rồi khom lưng nhặt bó hồng trên sàn lên đặt xuống bàn, "Ừ."

Mộng Lan cho lão bản của mình một ánh mắt cầu phúc, lại cùng Hướng Vãn nói lời tạm biệt.

"Trong khoảng thời gian vừa qua có chút việc bận cần giải quyết gấp, không có thời gian đến thăm em." Thật ra buổi tối Hạ Hàn Xuyên thường xuyên đến thăm cô, chỉ là nhìn thấy đèn phòng bệnh đã tắt, hắn không gọi cô.

Hướng Vãn không hề có thành ý mà kéo kéo môi, "Nhắc đến chuyện đó tôi thật sự muốn cảm ơn anh, anh không tới, tôi hồi phục rất nhanh."

Hạ Hàn Xuyên mím môi, đứng dậy cầm bình hoa, đem hoa hồng cắm vào trong, bày biện kỹ càng sau đó đặt vào một góc, biệt thự lạnh băng tăng thêm vài phần ấm áp.

"Bày trí của biệt thự, em có cảm thấy quen thuộc hay không?" Hắn đem bình hoa đều bày biện xong, rót hai ly trà nóng, đặt một ly trước mặt Hướng Vãn.                        

----------------------------------------------------------------

11/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro